CHƯƠNG 41: Cuối cùng thì là đúng hay sai đây?
"Kacha!"
Cú cắn đó đau đến nỗi Lưu Dịch muốn rơi nước mắt.
Thế nhưng, lại chẳng thấy kết quả gì hết! Chẳng có chiêu thức mới nào xuất hiện trong đầu Lưu Dịch hết.
"Sao không có gì hết vậy?!"
"Đồ ngốc!"
Lâm Đồng kêu lên, "Tri thức của đệ nhị chưởng của Đại Diệu Nhật Chưởng đã nằm trong đầu ngươi rồi đó!"
"Sức mạnh của tôi…không phải là tôi không có đủ sức mạnh để thi triển đệ nhị chưởng sao?"
Lưu Dịch hấp tấp hỏi.
"Đương nhiên là ngươi không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của đệ nhị chưởng rồi, nhưng nếu ngươi thi triển nó thì vẫn đạt ở mức tàm tạm, đối với người thường thì như thế là được rồi."
"Được rồi, vậy để tôi thử…"
Lưu Dịch gật đầu, cậu tin chắc chắn là đúng khi nghe theo Lâm Đồng nói.
Cách thi triển đệ nhị chưởng hiện lên trong đầu cậu. Lưu Dịch thử dùng tay thi triển nó. Quả thật là sức mạnh của cậu không đủ để phát huy toàn bộ uy lực của đệ nhị chưởng.
Thế nhưng, cậu vẫn tiếp tục làm theo chỉ dẫn của Lâm Đồng và lao đến tên giật túi.
"Đánh thẳng vào tim hắn, nếu không thì chưởng của ngươi sẽ không có hiệu quả đâu!"
Lâm Đồng kêu lên.
"Hiểu rồi!"
"Cút xa tao ra thằng chó!"
Thấy Lưu Dịch can thiệp vào chuyện của người khác, tên giật túi liền nổi điên.
Hắn nghĩ rằng thằng học sinh ở trước mặt hắn cực kỳ kiêu ngạo!
Kết lại thì, tao là một tên giật đồ. Chỉ có cảnh sát mới được áp bức tao thôi. Còn mày? Mày nghĩ mình là ai chứ?!
Tên giật túi này nổi giận từ tận sâu trong tim và ghê tởm từ tận đáy lòng. Hắn đứng đó với đôi tay bị trói đằng sau và rồi tung một cú đá vào bụng Lưu Dịch.
Thế nhưng, đến cả nắm đấm của nữ cảnh sát xinh đẹp kia Lưu Dịch còn tránh được, thì sao cậu có thể bị đá bởi tên này được chứ.
Cậu thi triển Linh Hồ Bộ và di chuyển sang bên một chút, tránh cú đá của tên giật túi đó. Rồi cậu xuất hiện lại ở trước mặt tên giật túi.
Tay trái của Lưu Dịch đánh vào ngực của tên giật túi.
"Thump!"
Tên giật túi bị đánh lui lại vài bước. Rồi, hắn lập tức thấy tầm nhìn của mình tối dần đi, một cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân hắn, 2 chân hắn mềm đi.
Với một tiếng bộp, hắn quỳ xuống đất, khóe miệng hắn vặn vẹo hết lần này đến lần khác.
Đòn của Lưu Dịch đã chặn mạch máu của tên giật túi, khiến cho tim của hắn ngừng đập 2s.
Tuy chỉ là 2s thôi, nhưng thế cũng rất nguy hiểm rồi.
Máu lưu thông trong cơ thể tên giật túi tạm thời ngừng chảy. Không có sự lưu thông trong máu, sẽ dẫn đến tình trạng thiếu máu lên não khiến cho hắn rơi vào tình trạng thiếu ôxi-huyết và gục xuống đất một cách bất lực.
Đến cả khi Viên Chân Nguyệt đến được đó, thì tên giật túi vẫn không có đủ sức mà đứng dậy.
"Phù…"
Lưu Dịch thở dài.
Đệ nhị chưởng được gọi là Phong Mạch. Với sức mạnh hiện tại của Lưu Dịch, cậu gần như phải dùng đến toàn bộ sức mạnh của mình để thi triển chiêu này.
Không chỉ mỗi tên cướp đó thôi, mà cả Lưu Dịch lúc này cũng đang cảm thấy đầu gối hơi nhão đi.
Nếu không có dòng bạch khí liên tục luân chuyển trong cơ thể đồng thời hồi phục sức mạnh thể chất cho cậu, thì Lưu Dịch nghĩ rằng cậu thực sự sẽ ngã dập mông luôn.
Dòng bạch khí này lạ thật. Rõ ràng nó là yêu lực, ấy vậy mà, nó lại giúp đỡ mình đúng vào lúc then chốt nhất.
Xem ra những pháp công mà vượt qua sức mạnh của mình…. Thì tốt nhất là không nên tùy tiện động vào.
Lưu Dịch lúc này như thể chỉ còn lại nửa cái mạng vậy, đến cả thở thôi cũng khiến cậu đau thấu tim rồi.
Chắc chắn đó là do khi mà sức mạnh trở nên quá lớn, nó sẽ tạo nên gánh nặng cho tim.
"Hưm, giờ thì ngươi biết rồi đấy, tên ngốc."
Lâm Đồng nằm trên đầu Lưu Dịch, thở hắt và nói, "Nếu ngươi không muốn kẻ địch bị thương thì chính ngươi sẽ là người bị thương."
"Là vậy sao…"
Lưu Dịch gật đầu.
"Ngươi phải vô tình với kẻ thù của mình!"
Lâm Đồng tiếp tục, "Nếu ngươi không muốn làm đau người khác thì họ sẽ làm đau ngươi! Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ thôi! Bởi ngươi đã cố ép bản thân mình sử dụng chiêu thức vượt quá giới hạn của ngươi nên ngươi phải chịu chút nội thương. Nếu ngươi mà nghe lời ta và đánh gãy chân của tên đó, thì ngươi đã không phải chịu thương rồi!"
"Chẳng sao hết, tôi là một người đàn ông. Chút thương tổn này không là gì hết."
Lưu Dịch nở một nụ cười mãn nguyện, nói.
"Lưu Dịch! Ngươi là tên đại ngốc!"
Lâm Đồng hét lên, "Bổn tiểu thư đây không làm phiền ngươi nữa!"
Nói xong, hình bóng của Lâm Đồng sáng lên và biến mất vào trong ngực của Lưu Dịch.
Lưu Dịch ngạc nhiên, cậu không hiểu tại sao Lâm Đồng lại đột nhiên nổi điên lên như thế.
Có chuyện gì với hồ tiên tỷ tỷ vậy…
Đây là lần đầu tiên mình thấy tỷ ấy giận như thế này!
"Cậu đã làm gì hắn vậy?"
Viên Chân Nguyệt đi đến vào kiểm tra tên giật túi đang quỳ trên đất. Cô thấy rằng toàn thân hắn co giật khắp nơi, môi thì trắng bệch như thể bị bệnh tim vậy. Cô không khỏi thấy tò mò mà quay lại và hỏi Lưu Dịch.
"Tôi không biết, tôi chỉ tình cờ đánh vào hắn thôi và hắn trở nên vậy..."
Lưu Dịch không biết phải giải thích như thế nào nên cậu quyết định giả ngu.
"Lạ thật... có thật cậu là một học sinh bình thường không đấy?"
Viên Chân Nguyệt hỏi.
"Tất nhiên là có rồi, đây là thẻ học sinh của tôi!"
Lưu Dịch nhanh nhẹn chỉ vào tấm thẻ đang treo trên ngực cậu và nói.
"Học sinh trường Nhất Trung sao?"
Viên Chân Nguyệt nhìn vào con số nhỏ ở trên ngực Lưu Dịch.
"Tên cậu là Lưu Dịch?"
"Đúng vậy... chị cảnh sát ... tôi không phải người xấu... tôi có thể giúp làm nhân chứng cho cô..."
"Tốt nhất là thế đi."
Viên Chân Nguyệt nhẹ cả người .
Có cậu ta làm nhân chứng cộng với tên giật túi vẫn còn ở đây thì đúng là vấn đề là đã đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù cô đã gây ra tổn hại không cần thiết, thế nhưng, sau cùng thì đó là để bắt cướp…
"Tuy rằng cái tên nhà cậu có chút háo sắc, thế nhưng bản chất cậu vẫn là một người tốt."
Viên Chân Nguyệt nói một cách trịnh trọng, "Học sinh Lưu… Dịch, cái tật đó của cậu là không tốt. Cậu phải thay đổi nó đi. Tôi không muốn bắt cậu vì tội biến thái trong tương lai đâu."
"Khi nãy, đấy, đấy không phải là cố ý mà…"
"Thế nhưng, tôi cũng hiểu được rằng khi mà một chàng trai như cậu thấy một cô gái xinh đẹp như tôi đây, thì chắc chắn là cậu sẽ không thể kìm chế được bản thân rồi. Những người theo đuổi tôi ở trong đơn vị cũng đếm không hết. thế nên, tôi hiểu mà. Nhưng, để theo đuổi một cô gái thì cậu phải vạch kế hoạch ra. Sử dụng trò hèn hạ này là điều mà cậu không được làm…"
Lưu Dịch đau đầu khi nghe cổ giảng giải.
Cái cô Viên Chân Nguyệt này… thật là một người yêu bản thân quá mức mà…
Trong lúc Viên Chân Nguyệt vẫn còn đang lải nhải không ngừng thì cảnh sát tới.
Một người đàn ông có vẻ là đội trưởng gọi Viên Chân Nguyệt đến và rồi nghiêm khắc trách mắng cô.
Một cảnh sát khác cũng đến và đưa Lưu Dịch đi làm lời khai.
Việc khai báo mất một khoảng thời gian dài. Sau khi trả lời toàn bộ các câu hỏi cơ bản xong, Lưu Dịch nhìn vào đồng hồ. Đệch, đã hơn 10h rồi.
Đã gần đến trưa rồi và các học sinh cũng đã giải tán khỏi lớp học rồi, mình không muốn làm một người thất hứa đâu.
Sau này, sao mình có thể ngẩng mặt lên nếu mình làm thế chứ?
"Chú cảnh sát ơi… giờ cháu đi được chưa ạ?"
Lưu Dịch hỏi một cách thành kính.
"Được rồi. Chúng ta đã có số điện thoại của em rồi, nếu có chuyện gì nữa thì chúng ta sẽ gọi cho em. Chúng ta mong rằng em sẽ tích cực hợp tác với chúng ta."
Người cảnh sát trẻ phụ trách việc viết báo cáo đáp lại với một nụ cười, "Em vẫn còn phải đi học nữa nhỉ? Em nên đến trường nhanh đi. Nếu em bị giáo viên la mắng vì đi muộn thì cứ bảo họ gọi đến cục của bọn anh, bọn anh sẽ xác nhận rằng em đã ở đây."
"Ah, cảm ơn chú cảnh sát!"
Gân đen đột nhiên nổi lên trên mặt người cảnh sát trẻ.
"Ta không có già đến vậy…"
"Cái chị Viên Chân Nguyệt đó… chị ấy sẽ ổn chứ?"
Lưu Dịch nhìn vào nữ cảnh sát lúc này đang bị khiển trách. Cậu lo lắng đôi chút và hỏi.
"…"
Số gân đen trên mặt người cảnh sát trẻ tăng lên.
Viên Chân Nguyệt thì được gọi là chị, ấy vậy mà mình lại bị gọi là chú…
Không phải đây là phân biệt đối xử sao…
"Về cô ấy… thì em không cần lo đâu. Có vẻ cô ấy không gây ra chuyện nghiêm trọng lắm. Nhưng, chắc chắn là cô ấy sẽ bị kỷ luật."
"Hả? chị ấy chỉ cố bắt tên cướp thôi mà."
Lưu Dịch nói. "Bắt cướp là một chuyện tốt, làm chuyện tốt thì đáng ra không nên bị phạt, đúng chứ?"
"Cô ấy là một công an nhân dân, bắt cướp là bổn phận của cô ấy."
Người cảnh sát trẻ nói cho Lưu Dịch, "Tuy nhiên, kể cả có là 1 công an nhân dân đi nữa, thì cũng không được gây ảnh hưởng đến trị an công cộng chỉ vì thi hành luật. Cái cách mà cô ấy giải quyết chuyện này không thỏa đáng. Nhưng em không phải lo đâu. Nữ cảnh sát xinh đẹp số 1 Viên Chân Nguyệt này đã quen với bị phạt rồi. Tốt hơn là em nên nhanh đến trường đi, nếu không thì anh sẽ không chứng nhận cho em đâu."
"Ah, vâng… tạm biệt chú cảnh sát…"
Lưu Dịch vẫn còn lo cho Viên Chân Nguyệt. Viên Chân Nguyệt là một người chính nghĩa; Lưu Dịch không muốn thấy một người chính nghĩa bị kỷ luật.
Cậu từ biệt người cảnh sát trẻ lúc này mặt đã đầy gân đen và chạy đi. Trong lúc chạy, cậu hỏi nhỏ.
"Hồ tiên tỷ tỷ…nói xem, tỷ có nghĩ cái chị Viên Chân Nguyệt đó đã làm sai không?"
Lâm Đồng lúc này đang ở trong Linh Thức Hư Cảnh và hoàn toàn lơ cậu đi.
"Sao hồ tiên tỷ tỷ lại giận mình nhỉ…"
Lưu Dịch xoa đầu, cậu thấy rất bối rối.
Tuy nhiên, lúc này, cậu không có thời gian để mà dừng chạy và vào trong Linh Thức Hư Cảnh để hỏi lý do. Gần muộn lớp rồi, tốt hơn là chạy trước đã, mình có thể hỏi Lâm Đồng về những gì đã xảy ra sau khi đến trường.
Lưu Dịch không bận tâm nữa, cậu chỉ quan tâm đến chuyện đến trường.
"Tiểu Điệp tỷ tỷ, Lưu Dịch của chị đã không đến trường sáng nay rồi!"
Sau khi hết tiết 3, Vương Lạc Lạc không chịu được mà hỏi. "Cậu ấy không bị tai nạn giữa đường đấy chứ?!"
"Cái con bé ngốc này, em đang nói bậy gì vậy! Đồ miệng gở!"
Mộ Dung Điệp liếc nhìn Vương Lạc Lạc, "Hơn nữa, Lưu Dịch "của chị" là sao? Còn nói tầm bậy nữa là chị sẽ khâu mồm em lại đó!"
"Hi hi, tiểu Điệp tỷ sẽ không nỡ khâu miệng em đâu.!”
Vương Lạc Lạc cười và nói.
"Chị mà khâu miệng em lại rồi thì lấy ai để mà nói chuyện với tiểu Điệp tỷ tỷ đây?"
"Cái con bé ngốc này, chỉ giỏi mỗi cái miệng thôi!"
Mộ Dung Điệp đẩy nhẹ Vương Lạc Lạc và nói. "Nếu em mà là con trai thì chị sợ rằng sẽ có vô số cô gái bị mê hoặc bởi cái miệng của em đó! Đến cuối thì họ đều sẽ chết vì đau lòng thôi!"
"Sao có thể được chứ?!"
Vương Lạc Lạc cười, "Em sẽ không làm một công tử đâu, nếu em mà là một công tử, thì sao lũ con trai còn lại đi tán gái được đây. Vì tất cả bọn họ đều sẽ là của em!"
Khi cô nói vậy, cô giơ tay ra và nâng cái cằm mượt mà của Mộ Dung Điệp lên.
"Nếu em mà là một công tử, thì tiểu thư đây cũng sẽ là của em."
"Tránh ra, đi ra đi, chị biết rằng em sẽ lại quấy rối nữa mà!"
Mộ Dung Điệp đập bỏ cái tay không ngây thơ của Vương Lạc Lạc.
Ngay khi 2 cô gái đang đùa nghịch với nhau, Lam Hòa ngồi bên kia bỗng đứng lên và kiêu ngạo nói.
"Mộ Dung Điệp, nhìn xem! Cái tên mà em thích chỉ là một tên rùa rụt cổ thôi, một tên đại nhát gan!"
Hắn cảm thấy rất vui lòng. Hắn đang nghĩ rằng mặc dù hắn không biết tại sao mà Khải Văn không đến hôm nay, tuy nhiên, với Mã Uy của Hắc Long Bang, thì chắc chắn rằng rằng Lưu Dịch sẽ phải bị thường rất nặng. Cậu ta không có vẻ gì là sẽ đến trường hôm nay.
Với thời gian của trận đấu đang đến, tsk tsk, mình chưa bao giờ ngờ rằng sẽ cảm thấy tuyệt đến thế này!
Lam Hòa cười kiêu ngạo với Mộ Dung Điệp. Hắn đang nghĩ rằng Lưu Dịch sẽ tổn thất lớn hôm nay!
Đây là kết quả của việc mày dám chống lại tao, Lam thiếu gia này đấy!