“Này, Kii-san và mình, chúng ta đang hẹn hò hả?”
Vì tôi đang rất ngạc nhiên, nên tôi đã hỏi mà không kịp động não. Sau đó, Kii-san mở to mắt và nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều gì đó kì lạ vậy.
“Eh… chúng ta đang hẹn hò mà, phải không?”
Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn sau khi nghe được câu trả lời của cô ấy.
Qua ánh mắt cô ấy, có thể thấy việc chúng tôi hẹn hò là 1 sự thật hiển nhiên.
Kii-san và tôi đang hẹn hò. Cuối cùng tôi đã hiểu được những hành động và lời nói của cô ấy trong suốt thời gian vừa qua.
Đương nhiên, nếu là người yêu, bạn cũng sẽ làm như thế, ngồi cạnh nhau trên tàu, gọi nhau bằng tên và nói chuyện với nhau một cách lịch sự sẽ rất là tồi tệ.
Tuy nhiên, mặc dù tôi đã sắp xếp tất cả những thông tin mà tôi có, tôi vẫn không hiểu chút nào. Đầu tiên, là việc mà Kii-san và tôi đang hẹn hò.
Nếu có chuyện như thế xảy ra, sẽ không có chuyện mà tôi chịu chấp nhận nó.
''Thế hả ?''
Vì không hiểu gì, nên tôi hỏi Kii-san một lần nữa với cùng với vẻ mặt ngạc nhiên và giọng nói yếu ớt.
“…”
“…”
Sau đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Kii-san trông thật đáng thương, cô ấy mang một vẻ mặt đau khổ sầu não, đó là vẻ mặt mà tôi chưa từng trông thấy.
Bạn đang ép tôi đáp trả lại khuôn mặt đó ư.
“Ý mình là, Yoshiki-kun, bạn đã từng nói là muốn hẹn hò với mình mà.”
“Lúc nào?”
“Hồi lớp 1. Chúng ta đã đi đến nhà vệ sinh cùng nhau tại hội thao. Rồi bạn hỏi mình như thế.” [note21699]
“Hồi lớp 1...”
Tệ thật, tôi không nhớ gì hết. Trong hội thao năm đó, tôi chỉ quan tâm đến phần thi của mình.
Sau khi biết rằng tôi không nhớ gì hết, nước mắt cô ấy dâng lên, dường như sắp khóc.
“Cậu không nhớ gì sao...? Mình đã quên mất nhà vệ sinh ở chỗ nào, và lúc đó cậu đã chỉ cho mình, còn nói hãy đi với mình cơ mà.”
Ah, ahrrr..., tôi nghĩ tôi đã nhớ ra điều gì rồi.
Nếu không nhầm, khi đó, tôi đã bắt gặp một cô gái bị lạc vì không biết nhà vệ sinh ở đâu. Tôi đã bảo cô ấy theo tôi, nhưng tôi đã thay đổi câu nói một chút thành “ Xin hãy đi chơi với tôi!”.
Hồi đó, tôi có xem phim tình cảm và câu nói của nhân vật chính ''Xin hãy đi chơi với anh”, tôi luôn muốn thử nói câu đó một lần.
Nghĩ lại, khi tôi nói rằng “Hãy đi chơi với tôi”. Nếu Kii-san cũng đang xem một bộ phim tình cảm lãng mạn tương tự vào thời điểm đó, và nghe những gì tôi nói khi đi ra ngoài như những người yêu nhau, thì điều đang xảy ra ngay lúc này cũng không có gì kì lạ.
Không, nó vẫn rất kì lạ. Người bình thường sẽ thực sự tin rằng sẽ trở thành người yêu chỉ với câu nói đó sao ?
Ngay cả với học sinh lớp một, thì điều đó có phải là quá ngây thơ hay không.
Không chỉ thế, mà cô ấy đã gìn giữ mối quan hệ đó trong suốt một quãng thời gian dài.[note21700]
“Umm, đúng là mình có nói như vậy: '' Làm ơn hãy đi chơi với mình”,
nhưng mà lúc đó mình không có ý đó… Nói thế nào nhỉ… mình và cậu không thực sự đang hẹn hò…”
Cách nói chuyện lịch sự mà tôi không dùng suốt bao lâu nay, giờ đây đã quay trở lại.
Có lẽ, cô ấy nghĩ rằng tôi đã níu kéo cô ấy suốt thời gian qua. Tôi cũng có lỗi trong sự hiểu nhầm của cô ấy nữa.
Tất nhiên, phát hiện ra rằng cô ấy nghĩ rằng chúng tôi đã hẹn hò trong mười năm, thay vì niềm vui, tôi lại cảm thấy có lỗi với cô ấy.
Tuy nhiên, tôi đột nhiên thấy sợ hãi khi Kii-san bắt đầu nức nở. Biểu cảm của cô ấy đã chạm đến ngưỡng mà tôi chưa thấy bao giờ.
Tệ thật rồi. Tôi đã làm cho cô ấy khóc. Tại sao tôi lại để cho chuyện này xảy ra chứ.
Tôi cố suy nghĩ về điều đó, nhưng tôi vẫn không có câu trả lời. Tôi chỉ có thể yên lặng và không làm gì hết.
“Tại sao... Mình như một con ngốc vậy…”
Dùng tay lau nước mắt, cô ấy nói với giọng thút thít.
Nhìn cô ấy như vậy, một cảm giác tội lỗi trào dâng trong tôi.
Rõ ràng, tâm trạng cô ấy đang rất thảm hại ngay lúc này.
“Đúng như thế. Thành thật mà nói, cậu trông giống như một tên đại ngốc vậy. Nhưng mình còn ngu ngốc hơn thế nhiều. Vì mình mà cuộc sống màu hồng của Kii-san đã bị xáo trộn. Mình nghĩ cậu không nên hẹn hò với mình, người được hưởng diễm phúc đó nên là một gã điển trai."
Tôi cảm thấy như mình đã phạm một tội ác nặng nề.
Mặc dù đó là một sai lầm, nhưng cuối cùng, tôi lại hạn chế nói chuyện với Kii-san từ khi cô ấy ’’hẹn hò” với tôi.
Điều quan trọng nhất ở đây, vì nó, mà cô ấy đã từ chối rất nhiều người. Nếu cô ấy thực sự hẹn hò với tôi có lẽ cô ấy đã có nhiều trải nghiệm lãng mạn hơn.
Tuy nhiên, tôi không thể thay đổi quá khứ được. Bây giờ chỉ có một việc duy nhất mà tôi có thể làm.
''Vì thế, cậu không cần quan tâm đến mình nữa, Kii-san. Cậu có thể tự do với người cậu thích rồi.” [note21701]
Khi điều đó thoát ra khỏi môi tôi, Kii-san ngừng khóc, mím chặt môi. Trông như cô ấy bĩu môi thì phải.
''Như thế là mình có thể thích ai một cách tự do hả?”
''Ừ, đúng thế”
''Mình muốn tỏ tình với ai cũng được hả?”
''Đương nhiên rồi.”
''Thế, hãy hẹn hò với mình đi.”[note21704]
...
“….Thật hả?”
“Ừm”
“Eh..., umm..., không có chuyện mà người Kii-san thích lại là mình được.”
“Mình thích cậu đó, có vấn đề gì à?”
“Không, ý mình là chúng ta không nói chuyện thường xuyên, mình cũng chưa làm gì khiến cậu thích mình cả…”
“Khi mình tỏ tình với cậu, tim mình bắt đầu đập nhanh hơn. Mình chắc chắn đó là yêu.”
“….”
Trả lời tôi, Kii-san đáp lại rất nhanh và rõ ràng, cùng với đôi má ửng hồng.
“Câu trả lời của cậu là gì đây ~~”
Nếu tôi thể hiện như vậy, thì câu trả lời của tôi đã được quyết định.
“Vậy, hãy cùng hẹn hò nào~.”