Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

chương 67: người chị trong mơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Góc nhìn: Aoyagi

“Tớ vốn là một đứa trẻ mồ côi.”

Tôi hồi tưởng và kể lại cho Charlotte nghe về quá khứ của mình.

“Trẻ mồ côi sao…?”

“Ừ. Khi còn bé, tớ đã bị bỏ lại tại một trại trẻ – bây giờ người ta hay gọi là cô nhi viện thì phải. Nghe nói tớ bị bỏ lại trước cổng. Một buổi sáng nọ, khi mọi người trong cô nhi viện đi ra ngoài thì thấy một cái hộp được đặt trước cổng, và nằm trong đó là tớ đang cuộn tròn trong chăn.”

“…”

Chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà Charlotte-san đã nhìn tôi với vẻ rầu rĩ rồi.

Tôi nghĩ mình nên dừng nói về chuyện này…

Tôi tính dừng thì đột nhiên Charlotte-san nắm lấy tay tôi.

Tôi không biết lúc nắm tay cậu ấy đang nghĩ gì, nhưng khi thấy cậu ấy nhìn thẳng vào mắt mình với vẻ đau đớn, tôi đoán cậu ấy muốn nghe nốt phần còn lại.

“Tớ không hận bố mẹ vì đã bỏ rơi mình. Mọi người trong cô nhi viện đều rất tốt, và tớ tin nhờ có cô nhi viện đó mới có tớ của ngày nay.”

“Ý cậu là sao…?”

“Cô nhi viện tớ ở là một trại trẻ nhỏ có chưa đến 10 đứa trẻ. Nên khi lên tiểu học, tớ luôn bị bắt nạt ở trường vì không có người bạn nào mình quen ở trại trẻ hết.”

“Aoyagi-kun… bị bắt nạt sao…?”

Charlotte-san nhìn tôi như không tin những gì mình vừa nghe.

Tôi nghĩ cũng khó mà mường tượng ra chuyện này, vì mọi thứ hồi đó rất khác.

“Chỉ cần là một đứa trẻ mồ côi thôi là đủ để có thể trở thành mục tiêu bắt nạt rồi. Trẻ con có thể cư xử rất tàn nhẫn vì chúng quá ngây ngô, không biết được đâu là đúng hay sai.”

Tôi chỉ có thể bình tĩnh nói vậy vào lúc này thôi, chứ bản thân vẫn nhớ rõ khoảng thời gian đó đau đớn như thế nào.

Mồ côi đâu phải là lỗi của tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ?

Tôi đã từng vừa ngồi khóc vừa nghĩ như vậy tại công viên.

―Và vào lúc đó, tôi đã gặp được người ấy.

“Chuyện sau đó như nào thế, Aoyagi-kun…?”

“Ừ…Ngay lúc đó, tớ đã gặp một người tại công viên. Chị ấy đã tới nói chuyện với tớ khi thấy tớ khóc.”

Tôi lại thấy hoài niệm về khoảng thời điểm đó.

Chị ấy là người nước ngoài mới đến Nhật Bản để công tác.

Và chị ấy trông rất giống Charlotte-san.

Cử chỉ tao nhã.

Mái tóc bạch kim dài và suôn mượt.

Nụ cười dễ thương tràn đầy vẻ thân thiện.

Giọng nói dõng dạc, rõ ràng.

Khi lần đầu gặp Charlotte-san, tôi đã ngỡ cậu ấy là hình mẫu lý tưởng của mình vì cách cậu ấy tự giới thiệu bản thân làm tôi nhớ đến chị gái đó.

Vào thời điểm đó, tôi đã luôn khao khát một người chị có thể đối xử tốt với mình.

Có lẽ đó là lý do khiến tôi cảm thấy yêu Charlotte-san từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng tất nhiên, những điểm quyến rũ riêng của cậu ấy cũng cuốn hút tôi nữa.

Charlotte-san là một người tuyệt vời, vì vậy tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên cậu ấy.

Chị gái đó không liên quan gì tới chuyện này cả.

“Nhờ chị ấy an ủi nên Aoyagi-kun mới bớt nản lòng sao?”

“Ừm, không hẳn. Chị ấy nói với tớ là ‘Nếu bị bắt nạt, hãy tích cực học tập và rèn luyện, và trở thành người giỏi nhất. Nếu em làm được, sẽ không có ai bắt nạt em nữa. Thực ra, chị cá chúng sẽ còn muốn làm bạn với em cơ.’ Sau đó, chị ấy dạy tớ tiếng Anh. Lúc đầu học tớ có hơi bỡ ngỡ một xíu, nhưng ngay sau khi tớ biết chào bằng tiếng Anh, các bạn cùng lớp đã rất ngạc nhiên và vài người đã kết bạn với tớ. Quan trọng hơn, như chị ấy đã nói, tớ đã cố gắng hết sức để trở nên giỏi hơn trong cả học tập lẫn thể thao, và rồi chẳng còn ai bắt nạt tớ nữa.”

“…Cái người mà đã an ủi Aoyagi-kun khi đó, chị gái đó…”

Không hiểu sao Charlotte-san, sau khi nghe tôi nói, lại mỉm cười vẻ cay đắng.

Phản ứng đó là sao nhỉ?

Rõ ràng có nhiều điều đáng để lưu tâm hơn mà…

“Để tránh bị bắt nạt, cậu đã cố gắng rất nhiều, thế nên cậu mới giỏi trong việc học tập và thể thao như vậy hở, Aoyagi-kun?”

“Hmm, không hẳn là vậy.”

Charlotte-san hỏi tôi như thể đã lấy lại được bình tĩnh, rồi tôi đáp bằng cái lắc đầu.

Một khi đứa trẻ đã thiết lập được địa vị của mình thì rất khó mà lay chuyển được.

Thế nên là một khi tôi không còn bị bắt nạt, thì không việc gì phải cố gắng thêm nữa hết.

Nhưng có một lý do mà tôi phải tiếp tục chăm chỉ cải thiện bản thân hơn nữa.

“Chị gái đó thường đến chơi với tớ mỗi ngày sau khi tan làm, nhưng đến một ngày nọ chị ấy phải nói lời tạm biệt.”

“Tạm biệt sao…?”

“Ừ, tớ nghĩ hồi đó là khoảng 1 năm sau khi cả hai gặp nhau. Chị ấy là người nước ngoài, nên chỉ đến Nhật Bản công tác thôi, nên chị ấy phải về nước.”

“Phải rồi, chuyện đó thi thoảng có xảy ra mà…”

“Ừ, vậy đấy. Thế nên khi đó tớ đã hứa với chị ấy rằng mình sẽ trở thành một người đàn ông tốt khi cả hai gặp lại.”

Một lời hứa nghe rất trẻ con.

Tôi muốn được chị ấy nhìn một cách đường hoàng và không bị đối xử như là con nít nữa.

Nghĩ vậy nên tôi đã hứa với chị ấy như thế vào lúc đó.

“Tớ nghĩ đó là một lời hứa tuyệt vời đấy.”

Charlotte-san nhìn tôi với ánh mắt trìu mến.

Khuôn mặt đỏ ửng khi ngước nhìn của cậu ấy khiến tôi có chút bối rối.

“Chà, tiếc là sau cùng tớ không thể giữ lời.”

Nói rằng mình sẽ trở thành một người tuyệt vời, song giờ đây tôi lại là người bị các bạn trong lớp ghét.

Nếu biết được chắc chị ấy sẽ buồn lắm.

―Ít nhất là tôi nghĩ như thế

“Không đâu, Aoyagi-kun, tớ nghĩ cậu đã giữ trọn vẹn lời hứa đấy chứ.”

Nở một nụ cười hiền từ, Charlotte-san phủ nhận những gì tôi vừa nói.

“Ể?”

“Aoyagi-kun là một người rất tốt bụng. Tớ nghĩ cậu là một trong những người tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp, ít nhất là như vậy.”

Nói rồi Charlotte-san cúi gằm mặt xuống, như thể nhận ra mình vừa nói những gì.

Nhưng cậu ấy vẫn chưa tách ra khỏi tôi, vẫn nắm lấy tay tôi, có chăng là dồn thêm tí lực.

Tôi có thể thấy mặt cậu ấy đỏ lên, nhưng chắc chắn là mặt tôi cũng tương tự thế.

“Ừ-Ừmm, Charlotte-san này, có hơi sớm, nhưng mà chúng ta đi thôi nhỉ?”

Tôi không thể chịu được cái bầu không khí này nữa và quyết định bắt đầu buổi hẹn hò của hai đứa.

Truyện Chữ Hay