Kể từ khi ấy, thời gian trôi qua như một cơn gió, và cuối cùng ngày đó đã đến, ngày mà tôi đi chơi với Kii-san.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở trường vào lúc 12 giờ, nhưng tôi đã cực kì hồi hộp và lên tàu sớm hơn mất 1 tiếng.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên tôi đi chơi với con gái, và người đó còn là hoa khôi trường nữa chứ.
Không căng thẳng sao được.
Cô ấy luôn ngồi cạnh tôi trên tàu, nhưng sự căng thẳng khi đó không là gì so với mức độ mà tôi đang phải đối mặt lúc này.
Khi tàu lăn bánh, tôi bắt đầu nghĩ về kế hoạch ngày hôm nay để giải tỏa mối lo âu.
Vì Kii-san muốn đi mua sắm quần áo, chúng tôi quyết định sẽ dành thời gian trong một khu mua sắm gần đó.
Trước đó, có lẽ chúng tôi nên đi ăn ở một nơi nào đấy.
Ăn ở đâu bây giờ nhỉ?
Nếu chúng tôi đi chơi gần trường, tin đồn có thể sẽ xuất hiện...
Không,... tôi đoán nếu tới cỡ như Kii-san thì chắc không cần lo mấy chuyện đó.
Mà, tôi thì ngược lại, nên tới nơi nào mà mọi người trong trường càng ít lui tới càng tốt.
Ăn trưa cùng nhau, shopping cùng nhau, rồi chúng tôi làm gì nhỉ.
Umm,... chắc sau đó giải tán là hợp lí rồi.
Có lẽ nhiêu đó đủ làm Kii-san hài lòng rồi.
Yup, chốt vậy đi.
Sau khi quyết định xong kế hoạch cho ngày hôm nay, tàu cập bến Cao trung Touyama, rất đúng lúc.
Hiện tại là 11 giờ.
Tới trường bây giờ thì vẫn còn khá sớm, nhưng vì không có gì khác để làm nên tôi đến trường luôn vậy.
Chừng 5 phút đi bộ, cổng trường thân quen đã hiện ra trong tầm mắt. Tất nhiên, Kii-san vẫn chưa tới.
Sau cùng thì còn một tiếng nữa mới tới giờ hẹn mà.
Với một chút thất vọng, tôi hướng về phía thư viện trường.
Không phải do tôi muốn đọc sách, mà là từ đây có thể quan sát chỗ hẹn một cách dễ dàng.
Bước vào thư viện, tôi thấy một cô gái ngồi ở quầy. Chắc đó là thủ thư. Thư viện cũng không đông lắm, chỉ lác đác vài người thôi.
Tôi chọn ngẫu nhiên một quyển sách từ khu tiểu thuyết gần đó và ngồi gần cửa sổ, vào vị trí quan sát.
Tất nhiên, điện thoại bị cấm trong thư viện.
Thực ra có dùng bình thường cũng không bị bắt đâu, nhưng thôi tôi nghĩ vẫn nên tránh thì hơn.
Mở cuốn sách vừa chọn, tôi ngồi đợi Kii-san.
Sau khoảng 30 phút, Kii-san cuối cùng cũng xuất hiện.
“...”
Vào thời khắc đó, tôi vô thức nín thở, mặc dù biết cô ấy đẹp sẵn, nhưng...
Kii-san ngời sáng và dễ thương hơn bất kì cô gái nào tôi từng gặp.
Tôi đoán đó là do cô ấy đang mặc thường phục chăng?
Khoác lên mình một màu đen trưởng thành, sự dễ thương thường thấy của cô hóa thành vẻ đẹp cao quý.
Kii-san dường như có thêm một lớp trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ để tôn thêm nét hoàn mĩ mười phân vẹn mười của mình.
Mọi học sinh bước qua cổng trường đều dán mắt vào Kii-san.
Một đám đông bắt đầu hình thành xung quanh cô ấy, điều đó khiến Kii-san càng thêm nổi bật.
Tình hình này... hơi khó để tôi ra mặt đây...
Nhìn vào đám đông đó, tôi nhăn mặt.
Nhưng đằng nào tôi cũng phải ra mà.....
Quyết tâm vậy. tôi rời khỏi thư viện.
Lúc xuống tới nơi, trời ơi, chỗ đó bu lại như có nghệ sĩ nổi tiếng vậy.
Tôi mới chỉ rời mắt một tí mà đã thành ra như vầy...
Kii-san bá quá. Tôi, đi shopping với một người như thế, đây là hiện thực sao.
Tôi mất dần sự tự tin khi tiến tới gần Kii-san, và bỗng, ánh mắt chúng tôi tình cờ gặp nhau.
Mặt cô ấy sáng bừng lên.
Chuyện này... tệ rồi đây.
“Yoshiki-kun!”
Linh cảm trúng phóc. Với nụ cười trên môi, Kii-san lại gần và vẫy tay với tôi.
Mọi người đồng loạt quay qua đây.
Ánh nhìn của họ kiểu, tên này là ai vậy?
Tuy nhiên, vẫn vô tư giữa bầu không khí ngượng nghịu như này, Kii-san vui vẻ nói.
“Vậy thì mọi người, hẹn gặp lại~”
Rồi cô ấy nắm lấy tay tôi, chạy đi.
Ah~ ah~, nếu cậu làm như vậy, tin đồn sẽ lan truyền đó biết không?
Nếu nó thực sự lan rộng, nó sẽ ít nhiều gây rắc rối cho Kii-san.
Sau cùng thì cũng có tin đồn rằng cô ấy có bạn trai mà.
Hmm? Nếu cô ấy có bạn trai, tại sao cô ấy lại đòi đi chơi với mình chứ?
Ờ, để chuyện đấy qua một bên, tôi cần tìm cách để chứng tỏ rằng chúng tôi không phải một cặp.
Với suy nghĩ đó, tôi mở miệng.
“Chúng tôi không có hẹn hò đâu đấy!”
Tôi nói đủ to để mọi người trong đám đông nghe được rồi.
Nó hơi xấu hổ... nhưng như vậy sẽ không còn tin đồn nào nữa.
Cảm thấy nhẹ nhõm, xong, tôi nhận ra Kii-san đã dừng chân tự lúc nào.
Với cả, hình lực nắm vào tay tôi trở nên mạnh hơn thì phải?
“C-Chuyện gì vậy?”
“... Không vui đâu...”
Mặt cúi gằm xuống, Kii-san nhỏ giọng lại.
Bởi vì giọng cô ấy quá nhỏ, tôi không nghe được gì cả.
“Câu đùa đó, chẳng vui chút nào cả!”
Quay mặt lại nói với tôi câu đó, mắt của Kii-san ươn ướt, giọng cô ấy tràn đầy buồn bã.
Tôi cứng họng, không thốt ra được lời nào.