Maigo ni Natteita Youjo wo Tasuketara, Otonari ni Sumu Bishoujo Ryuugakusei ga Ie ni Asobi ni Kuru You ni Natta Ken Nitsuite

chương 54: một người tuyệt vời

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Góc nhìn: Aoyagi

“Ừm, sao thế các cậu?”

Tôi không biết tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm mình như vậy, nên đã cất tiếng hỏi.

Những cô gái ở phía bàn đối diện lần lượt nhìn nhau, và rồi cô bạn ngồi ở giữa đại diện mở lời.

“Aoyagi-kun, cậu có một giọng nói rất dịu dàng đấy.”

“Dịu dàng?”

“Ừm, khi nói chuyện với Shinomone-san giọng cậu rất nhẹ nhàng luôn á. Không chỉ vậy mà cả biểu cảm của cậu nữa.”

Lời nói của cô bạn đó khiến tôi trầm ngâm một hồi, nhưng tôi không nghĩ giọng mình nghe hiền lành như thế.

Tôi chỉ nghĩ rằng mình nên cố không làm cho Shinomone-san hoảng sợ, nhưng bộ gương mặt và giọng điều của tôi đã thay đổi nhiều đến vậy ư?

“Hơn nữa, tớ thấy ngạc nhiên khi thấy cậu ấy lại quan tâm đến chúng ta nhiều như vậy.”

Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì cô bạn ngồi bên chéo phải cũng tiếp lời.

“Sao lại ngạc nhiên?”

“Aoyagi-kun là một người rất thông minh, nên tớ nghĩ có lẽ cậu ấy hơi khó gần. Vì cũng tại đôi khi cậu ấy thường nói những điều khiến người ta nghĩ cậu ấy là một người khó hòa đồng nữa.”

Cô bạn ngồi chéo phía bên phải lại nói ra những gì mình nghĩ, không chút khoang nhượng.

Bộ mình đang bị chỉ trích à?

“Nhưng mà theo những gì tớ thấy vừa nãy thì có vẻ cậu là người tốt. Nếu suy ngẫm lại, tớ cũng cảm thấy những gì Aoyagi-kun nói đều là vì muốn tốt cho chúng ta hết.”

“Ah, tớ cũng thế. Khi lần đầu nghe cậu ấy nói chuyện tớ kiểu “Cậu ta nói cái gì vậy trời?”. Nhưng rồi lúc bình tĩnh nghĩ lại thì tớ thấy những gì Aoyagi-kun nói cũng hợp lý đấy chứ.”

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?

Những cô gái từng không ưa tôi giờ lại đang bào chữa cho tôi như thể họ đã thay đổi hoàn toàn vậy.

Ai ngờ chỉ bằng việc nói chuyện với Shinomone-san thôi mọi chuyện lại thành ra thế này chứ.

Trong lúc đang bối rối thì tôi nhìn thấy gương mặt của một cô gái đang tươi cười nhìn mình.

Cô ấy đưa tay lên tai để chỉnh lại mái tóc bạch kim của mình, và khi chạm mắt với tôi, cô ấy nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Không hiểu sao tôi cảm thấy nụ cười đó như thể cổ đang tự đắc vậy.

Có vẻ như cô ấy đã làm gì đó sau lưng tôi.

Trước đó cô ấy đã từng khuyên tôi nên giải thích cho bạn cùng lớp hiểu những việc mình đang làm, nhưng tôi đã từ chối.

Lý do là bởi đôi khi chúng ta cần phải có một “kẻ phản diện” để mọi chuyện suôn sẻ.

Tôi khá chắc thời điểm đó cô ấy hoàn toàn tôn trọng quan điểm của tôi.

Tuy nhiên, không rõ cô ấy đang suy tính gì trong những ngày gần đây, hoặc chỉ đơn giản là sự tốt bụng không cho phép cô ấy bỏ qua chuyện đó, nhưng có vẻ như cô ấy đã thuyết phục được những người trong lớp mà tôi không hề hay biết.

Dù nghĩ rằng cô ấy làm quá lên…nhưng vì đó là do cô ấy lo cho tôi, nên tôi không thể nào phàn nàn được.

Ngược lại, thực lòng tôi cảm thấy rất hạnh phúc về điều đó.

Không hẳn là do bạn cùng lớp đã hiểu được tôi.

Mà là vì Charlotte-san đã hành động vì tôi.

Một điều khiến tôi thắc mắc là, cô ấy đã làm điều đó từ khi nào nhỉ…

Theo những gì tôi biết, cô ấy chưa bao giờ làm những việc như thế.

Cơ mà ở trường, chúng tôi không tiếp xúc với nhau, nên đời nào tôi biết được chứ.

“Nhân tiện thì, hình như Aoyagi-kun từng tham gia giải Toàn quốc hồi còn học Sơ trung đúng không nhỉ?”

Trong khi tôi và Charlotte-san đang nhìn nhau, thì cô bạn ngồi chéo bên trái phía trước đột nhiên đưa ra một câu hỏi bất ngờ.

“Ể? Thật á!?”

“Thật ư!?”

Những cô gái khác thấy hứng thú, lần lượt nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

Shinomone-san cũng không phải ngoại lệ.

Không biết cô ấy đang nghĩ gì vì tôi không nhìn được mắt cổ, nhưng dựa vào cử động đầu của cô thì rõ ràng cô ấy đang nhìn tôi.

“Ừ, một bạn nữ lớp khác trong đội bóng đá có kể cho tớ. ‘Hotline’ giữa Saionji và Aoyagi-kun rất tuyệt, và không một đội nào trong tỉnh có thể ngăn cản hai người họ.”

Trước khi tôi kịp mở miệng thì cô bạn ngồi chéo bên trái trước mặt đã bắt đầu giải thích.

…Chuyện này khá rắc rối.

Tôi không nói cho bất kỳ ai chuyện này là bởi không muốn những người khác biết.

Ngay cả Akira cũng giữ bí mật giúp tôi trước những người xung quanh, nhưng không ngờ chuyện lại lộ ra bởi một người mà tôi không hề quen biết…

“ ‘Hotline’ là cái gì?”

“…Hả?”

“Cậu dùng từ đó mà không biết nghĩa ư!”

“Có thể là đường dây nóng chăng!”

“Thì chỉ có vậy thôi mà! Tớ cũng chẳng biết trong bóng đá nó nghĩa là gì nữa!”

Trong lúc tôi đang suy nghĩ nên làm gì thì các cô gái vẫn sôi nổi bàn tán theo cách riêng của họ.

Khi tình cờ nhìn sang bên thì tôi thấy Charlotte-san cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt đó như kiểu “Sao cậu không nói cho tớ biết?” vậy.

Tôi ngay lập tức né ánh mắt của Charlotte-san.

Nghĩ kỹ hơn thì, tôi nhận ra mình chưa nói nhiều về bản thân cho Charlotte-san, và điều đó khiến tôi khó xử, như thể tôi đang giấu giếm cô ấy điều gì vậy.

Có lẽ tối nay tôi sẽ giải thích toàn bộ cho cổ.

Tôi không biết mình có nên tiết lộ thông tin cá nhân nhiều quá không, nhưng nếu là Charlotte-san thì chắc không sao đâu.

Thay vào đó, chúng ta nên làm gì đó với những cô bạn phiền toái đang phấn khích quá đà này nhỉ.

“Không, tớ không tham gia vào giải Quốc gia đâu…”

Suy nghĩ và phân vân xong, tôi nói với các cô gái rằng mình không hề tham dự giải.

Tôi không có nói dối.

Điều này hoàn toàn là sự thật.

“Ể? Nhưng mà…cậu ấy nói rằng cậu đã tham gia từ khi còn học năm Hai mà—“

“—Xin lỗi, nhưng có lẽ chúng ta không cần nói thêm về chuyện này nữa đâu.”

Tôi không muốn nói về chuyện này nữa, nên đã ngắt lời cô ấy bằng một nụ cười.

“Nhưng mà…”

“Thôi dừng đi. Aoyagi-kun không muốn nói về chuyện này nữa mà.”

Cô bạn ngồi chéo bên trái vẫn tính nói tiếp nhưng người ngồi trước mặt tôi đã dừng cô ấy lại.

Bị bạn bè ngăn lại nên cô bạn ngồi chéo bên trái không thể nói gì nữa, đành ngượng ngùng im lặng.

Tôi cảm giác mình đã làm điều gì xấu, nhưng vì không muốn cô ấy biết được, cho nên là mong cậu bỏ qua nhé.

Bên cạnh đó, không giống Akira, tôi đã ngừng chơi bóng từ năm lớp 8.

Nếu tiếp tục chơi thì có thể tôi sẽ gặt hái được nhiều thành tựu hơn, nhưng một khi đã bỏ rồi thì đó chỉ những hồi ức về một quá khứ vô nghĩa.

Việc thấy tự hào về điều đó giống như là đang cố ăn mày quá khứ vậy, thật đáng xấu hổ.

“Nhưng đúng là cậu từng chơi bóng đá đúng không?”

“Ah…ừm thì…”

Lần này, cô bạn ngồi trước mặt là người hỏi, nên tôi thành thật gật đầu.

Nếu phủ nhận thì tôi sẽ là đứa dối trá mất.

“Kết quả học tập thì không có gì phải phàn nàn, thậm chí trong top đầu cả nước…đã vậy còn biết chơi thể thao nữa…Nếu nhìn kỹ thì mặt cậu ấy cũng điển trai mà, đúng không? Aoyagi-kun đúng là một người tuyệt vời nhỉ?”

“Nhỉ? Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Ít nhất nếu so với các bạn nam khác thì trông cậu ấy trưởng thành hơn hẳn á.”

Sau khi nghe lời tôi nói, ba cô gái đột nhiên thì thầm với nhau.

Vì giọng nói quá nhỏ nên không biết được họ đang nói gì, nhưng họ cứ liên tục nhìn tôi, nên tôi đoán mình là người mà họ đang nói tới chăng?

Có vẻ như họ đang nói xấu tôi, điều này khiến tôi hơi chột dạ.

“—Sao lại thành ra như này…? Tớ hiểu cảm giác của các cậu, nhưng thế này có hơi…”

Trong khi tôi đang nhìn ba cô bạn đang thì thầm với nhau, thì không hiểu sao Charlotte-san lại nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

Rồi cô lén nắm chặt tay áo tôi bên dưới bàn.

“Có chuyện gì vậy…?”

Tôi nói thầm với Charlotte-san để những người xung quanh không nghe thấy.

Tất nhiên nếu tôi quay mặt để nói chuyện với cô thì những bàn khác sẽ nghĩ tôi đang nói chuyện với cô ấy, nên tôi giữ nguyên mặt ở phía trước và lấy khăn ướt che miệng lại.

Có thể Shinomone-san ngồi bên sẽ nghe được, nhưng nếu là cô ấy thì chắc không vấn đề gì đâu.

“Không, không có gì đâu.”

“Nếu được thì cậu nên thả tay tớ ra…Nếu mọi người phát hiện ra thì sẽ rắc rối đấy.”

“…..Tớ chỉ muốn giữ một lúc thôi…”

“Ể…?”

Đột nhiên bị Charlotte-san nắm lấy tay áo và không chịu thả ra, nên tôi lo những bạn cùng lớp khác sẽ nhận ra.

Truyện Chữ Hay