Aoyagi
“Let me cook…”
Ngay khi bài kiểm tra vừa kết thúc, Akira đằng sau tôi bắt đầu đổ gục xuống bàn.
Trong khi những người khác đang hào hứng trò chuyện về kế hoạch của họ sau bài kiểm tra thì chỉ có Akira là người tỏ ra tiêu cực và tâm trạng chán nản.
Trông cũng đau lòng nhỉ.
“Này Akira, ý mày ‘cook’ là sao hả? Có nghĩa bài kiểm tra đã xong rồi đúng không?”
“Đừng có hỏi nữa…”
Tôi vội vã hỏi, những dựa trên phản ứng của thằng này thì có vẻ “cook” ở đây nghĩa là bài kiểm tra của nó “toang” rồi.
Hy vọng là ít nhất cả bọn sẽ vừa đủ điểm qua môn và không khiến Miyu-sensei nổi điên lên…Nếu tất cả môn đều điểm liệt thì mệt đấy.
Trường hợp của Akira thì, nó không hề ghi lại đáp án để tự tính điểm của mình —hay nói đúng hơn, nó không có thời gian để ghi và giờ thì chẳng biết số phận mình sẽ ra sao cả.
Cho tới khi kết quả bài kiểm tra được trả, Akira chắc chắn sẽ lo lắng và không thể yên tâm nổi.
…Vừa đúng lúc.
Dù có lo lắng về kết quả thì sau cùng cũng vô ích, vì chẳng thể thay đổi được nữa.
Tốt nhất là để nó thư giãn đầu óc và quên đi bài kiểm tra trong thời gian chờ kết quả kiểm tra.
Con người thường có thể quên đi những điều tồi tệ khi vui chơi.
Vì vậy, Akira cần có một động cơ để làm gì đó khác.
“Akira, mày có lăn lộn ra thì cũng được thôi, nhưng chẳng phải mày quên gì đó rồi sao? Không nhanh chân lên là mọi người sẽ sắp xếp hết lịch trình của họ trong hôm nay đấy biết không?”
“Hmm?...
“Nào, đã hứa rồi còn gì. Ta sẽ thực hiện ngay khi bài kiểm tra kết thúc.”
“….Ah, phải rồi ha.”
Akira đang nằm bò trên bàn và nghĩ ngợi một hồi, rồi đột ngột ngước mắt lên khi hiểu được tôi vừa nói cái gì.
Có vẻ nó nhớ ra được rồi.
“Mọi người! Sao lại tự ý hứa hẹn lung tung vậy? Hay là các cậu quên mất hôm nay phải làm gì rồi sao?”
Akira vội vàng đứng lên ghế và gọi to cho tất cả học sinh trong lớp.
Tôi đang nghĩ có nên nói là chính thằng phát biểu câu vừa rồi cũng quên mất không, cơ mà tôi chọn im lặng và xem xem nó nói gì tiếp.
“Kỳ thi cuối cùng cũng kết thúc rồi! Hãy cùng tổ chức bữa tiệc chào mừng Charlotte-san nào!”
—Đúng vậy, tôi đã bảo nó hoãn lại, và giờ kỳ thi đã kết thúc, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc chào mừng Charlotte-san.
Tất nhiên tôi đã báo trước cho Charlotte-san và sắp xếp để lần này cô ấy có thể tham dự buổi tiệc.
Tuần này Emma-chan đã bắt đầu đi học tại nhà trẻ cho các em bé nước ngoài, nên tôi đã dặn trung tâm chăm sóc em ấy rằng hôm nay sẽ đến đón muộn.
Vì nay thi nên sau khi ăn sáng tôi và Charlotte-san tách lẻ ra. Tuy nhiên trông cô ấy không có vẻ lo lắng lắm khi xuất hiện tại trường, vì Emma-chan đã được đưa đến nhà trẻ đàng hoàng.
Khi tôi nói về buổi tiệc chào mừng Charlotte-san trông rất vui, tôi mong cô ấy sẽ thấy vui khi tới lúc đó.
“Ah, đúng rồi!”
“Ừ ha, chắc chắn là như vậy rồi. Chúng ta phải tổ chức tiệc chào mừng cho Charlotte-san mà!”
Sau lời kêu gọi của Akira lớp học bắt đầu trở nên huyên náo.
Có vẻ như không có ý kiến gì về việc tổ chức tiệc chào mừng Charlotte-san hôm nay.
“Nhưng mà, chúng ta sẽ tổ chức ở đâu? Tìm được một chỗ có thể chứa được lượng lớn người như này trong thời gian ngắn cũng không dễ đâu á….”
“Ờm, cái đó…”
Khi một học sinh trong lớp đặt ra một câu hỏi rất hiển nhiên, Akira lại có một biểu cảm khó xử.
Tôi đoán là nó chưa tính tới vụ địa điểm tổ chức.
Đương nhiên là thế vì nó có nhớ đâu, và tôi đã dự tính trước chuyện đó nên không vấn đề gì hết.
“Tớ đã đặt chỗ tại nhà hàng của một người bạn của Miyu-sensei rồi. Họ sẵn lòng điều chỉnh số lượng khách một chút, lại còn có khuyến mãi cho học sinh sinh viên nữa.”
Trước đây khi nghe Miyu-sensei nói về cửa hàng đó, tôi đã nhờ cô nói chuyện với bạn mình để chuẩn bị sẵn cho tôi.
Miyu-sensei đã đồng ý với kế hoạch tổ chức bữa tiệc và nói với tôi rằng vì là học sinh nên nhà hàng sẽ có khuyến mãi.
Dù vẻ ngoài không có gì đặc biệt, nhưng cô là một người tốt và luôn quan tâm đến học sinh của mình.
Tuy nhiên, để thuê nhà hàng và được giảm giá thì có một điều kiện.
Đó là nếu đồ ăn ngon thì cô ấy muốn chúng tôi quảng bá nó.
Tôi sẽ nhờ Akira nói với mọi người sau.
“Oh, vẫn như mong đợi đến từ vị trí của Akito! Làm tốt lắm!”
“Wow, Aoyagi-kun chu đáo đến bất ngờ á…”
Nghe được lời tôi nói, Akira vui mừng vỗ vai và đánh giá cao sự thông minh của tôi, một điều hiếm thấy ở trong lớp.
Cái vỗ vai đó đau thấu xương nên tôi đánh trả lại nó.
“Vậy thì chúng ta tách ra và vào việc thôi!”
Sau lời kêu gọi của Akira, chúng tôi đã chia thành các nhóm nhỏ và bắt đầu di chuyển.
Tên, địa chỉ nhà hàng cũng như thời gian bắt đầu bữa tiệc đã được thông báo qua nhóm chat của lớp, thế nên mọi người đều có thể tới đó mà không cần đi cùng nhau.
Thực tế, việc di chuyển tới nhà hàng theo nhóm lớn sẽ gây phiền hà cho người xung quanh, thế nên quyết định của Akira là chính xác.
Tuy nhiên, vì chúng tôi vẫn phải đến chào hỏi nhân viên nhà hàng, nên tôi đoán mình nên tới sớm hơn để chuẩn bị.
“Akira, chúng ta đi trước đi.”
“Được thôi. Dẫn đường đi, Akito.”
“Okay.”
Tôi và Akira xách lấy balo và đi ra khỏi lớp, đi qua những người bạn cùng lớp.
Khi đó tôi có gặp Charlotte-san nhưng chúng tôi không nói với nhau một lời nào.
Ờ nhà thì chúng tôi thân thiết với nhau nhưng ở trường thì cả hai hạn chế nói chuyện với nhau.
Cô ấy cũng đã giữ lấy lời hứa đầu tiên đó.
Ở trên trường thì vậy là đủ rồi.
Nếu tôi quá can thiệp vào mọi thứ xoay quanh cô ấy để rồi mối quan hệ giữa hai đứa bị lộ thì sẽ là vấn đề lớn.
Tạm thời thì tôi mừng khi không có vấn đề gì hết.
Sau đó, một cái bẫy Trời ban đang đợi chờ tôi tại nhà hàng, như thể muốn nhạo báng tôi vì dám nghĩ như thế.