Vẫn là câu chuyện trans sủi thì mị ngoi lên...
----------
**Góc nhìn: Aoyagi**
“―Ehehe~”
Từ lúc mua cặp nhẫn kia, Charlotte-san cứ cười mãi thôi.
Cô vừa cười mỉm, vừa ôm lấy chiếc nhẫn bạc ở trên tay.
Biểu cảm ấy trông quá đỗi dễ thương. Tôi muốn ngắm cô ấy hơn nhìn hàng xung quanh đấy.
…Mà giờ thì, Charlotte-san không còn áp mặt vào cánh tay tôi nữa, nên mọi ánh mắt đều đổ đồn về đây…
Tôi nhìn Charlotte-san bên cạnh. Tôi có làm gì sai đâu mà mọi người nhìn dữ thế?
Là vậy sao?
Được một cô gái đáng yêu như vậy ôm là một tội lỗi sao?
“Aoyagi-kun, cảm ơn cậu nhiều nha… Tớ vui lắm…”
Trong khi bị những ánh mắt ghen tỵ làm cho khó chịu, thì Charlotte-san ngước lên cảm ơn tôi với đôi má đỏ bừng.
…Hẳn là một tội lỗi rồi.
Nếu được cô gái đáng yêu như này ôm thì tôi đáng bị xét xử công khai luôn.
“Cậu vui là tớ mừng rồi.”
“Ừm…”
Charlotte-san khẽ thở ra, rồi lại gục đầu vào vai tôi. Ừ thì cô ấy vui là tốt, nhưng thế này thì rắc rối cho tôi lắm.
Những ánh nhìn xung quanh càng lúc càng tăng lên – mà cũng chịu thôi…
Charlotte-san còn đang áp ngực vào cánh tay tôi nữa kìa…
“Cậu sao vậy…?”
Trong khi tôi còn đang mải nghĩ, Charlotte-san nhìn tôi lo lắng.
Để cô ấy lo thì tệ lắm, nhưng tôi cũng hết cách rồi.
“…Tớ hơi khát rồi… Bọn mình đến quán cafe nhé.”
Tôi cố lắm mới thốt ra được một câu đầy căng thẳng.
Phải làm nguội đầu đi đã.
“Ừm, hôm nay cũng hơi nóng nhỉ…”
Charlotte-san đồng tình. Dù trời đã sang thu nhưng tiết trời vẫn còn khá nóng nực.
Điều hòa vẫn đang chạy, nhưng chẳng thấy đỡ được mấy cả.
Nhưng nói thật thì tôi cũng đang nóng hết cả người rồi đây.
Chắc điều hòa ở đây có vấn đề gì rồi.
“““-Thấy nóng là tại ông tướng chứ ai nữa…!”””
Càng đi thì tiếng ồn xung quanh hình như càng lớn hơn, nhưng giờ biết làm gì nữa, nên tôi vờ như không biết gì luôn.
◆
-Bọn tôi cùng nhìn vào menu để chọn món sau khi hai đứa cùng nhau đến một quán cà phê thuộc một chuỗi nổi tiếng trên thế giới.
Dù nổi là thế, nhưng vì chưa đến bao giờ nên chả biết gọi gì cả.
Charlotte-san đến Nhật chưa lâu, nhưng ở Anh cô ấy cũng chưa đến đây lần nào.
Mà dù có thì cũng bận lo cho Emma-chan rồi.
“Charlotte-san, cậu chọn được món chưa?”
“Umm… tại có nhiều lựa chọn quá nên là…”
“Vậy sao. Cậu cứ thong thả đi. Cũng may là không có ai đang chờ cả.”
Nghe Akira kể là chỗ này thường đông lắm, nhưng may mắn làm sao hôm nay lại chẳng có ai xếp hàng sau chúng tôi cả.
Nếu có thì sẽ không dư dả thời gian mà chọn thế này đâu.
Người nhân viên có vẻ cũng quý Charlotte-san nữa, nên chẳng có vấn đề gì hết. Đâu phải lúc nào cũng có một cô nàng dễ thương băn khoăn trước mặt thế này đâu.
…Nhưng đừng có nhìn tôi với sát ý như kia được không?
Nhân viên quán thì không nên nhìn khách hàng như thế chứ…
“-Được rồi…! Tớ sẽ chọn món chocolate trắng này…!”
Charlotte-san đã quyết định xong trong khi tôi còn bận đấu mắt với người bán hàng.
Một lựa chọn chẳng có gì lạ, nhìn thì có vẻ là một loại đồ uống cực ngọt.
Trông như chocolate trắng thêm cả kem và hạt chocolate bên trên nữa.
Nghĩ đến thôi cũng thấy ngọt hắc luôn rồi.
Tôi biết Charlotte-san rất thích đồ ngọt thế này.
Khá khác với bầu không khí trưởng thành khi ở trường.
Nhưng thực chất, ngoài giờ học cô ấy có tính cách khá trẻ con, nên nói chung là rất hợp.
Tóm lại là cái gì cũng hợp hết.
Tôi thì gọi matcha. Lúc đầu tôi định chọn cafe cơ, nhưng một thế lực thần bí nào đó khiến tôi chọn matcha, cũng có thể là do lâu rồi không uống.
-Bọn tôi nhận đồ uống của mình rồi kiếm một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Đi lại nhiều có thể khiến Charlotte-san thấy mệt, nên bọn tôi cũng cần nghỉ ngơi một ít.
Vả lại, có vài chuyện tôi muốn hỏi cô ấy nữa.
“Charlotte-san này, tại sao cậu lại đến Nhật thế?”
Tôi hỏi điều mình đã luôn thắc mắc.
Lúc đầu, tôi do dự không muốn hỏi vì không muốn làm phiền cô ấy, nhưng giờ vì đã biết rằng không có vấn đề gì hết nên tôi mới hỏi.
“Ừ thì-“
Cô không hề tỏ ra khó chịu với câu hỏi ấy, chỉ đưa ngón trỏ lên môi như đang cố nhớ lại.
Rồi Charlotte-san chậm rãi kể, như đang gợi lại từng hồi ức.
----------
Chương này văn của tác cứ bị sao sao ấy...