Mai Kitsune Waifu

chương 39: cậu là nhân chứng của ta

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 39: Cậu là nhân chứng của ta

Mỹ nữ da màu lúa mạch đó lùi vài bước rồi chạy về trước.

Rồi, với một cú xoay từ cái eo thon gọn của cô, cô nhanh chóng thu hai chân lên, như một viên đạn, cô đá tên đang ngồi trên xe máy xuống.

"Bang!"

Trước cả khi tên đàn ông này kịp kêu lên, thì hắn đã bị đá khỏi xe rồi.

Chiếc xe máy lập tức lật nhào, quay vài vòng và lao đến Lưu Dịch.

Đệch!

Lưu Dịch cực kỳ sốc, không phải người phụ nữ này có hơi quá hung bạo đấy chứ?!

Thật là một người phụ nữ hung tợn mà!

Lưu Dịch bước sang một bên, cậu tránh chiếc xe máy đang lao đến.

Chiếc xe máy tóe ra những tia lửa điện lên mặt đường, đâm sầm vào lan can rồi bật nảy lên và bay về giữa đường.

Chiếc xe máy bay trời đánh lao ra từ cái chỗ khỉ ho cò gáy nào đó và bay đến giữa đường. Những chiếc xe đi sau nó ngay lập tức kít phanh lại để tránh đâm vào nó.

Tuy nhiên, do chiếc xe bay đến quá bất ngờ nên một chiếc xe buýt đã không kít phanh kịp thời và đã đâm vào nó.

Thế nhưng, do chiếc xe buýt đã kít phanh lại nên tốc độ của nó đã được giảm đi.

Nhưng, những chiếc xe ở đằng sau nó đã không kịp phản ứng, rồi, những chiếc xe đằng sau đâm vào những chiếc xe đằng trước.

"Bang bang bang!"

Cây cầu lập tức biến thành khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Các chiếc ô tô trên cầu đâm vào nhau và tạo nên một cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn!

Còn về phần mỹ nữ da màu lúa mạch kia, lúc này, cô đang một chân thì giẫm lên tay của tên giật túi, một tay thì đang cầm chiếc túi của người phụ nữ.

Thấy cảnh hỗn loạn mà cô đã tạo ra, cô liền không kìm được mà rụt cổ lại.

"Thôi xong… mình lại gây rắc rối nữa rồi…" (TN: Vì bắt một tên cướp mà gây ra cả một vụ tai nạn giao thông lớn, rất đáng được trao giải cô gái của năm.)

Lưu Dịch cũng hoản toàn lặng người đi khi thấy cảnh này.

"Cảm ơn, cảm ơn…"

Người phụ nữ bị giật túi nhận lại cặp của mình, cảm ơn rối rít.

"Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu, tôi là một nữ cảnh sát mà, đây là bổn phận mà tôi buộc phải làm."

Mỹ nữ màu da lúa mạch xua tay và nói. "Cô kiểm tra xem có bị mất gì không…"

"Vâng vâng… cảm ơn, cô cảnh sát …"

Người phụ nữ lại tiếp tục cảm ơn rối rít.

Tên giật túi đang nằm trên đất không ngừng cầu xin.

"Chị cảnh sát… cảnh sát xinh đẹp… xin tha cho tôi đi… đây là lần đầu tiên tôi làm chuyện này…"

"Đủ rồi tên rác rưởi kia!"

Mỹ nữ da lúa mạch kia giẫm mạnh lên tay của tên giật túi.

"AAAAAAAAA!"

Tên giật túi đau đớn la lên, Lưu Dịch đứng một bên nghe thấy tiếng kêu của hắn cũng bắt đầu run rẩy không ngừng.

Mỹ nữ này… cô ấy là khủng long bạo chúa đột lốt mỹ nữ à…

"Hồ… hồ tiên tỷ tỷ… cô ấy là một trong những yêu tinh biến hình phải không… nữ yêu tinh hổ à…"

"C, có lẽ…"

Đến cả Lâm Đồng cũng bị làm cho nghệch ra, cô núp người phía sau cổ Lưu Dịch không dám ra đằng trước.

"Dựa theo cái cách mà ngươi hành động, thì ta biết là người đã liên tục phạm tội rồi! Thứ duy nhất chờ đợi ngươi sẽ là sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật!"

Trong lúc nói những lời đó, người mỹ nữ sờ vào eo mình, có vẻ như là cổ định lấy còng tay theo thói quen.

Vào lúc này, cố đột nhiên nhờ ra mình vẫn đang tập thể dục buổi sáng, cô vẫn đang mặc thường phục nên không có cái còng tay nào hết.

Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề với cô ấy. Cô lấy ra chiếc khăn mặt quấn quanh cổ vẫn còn thoáng mùi hương trên đó, không chút bận tâm gì đến tiếng thét của tên giật túi, cô tóm chặt hai tay của hắn với nhau, rồi lấy cái khăn mặt của mình quấn quanh chúng và buộc chặt lại.

Trông tên giật túi đó rất đáng thương. Giống như một con lợn bị trói lại vậy, cái tay của hắn thì bị trói ở sau lưng, còn người thì đang quỳ trên đất làm lộ ra cái đít của hắn.

Người mỹ nữ vỗ tay và rồi quay lại nói.

"Cô à, cô đi theo tôi đến đồn làm biên …"

Trước khi cô nói được nốt từ "biên bản", cô ngẩn ra.

Người phụ nữ bị giật túi đã biến mất khỏi tầm mắt cổ rồi.

Ngay khi người mỹ nữ này vẫn còn đang ngẩn tò te ra đó, thì chiếc điện thoại trong túi quần cô đột nhiên đổ chuông.

Bộ dạng tài năng và lão luyện mới vừa nãy của cô hoàn toàn biến mất khỏi người cô, cô luống cuống lấy điện thoại ra và nghe máy.

Tai của Lưu Dịch rất thính, nên cậu lập tức nghe thấy tiếng gầm phát ra từ chiếc điện thoại.

"Viên Chân Nguyệt! Cô đang làm cái quái gì đấy?"

Tiếng gầm lớn đến nỗi Lưu Dịch cảm tưởng như nó có thể làm vỡ cái điện thoại, có thể thấy rõ được rằng người ở đầu dây bên kia đang tức giận đến thế nào.

Ở bên kia đầu dây là một người đàn ông trung niên đang nổi trận lôi đình. Cô gái tên Viên Chân Nguyệt kia để điện thoại ra xa khỏi tai, cô còn ngoáy tai mình lại, hình như là tai cô cũng bị chút tổn thương.

"Viên Chân Nguyệt! Không phải là cô đã bị đình chỉ công tác điều tra rồi sao, thế quái nào mà cô có thể gây ra một vụ nghiêm trọng như vậy được hả!"

"Cục trưởng Vương… làm sao ông lại biết được đó là tôi cơ chứ…"

Viên Chân Nguyệt bất lực cầm điện thoại trong tay, xoa xoa tai mình và nói.

"Hỏi thừa! Cảnh sát duy nhất đi qua cầu lớn Giang Phú mỗi sáng chỉ có mình cô thôi! Bọn tôi vừa nhận được một cuộc gọi trình báo xong, theo như lời miêu tả chân dung nữ tội phạm của nhân chứng thì ngoài cô ra thì còn là ai được nữa!"

"Aiyah, cục trưởng Vương… ngài vẫn sáng suốt như ngày nào…"

"Ngưng nịnh bợ tôi đi! Cô ở đó cho tôi, đừng có mà sợ tội bỏ chạy đó!"

"Aiyah! Cục trươởng Vương, tôi không phải là tội phạm mà! Tôi chỉ vô tình gây ra tai nạn khi thực hiện công vụ bắt cướp thôi…"

"Ngưng nói bậy đi! Đây không phải là lần đầu tiên cô gây ra chuyện như thế này! Cô đợi ở đó cho tôi!"

Sau khi nói như vậy, cục trưởng Vương đó cúp máy với một tiếng 'Bộp'.

Viên Chân Nguyệt bất lực cất điện thoại.

"Nữ cảnh sát xinh đẹp… cảnh sát tỷ tỷ… e, em bằng lòng làm nhân chứng cho chị, chị cởi trói cho em được chứ…"

Tên giật túi mặt như đưa đám hỏi.

Tội giật túi thì cùng lắm là bị giam vài năm là cùng…

Tuy nhiên, hắn cảm thấy như thể tay hắn sắp bị gãy nếu cứ tiếp tục bị trói như vậy!

Ở tù vài năm là chuyện nhỏ…

Nhưng tay hắn gãy lại là chuyện lớn!

"Có cái đầu ngươi ấy! Ngươi tốt hơn là ngoan ngoãn đi cho ta! Người chính là thủ phạm đã gây ra đại họa này!" (TN: màn đổ tội thật vl)

Viên Chân Nguyệt đá đít tên giật túi đó, "Nếu không phải là do tên cướp đáng ghét nhà ngươi thì lão nương đây đã không phải vất vả như thế này! Người còn khiến cho ta bị cấp trên mắng nữa, chắc chắn là ta sẽ phải viết báo cáo nữa rồi…"

"Chị cảnh sát …"

"Chị cái đầu người!"

Có vẻ như là Viên Chân Nguyệt đang có tâm trạng cực kỳ không tốt. Cô lấy ra một cái nịt, buộc tóc kiểu đuôi ngựa, rồi chỉ vào tên giật túi và chửi.

"Ai là chị của ngươi chứ hả, ai là chị của ngươi hả?! Sao ngươi còn cố bắt chuyện với ta? Sao, ngươi có thể viết báo cáo hộ ta sao?!"

Cơn giận của Viên Chân Nguyệt bùng lên.

Cô không chỉ tạo ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng mà người phụ nữ bị giật túi cũng đã đi mất!

Làm sao cô có thể giải thích được tình hình lúc này chứ?!

Mặc dù là có vẻ không có thương vong gì hết… nhưng tổn thất gây ra coi bộ là không nhỏ chút nào hết.

Nếu cô không có bất cứ nhân chứng nào để chứng minh sự vô tội của cô, vậy thì cô sẽ xong đời thực sự!

Có lẽ, sự nghiệp làm cảnh sát của cô sẽ chấm dứt ở đây!

Viên Chân Nguyệt đảo mắt xung quanh và cuối cùng thì dừng lại ở chỗ Lưu Dịch đang đứng gần đó với đôi mắt mở to, vẫn còn ngây người tại đó.

Thấy ánh mắt của Viên Chân Nguyệt dừng lại ở mình, Lưu Dịch lập tức run rẩy toàn thân. Cậu có linh cảm không lành…

Cái, cái cô cảnh sát hung bạo này… cô ta định làm gì?

"Học sinh kia, giúp tôi 1 tay."

Viên Chân Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười tràn đầy rạng rỡ, cô vẫy tay với Lưu Dịch.

"T, tôi không biết viết báo cáo…"

Lưu Dịch vội lắc đầu, cậu ôm lan can cầu, không dám buông ra.

Trời đất thánh thần ơi… đáng sợ quá đi…

Nữ cảnh sát này còn đáng sợ hơn ông chú mặc vét đen hôm qua!

Mình, Lưu Dịch, đã chọc giận vị thần nào sao?! Sao những người mà mình gặp lại càng ngày càng đáng sợ hơn vậy?!

Thần linh ơi cứu con…

"Cái, cái đồ phế vật này…. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, có gì mà phải sợ chứ…"

Tiểu hồ ly ôm cổ Lưu Dịch, trốn đằng sau cậu, vừa run rẩy vừa nói nhỏ.

"Đi đi… không, không phải là ta đã truyền dạy ngươi Đại Diệu Nhật Chưởng rồi sao…"

"Đúng, đúng ha… hồ tiên tỷ tỷ… tỷ có thể dạy cho tôi chiêu gì đó giúp thở ở dưới nước không…"

"Sao ngươi lại muốn biết…"

"Để tôi có thể nhảy cầu…"

"Cái đồ rác rười này! Ngươi không cảm thấy hổ thẹn khi là một tu tiên giả sao?! Đến, đến đó đi!"

Tiểu hồ ly vừa nói vừa đẩy mạnh Lưu Dịch từ phía sau bằng vuốt của cô.

Lưu Dịch không để ý, trong một khắc, cậu bị trượt chân, suýt nữa thì đâm thẳng mặt vào bộ ngực nở nang của Viên Chân Nguyệt.

Viên Chân Nguyệt lập tức cau mày, giận dữ nhìn Lưu Dịch.

"Tiểu tử thối, cậu dám giở thói lưu manh với cảnh sát sao?!"

Viên Chân Nguyệt nói xong, thì một tay cô đã bắt đầu tiến đến vai Lưu Dịch còn chân cô thì đá vào cậu, nhằm vật ngã cậu xuống.

Chuyển động của cô đến Lưu Dịch rất dày dặn, có thể nói rằng cô ấy đã luyện tập nó vô số lần.

Tuy nhiên, lần này, cô bắt trượt!

Cô đá vào người Lưu Dịch nhằm làm cậu mất thăng bằng. Thế nhưng, ngạc nhiên thay, tay trái của Lưu Dịch nắm vào tay cô và quay một vòng 360 độ với trụ là tay cô và rồi đứng vững ở sau lưng Viên Chân Nguyệt.

"Hú hú… làm được rồi…"

Sau buổi luyện tập đêm qua, Lưu Dịch quả thật là có mạnh lên rất nhiều.

Nếu mà là cậu trước kia thì giờ cậu đã nằm xuống đất từ khi nào rồi!

Nhưng hôm nay, cậu đã có thể ổn định cơ thể và làm một cú lộn nhào không tưởng.

Lưu Dịch thực sự rất biết ơn Lâm Đồng. Nếu không có cô ấy, thì cậu đã xác định là sẽ bị bắt nạt đến hết đời rồi!

Đến cả khi cậu đi xem show biểu diễn thì cũng bị bắt nạt … thì còn có công lý nữa không?!

"Không tệ, cậu có chút kỹ năng đó!"

Mắt Viên Chân Nguyệt sáng lên, không thể kìm được bản thân, cô liếm môi.

Ôi đệch!

Lưu Dịch lập tức ngửi thấy mùi nguy hiểm. Một cơn ớn lạnh chạy lên từ ngón chân đến đầu cậu.

Cậu bước lại vài bước và chạy đến con đường bị tai nạn giao thông kia.

Đường cái quan của cây cầu đã bị tê liệt. Xe cộ ùm tắc khắp nơi, không ai có thể ra ngoài và cũng không ai có thể vào trong, thứ duy nhất họ có thể làm là đợi cho đến khi cảnh sát đến.

Lưu Dịch đến gần một chiếc xe tải,

sự lạnh lẽo của vỏ sắt của chiếc xe tải đã khiến cậu tỉnh táo trở lại.

"Mẹ ơi… người phụ nữ này thực sự có… chiến ý dày như vậy…"

Nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Đồng, Lưu Dịch hỏi.

"Chiến ý, nó là cái gì? Có tồn tại loại ma thuật như thế à?"

Lâm Đồng quắc mắt nhìn Lưu Dịch, "Nó là tinh thần chiến đấu… người phụ nữ này… như một chiến binh bẩm sinh vậy… ham muốn chiến đấu của cô ta rất cao… Lưu Dịch… ta nghĩ… tốt hơn là ngươi nên chạy đi…"

Lưu Dịch nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh cậu, nước mắt chảy đầy mặt.

Đây… tôi có thể chạy đến đâu cơ chứ…

Cây cầu đã bị tê liệt từ nhiều phía rồi.

Lẽ nào tôi phải nhảy xuống con sông bên dưới cầu sao?

Thấy Lưu Dịch hết nhìn trái rồi lại phải, Viên Chân Nguyệt có thể đoán được rằng cậu đang có ý định bỏ chốn.

"Tiểu tử thối, cậu nghĩ cậu chạy được đi đâu chứ?! Cậu vẫn cần phải làm nhân chứng cho lão nương đây!"

Viên Chân Nguyệt nói, rồi cô bắt đầu xông đến chỗ Lưu Dịch, tay cô bắt đầu hướng đến vai cậu.

Lưu Dịch không muốn bị bắt bởi nữ cảnh sát này lần nữa.

Cậu bỗng cúi xuống, hạ thấp đầu và tránh bàn tay đang lao đến của Viên Chân Nguyệt.

Sau khi đã trải qua cuộc huấn luyện địa ngục, thêm cả hô hấp pháp công, phản xạ của Lưu Dịch đã trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều!

"Sao?"

Viên Chân Nguyệt túm vào không khí, ấy vậy mà, cổ còn hưng phấn hơn. "Thú vị đấy… lại nào!"

Truyện Chữ Hay