Magika no Kenshi to Shoukan Maou

chương 2: vị khách từ thế giới bên ngoài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Khi Kazuki và Mio cùng vào lớp, có vài người "Chào buổi sáng" với họ. Dù điều này luôn diễn ra mỗi sáng, có vẻ như số đông các cô gái vẫn giữ khoảng cách với Kazuki.

“Này, Amasaki-san, Hayashizaki-kun, hai người tham gia nhóm bọn mình chứ!?”

Một trong số những người bạn cùng lớp tới tấp đón chào và tiến đến gần hai người họ.

Không chờ tới lúc Kazuki đáp lại, cô ấy cuống cuồng nói không ngớt lời.

“Thực ra thì, sau khi chế nhạo cậu về chuyện kiếm pháp, tớ thấy thật xấu hổ nếu lập nhóm cùng cậu! Nhưng mà tớ, khi Hayashizaki-kun dùng katana đấu với Amasaki-san ý, tớ thấy nó thật tuyệt!”

Để ý kĩ thì, cô ta là một trong số những người châm ngòi cho cuộc đấu với Mio.

“Hơn nữa, tớ nghĩ nếu chúng ta đi làm nhiệm vụ, thì một kiếm sĩ đi cùng sẽ giúp bọn tớ rất nhiều. Thay vì nhờ những người ở Khoa kiếm thuật, thì hỏi một người bạn cùng lớp như Hayashizaki-kun sẽ dễ dàng hơn...bên cạnh đó tớ nghe đồn Hayashizaki-kun và Amasaki-san đang gặp phải một số rắc rối!! Tớ tự hỏi!?”

Trong lớp, vài lời chế nhạo vọng ra “Aah, cô ấy định vượt rào với Hayashizaki-kun kìa-!” “Thật bất công!” hay tương tự vậy. Nghe được những lời đó, cô gái đáp lại “Này, mấy người trật tự đi-!”

Là một [kiếm sĩ], có vẻ Kazuki đã nhận ra những người nói những lời châm chọc kia.

Đã một tháng kể từ khi nhập học. Số học sinh thành công trong việc lập khế ước với Diva cũng tăng lên nhanh chóng.

Các học sinh ấy lập tức tạo nhóm và đi làm nhiệm vụ.

“Đúng là vậy mà, Mình tự hỏi liệu có ổn không...vì lúc trước mình đã bêu rếu kiếm thuật...”

Mặc dù Kazuki không nói gì cả, cô bạn đó cứ cúi gằm mặt xuống.

“Không sao đâu, tớ cũng chẳng quan tâm mà. Sau cùng thì nó lại là cơ hội để tớ sửa chữa mối quan hệ với Mio.”

Một trái tim hiện ra từ cô gái đó sau khi nghe được câu trả lời từ Kazuki.

Mấy người xung quanh thốt lên “Có cơ hội à!?” một cách ngỡ ngàng.

“Thật sao!? Vậy sau giờ học hôm nay mình đi làm nhiệm vụ luôn nhé ...”

“Tớ xin lỗi, tớ muốn suy nghĩ về chuyện lập nhóm cẩn thận hơn nữa.”

Kazuki trả lời khi nhìn lướt qua khuôn mặt Mio.

Lúc này Mio đang hồi hộp dõi theo xem liệu Kazuki có chấp nhận lời mời không, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Kazuki, cô nàng bĩu môi như thể chẳng lo lắng gì cả.

Trông mặt cô ấy như muốn nói ‘Anh muốn làm gì thì làm’

Nhưng quả thực, cô ấy thấy không ổn với một ai cả.

“Uh...vậy là cậu muốn đợi đến lúc chúng ta thân thiết hơn à? ...Thôi thì đành vậy. Nhưng cũng rất cảm ơn cậu đã không làm quá chuyện vì cách cư xử của tớ trong thời gian qua! Cho mình xin lỗi, nên từ giờ hãy hòa thuận với nhau hơn nhé!!”

Vẻ mặt cô gái đó thay đổi như vừa thoát khỏi tội lỗi mình gây ra và quay lại chỗ mình.

{Cô ta cũng lập khế ước với 72 Trụ Cột, nên người phải cố hết sức để gần gũi cô ta hơn chứ.}

Trong đầu Kazuki, Leme tỏ vẻ bất mãn. Cho dù mình đã nói từ trước là mình không muốn có những mối quan hệ vụ lợi như vậy.

“Sao vậy chứ, hình như các người không thèm ngó ngàng đến tôi mà chỉ để ý đến Kazuki thôi thì phải! Cho dù tôi đang ở Hạng A. ...Nhưng ít nhất tôi thấy rất vui vì Kazuki vẫn chú ý đến tôi.”

Mio khẽ cười khi nói câu cuối, rồi cô nàng trở lại chỗ ngồi.

Kazuki về chỗ ngồi——từ phía sau, Koyuki nói với cậu một cách lơ đãng.

“Thay vì mời một người như tôi, nhận lời từ người khác không phải tốt hơn sao?”

“Nhưng theo mong muốn của mình, Mio, và cả Hiakari-san nữa, ba chúng ta sẽ chung một nhóm.”

“...Dai như đỉa. Cậu là một kẻ bám đuôi à?”

Kazuki quay lại phía sau, nhưng Koyuki lại ‘Puih’ quay mặt đi.

“...Hiakari-san, tám chuyện trước lúc sensei tới nhé, đi mà?”

Kazuki đưa ra một đề nghị nhỏ tới cô gái có khuôn mặt trắng muốt và quý phải ấy.

“Tôi không thích nói chuyện tầm phào, chúng là những thứ vô dụng kể cả khi mọi người đều làm vậy.”

“Phòng Hiakari-san có nhiều sách nhỉ? Cậu thích đọc sách gì vậy?”

“Tôi đọc sách gì không liên quan đến cậu. Vậy nên đừng nói chuyện với tôi.”

“.... Để xem nào, Hiakari-san thích thỏ không? Nó hợp với cậu đó.”

“Tôi thích nó hơn con người. Vì thế đừng kiếm chuyện với tôi nữa.”

“.... Hiakari-san, lúc này tớ đang làm mặt hề này, nhìn qua đây đi.”

“Mặt cậu đẹp lắm rồi, nên làm thế chẳng có gì thú vị đâu.”

“Hiakari-san cứ khen rồi nói móc tớ mà không thèm nhìn mặt tớ luôn, thật không tốt chút nào cả! Liếc sang đây tẹo thôi và cậu sẽ không thấy hối hận đâu.”

Kazuki tiến đến việc sử dụng ma pháp cường hóa thân thể để tăng cường cơ bắp, tạo ra một khuôn mặt hết sức biểu cảm.

Phong cách chiến đấu bí mật của Phái Hayashizaki ——hay còn gọi là [Bí thuật-Tất sát từ cái nhìn đầu tiên].

“Cậu nói như thể cái gì to tát lắm ý...”

Koyuki thoáng nhìn Kazuki với một bên mắt, và rồi “——Bufuhh!?” cô bật cười.

Vì cường hóa cơ bắp, cấu trúc xương trên mặt Kazuki bị chuyển đổi đến giới hạn cao nhất.

“...Hãy ăn mẹt tui đê.” Bắt chước giọng nói của người anh hùng mà đến trẻ con ngày nay vẫn yêu thích[1]

Koyuki lấy hai tay che mặt lại trong khi toàn thân cô ấy rung lên. Một trái tim bay ra từ ngực cô ấy.

...Hư cấu, mình không nghĩ là dùng cách này cũng tăng mức tình cảm của cô ấy.

Kazuki ngay lập tức lặp đi lặp lại [Giọng nói của nhân vật trong Anime] đó. Koyuki cứ rung lên như cái điện thoại và những người khác trong lớp cũng phá lên cười khi thấy khuôn mặt Kazuki. Ngay lúc đó, cửa lớp học mở ra.

“Mấy đứa rác rưởi trật tự đi! Đến giờ của chủ nhiệm rồi đấy, mấy đứa còn muốn gây rối đến bao giờ——BUFUUHH!?”

Liz Liza-sensei cuối cùng cũng tới nên Kazuki quay mặt lên, khiến sensei cũng phá lên cười.

“Phế, phế vật! Phế vật Hạng E, có chuyện gì với em vậy!? Ý tôi là mặt em làm sao vậy!? …Oi, em ổn chứ?”

Liz Liza-sensei buột miệng, nghe có vẻ rất lo lắng.

“Em xin lỗi, vụ này chưa giải quyết ngay được.”

“Ma thuật Cường hóa cơ thể à...? Định ứng dụng thực tiễn thế này luôn huh...Dùng để cải trang thì chắc ngon nhỉ. Vậy thì, được thôi, tôi phạt em để mặt như thế này cho đến khi tôi cho phép ngừng. Nhưng trước hết, tôi xin phép giới thiệu một học sinh chuyển trường. ...Em vào đi.”

Học sinh chuyển trường à!? Liz Liza-sensei ngó ra hành lang và gọi vọng ra, lớp học trở nên huyên náo.

Học sinh nào mà lại chuyển đến đây nhỉ ——tiếng vọng đó chỉ kéo dài được một lúc.

Nghĩ kĩ thì, mọi người đều nhận ra đó là điều không thể.

Một học sinh chuyển trường không thể tới Học viện Kị sĩ được.

Tại sao ư? Vì ngoài những người nhận được Bí tích vào sinh nhật thứ 14, không ai có thể nhập học được. Có sự bổ sung vào sau đó là không thể.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, thay vì kì vọng, những ánh mắt đó mơ hồ tập trung vào cánh cửa.

Cánh cửa cót két mở ra và người đó là ——một cô gái ngoại quốc nhỏ nhắn.

Mái tóc vàng óng bồng bềnh trong gió, cô ấy bước vào một cách tinh tế. Khi quay mặt xuống phía lớp, cô gái tóc vàng với làn da trắng ấy tỏa ra mọt vầng hào quanh.

Mái tóc óng ánh đi cùng với làn da trắng muốt ấy trông như một tấm lụa vàng tinh khiết.

“Rất vui được gặp mọi người. Mình là Charlotte Liebenfrau.”

Tiếng Nhật chuẩn đến không ngờ. Một nụ cười tao nhã và điềm đạm, cùng với giọng điệu ôn hòa như rót mật vào tai. Mọi thứ đều được bao phủ với bầu không khí quý phái, tráng lệ.

“Cô bé có thể trông không giống người Nhật, nhưng, là họ hàng xa của tôi nên cô bé có quốc tịch Nhật Bản. Thật ra cô bé mới chỉ 14 tuổi thôi...vì có vài vấn đề nên cô bé phải học nhảy lớp ở học viện này. Cô bé tuy nhỏ tuổi hơn các em, nhưng khả năng sử dụng ma pháp được chứng nhận là Hạng A đó. Nên không có vấn đề gì với cô bé đâu.”

Nhảy lớp à? ...Vậy nghĩa là, cô gái đó nhận Thánh tích ở tuổi 14 và không chờ thăng hạng, cô ấy được chuyển tới Khoa ma thuật luôn, như vậy sao?

Sao cô ấy lại nhận được sự đãi ngộ đặc biệt thế nhỉ? Từ giải thích của Liz Liza-sensei, thay vì giải thích về thân thế cô ấy, có vẻ nó giống như lời cảnh báo không nên đi đến tận cùng của vấn đề hơn.

“Xin hãy gọi mình là Lotte.”

Đối lập với sự tĩnh lặng của lớp học, khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy làm lay động lòng người hơn bất cứ ai. Rồi cô ấy nhìn chung quanh lớp học ——và ánh mắt cô bắt gặp Kazuki, đôi mắt ấy tròn lại và mở to ra như một viên thạch anh.

Cô ấy hơi nghiêng người về phía trước khiến mái tóc rủ xuống và cô ấy thốt lên đầy thích thú.

“——Japanische Animation!” [2] Phiên âm tiếng Anh nghe có gì đó hơi khác biệt.

——Là một học sinh chuyển trường, cứ đến giờ nghỉ là Lotte bị bạn học vây quanh.

Cô bé đó cũng không hề ngại ngùng mà luôn cố gắng trả lời những câu hỏi của mọi người, thật sự rất đáng yêu.

“Tóc cậu đẹp quá! Da cậu cũng trắng thật đấy! Cậu có thực sự là người Nhật không đó?”

“Erm...Gia đình tớ và gia đình Liz Liza-oneesan đã sống ở Nhật từ khi ông tớ còn sống. Trông thế này thôi nhưng tớ hoàn thoàn là Người Nhật desu.”

“Eeh, Thật à!? Chẳng phải vừa rồi cậu nói tiếng nước ngoài đó sao?”

“Lotte-chan, món ăn cậu thích là gì?”

“Eeeto...sushi rồi tempura nè...đặc biệt là cá ngừ, tớ thích nó lắm desu!”

“Thật sao-! Lotte-san đúng là một người ngoại quốc nhỉ-!”

“Này, để tôi chạm lên bộ tóc đó nữa chứ! Uwaa, càng nhìn càng thấy đẹp! Như vàng ròng ý!!”

“Má cô ấy cũng thật mềm mại nữa-! Dễ thương quá đi!!”

“Uuuu...được mọi người chạm hết chỗ này rồi chỗ kia thích thật đấy desu...”

Cho dù các bạn cùng lớp ai cũng xồ tới cô ấy, cô cứ ngoan ngoãn như một chú cún con và hoàn toàn lịch thiệp, cười nói vui vẻ. Những cử chỉ, thái độ đó đã khiến Lotte trở thành một người được ngưỡng mộ trong lớp.

Nhìn cảnh tượng đó từ xa——Koyuki nói với Kazuki với một giọng điệu kinh ngạc.

“...Bị nhiều người vây quanh như vậy, cô ấy có ngỏm vì căng thẳng không nhỉ?”

“Nhưng giao tiếp là cần thiết mà, Hiakari-san.”

“...Không cần thiết. Đó là một điều gây cản trở, nên đừng nói chuyện với tôi.”

“Người gợi chuyện là Hiakari-san mà!?”

Vào lúc những câu hỏi bất ngờ dừng lại, Lotte nhìn về phía chỗ ngồi của Kazuki.

Ngay sau đó, cô ấy nói với những học sinh xung quanh “Xin lỗi, mình nhờ một chút, xin lỗi.” Vừa cúi chào và xin thứ lỗi từ những người xung quanh cô vừa đi tới chỗ Kazuki. Koyuki ‘puih’, ngoảnh mặt đi

“Xin lỗi nhé...khuôn mặt anime lúc nãy ý, cậu làm lại được không?”

Kazuki lấy tay che mặt như chơi trò ú òa và rồi sau khi sử dụng các kỹ thuật trên mặt để thay đổi khuôn mặt, Lotte không cười khi thấy điều đó nhưng đôi mắt cô long lanh vì phấn khích.

Có vẻ như Lotte không biết về bộ anime vừa xong nên Kazuki nghiêng đầu.

“...Cậu có thích những kiệt tác anime cũ như thế này không?”

“Có chứ! Là một người Nhật, việc yêu thích anime là rất bình thường desu!”

Từ từ chút, dù có thấy thế nào, từ cách ăn uống rồi anime có vẻ như không giống một người Nhật chút nào. Hoặc có lẽ tôi nên nói là sự phấn khích của cô ấy khiến cô nàng trông giống một kẻ quê mùa hơn...

Nó khiến tôi nghi ngờ xem liệu có thực sự cô ấy sống ở Nhật từ lâu hay không.

Tuy nhiên, nếu cô ấy không phải người Nhật cũng như một người nước ngoài đã nhập tịch, thì vấn đề trở nên khó hiểu rồi đây.

——Đó là vì Nhật Bản hiện tại chưa hề có quan hệ ngoại giao với các nước khác.

Phần 2

{——Năn nhất lớp hai, Amasaki Mio-san, Hayashizaki Kazuki-kun, Hiakari Koyuki-san, lập tức tới văn phòng Hội học sinh.}

Ngay sau khi tan học, Kaguya-senpai phát thanh triêu tập Kazuki cùng những người khác. Kazuki để ý đến Koyuki đang ngồi sau mình, rồi tiến tới Mio đang ngồi ở trước, và đi ra khỏi lớp.

Ngôi nhà của Phù thủy là khu nhà để ở, một [kí túc xá], nên Hội học sinh làm việc ở phòng khác. Phòng đó ở ngay cạnh phòng giáo viên của Khoa ma thuật

Sao họ lại bị triệu tập nhỉ? Một thông báo được đính trên cửa văn phòng Hội học sinh với nội dung [Nghi thức Lập khế ước với Diva sẽ diễn ra vào thứ tư tuần này]. Gần đây, công việc của Hội học sinh là chuẩn bị cho việc thực hiện Nghi lễ Lập khế ước.

Cho dù họ bị triệu tập khẩn cấp, trong phòng lại không có ai ngoài Hoshikaze-senpai.

“Kaguya sẽ tới đây sớm thôi, nên hãy đợi một lúc.” Senpai cười với vẻ mặt như thể đã biết trước.

Một lúc sau, cánh cửa bật tung ra và Kaguya-senpai bước vào.

“Để các bạn phải chờ rồi nhỉ? Hôm nay mình xin giới thiệu một đồng chí mới!”

Kazuki và những người khác tròn mắt ngạc nhiên vì Kaguya-senpai, một cách bất ngờ, rất niềm nở khi nói từ đồng chí.

“Vào đi nào! Cô bé này là một tân sinh Hạng A...Charlotte-chan!”

Kaguya-senpai quay ra phía hành lang——và người xuất hiện ở đó là cô nàng học sinh chuyển trường, Lotte.

“Xin hãy giúp đỡ mình! Ah, anh chàng anime! Em ở cùng lớp với ba người họ luôn desune!”

Lotte nhanh nhẹn cúi đầu và mỉm cười. Cô học sinh chuyển trường này là [đồng chí mới] sao...?

“Đột ngột nói chuyện này có vẻ khá là khó hiểu nhỉ...chắc các em cũng hiểu cô gái này không chỉ là cô học sinh bình thường rồi phải không?”

Liz Liza-sensei đi theo sau Lotte và nói ra cùng lúc đóng cửa phòng Hội học sinh lại.

“Chuyện cô bé là họ hàng xa của tôi là nói dối đó. Thật ra cô bé không hề có quốc tịch Nhật Bản. Con nhãi này——bây giờ tôi cũng chả cần nói lịch sự làm gì——nó bỏ trốn khỏi Lãnh địa của Seinmundo ở châu Âu bằng máy bay riêng. Nói cách khác, con bé là [người lánh nạn]. Cô gái này tuy không có quyền kế thừa nhưng lại tương đương với con gái của bá tước cầm quyền của Seinmundo đó.

Người lánh nạn sao?, Kazuki và những người khác sững người ra và không thốt nên lời trước điều đó.

Danh tính thực sự của học sinh chuyển trường, [cho dù việc chuyển trường đáng lẽ không thể xảy ra], lại là——công chúa ngoại quốc sao?

Lãnh địa của Seinmundo. Cho dù họ đã có chủ quyền và có phạm vi lãnh thổ riêng, đó vẫn là một nước chư hầu của một nước có nền ma thuật tiên tiến, [Đức]. Một đất nước bù nhìn ở vùng Bắc Âu.

Vì ma thuật được sinh ra, tất cả các nước trên thế giới đều trải qua một sự thay đổi mạnh mẽ.

«Thất đại cường quốc có nền tảng ma thuật tiến bộ» của thế giới cùng sự hậu thuẫn của những vị thần bảo hộ từ chính những Thần thoại đặc trưng cho từng quốc gia và sở hữu sức mạnh của quân đội. Và những quốc gia không nhận được sự bảo hộ từ Diva sẽ bị các quốc gia có nền tảng ma thuật tiên tiến “bảo trợ” cho.

Tuy nhiên, Nhật Bản là Cường quốc duy nhất không tiến hành cai trị quốc gia nào khác, cho phép các quốc gia đó tự lo liệu.

Thất đại Cường quốc cũng không hề có mối quan hệ ngoại giao nào cả.

Nếu có người hỏi “tại sao?”, đó là bởi vì các thần bảo hộ, Diva của 72 Trụ Cột, những kẻ không câu nệ đức tin là một ngoại lệ. Tuy nhiên, Thần thoại trở nên mạnh hơn khi có nhiều đức tin hơn. Do mối quan hệ trực tiếp giữa sức mạnh quân sự với đức tin vào Thần thoại, các Cường quốc có nền tảng ma thuật tiên tiến, khác với Nhật Bản, đã dần dần chuyển thành [Quốc gia Tôn giáo]. Các Quốc gia tôn giáo nơi những người đứng đầu giáo phái được quyền can chính, và dĩ nhiên họ sẽ không chấp nhận một tôn giáo khác ở đất nước mình, nên việc hợp tác cùng các quốc gia khác là không thể.

Ban đầu, giữa các Cường quốc có nền tảng ma thuật tiên tiến không xảy ra vấn đề gì và giữ nguyên mối quan hệ ngoại giao. Nhưng 15 năm trở lại đây, đức tin vào Thần thoại đã khắc sâu hơn và sự rạn nứt với các quốc gia khác lớn dần lên, và cuối cùng, Nhật Bản cắt đứt quan hệ ngoại giao và bị cô lập.

Liên minh Châu Âu và Liên Hợp Quốc, với sự kết nối không biên giới giữa các quốc gia giờ đơn thuần chỉ là một cái bóng của những gì họ đã đạt được. Nhờ có giả kim thuật, năng suất thực phẩm được tăng lên và sự xuất nhập khẩu không còn cần thiết nữa, dẫn đến việc thế giới bị phân chia.

Hôm nay, lần đầu tiên Kazuki nghe thấy cái tên [Lãnh địa Seinmundo]. Do đó, có thể thấy, Nhật Bản không hề nhận được tin tức từ các Cường quốc khác cũng như các nước được Nhật bảo hộ.

Từ sau Thế chiến thứ 2, mục tiêu toàn cầu hóa thế giới và sự lưu hành hợp tác quốc tế đã trải qua một sự đảo chiều đột ngột do sự xuất hiện của ma thuật, và thế giới nhanh chóng bị chia cắt là điều khó mà tránh khỏi.

——Trong dòng chảy của thế giới, trước khi một người kịp nhận ra, một trận hỗn chiến giữa các quốc gia tôn giáo mà vô tình tạo ra Ragnarok không còn là một câu chuyện cố hữu nữa.

“Nhưng thực sự...là một công chúa sao?”

Với những người sống trong xã hội dân chủ, những lời đó thực sự rất mới lạ.

Kazuki thoáng nhìn Lotte trong bối rối và cô gái đáp lại với một nụ cười lịch thiệp.

Giờ mới hiểu tại sao, phong thái của cô gái này y như con cái trong một gia đình quý tộc.

Lãnh địa của Seinmundo được hình thành trong khoảng thời gian ma thuật được sinh ra, đó vẫn là một quốc gia với lịch sử ngắn ngủi. Ở Châu Âu, một người sinh ra với khả năng ma thuật tuyệt hảo sẽ được coi như có địa vị xã hội cao, và không ít các quốc gia đã khôi phục lại chế độ quân chủ. Dù sao, dưới sự bảo trợ của các cường quốc, người điều hành đất nước thay vì là đế vương, lại chỉ là một công tước. Đó không phải là vương quốc mà chỉ là lãnh địa, không phải một nước độc lập mà chỉ là một quốc gia bù nhìn, không địa vị.”

Sau cùng, các Cường cuốc có nền tảng ma thuật tiên tiến và các nước chư hầu không hề có mối quan hệ bình đẳng.

Có vẻ như một sự bảo trợ đầy nhân đạo đã được thực hiện dưới danh nghĩa vì đức tin.

“Nhật Bản không có quan hệ ngoại giao với Seinmundo, nên hiện tại tớ chỉ là một người lánh nạn, tớ sẽ chấp nhận cho dù tớ được đối xử ra sao desu.”

Lotte, một người tị nạn mà từng là công chúa nói nhỏ nhẹ những lời đó..

“Nói trước nhé, đừng làm cô bé không thoải mái.” Liz Liza-sensei trừng đôi mắt sáng quắc lên.

“Quá muộn rồi ạ, các bạn trong lớp đã...”

“Gì cơ!?” biểu hiện của Liz Liza-sensei thay đổi.

“Họ đã cọ má cô ấy cho đến khi nó mềm nhũn ra. Họ đã trải nghiệm đôi má núng nính của công chúa một đất nước.”

“Nó...thật tuyệt desu...♪”

Trước một Lotte ngây thơ, Liz Liza-sensei chỉ biết thở dài trong mệt mỏi.

“...Cô bé không còn là công chúa nữa mà là người tị nạn, từ giờ ta không được hiểu tìm [cô gái này có ý nghĩa gì với nền chính trị]. Vì thế, trước hết mấy người cứ bảo vệ cô ấy đã, hơn nữa học viện này đã được chọn để cô ấy có cơ hội được học tập với những người cùng trang lứa.”

Hiểu rồi, nếu nghĩ đến một nơi mà cô ấy vừa được bảo vệ vừa được học tập, thì không nơi nào tốt hơn học viện này.

Tất niên dù không được tiết lộ, nhưng việc đưa cô ấy vào học viện này đồng nghĩa với việc giám sát các hoạt động cô ấy.

Có vẻ như cũng tương đồng với Kazuki đôi chút. Có thể mọi người sẽ quên nhưng——việc Kazuki ở lại Ngôi nhà của Phù thủy cũng bao gồm việc giám sát cậu ấy.

“Họ đã ngụy tạo việc cô ấy là người thân của Liz Liza-sensei vì vấn đề như vậy đó. Dù chúng ta có nói cô ấy là người Nhật, nhưng như thế có vẻ không được tự nhiên với lời nói và cử chỉ của cô ấy.”

Liz Liza-sensei cũng có ngoại hình của một người ngoại quốc, nhưng cô ấy đã nhập tịch từ rất lâu rồi. Liz Liza- sensei cũng từng là cựu binh, nhưng để trở thanh một kị sĩ thì phải có quốc tịch Nhật Bản.

Đối lập với chuyện đó, Lotte lại là——một người ngoại quốc thuần tới từ thế giới bên ngoài nơi mà chúng ta không hề có quan hệ ngoại giao.

“Nhân đây, cô bé này đến đây để tìm nơi lánh nạn từ 3 ngày trước, và cô ấy đã học nói tiếng Nhật chỉ trong khoảng thời gian đó thôi đấy.”

“Ba…..ba ngày sao!? Sao có thể chứ!”

“Bằng tâm thức, cô ấy hoàn toàn đồng bộ với ý thức của một người Nhật, và rồi có vẻ như cô ấy tìm kiếm mọi thứ có < sự liên kết > với ngôn ngữ và cảm xúc. Những cảm xúc người đó biểu lộ và rồi những lời người đó nói ra, cô ấy đều dùng tâm thức để sao chép hết.”

...Chẳng phải điều này giống cách Hoshikaze-senpai học kiếm sao? Nhưng cách mà Lotte sử dụng nó——còn mạnh hơn so với Hoshikaze-senpai. Kazuki còn chẳng dám mường tượng.

“Cô gái này đã thực hiện bài kiểm tra giống như các em trước khi nhập học, kết quả thật đáng kinh ngạc. Có thể nói cô bé là thiên tài sử dụng tâm thức. Vậy nên chẳng có gì phải nghi ngờ khi cô bé đạt Hạng A cả.”

Khác với phải mượn sức mạnh của Diva để kích hoạt, bằng cách vận dụng pháp lực sẵn có mà họ có thể sử dụng . , , , , , ma thuật căn bản được chia thành 5 dạng đó. Và Kazuki yếu nhất trong việc sử dụng Tâm thức.

“...Sao cô ta lại tìm một nơi lánh nạn?”

Koyuki thở dài hỏi. Vậy thì——nếu được phép hỏi những câu như thế, thì mình cũng có điều muốn hỏi.

Tìm một nơi lánh nạn là hành động trốn sang nước khác mà nơi quê hương xứ sở khó mà tìm được bạn. [Coi quê hương là kẻ thù], những chuyện như thế này thường rất ít gặp.

“Lotte, với những người này thì không sao đâu. ——Cho họ thấy sức mạnh của em đi.”

‘Vâng’, cùng với lời đáp, ánh sáng ma thuật màu bạc tỏa ra khắp người Lotte.

Không thể sai được, đó chính là ánh sáng của Ma thuật Triệu hồi. Và rồi cô ấy truy nhập tới Astrum và niệm chú.

“Chân lý giải phóng cho ta...người cha thông thái bảo vệ cho nhân loại, hãy mang sự khôn ngoan ấy đến đây.”

Ánh sáng chói lóa ấy hội tụ lại thành——một cậu trai trẻ.

Cậu trai tóc vàng này mặc một bộ đồ kì bí mà được tạo ra từ một loại vật liệu không phải vải cũng như kim loại. Cậu ta đứng cạnh Lotte và bình thản nhìn ra phía Kazuki và những người khác bằng hai con ngươi màu bạc.

Khác với Thần hay Quỷ——cậu ta trông thật giống người ngoài hành tinh hay một con người đến từ tương lai.

Vả lại, từ lúc nãy, Lotte chưa hề nêu tên Diva này.

“Đức Vua nhìn kìa! Tên này còn nhỏ con hơn cả Leme!!”

Leme thực thể hóa bên cạnh Kazuki và nói vậy khi chỉ vào Diva có hình hài của một cậu bé.

“Sao em lại dấy lên cuộc cạnh tranh ngớ ngẩn ở một nơi không phù hợp như thế này chứ?”

“Hổng phải vậy! Tên này...so với Leme, hắn còn mấy kí ức và sức mạnh nhiều hơn cả Leme đó!”

...! Thế hóa ra kích thước lớn nhỏ ám chỉ điều này à!?

“Đúng vậy. Ta không chỉ mất toàn bộ ký ức lẫn sức mạnh, mà đến cái tên cũng không nhớ nổi.”

Diva với thân hình shota nói vậy với giọng điệu của một cái máy.

“Mình gọi cậu ấy là Prophet. Vấn đề là cậu ấy không phải Diva trong Thần thoại Bắc Âu. Mình đã lập khế ước với Diva khác với Thần thoại theo Quốc giáo của Đức desu.”

“Đó là lý do cô bé tìm nơi lánh nạn. Cô bé được coi là ở Đức. Khi em lập khế ước với Diva không thuộc Thần thoại theo Quốc giáo của Đức, em sẽ bị tước đoạt sự sống, không một lý do.”

…Ngay cả ở Nhật, nếu như lập khế ước với Diva ngoài 72 Trụ Cột mà Diva đó chưa được coi là an toàn, bạn sẽ bị Kị sĩ Đoàn bắt giữ trên danh nghĩa và pháp lực của bạn sẽ bị phong ấn.

Để phong ấn pháp lực, đầu tiên là họ đánh thuốc mê khiến bạn mất ý thức, ma thuật tâm thức cấp cao được áp dụng để làm ngưng hoạt động bộ phận điều khiển pháp lực của bạn.

Sử dụng phương pháp này sẽ vô tình tác động vào tính cách của người chịu đựng, và phương pháp này đã chịu rất nhiều lời chỉ trích, nhưng…

Có vẻ như ở Đức bị coi là Kẻ lập khế ước Dị giáo sẽ phải chịu sự phong ấn với cách thức tàn bạo hơn——đó dường như là án tử.

“Vậy sao cậu lại lập khế ước đó?” Mio hỏi câu hỏi đó theo bản năng.

“Tớ phải chịu ốm đau rất nhiều từ lúc mới sinh. Khi tớ bước sang tuổi 14, tớ như đứng giữa bờ vực của cái chết. Vào lúc đó, Prophet xuất hiện trong trái tim tớ. Cậu ấy nhập vào tớ rồi thay thế từng bộ phận ốm yếu trong cơ thể của tớ và cứu tớ. Giờ tớ đang ở trong trạng thái là < bán nhân, bán thần > desu.”

“Đó không chỉ là hành động thể hiện sự nhân từ, nó còn có lợi cho kẻ mất sức mạnh như tôi.”

Cậu nhóc Diva với cái tên Prophet nói với giọng bằng bằng đến nỗi khó mà đoán biết được cảm xúc của cậu ta.

“Ta phải kí sinh trong một con người để lấy lại sức mạnh. Nhưng ta không muốn nhân cách chủ thể của ta bị phá hủy vì sự chiếm hữu của ta. Vì lẽ đó, ta phải chọn một người có thể duy trì tâm trí họ với khả năng điều khiển tâm trí cấp cao để tâm trí người đó không bị hòa lẫn với ta khi ta thâm nhập vào tâm trí người đó. Charlotte có tiềm năng trong điều đó, hơn nữa nếu như không chiếm hữu cô ta thì cô ta khó mà giữ mạng. Nếu cô ta lập khế ước với ta thì cô ta phải chấp nhận vứt bỏ mọi thứ và chịu lưu vong, nhưng dù nói vậy thì bọn ta cũng có vài sở thích chung, mấy người không tán đồng sao?”

“Tất nhiên tớ rất cảm kích Prophet. Tớ nhận được một cơ thể khỏe mạnh, tớ có thể ra ngoài, tớ có thể đến Nhật, nơi mà tớ hằng mong ước, cho dù chỉ là người lánh nạn! Trong khi còn ở giường bệnh và xem đĩa lậu về anime cũ của Nhật, tớ đã mong được đến nơi này lắm desu.”

“Lánh nạn ở Nhật cũng khá ổn với ta. Đảo quốc này là nơi tốt nhất để ta phục hồi sức mạnh.”

Lotte tươi cười và Prophet vô cảm luân phiên nhau giải thích.

...Nhưng mà, liệu tình cảnh này có ổn không ta?

Khi một Diva với mục đích xấu chiếm hữu con người, chúng sẽ thầm thì những lời đường mật với chủ thể và cho họ vào tròng.

Tiếng thét của Kaya khi thân thể cô ấy bị Loki chiếm hữu vẫn chưa phai nhòa trong thâm tâm Kazuki cho đến giờ phút này.

“Trong bài kiểm tra của Lotte không hề thấy có dấu hiệu nào cho việc thần trí cô ấy bị xâm lấn. Có sự phân chia rõ ràng, bên trong Lotte, giữa bản thân cô ấy và Prophet, không hề bị pha trộn chút nào. Prophet đã trở thành một dạng hỗ trợ sự sống cho Lotte. …Dù tôi có nói là bài kiểm tra, nó được thực hiện bởi việc kiểm tra thần kinh bằng cách quét tâm thức, nên chúng ta chưa thể chắc chắn điều gì cả.”

Lời của Liz Liza-sensei dường như đã trả lời cho sự nghi ngờ trong lòng Kazuki. Tất nhiên, Kị sĩ Đoàn và chính phủ đã hoàn tất việc xác nhận những nghi ngờ ẩn sâu bên trong Kazuki.

Vậy thì, về tên Diva này, hắn có thực sự hướng thiện và muốn cứu giúp con người không?

“Hơn nữa chúng mình đã trốn thoát thành công nhờ có sức mạnh của Prophet. Cậu ấy hiểu cách vận hành máy bay phản lực, sau cùng thì tớ vẫn không hiểu làm thế nào để vận hành nó. Mình đã quá bất cẩn về việc đó desu.”

“Diva…lái được máy bay phản lực sao? Oi Leme, em có làm được thế không?”

Kazuki băn khoăn hỏi Leme.

“…Người đần đến nỗi không nhận ra Leme không thể làm được điều đó à. Leme còn chưa chắc đã đi nổi xe đạp cơ. …Dù Leme có nhìn nó ra sao thì đó vẫn là một bí ẩn, nguyên lý gì khiến cho xe đạp cứ đi thẳng mà không bị đổ về một bên vậy?”

Diva là những cư dân trong Thần thoại. Bạn chắc chắn sẽ thấy khó tin khi nghe được chuyện một Diva có thể lái máy bay phản lực.

Việc máy bay phản lực xuất hiện trong thần thoại…là một điều khong thể xảy ra.

“Máy bay à…Ta chỉ dùng trực giác để vận hành nó, nhưng nó khá là tuyệt vời đấy.”

“Khi Prophet lái máy bay lên trời, cậu ấy đột nhiên căng thẳng và cậu ấy tăng tốc quá nhanh đến mức bọn mình suýt bị đâm desu.”

Lotte nói trong khi cười một cách thích thú giống như cô nàng đang kể chuyện cười vậy.

Diva có thể hiểu được khoa học sao…? Lại có thêm nhiều mảnh ghép rồi đây.

“Tớ đã nghe nói về chuyện Diva mất kí ức từ trước, nhưng mà, sao Prophet có thể mất sức mạnh được?”

Mio hỏi một câu hỏi đơn giản.

“Cái đó…dù mất ký ức, ta vẫn nhớ chút gì đó về sứ mệnh của mình. Diva được thiết lập sứ mệnh từ Thần thoại mà. Sứ mệnh của tôi ở mức tối thiểu, là phải ngăn chặn tai ương của .”

“Machia? Caramel macchiato[4] à?” Mio hỏi một điều kì lạ như người trên mây.

“Một câu chuyện Hy Lạp à? Có khả năng cao Diva này tới từ Thần thoại Hy Lạp.”

Liz Liza-sensei khoanh tay và giải thích như cô đang chuẩn bị giảng dạy.

“…Chúng tôi học nó qua môn Thần thoại học nhưng, Thần Thoại Hy Lạp diễn tả hai Cuộc chiến đánh cược sự tồn vong của vũ trụ. Đầu tiên là Titanomachia[5][6], khi Zeus và các thần khác chiến đấu với các Titan để dành quyền cai trị vũ trụ. Thứ hai là Gigantomachia[7] khi con của các Titan, Người khổng lồ, khơi dậy làn sóng cách mạng trước Zeus, vị thần đã hạ gục các Titan và trở thành vị thần tối cao."

Prophet vẫn gật đầu vô cảm trước những lời của Liz Liza-sensei.

“Cơ bản là vậy. Dù ta không biết ta là ai, ta vẫn có chút ký ức về những kiến thức đơn giản. Ta nhớ nó. Trong Titanomachia, Zeus và những vị thần khác thắng chỉ với sức mạnh của thần. Trong Gigantomachia họ cần hợp lực với con người, họ giành được sự hỗ trợ từ Hercules[8] và chiến thắng. Và trong cuộc chiến thứ 3…con người phải đảm nhiệm vai trò dẫn đầu và cần phải vượt qua kẻ thù…trận chiến sẽ diễn ra như vậy.”

“Prophet có sức mạnh tiên tri. Dù cậu ấy không hiểu gì, nhưng với những điều hệ trọng, cậu ấy vẫn cảm nhận được nó cho dù đó chỉ là những lời tiên đoán mơ hồ desu.”

“Có vẻ sứ mệnh của tôi trái với Diva khác. Vì thế, tôi chiến đấu với Diva khác, bị đánh bại, và mất sức mạnh, tôi nghĩ là vậy.”

Một Diva là kẻ thù với Diva Prophet bí ẩn này. Kẻ đó có thể là ai chứ?

Liệu Diva đó có truy đuổi Prophet đến tận Nhật Bản không?

Và lời tiên đoán về cuộc chiến thứ ba giống như trong Thần thoại Hy Lạp.

Titanomachia là trận chiến với titan, và nếu Gigantomachia là trận chiến với người khổng lồ thì——

Cuộc chiến thứ ba sẽ là…kẻ nào sẽ là kẻ thù trong trận chiến đó nhỉ?

Nhắc đến chủ đề này, Loki của Thần thoại Bắc Âu cũng cảnh báo về Ragnarok. Ragnarok và cuộc chiến thứ ba. Hai Thần thoại dự đoán về một cuộc chiến trong cùng thời điểm liệu có phải là ngẫu nhiên?

“Bên trong cậu…” Prophet thầm thì chỉ có Kazuki nghe được.

“Bên trong cậu, dường như ẩn chứa một tiềm năng để đánh bại kẻ thù.”

Đôi mắt màu bạc của Prophet đột nhiên——đằng đẵng về phía Kazuki.

“Chắc các em đã hiểu sự thiết lập phức tạp giữa hai người này rồi nhỉ…đó là lý do vì sao chúng tôi tiết lộ chuyện này với các em, chúng tôi sẽ giao hai người này tới Ngôi nhà của Phù thủy. Từ giờ, hai người này cũng phải bị giám sát.”

“Có vẻ giống như Otouto-kun nhỉ, nhưng mình rất hoan ngênh việc giám sát như vậy đó! Nếu hỏi mình tại sao? thì bởi vì cô ấy quá dễ thương!! Đây là nhiệm vụ giám sát mang tên tình yêu! Mình sẽ dốc sức làm việc đó!!”

Kaguya-senpai ôm chầm lấy Lotte. Lotte tròn mắt ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ đáp lại cái ôm ấy. Muu, Kaguya-senpai bị người mới chiếm chỗ rồi.

“Một chuyện nữa…Amasaki Mio, Hayashizaki Kazuki, thêm cô bé này vào nhóm đi.”

“Eh…EEHH!? Nhóm bọn em á!?”

Kazuki đã lờ mờ đoán được điều này qua lời Hoshikaze-senpai lúc sáng nhưng…với Mio thì đây là tin cực sốc. Lotte tỏ vẻ lo lắng “Chuyện đó không ổn à…?” vì chuyện này.

“Eh, không, không phải là không ổn nhưng mà…thôi nào Kazukii”

“Lotte cũng mới chỉ lập khế ước nhưng, cô ấy đã sử dụng được phép triệu hồi cấp 3 rồi. Sức lực của Prophet vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng với khả năng Tâm thức cấp cao của Lotte, tình trạng cô ấy gần giống như chiếm hữu, nên tốc độ niệm chú của cô ấy rất nhanh. Cô ấy có thể bù đắp cho điểm yếu của các em đó.”

“Hee, hãy lập trận giả để thử nghiệm vào ngày mai nhé?”

Hoshikaze-senpai cất giọng với sự hứng thú sâu thẳm bên trong trước pháp sư vô danh.

Nếu điểm yếu của nhóm mình được khắc phục thì đây cũng không phải là chuyện tồi.

Cô ấy vẫn chưa đủ sức để gia nhập nhóm của Kaguya-senpai, nên có vẻ việc cô ấy gia nhập nhóm mình đã được quyết định.

“Em hiểu rồi, bọn em sẽ vui vẻ chấp nhận cô ấy vào nhóm.”

“Anime-oniisan! Danke shun[9] desu!”

Lotte đột ngột tách ra khỏi Kaguya-senpai và lần này cô ấy sà vào lồng ngực Kazuki——‘Chuu’ và cô ấy hôn lên má Kazuki.

“Ca,cái gì vậy!? Cậu[10] làm gì với Kazu-niii thế!?”

Mio mở to mắt và gần như hét lên.

Lotte sau đó tách ra khỏi Kazuki và rồi cô ấy ôm chầm Mio trong khi Mio vẫn đờ mặt ra, rồi,

“Danke shun Mio-oneesan! Xin hãy quan tâm đến em desu!”

Cô ấy cũng hôn má Mio. Mio bối rồi đến nỗi vừa thấy giận nhưng cũng thấy ngượng ngùng. Đây là cách chào hỏi của nước ngoài…phải không nhỉ? Kazuki vì quá mù mờ về thế giới bên ngoài nên không hiểu chuyên gì.

“Hai người thích được hôn môi hơn sao? Em làm lại nhé desu?”

Nhận ra cả hai người đó đều đang hoang mang, Lotte nghiêng đầu tự hỏi.

“Không cần làm vậy đâu! Hôn, hôn môi là không…! Ý mình là hôn thế nào cũng không được!”

Mio lắc đầu ‘funfun[11]’ với lực rất mạnh.

“…Sao lại như vậy? Thể hiện lòng biết ơn qua việc hôn là lạ lắm sao ạ? Với lại…em thấy hai người đang rõ là hạnh phúc desu.”

“Ý cậu là sao khi nhận ra cảm giác của bọn mình…là tâm thức à?”

Với một bậc thầy tâm thức, họ có thể cảm nhận được xúc cảm bên trong tiềm thức của những người kia.

Tất nhiên là không thể cảm nhận hết được từ trái tim của họ.

“Sao chị lại nói không cho dù trong lòng chị đang thấy rất hạnh phúc, sự mâu thuẫn này là sao ạ desu…”

“Lotte, ở Nhật em không được hôn ai khác ngoài người thực sự quan trọng với em. Đặc biệt là hôn môi—đối với một người mà em đánh cược cả mạng sống để bảo vệ, nụ hôn chính là thứ để minh chứng cho lời thề đó.”

“Lời thề sao! …Em hiểu rồi, vậy đó là một hành động mang ý nghĩa quan trọng, phải không desu.”

Tự nhiên Kazuki nhớ lại lúc cậu hôn Mio khi cô ấy gần như thiệt mạng trước lưỡi kiếm tàn ác của Loki. Rồi cậu vô tình nhìn mặt Mio. …Đôi môi ấy, cậu đã hôn lên đôi môi ấy. Cậu nhớ lại lúc ấy [Mình sẽ bảo vệ Mio dù cho chuyện gì xảy ra], cậu đã lập lời thề. Nhưng có vẻ Mio không nhớ đến nó…

Khi Mio nhận ra ánh nhìn của Kazuki, “Anh, anh nhìn gì vậy?” cô nàng trở nên bối rối.

“…Hmm, chắc mình phải nói điều này, hôn lên má Kazuki như thế, nếu Kanae-san ở nơi này thì chúng ta khó mà bảo toàn tính mạng cho Lotte phải không? Ahaha.”

Hoshikaze-senpai cười một cách lạ lùng. …Khi Kazuki tưởng tượng về nó, có vẻ như nó không phải là một trò đùa và nó cũng khá là phiền phức.

“Ta cũng——xin thề trung thành với hai người.”

Prophet đối mặt với Leme và quy phục cô bé như một kị sĩ. Liền đó, một pháp thuật được thi triển. Chiếc nhẫn phát ra ánh sáng ma thuật, và biểu đồ hiện ra.

Amasaki Mio——127 Otonashi Kaguya——75 Hiakari Koyuki——49 Hoshikaze Hikaru——39

Lotte——35

Biểu đồ tăng thêm 1 dòng sao!? Cho dù Lotte không phải là người lập khế ước với một trong 72 Trụ Cột!

{Hiểu rồi, đó là ý của cô ấy. Đúng là có chuyện thế này mà…Thú vị ghê!}

Leme nói với Kazuki từ trong tim cậu. Đó là giọng nói mà chỉ Kazuki mới nghe được.

Kazuki nhớ lại cuộc đối thoại với Liz Liza-sensei trong phòng giáo viên——[Với khả năng của Lemegeton, nếu em thân thiết hơn với pháp sư có khế ước với Diva nằm ngoài 72 Trụ Cột của Solomon, chuyện gì sẽ xảy ra?]

Là vậy à, Sensei đang cố xác nhận nó dựa vào việc này.

“…Thưa Đức Vua! Người cứ dùng khả năng này để chinh phục nhiều hơn 72 cô gái nhé!”

Phần 3

“Hãy mở tiệc chào mừng Lotte-chan thôi! Mà nè, Otouto-kun, làm món khoái khẩu của Lotte-chan đi! Lotte-chan thích ăn món gì nhỉ?”

“Eeeto, em muốn thử sushi, tempura, and tuuna, desu!”

——Vì lẽ đó, hôm nay Kazuki trở thành một itamae[12].

“…Anh làm được cả sushi à?”

Mio tỏ vẻ ngạc nhiên trước Kazuki người đang cầm con dao làm sashimi trông giống như một thanh katana.

“Thật ra thì, anh chưa làm sushi bao giờ, nhưng nếu là thì sashimi…”[13]

Nói về sashimi, nếu bạn nghĩ rằng cá còn tươi và bạn chỉ cần cắt rồi xếp chúng lại như vậy thì quả là sai lầm.

Bạn phải cắt cá với độ dày và góc cạnh chuẩn xác tùy vào loài cá. Nếu bạn cắt cá bằng dao chế biến sashimi, bạn phải bảo đảm không làm hỏng các thớ thịt, và để làm được vậy bạn cần phải thật khéo léo và có kĩ thuật.

Tuy nhiên Kazuki đã học nghệ thuật nấu nướng sử dụng pháp lực, .

Dùng Tăng cường cảm nhận để nhận biết mô thớ thịt, Kazuki ấn nhẹ lưỡi dao, cùng với pháp lực, khiến việc chế biến sashimi kiểu này cũng phải làm một chuyên gia xuống lỗ vì xấu hổ.

“…Anh vẫn băn khoăn về chuyện này, bộ hầu nữ Mio mặc ý, em lấy ở đâu ra vậy?”

Kazuki nhìn Mio trong khi vẫn cầm con dao chế biến sashimi.

Mio đang mặc đồ nữ hầu. Từ khi hiểu nhầm sở thích của Kazuki về hầu nữ, cô nàng luôn mặc bộ đồ đó khi làm việc nhà ở Ngôi nhà của Phù thủy. Kazuki không thể ngừng ngắm nhìn nó được.

“Ở đâu à…Em tự làm đấy. Em, em thích khâu vá mà.”

Về điều này, hình như lúc giới thiệu bản thân trên lớp có vẻ như cô nàng cũng nhắc đến.

Vậy thì, bộ đồ nữ hầu này là tự làm ư?

Nghĩ kĩ thì, trang phục nữ hầu sẽ trở nên thô nếu may quá nhiều diềm xếp, nhưng bộ đồ của Mio thì ôm sát vào cơ thể để lộ thân hình đầy quyến rũ.

Mio mặc một chiếc váy ngắn, làm lộ ra phần chân được tô điểm bởi đôi tất nịt có vành sọc, do vậy, đập vào mắt là sự căng mọng nhưng cũng rất mềm mại của cặp đùi trắng ngần. Cô mặc một cái tạp dề bó sát vào người. Chính vì thế, sẽ là quá vô cảm nếu không nhận ra được vẻ đẹp những đường cong, đặc biệt là bộ ngực, do chiếc tạp được buộc vòng ra sau cổ, có thể thấy phần thịt bị ép lại và nhô ra hai bên.

Bộ đồ toát lên khí chất của một cô phục vụ, hoàn toàn làm thay đổi hình mẫu ương ngạnh của Mio.

Nhận ra ánh mắt của Kazuki, đôi mắt đầy tự tin thường ngày của Mio bỗng nhiên ngại ngùng và đầy băn khoăn, rồi “Tr, trông em thế nào?” cô nàng hỏi Kazuki.

“…Dễ thương lắm ý. Đến mức anh muốn vượt rào.”

“Thật sao!? Hehehe, tuyệt quá đi!!”

Mio nhẩy cẫng lên vì sung sướng và một trái tim bay lên. Mỗi lần cô nhảy, các diềm xếp và chiếc váy ngắn phấp phới tung bay, cùng với đó bộ ngực cô cứ rung lên từng nhịp. …Cái hành động siêu dễ thương này là sao ta?

“Nh,nhưng em cứ mặc thế này đứng cạnh anh thì sao anh tập trung cho được! Hôm nay em không cần giúp gì đâu, tại việc này em cũng chẳng giúp gì được mà. Phòng bếp này là thế giới của đàn ông.”

“Sao anh cứ đuổi em đi vậy? …Chúng ta không thể có những giây phút nồng thắm bên nhau khi làm nhiệm vụ nữa nên lúc này, dù là một trợ lý, điều này cũng rất quý giá…”

Mặc dù Kazuki vẫn đang cầm con dao chế biến sashimi, Mio sà vào cậu ấy.

“Oi, em đang làm cản trở công việc đấy, nguy hiểm lắm…”

“…Kazu-nii.”

Mio kiễng chân lên và ‘chuu’ hôn lên má Kazuki.

Nó còn mềm mại và ngọt ngào hơn so với nụ hôn của Lotte ban nãy.

“Đây, đây là, bởi vì nhóm đã có thêm Lotte nên, giống như cô ấy, điều này giống như lời chúc từ em mà thôi, vậy đó! Em chỉ muốn anh hãy giúp đỡ em nhiều hơn nữa…không có ý gì khác đâu!”

Cô nàng che miệng lại, bối rối giải thích hành động vừa rồi của mình và chạy như bay ra khỏi bếp. Kazuki đứng hình trong khi tay vẫn cầm con dao.

“…Mình, phải, phải bình tĩnh lại. Dùng tăng cường cảm nhận để cảm nhận độ dày của con cá nào…”

Hơi ấm từ đôi môi mềm còn đọng lại trên má, khiến cậu khó mà tập trung nổi.

Món sashimi đầy màu sắc làm từ cá tươi được xếp ra bàn ăn, và món tempura[14] được xếp thành hình kim tự tháp. Đôi mắt xanh của Lotte như muốn bùng cháy khi đó.

“Klasse[15]! Nét đẹp của Nhật Bản mà em hằng mong chứng kiến tận mắt khi nằm trên giường bệnh đọc sách cũ và xem anime cũ là đây desu…!!”

“Ta hiểu rồi…thú vị thật đó. Ta cảm nhận được niềm hạnh phúc của Lotte qua cơn thém khát của vị giác.”

Dù lúc nào Prophet trông cũng vô cảm, nhưng cách nói của cậu ta cũng có phần nào ngưỡng mộ.

“Hee, vậy là Prophet có thể hưởng thụ theo cách này nhỉ. Tôi thì khó có thể truyền tải hương vị của món ăn với Diva của tôi, Baal.”

Hoshikaze-senpai tò mò quan sát Prophet.

“Vậy à?”

“Là bởi vì một Diva phải lập khế ước với rất nhiều Thánh tích Pháp sư, vì thế sự liên kết với Diva của chúng tôi không được mạnh. Chúng tôi thậm chí còn không có nổi một cuộc nói chuyện riêng.”

“Uh huh, ăn uống là niềm vui đó! Tôi mừng vì Kazuki là Vua của tôi!!”

Leme, Diva có mối liên kết mạnh mẽ với Kazuki, và cũng là Diva luôn rảnh rang thực thể hóa, cười lớn.

Lotte vụng về cầm đôi đũa, cô cố gắng gắp miếng cá trắng dẹt nhưng vì không gắp đúng cách, cô đánh rơi nó.

Mặt Lotte tái nhợt đi vì món ăn được làm cho cô,…rơi dưới đất.

“Mein gott[16]…sao cầm đũa khó vậy. Em xin lỗi, Em cứ nghĩ là dùng tâm thức thì em có thể học được cách cầm ngay desu, nhưng mà…”

Kazuki nghĩ rằng không cần xấu hổ về việc đó nên không chút chậm trễ, cậu gắp một miếng sashimi lên, chấm thêm ít wasabi và xì dầu rồi đưa tới miệng Lotte.

“Nè, Lotte. Aaan.”

Lotte ‘Aaan?’ không hiểu ý nghĩa từ đó lắm, song cô nàng nhận ra ngay khi mà má cô căng lên vì đầy thức ăn, vẻ mặt rạng rỡ hơn. Và một trái tim bay lên.

“Danke shun desu, Kazuki-oniisan!”

Thế rồi, theo phản xạ, Lotte hôn má Kazuki thêm lần nữa. Và rồi “Em lại làm thế rồi” cô nàng nhận ra điều cô vừa làm và tự kiềm chế lại.

“Cô bé hôn má cậu ấy trong khi gọi onii-san kìa…Nếu Kanae-san ở đây thì đời Lotte tàn mất.”

“Em chưa rõ lắm nhưng mà…em hiểu là không nên ở gần cái người tên là Kanae đó desu.”

Lotte nói vậy và nở nụ cười thân thiện với Hoshikaze-senpai người vẫn còn giữ nụ cười châm biếm.

“Kazuki-oniisan, em muốn ăn món đó desu.”

Kazuki gắp lên cho Lotte và “Aaan”.

Lotte ngoan ngoãn há miệng như chú chim non, và cô nàng nhai trong hạnh phúc.

“Kazuki-oniisan, anh y hệt vị quản gia yêu quý của em khi em còn ở lâu đài desu…”

Cô ấy cười ‘ehehe’ với Kazuki , một trái tim bay lên trước mắt Kazuki. Rồi cô nàng đột ngột ôm lấy cậu.

“…Đợi đã Kazuki, dù là có chuyện gì, nhưng chẳng phải anh phục vụ cô ấy hơi nhiều sao?”

“Đừng có dỗi thế chứ, Mio-chan. Dù gì thì đây cũng là bữa tiệc chào mừng Lotte-chan mà.”

Kaguya-senpai chọc gẹo Mio vì cô nàng trông có vẻ đang nổi giận.

“E,em đâu có dỗi chứ! Này Lotte, của mình nè, aaan.”

“Danke shun desu Mio-oneesan!”

Lotte ngoạm luôn miếng tempura từ Mio, khuôn mặt tươi cười ấy như có sức mê hoặc…Mio dịu lại khi trông thấy điều đó. Đó là khuôn mặt của người chủ đang ngắm nhìn thú cưng.

“…Em tự hỏi liệu đây có phải cảm giác khi nuôi một chú cún con cùng với Kazu-nii và ngôi nhà của chúng ta…”

“Oi, em nghĩ cái gà qué gì trong đầu thế?”

“Oniisan, em muốn ăn thứ đỏ đỏ ở kia desu. Món cá thần thánh, cáá ngừừ[17]!.”

“Em nói giống như De Niro[18] trước đây ý. Là cá ngừ, không phải là cáá ngừừ.”

“Đợi chút nhé Lotte-chan, Kaguya-oneechan cũng muốn làm ‘aaan’! Nè.”

Kaguya-senpai đưa thức ăn ra giữa và ‘aaan’. Nhưng nụ cười của senpai đột nhiên trở nên “nham hiểm”. Ngay khi Lotte chuẩn bị “đớp mồi”, senpai giật ngược chiếc đũa lại.

“U~, đừng bắt nạt em mà, cho em ăn đi~”

Cười một cách lo lắng, Lotte đuổi theo đũa của Kaguya-senpai.

“Kệ bà cô thích bắt nạt kia đi, ăn của mình này. Đây, aaan.”

Ngay lúc đó Hoshikaze-senpai gắp một miếng lên và làm ‘aaan’ cho Lotte. Lotte hất hàm Kaguya-senpai ‘puih’ và ăn của Hoshikaze-senpai. Kaguya-senpai mè nheo “Aaah, chị sẽ cho em ăn đúng cách mà!” luống cuống.

Mỗi lần Lotte muốn ăn thêm, mọi người lại tranh nhau gắp để ‘aaan’ cho cô, Lotte cũng tham lam ngoạm hết mà nhai.

“…Cảm giác ấm áp từ mọi người đang được truyền qua tâm thức. Em vui lắm desu.”

——Rồi cái bụng bé nhỏ của Lotte đi đến giới hạn, cô bé tỏ vẻ rất thoải mái xoa xoa bụng.

“Uuuu…em muốn dùng phép cường hóa cho dạ dày của mình desu…”

Nếu ta sử dụng Ma pháp tăng cường thể chất lên thân thể, thì ngày nào cũng trở thành cuộc chiến đồ ăn mất.

“Em tự hỏi liệu có ổn không khi được hạnh phúc thế này…nó như một giấc mơ ấy desu…”

Lotte nói với tất cả những người xung quanh trong Ngôi nhà của Phù thủy.

Ngay cả khi bữa tối đã xong, mọi người đứng vòng quanh vui vẻ nói chuyện với Lotte.

Nhưng——Kazuki đột ngột nhận ra, Koyuki đã không ở trong vòng tròn từ rất lâu.

“…Hiakari-san.” Kazuki thản nhiên tiến tới bên cạnh cô nàng Koyuki đang yên lặng ăn.

“Kazuki…cậu không cần đến để xác minh đâu, thức ăn hôm nay cũng rất ngon. Độ dày hoản hảo với các cách thức cắt khác nhau ở mỗi loại cá, nó vẫn giữ được độ tươi đủ để cảm nhận thấy vị nước ngọt khi nhai.”

“Không, tớ không qua đây để thẩm định thức ăn! …Lại đây nào, ra nói chuyện với mọi người đi.”

“Tôi không có hứng với học sinh chuyển trường, và cũng chẳng có lý do gì để cùng nhóm với cậu cả.”

“…Sao lúc nào cậu nói những điều lẻ loi buồn chán vậy?”

“Vì tôi thích được ở một mình. Tôi chẳng hiểu cái gọi là CÔ ĐƠN đâu.”

“Nói dối.”, nghe Kazuki nói đầy dứt khoát, đôi mắt Koyuki mở to ra, long lanh.

Cô ấy nhìn Kazuki một lúc, nhưng sau đó ánh mắt bối rối ấy lại nhìn ra phía khác.

Sao Hiakari-san cứ thích tự cô lập bản thân thế nhỉ?

Cô ấy trông như một chú mèo trèo lên cao và không thể nhảy xuống vậy.

“Được rồi, Hiakari-san. Aaan.”

“Tôi thấy từ nãy rồi, cái ‘aaan’ đó thật ngớ ngẩn…”

Koyuki quay mặt tránh miếng sashimi Kazuki đang gắp cho nhưng dù xoay thế nào Kazuki vẫn cứ giơ miếng thịt trước mặt cô, Koyuki đành phải ăn.

“Rồi, tiếp là món cá ngừ sốt trái bơ với kem wasabi. Tớ rất tự tin vào món này, đó.”

“Đây là món ăn làm cho người nước ngoài mà…nên tôi nói nó sẽ ngon hơn khi tôi tự ăn!”

Tuy nhiên, Koyuki ăn tất cả thức ăn Kazuki gắp mặc dầu cô nàng cứ luôn thở dài.

“…Kazuki, sao cậu cứ khước từ lời tôi nói vậy…”

“Vì hầu như lúc nào Hiakari-san cũng nói dối hết, tớ nhìn thấu cả rồi.”

Khi Kazuki cố gắng đưa đũa ra ‘aaan’ thêm lần nữa, Koyuki lắc đầu nói “Tôi no rồi.” Kazuki biết đó không phải là lời nói xạo và đặt đũa xuống.

“Cảm ơn vì bữa ăn. Việc đó tốt đấy nhỉ? Thêm một chiến hữu nữa gia nhập nhóm cậu.”

“Tớ vẫn muốn chung nhóm với Hiakari-san cơ. Dù cho mai sau có thế nào thì tớ cũng không thay đổi ý định đâu.”

“…Bỏ cuộc đi, sao cậu cứ bỏ ngoài tai lời tôi nói thế…”

Koyuki liệng vào Kazuki một ánh mắt đầy giận giữ.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Kazuki dọn dẹp hết tất cả mọi thứ.

Khi nghĩ đến cảnh Mio chà rửa bát đĩa và làm đôi tay mình thô ráp, Kazuki thấy mình không thể để yên như vậy, vì thế cậu luôn tình nguyện nhận việc rửa bát đĩa.

Tay bị thô ráp là do ảnh hưởng của việc chà xát quá nhiều, nên ma pháp phòng ngự không thể tránh việc đó được.

Sử dụng để chuyển hóa thân thể thông qua ma thuật từ Phần tử nguyên gốc, có khả năng sẽ gặp phải một số tác dụng phụ khi tái tạo lại cơ thể và việc nghiên cứu vẫn chưa được phát triển. Đến giờ vẫn chưa có cách điều trị cho tay thô ráp .

Nếu tay một phụ nữ chăm chỉ trở nên thô ráp——nó sẽ là một thảm họa thậm chí là ở thời điểm này của ma pháp cũng như thuật giả kim cũng khó mà tránh được. Chừng nào mình còn phục vụ ở đây thì mình sẽ không để tay của các cô gái bị thô ráp đâu…Kazuki tự nhủ.

Trong lúc này, các cô gái đang lần lượt chuẩn bị đi tắm.

Thông thường các senpai sẽ được tắm trước, nhưng hôm nay Lotte lại là người đầu tiên.

“Kazuki-oniisan!”

Bất chợt nghe tiếng Lotte, Kazuki quay lại và Lotte đang trần như nhộng chạy tới cậu, tiếng bước chân cô ấy vang lên ‘petapeta’. …Nuy toàn thân. Không kiềm chế nổi, Kazuki làm rơi chiếc đĩa đang rửa dở.

“Thứ lỗi cho em, onii-san. Làm thế nào để tắm vậy desu? Em chưa hiểu lắm về một số thiết bị…onii-san? Sao anh cứ không chịu nhìn em vậy desu? Không nhìn nhau nói chuyện chẳng phải là bất lịch sự sao desu? Anh giận à desu?”

Kazuki quay mặt đi để khỏi nhìn thấy Lotte khỏa thân, thế nhưng Lotte cứ đi lòng vòng ‘petapeta’ trước mắt Kazuki để cậu phải nhìn. Thân hình ngọc ngà ấy đập vào mắt Kazuki.

…Sao cô ấy làm vậy nhỉ!? Sao cô ấy lại cho mình thấy hết chứ!?

“Nếu là Prophet thì cậu ấy sẽ vận hành thiết bị này theo bản năng như lúc lái máy bay desu nhưng…vì vài lý do nên khi em khỏa thân cậu ấy không trả lời kể cả em có lôi cậu ta ra desu. Nên là onii-san, hãy chỉ cho em đi. Vì chuyện này, hay là anh vào phòng tắm với em luôn đi?”

Lotte cảm nhận được Kazuki không hề giận thông qua tâm thức. Cô gái bạo dạn ôm lấy tay Kazuki vào kéo đi. Cô ấy hoàn toàn vô tư.

…Suy cho cùng, các quý tộc trung niên lúc nào cũng có thuộc hạ để thay quần áo cho họ, họ thậm chí còn nói rằng họ chẳng thấy xấu hổ chút nào trước những con người hèn mọn đó cả.

Cái việc ‘aaan’ lúc trước, Lotte có vẻ đã hiểu nhầm rằng Kazuki là quản gia của cô nàng.

Về cơ bản Lotte không hiểu được phần bản năng của một người đàn ông. Mặc dù, cậu hiện tại là người nhận thức rõ nhất vấn đề nhạy cảm này...nhưng cậu sợ sẽ mình sẽ gieo rắc vào đầu cô bé những suy nghĩ không lành mạnh.

Không nhìn và đấu tranh với ham muốn trần tục, Kazuki với khuôn mặt nhăn nhó như thể nuốt phải một con côn trùng gớm ghiếc, bị Lotte kéo mạnh đi về phía phòng tắm. Và rồi “Là thứ này đó.” cô ấy chỉ vào cái bình nóng lạnh được gắn trên tường.

“Gì chứ…đây là thứ thiết bị thông dụng được lắp đặt ở khắp mọi nơi mà?”

Đó là cái bình nước nóng dùng điện để đun nóng nước và duy trì nhiệt độ.

Điện giờ đã rất phổ biến ở Nhật Bản ngày nay, nên không cần thiết phải dùng đến ga nữa.

Nhờ có giả kim thuật, điện đã trở thành một nguồn năng lượng rẻ mạt.

Pin sạc Lithium ion đã được giả kim thuật cải thiện, công suất được tăng cao, hơn nữa dù có nạp điện bao nhiêu lần thì nó cũng không hỏng, đó gọi là < Pin sạc Ête ánh sáng[19] >. Nhờ phát minh này, không cần dây điện mà vẫn có thể truyền điện năng đi, và chi phí điện cũng giảm rất mạnh.

Nhờ có Pin sạc Ête ánh sáng, hệ thống điện gia dụng ở Nhật hoàn toàn thay đổi. Hệ thống điện lưới Nhật Bản hoàn toàn được cung cấp bởi Hệ thống Năng lượng Mặt trời ở Khu đảo nổi nhân tạo thuộc lãnh hải phía nam Nhật Bản. Vùng đất này được mặt trời chiếu sáng nhiều, vì thế được tận dụng để xây dựng những máy năng lượng để sạc lại pin Ête ánh sáng. Sau khi được sạc đầy, pin được đem trở lại đất liền. Bằng phương pháp vận hành tập trung như thế, chính phủ vừa tận dụng được tài nguyên thiên nhiên, vừa đem lại hiệu quả cao.

Ngày trước, việc sử dụng hệ thống năng lượng mặt trời chỉ được sử dụng với qui mô nhỏ, thế nhưng, vì việc vận chuyển điện trở nên quá dễ dàng nên nó không còn được sử dụng nữa.

Khi Kazuki diễn giải cách dùng bình nước nóng, Lotte thấy ngạc nhiên với chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ của nó. Cô reo lên ngưỡng mộ và trên người vẫn không một mảnh vải.

“Đây là lần đầu em được thấy thứ này đó! Nó không dùng ma thuật nhỉ desu!!”

Kazuki hoàn toàn ngỡ ngàng trước những lời này.

“Ở Đức và Seinmundo hay đun nước bằng ma thuật sao!?”

Nếu họ dùng hỏa pháp để làm tăng giảm nhiệt lượng, thì có hay không sử dụng bình nước nóng cũng chả là vấn đề. Kazuki cũng từng làm thế, dùng hỏa pháp để điều khiển nhiệt khi máy nước nóng đun nước quá lâu.

“Có vẻ các hộ gia đình bình thường vẫn sử dụng các thiết bị như thế[tránh lặp từ thôi] desu nhưng mà…cuộc sống trong cung điện thì gắn liền với ma thuật. Hoàng tộc phải tuân thủ quốc giáo để làm gương cho người dân desu. Thậm chí còn có cả phong trào thúc đẩy việc cắt giảm đồ gia dụng của thường dân. Ngay cả đĩa Anime và máy chạy DVD trong phòng em cũng phải được giấu kín desu.”

“Dù vậy thì, em biết là ở Nhật, những thứ như DVD không còn được sử dụng từ hơn 10 năm trước rồi không? Giờ nó là đồ cổ rồi.”

Thiết bị lưu trữ đa phương tiện chính của Nhật Bản bây giờ là đĩa Ultrashort-wave Ray (URD). DVD, nếu nhớ chính xác thì nó còn ra đời trước cả đĩa Bluray (BD).

“Không có máy móc, thì chẳng phải những người lớn tuổi với pháp lực yếu sẽ rất bất tiện sao?”

“Vâng desu, là vậy đó, nhưng họ lại coi đó là ý trời. Con người liên kết với người khác thông qua pháp lực, nên pháp lực được coi là cơ sở hình thành nên quyền con người.”

Nó khiến mình nhớ lại lời Liz Liza-sensei lúc trước “Ở Châu Âu, một người sinh ra với khả năng ma thuật tuyệt hảo sẽ được coi như có địa vị xã hội cao, và không ít các quốc gia đã khôi phục lại chế độ quân chủ.”

Những người mất đi sức mạnh thì bị xã hội đào thải và những người có khả năng ma thuật thiên phú sẽ có địa vị cao, họ gọi đó là tự nhiên sao? …Nếu một người mang trong mình rất nhiều sức mạnh, họ phải bảo vệ kẻ yếu, chẳng phải đó mới là tự nhiên trong [cảm xúc của con người] sao?

“Máy bay phản lực, rồi bình nước nóng nữa, thật tuyệt vời…một lần nữa em nhận ra Nhật có thật nhiều thứ thú vị desu. Còn có cả thiết bị đun nóng nước nữa…nếu như có thứ này ở đó [20], chắc chắn người ông quá cố của em sẽ sống thoải mái hơn…”

“Em nói đến sự tuân thủ nghiêm ngặt quốc giáo, nhưng có thực họ dùng đức tin là lý do cho việc không được sử dụng máy móc không?”

“Vâng. Thần Thoại Bắc Âu mà người Đức tin vào có mục đích loại bỏ [21] bên trong trái tim con người, có lẽ sự đòi hỏi về đức tin sẽ nghiêm ngặt hơn so với các quốc gia tiên tiến desu.”

“…Học thuyết không sử dụng đến máy móc có lẽ phổ biến ở nhiều Thần thoại. Vì đó là biểu tượng cho sự tự cao của con người, không mấy Thần thoại chấp nhận nó.”

Prophet hiện ra bên cạnh Lotte và nói.

“…Em tự hỏi vì sao chứ, em buồn vì không thể làm gì được desu.”

“Thật ngu ngốc. Dù là máy móc hay ma thuật, Leme nghĩ rằng nếu nó còn thuận tiện thì cứ sử dụng nó đi chứ.”

Đến cả Leme cũng thực thể ở phòng tắm nhỏ ấy.

Đột nhiên―Kazuki thấy lành lạnh vì bị gió lùa vào phần dưới cơ thể.

“Lotte… sao em lại cởi quần anh ra trong tình huống kì quặc này chứ?”

“Kazuki-oniisan, mình tắm chung đi. Anh cũng không ghét nó mà desu?”

Lotte nghiêng đầu nói―

“Lotte…ở Nhật em không được cho người khác giới thấy mình như thế này, trừ phi đó là một người mà em vô cùng quý trọng. Điều đó dựa trên mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ…”

Lotte ngớ người một chút, rồi chỉ trong nháy mắt cô nàng hiểu ra.

“Mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ à…em hiểu rồi, onii-san và em là đàn ông và phụ nữ phải không desu? Những chuyện đó hoàn toàn lạ lẫm với em nên trước giờ em thường không để ý nhận thức về giới tính. Em nghĩ những điều đó chỉ xuất hiện trong những bộ anime hài tình cảm…”

Lotte trông như hiểu được gì đó và đột nhiên cô ấy đỏ mặt.

“Anh đừng bảo em là hôn má không phải để thể hiện lòng biết ơn mà là một thứ gì đó giống trong romcom[22] nhé!? Có lẽ em đã trở thành một nhân vật đáng xấu hổ trước onii-san rồi!?”

Cho dù nghĩ rằng Kazuki chỉ là một người bình thường, không có nghĩa là cô nàng không thấy xấu hổ

“Anh cảm thấy như em không thể phân biệt nổi thực tại hay thế giới ảo khi mà em nói ‘nhân vật’ trong thời điểm này! Nhưng không sao đâu, anh cũng không phiền mà!”

“Về cơ bản thì đây và đây là những phần em không nên cho một người đàn ông thấy phải không!?”

“Anh không thấy gì cả! Anh không thấy gì hết dù chỉ một chút!!”

“Đây là lần đầu tiên trong đời em làm một điều ngớ ngẩn như trong romcom…Xấu hổ quá đi desu! Anh hãy quên đi nhé!”

“Đến lúc này, dù chúng ta đã có một cuộc nói chuyện rất dài, các người vẫn thật kỳ quái.”

Kazuki hoảng hốt ù té quyền khỏi phòng tắm, văng vẳng bên tai cậu là giọng nói đầy kinh ngạc của Leme.

“Chào buổi tối, Otouto-kun♥”

Sau khi Kazuki dọn dẹp xong và trở về phòng, Kaguya-senpai trong bộ chiến bào đã ngồi trên giường cậu tự bao giờ. Đôi mắt của cô ấy―đã chuyển sang màu tím.

“Senpai…có phải là chị không vậy?”

Kaguya-senpai đang chịu ảnh hưởng từ Diva mình lập khế ước, Asmodeus, khiến cho [những cảm giác dâm tà] của cô ấy bị tăng lên. Vào lúc đó, cô ấy sẽ bình thường lại nếu được ôm ấp Kazuki.

Thế nhưng, thật kì lạ. Lúc bữa tiệc chào mừng diễn ra senpai vẫn bình thường mà…

“Không phải vậy đâu, dù mình đang tự hỏi đây có phải là cảm giác đó.”

Senpai vừa vẫy tay ra hiệu Kazuki vừa nói những điều khá nhập nhằng, Kazuki đến ngồi ở mép giường, chắc hẳn cũng đoán được, Kaguya-senpai tiến tới và ôm lấy cậu, từ người cô tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.

Mặc bộ chiến bào hở hang và gợi cảm, hầu như toàn bộ hơi ấm và sự mềm mại của senpai cậu đều cảm nhận được. Trong tình huống thế này, có lẽ cậu cảm thấy bị đôi gò bồng đảo siêu khủng của senpai “làm phiền”.

“Otouto-kun, hôm nay cậu được Lotte-chan ‘chuuchuu’[23] nhiều lắm phải không?”

Senpai đưa một tay lên mặt Kazuki―và véo vào những chỗ Lotte hôn lên má cậu. Thật ra mình có thể kích hoạt ma pháp phòng ngự để đỡ đau, nhưng như vậy chẳng khác nào ám chỉ hành động của chị ấy là xâm phạm người khác cả, thôi cứ chịu đau một tí vậy.

“Lúc nào cũng vậy, Otouto-kun lúc nào cũng chỉ quan tâm đến Mio-chan thôi, Kaguya-senpai cô đơn lắm cô đơn đến nỗi phải nói chuyện với tường, ôm cột, quấy rầy Hikaru-chan, làm tất cả những điều đó hàng ngày đấy…”

“Senpai đã làm gì Hoshikaze-senpai vậy…”

“Kaguya-senpai khi đó…tự kỉ vì không được Otouto-kun quan tâm sẽ thầm thì độc thoại.”

Có vẻ senpai đang nói những điều kì lạ rồi.

“Đây là câu chuyện mình nghe được từ Kị sĩ Đoàn lúc đang ở nơi làm nhiệm vụ, có vẻ như Einherjar của Đức đã yêu cầu Nhật Bản phải giao nộp Lotte. Và nếu Nhật Bản chịu giao nộp Lotte, thì thứ chờ đợi cho một kẻ dị giáo là án tử phải không?”

“―!?”

Trong lúc Kaguya-senpai [độc thoại], cô ấy để lộ ra chuyện trong nội bộ Kị sĩ Đoàn.

“Chắc chắn Nhật Bản sẽ không nghe theo yêu cầu này phải không~? Dù họ có giao nộp người phải chịu án tử đó, các quốc gia lân cận sẽ không nghĩ là Nhật Bản thiết lập lại mối giao hòa với Đức đâu. Vì Nhật Bản là [cường quốc có nền ma thuật tiên tiến duy nhất không phải là một quốc gia tôn giáo].”

Có vẻ như các quốc gia có nền ma thuật tiên tiến tuân theo tôn giáo không thể đội trời chung.

Vì là [Thần thoại không cần đến đức tin], 72 Trụ Cột của Solomon được Nhật Bản coi là tiềm lực chiến tranh, nhờ đó mà Nhật Bản trở thành quốc gia theo chủ nghĩa thế tục[24] duy nhất trong các cường quốc có nền tảng ma thuật tiên tiến.

Về cơ bản, điều đó nghĩa là Nhật Bản là quốc gia duy nhất [có thể trở thành đồng minh với các nước khác].

Các cường quốc khác đã luôn theo dõi khuynh hướng của Nhật một cách nhạy bén.

Nếu khoảng cách giữa Nhật và Đức ngắn đi, năm cường quốc khác sẽ lo ngại những điều chưa chắc sẽ xảy ra.

Nếu Nhật và Đức liên minh, năm cường quốc còn lại sẽ trở thành kẻ thù.

Nhật Bản phải thể hiện được sự nhân đạo trong việc tôn trọng quyền được sống của dân tị nạn.

“Có vẻ khi Nhật Bản không hồi âm lại yêu cầu giao nộp Lotte, Đức đã đưa ra một thỏa thuận đền bù thích đáng. Nếu Nhật Bản giao nộp Lotte, phía Đức sẽ gửi các Einherjar[25] tinh nhuệ tới để hợp tác trong việc tiêu diệt Loki. Vì ngay từ khi còn là Diva, Loki đã bị Thần thoại Bắc Âu coi như kẻ thù đáng nguyền rủa rồi.”

Trong Thần thoại Bắc Âu, Loki xuất hiện đồng nghĩa với cuộc chiến cuối cùng xảy ra―Ragnarok.

“Nhật Bản cực kỳ muốn có sự hợp tác ấy, giống như một người thèm khát điều gì đó đến tận xương tủy. Thế nhưng…nếu Nhật Bản đơn thuần chấp thuận hợp tác, chúng ta sẽ bị những cường quốc khác khinh rẻ. Một quốc gia không thể tự mình giải quyết vấn đề. Đó là lý do vì sao chúng ta từ chối thỏa thuận đó. Do đó, dù Nhật có làm gì với Lotte, kể cả gửi cô về vô điều kiện, họ cũng đều có lợi, và dường như bên Đức cũng coi việc hợp tác chế ngự Loki cũng giống như một yêu cầu.”

“Sau cùng thì Lotte cũng ổn thôi phải không?”

“Họ đã ngừng yêu cầu Lotte phải về nước cho dù có [cơ hội]. Nếu họ tiếp tục đẩy mạnh việc đó mà ta vẫn không chấp thuận, mối quan hệ của ta với Đức sẽ trở nên tệ hơn. Với lại trong lúc này, Nhật Bản đã chấp nhận việc hợp tác chống lại Loki vô điều kiện, người dân có thể được biết điều này. Hơn nữa, quân Einherjar tinh nhuệ đã cập bến Nhật Bản rồi. Hai bên sẽ hợp tác trong 1 tháng.”

Kazuki thấy ớn lạnh và bất bình trước lời của Kaguya-senpai.

Mình muốn tự tay giết chết thằng Loki đó. Nhưng đó không phải là vì trả thù cho Kaya.

Nếu thân thể của Kaya vẫn an toàn và toàn bộ pháp lực của Loki cư ngụ trong thân thể ấy bị tiêu hủy hoàn toàn, Kazuki nghĩ rằng vẫn có chút ít cơ hội để cứu Kaya. Khả năng đó―Kazuki vẫn cố hy vọng vào nó.

“Nếu cứ thế này, Loki sẽ bị Kị sĩ Đoàn thủ tiêu thôi. Tất nhiên là Kị sĩ Đoàn và chúng ta, tất cả sẽ chiến đấu mà không lùi bước, không nhân từ mà hạ sát hắn trong thân thể cô gái đó. Đó là công lý. Vì Otouto-kun, cậu ấy chỉ có thể đồng ý thôi phải không?”

“…Kaguya-senpai, có vẻ như chị không còn độc thoại nữa nhỉ?”

“Eh? Cho dù mình ôm cột và nói với cái tường, nhưng mình vẫn nghe thấy giọng Otouto-kun! Chẳng lẽ vì mình nhớ cậu ấy quá chăng!?”

Tuy nhiên Kazuki hiện tại không có đủ khả năng để tham gia vào nhiệm vụ liên quan đến Loki. Vì cứu Kaya…không còn thời gian để chần chừ nữa.

“Otouto-kun nên cho họ thấy tài năng của mình, nhưng cậu ấy không thể thể hiện đúng năng lực của mình được vì mải mê lo cho Mio-chan…Mình có chút ghen tị đó. Nếu Otouto-kun không ham muốn để [trở nên mạnh hơn] thì không tốt tí nào cả. Nếu không cậu chẳng thể bảo vệ được một thứ gì cả.”

Trở nên mạnh hơn à, nhưng để đạt được điều đó thì….

“…Ví, ví dụ nhé, chẳng phải Otouto-kun nên chinh phục[26] Kaguya-senpai một cách chủ động hơn sao? Cậu ấy có thể làm vậy mà!? Đằng nào thì, Kaguya-senpai cũng đâu chỉ coi Otouto-kun là một Kouhai dễ thương thôi chứ!!”

…Chẳng nhẽ senpai đã biết khả năng của Leme từ Liz Liza-sensei sao!?

“Hình như mình vừa tự kỉ quá độ về chuyện Kị sĩ Đoàn và vài bí mật của một cô gái rồi nhỉ. Thôi cũng chẳng sao vì cũng đâu có ai ở đây.”

“Em ở đây mà.”

“Một người không bao giờ quan tâm đến mình và chỉ suốt ngày để tâm đến Mio-chan, sự hiện diện của con người đó, mình không hiểu gì cả~. Quyền con người tối thiểu của cậu ấy cũng đã bị hủy bỏ. Đây là thứ để mình ôm, để thỏa mãn dục vọng trào dâng và để độc thoại.”

Kaguya-senpai nói vậy trong khi ‘gyuugyuu’ vẫn cứ ôm Kazuki. Coi người như đồ vật dễ vậy.

…Nếu chúng ta đạt đến cùng vị trí với nhóm của người mạnh nhất học viện – Kaguya-senpai, chắc chắn nhóm ta sẽ được thêm vào để làm nhiệm vụ của các Kị sĩ Đoàn. Kaguya-senpai là người có thể thu thập thông tin nội bộ của Kị sĩ Đoàn, như là thông tin nội bộ về việc đàm phán giữa Đức và Nhật.

“Cảm ơn vì đã báo cho em…senpai.”

Kazuki cảm thấy phải nói điều gì đó còn hơn cả lòng biết ơn, cậu tách khỏi cái ôm của Kaguya-senpai. Cơ thể Kaguya-senpai cứ như dính chặt lấy cậu, cậu đứng dậy và ngắm nhìn senpai

Bộ hắc chiến bào của Asmodeus[27][28] - kẻ cai trị dục vọng – bao quanh thân thể đầy khiêu gợi của senpai. Nó bó chặt phần hông gợi cảm đó…phần quyến rũ của người phụ nữ, sự hiện diện đầy kích thích ấy ở ngay trước mắt Kazuki.

“…Otouto-kun, so với việc ôm cậu, bị nhìn như vậy còn xấu hổ hơn đến cả trăm ngàn lần ấy chứ…”

Kaguya-senpai đỏ mặt và trở nên rụt rè cũng như bồn chồn. Cùng lúc ấy, một trái tim bay lên.

Cưa đổ Kaguya-senpai à. …Nếu chị ấy đã bảo mình phải chủ động hơn và nên chinh phục một cô gái với vẻ ngoài thế này, thì mình muốn làm gì cũng được nhể? Đầu Kazuki chìm ngập trong những suy nghĩ hỗn loạn và cậu không thể nói nên lời.

“Ge, geez, Otouto-kun! …Xin cậu hãy quên những giây phút tự kỉ của mình đi!!”

Kaguya-senpai không chịu được cái nhìn và sự im lặng của Kazuki và cô kết thúc cuộc nói chuyện.

“À không, chuyện mình tự kỉ về Kị sĩ Đoàn và phía Đức thì không sao đâu!! Geez…cảm thấy max xấu hổ!! Thôi thì chúc cậu ngủ ngon!!”

Kaguya-senpai đứng dậy và chạy ra khỏi phòng.

Sự căng thẳng của Kazuki dường như được giải tỏa và cậu mệt mỏi chui vào trong giường.

Phần má bị senpai véo giờ đau nhói. Biểu đồ mức độ tình cảm tự nhiên hiện ra.

Amasaki Mio―128 Otonashi Kaguya―79 Hiakari Koyuki―52 Hoshikaze Hikaru―41

Lotte―42

Kị sĩ Đoàn của Đức đến để triệt hạ Loki. Điều quan trọng nhất là―đây.

Không biết vô tình hay hữu ý, hình ảnh bộ chiến bào hở hang của Kaguya-senpai bỗng hiện ra trong đầu Kazuki.

Chú thích

↑ Có thể là Anpanman -

↑ Lotte nói theo tiếng Đức

↑ Machia - Cuộc chiến

↑ Amasaki háu ăn có khác, lại nghĩ đến đồ uống ngay rồi :v -

↑ Titanomachia là cuộc chiến giữa các vị thần Olympus lúc bấy giờ gồm Zeus, Poseidon, Hades, Hera, Demeter, Hestia với các Titan, đứng đầu là Kronos, những đứa con đầu tiên của Ouranos-Bầu Trời và Gaea-Đất Mẹ.Khi chiến thắng, Zeus băm nhỏ Kronos-cha mình bằng chính lưỡi hái của Kronos và ném các Titan khác vào ngục Tartarus.

↑ Gigantomachia là cuộc chiến giữa các vị thần Olympus với các Gigantos-Người khổng lồ, đứng đầu là Porphyrion, những đứa con của Gaea-Đất Mẹ và Tartarus-Vực Thẳm Vô Tận

↑ Hercules-thần thoại La Mã, trong thần thoại Hy Lạp là Heracles nghĩa là "Vinh quang của Hera", là một bán thần con của Zeus và Alcmene, có sức mạnh phi thường.Là người thực hiện 12 kỳ công nổi tiếng, trong đó nổi bật nhất là chiến công đầu tiên-giết con sư tử Nemean và cuối cùng-bắt sống con chó ngao Ceberus.Sau khi chết, Herules được Zeus biến thành một vị thần bất tử.

↑ tiếng Đức, có nghĩa là Cảm ơn

↑ có khả năng Mio và Lotte cùng tuổi nên mình giữ cách xung hô thế này

↑ tiếng tóc lúc Mio lắc đầu

↑ Nôm na là Đầu bếp

↑ Thật hảo hạng – tiếng Đức

↑ Thần Li…à mà thôi :v Chúa ơi – Tiếng Đức

↑ đây là cách phát âm của Lotte với từ này, không phải là mình gõ lỗi

↑ chắc là ông này:

↑ Vật lý học -

↑ là ở Seinmundo

↑ Phim hài lãng mạn

↑ Là hôn đó :)) nhưng bà chị này đang cố diễn tả bằng âm thanh

↑ Trong thần thoại Bắc Âu, Einherjar có nghĩa là "chiến binh của các vị thần". Những chiến binh này nguyên là những dũng sĩ đã chết trận, được các Valkyrie đưa lên Asgard để làm lính cho các vị thần. Một nửa trong số này ở tại Valhalla (sảnh của các dũng sĩ chết trận) của thần Odin, số còn lại ở tại Folkvang (chiến trường), vùng đất của nữ thần Freya. Hàng ngày các chiến binh này luyện tập chém giết lẫn nhau, nhưng vì đã chết rồi nên có lỡ giết nhau nữa cũng không sao, đến cuối ngày đều sống lại và ăn uống vui vẻ. Họ ăn thịt hai con dê của thần Thor (2 con dê này sau khi giết thịt, không đụng tới xương và da thì ngày hôm sau hồi sinh), và uống rượu làm từ sữa con dê cái Heidrun. Họ được các Valkyrie rót rượu và uống cùng thần Odin. Ở Ragnarok, tất cả các Einherjar và Valkyrie đều sẽ chết cùng Odin khi đánh nhau với bọn khổng lồ.

↑ chuyện “ứ ừ” đó :v

↑ Asmodeus là con quỷ đại diện cho Lust (Dục vọng) và là vua của các loài quỷ, được biết đến trong “Deuterocanonical Book of Tobit”, trong đó ông là nhân vật chính phản diện và ông được một số người Kito giáo thời kỳ phục hưng xem là ông vua của 9 tầng địa ngục. Asmodeus là một trong 7 hoàng tử địa ngục đại diện cho một trong 7 tội lỗi chết người (Pride, Lust, Envy, Sloth, Greed, Gluttony và Wrath), được nhắc đến trong Kinh Thánh của vua Solomon và được miêu tả trên người còn có 2 đầu nữa: một đầu bò và một đầu cừu.Đuôi của ông ta là một con rắn còn miệng thì phun lửa. Ông ta cưỡi lên lưng một con rồng địa ngục, tay cầm thiết trượng. Ông ta có khả năng trả lời mọi câu hỏi trên đời và biến người triệu hồi mình trở nên vô hình.

↑ Asmodeus là con quỉ của dục vọng, của những ham muốn tình dục của con người (nhờ đó ta mới có tội phạm Hiếp Dâm). Những người nào mắc phải tội lỗi này sẽ bị đày xuống Địa Ngục thứ 2 và bị kết án mãi mãi không siêu thoát. Trong Kinh Thánh của vua Solomon , Asmodeus được miêu tả là “Đàn ông gọi ta là Gấu vĩ đại, một vài người khác gọi ta là đứa con của rồng. Ta tượng trưng cho cái đẹp của các trinh nữ và là nguyên nhân làm cho trái tim họ lạnh giá”. Điểm yếu của Asmodeus là sợ nước. Mặc dù là hiện thân của dục vọng nhưng Asmodeus lại yêu cô gái tên là Sarah . Sarah có 7 đời chồng và đều giết chết chồng mình ngay trong đêm tân hôn và cô vẫn còn là một trinh nữ, đó là lý do tại sao Asmodeus lại bị cô gái này quyến rũ.

Truyện Chữ Hay