Trans + Edit: Hz
=============================================
CHƯƠNG 48: Cưa đổ một cô gái không hề dễ
Cả Lưu Dịch và Mộ Dung Điệp đều bị bất ngờ.
Vương Lạc Lạc nhát gan của mọi khi mà lại sẵn lòng đứng ra như thế này sao?
Thực ra, trong tim Vương Lạc Lạc cũng rất xấu hổ.
Nếu không phải vì cô đã quá lời thì mọi chuyện cũng sẽ không vượt quá tầm kiểm soát như thế này.
Nên dù có nói gì đi nữa thì hành động này của cô cũng xuất phát từ việc cô không muốn Lưu Dịch và Mộ Dung Điệp chịu oan ức.
Đúng như Lưu Dịch nói, người như cô, Vương Lạc Lạc không thể bị người khác coi thường được.
Đặc biệt là cô không thể để Lưu Dịch coi thường cô.
"Hehe, thư giãn đi, tất cả các người đều không thể tránh khỏi chuyện này được. tôi chưa từng nghĩ rằng một cô gái nhỏ bé ngực bự như cô lại có gan lớn đến vậy, ta thích nó."
Viên Thiệu Quân liếm môi, nói.
Bộ dạng đó lập tức khiến cho Vương Lạc Lạc lùi lại 2 bước; cô gần như khóc lên vì sợ.
"Huhuhu, tiểu Điệp tỷ tỷ, hắn tởm quá…"
"Ngoan nào, Lạc Lạc. Dù có thế nào đi nữa, dù cho bộ dạng hắn có như thế này đi chăng nữa thì hắn vẫn có tự trọng. Chúng ta phải cảm thông và không được phân biệt đối xử với hắn… Nào, nhìn thẳng vào hắn đi. Đừng sợ."
"Un, un… Huhuhu, tiểu Điệp tỷ tỷ, hắn vẫn tớm quá. Quá kinh tởm …"
Vương Lạc Lạc trốn trong tay của Mộ Dung ĐIệp và khóc.
Mũi của Viên Thiệu Quân gần như phì ra khói vì tức.
M* nó, dám nói bố đây tởm sao!
Thứ mà hắn, Viên Thiệu Quân, ghét nhất là bị người khác người gọi là xấu!
"Viên Thiệu Quân, nếu mày là đàn ông thì ra đây làm một trận ngay đi."
Lưu Dịch đứng yên đó, đối mặt với Viên Thiệu Quân, ngón tay cậu ra dấu như muốn nói 'lại đây'.
"Hahaha, thằng ngu!"
Viên Thiệu Quân không kiềm được cơn buồn cười. "Mày muốn thách đấu tao sao? Mày còn không đáng xách dép cho tao đấy! Nhưng nếu mày đã cầu xin ông đây đánh mày, thì lúc nữa đích thân tao sẽ khạc vào mặt mày."
Sau đó, hắn vẫy tay, một nhóm học sinh lập tức tiến đến Lưu Dịch với vẻ đe dọa.
Lưu Dịch hít thờ sâu vài hơi, bắt đầu làm theo hô hấp pháp công.
Đã đến rồi thì không có gì phải sợ cả.
Cậu đột nhiên nhận ra rằng Lưu Dịch của ngày hôm nay đã không còn giống với Lưu Dịch của ngày hôm qua nữa.
Lưu Dịch của ngày hôm qua mà thấy cảnh như thế này thì thứ duy nhất mà cậu nghĩ đến sẽ là chạy.
Nhưng Lưu Dịch của hiện tại lại thực sự muốn đối đấu bằng chiến đấu!
Ngay khi Lưu Dịch chuẩn bị ra tay thì bỗng có một tiếng gầm vang lên.
"Các trò đang làm gì mà vẫn chưa vào lớp hả?"
Nghe thấy tiếng gầm đó, toàn bộ mọi người không thể không ngừng theo dõi và quay sang để nhìn.
Thôi xong…
Đó chính là vị chủ nhiệm giáo dục với cái lưng dẻo dai như hổ, cái eo săn như gấu!
Thấy ông ấy, cả Viên Thiệu Quân cũng không thể không đổ mồ hôi lạnh.
Đừng chỉ nhìn vào cái đầu hói và độ tuổi 40 của ông ấy mà coi thường, vị chủ nhiệm giáo dục này chính là đương kim vô địch võ tổng hợp của thành phố.
Nhiều năm về trước, khi mà ngôi trường còn nghèo và có rất nhiều học sinh hung bảo theo học, ngôi trường này được mệnh danh là ngôi trường tồi tệ nhất thành phố.
Cuối cùng thì nhà trường không còn cách nào khác ngoài mời vị đại ca này về làm chủ nhiệm giáo dục và phục vụ cho nhà trường.
Kể từ đó, những kẻ nào đi bắt nạt người khác ở trong trường đều được ông dạy dỗ vâng lời. Ông dạy dỗ họ như thế nào? Không một ai biết cả!
Kể từ cuộc đại cải cách này mà danh tiếng của nhà trường được nâng lên từ trường học tồi tệ nhất thành ngôi trường có tỷ lệ tốt nghiệp cao nhất như hiện nay. Toàn bộ công lao trên đều là nhờ vào sức ảnh hưởng của vị đại ca này!
Nói chung, vị chủ nhiệm giáo dục này chính là nhân vật huyền thoại của trường.
"Hình như là các em muốn xem một show diễn phải không?"
Vị chủ nhiệm giáo dục từ từ bước đến sân. Các học sinh lập tức dạt sang bên để tạo lối cho ông.
"Ai muốn đánh nhau thì đến đây. Ta đã chưa đánh nhau được một thời gian rồi nên tay ta đang rất ngứa. Thôi nào, giúp ta giãn gân cốt chút đi!"
Sau khi chủ nhiệm Vương nói xong, ông nắm tay lại tạo ra tiếng “crắc-crắc”.
Những tên học sinh vừa mới còn hung bạo khi nãy, giờ, toàn bộ bọn chúng đều lập tức đóng băng và teo lại như quả cà tím vậy.
"Sao đây? Không ai muốn đánh nhau sao?"
Chủ nhiệm Vương nhìn những học sinh không dám hé răng lời nào ở xung quanh và hét lớn.
"Nếu không dám đánh nhau thì quay về lớp đi!"
Nghe thấy giọng ông, lũ học sinh sợ hãi choàng tỉnh dậy và hoảng sợ chạy toán loạn trong tức khắc.
Lưu Dịch không thể không thở dài và nghĩ, uy quyền của chủ nhiệm Vương thật lớn.
Chỉ mình giọng ông thôi cũng đã dễ dàng làm lũ chuyên bắt nạt đó hoảng sợ.
Những học sinh bao vây họ vừa khi này biến mất không còn một ai.
Mã Nghệ Tuyền cũng ngẩn tò te ra đấy, ả không hề ngờ rằng những học sinh mà ả đã nỗ lực cực khổ để thu thập lại ở đây đột nhiên biến đi như thế này.
Đặc biệt là cái tên vừa mới bị mất mặt xong, Viên Thiệu Quân. Thế nhưng hắn không dám chống lại chủ nhiệm Vương.
Tiểu bá vương cũng chỉ có thể ra oai được với những học sinh khác thôi.
"Viên Thiệu Quân, sao trò vẫn còn nhìn ta?"
Đôi mắt của chủ nhiên Vương lườm sang Viên Thiệu Quân và nói. "Trò vẫn chưa về lớp sao?"
"Humph!"
Viên Thiệu Quân trừng mắt lườm Lưu Dịch, "Thằng khốn, coi như hôm nay mày ăn may đi!"
"Còn dám đe dọa người khác sao? Trò nghĩ ta ở đây để làm cảnh à?"
Chủ nhiệm Vương lập tức tiến lên trước và nói với Viên Thiệu Quân.
"Ta nghĩ trò ngứa tay lắm rồi. Sao chúng ta không luyện tập chút nhỉ?"
"Humph!"
Viên Thiệu Quân lập tức quay đi và rời khỏi sân bóng.
Vương Lạc Lạc và những người khác bỗng thấy nhẹ nhõm.
"Chủ nhiệm Vương, thật may là thầy đến kịp…"
Vương Lạc Lạc xoa bộ ngực hùng vĩ của mình và nói, "Nếu không thì chúng em gặp rắc rối thật rồi."
"Hai nha đầu các em cũng có chút ngây thơ đó, không được hành động bừa bãi đâu."
Chủ nhiên Vương cảnh báo. "Dù thế lực của nhà các em ở bên ngoài kia không nhỏ chút nào, nhưng, Viên Thiệu Quân vẫn có thể hành động một cách vô pháp ở bên trong trường. Nếu ta mà không đến kịp thì nó đã dám đi ngược lại cả ý trời rồi. Tốt hơn là các em không nên liên quan đến nó không thì không có ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi các em ra khỏi trường đâu."
"Hihi… vâng. Cảm ơn thầy, chủ nhiệm Vương!"
Vương Lạc Lạc cười tinh nghịch.
"Cái con bé hư này… em là đứa gây rối nhất ở đây đó."
Có vẻ như chủ nhiệm Vương và Vương Lạc Lạc có quen biết nhau. Rồi bỗng nhiên ánh mắt của ông quay về phía Lưu Dịch.
"Em là… Lưu Dịch, đúng không?"
"Vâng, thưa chủ nhiệm…"
Lưu Dịch vội gật đầu.
Chủ nhiệm Vương từng cứu cậu một lần, đến hôm nay, ông lại cứu cậu một lần nữa.
Vậy nên cậu có chút biết ơn với ông từ tậm đáy lòng mình.
"Ta nhớ ra trò rồi. Em là người bị Khải Văn quấy rầy hôm qua."
Chủ nhiệm Vương sờ vào cái đầu trọc lốc của mình và nói. "Ta nhớ trò từng là một đứa trẻ thành thật mà… sau trò có thể có dính líu với Khải Văn và Viên Thiệu Quân được…"
"Chủ nhiệm Vương… đây, đây là lỗi của em…"
Vương Lạc Lạc ngượng ngùng xoa xoa đôi tay. "Thực ra… những chuyện này không liên quan gì đến Lưu Dịch ca ca hết…"
"Aiz, cái con nhóc này! Tóm lại là, bớt dính líu gì đến Viên Thiệu Quân về sau đi! Đừng có gây rối với nó, làm thế chỉ tổ tốn công vô ích thôi. Cứ gọi ta khi nào nó dám làm phiền con. Chỉ cần ta có ở trong trường thôi thì ta sẽ đến sớm nhất có thể."
Sau đó, chủ nhiệm Vương quay người và rời đi.
"Lưu Dịch, lần này tao tha cho mày đó!"
Mã Nghệ Tuyền vẫn còn đứng đó. đôi mắt ả hằn học lườm vào Lưu Dịch cùng những người kia và nói.
"Nhưng đừng nghĩ rằng chuyện sẽ chỉ đến đây thôi! Hãy cẩn thận khi các người đi lại sau khi tan học!"
Và rồi ả quay người và rời đi nốt.
"Người phụ nữ này thật sự đánh giá bản thân mình quá cao mà!"
Vương Lạc Lạc không nhịn được mà cong môi nói, "chỉ biết dựa vào mỗi vào cái mặt thôi thì có gì nổi bật cơ chứ!"
"Lạc Lạc, đừng có mà nói người khác, em phải từ xem lại mình đi!"
Mộ Dung Điệp nhắc nhờ Vương Lạc Lạc. "Về sau, em phải cẩn thận mồm miệng mình, đừng có nói gì mà chưa suy nghĩ. Em thấy không, Lưu Dịch suýt chút nữa là bị em hại chết rồi đó."
"Hihi… Nếu không thì sao em có thể biết được rằng Lưu Dịch ca ca thật ra lại lợi hại đến vậy chứ!"
Vương Lạc Lạc bỗng bật cười. Cô nói với Lưu Dịch.
"Lưu Dịch ca ca, sau này, anh nhất định phải bảo vệ em cùng với tiểu Điệp tỷ tỷ đấy!?"
"Ể?"
Lưu Dịch nghệch ra. Cậu không hiểu câu đó có ý nghĩa gì nữa.
"Đi chết đi, Vương Lạc Lạc, em lại đi nói liều nữa rồi. Em thật sự muốn chị xé miệng em lại rồi!"
Mặt Mộ Dung Điệp lập tức đỏ lên trong thoáng chốc, và rồi cô giơ 2 tay ra, véo đôi má của Vương Lạc Lạc và kéo sang hai bên.
"Huhu, tiểu Điệp tỷ tỷ… em sai rồi… đa,đau quá…"
"Humph, để chị xem em còn nói liều nữa không!"
Hai cô gái ồn ào xong.
"Lưu Dịch… mày, mày đã dùng chất kích thích gì sao?"
Cùng lúc đó, Trần Tài vui vẻ đến gần và hỏi.
"Mày chưa chơi bóng rổ bao giờ, vậy sao… sao hôm nay mày trở nên mạnh như vậy? Mày dùng thuốc à?"
"Đi chết đi. Mày mới là người dùng thuốc đó!"
Lưu Dịch khinh khỉnh nhìn Trần Tài.
"Vậy sao mày mạnh đến vậy! Tao không tin mày đột nhiên gặp được một vị cao nhân đẳng cấp thế giới và được dạy cho môn võ công vô song đâu, hahaha!"
Trần Tài không nhịn được cười.
"Cái này…"
Lưu Dịch nhìn vào đôi tai đang căng ra của hai mỹ nữ ở bên và hơi ngượng nghịu liếc lại Trần Tài.
"Cih! Chúng ta cũng không cần biết về nó! Lạc Lạc, đi thôi!"
Mộ Dung Điệp nâng cổ một cách kiêu ngạo và kéo Vương Lạc Lạc rời đi.
"Nhưng tiểu Điệp tỷ tỷ… em muốn nghe mà…"
Vương Lạc Lạc chớp chớp mắt vài lần và nói với giọng có lẫn theo hy vọng trong đó, "Em muốn biết… làm cách nào mà Lưu Dịch ca ca trở nên mạnh mẽ đến thế…"
"Có gì tốt khi nghe bí mật của người khác cơ chứ! Nhanh đi theo chị đi!"
Mộ Dung Điệp thấy cô bạn thân nhất của mình cũng không chịu thua kém như thế, cô tức giận nói, rồi kéo mạnh Vương Lạc Lạc đi.
"Lưu Dịch ca ca… sau vụ này, anh phải nói với em đó, được chứ…?"
Bị Mộ Dung Điệp kéo đi, Vương Lạc Lạc thảm thương nói.
"Vả lại… em vẫn còn nợ anh một lần đẩy ngực… nhớ kêu em đấy nhé!"
"Cái đệch… thật ghen tỵ…"
Nước dãi Trần Tài rỏ ra. Cậu nhìn Lưu Dịch với ánh mắt căm hận và đố kỵ.
Họ từng là đôi bạn thân sống chết có nhau, cùng chia ngọt sẻ bùi. Họ là bạn thân nhất của nhau. Thế nhưng, bây giờ, chỉ có một người trong họ được hưởng sự đối đãi tuyệt vời đó…
Thật là đáng ghét!
"Tao nghĩ…"
Sau khi Lưu Dịch bình tĩnh lại, cậu bỗng bắt đầu ngộ ra.
"Cái cô Vương Lạc Lạc đó… có lẽ không biết "đẩy ngực" này có ý nghĩa thực sự là gì …"
"Điều mày nói… tao nghĩ cũng dám lắm chứ…"
Trần Tài chớp mắt. Hai người bạn thân cậu hiếm khi cùng đồng tình với một ý kiến.
Trong lúc đó, Lưu Dịch tò mò nhìn lưng của hai cô gái đang đi xa khỏi họ, và mờ Hảo Cảm Chi Nhãn ra.
"Độ hảo cảm của Mộ Dung Điệp +2, Độ hảo cảm của Vương Lạc Lạc +10!"
Đệch!
Độ hảo cảm của hai người họ thực sự lại tăng nhiều đến vậy!
Lưu Dịch sốc trong giây lát.
Nhất là cái cô Vương Lạc Lạc đó. độ hảo cảm của cô nhảy thẳng từ 10 lên 20!
Độ hảo cảm của cổ tăng cao quá!
Bảo sao dòng xích khí trong mình lại đang ngày càng mạnh hơn…
"Đừng có mà tự phụ!"
Giọng Lâm Đồng vang lên đúng lúc như hất gáo nước lạnh vào Lưu Dịch.
"Độ hảo cảm dễ dàng tăng lên vào lúc ban đầu. Nhưng nó sẽ ngày càng khó hơn về sau. Có một ngưỡng cửa một khi ngươi nâng được lên đến 30. Nếu ngươi muốn nâng lên nữa thì sẽ phải vất vả hơn nữa!"
"Hả?"
Lưu Dịch có chút ngạc nhiên.
"Humph, humph. Ngươi nghĩ cưa đổ một cô gái dễ đến thế sao?"