Trans đi qs rồi, tôi đến cíu ae đây
----------
Góc nhìn: Aoyagi
“Haa~… Haa~…Hôm nay thế thôi, mình phải về chuẩn bị...”
Tôi thở hồng học, tay phải nắm chặt trước ngực.
Tôi đã tập chạy liên tục từ sáng sớm nên giờ rất mệt.
Thoạt đầu thì nghe có vẻ không liên quan cho lắm vì tôi không phải thành viên CLB điền kinh.
Nhưng cái gì cũng có lý do của nó.
Tầm một tháng nữa, trường tôi sẽ tổ chức hội thao.
Tôi được chọn vào đội chạy tiếp sức.
Nhưng tôi chắc chắn mọi người sẽ nghĩ “Chỉ là hội thao thôi mà…”
Nếu chỉ vậy thôi thì tôi đã không cố đến mức này.
Lý do tôi làm vậy là vì….không muốn Charlotte nghĩ rằng mình là người lười vận động.
…Không, có lẽ là vì tôi muốn cho cậu ấy thấy mình cool ngầu như nào.
Ai cũng muốn lấy điểm trước mặt người mình yêu mà.
Thế nên, từ ngày được chọn làm thành viên đội chạy tiếp sức, tôi đã luôn tập chạy.
Một tháng là quá đủ để cơ thể tôi có thể trở lại trạng thái trước khi bỏ luyện tập.
Mục tiêu của tôi là phá kỷ lục của chính mình, chạy 50m trong 6,1 giây, cũng là lần chạy tốt nhất của tôi hồi sơ trung.
Đó là mùa hè năm lớp 7.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, kỷ lục ấy là một kết quả cực tốt so với một học sinh năm hai.
Lần đó tôi còn vượt qua cả Akira.
Nhưng giờ thì là 6,5 giây.
Tôi nghĩ mình vẫn giữ được thể hình dù đã bỏ tập sau năm hai sơ trung ấy… Nếu có thể, tôi muốn tự phá kỷ lục của mình luôn.
Akira dù mới năm nhất cao trung đã có thể đạt dưới 6 giây…
Mà, chuẩn bị tiếp tục thôi nhỉ… hay là…?
Khi nhặt lại mấy chiếc áo gấp trên ghế, tôi phát hiện một cô gái đang núp sau tường nhìn tôi.
Mái tóc dài màu bạch kim tuyệt đẹp xõa xuống, nhìn tôi với đôi mắt ẩm ướt.
Cổ đã ở đó bao lâu thế…?
“Ah-Chào buổi sáng, Aoyagi-kun.”
Có lẽ biết trốn không còn tác dụng nữa, Charlotte-san bước tới chào tôi như không có chuyện gì.
Nhưng má cô thì hơi đỏ, và cứ liên tục liếc nhìn tôi như mong chờ gì đó.
Khi tôi nhìn lại thắc mắc, cô bắt đầu nghịch mái tóc và tà váy của mình.
Có khi nào cô ấy muốn nhận xét về trang phục không?
Hiện giờ cô đang mặc một chiếc áo denim xanh thẫm bên ngoài, một chiếc áo len trắng và váy ngắn màu đen.
Đáng yêu đến mức tôi không thể không khen được, nhưng Charlotte-san à, chẳng phải thế này có hơi lạnh cho cậu sao…?
Vì tôi chạy nãy giờ nên thấy nóng, chứ lúc sáng mới ra ngoài thì lạnh đến mức không nghĩ đây là mùa thu luôn.
Đến trưa hẳn sẽ ấm lên thôi, nhưng chiếc váy và áo khoác kia có vẻ quá mỏng, nên đến tối sẽ lạnh mất.
“Chào buổi sáng, Charlotte-san. Bộ đồ hôm nay hợp với cậu lắm đấy.”
“Ah… Ừm, cảm ơn cậu nhiều nha!”
Tôi không nhắc đến việc trông có vẻ lạnh, mà chỉ thành thật khen trang phục của cô thôi.
Tôi cũng có thể khen cô ấy dễ thương, nhưng khen trang phục thôi cũng đã khiến Charlotte-san mỉm cười vui vẻ rồi.
Mà, gạt chuyện đó sang một bên, giờ tôi đang đổ khá nhiều mồ hôi nên không muốn Charlotte-san lại gần mình lắm.
Tôi nên về tắm nhanh rồi còn đến điểm hẹn nữa.
“Vậy, Charlotte-san, gặp cậu sau nhé –“
“Eh…? Cậu đi đâu vậy…?”
“…”
◆
“—V-Vậy thì, tớ đi tắm cái đã nhé…”
“Ừ-Ừm…! Cậu thong thả…!”
Charlotte-san bối rối đáp lại với nụ cười căng thẳng.
Thú thực thì giờ tôi đang thấy hơi hối hận này.
Bởi vì, tôi đã đưa cả Charlotte-san vào nhà mình khi định về đi tắm.
Ai bảo lúc tôi chuẩn bị rời đi, cô nhìn tôi với đôi mắt như cún con bị bỏ rơi ấy, tôi nào đành lòng nên liền hỏi xem cô có muốn đi cùng không…
Vì phòng hai đứa cạnh nhau, nên bọn tôi có thể về một lúc, nhưng hình như có lí do gì đó khiến cô ấy không muốn về nhà.
Mà ngoài trời thì đang lạnh, tôi cũng không muốn để cô ấy ở ngoài.
Thế nên lâm vào tình cảnh khó tránh khỏi này đây.
Cũng không phải là tôi đang mong đợi gì đâu.
Tôi thầm kiếm cớ trong đầu rồi hướng đến phòng tắm.
—Sau khi tắm xong, tôi thấy Charlotte-san đang ngồi bồn chồn bên ngoài.
Mặt cô đỏ hết lên, dù bọn tôi đã ở riêng bao nhiêu lần, và dù cô đã vào phòng tôi suốt.
Dường như cô bận tâm về việc người còn lại đang đi tắm khi chỉ có hai đứa ở đây.
“—Ờm, tớ xong rồi.”
“—Ah!?”
Vài phút sau, khi nghe tôi gọi, Charlotte-san giật mình nhìn tôi hoảng hốt.
Cảm giác bầu không khí như sắp sửa cho chuyện đó ấy…
Tôi không dám nói thành lời đâu, nhưng đầu tôi giờ chỉ nghĩ được việc mà một người đàn ông và một người phụ nữ đang hẹn hò sẽ làm thôi.
Má Charlotte-san vẫn đỏ bừng khi e lệ ngước nhìn tôi, nên cũng chẳng trách được.
Tôi vẫn là một tên nam sinh khỏe mạnh bình thường mà.
“Ah… Ừm… Giờ chúng ta đi luôn chứ, hay đợi đến giờ…?”
Có lẽ do không chịu được sự im lặng, Charlotte-san mở lời.
Đã quá 8 giờ sáng, tàu cũng đã hoạt động rồi, nhưng hầu hết các cửa hàng đều chưa mở cửa.
Tôi rất muốn đưa cô đến công viên giải trí, nhưng nhìn trang phục hôm nay thì nên tránh để cô phải xếp hàng đợi.
Với bộ đồ như này mà để cô ấy đứng ngoài trời lâu thì sẽ bị cảm mất.
Nên chúng tôi cần giết thêm chút thời gian nữa trước khi thay đổi kế hoạch đột ngột, đến Kurashiki cho một buổi hẹn hò mua sắm.
Cũng may, tôi chưa nói với Charlotte-san về kế hoạch đi công viên, và cô để tôi quyết định nơi hôm nay sẽ đến luôn.
“Bây giờ thì cứ đợi ở đây cho đến lúc đó nhé.”
Tôi chẳng còn gì khác cần làm nữa, và tôi cũng không muốn bị bạn cùng lớp bắt gặp.
Nên tôi nghĩ tốt hơn nên ngồi ấm trong phòng cho đến giờ hẹn thôi.
“ N-Nếu vậy thì – cậu có thể kể cho tớ nghe về bản thân không, Aoyagi-kun…? Tớ muốn biết cậu đã sống ra sao, những gì cậu đã làm, và những gì tớ không biết về cậu. Tớ muốn biết thêm nhiều điều về cậu nữa, Aoyagi-kun.”
Charlotte-san vẫn đỏ mặt, chẳng hiểu sao đã dựa vào người tôi, rồi đặt tay lên ngực tôi như đang vòi vĩnh.
Khi cô nhìn tôi với gương mặt đỏ bừng cùng đôi mắt ấy, tôi không khỏi nín thở.
Tim tôi đập nhanh đến nỗi như muốn nổ tung trước hành động bất ngờ ấy của cô.
Không biết liệu cô ấy có nghe thấy không nữa.
Cũng lo lắng đấy, nhưng vì cô ấy đang cầu xin tôi, nên tôi quyết định nhân cô hội này để kể câu chuyện của mình luôn.
Bầu không khí có lẽ sẽ trở nên căng thẳng đôi chút, nhưng nếu tôi thấy tình hình không ổn thì có thể xoay qua buổi hẹn hò luôn mà.
—Tôi nhắm mắt lại, nghĩ về quá khứ của mình, chuẩn bị tinh thần để kể lại những gì đã xảy ra ấy.