“Cô Kagami…” - Takeda, được vài tùy tùng nâng đỡ, yếu ớt lên tiếng, “Ta biết bản chất cô là người tốt, việc giết thuộc cấp của ta hôm nay chẳng qua cũng vì buộc phải làm thế. Nếu có trách thì phải trách ta quẫn trí, nên giá máu này nên đổ lên đầu ta. Sau khi về thành Tsutsujigasaki, ta sẽ rời khỏi gia tộc, xuống tóc làm sư, cố gắng giải thoát những linh hồn này khỏi vòng đau khổ. Ngoài ra, xin đừng tự trách bản thân, Cô Kagami, xin đừng làm vậy… tất cả đều lỗi tại ta… Nhưng thứ lỗi cho ta, những vết thương nghiêm trọng này khiến ta không thể ở lại lâu được, đành hẹn cô trong tương lại để báo đáp công ơn vậy. Kể từ giây phút này, cô có toàn quyền ra vào xứ Kai Province, Cô Kagami.”
“Đại nhân Tsunenobu…” - Lily cuối cùng cũng thoáng thấy được tấm lòng của Lãnh chúa Tsunenobu, người đứng đầu nhóm Furinkazan. Nếu không phải vì bị yêu ma quỷ thuật làm mờ mắt khiến ông không thể tận dụng toàn bộ kinh nghiệm hiểu biết của mình về sức mạnh thần núi ban cho, thì dù có là Lily, cô rất có thể cũng sẽ bại trận khi đối đầu trực diện với ông ấy.
“À, phải rồi. Cô Kagami, chốc nữa ta sẽ gửi chút quà mọn để bày tỏ lòng thành. Còn về phần khu đất thung lũng này cùng báu vật cất giấu bên trong nó, do là công cô tìm được nên ta sẽ dành tặng cả hai cho cô.”
“H-Hả? Nhưng mảnh đất này thuộc lãnh thổ của nhà Takeda mà.”
“Hahaha. Kai và Shinano đều rất rộng lớn, vả lại cô đã ra tay giúp danh dự của ta không bị vấy bẩn, giao lại một hai vùng thung lũng cho cô đâu phải chuyện gì to tát. Xong rồi. Chúng ta về thôi, Amari.”
“Bọn tôi xin cáo lui, Kagami Đại nhân,” - Amari cúi chào.
Các tùy tùng còn lại giúp Takeda lên lưng ngựa rồi rời đi trước ánh mắt chứng kiến của nhóm Lily.
“Người cảm thấy sao rồi, cô chủ?” - Yukiko lên tiếng hỏi.
“Tôi ổn. Chỉ dùng hơi nhiều sức thôi, may mà không bị chấn thương gì nghiêm trọng,” - Lily đáp vừa nhấc mình khỏi đùi của trước khi quay sang Yumi mà hỏi han, “Còn cô thì sao, Yumi? Không sao đấy chứ?”
“Tình trạng của tôi không đến nỗi tệ do đã dùng linh đan đặc trị của phải nhẫn giả, thành ra không cần quan tâm tôi đến thế đâu. Nhưng xin người cũng hãy dùng chúng, chủ nhân…”
“Ô lạ nha! Ngay cả cô cũng gọi tôi là ‘Chủ nhân,’ sao Yumi…”
Nghe vậy, Yumi thẹn thùng đáp, “Với một người đã một mình một kiếm chiến đấu với ba cường giả thuộc cấp Furinkazan, thì sao tôi lại không sẵn lòng phụng sự cho được. Chủ nhân, kể từ giờ tôi xin được cống hiến mạng sống cùng lòng trung thành của mình cho người.”
“Thật sự có ổn không đấy? Chẳng phải cô đang là thuộc hạ dưới trướng Haihime sao?”
“Đó là vì tôi đã để bản thân bị mờ mắt bởi tuyệt vọng gây ra từ cú sốc khi chị hai bỏ đi. Nhưng giờ đây, khi đã biết chị ấy suốt bao lâu nay đã âm thầm chịu đựng để thực hiện sứ mệnh của dòng họ Midō, tôi đã không còn giữ ý định quay về đầu quân cho Bách Qủy nữa. Dẫu vậy Haihime là người nữ đáng tôn trọng, nếu người sỡ hữu sức mạnh lớn đến vậy, có khi người cũng có thể cứu được ngài ấy đấy, Chủ nhân…”
“Hả? Cứu cô ta?”
“Đủ rồi Yumi, cơ thể cô chủ giờ đang rất yếu sau trận chiến dài đằng đẵng vừa rồi, nên tạm gác chuyện này lại hồi sau tính tiếp. Điều cô ấy cần lúc này là nghỉ ngơi,” – Vào lúc này, Yukiko lên tiếng xen vào.
“Em có dắt theo vài con ngựa của nhà Tokugawa và nhà Takeda chạy đi lúc trước đây, cô chủ,” - Shiu tiến đến, tay dắt theo lũ ngựa, “Cùng dùng chúng để thoát khỏi nơi này thôi.”
“Ừm,” - Lily gật đầu.
“Với tình trạng bây giờ, người có thể cưỡi ngựa được không, cô chủ?” - Yukiko lo lắng hỏi. Suy cho cùng, là một người nữ đã từng có chồng, mọi việc cô ấy làm đều ân cần chu đáo.
“Haha, tôi chưa yếu đến mức đấy đâu, Yukiko. Hà, đoàn người của Tsunenobu lúc này hẳn đã rời khỏi thung lũng rồi, chúng ta cũng mau ra khỏi đây và trở về Kamakura nào. Xứ Kai bây giờ đã an toàn,” - Lily vừa nói vừa cố đứng dậy, nhưng lại trượt chân và suýt té ngã, khiến Yukiko phải vội vàng ôm lấy eo cô mà giúp cô dậy. Trong khi đó, ở phía bên kia, Shiu cũng cho Yumi mượn đỡ bờ vai, cho thấy rằng hai người họ lúc này yếu đến mức nào.
Thế nhưng, vào lúc ấy, lượng tuyết đổ xuống lại nhanh và dày hơn trước. Tiếng gió tuyết rít lên, thổi ngang qua thung lũng và bầu trời bất chợt sầm tối khi mây đen không biết từ đâu kéo đến phủ bóng trên cả nhóm.
Cơn bảo tuyết dữ dội vang lên những tiếng rít chói tai trong khi tầm nhìn của bọn họ ngay lập tức bị phủ một màu trắng xóa.
Nhiệt độ giảm đột ngột kèm theo cái lạnh bất thường từ cơn bão tuyết khiến da thịt họ cảm nhận sự đau đớn chưa từng thấy trước đây, buộc các cô gái phải điều hòa linh lực để làm ấm cơ thể trước cái rét kinh hồn đủ để đóng băng chết một người ngay tức khắc.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” - Lily sững sờ hỏi, “Đ-Đây không phải bão tuyết thông thường!”
Shiu thậm chí còn không thể đứng vững trong cơn gió tuyết, nên những người khác đành chung tay nâng đỡ lẫn nhau.
“Gió bão đến từ phía trước. Với tình trạng bây giờ của chúng ta, vượt qua được nó coi bộ khá khó,” - Yukiko bồn chồn quay sang nhìn Lily và Yumi.
“Có linh lực hỗ trợ cũng vậy thôi, đâm đầu tiến vào đang lúc bão tuyết như thế này là quá mạo hiểm!” – Lily thêm vào, “Tạm thời ta rút vào bên trong đền đã!”
Nghe vậy, cả nhóm lùi lại vào trong đền thờ, vừa hỗ trợ nhau tiến bước. Mặc dù ngôi đền đã tàn tạ, nhưng vẫn đủ sức che chắn phần lớn gió bão, chỉ để lọt vào một thoáng khí lạnh, vốn tốt hơn hẳn khi đứng ở ngoài trời. Vả lại, cơn bão tuyết dường như cũng trở nên dữ dội hơn sau khi bốn người đã vào trong đền.
“Ơn trời chúng ta đã vào đây kịp lúc,” - Yukiko thở phào.
Shiu nhặt lấy vài thanh gỗ gãy nằm lăn lóng bên trong đền rồi nhóm một mồi lửa đằng sau bức tường – nơi mà gió bão không thổi đến được để sưởi ấm cả đoàn. Thế là, các cô gái đều tiến đến quây quần bên bức tường. Yukiko và Shiu cũng tiện tay gom lấy chút rơm mà xếp trung ở một góc.
“Tuy nơi này nhìn đổ nát thê thảm, nhưng vẫn đủ để che chắn cho chúng ta. Tạm thời ta cứ trú ở đây đợi cơn bão tuyết khủng khiếp kia đi qua vậy,” - Yukiko nói.
“Tôi mong Đại nhân Tsunenobu cùng những người khác vẫn ổn,” - Lily cất giọng lo lắng, trước thực tế cơn bão tuyết bất thường này chỉ đang tung hoành nơi khu vực thung lũng này.
Nói về nhóm của Takeda, bọn họ hoàn toàn không bị nó ảnh hưởng. Dẫu đúng là cả đoàn có đụng phải một cơn bão tuyết nặng hạt trên đường về, nhưng mức độ ấy vẫn ở trong phạm vi có thể cầm cự được. Sau đấy, đoàn của họ không gặp bất trắc gì trên đường đi và nhanh chóng được quân lính trong thành ra tiếp viện khi gần đến tháp canh.
…
Còn về nhóm của Tokugawa, các tùy tùng của Tokugawa đã có thể nối lại hai cánh tay bị chém của lão, nhưng lão lại gạt đi mà nói, “Vô dụng thôi. Hai tay ta đã bị thanh nguyền kiếm của con khốn đó chặt đứt rồi, miệng vết thương giờ đây đã bị nhiễm oán khí, có muốn gắn cũng không được. Ả đàn bà đó quả thật mưu mô hiểm độc mà… Hầy!”
“Xin đừng nhụt chí như vậy, Chúa công. Khi chúng ta trở về rồi, thần sẽ điều động binh lính lên đường trừng phạt cô ta rửa hận người!” - Sakai nói.
“Đ-Đừng có làm càn! Rõ ràng là sau trận đấu này, thực lực và tiếng tăm của con ả Kagami Lily đó đã vượt qua ta. Ta nghe nói rằng nó rất thân thiết với người thừa kế của gia tộc Uesugi và đừng quên mẹ nuôi của nó là Ashikaga Makoto. Con mụ đó xem chừng có quan hệ rất tốt với Takeda Tsunenobu và ngay cả Lãnh chúa Kamakura dường như cũng có phần coi trọng nó… giơ đây con ả đó đã có chỗ đứng vững chắc ở cái đất Đông quốc này rồi, nên đừng có dại mà manh động dấy binh thảo phạt nó sau khi chúng ta vừa mới thua một trận ê chề thế này, bởi nó có khả năng sẽ đem đến sự diệt vọng cho toàn bộ gia tộc ta. Cái mà chúng ta cần làm bây giờ là tập trung vào phòng thủ cho tốt vào, lấy nó làm nòng cốt. Không nên dây dưa với con ả đó làm gì trước khi có những chuyển biến mới trên thế giới…” - Dù Tokugawa vừa bại trận thảm hại, trong lòng đầy oán hận, các tùy tùng của lão vẫn ấn tượng trước sự cam chịu nhẫn nhịn của Tokugawa.
“Chúa Công,” - Sakai looked nhìn vào cơn bão tuyết đằng sau cả đoàn trước khi lên tiếng bẩm báo với Tokugawa, “Honda vẫn còn ở đằng sau chúng ta một lúc trước, nhưng giờ đã không còn nữa. Thần không biết là hắn bị tụt lại đằng sau hay đã bỏ trốn nữa?”
“Mặc xác hắn. Thẳng đấy không có gan nhìn mặt ta, nên chắc là nó sẽ không quay lại nữa đâu,” - Tokugawa cụt tay thấy nhói đau khi vừa mất một tướng quân đáng tin cậy, tâm trạng u rũ của lão lại kéo đến, “Về Mikawa thôi. Ít ra chúng ta vẫn toàn mạng trở về…”
“Sự kiên nhẫn của ngài quả không có giới hạn, Chúa Công. Thần chắc chắn một ngày nào đó ngài sẽ trở lại!” Sakai phần khởi nói.
…
Trong khi ấy, tại ngôi đền trên núi nơi Lily cũng những người khác đang nương náu lại đang hứng chịu môt cơn lạnh thấu xương do lúc này màn đêm đã buông xuống.
Yukiko đã cởi bỏ lớp áo bên ngoài và đặt gương mặt Lily và lòng mình nhằm sưởi ấm cho cô, trong khi Shiu bỏ thêm củi vào để giữ lữa và Yumi thì nằm cạnh Lily. Bốn cô gái cứ thế dựa vào nhau thế vậy để giữ ấm bằng nhiệt độ cơ thể kèm theo lớp vải lụa được Lily lấy ra từ không gian gương.
“Thật không may, trong không gian gương chỉ có vải lụa và mấy bộ độ thiếu vải. Không có quần áo ấm nào cả…” Ngay cả bản thân Lily cũng thấy có chút bất lực vào lúc này.
Do chị em nhà Midō giờ đây đã trở thành bây tôi trung thành của Lily, nên Lily cũng đã giải thích thoáng qua về bí mật của tấm gương. Tuy nhiên, do cả nhóm hiện đang bị kẹt trong cơn bão tuyết, thành ra cô không giải thích tất cả.
Tuy là chủ nhân của họ, nhưng do cơ thể đang yếu nên cô đành phải nhờ sự chăm sóc của cả ba. Lúc bấy giờ, cô đang tựa vào bầu ngực của Yukiko trong khi Yumi đang ôm chặt cô từ phía sau với cả Shiu ở đằng sau Yumi. Bộ tứ quấn lấy nhau như thế dưới lớp phủ của tấm vải lụa trước lửa trại nổ tách tách.
Với linh lực của một Nguyền Kiếm cơ, Lily vốn dĩ đã hồi phục toàn bộ các vết thương, nên cái cô cần lúc này chỉ là nghỉ ngơi hồi sức.
Thời gian càng trôi đi nhiệt độ ngày lúc một giảm, nhưng tuy trời đã khua, cả nhóm dường như đã hồi phục được chút ít. Cơ thể họ cũng vì thế mà ấm dần lên, góp phần giúp họ chống trọi lại được cái giá buốt bên ngoài nhờ hơi ấm mà họ chia sẻ.
“Cô chủ…” - Yukiko bất chợt lên tiếng, tông giọng có phần lo lắng xen lẫn vẻ mặt cô đơn, “Người thật sự sẽ quay về lãnh địa của người với chúng tôi chứ?”
Nghe vậy, Lily gối đầu lên đùi Yukiko rồi tựa gò má vào phần bụng dưới Yukiko mà đáp, “Đương nhiên rồi. Chẳng phải tôi đã nói sao? Tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.”
“Vậy thì tốt quá. Những gì còn lại của gia tộc Midō, là chị em chúng tôi đây. Chúng tôi thật sự không có nơi nào để đi cả,” - Yukiko ủ rũ nói.
“Giờ chúng ta đã là gia đình rồi, nhà tôi cũng là nhà cô mà,” - Lily nhẹ nhàng trấn an, “Tôi có một dinh cơ ở cảng Izu. Chúng ta cũng nhau sống ở đó nhé.”
“Thật sao? Nghe tuyệt thật đấy,” - Yukiko cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn do cô sợ rằng Lily đã chẳng còn cần đến hai chị em cô. Với những lời hứa hẹn đó, Yukiko quyết tâm phụng sự người chủ vừa tài sắc vừa mạnh mẽ này của mình, sẵn sàng tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào cô đưa ra với vẻ vui lòng.
“Chị thấy hơi khát, Shiu. Đi lấy chút tuyết vào làm nước nóng đi,” - Lily ra lệnh.
“Vâng,” - Shiu đứng dậy.
“Chờ đã,” - Yukiko xen vào, “Với sức của em ấy, Shiu rất có thể sẽ bị cơn lạnh bên ngoài làm bị thương, cứ để tôi ra lấy thay cho. Yumi, cho cô chủ gối đầu lên đùi em đi.”
“Hể? À, không cần phải làm thế đâu…” - Lily tiếp tục, “Mấy vêt thương của tôi gần khỏi hẳn rồi.”
“Làm thế đâu được, Cô chủ. Sàn vừa cứng vừa lạnh, nên người phải nằm nghỉ trên đùi Yumi,” – Cách Yukiko nói khá cương quyết như thể bản thân Lily không hề có tiếng nói trong phương pháp trị liệu này.
“Hể? Nhưng mà em…” – Nhìn lại thì, Yumi đang mặc một bộ Kunoichi bó sát màu tím thạch, nên phần đùi dưới chân váy ngắn của cô hoàn toàn để trần.
“Gì đây? Bộ em không muốn cô chủ khỏe hơn hả, Yumi?” - Yukiko lớn giọng gây áp lực.
“K-Không phải thế!” – Yumi đỏ mặt đáp, “Thôi được, em hiểu rồi.”
Và như thế, hai cô gái đổi chỗ cho nhau. Lily giờ đây đang gối đầu trên tấm đùi trần của Yumi, cảm nhận trực tiếp da thịt của cô dẫu không khác gì mấy khi chạm qua lớp quần áo.
Một lúc sau, Lily nhắm mắt lại và thiếp đi trước sự thoải mái mà đùi Yumi đem lại.
Điều này, khiến Yumi thấy khá ngượng ngùng làm sắc mặt cô còn ửng đỏ hơn trước, nhưng dần dần cô cũng bắt đầu chấp nhận tình huống có phần ái ngại này mà giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Lily kèm với nụ cười trìu mến trên môi
Yukiko cũng duyên dáng bật cười khúc khích trước cảnh tượng cô trông thấy sau khi lấy tuyết trở về.
“Chúng ta đun sôi tuyết rồi để nó nguội trước vậy,” - Yukiko mỉm cười..
“Thế thì cả bọn cũng có thể nhấp một ngụm cho đỡ,” - Yumi nói thêm.
“Cơ mà, cô chủ vẫn sẽ thấy khát dù có ngủ, đúng không nhỉ?” - Shiu lo lắng hỏi.
“Vậy thì có ai đó phải bón nước kiểu môi- chạm-môi cho người rồi,” – Yukiko tủm tỉm cười.
“Hể?” – Hai cô gái trẻ đồng loạt hét lên vì kinh ngạc.
Đang lúc các cô gái dành thời gian cười đùa với nhau, thì ở bên ngoài, mắt khác, cơn bão tuyết càng trở nên khắc nghiệt hơn làm nhiệt độ hạ xuống mức khó lòng mà tin được,
P/S: Lẽ nào sau này main ta sẽ có 100 cô vợ. Và định mệnh đồ sướng đời được gối đùi, được úp mặt vào núi đồi thiên nhiên trong một chap. Cái combo hủy diệt gì thế này.