CHƯƠNG 47: Có chuyện gì thì đến tìm tôi này
"Bam!"
Sức mạnh của Lưu Dịch không nhỏ chút nào. Cú úp rổ mạnh mẽ của cậu làm rung khung rổ, khiến nó bị méo đi và kêu lớn.
Lam Hòa cũng bị Lưu Dịch đánh xuống khiến cho hắn rơi thẳng xuống đất trong trạng thái bối rối.
Mặc dù nỗi đau là nhỏ, nhưng cú sốc trong tim hắn lại cực kỳ lớn.
Tuyển thủ bóng rổ trẻ tuối của đội thiếu niên thành phố, Lam Hòa, lại đội nhiên thua một tên học sinh tầm thường!
Hơn nữa, cái tên học sinh này lại là cái tên học sinh nổi tiếng là phế vật của lớp nữa, và hắn cũng chưa từng trưng ra cái bộ dạng ngu ngốc của mình ở bất cứ trận đấu thể thao nào ở trong trường.
Thế nhưng, hôm nay, tên học sinh đó lại bất ngờ thi đấu thắng hắn!
Tên học sinh đó không chỉ thành công liên tiếp các cú ném 3 điểm mà tên học sinh đó còn thực hiện được một cú úp rổ ở cú nhảy cuối của mình!
Vào lúc này, Lưu Dịch hệt như một ngôi sao tỏa sáng khiến cho Lam Hòa bắt đầu cảm thấy mình nhỏ bé và bắt đầu nghi ngờ vào tài năng bóng rổ của mình.
Toàn bộ học sinh cũng bị sốc.
Cú úp rổ mạnh mẽ khi nãy của Lưu Dịch đã khiến cho bọn họ ngẩn người ra hết.
Đây là Lưu Dịch à? Họ đều có chung suy nghĩ đó.
Cái thằng Lưu Dịch phế vật đây sao?
"Trời ơi… mình chưa từng nghĩ rằng….Lưu Dịch có thể chơi bóng rổ…" Trần Tài nói.
Cậu không thể ngậm miệng lại trong một lúc.
Cậu và Lưu Dịch đã là bạn với nhau từ rất lâu rồi. Về cơ bản thì họ đều là bạn thân của nhau và dù cho có gì xảy đến với người kia đi nữa thì người này cũng sẽ biết.
Đến cả những bộ phim AV ở trong máy tình của Lưu Dịch, Trần Tài còn biết rành rành hết.
Nhưng hôm nay, cậu thực sự không hề biết đến món nghề tay trái của Lưu Dịch…
"Lưu Dịch thắng rồi. Lưu Dịch thắng rồi!"
Vương Lạc Lạc kéo tay Mộ Dung ĐIệp và mừng rỡ kêu lên, "Em biết mà, Lưu Dịch ca ca là nhất!"
"…Oh, vậy là, giờ cậu ta thành 'Lưu Dịch ca ca' rồi sao…"
Mộ Dung Điệp miệt thị nhìn Vương Lạc Lạc.
"Hihi… Dù sao đi nữa, thì sau này, Lưu Dịch ca ca có thể sẽ trở thành chồng của tiểu Điệp tỷ tỷ, nên dù bây giờ cho em gọi anh ấy thế nào đi chăng nữa thì cũng đâu có sao đâu, đúng chứ?!"
"Con bé đáng chết này… có tin là chỉ sẽ xé cái miệng của em không!"
"Huhu, tiểu Điệp tỷ tỷ đáng sợ quá…!"
"Chị nghĩ em chỉ là một con bé ngực bự! Ngực bự nhưng không có não, nếu em còn nói liều một lần nữa thì chị sẽ xé cái miệng em!"
Vương Lạc Lạc vội che miệng lại.
Lưu Dịch thả cái rổ ra và tiếp đất.
Cảm giác băng giá cũng dần dần biến mất khỏi cơ thể cậu.
Cảm giác mất kiểm soát đã biến mất.
Lưu Dịch đang đứng yên trên mặt đất. Mặc dù là cậu đã thắng trận đấu, nhưng cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cậu cảm thấy như người khác đã thắng trận đấu này chứ không phải là cậu.
Cảm giác này… thật sự, rất không thoải mái…
"Sao mình có thể thua được chứ…? Sao có thể….?" Lam Hòa lẩm bẩm.
Lam Hòa ngồi trên đất với nét mặt không tin; hắn đã không tỉnh lại từ cú sốc lần trước.
"Mày gian lận… mày chắc chắn đã gian lận!"
Lam Hòa đột nhiên đứng lên, bước lên phía trước, xách cổ áo Lưu Dịch và ngông cuồng nói.
"Không thì sao một thằng phế vật như mày lại thắng trận đấu với tao, Lam Hòa, được cơ chứ! Đúng, đúng rồi, chất kích thích! Chắc chắn là mày đã dùng chất kích thích!"
"Lam Hòa, ông nội tôi từng nói, đàn ông có thể thua nhưng không được trở thành một tên thất bại thảm hại!"
Lưu Dịch đập tay của Lam Hòa ra.
Dù gì thì cậu cũng đã thắng trận đấu.
Tuy rằng trận đấu có không được vẻ vang cho lắm nhưng Lưu Dịch xấu kia vẫn có thể được coi là một phần của cậu.
Chẳng lẽ đây là chứng đa nhân cách sao?
"Lưu Dịch, mày đợi đó!"
Lam Hòa vung tay, quay lại và đi mất.
"Đợi đã!"
Lưu Dịch tóm lấy tay hắn, "cậu vẫn chưa làm theo vụ cá cược!"
"Cá cược? Cá cược mày bị tâm thần phân liệt đấy!"
Muốn hắn, Lam Hòa, xin lỗi sao?
Mơ đi! Hắn chưa từng coi Lưu Dịch là gì khác ngoài một tên phế vật!
Là một vận động viên thể thao thế nên mà bàn tay đang bay của Lam Hòa tạo ra tiếng kêu xé gió.
Nếu là Lưu Dịch trước kia thì có lẽ cái tát này có thể khiến cậu ngã xuống đất.
Nhưng Lưu Dịch hiện tại đã là một con người khác.
Cậu cậu giơ tay trái lên và lập tức bắt lấy cổ tay Lam Hòa.
"Pa!"
Lam Hòa lập tức giật mình.
Thằng Lưu Dịch này dám phản kháng sao!
Hắn chuẩn bị đá Lưu Dịch thì đột nhiên một cơn đau thấu trời chạy đến từ cổ tay hắn.
Cơn đau lập tức làm cho hắn kêu lên; toàn thân hắn chẳng còn chút sức nào, hắn trực trào nước mắt.
"Ah, ah… tay, tay tao…"
Toàn thân Lam Hòa đổ mồ hôi lạnh, nỗi đau không gì sánh ở cổ tay hắn khiến hắn không nói được thêm.
Sao thằng Lưu Dịch này lại mạnh đến vậy!
"Xin lỗi đi."
Lưu Dịch nắm cổ tay Lam Hòa và lạnh lẽo nói.
Vào khoảnh khắc này, đôi mắt cậu đã hơi đỏ lên.
Các cảm xúc tiêu cực trong cậu một lần nữa chiếm quyền kiểm soát khiến cho cậu sử dụng vũ lực để giải quyết vũ lực.
Thấy cảnh này từ linh thức hư cảnh của Lưu Dịch, Lâm Đồng có chút lo lắng.
Nếu Lưu Dịch tiếp tục như thế này… cậu ấy sẽ hoàn toàn suy thoái thành một yêu tinh vương mất…
Tính cách của cậu kiên định, ban đầu, ảnh hưởng của yêu lực với tâm trí của cậu không lớn lắm.
Nhưng, sau khi gặp được Viên Chân Nguyệt, phong cách thích giải quyết vũ lực bằng vũ lực của cô hẳn đã tác động đến cậu ở một mức độ nào đó.
Lại thêm cả kích thích từ trận đấu bóng hôm nay nữa, tâm trí cậu bắt đầu trở nên bất ổn, khiến cho cậu liên tục phải dùng đến yêu lực của mình.
Thành thật mà nói, Lâm Đồng cảm thấy cô vẫn thích Lưu Dịch ngốc nghếch kia hơn…
Lưu Dịch tà ác này khiến cô sợ chết khiếp.
"Thả, thả tao ra… tay tao gãy mất!"
Lam Hòa gần như ngất đi vì đau.
"Xin lỗi mau."
Giọng nói của Lưu Dịch vẫn lạnh lẽo, cùng lúc đó, sát khí đè lên Lam Hòa khiến hắn trực tiếp run rẩy.
Lam Hòa lập tức cảm thấy Lưu Dịch trước mặt hắn… rất đáng sợ.
Hảo hán không quan trọng cái thiệt trước mắt.
Lam Hòa nghiến răng nói với giọng phẫn uất vô cùng.
"Lưu Dịch… tôi, tôi lẽ ra không nên lăng mạ cậu. Tôi xin lỗi!"
"Còn cả Mộ Dung Điệp nữa."
"Tôi, tôi lẽ ra không nên quấy rầy Mộ Dung Điệp, tôi xin lỗi…"
Toàn bộ học sinh đều choáng ngợp.
Lưu Dịch thắng được trận đấu… đã là rất sốc rồi.
Vậy mà giờ còn có thứ sốc hơn là Lam Hòa đại thiếu gia lại bằng lòng xin lỗi cho lỗi lầm của mình!
Điều này!
Mặt trời mọc đằng tây sao?
"Tốt hơn là thế đi. Giờ mày có thể giữ được cái mạng của mình."
Cuối cùng thì Lưu Dịch cũng thả tay của Lam Hòa ra.
Lam Hòa đau đớn ngồi trên đất trong khi kiểm tra cái tay sưng tấy của mình.
Có lẽ, nếu Lưu Dịch mà nắm tay hắn thêm chút nữa, thì cái tay của hắn sẽ bị gãy thật.
Lam Hòa lườm Lưu Dịch với đôi mắt đầy oán hận.
"Lưu Dịch…. Tao sẽ không cho qua chuyện này đâu…"
Hiện giờ, hắn không thể để lời của mình bị Lưu Dịch nghe thấy, thế nên, hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nuốt cục tức này.
Hắn chính là Lam đại thiếu gia! Sớm thôi, hắn sẽ để Lưu Dịch hiểu được ý nghĩa của quyền lực thực sự là như thế nào.
Khi Lam Hòa định rời đi trong nhục nhã thì những tiếng ồn đột nhiên nổ lên từ xung quanh sân bóng rổ.
Một nhóm các học sinh mặc đồng phục đến xung quanh họ. Mỗi một tên trong đó trông rất hung dữ.
Chúng có 100 tên, chẳng mấy chốc mà sân bóng đã bị bao vây.
Lam Hòa kinh ngạc, nghĩ, Chuyện gì đây? Nó không định để mình đi sao?
Nhưng chẳng mấy chốc sau, hắn hiểu được chuyện gì đang diễn ra và không thể không cười chế nhạo.
Lưu Dịch ơi là Lưu Dịch, quả báo cho cái tính ngạo mạn của mày đến rồi đấy!
Bạn cùng lớp của Lưu Dịch cũng bị hoảng hốt và đoán già đoán non về chuyện gì đang diễn ra.
Sớm sau đó, khi một cặp nhân vật bước ra từ trong đám đông đó, mọi người mới hiểu ra.
Tên dẫu đầu của nhóm đó là một tên học sinh đầu trọc với vẻ bề ngoài độc nhất; một mắt hắn thì to còn mắt kia lại nhỏ, có một nốt ruồi đen ở trên má trái của hắn, ở trên đó có nhiều cái lông đen kinh tởm mọc ra.
Mặc dù diện mạo của tên học sinh này trông hơi bị tởm lợm, nhưng cánh tay trái của hắn đang ôm eo của một học sinh nữ rất xinh đẹp, khiến cho không biết bao nhiêu người phải ghen tỵ với hắn.
"Hehe… Mộ Dung Điệp, sao nào, giờ cô sợ chưa?"
Mã Nghệ Tuyền bên trong vòng tay của Viên Thiệu Quân, được bao quanh bởi rất nhiều tên học sinh, ả ngạo mạn nói.
"Chồng à, chính cô ta đã bắt nạt thiếp đó."
"Mộ Dung Điệp, tôi biết cô rất quyền lực ở bên ngoài, nhưng, ngôi trường này chính là lãnh địa của tôi, của tiểu bá vương này."
Ngậm một điếu thuốc lá ở trong miệng, một tay của hắn thì đang ôm Mã Nghệ Tuyền mỏng manh, còn tay còn lại thì đang vuốt mái tóc đen của mình, Viên Thiệu Quân nói có chút không thoải mái.
"Cô bắt nạt nữ nhân của tôi ở trong lãnh địa của tôi, không phải đó là không nể mặt tôi chút nào sao?"
Sau đó, một nhóm học sinh kéo các học sinh ở gần Mộ Dung Điệp ra và bắt đầu bao vây cô cùng với Vương Lạc Lạc với điệu bộ dọa nạt. Trông rất đáng sợ.
Nhưng Mộ Dung ĐIệp không thể hiện chút sợ hãi nào hết. Cô là trưởng nữ của nhà Mộ Dung. Cái cảnh như thế này không làm cô sợ chút nào hết.
Vương Lạc Lạc có chút sợ hãi. Cô trốn sau lưng Mộ Dung Điệp.
"Vì cô đã không nể mặt tôi, Viên Thiệu Quân này, vậy thì đừng trách tôi, Viên Thiệu Quân cũng không nể mặt cô."
"Viên Thiệu Quân, ngươi dám động vào ta sao?"
Đôi lông mày trông như trăng khuyết của Mộ Dung Điệp nhướn lên, cô nhìn thẳng vào Viên Thiệu Quân và hỏi.
"Hehe, nếu chúng ta ở bên ngoài trường thì có thể là tôi, Viên Thiệu Quân còn sợ Mộ Dung Điệp cô."
Viên Thiệu Quân chậm rãi đưa điếu thuốc là ra, và nói, "Nhưng ngôi trường này không phải là dinh thự Mộ Dung gia nhà cô. Mà chính là lãnh địa của tiểu bá vương tôi. Đây được gọi là trời cao hoàng đế còn cao hơn. Kể cả cha cô có là Thiên đế đi nữa thì có lẽ cũng không cứu được cô ở đây đâu."
Mộ Dung Điệp không thể không nguyền rủa trong tim.
Cái tên Viên Thiệu Quân này cũng chỉ là một tên rác rưởi lưu luyến nữ sắc rồi!
Hắn thật sự đã quá coi trọng bản thân rồi! Humph, mặc dù hắn chỉ là tên cầm đầu lũ bắt nạt trong trường thôi!
Gia thế của nhà mình có thể dễ dàng đè chết hắn!
Nếu là bình thường thì tên Viên Thiệu Quân này sẽ không dám gây sự với mình.
Nhưng dưới mồm miệng của ả Mã Nghệ Tuyền kia thì không gì là không thể hết!
Giờ thì… quả thực là không ai có thể bảo vệ mình rồi!
Nhìn vào những ánh mắt hung dữ của đám học sinh xung quanh cô, cuối cùng thì, Mộ Dung Điệp lần đầu tiên cũng biết sợ.
Giờ mình… thực sự sẽ xong sao…
Sao thầy chủ nhiệm mà Vương Lạc Lạc gọi vẫn chưa đến chứ…
"Viên Thiệu Quân, nếu mày là đàn ông thì đừng có mà động tay động chân với phụ nữ!"
Đúng vào thời khác hiểm nghèo này, Lưu Dịch đột nhiên hét lớn đến Viên Thiệu Quân.
Viên Thiệu Quân lập tức trố mắt ngớ ngẩn và rồi quay sang nhìn vào Lưu Dịch đang đứng trên sân bóng rổ.
"Ô, mày là…"
"Chồng à… đấy chính là thằng hề chuyên đi chọc ghẹo em hàng ngày đó…"
Mã Nghệ Tuyền ngọt ngào nói vào tai Viên Thiệu Quân.
"Ô, là mày à!"
Viên Thiệu Quân lập tức hiểu ra. Hắn ném điếu thuốc xuống đất, dẫm chân lên nó và rồi nói.
"**thằng khốn, mày chưa tự xem lại chính mình à mà tự mò đến gặp tao trước! tốt lắm, tao sẽ giải quyết trưởng nữ của nhà Mộ Dung sau khi tao giải quyết thằng ngu nhà mày!"
Nói xong, hắn vẩy tay.
Đột nhiên, một nhóm học sinh tiến đến chỗ Lưu Dịch.
"Viên Thiệu Quân!"
Vào lúc này, Vương Lạc Lạc đột nhiên ưỡn ngực lên, đứng thẳng và nói.
"T,tôi là người đã gây ra chuyện này. Nếu muốn giải quyết ai đó thì đến mà giải quyết tôi đi!"