Góc nhìn: Aoyagi
—Sao lại thành ra thế này…?
Tôi đang ngồi trong một quán cà phê kiểu cách, đặt tay lên trán và nhìn lên trời trước cái tình huống bất ngờ này.
Đó là bởi— người ngồi bên cạnh tôi phía bên phải chính là Charlotte-san.
Bên trái là một cô gái mái tóc dài che mắt.
Mặc dù đúng là cô ấy có vài nét rất nữ tính, nhưng hãy tạm bỏ qua chuyện đó.
Và cả những cô gái ngồi trước mặt tôi nữa.
Giờ sao đây?
Liệu tôi đang lập nên một dàn harem mà bản thân không hay biết ư?
Giờ với năm nữ một nam ngồi chung một bàn, tôi cảm thấy muốn đứng dậy đi về luôn quá.
Trên hết, việc tôi ngồi cạnh Charlotte-san thật không ổn một chút nào.
Không đời nào mà bọn tôi có thể ngồi cạnh nhau mà không nói chuyện được, nhưng nếu cứ như thế thì tôi chắc chắn chẳng mấy chốc cả hai sẽ bắt đầu nói chuyện như khi ở nhà mất.
Tôi biết rằng các bạn cùng lớp sẽ tranh cãi về việc ai sẽ được ngồi cùng bàn với Charlotte-san, vì vậy cả bọn quyết định sẽ rút thăm may mắn…Nhưng dù sao đi nữa thì, chuyện này tệ quá đi mất…
Đối với người khác thì có thể đó là diễm phúc, nhưng với tôi thì chẳng khác gì vận xui cả.
Đối với chị em phụ nữ, chỉ cần có một đứa con trai chen giữa họ thôi cũng đủ khiến họ không thoải mái rồi.
Đã thế, ánh mắt lũ con trai nhìn tôi cay nghiệt quá thể.
Chúng nó đang ghen tị và nhìn chằm chằm tôi bằng tất cả những sự căm phẫn.
Những cô gái ở bàn khác cũng nhìn tôi rồi cười gượng gạo.
Tôi không biết phải làm gì trước tình huống này nữa…
Điều duy nhất cứu vãn được tình hình là một Charlotte-san đang rất vui vẻ ngồi cạnh tôi.
Có lẽ tôi vẫn chưa hoàn toàn thân thiết với các cô gái được.
Có lẽ vì tôi là người bạn thân thiết để trò chuyện ở nhà, nên cô ấy nhìn tôi với nụ cười tươi tắn.
Tuy vậy, tôi cảm thấy cô ấy tỏ ra hơi gần gũi quá thì phải.
“Này, Aoyagi-kun. Cậu có muốn đổi chỗ với một ai khác không? Con trai mà ngồi một mình với các bạn nữ cũng hơi khó xử nhỉ?”
Trong lúc tôi đang bối rối không biết làm gì, một cô bạn ngồi trước mặt đã dang tay cứu giúp tôi.
Đó là lời đề nghị mà tôi không ngờ tới.
Được rồi, tôi sẽ xuôi theo dòng vậy.
“Chờ một chút đã…! Chúng ta đã quyết định sẽ rút thăm cho công bằng mà, vì vậy tốt nhất không nên làm như thế đâu…! Nếu một người làm vậy thì những người còn lại cũng sẽ đổi chỗ và sẽ gây phiền tới nhà hàng lắm…!”
Trước khi tôi kịp nói đồng ý với cô bạn đã đề nghị giúp đỡ thì Charlotte-san đã từ chối.
Các cô gái ngồi cùng bàn đều ngạc nhiên trước phản ứng bất chợt của Charlotte-san.
Tuy nhiên, vì đó là lời của người được yêu quý nhất lớp nên mọi người đều gật đầu tỏ ý đồng tình.
“Ừ ha, cậu nói phải. Charlotte-san nói đúng đó. Nếu chúng ta đồng ý đổi chỗ, đám con trai sẽ bắt đầu náo loạn và đến ngồi cạnh Charlotte-san. Xin lỗi nhé, Aoyagi-kun. Dù là con trai duy nhất ngồi tại bạn, nhưng cậu cứ thoải mái trò chuyện và đừng ngần ngại gì cả, được chứ?”
“Không, ừm…Ừ, đúng vậy nhỉ…Tớ hiểu rồi…”
Hy vọng đã bị dập tắt, nên tôi chỉ còn nước gật đầu thôi.
Nhưng quả thực nếu cả bọn đổi chỗ thì lũ con trai sẽ làm loạn hết cả lên để được ngồi cạnh Charlotte-san quá.
Cô gái ngồi bên trái tôi, không như những người khác, lại trông có vẻ nhút nhát.
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy nói chuyện với các bạn khác, giọng nói của cô rất nhỏ, như thể thiếu tự tin vậy.
Và cô ấy luôn tỏ ra rụt rè, sợ hãi.
Chắc chắn nếu bị đám con trai gây áp lực thì cô ấy sẽ nhường chỗ mà chẳng cần nghĩ ngợi gì.
Đây là buổi tiệc chào mừng Charlotte-san, nên tôi không muốn phá hỏng nó bằng những việc ồn ào không cần thiết.
Do vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài chịu đựng.
“—Tớ xin lỗi…”
Trong lúc tôi đang cười méo xẹo, thì Charlotte-san xin lỗi tôi với giọng lí nhí và có đôi chút xấu hổ.
Chắc chắn cô ấy không giữ tôi ở đây để gây phiền toái cho tôi.
Chắc chắn cô ấy chỉ muốn cố gắng tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.
Cô ấy không cần phải xin lỗi gì hết.
“Không, không cần đâu. Charlotte-san nói đúng đấy.”
“Không, không phải vậy…Chỉ là do tớ ích kỷ thôi…”
“Ích kỷ…? Ý cậu là sao—”
“—Quý khách muốn đặt món gì không ạ?”
Khi tôi cố hỏi cô ấy nói “ích kỷ” là có ý gì thì một nữ bồi bàn tới để ghi đơn.
Có vẻ như những người ở bàn khác đều đã gọi món hết rồi, và giờ đến lượt bàn của chúng tôi.
Để người khác phải chờ cũng không tốt, nên chúng tôi nhanh chóng đặt món theo sở thích của từng người.
Một điều đáng mừng ở đây là dù đây là một quán cà phê, nhưng vẫn có phục vụ đồ uống thoải mái (trừ bia rượu) mà không tính thêm phụ phí.
Theo những gì tôi nghe được thì họ bắt đầu cung cấp dịch vụ này nhằm thu hút nhiều đối tượng khách hàng là học sinh hơn.
— Tôi đã để lỡ mất cơ hội để Charlotte-san về điều đó.
◆
Buổi tiệc chào đón Charlotte-san diễn ra rất suôn sẻ— hay nói đúng hơn là việc chào hỏi chỉ có mỗi lúc đầu thôi, và từ đó giống như một buổi đi ăn trưa trừ bàn chúng tôi ra.
Đúng như dự tính, không học sinh nào đi ra khỏi chỗ ngồi và đi đứng lung tung khi đang ăn hết.
Mọi người dường như đã từ bỏ việc đến chỗ Charlotte-san, thay vào đó họ đều đang tận hưởng niềm vui của mình.
Nếu như có một vấn đề thì— đó là tôi…
Quả thực tôi không thể tham gia trò chuyện cùng các cô gái được và cảm thấy lạc lõng.
Không, chính xác hơn thì…cả hai ta đều thấy lạc lõng phải không…
Vì không thể nói chuyện với Charlotte-san hay những người khác, tôi nhìn sang cô bạn bên phải, đang ngượng ngùng và đang mân mê hai ngón trỏ của mình.
Nếu không nhầm thì tên cô ấy là Karin Shinonome.
Trông cô ấy rất muốn tham gia chuyện trò, nhưng cô cứ định mở miệng rồi lại im lặng, lặp đi lặp lại như thế.
Trong lúc đó, Charlotte-san cũng đã bắt chuyện với tôi và cô bạn này…và mỗi lúc như vậy tôi lại cố đáp lại cô một cách cộc lốc.
Lý do là bởi nếu nói chuyện thì sẽ lộ ra những điều không hay.
Khi được bắt chuyện thì Shinomone-san tỏ ra khá lung tung, và nhìn từ ngoài vào tôi thấy khá tội cho cô ấy.
Vì vậy, Charlotte-san cũng để ý và cố gắng không nói chuyện quá nhiều với Shinomone-san.
Kết quả là, hai người đơn độc đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
“…Cậu muốn uống gì không?”
Nhận ra cốc nước trước mặt Shinomone-san đã cạn, nên tôi nhanh nhẹn đưa cho cô ấy thực đơn, tránh làm cho cô giật mình.
“Ah…Ờm, cái này đi…”
Bất ngờ khi có người bắt chuyện, Shinomone-san lúng túng nhìn tôi, những rồi cũng rụt rè chỉ tay vào thứ mà cô muốn gọi.
Giọng của cô ấy làm tôi khá ngạc nhiên.
Kể cả là với một cô gái, thì tông giọng Shinomone-san cũng rất cao.
Chắc gọi là giọng lồng tiếng anime cũng được nhỉ?
Tôi không hay coi anime cho lắm, nhưng tôi nghĩ giọng nói đó rất dễ thương
“Các cậu thì sao?”
Sau khi gật đầu với Shinomone-san thì tôi quay sang hỏi các cô gái khác trong bàn.
Rồi chúng tôi tổng hợp lại và đưa đơn cho nữ bồi bàn.
—Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại bị tất cả cô gái tại bàn nhìn chằm chằm…