CHƯƠNG 40: Phải thật hài hòa và thân ái
Nói xong, nữ cảnh sát xinh đẹp đột nhiên thay đổi phong cách chiến đấu.
Cổ không còn cố tóm cậu nữa mà thay vào đó là kiểu chiến đấu ác liệt hơn.
Lưu Dịch cảm thấy chút quen thuộc, giống như ông chú vét đen mà cậu gặp tối qua.
Đệch, không phải kiểu chiến đấu này được áp dụng cho bọn binh lính địch và bọn găng-xtơ hung bạo sao?!
Mình có chỗ quái nào giống bọn găng-xtơ chứ?!
Bàn tay của nữ cảnh sát xinh đẹp kia bùng nổ một luồng gió nhắm thẳng đến sau cổ của Lưu Dịch.
Nếu đòn nhất thủ đao (TN: knife hand) này mà đánh trúng thì chắc chắn là Lưu Dịch sẽ bị đánh cho bất tỉnh nhân sự.
Nếu là người thường thì chắc chắn là họ sẽ không thể tránh được.
Thế nhưng, Lưu Dịch đã không còn là học sinh bình thường nữa. cậu cúi xuống đất ngay khi cảm nhận được nguy hiểm ở cổ mình.
Cậu liền chống mạnh tay xuống đất.
Rồi dễ dàng làm một cú bật thường được chiếu trên TV.
Việc mở Nhất Tinh Tuyền cộng thêm với Linh Hồ Bộ cho phép Lưu Dịch thực hiện được những động tác phi thường.
Giờ cậu có thể thử bắt chước lại vô số võ kỹ đẹp mắt được chiếu trên TV.
Cú bật người này hoàn toàn là do cậu đột nhiên nảy ra và ứng dụng luôn vào thực tế.
Với cả hai tay đang chống trên đất, Lưu Dịch xoay eo, mở rộng hai chân, mang theo một làn gió mạnh mẽ, cậu quét một vòng đến mặt của nữ cảnh sát xinh đẹp kia.
Chuyển động này của cậu sản sinh ra một luồng gió cực kỳ mạnh.
Viên Chân Nguyệt cảm nhận được nguy hiểm và lập tức đưa tay ra trước mặt phòng thủ.
“Phong phong!”
Hai tay cô bị đánh liên tục. một lực rất lớn đè lên 2 tay cô khiến cô lùi lại vài bước.
Lưu Dịch đẩy lùi được nữ cảnh sát xinh đẹp Viên Chân Nguyệt, cậu lập tức đẩy hai tay và nhảy lên, lợi dụng lực đàn hồi phản lên từ mặt đất, cậu lập tức bắt đầu chạy về phía bên kia cầu.
Vô số chiếc xe nằm chềnh ềnh phía trước chặn lại lối đi của cậu.
“Nhảy qua! Cái tên vô dụng nhà ngươi chỉ biết mỗi chạy!”
Lâm Đồng vung vẩy cái đuôi của mình trong khi đang bám vào cổ Lưu Dịch, và kêu lên.
Lưu Dịch nhẹ nhàng nhảy đến chiếc xe ô tô ở trước mặt cậu. Rồi, dùng 2 tay chống lên nóc xe, và trượt toàn bộ người qua nó. Trong nháy mắt, cậu đã ở bên kia xe rồi.
“Đệch thật! Điên hết rồi à!”
Người lái xe giơ đầu ra khỏi cửa sổ xe và chửi lớn, “Thằng ôn, mày có biết chọn địa điểm không mà đi parkour trong một vụ giao thông thế này hả?”
Lưu Dịch không có thời gian để đi quan tâm đến người lái xe đó. Cậu thấy được qua gương chiếu hậu của một chiếc xe: Viên Chân Nguyệt đang khởi động tay chân và chuẩn bị đuổi theo cậu.
Chạy…
Chạy ngay!
Thứ duy nhất trong đầu Lưu Dịch là phải chạy thật nhanh.
Toàn bộ những chiếc xe trước mặt cậu đều bị cậu coi như là đồ tập gym. cậu nhảy qua từng cái một.
Trong nháy mắt, cậu đã cách Viên Chân Nguyệt được 7 8 chiếc ô tô rồi.
Tuy nhiên, ngay khi Lưu Dịch đang cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trốn thoát được thì cậu đột nhiên nghe thấy tiếng nẹt pô xe máy.
Cậu lập tức quay đầu lại để xem thì miệng cậu gần như rơi xuống đất vì sốc.
Nữ cảnh sát xinh đẹp đó thực sự đang lái chiếc xe máy đã bị quăng ra đường đó. Chiếc xe như vậy mà vẫn còn chạy được. Cô ấy lách qua cái khe hẹp giữa những chiếc xe và đuổi theo Lưu Dịch.
Mèn đét ơi… đùa nhau chắc?!
Người phụ nữ này có còn là người không vậy?! cổ còn có thể làm được việc như thế này sao!
Chất lượng của động cơ của xe đấy tốt vậy!
Cảm nhận được một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Lưu Dịch lập tức trèo lên xe với tốc độ bàn thờ. Cậu cố hết sức mình chọn những đoạn mà chiếc xe máy không thể đi qua được.
Ở phía trước có một đống xe bị kẹt lại ở đó, không có một khoảng trống nào cho xe máy ở đó hết, mình chắc chắn sẽ có thể thoát được Viên Chân Nguyệt ở đó.
Lưu Dịch hít thở sâu, bứt tốc lên trước, với một cú bật từ chân mình, cậu nhảy lên mái xe gần nhất ở trước mặt.
“Thump thump thump!”
Lưu Dịch liên tục nhảy từ nóc xe này qua nóc xe khác.
Hành động của Lưu Dịch lập tức nhận được những tiếng la ó từ tất cả các tài xế xe.
Thế nhưng, Lưu Dịch không có thời gian mà quan tâm đến họ, ưu tiên hàng đầu của cậu là chạy thoát đã.
Tiếng động cơ xe máy ở sau cậu đang ngày càng lớn dần lên…
Bất kể cậu có chạy nhanh đến thế nào đi chăng nữa thì cậu vẫn không thể bì được với một chiếc xe máy.
Tuy nhiên, với đống xe đang chặn lại ở trước mặt này, thì kể cả bạn có là lực lượng đặc biệt đi nữa thì vẫn sẽ là chuyện không thể để bạn vượt qua được chúng!
Ngay khi Lưu Dịch còn đang chìm trong suy nghĩ, cậu bỗng nghe thấy nhiều tiếng la ó hơn nữa từ phía sau.
Cậu quay đầu lại trong vô thức, và thấy cảnh Viên Chân Nguyệt đang nhấc bổng thân xe lên giống như là đang kéo dây cương của một con ngựa hoang vậy, cô nâng đầu trước của xe lên và rồi bắt đầu lái trên mái xe của những chiếc nhỏ hơn.
Động cơ của xe này có mã lực không nhỏ chút nào, nó lập tức vọt thẳng đến chỗ Lưu Dịch trong lúc lái trên hết mái xe này đến mái xe kia.
Lưu Dịch đứng đó ngẩn tò te ra đấy. Cậu ngây người nhìn Viên Chân Nguyệt lái xe và bay từ trên trời xuống đáp trước mặt cậu.
“Thump!”
Chiếc xe máy nặng nề đáp xuống, Viên Chân Nguyệt vừa nhấn phanh xe vừa đáp một chân xuồng đất, xoay một vòng rồi dừng lại ở trước mặt Lưu Dịch.
“Tiểu tử thối, cậu dám chạy khỏi cảnh sát sao!”
Viên Chân Nguyệt nhảy xuống xe, kiêu hãnh nói với Lưu Dịch.
“Cô… là cảnh sát thật sao?... Cô chắc là mình không phải là găng-xtơ hung tợn đấy chứ…”
Lưu Dịch chết lặng.
“Hưm, nếu ta mà để cậu thoát thì sao ta có thể coi mình là một cảnh sát được chứ?!”
Viên Chân Nguyệt lườm Lưu Dịch và nói.
“Nhưng… tên giật túi kia thì sao?”
Lưu Dịch chỉ vào dáng người của tên giật túi đang bò chầm chậm trên đất ở xa chỗ họ, và nói.
“Ah! chết tiệt!”
Viên Chân Nguyệt liền thất sốt ruột và che miệng lại, “Thôi xong rồi… xong rồi… người bị giật túi thì chạy rồi, cái tên giật túi cũng chạy mất… giờ chỉ còn lại mỗi cậu ở đây làm nhân chứng thì được cái tích sự gì chứ… mình thật sự sẽ bị cách chức lần này rồi…”
Cô nhảy lên xe máy một lần nữa. Nhưng, lần này may mắn đã không ở bên cô, chiếc xe máy bị chết máy. Nó không hề chạy bất kể cô có nhấn ga như thế nào đi chăng nữa.
Viên Chân Nguyệt đá chiếc xe máy sang một bên, cô điên lên đến nỗi ngực cô cũng run lên.
“Cô bắt tôi vì cô muốn tôi làm nhân chứng sao?”
Lưu Dịch ngạc nhiên nhìn Viên Chân Nguyệt.
“Nói thừa, không thì ta bắt cậu để làm gì? hẹn hò chắc?!”
Viên Chân Nguyệt lườm Lưu Dịch.
“Giờ thì không còn cần nữa… tên giật túi đã chạy rồi, ta cũng có thể sẽ phải gửi đơn từ chức nữa…”
“Cô không phải từ chức đâu.”
Lưu Dịch đột nhiên nói.
“Cậu nói sao cơ? Cậu có nói thế thì thay đổi được gì cơ chứ, cậu đâu phải cục trưởng của bọn ra!”
Viên Chân Nguyệt nhìn tên giật túi cách xa chỗ đó đang cố chạy thoát về hướng khác. cô không thể không thở dài.
“Tốt hơn là ta nên tự mình đuổi theo hắn!”
“Tôi sẽ giúp cô.”
Lưu Dịch nói trong tim, nếu tên giật túi đó mà chạy được thì mình cũng không thoát được một phần trách nhiệm.
Ông nội đã từng nói một người phải sống ngay thẳng!
Viên Chân Nguyệt gặp phải chuyện như thế này cũng có liên quan đến mình, mình không thể chỉ đứng đây nhìn mà không làm gì hết cả.
“Tên ngốc! Cậu lại chen vào chuyện của người khác rồi!”
Mặc dù Lâm Đồng chỉ mới bị phong ấn vào người Lưu Dịch được 2 ngày, nhưng cô đã rất quen thuộc với con người Lưu Dịch qua hàng tá đau đầu mà cô phải nhận từ cậu.
Chuyện này rõ ràng là rất phiền phức. Phiền phức mà Lưu Dịch có lúc này đã rất nhiều rồi, không phải đây chỉ là tự làm khổ chính mình thêm thôi sao?!
“Tôi không thể chỉ lờ nó đi được…”
Lưu Dịch nói,
“Không thì tôi sẽ tự coi thường chính mình mất!”
Nói xong, cậu hít thở vài hơi, kích hoạt hô hấp pháp công.
Đầu óc cậu trở nên minh mẫn hơn trong chớp mắt.
Vào lúc này, điều khiến Lưu Dịch ngạc nhiên là dòng bạch khí đột nhiên bắt đầu lưu thông trong cơ thể cậu. Nó chảy vào từng thớ cơ và từng khúc xương của cậu.
Trong khoảnh khắc đó, Lưu Dịch bỗng cảm thấy sức mạnh của cậu tăng lên rất nhiều!
Và Lâm Đồng đang bám trên cổ Lưu Dịch cũng thấy chút ngạc nhiên khi chứng kiến mọi chuyện.
Có vẻ như khi chính nghĩa của Lưu Dịch nổi lên, thì tiên lực mà Cốc Vũ đã để lại trong cơ thể cậu sẽ cộng hưởng với chính nghĩa của cậu và bắt đầu luân chuyển!
Phần tiên lực này mạnh hơn chút so với yêu lực mà Lưu Dịch đang tu luyện. Hơn nữa, Lâm Đồng cũng nhận ra rằng mỗi khi yêu lực của Lưu Dịch tăng thì phần tiên lực trong cậu cũng tăng theo như thể cạnh tranh cùng với nó!
Tình huống gì đây… thiên hồ tâm kinh mà Lưu Dịch đang tu luyện rõ ràng là pháp điển của yêu tộc mà…
Tình huống này lạ quá…
Tình trạng của Lưu Dịch khiến cho tiểu hồ ly Lâm Đồng càng ngày càng bối rối thêm.
Cô bắt đầu tự hỏi việc cô đưa Lưu Dịch đến với con đường tu luyện là lựa chọn đúng hay lại là sai lầm, là phúc hay là họa.
Tuy nhiên, bất chấp kết quả có thể nào đi chăng nữa thì Lâm Đồng vẫn muốn tiếp tục.
Cô cũng bắt đầu thấy tò mò. Nếu Lưu Dịch vẫn cứ tiếp tục tu luyện thì đến cuối cùng, cậu ấy sẽ trở thành gì?
Cậu ấy sẽ trở thành một đại cao thủ vô song chứ?
Vào lúc này, có vẻ Lâm Đồng đã hoàn toàn quên mất chuyện giải phong ấn cho cô.
Lưu Dịch cảm thấy toàn bộ cơ thể cậu lúc này nhẹ như lông hồng. Nhờ vào sức mạnh đến từ hư không, cậu mạnh mẽ nhảy lên.
Một luồng gió bùng nổ lướt qua mái của những chiếc xe.
Lần này, khi Lưu Dịch nhảy lên mái xe, lại không có đến một tiếng động gì hết. Cơ thể cậu nhẹ nhàng lướt đi như chuồn chuồn chạm vào nước, cậu lao đến chỗ tên giật túi đang bò khập khiễng.
Không một tài xế nào nhận ra chuyện gì đang xảy ra hết. Họ chỉ cảm thấy như có ai đó lướt qua họ rồi biến mất.
Họ đều nghĩ rằng mình đã thấy ảo ảnh rồi.
Tuy nhiên, Viên Chân Nguyệt có thể thấy được một cách rõ ràng. Lưu Dịch đột nhiên biến mất khỏi bên cạnh cô và chớp mắt cái đã ở cách cô rất xa rồi. Cậu đang chạy đến chỗ tên giật túi kia.
“Tên này… chạy nhanh quá!”
Lẽ nào cậu ta là một học sinh thể dục sao?
Cậu ta cũng rất nhanh nhẹn, có lẽ cậu ta là một học sinh thể thao.
Viên Chân Nguyệt không thể ngừng phỏng đoán Lưu Dịch là ai được.
Ngay khi cô còn đang suy nghĩ, thì Lưu Dịch đã đến sau tên giật túi rồi.
“Đừng, đừng đến gần tao!”
Tên giật túi quay lại và thấy được Lưu Dịch đã ở đằng sau hắn rồi. Hắn lập tức kêu lên trong hoảng sợ.
Trận đánh giữa Lưu Dịch và nữ cảnh sát xinh đẹp khi đã đã được hắn thấy hết.
“Giơ tay chịu trói đi, thứ duy nhất chờ đợi ngươi là pháp luật… đúng vậy, sự trừng phạt của pháp luật!”
Lưu Dịch thử bắt chước những gì mà Viên Chân Nguyệt đã nói khi nãy.
“M* mày! Mày còn chẳng phải là cớm nữa, mày đang cố hành động như anh hùng làm cái m* gì!”
Tên giật túi không nhịn được mà chửi.
Này!
Lưu Dịch không thể không nhăn mày.
Tay của cái tên này vẫn còn bị trói ở sau, hắn đi khập khà khập khiễng. Lúc mà hắn thấy Viên Chân Nguyệt thì hắn sợ đến mất mật rồi. Hắn nghĩ Lưu Dịch, mình đây dễ bị bắt nạt đến thế chắc?!
“Đánh gãy chân hắn để hắn không thể chạy được nữa!”
Lâm Đồng kêu lên. Cô lập tức nổi giận khi thấy Lưu Dịch bị chửi.
“Không cần đâu… thế thì lại mạnh quá…”
Lưu Dịch liền lắc đầu, “Chẳng lẽ lại không có cách hòa bình hơn sao?”
“Cheh… lấy bạo lực để dập tắt bạo lực, thì có gì sai sao…”
“Vậy thì tôi với tên giật túi đó thì có gì khác nhau đâu cơ chứ?! Tôi muốn một cách nào đó thật hài hòa và thân ái!”
“Cái tên rảnh đời này…”
Mặc dù là Lâm Đồng mắng cậu, cô vẫn bay lên trước mặt và cắn mạnh vào mũi cậu.