Một cơn gió mạnh nổi lên trong cơn bão tuyết nơi thung lũng phủ đầy tuyết trắng và hoa anh đào .
Đối mặt với ba cường giả thuộc hàng Thức Hồn, bọc mình trong luồng linh lực ghê gớm, Lily cũng sẵn sàng đặt cược tính mạng mình vào đòn tấn công kế tiếp. Thế nhưng, tuy bản thân vẫn còn đủ linh lực để ra đòn, nhưng sự mệt mỏi kèm với cơn đau từ các vết thương đang liên tục bào mòn cơ thể cô, khiến cô gần như không còn sức để phản công.
Hiện giờ, với dáng đứng khó khăn – họa hoằn lắm mới có được nhờ lấy Mikazuki làm gậy chống, Lily siết chặt tay cầm kiếm bằng đôi tay run rẩy vừa ngẫm nghĩ vừa đánh mắt nhìn một lượt Takeda, Tokugawa và cả Honda.
“Nếu cả ba đều xông lên cùng một lượt, mình cùng lắm chỉ có thể chặn được một… rốt cuộc… mình phải làm gì bây giờ? Ba người đó, ai cũng có khả năng phòng thủ chắc chắn, hạ được bất kì ai trong số họ cũng là chuyện khó, nền chắc là phải tìm cách vô hiệu hóa những đòn triệt hạ từ cả ba vậy.”
“Nếu phải đem ra so sánh, các đòn thế của Tokugawa tính ra là ít nguy hiểm nhất dẫu chúng vẫn đủ sức để khiến mình trọng thương. Nói về thương thuật của Honda, thì các chiêu thức vừa táo bạo lại dữ dội và ánh sáng vàng bao bọc quanh anh ta sỡ hữu khả năng của Pháp có thể thanh tẩy mọi tà ma trên thế giới. Ngoài ra, vì là đối trọng với Nguyền Kiếm Cơ, nên nó còn gây gấp đôi sát thương lên mình, nên xem chừng khó mà chặn được đòn của anh ta. Còn về phần Takeda Tsunenobu, ông ấy có trong mình quyền năng của thần núi, nên lỡ mà bị chém trúng chỗ hiểm là mình chắc chắn xong đời. Đại nhân Tsunenobu vốn nổi danh vì lòng đức hạnh và sự uy tín trong lời nói và việc làm, đồng thời còn là người đứng đầu nhóm Furinkazan. Nếu không phải do mất trí sau khi bị tà mà mê hoặc, ông ấy chắc hẳn sẽ không dự phần vào cuộc chiến ô nhục này. Nhưng tới nước này rồi thì cũng chẳng thể thay đổi được gì. Nói tóm lại, thanh tachi của Takeda sẽ là mối nguy hiểm hơn hẳn ngọn kích của Honda bởi dù gì trong thâm tâm Honda vẫn còn chút lương tâm và rất có thể sẽ ngần ngại nếu phải ra tay giết mình, nhưng Takeda, người giờ đây đã không còn tỉnh táo, sẽ xuống đao không chút nhân từ.”
“Liệu có nên dùng mảnh Huyết hồn Magatama lúc này không?”
Dẫu tình thế đã đến mức này, Lily vẫn không muốn sử dụng nó .
Thêm nữa, pha ra đòn ấy của Kagura —thứ có sức mạnh đủ để dời non lấp bể—chỉ có thể được sử dụng một lần. Khoảng cách sức mạnh giữa cô ấy và những người này là quá lớn, và chắn chắn không một ai dù có là Tokugawa hay Takeda sẽ sống sót sau đòn tấn công đó. Cả Honda cũng sẽ mất mạng, nhưng Lily thật lòng không nỡ xuống tay.
“Nên làm gì giờ? Rốt cuộc mình nên làm gì đây?”
“Argh! Đây không phải lúc mày dao động đâu, con ngốc này! Do dự lúc này thì tính mạng chị em mày và cả mày đều có thể sẽ một đi không trở lại đấy !”
Lily ngước nhìn bóng hình đồ sộ của ba đối thủ của cô lần nữa, và một suy nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu cô.
“Lynne! Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như thế này sau khi chúng ta gập mặt. Nàng đả thương Chúa Công ta, nên ta chỉ còn duy nhất một lựa chọn là lấy mạng nàng — Chuẩn bị chịu chết đi!” – Một luồng sát khí nồng nặc tỏa ra từ ánh mắt Honda, và tuy trong đó có thoang thoảng nét buồn, nhưng cũng có cả sự quyết đoán của một người hùng dũng sẵn sàng xuất kiếm lấy mạng!
“G-Giết! G-Giết Kagami Onna!” – Sự sáng suốt Takeda dần một mai một với sự gia tăng cường độ linh lực hệ thổ đầy yêu khí đang ùn ùn tỏa ra như mây mù kia. Tâm trí của ông ấy giờ đây tha hóa đến mức đó không còn là của một con người nữa, chỉ còn đọng lại một suy nghĩ duy nhất đó là tận diệt Lily.
“Kagami Lily! Bị kịch của nhà Hojo sẽ không lặp lại ở đây. Tuy ngươi được biết đến với cái danh nữ kiếm sĩ thiên tài của thế hệ này, nhưng hôm nay chính là ngày ngươi sẽ bị hạ! Chết đi!” - Tokugawa điên tiết gào lên mở giao tranh. Hắn hùng hục lao đến Lily như một pháo đài di động, trong tay lăm lăm cây chùy đầu quỷ bừng bừng khè lửa, làm cho mặt đất rung chuyển với từng bước chân của lão.
Cùng lúc ấy, bóng hình Bát Phiên Đại Bồ Tát đằng sau Honda tỏa ra một luồng sáng Pháp toàn năng như thể Phật tổ đã quyết định ra tay trợ giúp Honda vậy. Dưới ảnh hưởng của nó, tốc độ của ngọn kích trong tay Honda được gia tăng đáng kể, hóa thành một cột sáng vàng chói lóa khi đâm về phía Lily!
Trong khi đó ở bên còn lại, từng sải bước dài Takeda cất lên khi xông đến tiếp cận Lily đều ầm ầm chấn động tựa như Thần núi hiện thân. Thanh Tachi nơi ông như đang chất chứa con cuồng nộ của vùng núi vô tận xứ Kai với một lực khủng khiếp tựa trọng lượng của ngàn nghìn núi đồi
“Cô chủ!” – Vừa ôm lấy một Yumi hẵn còn đang bất tỉnh, Yukiko lớn tiếng gọi tên cô. Bản thân Shiu lúc này cũng đang ôm lấy hai người họ, tay lăm lăm thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, nhưng không phải để chiến đấu, mà là để tự kết thúc mạng sống cả ba nhằm tránh khỏi cái kết nhục nhã nếu chủ nhận của họ tử trận.
“Huyền thoại Kagami Onna mà gia tộc Midō đã bảo về suốt hàng trăm năm qua sẽ kết thúc trong ngày hôm nay sao? Không! Xin người đừng chết, Lily Đại nhân!” – Ánh mắt Yukiko ầng ậng nước khi cô chăm chú dõi theo thời khắc định đoạt kết cục.
Sakai, Sakakibara, Amari cùng những tướng lĩnh khắc ngồi xếp bằng trên mặt đất, giương mắt chứng kiến thời điểm quyết định của trận chiến thượng đỉnh vùng Đông quốc này, vừa thầm nguyện cầu cho chiến thắng của Chúa Công mình.
“Chúc tụng Chúa Công chúng ta, ôi Bát Phiên Đại Bồ Tát Hachiman!” - Amari sốt sắng gào lên đến khàn giọng vừa vuốt vuốt bộ râu của mình.
Nhưng khi mọi người cứ ngỡ Lily đang ở giữa trung tâm tầm đánh của bộ ba kia, thì trong lúc đó cô đã âm thầm thay đổi vị trí của mình dựa theo tốc độ di chuyển của từng đối thủ, vừa thôi sử dụng áp chế của Bí cảnh lên Tokugawa, mà thay vào đó chuyển đối tượng sai hai người còn lại.
Đôi mắt cô hướng về bóng hình từ bi của Bát Phiên Đại Bồ Tát đằng sau Honda trước khi khẽ khép lại rồi cúi đầu, thầm đem lời khẩn nguyện tới thẳng Bát Phiên Đại Bồ Tát, “Đại Bồ Tát Hachiman, người là thần hộ mệnh của Lãnh chúa Minamoto Kurou Yoshitsune. Người thật sự sẽ để hành giả của mình xuống tay chấm dứt di sản của Đại nhân Yoshitsune hay sao? Hỡi Đại Bồ Tát nhận hậu và từ bi, xin hãy rủ lòng tin con lần này!”
Bất thình lình, Lily chợt thấy một luồng sáng vàng xuất hiện trong bóng tối trước mặt mình. Vào khoảnh khắc cô mở mắt ra, thì ở trong ánh mắt đó bừng lên một thứ màu sắc mê hồn. Thế rồi, cô tập trung toàn bộ sức mạnh của mình vào hai thanh kiếm trong tay, thậm chí còn tăng cường cơ thể mình với năng lực của Bí cảnh nhằm dồn toàn bộ những gì cô có vào một đòn duy nhất.
Kế đó, Lily dang hai chân ra, hạ trọng tâm, hai cánh tay giơ cặp Tachi đang run lên trong lớp ánh sáng đỏ thẫm cao qua đầu.
Do là người mở giao tranh, Tokugawa là người ở gần Lily nhất trong khi Takeda và Honda thì xa hơn một chút.
“Sakura ga Tsukiotsutsumu — Nitoryu!” – Ánh mắt cô lóe chớp sắc đỏ.
Theo sau một tiếng trầm kéo dài, hai lưỡi kiếm khí sắc bén nhuộm màu đỏ thẫm xuất hiện, một cái chứa đựng tia sáng hủy diệt của mặt trời và mặt trăng, trong khi cái còn lại hiện lên hình bóng một con cá Koi đang tung tăng bơi lội trước khi hóa rồng. Chúng hợp lại với nhau rồi phóng về phía Tokugawa, gần như chém đứt cả không khí bao quanh.
“Ùynh!” – Nhát chém và cây chùy đầu quỷ của Tokugawa đập vào nhau, lưỡi kiếm khí liền biến thành vô vàn lưỡi hoa anh đào bao trùm lấy Tokugawa trong vòng xoáy đõ thẫm ấy.
“Argh!” - Tokugawa gào lên đau đớn khi hứng chịu vô số nhát cắt từ chúng, máu từ trong bộ giáp cứ thế tuôn ra không dứt.
Mặc dù vậy, tuy Lily đã vô hiệu hóa thành công đòn tấn công của Tokugawa đồng thời khiến lão bị thương nặng với pha ra đòn này, nhưng chính nó cũng khiến Lily gần như cạn kiệt linh lực, và bản thân cô giờ đây không có đủ thời gian để ổn định nhịp luân chuyển của mạch linh lực trước khi đợt tấn công còn dữ dội hơn từ cả hai phía vẫn còn đang lù lù trước mặt.
Thanh Tachi của Takeda cùng ngọn kích của Honda chỉ còn cách Lily một quãng ngắn, và cô thì chẳng tài nào có thể đỡ được cả hai đòn ấy cùng lúc dẫu cho có toàn bộ sức mạnh đi nữa. Thêm vào đó, Lily đã dốc toàn lực với nhát kiếm vừa rồi, thành thử hai tay cô lúc này chẳng còn sức để nâng kiếm lên đỡ!
Honda nhắm mắt lại, có cùng suy nghĩ với Takeda, rằng Lily chắc chắn sẽ chết.
Chính Lily cũng không định lấy tay giương kiếm chặn đòn. Nhưng vào khoảnh khắc ấy, cô mượn sức nặng của hai thanh kiếm mà đổ người về trước rồi cắm chúng vào mặt đất đầy tuyết. Tận dụng đà của cú ngã cùng điểm tựa là cặp song kiếm, Lily đẩy cơ thể lên cao thực hiện tư thế chống đầu với phần hông dẻo dai và săn chắc của mình, chẳng đoái hoài gì đến chiếc váy đỏ đang bị lật ngược khi xoạc rộng đội chân thon thả linh hoạt đến mức tối đa – tạo thành tư thế chồng cây chuối hoàn hảo ở ngay giữa Honda và Takeda!
Tuy hai cánh tay đã mệt lả, nhưng cặp đùi đầy đặn mà thon thả ấy của cô – vốn khỏe hơn phần cơ tay – vẫn còn đang tràn trề sinh lực dù đã đến lúc này! Sau khi thực hiện tư thế bất ngờ ấy, một chân của Lily luồn xuống dưới mũi kích của Honda trong đường tơ kẽ tóc trước khi kẹp quanh phần rẽ nhánh ở mũi kích rồi dồn lực đẩy nó về phía trước.
Chẳng thể dừng lại đà đâm của mình, cây kích của Honda xuyên thẳng qua phía trên háng Lily dưới sự lèo lái của một bên chân cô mà đâm trực diện vào ngực Takeda ở phía bên kia – người vốn đang chuẩn bị xuống kiếm hạ thủ.
“Phập!”
Tuyết cùng cánh hoa anh đào bị thổi bay trước sóng va chạm!
Và khu vực xung quanh cũng dần lấy lại vẽ tĩnh lặng khi cơn bão tuyết tan đi.
Lily vẫn trong tư thế đó dù chiếc váy đỏ cũng mái tóc đen của cô đã rũ xuống hết, và cặp chân trắng nõn vẫn đang được xoạc ngang cách hoàn hảo dẫu lớp vải lót màu trắng đã vô tình bị lộ. Thế nhưng, hai cường giả Hồn ngọc ở hai bên mạn cô dường như chẳng có thời gian để chú tâm đến chuyện đó.
“Hả?! Không! Takeda Đại nhân!”
Vào khoảnh khắc đầu mũi kích khổng lổ cùa Honda đâm vào ngực Takeda, ánh sáng vàng của Pháp đến từ hình bóng Đại Bồ Tát Hachiman tuôn ra từ đầu kích và tràn vào bên trong thân xác Takeda, bao bọc cơ quan nội tạng của ông trong Pháp. Tuy nhiên, chúng chẳng hề làm tổn thương gì đến ông ấy – bậc thầy vang danh đến từ gia tộc nhánh của nhà Minamoto, mà thay vào đó thanh tẩy cơ bắp, xương cốt lẫn ngũ tạng đã bị yêu khí làm nhiễm uế!
“Argh! Ugh!” - Takeda gào lên với bầu trời và ánh sáng của Pháp xuyên qua miệng, hốc mắt và mũi của ông khi luồng sáng toàn năng ấy thanh lọc thứ năng lượng không trong sạch trong người ông.
Một giọng nói đầy ấm áp và từ bi vang lên vào khoảnh khắc tiếp theo: “Hành giả Honda, sao ngươi lại ra tay hãm hai người con gái được hậu duệ dòng dõi nhà Minamoto ta bảo vệ …”
“Sao cơ… C-Có lẽ nào đây là… hiện thân của Bát Phiên Đại Bồ Tát Hachiman chăng?” - Honda vô thức buông tay khỏi cây kích và nó rơi xuống mặt đất phủ tuyết ngay tức khắc bởi bộ giáp của Takeda đã chặn lại phần lớn chấn động từ đòn tấn công ấy. Honda chậm rãi lùi lại với ánh mắt đầy thành kính mà vội vàng quỳ ngay xuống đất.
“Nhà ngươi đã được phúc lành của Phật Tổ kể từ lúc lọt lòng, nên phải dùng con mắt trí tuệ mà phân biệt thiện ác, thề hứa rằng chớ có ra tay gây đau khổ cho chúng sinh nữa…” – giọng nói từ chốn vô hình ấy cất lên như vậy trước khi biến mất cùng bóng hình Phật Pháp, để lại một Honda ngỡ ngàng quỳ trên nền tuyết.
Còn về phần Takeda, dẫu đã lãnh một vết thương nặng ở ngực, ánh nhìn cùng nước da của ông ấy đã dần dần lấy lại vẻ bình thường sau khi được Pháp thanh lọc.
Hai cánh tay của Lily không chịu thêm được nữa và cô cứ thế bất lực ngã xuống, nhưng bằng cách nào đó cô vẫn có thể nhấc nửa thân trên mình dậy rồi ngồi sõng soài trên đất. Dẫu vậy sức lực Lily lúc này vẫn chưa đủ để đứng dậy bởi lúc này thân xác cô đã kiệt sức, tâm trí thì mệt mỏi.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, Tokugawa lại phá vỡ được vòng xoáy hoa anh đào và tuy bị thương không hề nhẹ cộng với bộ giáp đã trở nên thảm thương với nhiều mảnh vỡ, lão ta vẫn còn chút sức lực dù cả người đã nhuốm đầy máu me!
“Hahahahahaha! Hahahahahaha! Ta là người chiến thắng sau cùng! Kho báu là của ta! Ngươi cuối cùng cũng kiệt sức rồi, Kagami Lily! Giờ thì chết đi! Hahahahahaha!” – Không còn là một Tokugawa điềm đạm của quá khứ, lão ta bây giờ đã bộc lộ bản sắc điên cuồn của mình vào lúc này khi lao đến bổ Lily với cây chùy đang giương cao trong hai tay!
“Không!” - Lily vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực và vẫn cần thời gian để hồi phục linh lực cho việc chiến đấu, nhưng lão Tokugawa đã ở ngay trước mặt trong khi bản thân cô sức để đứng thậm chí còn không có!
Tokugawa bật cười ngạo nghễ vừa giáng mạnh cây chùy xuống đầu Lily!
“Keng!”
Thế nhưng, trước mắt Lily lúc này là một thanh Tachi tuyệt phẩm cùng một ngọn kích bọc trong ánh sáng vàng đang nằm chéo lên nhau! Takeda cùng Honda đã đồng thời ra tay chặn đứng cây chùy mặt quỷ của Tokugawa.
“Gì thế này?!” - Tokugawa giật mình.
Takeda Tsunenobu cúi gầm mặt xuống, nhưng đôi mắt đen láy trên gương mặt kiên nghị của ông đã lấy lại được vẻ nhân tính đã mất.
“Nhanh như gió, âm thầm như rừng, dữ dội như lửa, và vững trải như núi!”
Máu chảy ra từ vết thương trên ngực Takeda Tsunenobu khi ông lẩm bẩm những lời đó mà vận linh lực của mình, “Tokugawa, tên xấu xa thâm độc kia! Sao ngươi dám mê hoặc ta bằng con đường yêu nghiệt, sắp đặt đẩy ta vào chỗ không thể quay đầu!Ta sẽ không để ngươi làm hại đến ân nhân cứu mạng của ta đâu!
“Ùynh!” - Takeda đẩy lưỡi kiếm lên trên bằng tất cả sức mạnh và đánh bật cây chùy của Tokugawa, nhưng ngay sau đó ông lại khụy xuống đất do vết thương ở ngực.
“Cái gì?!” - Tokugawa lảo đảo lùi lại vài bước trong sự ngỡ ngàng, “Takeda Huynnh đài… ông lấy lại được nhận thức rồi sao. C-Chuyện này không thể xảy ra được! Honda, cớ sao ngươi vừa rồi lại chặn đòn ta hả?!”
“Chúa Công… lấy mạng cô Kagami đây đi ngược lại ý muốn của Phật Tổ, giờ đã đến lúc quay đầu lại rồi!” - Honda cũng gục xuống đất sau khi lấy kích đỡ nhát chùy của Tokugawa.
“Honda, quân phản chủ! Sao ngươi có gan làm phản hả?! Ta lấy đầu ngươc trước tiên vậy!” - Tokugawa điên tiết lao đến chỗ Honda.
Honda, mặt khác, hạ cậy kích trong tay xuống rồi chắp tay vào nhau vái Phật vừa cúi đầu chịu chém, không hề có ý định chống trả do bản thân anh đã chấp nhận cái chết vì bất tuân mệnh lệnh chủ nhân.
“Phụt!”
Một cặp kiếm khí màu đỏ hình lưỡi liềm lóe lên vào thời điểm đó!
Lily, giờ đây đã hồi phục được một phần linh lực, di chuyển đến trước Honda trước khi trượt một gối trên nền tuyết mà phất tay áo vung cặp song kiếm trong tay từ dưới lên.
“Chuyện gì mới xảy ra vậy?” - Tokugawa ngờ nghệch tự hỏi sau khi không thấy có gì xảy ra mặc dù lão đã vung chùy. Không còn lớp bảo hộ của áo giáp, hai cánh tay to bản của lão bay lên trời ngay sau đó và cây chùy đầu quỷ khổng lồ thì rơi uỵch xuống lớp tuyết xa xa, theo sau là mùi máu tanh tưởi bốc lên.
Lily vẫn giữ thế khụy một gối trước mặt Honda với hai thanh Tachi giơ cao trong tay khi mái tóc cô nhẹ nhàng buông xuống gương mặt xinh đẹp của cô.
“Arrggghhhh!” – Chỉ tới lúc đó Tokugawa mới nhận ra hai tay mình đã bị chém đứt và bắt đầu gào rú đau đớn sau khi ngã dập mông xuống đất.
Honda giờ đây mở mắt ra và nhận thấy rằng mình vẫn còn sống.
Lily bình thản đứng dậy và dửng dưng tiến thẳng về phía Tokugawa với cặp kiếm đang nhỏ lỏng đỏng máu.
“Lynne! Không, Tiểu thư Kagami! Tôi xin cô… tha mạng cho Chúa Công!” - Honda chay vội đến chỗ Lily mà khấu đầu trước cô, “Nếu phải trả thù, thì xin cứ lấy mạng tôi mà rửa hận, Tiểu thư Kagami!”
Tokugawa gần đấy thở còn không ra hơi và giờ chỉ trông chờ vào Honda cứu cái mạng của lão.
Nghe những lời nài van của Honda, Lily chợt do dự. Lấy mạng Honda đồng nghĩa với việc giết một Phật Thị Gỉa phụng thờ Bát Phiên Đại Bồ Tát Hachiman, mà Ngài ấy thì vừa mới rủ lòng đáp trả lời khẩn nguyện của cô, nên cô nào có thể cứ thế xuống tay với anh ta được.
Lily thở dài một tiếng rồi tra kiếm vào vỏ bằng những động tác nhuần nhuyễn mau lẹ.
“Đội ơn cô, Tiểu thư Kagami!” - Honda bái mình thật sâu.
Sakai và những cận thần khác của Tokugawa nhân cơ hội đó chạy đến cầm lấy cánh tay và vũ khí của Tokugawa trước khi lo lắng cõng một Tokugawa đang thoi thóp ra bên ngoài thung lũng.
Honda đứng dậy và nhìn người con gái phi thường vốn thấp bé hơn anh rất nhiều với vẻ mặt phức tạp, “Lynne…”
Bão tuyết nổi lên thêm lần nữa vời một lớp tuyết mới lại bắt đầu phủ lên gò đất nhuộm máu. Còn ngôi đên trên núi kia, dẫu nó giờ trông còn tàn tạ hơn trước, nhưng vẫn đứng vững dù bão bùng gió thét.
Honda lòng thấy có lỗi và mún nói gì đó, nhưng sau cùng anh không làm vậy mà chỉ lắc đầu bất lực. Xong xuôi đâu đấy anh đến cúi người trước Takeda đang khụy gối cùng toàn thể các chư hầu của gia tộc Takeda rồi theo sau đoàn người đang mang Chúa Công của mình ra ngoài.
Lily cũng không định ngăn những tùy tùng đang rút lui theo Tokugawa.
Thực chất, cô giờ chẳng còn sức để đuổi theo họ thì đúng hơn.
“Bịch!” - Lily đổ gục xuống nền tuyết.
“Cô chủ!” Yukiko, Yumi giờ đây đã tỉnh cùng Shiu đồng loạt chạy đến nâng đỡ Lily.
Lily lúc này yếu đến độ không thể nhấc nổi tay, chỉ đành ngả đầu lên đùi Yukiko mặc cho vòng một đầy đặn cứ thế nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở.
“Ta thắng rồi…” - Lily thều thào nói.
Ở phía bên kia, các cận thần của nhà Takeda cũng đến hỗ trợ Takeda Tsunenobu.
“Mang Chúa Công đi trị thương mau!” – Amari râu rậm lên tiếng.
“Khoan đã!” – Takeda đẩy mọi người ra rồi khập khiễng tiến đến chỗ Lily dẫu với mỗi bước chân là một lần máu được đà lại chảy ra từ ngực trước khi quỳ xuống với lòng biết ơn sâu đậm.
“Nếu không nhờ ý tưởng bất chợt của cô, tận dụng luồng sáng Pháp của Honda để thanh tẩy ta, ta hẳn đã không còn có hy vọng được ân xá ngay cả khi sống sót và danh dự của ta cũng sẽ theo đó mà bị hủy hoại. Cô đúng là Nữ thần đầy thương xót khi cho ta cơ hội được hồi sinh lần nữa, Tiểu thư Kagami! Xin hãy chấp nhận cái cúi đầu này của Takeda Tsunenobu!”
Takeda khấu đầu trước Lily đầy thành khẩn và vẫn giữ tư thế đó trong một hồi, nhưng Lily giờ đã không còn sức để gượng dậy để đỡ ông ấy lên.
“Shiu… thay mặt ta đỡ Đại nhân Tsunenobu dậy.”
Kế đó, Lily cất chất giọng yếu ớt nhưng nồng ấm mà rằng, “Ngài là bậc lão thành mà Chị Uesugi tôi hết mực kính trọng, Đại nhân Tsunenobu, ngài vẫn còn đó ý thức về lương tâm và công lý trong mình, không giống gã Tokugawa kia, kẻ có tà tâm quỷ quyệt hơn hẳn một người bị quỷ ám dẫu sỡ hữu tâm trí sáng suốt. Ngoài ra, ngài không cần cảm ơn tôi làm gì, Đại nhân Tsunenobu. Dù gì, lý do tôi cứu ngài cũng là vì cái mạng quèn này của tôi mà.”
Amari, Oda và những cận thần khác nhìn Lily đến ngây người. Sự biết ơn ngập tràn trong lòng họ bởi những người này hoàn toàn bất lực chẳng thể làm gì trong tình huống ấy và chứng kiến Chúa công mình đi vào con đường sai trái.
“Kagami Lily, người sở hữu dung nhan hiếm có đầy mê hoặc cùng kỹ năng đủ để chinh chiến giành sức thống lĩnh Đông quốc, tàn nhẫn như một La sát, nhưng đồng thời cũng mang trong mình con tim bao dung nhân hậu,” Ánh mắt to tròn nơi Amari ngân ngấn nước mắt, bộ râu của ông rung rinh trong gió tuyết, “Đại nhân Lily đã một mình áp đảo ba cường giả thuộc hàng Furinkazan của Đông quốc trong trận chiến này, và không chỉ giành chiến thắng, cô ấy còn cứu giúp Chúa Công chúng ta với lòng thương xót. Không ai dưới trướng Lãnh Chúa Kamakura của tám phiên Kanto lại có thực lực, lòng can đảm, và trí tuệ như thế cả! Ta sẽ dành phần đời còn lại của mình để sáng tác nên một ấn thơ để đời kể lại huyền thoại về Kagami Đại nhân, tường thuật lại trận chiến thượng đỉnh đầy cung bậc cảm xúc này của Đông quốc đến khắp ngóc ngách trên thế giới!
P/S: Power scale của chuyện: Không có bành trướng lãnh địa cùng thần độ thì dù có là cường giả bậc cao cũng cúi cúi cái đầu xuống.
Chap tiếp theo, sau chap 1 của vol 3 Sayaka.