Góc nhìn: Aoyagi
“…Shinomone-san, cậu có thích cái gì không?”
Các cô gái trước mặt tôi có vẻ như bắt đầu nói chuyện trở lại, trong khi đó Charlotte-san đang nắm lấy tay áo tôi mà không nói năng gì để tránh bị phát hiện. Khó chịu vì cứ phải giữ im lặng, tôi quay sang nói chuyện với Shinomone-san.
Đương nhiên tôi không nói chuyện với Charlotte-san vì cảm thấy lo lắng về những ánh nhìn xung quanh, nhưng lý do chính thì là tôi khó mà nắm được suy nghĩ của cô ấy lúc này.
Bên cạnh đó, Charlotte-san đang nhìn các bạn khác với vẻ lo lắng, không đoái hoài gì tới tôi.
Có lẽ cô ấy thấy lo vì bị bỏ lại chăng?
Tuy vậy, tôi cảm giác nếu là cô ấy thì có thể dễ dàng tham gia chuyện trò như bình thường được thôi.
“Ừm, để xem nào…..thú nhồi bông…”
Trong lúc tôi đang suy nghĩ thì Shinomone-san nói thứ cô ấy thích với tông giọng nhỏ như thể cô đã không nói gì hết vậy.
Bất ngờ gh— à không.
Đó là một sở thích rất đáng yêu, rất phù hợp với một cô gái.
Tuy nhiên tôi thấy cô ấy hơi trẻ con hơn so với tuổi.
“Cậu thích loại thú nhồi bông nào vậy?”
“Ể…?”
Tôi cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện một chút cũng như hỏi sâu hơn về cô, Shinomone-san nhìn tôi rồi đáp với giọng ngạc nhiên.
Cô ấy sao vậy nhỉ?
Vì tôi không nhìn được mắt nên khó mà xem được biểu cảm của cô.
“Cậu đang nghĩ…tớ ngốc đúng không…?”
“Tại sao cậu nghĩ thế?”
“Bởi…nó là sở thích của trẻ con…”
Cô ấy từng bị ai đó chế giễu vì sở thích này sao?
Tôi không biết đáp lại như nào vì bản thân cũng nghĩ như thế, nhưng tôi không thích việc chế giễu hay phán xét sở thích của người khác.
Tôi nghĩ nếu ta thích một cái gì đó, ta vẫn nên thích nó và đừng bận tâm những người khác nghĩ gì.
“Trên đời này vẫn có người thích thú nhồi bông kể cả khi lớn lên rồi mà, nên tớ nghĩ cậu không cần bận tâm đến ánh mắt những người khác đâu. Thú nhồi bông đáng yêu mà, đúng chứ?”
“A-Aoyagi-kun, cậu cũng thích thú nhồi bông à…?”
“Hmm…Ừ, tớ thích chứ.”
“——Oh!”
Tôi gật đầu, đồng thời cảm nhận được niềm vui của Shinomone-san qua giọng cổ.
Thú thực thì, tôi chỉ nói theo cô ấy chứ không thực sự có một con thú nhồi bông nào, nhưng tôi không nói dối việc mình nghĩ những con thú nhồi bông rất dễ thương.
Nếu được hỏi có thích hay không, thì tôi sẽ trả lời là có.
“Cái này…sao nhỉ…?”
Sau khi nói vậy, Shinomone-san cho tôi xem ảnh của một con búp bê lấy cảm hứng từ một cô bé.
Tôi từng thấy nhân vật này đâu đó thì phải….À đúng rồi.
Nó là một nhân vật anime thường xuất hiện trên các quảng cáo truyền hình gần đây.
Dù chỉ nhìn qua ảnh những có thể thấy rõ nó được may rất tinh thế…nhưng tôi cũng không thể không tự hỏi liệu nó có thực sự được làm bằng tay hay không.
“Cái này là cậu tự làm à?”
Khi tôi thắc mắc về điều khiến mình tò mò, Shinomone-san gật đầu về hào hứng.
Trông cô có vẻ tự hào về điều gì đấy.
“Wow, tuyệt ghê, cậu làm khéo tay thật đấy.”
“Ehehe~…”
Nghe được lời khen của tôi, Shinomone-san vui vẻ bật ra một tiếng cười.
Tôi chưa bao giờ nói chuyện một cách đường hoàng với cô ấy trước kia, nhưng cô ấy có thể là một người rất cởi mở nếu nói về những thứ mà cô thích.
Tôi đang nói chuyện theo tốc độ của mình thì phải, có lẽ tôi nên chậm lại một chút.
—*Soạt soạt.
Khi đang nhìn một Shinomone-san rất vui vẻ, không hiểu sao Charlotte-san bất ngờ kéo tay áo tôi.
Theo phản xạ tôi đánh mắt sang, và thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm mình với vẻ buồn bã.
Có thể cô ấy thấy cô đơn vì mình là người duy nhất không thể tham gia trò chuyện.
Có lẽ mình làm hơi quá rồi…
Tôi không muốn người khác biết về mối quan hệ của hai đứa, song cũng không muốn khiến Charlotte-san thấy cô đơn.
Đặc biệt hôm nay còn là bữa tiệc chào mừng của cô.
“Charlotte-san, cậu đã làm quen với lớp được chưa?”
“Ah—Ừm…! Mọi người ai cũng rất tốt bụng, nên tớ đã sớm thích nghi được với lớp…!”
Khi tôi bắt chuyện với Charlotte-san, cô đáp lại với nụ cười rạng rỡ, hai mắt sáng lên.
Nhỏ này cô đơn đến nhường nào cơ chứ…?
“—Nè, dù nói giờ có hơi muộn nhưng Charlotte-san và Aoyagi-kun trông khá thân thiết nhỉ?”
“Nói thật, biểu cảm của Charlotte-san trông như đang hoàn toàn hướng về Aoyagi-kun phải không…?”
“Ể, hai người đó thân thiết với nhau từ khi nào vậy…?”
Mấy cô gái trước mặt nhìn chúng tôi, liếc nhìn nhau rồi nói gì đó, nhưng cả ba vẫn chỉ là đang nói chuyện với nhau nên tôi không nghe được gì hết.
Tuy nhiên, có thể đoán được rằng họ chắc chắn đang chú ý đến bọn tôi.
Nếu đúng như vậy thì tôi nên dừng nói chuyện với cô ấy ngay bây giờ nếu không muốn mối quan hệ với Charlotte-san bị bại lộ.
Tuy nhiên, lúc này Charlotte-san lại đang hoàn toàn tỏ ra vui vẻ khi nói chuyện với tôi.
Tôi không đủ mạnh mẽ để đẩy cô ấy ra xa một lần nữa, và cũng chẳng có quyết tâm đủ lớn để làm thế.
Thế nên tôi quyết định nói chuyện với Charlotte-san một cách tự nhiên, tránh gây nghi ngờ cho những người xung quanh.