Magika no Kenshi to Shoukan Maou

chương 3 – truy quét, làm lại nào!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

“Dạo này Onii-sama thật là dâm dê đó! Đồ Onii-sama dâm đãng!!”

“Anh cũng không ngờ là có ngày em lại nói ra từ ‘dâm đãng’ cơ đó…”

“Những buổi dạy riêng từ một phụ nữ lớn tuổi hơn…cô ta định dạy Onii-sama cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ Onii-sama định ăn trái cấm!?”

Buổi sáng ở Ngôi nhà của Phù thủy―lúc Kazuki được Hoshikaze-senpai huấn luyện đặc biệt, Kanae tới một cách bất ngờ.

“Kanae-san, cậu không phải lo lắng thế, mình không định chiếm đoạt anh cậu đâu? Với lại Hayashizaki-kun cũng không coi mình như một người phụ nữ. Bọn mình là bạn thôi mà.”

Với khuôn mặt tỉnh bơ và thậm chí còn rạng rỡ, Hoshikaze-senpai đọc lên một tràng diễn văn hùng hồn nhằm xoa dịu Kanae.

“…Nii-sama, Kanae không hiểu cái [đứa con gái đẹp mã] này đang nói gì. Nếu cảm quan của Kanae vẫn bình thường, thì người này cũng chỉ khá đẹp thôi phải không?”

“Ahaha, cậu nói gì vậy chứ? Trái với những người phụ nữ như mình….so với mình, sự dễ thương của cậu khó mà có thể diễn tả bằng lời luôn. Nè, ngẩng đầu lên, mình sẽ cho cậu thấy.”

Hoshikaze-senpai nâng cằm Kanae lên, rồi cô ấy thì thầm gì đó vào tai Kanae cùng vơi một ánh nhìn tập trung vào mắt cô. Trước khuôn mặt quyến rũ vượt qua tất cả rào cản giới tính, đôi mắt Kanae như đắm chìm vào nó, và đột nhiên “hah”! cô ấy tỉnh lại.

“Nii-sama, người này nguy hiểm quá! Toát ra xung quanh cô ta là một cạm bẫy chết người!!”

Kanae hãi hùng ôm lấy Kazuki, và Kazuki thấu hiểu cảm giác ấy.

Kazuki dạy cho Hoshikaze-senpai kiếm kỹ, đổi lại cô ấy giảng cho Kazuki những bài học về ma pháp. Hôm trước là lượt Kazuki dạy kiếm kỹ, nên hôm nay là lượt của Hoshikaze-senpai.

“Thật ra thì, anh cũng như Kanae thôi, nhiều khi dạy Hoshikaze-senpai, anh bị chị ấy quyến rũ…anh đã nghĩ senpai là một người con gái đầy sức hút đó.”

Trước những lời của Kazuki, Hoshikaze-senpai có chút thẹn thùng, một trái tim bay lên.

Nhưng rồi cô ấy khẽ gật đầu, “Geez, dừng lại đi mà―” và cười trừ.

“Hayashizaki-kun, cứ tốt bụng như thế cũng không được đâu nhé? Nếu cậu nói những lời ấy với mọi người, thì đến một lúc nào đó, cô gái quý báu của cậu sẽ không tin vào những lời nói đó nữa đâu!”

Trong lúc trách móc, Hoshikaze-senpai gõ lên trán Kazuki.

“Onii-san, vậy là anh ở đây desu. Chào buổi sáng!”

Một giọng nói vui tươi vọng ra từ phía khu nhà, Lotte tiến tới trong bộ đồng phục.

“Em không thấy onii-san ở đâu cả, nên em đi tìm anh đó. Em muốn nói chuyện với Onii-san…về chuyện tối qua, em không để ý về chuyện khỏa thân đâu! Em muons hai ta bớt căng thẳng desu!”

Hoshikaze-senpai nháy mắt thốt lên “Khỏa thân á?”.

Thôi xong rồi, Kazuki nghĩ. Sao “đúng lúc” thế chứ.

“Ni, Nii-sama, thế này là sao đây―! Dù đã có em rồi, anh còn định biến những đứa con gái khác thành em gái…cả chuyện này nữa, khỏa thân vào tối qua―!?”

Kanae rên rỉ ‘buruburuburu’ như núi lửa sắp phun trào, và ‘gogogogogogo’ run rẩy một cách điên cuồng.

―Trước mặt Kanae đang la hét như điên, Kazuki cố gắng giải thích chuyện Lotte là học sinh chuyển trường đặc biệt và chuyện bất khả kháng tối hôm đó. Thế nhưng, Kanae bỏ tất cả ngoài tai, rút thanh đoản kiếm ra và nở một nụ cười đầy nham hiểm.

“…Nii-sama…đã từ rất lâu rồi Kanae muốn nghiêm túc đấu với Nii-sama…”

“Anh, anh thấy chắc là hôm nay anh sẽ thua trước một Kanae thế này…”

Lotte lần lượt nhìn vẻ mặt của hai anh em, rồi nhìn xuống một cách tuyệt vọng.

“Sự có mặt của em phần nào làm xấu đi mối quan hệ đầy phức tạp của Onii-san desu…?”

“Bình tĩnh nào, Kanae-san. Đây chỉ là chuyện gia nhập một thành viên mới vào Ngôi nhà của Phù thủy thôi mà.”

“Tôi không chấp nhận! …Con cún ngoại quốc này, cô ta có đủ mạnh để được coi là thành viên của Hội học sinh Khoa ma thuật không!? Trông tôi có vẻ im hơi lặng tiếng đấy nhưng tôi chỉ cho phép Amasaki Mio và Hiakari Koyuki ở bên cạnh Nii-sama thôi vì họ đủ khả năng, tôi công nhận họ, nhưng chỉ có giới hạn thôi!”

Kanae có bản tính là không bao giờ mở lòng trừ khi người đó có sức mạnh thực sự. Kaguya-senpai thì là vì chuyện khác, con bé đánh giá cao Mio với Koyuki như vậy thì…cũng khá bất ngờ nhỉ.

“Đủ khả năng ạ? …Người nào không đủ mạnh thì bị cấm ở bên cạnh Nii-sama desu…?”

“Được rồi, tôi sẽ thử xem sức cô gái này ra sao―!”

Kanae nắm chặt thanh kiếm với vẻ mặt như chuẩn bị ra trận và trừng mắt nhìn Lotte đang bối rối không biết làm sao. Nhìn qua, trông họ như hai diễn viên chính của vở kịch về chuyện bắt nạt vậy. Đột nhiên lúc đó―một người khác xen vào.

“Đợi đã!”

Một âm thanh quen thuộc vọng đến, giữa những hàng cây bao quanh Ngôi nhà của Phù thủy.

Từ phía đó, hình bóng của kiếm sĩ năm nhất, Hikita Kohaku, xuất hiện cùng với cách đi như diễn viên bước lên sân khấu vậy.

“…Fufufu, Hội trưởng Kanae không cần động tay đến con cún đó đâu. Việc kiểm tra lũ bát nháo cứ bám riết lấy Kazuki, em sẽ là người chấp nhận nó!”

Kohaku nói trong khi còn thở hổn hển―thế nhưng, Kazuki không thể giữ bình tĩnh mà vội đáp trả.

“…Cô, cô đã thấy tất cả khi trốn trong bụi cây đó phải không?”

“Là, là vì, tôi đây có chuyện với Kazuki nhưng do quá căng thẳng, tôi không biết ra mặt vào lúc nào cho phù hợp…, thì là, thật ra là hôm qua, tôi đây cứ lo lắng về chuyện làm thế nào để cải thiện quan hệ với Kazuki, thế nên…”

Kohaku mang chiếc vali lớn tướng cô đang giữ bằng hai tay ra, trước mặt Kazuki.

“Em[1] có một ý tưởng rất hay để trở thành người vợ dày dạn kinh nghiệm rồi đó! Kazuki, em đã làm bento rồi nên hôm nay hãy ăn trưa cùng em! Rồi mình cưới nhau đi!”

“Hayashizaki-kun, cậu làm xong cơm trưa cho mình chưa vậy?”

Lúc Kazuki định cầm lấy hộp cơm, Hoshikaze-senpai lại nói một điều đáng lẽ không nên nói ra.

“Gì, gì chứ…một người đàn ông men-lì như Kazuki nhưng vẫn luôn quan tâm tới gia đình…quả là nằm ngoài dự tính của em…”

Khuôn mặt Kohaku xuống sắc, rồi hộp cơm rơi xuống ‘gashan’[2].

“Kohaku! Con nhỏ này, em định nịnh nọt gì Nii-sama à!? Không có đâu, chuyện gì chứ, kết hôn á!? Giải thích kỹ đi nào!! Nii-sama sẽ cưới muội muội của anh ấy!!”

Kanae biến sắc và cô nàng dọa dẫm Kohaku. Không, mình không đời nào đi cưới em gái đâu.

“Humph, Người đã chấp nhận hạ mình trước Otonashi Kaguya như Hội trưởng Kanae đây không có quyền nghi ngờ hành động chăm lo cho tương lai kiếm thuật của bổn cô nương. Xin thứ lỗi cho sự thất lễ này, nhưng hãy tránh xa chuyện này ra.”

“Hạ mình trước Kaguya ư!? Đứa nào lại dám hạ mình trước cô ta chứ!! Ừ thì bây giờ tôi có cùng nhóm với cô ta, tôi cũng công nhận sức mạnh của cô ta, nhưng tôi GHÉT cô ta!!”

Tức giận, hai tay Kanae cứ lúc lắc như đuôi mèo, Kanae hét lên và để lộ ra chiếc răng nanh.

“Đúng là tsundere. Mặc dù trong phòng hội học sinh chị chỉ toàn nói tới chuyện Otonashi Kaguya hay về Kazuki…nhưng, vấn đề bây giờ là lũ bát nháo đang cố tiếp cận Kazuki kia kìa!”

Kohaku nhìn chăm chăm vào Lotte với nụ cười chết chóc.

“…Em thấy một thái độ thù hằn mạnh mẽ desu. Có phải, nếu em đánh thắng người này, em sẽ được ở lại Ngôi nhà của Phù thủy với mọi người phải không desu? …Vậy thì, tiến hành thôi desu!”

Thật bất ngờ, Lotte lại hừng hực khí thế và giương mắt lên đáp trả Kohaku.

“Đúng là thế mạnh của cô nương đây! Phép triệu hồi chẳng có gì đáng sợ cả, cô nương đây sẽ cho các người thấy kiếm kỹ điêu luyện của mình!”

Hào hứng với tinh thần của Lotte, Kohaku lớn tiếng, cô càng lúc càng ‘máu’.

Đáng lẽ Kazuki nên dừng cuộc cãi vã vô nghĩa này. Chỉ là―

“Mình muốn lập trận giả vào hôm nay để được chứng kiến sức mạnh của Lotte, vậy nên đây chẳng phải là ý trời sao?”

Hoshikaze-senpai “Ahaha” cười vô tư lự, vấn đề về cuộc đấu giữa hai bên đã được giải quyết.

Vẫn đủ thời gian cho đến lúc tập trung buổi sáng, vì thế, cả bốn người di chuyển tới sân đấu.

“Vì Hội trưởng Khoa kiếm thuật, Kanae, ở đây…Nên không cần Kaguya-senpai phải công nhận cũng được phải không?”

“Vì đây không phải cuộc đấu chính thức nên không ảnh hưởng đến thứ hạng. Kaguya rất lười biếng vào buổi sáng, và cô ấy vẫn rớt dãi khi ngủ đó. Miến là giám khảo chúng ta không để ai bị thương thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Và rồi Kohaku, nữ kiếm sĩ kì quái luôn mang bên mình 7 thanh katana, và Lotte, nàng công chúa ngoại quốc, mặt đối mặt trong khoảng cách 50m. Lotte niệm chú và triệu hồi Prophet.

“Chân lý giải phóng cho ta...người cha thông thái bảo vệ cho nhân loại, hãy mang sự khôn ngoan ấy đến đây.”

Ánh sáng rực lên, bộ đồng phục của Lotte biến thành bộ Chiến bào ma thuật. Bộ chiến bào chỉ che đi phần ngực và thân dưới cô bé, làm lộ ra làn da trắng sữa. Có thể nói, nó trông như một bộ bikini. Đây là bộ Chiến bào kì lạ nhất mà Kazuki thấy từ trước tới nay.

Kohaku rút ra một trong 7 thanh katana mà cô mang theo. Có vẻ cô ấy không định sử dụng nhiều kiếm một lúc.

“Rồi. Bắt đầu nào!”

Kohaku vụt lên khi nghe thấy hiệu lệnh từ Hoshikaze-senpai, và Lotte thì niệm chú.

“Thét gào! Nền văn minh dạy con người cách hủy diệt! Tiếng gầm rú của lẽ phải thiêu cháy cơ thể ngươi, phá vỡ, hãy nhấn chìm phẩm giá của chúng dưới đống đồ nát!! Mitrailleuse[3] (The Opening Curtain of the Age of Black Steel)!”

Tốc độ niệm chú quả là ngắn, ngay lập tức xuật hiện những tia sáng trên tay phải Lotte. Ánh sáng đó―biến thành khẩu súng liên thanh lớn gần bằng thân thể Lotte.

“…!?” Trước cảnh tượng đó, đến cả Kohaku cũng phải mở to mắt, lặng người.

“Vũ khí hạng nặng ư!? Có cả loại pháp thuật như thế à!?”

Thông thường thì khí giới khôn thể xuyên thủng ma pháp, nó không có sức mạnh để hạ sát hay gây chấn thương pháp sư. Trước một ma pháp phòng ngự làm biến dạng cả thực tại, không có thứ gì xuyên qua được cả trừ khi đó là một loại vũ khí mang lượng pháp lực đủ mạnh.

Thanh kiếm ma pháp của kiếm sĩ có thể đâm thủng ma thuật, bởi vì kiếm sĩ được đào tạo sử dụng Ma pháp tăng cường thể chất. Nó có khả năng lan rộng đến lưỡi kiếm trên thanh kiếm báu của các kiếm sĩ bởi vì với họ, thanh kiếm thân thuộc đến mức nó như một phần cơ thể của họ.

Nhưng mà việc dùng ma thuật để kiến tạo một loại vũ khí phóng đạn đã là rất khó, chứ đừng nói đến vũ khí hạng nặng. Ngay cả nỏ―nó không chỉ khó, mà có khi là không bao giờ tạo ra được. Rất nhiều nhà giả kim cố gắng thử nghiệm xem liệu tạo ra một loại vũ khí khoa học là có thể hay không―ví dụ như vũ khí hạt nhân, nhưng thất bại vẫn hoàn thất bại.

“Prophet…Bắn!”

‘ZUDADADADADADADA!’ Tiếng vang như xé toang màng nhĩ, khẩu súng liên thanh xả đạn. Kohaku chạy chéo sang ngay trước khi loạt đạn được bắn ra, thế nhưng dù Kohaku có chạy nhanh cơ nào, Lotte chỉ cần hướng nòng súng sang đôi chút là cô lại rơi vào tầm bắn. Làn đạn dữ dội không ngớt chút nào khác hoàn toàn với những phát La Toàn Hoa riêng rẽ, đến Kazuki cũng khó mà tránh khỏi được.

Tất cả những viên đạn này đều chứa đựng pháp lực. Ma pháp phòng ngự của Kohaku bị phá tan, thủng lỗ chỗ. Nhưng Kohaku bất chấp tiến thẳng về phía Lotte cho dù có thấy sốc vì ma pháp bị phá vỡ.

Sau một lúc, dường như đạt đến giới hạn, khẩu súng ngừng lại và biến mất.

“Nhìn qua thì, một phát đạn của nó có vẻ yếu nhỉ? Nó không có khả năng ngăn cản kiếm sĩ, nhưng có khả năng làm mất tập trung niệm chú. Cũng thật thú vị, chừng nào còn đạn, đối phương sẽ nằm gọn trong tay cô ấy như Lôi Thần Cung của mình vậy.”

Hoshikaze-senpai phân tích. Đôi lúc, cô ấy hơi lơ đễnh, nhưng đó là một con người nhạy bén.

“…Mitrailleuse!”

Lotte hoàn tất câu thần chú trong nháy mắt. Một lần nữa một cơn bão đạn của khẩu súng xối thẳng vào Kohaku, nhưng Kohaku cố dấn thân tiến tới và rút thanh katana ra.

“Với mức độ đấy thì chưa thể chặn được cô nương này đâu!”

“Trí tuệ được tích tụ trong suốt lịch sử nhân loại, hãy bọc thép cho cơ thể ta! Nặng trĩu, dày đặc, kháng lại tất cả sự tàn bạo! Seusenhofer (Quang Thiết Giáp Lưu Động)!!”

Một bộ giáp lớn xuất hiện che chắn xung quanh Lotte cùng với ánh sáng chói rọi. Nhát chém mạnh của Kohaku ‘Gakin!’ bị bộ giáp cứng chói lòa ấy phản lại.

“Ma pháp phòng thủ sử dụng áo giáp hạng nặng hả! Khá cứng đó. Nhưng mình đang tự hỏi liệu khoảng trống kia có phải là điểm yếu không?”

Đúng như Hoshikaze-senpai nhắc tới, bộ giáp đó không bao bọc toàn thân.

Kohaku tra kiếm vào trong nháy mắt rồi ngay lập tức chọn rút ra thanh wakizashi[4]. Cô kiếm sĩ này chắc hẳn đã nhìn ra và định sử dụng một chiêu thức đánh thẳng vào khoảng trống ở giữa bộ giáp .

Ở phía kia, Lotte giữ khoảng cách với Kohaku bằng sự linh hoạt không ngờ cho dù đang được trang bị những thứ đồ nặng mà vẫn có thể xối đạn về phía Kohaku. Cô ấy, có lẽ, nghĩ thế nào cũng không thể, đang chiến đấu theo cách của một pháp sư.

“Phản xạ của Kohaku trước loạt đạn nhanh đó nhỉ…. Kanae, Kohaku có thể thấy được dòng chảy pháp lực không?”

““Kiếm kỹ Shinkage của cô ấy có vẻ như đã được luyện tập với mục đích chiến đấu với pháp sư. Nó không hữu hiệu về mặt thực tế so với khả năng [Phỏng đoán] của phái ta nhưng… nhưng bù lại cô ấy có [Trực giác Hoang dã] để tránh đòn. Một kỹ năng rất đáng để chú ý”

Khẩu súng máy đã phá hủy ma thuật phòng thủ của Kohaku. Dẫu vậy, Kohaku vẫn không để Lotte chạy thoát, theo sát cô ấy, và đâm thẳng kiếm vào khoảng trống của bộ giáp. Kohaku cố làm Lotte không thể niệm chú bằng đòn sát thương ấy nhưng―nhưng với tốc độ niệm phép như vậy, đó là điều rất khó.

“Bàn tay này chạm đến đỉnh tháp Babel, nắm lấy tia sét của Chúa! Hỡi tia sét thỏa hiệp với sinh mệnh của ta, hãy xoáy lên theo ý chí của ngươi! Rào chắn siêu điệnGia tốc trọng trường!!”

Ma pháp cấp 3 của Lotte―Tay trái Lotte được trang bị một chiếc bao tay sắt lớn. Cơ thể cô ấy bọc thép, với tay phải là khẩu súng máy và chiếc bao tay sắt máy ở tay trái, trông thật hùng hồn.

Lotte càng niệm phép bao nhiêu―thân người cô càng trở nên nhỏ bé bấy nhiêu bởi những món vũ khí cồng kềnh.

“Prophet…tấn cônggg!”

Cùng lúc Lotte hét lên, vũ khí trang bị trên chiếc bao tay phát ra ánh sáng cùng những tia lửa ‘BIRIRI’

Và thế là, giữa lòng bàn tay trái Lotte―phóng ra một lưới điện. Kohaku, một người chỉ biết đánh cận chiến, bị vướng vào cái lưới ấy. Điều đó làm cô bị thương khá nặng nhưng may thay, cô vẫn lùi lại kịp.

Với chiếc găng tay như vậy, việc đánh cận chiến trở nên rất khó khăn.

“Khỉ thật…Đừng xem nhẹ cô nương đây!”

Kohaku tra thanh wakizashi vào và rút ra thanh katana khác. Hành động ấy là sao ta?

Kohaku suy xét một lúc, rồi cô ấy lộ ra vẻ thất vọng và lại tra thanh katana đó vào bao.

“Kohaku vẫn có một con át chủ bài…nhưng cô ta không sử dụng nó ở đây huh.”

Kanae thầm thì. …Át chủ bài à.

Nhắc mới nhớ, Kohaku từng nói là cô ấy có một phương thức để đấu với những đối thủ có thể chặn được đòn kiếm.

Chẳng lẽ phương cách đó có thể khiến một kiếm sĩ bị chặn đứng phá vỡ bế tắc sao?

“Cả hai vẫn còn pháp lực nhưng mà…nếu như cố chiến đấu tiếp, thì nó sẽ gây ảnh hưởng đến giờ học của hai người, phải không? Kết thúc rồi! …Quyết định là Lotte thắng nhé?”

Hoshikaze-senpai ngừng trận đấu với một lý do có phần thiết thực.

“Thế nghĩa là, em được ở lại với các anh chị rồi phải không desu!?”

Lotte chạy tới Kazuki với âm thanh ‘GASHAAN-GASHAAN’ của vũ khí vẫn đang trang bị trên người. Uwaa…có vẻ khá hãi hùng đấy! “Onii-san, sao anh lại chạy desu!?”

“Nuuu…sức của bổn cô nương cũng chỉ vậy thôi sao…Kazuki, có vẻ hơi bất tiện nhưng em sẽ quay lại! Ngày nào đó anh sẽ phải ăn bento của em, xin cáo từ!”

Kohaku đang cúi người xuống vì bị thương, rồi thất vọng đạp chân xuống đất, và sau đó cô ấy nhanh chóng rời khỏi đó.

“Charlotte Liebenfrau lập khế ước với Diva khác với 72 Con Quỷ của Solomon.

Nói cách khác cô bé là Ngụy pháp sư nhưng…theo kết quả kiểm tra thể chất và quét tâm thức, cùng nhiều thứ khác nữa, không có dấu hiệu tâm trí cô bé bị xâm chiếm. Bị nghi là một trường hợp nguy hiểm, cô bé được đưa vào trường ta để giám sát. Về điểm này thì giống như tên Hạng E phế vật―Hayashizaki Kazuki.

Đặc điểm khác biệt của Diva dựa vào Thần thoại về họ. 72 Con Quỷ của Solomon ở phe chúng ta, có rất nhiều ma thuật thực sự là ma thuật[5]. Do đó, các chiến thuật như Thiên Địa Trận Đồ được phát triển nhưng, Diva mà Charlotte lập khế ước lại ở dạng khác. Để ý cẩn thận, nó sẽ rất hữu ích khi đấu với một Diva vô danh. Thêm vào đó, tốc độ niệm phép của cô bé cũng rất có ích. Giờ các em nên chuẩn bị khi đấu với Phép triệu hồi Kí sinh. Cứ lấy đó để mà tham khảo.”

Đây là tiết thực hành ma thuật đầu tiên của Lotte từ khi chuyển đến, Liz Liza-sensei giới thiệu một nét đặc biệt của Lotte với các học sinh khác. Dĩ nhiên, việc cô bé là người tị nạn không được nhắc đến.

Lotte “khoác” lên bộ Chiến Bào Ma thuật, và trình diễn một màn súng liên thanh, do đó, ngay khi kết thúc, mọi người bu lấy Lotte với những ánh mắt thích thú. Tất nhiên bọn họ đều có mong ước trở thành kị sĩ, nên đều muốn quan sát và học hỏi, do đó, dù ồn ào, nhưng không một ai nói những chuyện tào lao ở đây cả. Kazuki, người đã chứng kiến ma pháp của Lotte, đứng ngoài đám đông ấy và hỏi Liz Liza-sensei:

“Liz Liza-sensei…Lotte sẽ bù đắp cho phần yếu kém trong nhóm em, nhưng mà…”

Ma pháp tấn công mà Lotte cho mọi người thấy đều là về đạn dược và sốc điện. Đối với Kazuki và Mio, việc Lotte tham gia, sẽ bổ sung vào những phương thức chiến đấu nghèo nàn của nhóm. Nhưng…

“Liệu nhóm gồm em, Lotte và Mio có thể tiêu diệt những kẻ thù kháng nhiệt được không? Chẳng phải lửa hay điện, sau cùng cả hai đều [sinh nhiệt] mà…”

“Rác rưởi à, tốt nhất em nên bị giật một lần đó. Nếu em quan sát kĩ vết thương, em sẽ thấy rõ sự khác biệt ngay thôi.”

Liz Liza-sensei trả lời một cách gay gắt trước câu hỏi của Kazuki,

“Bỏng do điện giật có hai phương diện. Thứ nhất, đúng như em nói, nó sinh nhiệt nhưng mà, trái với vết bỏng thông thường chỉ ảnh hưởng bên ngoài, bỏng do giật điện tác động cả ở phần bên trong cơ thể. Đó là lý do vì sao khi đấu với kẻ thù có lớp da dầy hay trang bị giáp trên người, dùng điện để gây sát thương từ bên trong có thể nói là rất hữu hiệu.”

Kazuki nhớ lại về con slime đỏ đó. Con slime ấy, cậu không thể thấy được điểm khác biệt giữa phần bên ngoài hay bên trong. Bài học này có lẽ không phù hợp trong trường hợp đó.

“Một điều nữa, điện giật cũng có thể phá hủy hệ thần kinh của thể sống. Nhiều thể sống điều khiển cấu trúc cơ thể như là cơ bắp sử dụng tín hiệu điện. Dòng điện mạnh sẽ gây ảnh hưởng lớn đến hoạt động đó. Nếu em làm ai đó giật điện, tim họ sẽ ngừng hoạt động. Em nghĩ là tên nào còn cử động được nếu tim ngừng đập chứ?Giống như rung thất[6] và AED[7] đó. Tại sao bệnh nhân với tim ngừng đập vẫn có thể sốc điện để khôi phục? Đó là vì cơ tim hoạt động dựa vào tín hiệu điện.”

Kazuki đột nhiên nhớ tới ma pháp cường hóa của Hoshikaze-senpai, [Lôi Tốc] – gia tăng sức mạnh cơ bắp và hệ thần kinh. "Em hiểu rồi, xem ra điện có nhiều công hiệu đến vậy".

“Các em phải đối đầu với thứ gì trong nhiệm vụ hôm trước nhỉ…theo như báo cáo là slime. Em nghĩ slime di chuyển bằng cách nào? Tất nhiên slime không có cơ bắp và nó được hình thành bởi chất nhớt, nhưng những chất nhớt ấy hoạt động dựa theo nguyên lý nào? Tuy nghiên cứu về Hệ sinh thái của Quái Thú vẫn chưa được tiến hành, nhưng dựa theo trải nghiệm thực tiễn của tôi, dùng điện để chống lại slime là tốt nhất. Lúc có dòng điện mạnh, lũ slime sẽ bị giật vì cơn lốc tín hiệu điện thất thường. Không lâu sau, chúng không thể duy trì hoạt động cơ thể và tan chảy thành chất nhớt. Thú vị đấy chứ? Có thể chúng bước ra từ một thế giới giả tưởng, nhưng ngạc nhiên thay, cách thức chúng tồn tại không quá khác biệt với logic của chúng ta. Đó là một bài học rất hay đó.”

“Ý cô là lũ slime dùng hệ thống sinh học giống như con người để di chuyển sao!?”

“Có lẽ. Cho dù bị xẻ nhỏ, chúng vẫn có thể hoạt động được. Dường như chúng có một bộ lõi với nhiệm vụ truyền tín hiệu để chất nhớt có thể tập hợp lại được. Có thể coi con slime là một nhóm các thể sống liên kết lại.”

“Sensei nhắc em mới nhớ, Hiakari-san cũng có nói cô ấy giết chết lũ slime bằng cách cho chúng ngộp thở…”

Hô hấp bằng không khí và di chuyển nhờ tín hiệu điện, đúng là một [thể sống].

“Tiếp thu tốt nhỉ, giáo viên sẽ cung cấp mọi kiến thức cho học sinh chưa hiểu mà.”

Giọng Liz Liza-sensei có vẻ hơi khắc nghiệt nhưng bên trong, cô ấy là người dịu dàng. Rồi cô ấy kiễng chân lên và gõ vào đầu Kazuki mấy cái.

“Với nhóm em hiện giờ, thực hiện lại nhiệm vụ lúc trước chắc chắn sẽ thành công. Em thực hiện lại nhiệm vụ vào cuối tuần là ổn đó. Nhớ là, đây cũng là vì để Amasaki Mio trụ hạng nữa.”

Phần 2

Tiêu diệt lũ Quái Thú sống trong khu rừng của Vùng đất Hắc ám ở phía Tây Tokyo, và giải phóng khu rừng―

Kazuki và những người khác quyết tâm thực hiện lại nhiệm vụ mà họ thất bại vào Tuần lễ Vàng.

Không có tiết học nào ở Học viện vào thứ bảy, nhưng ngày nghỉ thế này không phải là để chơi bời, mà để các kị sĩ tập sự thực hiện nhiệm vụ truy quét nếu có thời gian.

Kazuki và những người khác đi tới bến tàu sau khi ăn sáng ở Ngôi nhà của Phù thủy.

Phương tiện đi lại để thực hiện nhiệm vụ chủ yếu sử dụng đường sắt. Nhờ có tàu quang ma pháp để đi quanh thủ đô và hệ thống Shinkansen[8] mới để đi ra ngoại thành, thời gian di chuyển không quá lâu. Tất nhiên là chi phí là do học viện chi trả.

Các nhiệm vụ cũng là vì lợi ích cho sự tiến bộ của các học viên trên con đường trở thành kị sĩ, thế nên nó được coi như bài thực hành trên lớp.

“Cho em vào nhóm thế này là mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió sao?”

Giữa đường đến nhà ga, Lotte băn khoăn hỏi Kazuki.

Kazuki đứng giữa với Lotte ở cánh trái, và Mio ở phía phải, cả ba người đi trên đường.

“Lotte đi cùng thì bọn anh thấy yên tâm hơn. Lần này nếu gặp bọn slime đỏ lúc trước thì cũng không sao cả.”

“Vậy em sẽ luôn sẵn sàng sử dụng ma pháp điện năng desu.”

Có vẻ cái găng tay đó sẽ vẫn tạo ra điện được chừng nào ma thuật Lotte chưa cạn kiệt. Nếu thực thể hóa sẵn, cô ấy có thể di chuyển tấn công nhanh chóng với nó mà không cần niệm chú.

Sức công phá có thể hơi yếu nhưng loại ma pháp này rất phù hợp để làm nhiệm vụ.

…Một lần nữa Kazuki nhận ra tầm quan trọng của việc sử dụng nhiều loại ma pháp để đối phó các trường hợp khác nhau. Giá như cậu sử dụng sức mạnh của Lemegeton thuần thục hơn nữa…

“Kazuki, kìa, nhìn kìa.”

Đột nhiên Mio kéo tay áo Kazuki và chỉ tay về một góc phố.

Trên con phố mua sắm trước nhà ga, [Các Kị sĩ] trong bộ đồng phục trắng với huy hiệu đính kèm đang rảo bước.

Nhóm kị sĩ này đang thu thập thông tin ở các vùng lân cận của Học viện Kị sĩ để điều tra.

Có vẻ như Kị sĩ Đoàn đang tìm xem Loki đang lẩn trốn ở đâu.

Loki trốn đi cùng với binh đoàn Ngụy pháp sư đã mất ý thức, nên chắc hẳn phải có dấu hiệu của bọn chúng. Biện pháp hiệu quả nhất là hỏi các nhân chứng. Nếu các kị sĩ kiên nhẫn thu thập thông tin về những nơi có liên quan tới Kaya và Loki, khả năng tìm ra lời khai liên quan tới Loki là khá cao.

“…Nè nè, em tự hỏi [Hắc Kị sĩ] đứng cùng với các kị sĩ mặc đồng phục trắng kia có phải là người được truyền thông nhắc tới, kị sĩ được Kị sĩ Đoàn của Đức cử tới không?”

Mio nhận ra và thầm thì.

Giữa nhóm Kị sĩ Đoàn Nhật Bản mặc y phục trắng, có một người mặc đồ đen ở đó.

Cô gái đó cao hơn những cái đầu xung quanh và khuôn mặt thì mang những nét của một người ngoại quốc.

Có vẻ đồng phục của Einherjar Đức là màu đen.

“Anh có nghe nói họ đã tới Nhật nhưng mà…chứng kiến trực tiếp thế này anh mới dám tin.”

Kazuki đã nghe tin này từ Kaguya-senpai từ trước đó.

Vài ngày sau cái đêm đó, tin tức về việc Einherjar đến Nhật đã lan truyền đi khắp thế giới.

Hợp tác để khuất phục Loki bằng sức mạnh hàng đầu Bắc Âu, Einherjar của nước Đức. Sự hợp tác này diễn ra trong một tháng.

Với tình hình Nhật Bản đã cắt đứt mọi quan hệ ngoại giao, việc một kị sĩ nước ngoài tới đây là một sự kiện rất lớn.

Tất nhiên là việc đàm phán giữa Nhật Bản và Đức không hề được truyền thông nhắc tới.

“…” Bên cạnh Kazuki, Lotte khúm núm trước sự hiện diện của kị sĩ người Đức đó.

“Không sao đâu. Cô ta không đến bắt Lotte, cô ta chỉ đến để đánh bại một Diva tên là Loki thôi.”

Kazuki nhẹ nhàng ‘ponpon’ vỗ lên đôi vai đang run rẩy của Lotte.

“Cảm, cảm ơn anh nhiều, Kazuki-oniisan.”

Lotte như cố gượng cười, rồi cô nàng bám lấy cánh tay của Kazuki như muốn dựa dẫm vào đó. Một trái tim bay ra từ ngực cô.

“…muu.” Vì lý do nào đấy Mio rên rỉ và ôm cánh tay kia của Kazuki.

…Khó đi ghê ta. Trong khi cả ba cứ bám riết lấy nhau, họ tiếp tục đi tới nhà ga mà không để tâm đến các kị sĩ.

Đi qua đám người đó, cô kị sĩ người Đức, với bộ y phục đen, thoáng nhìn họ…Kazuki cảm thấy thế.

“…Chih. Chẳng phải là mấy đứa ở Học viện bỏ về vào hôm trước đây sao?”

Khi họ đến cổng của Vùng đất Hắc ám, người lính gác cổng châm chọc.

“Cho bọn cháu xin lỗi vào lần trước. Nhưng lần này, bọn cháu đã củng cố lại nhóm, nên bọn cháu sẽ thu được thành quả thôi.”

Trước những lời của Kazuki, người lính gác để ý tới Lotte, “Người da trắng à? Hiếm gặp nhỉ…” và ông ta mở to mắt. Lời nói đó có vẻ hơi khiếm nhã nhưng thực tế mà nói, [Người Da Trắng với quyền công dân Nhật Bản] rất là hiếm gặp.

Dù sao thì, Kazuki cùng với hai người kia đều được phép qua cổng và đi sâu vào Vùng đất Hắc ám.

Một thoáng sau khi qua cổng, cảnh vật xung quanh chỉ là một khu rừng, không có dấu hiệu nào cho thấy đây là Vùng đất Hắc ám cả.

Vị trí của Vùng đất Hắc ám đã sâu hơn so với trước, quả là không ngoa khi nói rằng đây là nhờ nỗ lực của Koyuki. Lũ Quái Thú càng chết nhiều, cảnh tự nhiên vốn có sẽ quay trở lại.

―Và rồi trận chiến bắt đầu. Kazuki bảo vệ Mio và Lotte khỏi bi lũ slime tấn công. Với vai trò cánh hậu, hỏa pháp của Mio thiêu rụi hoàn toàn lũ slime.

Tiêu diệt xong lũ slime, cảnh vật xung quanh họ dần dần trở về là một khu rừng như lúc ban đầu.

“―Prophet…tấn công!”

Lotte thu hút lũ slime đỏ kháng nhiệt, rồi giam hãm chúng trong lưới điện và từng con một bị tiêu diệt. Lũ slime sau khi bị giật điện, theo lời Liz Liza-sensei, giống như một bệnh nhân bị suy tim cấp tính―rung lên điên loạn, ‘PAN!’ chất nhớt bắn tung tóe và chúng không còn hoạt động nữa.

“Kyaa!”

Chắc vì đứng quá gần, một phần nhỏ của con slime đỏ bắn lên người Mio và Lotte.

Kazuki đột nhiên nhớ tới Mio lúc trước. Chất lỏng đó―là chất độc ảnh hưởng đến tâm trí.

“Hai em ổn chứ!? Có vẻ bị dây một chút lên người rồi nhỉ.”

“Vâng…Nếu chỉ có thế thì không sao…”

Mio xấu hổ trả lời với giọng e thẹn. Rồi chẳng rõ lý do, cô ấy nhẹ nhàng bám lấy tay Kazuki. Lotte cũng tới ôm Kazuki mà miệng thì lẩm bẩm ‘funyafunya’.

…Thế này chẳng phải hiểm quá sao?

Cả hai bộ Chiến bào của hai người đều rất lộ liễu, bị ôm như thế khiến Kazuki thấy hơi khó chịu.

“Chỗ mình vừa đi qua có một cái hồ, ta qua đó rửa sạch chỗ chất nhớt đi.”

“Vừa được nghỉ ngơi vừa được gần gũi với Kazu-niii thì còn gì bằng―. Vui quá điiii♪”

“Không hiểu sao nhưng mà em vui lắm desu♪ Mọi thứ đều rất ổn♪”

“Hai má tỉnh cho con nhờ! Du có thế nào cũng không ổn đâu! Nào, ta đi thôi.”

Kazuki vòng tay ra ôm lấy vai họ và đưa họ tới con hồ.

Cậu đưa hai cô gái tới chỗ có nhiều nước rồi ngồi ở gốc cây gần đó.

Lũ Quái xung quanh khu vực này hầu như đã bị tiêu diệt, trước đây từng có một đầm lầy nhưng giờ nó đã trở lại thành cái hồ sạch trong. Mio và Lotte cứ mặc cả Chiến bào mà lao mình xuống nước và rửa sạch chỗ chất nhớt dính trên người.

Lotte khơi mào bằng cách tạt nước vào người Mio, rồi cả hai cười đùa vui vẻ và nghịch nước.

“Cả anh nữa đấy Kazuki, lại đây đi!”

“Thôi, bộ đồng phục của anh mà bị ướt thì phiền lắm.”

Nếu cậu dùng tâm vận để giũ sạch nước cũng không sao, và dùng ma pháp tăng nhiệt để làm khô sau đó nhưng… cả hai cô gái đều mặc Chiến bào mỏng, trong khi bộ đồng phục của cậu bao gồm áo sơ mi và áo khoác ngoài. Như vậy sẽ khiến cậu tốn thêm chút thời gian.

Lợi dụng lúc Mio gọi Kazuki, Lotte té nước vào mặt Mio. Mio đáp trả lại ngay sau đó. Cả người lẫn tóc họ ướt nhẹp, nhưng điều đó khiến họ trông thật lóng lánh rực rỡ trong ánh mặt trời.

Cả hai bộ Chiến bào của hai cô gái đều để lộ ra rất nhiều phần da thịt và những đường cong trên cơ thể.

Làn da của họ bóng mịn vì bị ướt, cơ thể họ như hiện ra trong ảnh ba chiều vậy. Một cảnh tượng đẹp mắt hiện ra trước mắt với thân hình quyến rũ của hai người họ.

Thân hình gợi cảm, những cặp giò quyến rũ và bộ ngực ướt át của Mio, khiến Kazuki không thể rời mắt…cậu lắc đầu trong tội lỗi vì đã nhìn họ bằng ánh mắt hết sức kì lạ.

“…Đừng chơi quá lâu đấy―!”

Kazuki nói rồi quay lưng đi.

Thành thực mà nói, Chiến bào Ma thuật quả là liều thuốc kịch độc với mọi con mắt kể cả lúc bình thường nhất. Lúc này thì hơn cả như thế. Nhưng những bộ đồ này là để chiến đấu, vì thế nếu cậu ta thường xuyên có những ý đồ đen tối như thế, cậu sẽ không được chiến đấu cùng họ.

Dù chỉ là nghỉ ngơi đôi chút, nhưng Kazuki lại mong nó kết thúc sớm.

Nhưng ngay sau khi cậu quay lưng lại, cả hai cô gái hét lớn.

Kazuki hoảng hốt quay lại, và trên bề mặt con hồ, một con Quái Thú khổng lồ với khuôn mặt giống hải quỳ hiện ra. Vài chiếc xúc tu lao về phía hai cô gái.

“Prophet…Bắn!”

Lotte cảm nhận được sự bất ổn và nhanh chóng niệm phép nhưng đạn bắn lệch rất nhiều.

Ở phía kia, thân thể ướt át của Mio bị những chiếc xúc tu cuốn chặt.

“N,này! Ta ghét xúc tu lắm đấy!!”

Trên xúc tu loài hải quỳ biển thường có những vết chém bởi những cái xúc tu bị cắt đứt đi sẽ phục hồi lại như lúc đầu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là con quái điều khiển những cái xúc tu đã tấn công Mio lúc trước.

“Mio! …Anh sẽ không để mấy cái xúc tu đó làm chuyện xằng bậy đâu!!”

Lúc Mio hoàn toàn bị những cái xúc tu cuốn chặt, tất cả những cái xúc tu ấy đều bị cắt đôi chỉ bằng một nhát chém Iai của Kazuki.

“Ka, Kazu-nii! Cảm ơn anh! Vì anh đã nói [Anh sẽ không để những cái xúc tu đấy làm điều xằng bậy với Mio của anh đâu]…ehehe.”

Một trái tim từ Mio bay lên và bị Kazuki hút vào sau khi cậu cứu cô nàng khỏi tình huống khó coi.

…’Mio của anh’ sao, mình đâu có nói thế nhỉ.

“Niệm phép nhanh đi!” Kazuki mắng cô, và Mio đáp lại “Được rồi!” rồi chuyển sang trạng thái chiến đấu. Nghe được câu trả lời dõng dạc từ phía sau, Kazuki tập trung cắt đứt những chiếc xúc tu đang cố nhắm tới Mio và Lotte.

Mấy cái xúc tu này…sao chúng chỉ nhắm tới con gái thôi nhỉ! Ảnh hưởng từ Thần thoại nào vậy!?

Katana của và loạt đạn của Lotte không thể gây ra sát thương chí tử cho con Quái Thú ấy. Thế rồi…

“Món nợ từ lúc trước…ta sẽ trả lại ngươi! Mấy cái xúc tu bẩn thỉu này!! Đôi cánh Hỏa diệm!”

Nhờ được Kazuki bảo vệ, Mio hoàn thành câu thần chú cấp cao, đôi cánh lửa dang rộng ra và cô ấy lao tới con hải quỳ. Không thể đếm được số xúc tu cùng với cơ thể con Quái thú bị đôi cánh lửa nuốt gọn―nó trở thành đòn kết liễu. Thiên Địa Trận Đồ là vậy. Sau cùng thì, phép triệu hồi cấp cao vẫn quyết định kết quả trận đấu.

“Kazu-nii, ta làm được rồi!”

Mio nói với giọng hào hứng và chạy tới ôm Kazuki. Bộ ngực mà Kazuki dán mắt vào từ lúc nãy giờ ấn vào người cậu một cách êm ái.

“Đừng, đừng ôm anh trong lúc em đang thế này!”

“Sao chứ?”

“…Thì bộ đồng phục của anh sẽ bị ướt, là thế đó.”

Kazuki cố tránh mắt khỏi một Mio ướt át và nhìn xung quanh …Có vẻ con hải quỳ khổng lồ đó là chùm cuối của nơi này vì thế mà cảnh vật xung quanh dần trở lại vẻ đẹp vốn có của nó.

“Có vẻ như nơi này gần như được giải phóng rồi nhỉ…. Đợi đến lúc bộ Chiến bào của em khô thì đi vào sâu hơn một chút nhé?”

Trước đó, đây là một Vùng đất Hắc ám cực lớn, giờ nó đã được thu hẹp đến thế này.

Cứ theo tiến độ, sớm muộn gì thì hôm nay họ cũng giải phóng được khu rừng.

Mio và Lotte cũng cảm thấy thế, nên họ đồng ý với Kazuki.

Khi họ tiến sâu vào trong Vùng đất Hắc ám, không khí ở đây cũng như sự hiện diện của các Quái thú cũng thay đổi theo.

Những tán cây dày che khuất ánh sáng khiến nơi đây trông thật mờ mịt. Từ khoảng không tối tăm giữa các cây thường xuân, con Quái thú lao ra tấn công bất ngờ.

Quái thú có khả năng chuẩn bị cho những cuộc phục kích đều là dạng rất dữ tợn giống như thú hoang.

Ví dụ, Quái thú dạng khỉ nhảy ra từ giữa các tán cây và tấn công bằng những bộ vuốt sắc nhọn. Kiếm sĩ hạng trung khó có thể nắm bắt tốc độ của chúng và sẽ bị áp đảo.

Thế nhưng Kazuki phỏng đoán được những chuyển động đó và kết liễu chúng bằng một nhát chém Iai thần tốc.

Thêm ví dụ nữa với quái dạng heo rừng với lớp da cứng như thép. Nó sở hữu sức mạnh tàn phá khủng khiếp, sát thương vật lý hay bằng lửa cũng khó mà xuyên qua lớp da dầy đó được.

Tuy nhiên điện năng của Lotte vẫn có thể thiêu đốt sâu bên trong lớp da đó.

Mio từ phía sau, dùng ma pháp công phá để hỗ trợ, tấn công lũ Quái thú bằng ma pháp cấp 5.

Những con Quái thú bị giết chết đều biến thành dạng hắc ma pháp rồi tan biến.

Đây là khu rừng mà không ai được phép bất cẩn, nhưng nhóm vẫn chiến đấu một cách ổn định và hiệu quả. Nếu có tham vọng hơn, Kazuki có thể thêm một người bảo vệ ở trước để mình niệm chú, nhưng…

Kazuki có thể sử dụng phép triệu hồi cấp 6 của Phoenix là nhờ mức độ tình cảm của Mio tăng lên đáng kể. Nhưng vì Kazuki là người tấn công tuyến đầu trong nhóm ba người họ, cậu không có chút thời gian nào để niệm phép cả. Phần pháp sư trong cậu có phần khó chịu vì điều đó.

Khi tiếp tục tiến sâu vào khu rừng, họ thấy một cái thang đá dẫn tới ngọn đồi nhỏ. Cái thang đó không cao như bậc thang leo núi, nhưng trên đỉnh, một khoảng không mở ra.

Có một torii[9] được dựng ở khoảng không đó và bên trong torii, là một ngôi đền. Màu đỏ rực linh thiêng của nó biến mất vì sự biến đổi của Vùng đất Hắc ám, toàn bộ ngôi đền được sắc đen bao phủ. Nơi đây từng thờ một Shinto[10]. Lẽ ra nơi này là một nơi thiêng liêng và yên tĩnh, nhưng bầu không khí xung quanh đây toát lên một điều gì đó bất thường.

Khi ba người đặt chân tới đó, một con Hồ Ly nhảy ra từ tán cây xung quanh. Kazuki nhanh chóng chặn nó lại bằng nhát kiếm Iai thần tốc, nhưng ngay lúc đó―

“Kuu…!”

―Bộ lông vàng của con Hồ Ly vang lên ‘biriri’ và tia lửa tóe ra.

Một rào chắn giống như với ma pháp của Lotte. Dòng điện truyền vào thanh Katana và tới Kazuki.

Kazuki kịp sử dụng ma pháp phòng ngự, để tia điện không làm cậu ảnh hưởng, nhưng, ma pháp phòng ngự bị phá vỡ, nó tạo ra một hiện tượng gọi là .

Chính vì lẽ đó mà kiếm pháp của Kazuki bị nhiễu loạn.

Con Hồ Ly thoát khỏi nhát kiếm Iai của Kazuki và đâm sầm vào người cậu.

Kazuki xoay người và tránh được đòn tấn công.

Và chỉ cần có thế, Kazuki đã xong việc của mình.

“Prophet…Bắn!”

“La Toàn Hoa!”

Con Hồ Ly vừa tấn công trượt mục tiêu vừa liên tục nhận những loạt đạn súng liên thanh và hỏa đạn xối vào. Cơ thể nó biến thành dạng hắc ma pháp và biến mất.

“Hm, khí tiết của kẻ địch có thay đổi khi chúng ta bước vào đây nhỉ.”

“…Ở một nơi có lượng ma thuật dày đặc thế này ngay cả khi ở bên trong Vùng đất Hắc ám như ở đây, chắc chắn có Thánh Vật đó!”

Mio hào hứng nói và chỉ về phía ngôi đền.

Thỉnh thoảng người ta tìm thấy ở Vùng đất Hắc ám. Những thứ nhân tạo bị biến đổi do chịu tác động của một lượng lớn sức mạnh ma thuật, hoặc cũng có thể ma thuật ngưng tụ lại rồi tự tạo ra các Thánh Vật. Sau cùng thì, chúng biến đổi thành những bảo bối Thần thoại trên thế giới này.

Thánh Vật có một cấu trúc kỳ lạ mà đến cả giả kim thuật cũng không chế tạo được, nó hút pháp lực của người sử dụng và tạo ra các hiện tượng ma thuật phá vỡ mọi quy luật vật lý.

Từ việc kẻ thù xuất hiện mạnh hơn, pháp khí của nơi này dày đặc và bị ngưng trệ nhiều hơn so với những nơi khác. Như Mio nói, Thánh Vật dễ dàng tồn tại ở những nơi thế này.

“Dù thế nào thì, để tìm kiếm trong đền…chúng ta phải tiêu diệt bọn Quái thú ở đây trước đã.”

Kazuki vừa thầm thì vậy, một đàn Hồ Ly vàng, từng con một xuất hiện từ những bụi cây xung quanh nơi họ đang đứng. Có vẻ như những con vật này bảo vệ cho ngôi đền.

Lần này, khi Kazuki đã dụ lũ Hồ Ly tới đủ gần,

“Viêm Đế Khai Các!”

―chúng đều bị bức tường lửa thiêu cháy.

Cùng lúc đấy, Mio và Lotte cũng dùng ma pháp.

“Đây là…thanh kiếm thiêng sao?”

Bên trong ngôi đền thiêng chỉ là sự nhợt nhạt và đen nhẻm. Trên bàn thờ, một thanh katana được làm bằng gỗ nhẵn đặt trên đó. Chỉ có thanh katana là không mất màu và tỏa ra khí chất thiêng liêng.

Về cơ bản, đó là thanh kiếm thiêng của ngôi đền, nhưng nó đã biến đổi thành Thánh Vật vì nguồn pháp lực đã chảy vào trong nó.

Khi cậu chạm tay vào, cảm giác như bề mặt của thanh kiếm gỗ như đang thở. Pháp lực của Kazuki bị thanh katana hấp thụ vào. Thánh Vật phô diễn sức mạnh của chúng bằng cách hút pháp lực từ người sử dụng.

“Thánh Vật này chắc chắn có liên quan tới Truyền thuyết[11] Nhật Bản. Với lại, một thanh katana chẳng phải rất hợp với anh sao? Nào, Kazuki, thử xem sức mạnh của nó thế nào đi!”

Mio cao hứng nói. Kazuki cười với vẻ giễu cợt, rồi― một tiếng ’katsukatsukatsu’ vang lên từ lối vào ngôi đền.

Tiếng bước chân ngày một rõ ràng hơn―

“Mấy đứa nhóc đang làm gì vậy? Có biết là không được phép tự ý lấy Thánh Vật đi không. Hãy đưa cho bọn ta.”

Một nhóm hai người gồm một Thánh tích Pháp sư đang khoác trên mình bộ Chiến bào và một kiếm sĩ xuất hiện ở lối vào khu đền thiêng.

Xét tổng thể chiều cao và độ tuổi thì―họ là kị sĩ trong Kị sĩ Đoàn chứ không phải là học sinh.

Kazuki cảm thấy có chút không thoải mái. Tại sao Kị sĩ Đoàn dù thiếu nhân lực nhưng vẫn phân công người của họ đi làm những nhiệm vụ đơn giản đến mức này nhỉ?

“…Bọn em định đệ trình trong bản báo cáo về nhiệm vụ.”

Kazuki trả lời, nhưng cô Pháp sư trong bộ Chiến bào có vẻ như ngó lơ điều đó và nhanh chóng tiến tới Kazuki, cô ta giật lấy thanh Kiếm Thánh trên tay Kazuki.

Cô ta nhìn vào thanh katana ở phía thắt lưng Kazuki và nói.

“Nhóc chỉ là một tên kiếm sĩ…giữ một thứ như Thánh Vật quả là…”

Rồi cô ta quay phắt đi, “Đi thôi Kondou!” cô ta nói vọng tới chỗ người kiếm sĩ và rời khu đền thiêng.

“Rõ.” Người kiếm sĩ đáp lại và trung thành theo sau cô ta.

“Thế, thế là sao chứ, thật đáng ghê tởm! Ý em là, nếu chúng ta mang Thánh Vật ấy đến bàn nhiệm vụ, nó sẽ thể hiện thành quả của chúng ta đó!”

Cặp lông mày quyến rũ của Mio dựng đứng lên phẫn nộ.

“Dù họ có lên mặt dạy đời như thế nào, họ cũng chỉ là lũ thấp kém được cử đi làm một nhiệm vụ cực kì đơn giản trong thời điểm bận rộn thế này thôi! Kazu-nii còn mạnh hơn lũ kị sĩ lang băm các người nếu như đấu tay đôi đấy!! Ngu ngốc!! Thật quá là đần độn!!”

Khi hai kị sĩ đã rời đi, Mio không ngớt lời nhiếc móc họ và thè lưỡi.

Lotte cũng bắt chước theo và thè lưỡi. Trông họ như một cặp chị em vậy.

“…Thôi thì, dù thế nào ta cũng đâu có lấy lại được nó, thôi kệ đi và tập trung vào nhiệm vụ nào. Kị sĩ Đoàn cũng góp mặt vào rồi đó, nên dù thế nào hôm nay cũng phải giải phóng được nơi này.”

Mình cũng muốn được thử thanh Kiếm Thánh ấy…Kazuki không thoát ra nổi cảm giác ấy.

“Có vẻ như không có tên trùm nào ở đây như con hải quỳ ở chỗ trước nhỉ.”

Mio nói như đang cố gắng kiềm chế bản thân.

Càng đi vào trung tầm Vùng đất Hắc ám, pháp lực ở đây càng dầy và sẽ ngưng tụ ở giữa khoảng không.

Vì lẽ đó, trong rất nhiều trường hợp, một con Quái Thú với thứ hạng siêu việt hơn được sinh ra ở vùng trung tâm của Vùng đất Hắc ám.

Kazuki và hai cô gái đã tới trung tâm của Vùng đất Hắc ám ấy.

“Em tự hỏi không biết nhóm kị sĩ kia đã đấu với con quái thú chưa.”

“Anh không nghĩ thế đâu.”

Mỗi lần tiêu diệt được Quái thú, cảnh vật ở Vùng đất Hắc ám cũng thay đổi, nhưng chưa từng có lần nào cảnh vật thay đổi khi không có trận đánh nào xảy ra cả.

Nói cách khác Vùng đất Hắc ám này không quá lớn, nhưng Kazuki và hai cô gái đã dốc rất nhiều sức để thanh trừng lũ Quái thú rồi.

Pháp lực của mọi người gần như đã cạn, nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh trước điều đó.

“Em thấy hơi mệt…khả năng chịu đựng của em không tốt lắm.”

Chuỗi chuyện này giống như là phải leo núi cả ngày vậy. Lotte người gần như dành cả cuộc đời nằm trên giường bệnh cười với vẻ thất vọng và mệt mỏi.

“Xin lỗi, đúng là hơi quá sức với em nhỉ? Hay lúc về anh cõng em nhé?”

Nói là cõng cô bé như vậy, cũng đồng nghĩa như coi cô như một đứa em nhỏ, nhưng Lotte lại thốt lên những lời giống như đang tưởng tượng điều gì đó vậy.

“Em rất vui nếu onii-san làm vậy desu!”

Lotte trông có vẻ bối rối và hơi xấu hổ.

“…Đợi đã nào Kazu-nii, thế là không công bằng đâu nhé! Nếu anh cõng Lotte thì…em sẽ bị ra rìa, như thế…thật bất công nếu anh không bế em lên như một nàng công chúa!”

“Một người phía trước một người phía sau…cho dù có Cường hóa thân thể thì như vậy cũng hơi quá đó em biết không”

Không rõ vì sao không khí giữa họ trở nên thoải mái hơn khi ba người tiến tới trung tâm khu rừng―

“…La Toàn Hoa!”

Con Quái thú cuối cùng bị hỏa đạn bắn tan thành từng mảnh.

Ngay lúc ấy, cây cối xung quanh hoàn toàn trở lại thành những tán lá xanh tươi của tháng Năm.

Bầu không khí kì lạ biến mất và làn gió hạ thoảng qua mang theo hương vị mùa hè.

Khi mọi người đang cười nói vui vẻ―Kazuki cảm thấy lạnh sống lưng [vì cái gì đó hiện diện].

“Sao vậy, sao đột nhiên trông anh hãi hùng thế?”

“…Lúc này, có một nguồn pháp lực lớn từ đâu đó đang tỏa ra khu vực này.”

“Eh, nguồn pháp lực đó…. …!?”

Có vẻ như Mio cũng cảm thấy lượng pháp lực phát ra nhờ Tăng cường cảm nhận, vẻ mặt cô ấy thay đổi.

Không lâu sau, họ nghe thấy có tiếng động người dẫm lên những chiếc lá rơi từ phía sau.

“…Hmm, cũng muộn rồi nhỉ. Việc giải phóng Vùng đất Hắc ám cũng xong rồi…nghĩa là, họ chỉ còn đủ sức để vui vẻ thôi nhỉ?”

Một giọng nữ trầm hiếm gặp, trong lời nói ẩn ý sự đe dọa mà bên ngoài thì lạnh như băng.

Họ ngoái lại nhìn. Từ trong bụi cây, một người phụ nữ tóc vàng trong bộ quân phục đen đang nhìn về phía họ.

Người phụ nữ ấy đột nhiên niệm chú.

“…Chào. Vì những chiến binh với tham vọng giành được Valhalla, giáng trần từ Asgard và chứng minh cho sự dũng cảm. Ta sẽ cho các ngươi thấy ý chí của một vị anh hùng. Hỡi thần chiến tranh của Asgard…Hãy tới đây.”

Cô ta là một phụ nữ có cách ăn mặc khá kì quái. Mặc bộ quân phục ở ngoài, giắt một thanh kiếm ở hông và cầm một cái khiên cổ ở tay trái. Đây không phải loại khiên mà kiếm sĩ Nhật sử dụng.

Cùng lúc cô ta niệm chú xong, bộ quân phục đen tuyền được bao trùm ánh sáng của sự Truy xuất―cô ta biến đổi và mặc trên mình bộ giáp sáng lóng lánh trông như được làm từ ngọc xanh biển. Đây là…..Chiến bào Ma thuật sao?

Người này…không lẽ là, Einherjar của Đức sao?

“…Mio, Lotte, có kẻ địch!!”

Người lính đó trông như là một Valkyrie[12], cô ta xuất kiếm và lao tới. Họ không hiểu gì nhưng họ hiểu rằng người đó có gì đó thù hằn với họ.

Kazuki thủ thế Iai đồng thời niệm phép và lao ngay vào đối thủ.

Phía sau cậu, Lotte và Mio cũng lần lượt niệm chú.

Trận đấu này thật là―khó hiểu!

“…Ta sẽ chiến đấu anh dũng, chết trong vinh quang, và mong muốn được tham gia vào những cuộc chiến của Asgard nhiều hơn nữa! Hãy để những giọt máu thánh thần bảo vệ cho ta! Berserk[13]!! (Đôi mắt đỏ của thần chiến tranh)”

Người phụ nữ trong bộ áo giáp ấy niệm chú. Cô ta sử dụng một loại ma pháp nào đó và đôi mắt cô ta đỏ rực.

Cùng lúc ấy, tốc độ chạy của cô ta cũng tăng lên đáng kể. …Đây hẳn là một dạng ma pháp cường hóa.

“Mitrailleuse! Prophet…Tấn công!!”

“La Toàn Hoa!”

Thoạt tiên là khẩu súng máy, tiếp sau đó, hỏa đạn vượt qua Kazuki và lao tới người lính kia.

Cô chiến sĩ đó mở to đôi mắt đỏ trông như đang rực cháy đó ra và nhanh chóng giương chiếc khiên lên.

Đạn thép và hỏa đạn đều bị cái khiên nhỏ bé làm lệch hướng.

…Phản xạ của cô ta đúng là phi thường. Dù là vậy, nhưng nó không phải là phỏng đoán giống như Kazuki. Ma pháp vừa xong không chỉ cường hóa cơ thể cô ta mà còn cường hóa cả phản xạ nữa.

…Cả cái khiên đó nữa, sao nó có thể đẩy lùi được La Toàn Hoa mà không bị nứt nhỉ!?

Kazuki và người lính đó cuối cùng cũng giáp mặt.

Người phụ nữ đó bổ mạnh thanh kiếm Tây to lớn mà cô đang vác trên vai. Kazuki nhanh chóng sử dụng Iai.

Với Kazuki, lần bạt đao đầu tiên không dùng để tấn công.

Cậu đỡ cú chém từ cô lính, sau đó nghiêng người cốt để làm đổi hướng sức nặng đòn đánh của đối phương. Mạnh quá!

Có thể nói, với một người từng trải nghiệm hàng tá thế khóa kiếm, cậu chưa từng được thấy nhát chém kiếm nào có trọng lượng như vậy.

Dù vậy, thế thủ của đối phương bị phá vỡ, Kazuki chém nhát thứ hai với thời gian đủ đánh trúng kẻ thù.

Thế nhưng tay trái cô ta di chuyển với tốc độ đẩy lùi cả ánh sáng, nhát chém của Kazuki bị cái khiên đánh bật ra.

“…Lúc hai thanh kiếm chạm nhau, tôi hầu như không cảm nhận được kiếm của cậu và thế thủ của tôi bị phá vỡ. Có vẻ như cậu đã sử dụng một kiếm kỹ khá thú vị đấy nhỉ, chàng trai.”

Người chiến binh ấy bật cười trước mặt Kazuki. …Cô ta có thể nói tiếng Nhật sao!?

Đòn phản công của cô ta cũng lập tức đến. Kazuki phỏng đoán được nhát chém và tránh được.

Cứ tấn công rồi phòng thủ liên tục khiến Kazuki mất tập trung. Câu thần chú cậu chuẩn bị giờ biến mất.

Để mà niệm chú khi phải giáp chiến với đối thủ như thế này rất khó cho Kazuki.

Đạn súng máy và La Toàn Hoa bắn yểm trợ cho Kazuki, nhưng người lính nữ ấy di chuyển cái khiên một cách đầy chính xác. Cô ta ưu tiên ngăn chặn La Toàn Hoa có năng lực công phá mạnh hơn thay vì đạn súng máy.

Là một chiến binh cũng như một Thánh tích Pháp sư. Cậu gần như thấy hình ảnh mình trong gương…

“Cô là kị sĩ người Đức đó sao? Nếu hiểu tiếng Nhật thì hãy trả lời đi, tại sao cô tấn công chúng tôi?”

Kazuki thủ thế và hỏi, nhưng cô chiến binh đó chỉ cười lớn.

“Thay vì hỏi vậy, hãy chiến một trận thật hay vào nào, chàng trai.”

Và rồi cô ta tiếp tục tấn công Kazuki. Kazuki vất vả chống đỡ nhưng rồi cậu nhận ra―cô ta quá ư điềm tĩnh.

Trong lúc khóa kiếm Kazuki lại, đối phương lại niệm chú.

“Thần hộ vệ của một người lính, xoáy sâu trong cơ thể ta, tăng gấp đôi sức mạnh thần thánh! Thúc đẩy cuộc chiến vô tận do các vị thần tạo ra, vào trong cơ thể này! … Megingjörð[14]!”

…Một luồng ánh sáng từ trên trời chiếu xuống cô ta. Tay chân cô ta sau khi hấp thụ ánh sáng đột nhiên lớn lên như thể cơ bắp đã được cường hóa..

Cô ta lao tới với tốc độ y hệt một con báo đốm.

Nếu Kazuki không phải là bậc thầy phỏng đoán, cậu chắc chắn sẽ bị xẻ thành từng mảnh như bù nhìn.

Thế nhưng, Kazuki đã thấy trước chuyển động của cô, tạo ra khoảng cách, dự đoán đường kiếm, và đã giải quyết được nhát chém có tốc độ thần thánh. Cậu không chống lại sức mạnh của nhát chém, mà bằng việc chuyển hướng nó với cú chạm nhẹ[15], cậu dùng lực xung kích phá vỡ thế thủ của đối phương.

Nhưng tay cậu tê rát vì trọng lượng lạ kì của nhát chém.

Kazuki vẫn cố phản công, nhưng nữ chiến binh ấy đã cường hóa cơ thể, nên dễ dàng chặn được đòn kiếm bằng chiếc khiên bên tay trái.

Và rồi― lại nhát kiếm mạnh đến phi thường ấy.

…Có vẻ như mình đang đấu với một người không bình thường!

“Không định dùng phép triệu hồi sao, chàng trai! Thế thì, cậu làm cách nào mà khiến thanh kiếm của tôi mất cân bằng thế!? Thú vị ghê, Vậy đây là kiếm pháp Nhật Bản à!? Bí ẩn của phương Đông!”

Nữ chiến binh với đôi mắt rực lửa ấy cười một cách hứng thú vào giữa trận đấu.

“…Viêm Đế Khai Các!”

Trong lúc làm lệch hướng kiếm của đối phương, Kazuki nhanh chóng niệm phép thuật cấp 2 và kích hoạt nó.

Một bức tường lửa dâng lên dưới chân của cô chiến binh và trở thành một đòn tấn công bất ngờ.

Theo phản xạ, nữ chiến binh đó lùi lại, nhưng cô ta không hoàn toàn tránh được và ánh sáng xanh của ma pháp phòng ngự vỡ tung ra. …đòn tấn công đầu tiên của cậu.

“Phép triệu hồi của Nhật Bản đây sao? Hèn hạ thật đấy.”

Cô lính đó ngoác miệng ra cười. Gần như không có tổn thất gì.

Đùa nhau chắc, sao chúng ta lại bị con quái vật thế này tấn công bất ngờ nhỉ.

“Mio, Lotte, tản chéo nhau ra! Dù cô ta có nhanh thế nào, cái khiên đó cũng chỉ phòng thủ được ở một phía thôi!!”

“Định làm ta mất phương hướng à, chàng trai! Vậy thì ta sẽ cho tên tiên phong nhà cậu xuống mồ sớm!!”

Nữ chiến sĩ đó lại vung thanh kiếm nặng đó lên, Kazuki làm đảo hướng đòn tấn công đó và đánh bật nó.

Tiếng kiếm đấu kiếm nghe thật inh tai. Cùng với đó―còn là tiếng của một người phụ nữ đang tức giận.

“Mấy đứa này, đang làm gì ở đây thế! Sao hai đứa lại đánh nhau khi Vùng đất Hắc ám đã được giải phóng chứ!? …Người này là ai vậy!?”

Cô ta cảm nhận được dòng chảy ma thuật sao? Hai kị sĩ Kazuki giáp mặt ở ngôi đền chạy đến đó.

Nữ chiến binh đó “Oh?” lên một tiếng và làm bộ ngạc nhiên.

“Hiểu rồi, nói cách khác là thông tin về ta…chỉ đội chế ngự Loki mới được biết về ta thôi nhỉ?””

Nghe những lời bóng gió đó, Kazuki “Cô ta nói gì vậy nhỉ?” suy ngẫm vậy.

“[Đối tượng cần bảo vệ] đang bị tấn công! Kondo, tiến lên!”

“…Tuân lệnh!”

Nữ Pháp sư đó ra lệnh, người kiếm sĩ tên Kondo lao ngay tới đây.

Đối tượng cần bảo vệ sao…? Ý cô ta là Lotte à? Không, hai kị sĩ này…đang trông chừng Mio sao?

“Đây chỉ là trùng hợp thôi sao…hai tên đần các người chắc cũng nhộn như chàng trai trẻ này nhỉ!?”

Nữ chiến binh người Đức trong cái nón bảo hộ xanh cùng với bộ giáp tách ra khỏi Kazuki và đối mặt với Kondo.

Không ổn rồi. Dù vị Kondo này có là kị sĩ, nhưng một kiếm sĩ hạng trung sẽ dễ dàng bị tất sát mất!

Nữ kị sĩ thay đổi khoảng cách với tốc độ vũ bão và tung nhát chém về phía Kondo. Chuyển động của thanh kiếm trông có vẻ đơn giản nhưng chắc chắn. Cũng may là dù Kondo đang kinh hoàng về tốc độ ấy, bằng cách nào đó anh ta dùng katana chặn đứng đòn kiếm của nữ chiến binh đó.

Khi kiếm khóa kiếm, Kondo cố gắng đẩy lùi thanh kiếm ấy trực diện. Nhưng đó là một đòn quá bất cẩn. Nữ chiến binh với sức mạnh ngang ngửa Hercules ấy dễ dàng đánh bay thanh kiếm của Kondo.

Vẻ mặt anh ta đang từ kinh ngạc, chuyển thành sợ hãi.

“…Vậy không phải Kiếm sĩ Nhật nào cũng có kiếm kĩ giống như chàng trai lúc nãy.”

Nữ chiến sĩ ấy lẩm nhẩm một cách ngán ngẩm, và hạ gục Kondo chỉ trong nháy mắt. Ma pháp phòng ngự của anh ta nát bươm như một miếng giẻ rách bởi sức tàn phá của cú chém, còn Kondo bị thổi bay.

“…Ta mất hứng rồi. Chết đi tên khốn.”

Nữ chiến binh chĩa múi kiếm vào anh ta để chuẩn bị tung ra đòn kết liễu.

“…Không dễ vậy đâu!!”

Vào lúc đó Kazuki chạy hết tốc lực vào giữa, cậu làm chệch hướng nhát chém của cô ta.

Cứ thế Kazuki làm chệch hướng mọi đòn tấn công liên hoàn của nữ chiến binh đó để bảo vệ Kondo.

“Cái gì vậy, kiếm kĩ gì thế này…?”

Đang trong tình trạng bị ngã, người kiếm sĩ, Kondo thốt lên đầy ngưỡng mộ trước những đòn kiếm của Kazuki.

“Tên đần này! Từ bỏ vị trí của kiếm sĩ [16] và tấn công đối thủ đi!! Vậy mà cậu còn được coi là kị sĩ tập sự cơ đấy!!”

Nữ Pháp sư đang được người kiếm sĩ bảo vệ, vậy mà cô ta còn hét lên một điều ngớ ngẩn.

“Hai người không hiểu sao!? Đây không phải là đối thủ của hai người đâu!!”

Kazuki vô tình quên khuấy mất họ là ai, và hét lên trong cơn loạn đao.

“Tập sự…học sinh à. Dù chỉ là một đứa nhóc nhưng kiếm kĩ của cậu rất đáng khen. Tới đây nào, còn điều gì thú vị mà cậu muốn cho ta xem nữa!?”

“Đừng đánh giá thấp học sinh…Anh linh chiến sĩ ạ!”

Vẻ chán chường của nữ chiến binh biến mất và cô ta nở một nụ cười. Vui vì chuyện như thế sao…

“Thiên Địa Trận của hai người đã bị phá vỡ rồi! Chạy thoát thân đi!! Chúng tôi cũng sẽ rút đi ngay khi có thể!!”

Nữ Thánh tích Pháp sư nhận thấy sự kiệt sức của người kiếm sĩ đồng hành và “Chih” chặc lưỡi. Ngay sau đó cô ta làm theo những gì Kazuki nói.

“Lập Thiên Địa Trận với một kiếm sĩ chậm chạp như cậu, thà tạm rút lui còn hơn!”

“Thôi thì, xin thứ lỗi, chàng trai tập sự! Tôi nợ cậu lần này!”

Nữ Pháp sư rút lui trước, Kondo đuổi theo sau trong khi bản thân con đứng không vững, cứ vấp liên tục. [17]

“Mio! Nếu có thể hãy dùng ma pháp cấp 5 để rút lui đi nhé!”

“…Dùng ma pháp đó để rút lui sao!? …Aahh! Em hiểu rồi!”

Mio có vẻ hơi khó chịu lúc đầu, nhưng trong tình cảnh như thế này, cô nhanh chóng đồng ý.

“Bàn luận về cuộc tháo chạy…đúng là phá rối. Cậu nghĩ ta cho cậu cơ hội sao? Ở yên đó đi…và đấu với ta đến cùng nào!!”

Nữ chiến binh ấy ra đòn về phía Kazuki với cảm xúc vừa vui vẻ vừa tức giận. Kazuki làm lệch hướng nó và chặn đứng đòn tấn công của đối phương bằng cách phá vỡ thế thủ của cô ta. Vũ điệu kiếm của cả hai tái khởi động.

Nếu họ dùng phép cấp 5 của Phoenix―[Đôi cánh Hỏa diệm], họ có thể rút chạy với đôi cánh của Phoenix chừng nào đối phương còn không sử dụng đến ma pháp dịch chuyển.

Vấn đề không phải là ở Mio, mà là ở Kazuki, liệu cậu ta có đủ bình tĩnh để niệm phép cấp cao như vậy không…!

Ngay cả khi kiếm đã khóa kiếm, Kazuki và nữ chiến binh vẫn niệm thần chú. Thế nhưng, trước sự tấn công rồi phòng thủ ác liệt như vậy, đó là điều không mấy dễ dàng. ―Đặc biệt là với Kazuki người vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc sử dụng Phép triệu hồi.

“Cậu nói cậu muốn trốn chạy ư, vậy thì ta sẽ không nhân nhượng nữa đâu! …Thor, vị thần Asgard! Hãy lắng nghe tiếng hò reo cho kiếm vũ của ta! Tiếng sét của bầu trời hội tụ trong thanh kiếm này, đừng cố chống đỡ nữa, chìm vào quên lãng đi!! Fjörgyn Megin (Lôi kiếm)!!”

Không khí rung chuyển, chớp rạch ngang trời, nhắm vào thanh kiếm của cô ta.

Dòng điện tuôn chảy trong thanh kiếm, và nó ngay lập tức hướng vào Kazuki.

Ngay tức khắc, Kazuki cố làm chệch hướng tấn công bằng katana của cậu. Nhưng khi hai lưỡi kiếm chạm nhau, dòng điện truyền vào người Kazuki. Ma pháp phòng ngự bảo vệ được Kazuki khỏi bị điện giật, nhưng không được, cậu hoàn toàn choáng váng do ma pháp bị phá vỡ.

Ma pháp thu giữ lôi tính trong thanh kiếm―nó có một sức công phá cực lớn cho dù chỉ chạm nhẹ.

Giống như lũ cáo bị giật điện mà họ đã giáp mặt trong ngôi đền.

“Với thứ này thì kiếm kĩ của cậu chẳng là gì đâu, chàng trai ạ!”

Với kiếm kĩ như vậy đáng lẽ ra Kazuki phải tránh được hết các đòn tấn công của cô ta. Nếu Kazuki khong thể phá vỡ thế thủ của đối phương nữa, các đòn tấn công sẽ còn nghiêm trọng hơn nữa.

Với việc kiếm của đối thủ đi liền với , là một kiếm sĩ, Kazuki hoàn toàn lâm vào bế tắc.

Vừa nãy người này có nhắc đến tên một vị thần, Thor[18]…. Thor trong Thần thoại Bắc Âu sao!

“…Cậu không sao chứ!?”

Người kiếm sĩ, Kondo có vẻ như không hề rút đi và quan sát mọi chuyện, hét lên vì anh ta thấy Kazuki lâm vào khó khăn. …Tôi mừng là anh đã lo, nhưng sao anh vẫn ở đây? Kazuki ra vẻ khó chịu.

“Tôi không sao, anh hãy chạy đi!”

Kazuki hét ngược trở lại, lần này người đàn ông đó quay lưng đi và rút chạy.

Loạt đạn từ súng liên thanh và hỏa đạn cũng bay tứ tung, nhưng cô ta không hề bị ảnh hưởng.

Rút chạy….liệu có được không nhỉ? Ít ra thì Mio và Lotte cũng cần phải rút đi…

Vào lúc cậu thấy tuyệt vọng nhất―Một vết nứt ‘bikibikibiki!’ xé tan khoảng không đằng sau nữ chiến binh.

“Cái gì vậy!?” Cô ta ngạc nhiên la lên và quay lại.

Tiếng đất trời nứt vỡ vang vọng, một giọt nước đen ngòm trào ra từ vết nứt ấy.

Ác tính dị giới―vào lúc này sao!? …Sao trùng hợp vậy?

Giọt nước đen khổng lồ đó―biến thành một người khổng lồ và bao bọc cho hắn là những ngọn lửa đỏ rực.

“Tên khổng lồ từ Hỏa ngục! …Nó không thể ngẫu nhiên xuất hiện như thế được! Này chàng trai, đây là kế hoạch của tên khốn nhà cậu sao!?”

Chắc chắn là không phải rồi. Nhưng mà―triệu hồi Quái Thú à. Có lẽ mình biết loại ma pháp này!

Đây là thời khắc ứng cứu cho họ, Kazuki không thấy hài lòng lắm nhưng…

“Mio, ngay lúc này! Niệm phép đi!”

Kazuki lao tới chỗ Mio và Lotte. Nữ hiệp sĩ chặc lưỡi ‘chih’ trước sự dịch chuyển của Kazuki. Tên khổng lồ lửa nhìn xuống chiến binh đó. Hắn tung ra nắm đấm trông như một khúc gỗ đang cháy rơi xuống vậy.

Nữ chiến binh chặn nó lại bằng chiếc khiên. …Cái khiên của cô ta có vẻ như chặn được mọi đòn tấn công nhỉ!

Kazuki ẵm Lotte lên trong tư thế bế công chúa.

“”Đôi cánh Hỏa diệm!””

Kazuki và Mio cùng lúc kích hoạt ma pháp. Họ tinh chỉnh bề rộng của đôi cánh lửa để lửa không văng tới những cái cây, để họ thuận buồm xuôi gió bay lên trời.

“Phẫn nộ và sự ban phước cùng hiện hữu trong cuộc chiến của ta! Hành động như đại diện cho thần chiến tranh, trên ngai vàng của người sự phẫn nộ và phước lành đều hiện diện…!!”

Nữ chiến binh đối mặt với tên khổng lồ với dòng pháp lực mạnh mẽ và niệm chú.

Đây chắc hẳn là phép triệu hồi cấp cao. Hình ảnh của một quân binh lực lưỡng hiện ra phía sau lưng cô ta. Đôi mắt rực lửa, rồi cả bộ râu cũng đỏ như ngọn lửa, ông ta cầm cây búa lớn ở tay phải. Đó là một cây búa chưa được tinh chế với tay cầm ngắn.

Hình ảnh người quân binh đó hòa vào nữ chiến binh rồi biến mất. Chỉ còn chiếc búa là còn ở trên tay cô ta. Nữ chiến binh ấy nhảy lên đỉnh đầu tên khổng lồ và giương cây búa đó lên bằng một tay.

“Mjölnir[19]!!”

‘ZUTON!’ một tiếng vang dội đất trời, nữ chiến binh vung búa vào đầu tên khổng lồ.

Chỉ một nhát, đầu tên khổng lồ đã thọt vào trong bụng. Một lượng sức mạnh khủng khiếp nén lại trong phát búa và cái đầu chỉ còn cách chui xuống. Cơ thể tên khổng lồ hoàn toàn biến dạng. Và rồi nó biến mất mà không để lại chút dấu vết.

…Sức mạnh đó…. Nếu cô ta sử dụng loại ma thuật đó….

Trong lúc run rẩy, Kazuki và Mio bay ra xa nhất có thể cho đến khi đôi cánh của họ đạt đến giới hạn. Sự xuất hiện của một kị sĩ Bắc Âu người Đức, sự có mặt của hai kị sĩ Nhật Bản với ý định không rõ ràng, và rồi sự xen ngang của Ác tính dị giới đầy bí ẩn đó nữa―

Nhiệm vụ truy quét thứ hai của Kazuki và hai cô gái kết thúc, cùng với đó là những bí ẩn lạ kì.

Phần 3

―Và rồi nơi đó chìm dần vào bóng tối.

Kazuki và hai cô gái trở về và đang chuẩn bị báo cáo kết quả nhiệm vụ, thì Kazuki bị triệu tập vào phòng điều hướng học sinh một mình để nhận chỉ dẫn.

Mio có vẻ phản đối việc Kazuki đi một mình, nhưng Kazuki có thể hiểu lý do cho chỉ dẫn đó.

…Có vẻ như họ không muốn Lotte nghe thấy điều gì đó, nên họ gọi người đại diện đến đó một mình.

Chắc hẳn đây là cuộc đàm thoại về nữ chiến binh đó.

Trong phòng điều hướng học sinh đang được nhuộm đỏ bởi ánh nắng hoàng hôn, Liz Liza-sensei đợi ở đó, một mình.

“Sensei, xin hãy giải thích cho em có chuyện gì vậy.”

Trước lúc Liz Liza-sensei kịp mở miệng, Kazuki đã hỏi cô ấy trước.

“Bọn em bi tấn công bởi một Einherjar người Đức vào cuối cuộc truy quét. Cô ta lập khế ước với Diva trong Thần thoại Bắc Âu, thần Thor. Có khả năng mục tiêu chính là Lotte. …Sự việc này đáng lẽ không thể xảy ra.”

Kazuki báo cáo một cách điềm tĩnh.

“Em không hiểu sao mọi việc lại chuyển biến như thế, nhưng nếu tình hình không thay đổi, thì Lotte sẽ gặp nguy hiểm. Lotte cần phải được chuyển từ Học viện sang Kị sĩ Đoàn, rồi chúng ta cần yêu cầu Kị sĩ Đoàn giám sát Einherjar chặt hơn. Chúng ta cần thắt chặt an ninh.”

Kazuki đã dám nói lên một vấn đề nhạy cảm.

“Chúng ta không thể làm vậy.”

Liz Liza-sensei chỉ nói một câu.

“…Sao có thể chứ?”

“Bởi vì các em không bị ai tấn công cả. Chung quy là thế.”

Ánh nắng hoàng hôn rọi qua cửa sổ, tạo thành một bóng đen che phủ khuôn mặt Liz Liza-sensei.

Liz Liza-sensei bộc lộ vẻ lạnh lùng của một người lớn tuổi.

“Tên của Einherjar lập khế ước với Thor là Beatrix Baumgard. Cô ta rời nhà nghỉ của Kị sĩ Đoàn một mình vào 14:23 theo giờ Nhật Bản. Cô ta đã xâm nhập vào Vùng đất Hắc ám Okutama. Dù em koong báo cáo chuyện này, Kị sĩ Đoàn cũng đã theo dõi cô ta. Họ không rời mắt khỏi cô ta dù chỉ một tíc tắc.”

“Cô đã biết đến vậy, và cô ta đã ra tay với người vô tội, vậy mà cô vẫn nói không có cuộc tấn công nào là sao?”

Dù câu trả lời đó đúng như Kazuki nghĩ―một giọt mồ hôi lạnh buốt chảy dài trên sống lưng cậu.

Việc Einherjar tấn công Lotte đáng lẽ không xảy ra. Với lại chính phủ và Kị sĩ Đoàn cũng không có ý định tham gia vào. Tóm lại…

“…Chính phủ và Kị sĩ Đoàn nagy từ đầu đã không lên kế hoạch bảo vệ cho Lotte. Việc từ chối giap nộp Lotte và sự bảo vệ cũng chỉ là [bề ngoài thôi], phải không?”

“Nhật Bản đã không chấp nhận lời đề nghị của Đức và tôn trọng cuộc sống của người tị nạn. Bên Đức hiểu điều đó và đến Nhật chỉ để tiêu diệt kẻ thù chung của hai bên, Loki. Rồi loại bỏ mọi chuyện không liên quan đến việc Đức và Nhật thống nhất trước―Lotte chết trong một tai nạn đáng tiếc. Mọi chuyện là thế đó. Nếu đó là một vụ tai nạn thì ta chẳng thể làm gì.”

“Đừng giỡn với em! …Làm gì có cái gọi là [Không thể làm gì] được!”

“Thành thực mà nói, với nước Đức, có vẻ như Loki có làm gì thì cũng chẳng quan trọng. Ưu tiên hàng đầu của họ hoàn toàn ngược lại. Vì thế việc giao Lotte cho học viện chỉ là nghi binh thôi. Việc Einherjar đến Nhật với danh nghĩa tiêu diệt Loki thật ra là để bí mật ám sát Lotte, Chính phủ Nhật Bản đã ngấm ngầm nhận ra điều đó. Tất cả là để bảo đảm cho mối quan hệ thuận lợi với nước ngoài và Đức.”

“Thậm chí cả việc em gặp Lotte…cũng chỉ là để đưa Lotte đến một nơi lý tưởng rồi ám sát cô ấy ngay trong lúc làm nhiệm vụ sao?”

“Chỉ có cách đó mới duy trì sự cân bằng quyền lực giữa các Cường quốc có nên ma thuật tiên tiến thôi.”

“…Lotte đâu có tham vọng tìm kiếm quyền lực cho riêng mình chứ. Chẳng phải cô ấy chỉ làm thế để thoát khỏi bàn tay tử thần vì bệnh tật sao?”

“Mọi người đều biết chuyện của cô ấy rồi.”

Liz Liza-sensei chỉ nhún vai trước nhưng lời Kazuki vừa thốt ra.

“Cô gái đó chỉ cố sống trong tuyệt vọng thôi! Quốc gia là một sự tồn tại to lớn, nhưng họ sẵn sàng chà đạp lên một cô gái chỉ vì thế thôi sao? Kể cả phải lập mưu bức tử cô gái đó! Không còn cách nào khác sao?”

“Không cần tìm ra cách nào khác nữa đâu. Sự tồn tại của Lotte là rất bình thường, cả sự bất hạnh của cô bé cũng thế. Trái lại mọi thứ khác vẫn rất ổn, phải không? …Nghĩa vụ lớn nhất của một quốc gia là bảo vệ cho người dân của họ. Nhật Bản vào thời kì này chưa hề công nhận quyền con người của một người tị nạn giống như cô bé.”

Cô ấy nghiêm túc sao?

Phải chấp nhận Lotte không được coi là con người từ sâu thẳm trong trái tim sau khi thấy nụ cười cô ấy…

“Một kẻ sẵn sàng để người khác chết chỉ vì lý do ngớ ngẩn như vậy thì KHÔNG ĐÁNG LÀM NGƯỜI!”

Kazuki chưa từng nghĩ rằng Liz Liza-sensei lại là người có thể giải thích đầy vô lý như thế, sau tất cả mọi chuyện, mà không hề biểu lộ chút cảm xúc nào. Chẳng lẽ Liz Liza-sensei đã nhận ra được thực tế đó?

Khi cô ấy động viên Kazuki rằng cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, cô ấy đã sớm biết điều này sao?

“…Nếu em không chấp nhận, thì em định làm gì chứ? Tên rác rưởi.”

Tựa lưng lên ghế, Liz Liza-sensei hỏi với giọng cáu gắt.

Ngay lúc ấy, trong đầu Kazuki đã có một câu trả lời.

“Nếu như Chính phủ không hề có ý định tham gia vào việc gì liên quan đến Lotte…thì sẽ chẳng ai ý kiến gì nếu như có người tự nguyện cứu Lotte khỏi ‘tai nạn’ đó.“

Vẻ mặt cậu thay đổi một cách vô thức. Từ trong cơn tuyệt vọng, Kazuki cười mỉm.

“Ngay cả nếu Beatrix có bị gậy ông đập lưng ông và cô ta gặp tai nạn, ở một nơi không có lấy một bóng người, bên Đức cũng chẳng thể có lời nào. …Về chuyện này thì hai bên cũng chỉ ngang nhau thôi.”

Nếu đây không phải vấn đề chính thống thì mọi chuyện thật đơn giản.

“Đừng có nói những điều trẻ con thế nữa. Em có biết đối phương là con át chủ bài của Đức không?”

“Em sẽ―bảo vệ Lotte! Em không bao giờ chấp nhận những điều như thế!”

Biểu hiện cứng rắn của Liz Liza-sensei …đột ngột thay đổi.

Đột nhiên cô ấy ngả người về trước, cúi mặt và thở dài.

Ngay sau đấy cô đứng dậy và bật đèn phòng điều hướng học sinh.

“…Xin lỗi, Hayashizaki. Tôi biết ngay từ đầu rằng một học trò như em nói những lời như vậy.”

Liz Liza-sensei ngồi trở lại chiếc ghế và nói trong khi mệt mỏi ngả lưng về sau.

“Tôi được ra lệnh phải ép em và Amasaki không được hé nửa lời, khi các em quay lại, về việc Lotte đã bị sát hại còn các em thì sống sót. Nhưng cấm đoán điều đó quả là vô ích nhỉ? Hơn nữa, tôi nghĩ rằng khả năng Lotte sống sót quay lai là rất cao vì có hai người cùng sử dụng được phép thuật cấp 5 của Phoenix, nếu như các em cố gắng trốn thoát. Đừng đánh giá thấp học trò của tôi, ý tôi là thế đó.”

“…Vậy là sensei đã dự tính từ trước…kể cả hành động của em…phải không? Cô không định để Lotte phải…”

“Chưa một ai tin tưởng em cả và em vẫn bị đánh giá thấp nhưng, em là người sở hữu sức mạnh Đế Vương. Nếu không giao Lotte cho em, thì chẳng một ai có thể cứu được cô bé. Xin lỗi nhé Hayashizaki. Nếu em thực sự là Vua Solomon―hãy lờ đi moi ý định của đất nước này và cứu lấy cô bé. …Tôi trông cậy cả vào em.”

Liz Liza-sensei đã nhìn thấu tâm can con người tên là Hayashizaki Kazuki này.

Dù sao…thay vì bảo mình trở thành vua Harem, thì mình thấy điều này đáng lưu tâm hơn.

{Nếu như người đành để Lotte chết vào lúc này, thì đến Leme cũng không coi người là Vua đâu. Nếu người thực sự là Vua, người sẽ quyết tâm cứu Lotte, là thế đó. Đây chính là thử thách mà người cần vượt qua để trở thành Đế Vương.}

Giọng Leme vang vọng trong đầu Kazuki. Leme cũng có vẻ hăng hái nhỉ.

Mio chắc cũng sẽ tán đồng thôi.

“Vậy thì, từ giờ điều gì sẽ xảy ra với các kế hoạch trước đó vậy?”

“Các em cứ giữ kín chuyện này và đưa Lotte thực hiện nhiệm vụ truy quyết lần nữa, thời điểm đó sẽ được sắp đặt để Beatrix tấn công. Nếu như là ở trong Vùng đất Hắc ám thì sẽ không ai chứng kiến cả. Các em phải thật kín tiếng và chỉ dẫn Lotte lần nữa đến những nơi như vậy.”

“…Cơ bản là nếu bọn em biết trước thời điểm của cuộc tấn công, bọn em có thể chuẩn bị cho cuộc đối đầu với Beatrix, phải vậy không?”

“Tuy nhiên, em không được phép đưa nhóm của Otonashi Kaguya đi theo. Nếu Chủ tịch Hội học sinh xuất hiện ở đó, chúng tôi khó mà thanh minh rằng [Học trò của bọn tôi tự động ra tay bảo vệ cô bé―]. Vả lại, thời gian chuẩn bị cho Beatrix không dài đâu. …Một tháng. Nếu em có thể thoát khỏi cô ta một lần nữa, họ khó mà can thiệp một cách công khai được và thời gian hợp tác với Einherjar sẽ kết thúc. Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy, họ sẽ chẳng còn lý do gì và chỉ có thể về nước thôi.”

Tức là khó mà trông cậy vào các senpai rồi. Vả lại…đối thủ lại là một kẻ đáng gờm.

“Một học sinh dù có cố thế nào cũng khó có thể trở thành đối thủ của Beatrix. Sau cùng, cô ta cũng là con át chủ bài của nước Đức. Nhưng em là Đế Vương. Diva của Lotte là một Diva có một sức mạnh rất lớn. Nếu em có thể tận dụng điểm này, thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn. Đây cũng là vì em phải đánh bại kẻ thù với lượng sức mạnh non nớt của mình thôi…”

Đế Vương, khi nghe thấy từ đó, Kazuki cảm thấy như có gì đó. Liz Liza-sensei thông báo.

“Vì chỉ có chút ít thời gian, ngay từ lúc này hãy tăng mức độ tình cảm của Lotte càng nhiều càng tốt.”

Sau cùng thì vẫn là thế nhỉ, Kazuki ôm đầu .

“Còn chuyện này, bọn em đã gặp kị sĩ của Kị sĩ Đoàn Nhật Bản trong Vùng đất Hắc ám. Họ cũng xông vào tấn công Beatrix, nhưng vì sao lại vậy ạ?”

Kazuki gặng hỏi trước khi cậu rời khỏi phòng điều hướng học sinh.

“…Em đang nói gì thế? Tất cả Kị sĩ ở Tokyo đều được thông báo về Beatrix rồi chứ. Thể hiện thái độ thù địch với Beatrix, chẳng lẽ là…?”

Liz Liza-sensei nhíu mày, đây là lần đầu tiên co ấy bối rối trước một tình hình như vậy.

“Kị sĩ Nhật Bản không thể ở nơi như vậy được.”

Phần 4

“Đừng có ép tôi! …Những điều như thế đáng lẽ không nên xảy ra!!”

―Tiếng của một người đàn ông đứng tuổi vang lên đằng sau cánh cửa văn phòng Hiệu trưởng.

“Dù có chút sai sót thế nào, Mio-tan của tôi có thể…ehèm, con gái nuôi của tôi có thể sẽ chết! Về việc Einherjar người Đức tấn công học sinh của chúng ta trong lúc làm nhiệm vụ truy quét…!!”

“Sao Ngài Chủ tịch Amasaki biết được…Aah, hiểu rồi. Vậy hai kị sĩ được nhắc đến trong bản báo cáo đều là hộ vệ(protégés-tiếng Pháp) của ông, có phải không?”

Hiệu trưởng Otonashi đáp lại trong khi tựa lưng vào chiếc ghế nệm ọp ẹp.

“…Hai kị sĩ đó đều là những đứa mà tôi đã từng dạy dỗ. Tôi gọi chúng đến từ vùng khác.”

“Tôi hiểu rồi. Có vẻ đó là điều khó hiểu duy nhất trong sự cố này nhỉ. Dù tất cả các kị sĩ trong các vùng đô thị đều đã được tập hợp vào các đội tiêu diệt Loki và nắm rõ động thái của Beatrix, sao vẫn có các kị sĩ lảng vảng trong đó mà không được báo tin…. Dù thế nào, ông cũng định cho học trò cũ theo sau bảo vệ cho con gái nuôi của ông mọi lúc cô bé đi làm nhiệm vụ phải không?”

“Không hẳn, đây là lần đầu thôi. Con bé đã thất bại vào nhiệm vụ trước nên…tôi đành phải làm thế! Bởi vì Mio-tan lập nhóm với một nhóc Hạng E vô dụng mà! Vì những rủi ro có thể xảy ra…đây là một biện pháp hợp lý!!”

“Ông hay gọi con gái nuôi của mình là [Mio-tan] nhỉ…. Tôi đã nhận được báo cáo về tính cách của Amasaki Mio, nhưng…có vẻ tôi thấy phần tính cách đó là từ ai rồi.”

“Fuh, tôi cũng có vài điều muốn nói về kế hoạch huấn luyện cho đứa con gái của tên khốn nhà anh đây, nhưng lúc này điều đó không quan trọng. Tại sao kị sĩ người Đức đó tấn công học sinh? Tôi chưa từng nghe về chuyện này. Đừng đánh trống lảng, anh biết trước chuyện này sẽ xảy ra mà.”

“Một mệnh lệnh khá khôi hài đã được đưa ra, nhưng không làm hại đến tính mạng bọn trẻ. Các Einherjar đã được thông báo rằng người cần bị giết là Lotte. Vả lại, tôi dám chắc vẫn có những rủi ro cho mấy tên háu chiến dã man đó, họ đúng là Viking, chẳng thay đổi gì cả. Lũ ồn ào ấy đúng là y hệt trong Thần thoại Bắc Âu.”

“Đừng có vớ vẩn! …Trong trường hợp xấu nhất…. Chết tiệt, con bé rơi vào tình thế này cũng chỉ vì đi chung nhóm với thằng nhãi đó…!”

Ngài Chủ tịch Hội đồng Amasaki tức giận vì ông nhận ra ông ta không thể làm gì trong mối quan hệ ngoại giao giữa Đức và Nhật. Nếu Mio không ở cùng nhóm với Hayashizaki Kazuki, thì cô ấy sẽ không bị gặp nguy hiểm.

Hiệu trưởng Otonashi nhíu mày trước những lời lẽ đó.

Tên nhóc đó đúng là chướng ngại vật…

Cái lí do đó không thể nào ngớ ngẩn bằng việc thằng nhóc đó cũng có hứng thú với con gái ông, ông già ạ.

Chắc chắn họ không hề thích thú gì việc một đứa nhóc 15 tuổi trở thành [Vua của các Thánh tích Pháp sư].

Học viện Kị sĩ, Kị sĩ Đoàn, Chính phủ…tất cả tổ chức đó đều đã sở hữu [quyền lợi] nhờ có các Thánh tích Pháp sư. Tất cả bọn họ đều đã củng cố địa vị của mình đến mức này, rồi đột nhiên nhận được tin họ phải cúi mình trước một tên nhóc 15 tuổi, ai mà dám làm chứ….

Quyền lực và tầm ảnh hưởng của Đức Vua phải bị giảm hết mức.

Những thành phần cực đoan như Liz Liza Westwood chủ trương [phải hỗ trợ] Đế Vương. Nhưng [Làm giảm quyền lực của Đế Vương], đó mới là ý định mà các quan chức cấp cao của các tổ chức đồng thuận.

“…Các kị sĩ hộ vệ của ông không nên làm báo cáo về nhiệm vụ một cách công khai thế này.”

“Chắc chắn rồi, anh nghĩ chúng tôi định báo cáo chyuện đó sao? Có vấn đề gì à?”

Hiệu trưởng Otonashi tính toán đến một âm mưu mới.

“…Có vài điều rất hay trong bản báo cáo của những kị sĩ đó. Nếu có thể dùng chúng đôi chút, chúng ta có thể tống khứ tên nhóc chướng mắt đó ra khỏi học viện trong khi vẫn có thể lo liệu được chuyện của Charlotte. Con gái ông cũng sẽ được chuyển đến một nhóm toàn nữ sinh.”

Sau cùng thì lão chủ tịch hội đồng cũng không mấy thiện cảm với Đức Vua.

Và cô con gái nuôi mà ông nâng niu bấy lâu có thể tránh xa khỏi Hayashizaki Kazuki.

Tuy nhiên, Hayashizaki Kazuki cũng là một trong những học sinh mà ông ta phải bảo vệ với vai trò là một giáo viên.

Trong một thoáng, đôi mắt của Chủ tịch Amasaki do dự chao đảo khi ông ta cảm thấy đây là một nhiệm vụ nặng nề.

Nhưng sau cùng thì―ông ta gật đầu vì lợi ích của con gái nuôi. Hiệu trưởng Otonashi mỉm cười.

Chú thích

↑ Thay luôn cách xưng hô vì cô này muốn làm vợ main lắm rồi =))

↑ Tiếng đổ vỡ

↑ Súng liên thanh

↑ Wakizashi có lưỡi kiếm dài khoảng từ 30 cm đến 60 cm. Những thanh kiếm Wakizashi có độ dài gần bằng Katana có tên gọi là O-wakizashi, còn những thanh có độ dài gần với Tanto sẽ gọi là Ko-wakizashi. Khi các võ sĩ đeo Wakizashi cùng Katana, giới chuyên môn sẽ gọi chúng là Daisho. Theo nhiều nhà nghiên cứu lịch sử, Wakizashi là lưỡi kiếm danh dự của một Samurai. Các võ sĩ không bao giờ để chúng ở phía sau người và thường để Wakizashi dưới gối khi họ ngủ. Ngoài ra, Samurai phải để lại kiếm ngắn này khi muốn vào nhà một người khác. Nhiều chuyên gia nhận định Wakizashi là thanh kiếm hỗ trợ cho Katana và mục đích của chúng là để chặt đầu địch thủ bại trận hoặc tự tử.

↑ tức là có hình dạng, cách thức triển khai trừu tượng

↑ Máy khử rung tim tự động

↑ Tàu cao tốc Nhật Bản

↑ Thần đạo -

↑ Các nước phương Đông thì gọi là Truyền thuyết, phương Tây thì gọi là Thần thoại

↑ (th%E1%BA%A7n_tho%E1%BA%A1i)

↑ Cơn Thịnh Nộ

↑ Đây là đai lưng sức mạnh của Thor – Diva của vị này. Mà cô này tên là Beatrix Baumgard_Sìpoi trước :v

↑ khi kiếm đến, nó dùng kiếm đánh vào mạn sườn kiếm với lực đủ là kiếm sẽ bị lệch

↑ để cho đỡ hiểu nhầm, kiếm sĩ này đang bảo vệ Pháp sư, còn Pháp sư đang nói với ý là kiếm sĩ này không cần bảo vệ cho cổ nữa mà hãy tấn công đối thủ

↑ …Nếu họ không ở đây thì việc chốn thoát chắc dễ hơn rồi.

↑ Thor, trong thần thoại Bắc Âu, là vị thần của sấm sét, giông bão và sức mạnh; là con trai lớn nhất của thần Odin và Jord, nữ thần của đất. Thor được xếp hàng đầu trong các thần Aesir, và cũng là người mạnh nhất, bảo vệ các vị thần khác khỏi sự tấn công của bọn khổng lồ. Thor là thần duy nhất không được phép đi qua chiếc cầu vồng Bifrost, bởi các vị thần sợ ông sẽ làm sập cầu. Thần Thor cũng nổi tiếng là rất hay nổi nóng, và ăn cực khỏe. Trong khi Odin là thần của giới quân sự, Freya là nữ thần của giới phụ nữ quí tộc, còn Thor là thần của nông dân.Vùng đất thiêng của Thor là Thrudvang (Trường sức mạnh), nơi đặt lâu đài của ông gọi là Bilskirnir (Tia chớp).Kẻ thù số một của thần Thor là Jormungandr, con rắn khổng lồ, con của Loki.Ở Ragnarok, Thor giết được con rắn, nhưng trước khi chết nó phun nọc độc vào người ông và Thor chỉ đi được 9 bước rồi chết. Hai con trai của Thor là Modi và Magni nhặt được chiếc búa thần của cha và trở thành thần sét.

↑ Theo truyền thuyết thần thoại Bắc Âu, thần sấm Thor sở hữu chiếc búa Mjolnir có sức mạnh vượt trội. Khi thần Thor phóng chiếc búa Mjolnir ra thì sẽ tạo ra sấm sét. Vị thần này đã sử dụng chiếc búa có uy lực lớn như vậy để bảo vệ Asgard - nơi ở của các vị thần khỏi sự phá hoại của người khổng lồ.Mjolnir là 1 trong 3 món quà 2 anh em người lùn Brokkr và Sindri tặng cho các vị thần, 2 món còn lại là con lợn rừng Gullinbursti cho Frey và chiếc nhẫn vàng Draupnir cho Odin.Loki đã thách thức 2 người lùn này tạo ra những vật đáng giá hơn so với những đứa con của Ivaldi:thần thương Gungnir của Odin và con thuyền Skíðblaðnir của Frey.Khi rèn Mjolnir, do sự quấy phá của Loki nên Brokkr rèn ra cán cây búa ngắn hơn bình thường, vì vậy Thor phải dùng 1 đôi bao tay đặc biệt mới cầm được.

Truyện Chữ Hay