“….”
“….”
Aah~ khó xử quá…..
Sau khi đi bộ tầm 10 phút, chúng tôi đang ở đây, một nhà hàng teishoku. Và hiện giờ giữa bọn tôi chỉ còn sự im lặng chết chóc. [note21670]
Dù là bàn 4 người, cô ấy vẫn ngồi cạnh tôi như lúc trên tàu, nhưng ngồi cạnh không có nghĩa là tôi sẽ nói được chuyện gì cả.
Người ngoài nhìn vào chắc sẽ thấy một cặp uyên ương quấn quít với nhau, bàn 4 người mà lại cố ý ngồi cạnh cho chật chội cơ mà.
Tôi không rõ vì sao Kii-san lại ngồi cạnh tôi, nhưng bầu không khí ở đây không hề ướt át, gọi là căng thẳng bao trùm thì đúng hơn.
Rõ ràng vụ việc vừa nãy đã khiến Kii-san khá giận, và điều đó khiến cô rơi vào một trạng thái rất tệ.
Khi tôi định ngồi chỗ đối diện, với giọng lạnh lùng cô ấy nói “Qua đây ngồi đi”, cưỡng chế tôi phải qua đó.
Tiếp đó, trong lúc giả vờ xem menu, thỉnh thoảng cô ấy lại quay sang lườm tôi nữa.
Tôi vờ không chú ý bằng cách nhìn chăm chú vào menu, nhưng tôi thực sự không thoải mái chút nào.
Tôi muốn về nhà, ngay bây giờ.
Trong lúc đang nghĩ vẩn vơ, Kii-san đoạt lấy quyển menu từ tay tôi.
Cô ấy lại bất bình về điều gì nữa sao? À không, cô ấy hơi đỏ mặt kìa.
Có chuyện gì vậy?
“Umm, quyển menu ấy, ít ra thì chúng ta xem món cùng nhau đi...”
“A-À ừ..., đúng đúng.”
Không, chờ đã, tại sao?
Việc xem riêng có vấn đề gì à?
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng khi thấy tâm trạng Kii-san được cải thiện đôi chút, tôi nuốt lại lời đó.
Rồi Kii-san ấn người lại gần tôi.
Menu thì đặt ra giữa để cả hai đều có thể đọc được.
Tôi thắc mắc từ trước rồi, nhưng việc này chả phải bạo quá hay sao dạ?
Ít thì ít nhưng vẫn còn khách hàng khác đó?
Cố nới rộng khoảng cách với Kii-san, tôi dịch người qua bên cạnh một chút.
Nhưng rồi cô ấy cũng dịch lại gần, nên rốt cuộc chúng tôi đang ở trạng thái không thể tiến ra tiến vào được nữa.
Nhìn vào một Kii-san đang dựa vào người tôi, tôi nhận thấy nét mặt của cô ấy dần trở nên hạnh phúc.
Điều gì khiến cô ấy vui đến vậy.....
Mới nãy tâm trạng còn tệ lắm mà
“Yoshiki-kun, cậu chọn được món gì chưa ?”
“Ừm, mình nghĩ mình sẽ thử nanban teishoku.”“Vậy mình sẽ ăn thử karaage” [note21671]Nói xong, Kii-san gọi bồi bàn và bắt đầu gọi món.
Đương nhiên, khi phục vụ đến, chúng tôi vẫn dính sát vào nhau.
Nó thật xấu hổ và tôi muốn tránh xa ra một bên, nhưng lại bị Kii-san giữ lại với một sức mạnh khủng khiếp.
Chính xác thì sức mạnh này ở đâu ra vậy??
Cơ mà Kii-san nghĩ gì mà lại đi dựa vào tôi vậy chứ?
Có lẽ là không, nhưng thế có nghĩa là Kii-san thích tôi à?
Nhưng hình như cô ấy có bạn trai rồi mà…. Eh, hay Kii-san là một người lăng nhăng?
... Không, tôi không không muốn tin.
Nhưng chỉ còn khả năng đó thôi...
Nghĩ vậy, tôi liếc sang Kii-san. Biểu cảm của cô ấy trở nên u ám bất thường.
“Umm..., về việc trước đó, mình xin lỗi. Lại đi cư xử với cậu bằng thái độ đó….”
“Ah~ không, không sao đâu. Hơn nữa, mình làm gì khiến cậu giận...”
Đang nói dở, tôi không biết nên trình bày như nào nữa nên đành im lặng.
Đoán được tôi định hỏi gì, lần này Kii-san có chút buồn bã, nói.
“Không, không phải, thay vì giận, mình thực sự rất buồn... Vì thế, mong cậu đừng bao giờ nói những lời như thế nữa…” [note21672]
Giọng cô ấy thật mong manh, như thể sẽ vỡ tan ra bất cứ lúc nào vậy.
Khuôn mặt đượm buồn ấy xinh đẹp làm sao.
Và “những lời như thế” là những lời như thế nào?
Tôi đã nói gì để cho cô ấy khóc?
Do không hiểu nên tôi thành thật hỏi cô ấy.
“Mình biết cái này hơi tế nhị, nhưng cái ‘lời như thế’ là như nào vậy?”
“... Lẽ ra cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ, Yoshiki-kun?”
“Mình thực sự không hiểu gì hết. Nên mình muốn cậu giải thích cho mình hiểu xem, bản thân đã nói gì để làm cậu tổn thương như vậy.”
“... Người tổn thương nhất vì những lời đó là mình…, tại sao cậu lại không hiểu chứ…?”
Giọt lệ trào ra khỏi đôi mắt cô ấy.
Những vị khách xung quanh cũng đã bắt đầu để ý đến chúng tôi.
Tuy nhiên, tôi không thể dừng ở đây được.
Tôi sẽ không đi vào vết xe đổ của mình lần nữa, vì thế bằng mọi giá, tôi cần phải biết được điều gì đang diễn ra.
Tự nhủ với bản thân, tôi nhìn thẳng vào mắt Kii-san.
“......”
“......”
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, nhưng tôi sẽ không lảng tránh nữa.
Nếu làm thế, tôi sẽ thua mất.
Rồi Kii-san chịu thua, và mở lời trong tiếng thở dài ngao ngán.
“Thì, chúng ta là người yêu mà? Nên lúc đó cậu đâu cần phải phủ nhận một cách quyết liệt như thế…”
Những lời nói yếu ớt đó làm não tôi mất một lúc để xử lý.
Khoan, chờ đã. Tôi? Với Kii-san? Đang hẹn hò?