Phần 1
Trên vũng lầy, đất, cát rồi lá khô chất đống, Kazuki chạy trên nền đất ẩm và tiếp cận đối phương. Chui ra từ giữa những cây độc cành lá tím, những con Quái thú trông như kẹo dẻo trong suốt và nhiều màu, nhầy nhụa——Những con Slimes cũng lao đến hết con này đến con khác
[Xử đẹp bọn Quái thú làm tổ trên Vùng đất Hắc ám]——Đó là Nhiệm vụ của Kazuki và những người khác.
Ánh chớp bạc lóe lên từ miệng chiếc bao kiếm, Kazuki sử dụng Iai tiêu diệt những con slime xanh cố tiếp cận cậu.
Lũ slime bị chém đứt đôi bằng những đường kiếm sắc lẹm như gió buốt, nhưng——nhưng lũ slime xanh ấy lại tự nối lại và trở về đúng hiện trạng ban đầu.
Kazuki tròn mắt vì không hiểu nổi đối thủ là thể loại gì. ······kiếm thuật cũng chẳng làm ăn được gì với mấy cái thứ này!
Lũ slime đa sắc ấy cùng lúc nhảy về phía Kazuki.
"Nghe lời kêu gọi của ta Hỏa thần, hãy giải phóng cơn thịnh nộ của ngươi từ trong lòng đất! Dựng lên thành luỹ của ta……Vững trãi giữa đất trời, cô lập mọi sự ô uế! Viêm Đế Khai Các!!!!"
Kazuki sử dụng Phép triệu hồi của Phoenix[1] để tiêu diệt bọn chúng. Cậu niệm chú khi đứng ở điểm chính giữa nơi kẻ địch bủa vây và chờ thời cơ.
Ánh sáng lóe rạng, kẽ nứt cứ thế vỡ ra dưới chân Kazuki, và rồi, một bức tường lửa nhô lên.
Lũ slime tấn công Kazuki hoàn toàn bị bức tường lửa nuốt chửng và tất cả đều bốc hơi.
Vài con slime thoát được và tấn công Kazuki, nhưng lại bị katana của cậu lia đi hết. Ngay sau đó, cái giọng cao ngạo quen thuộc của người đồng đội hỗ trợ Kazuki vọng lên phía sau cậu.
"Đôi cánh khiêu vũ tỏa ra những ánh lửa. Lướt qua gió xoáy, hóa viên đạn đâm xuyên sự sống! Đập cánh, và khai hỏa! —— La Toàn Hoa (Barrett)!!"
Khi Mio niệm chú Barrett, ánh sáng đỏ rực tạo thành đôi cánh từ Thánh tích sau lưng cô.
Hỏa đạn tấn công con slime, và thân thể chúng bị pháp thuật làm tan chảy.
Kazuki lùi lại, niệm chú Barrett hệt Mio và bắn lũ slime.
"Kazukii! Hoan hô, mình tiêu diệt chúng với cùng loại phép thuật kìa♪"
Giọng Mio đầy vẻ phấn khởi, và cô ôm lấy tay Kazuki sau khi giải quyết xong kẻ địch.
Mặc dầu, cũng mới đây thôi, cô ấy còn nói "Một kẻ như Kazuki mà dám dùng ma pháp giống mình quả đúng là hỗn xược······" Chẳng lẽ vì cô muốn tự khích tướng mình để làm tốt hơn trên chiến trường? Mio quả là một cô gái thất thường.
Không, có vẻ như Mio không nhớ rằng mình từng chết thế nào. Thế nhưng, từ lúc Kazuki trao nụ hôn và cứu lấy cô, cậu cảm giác cô nàng đã đối xử với mình nhẹ nhàng hơn.
······Chẳng nhẽ do mức độ tình cảm đã ở ngưỡng 120 ư?
"Thôi nào, đừng mất tập trung khi đang làm nhiệm vụ thế chứ!"
Vì chiến bào của Mio lộ quá nhiều da thịt ở vùng ngực khiến Kazuki bị mê hoặc, quá bối rối, cậu bật ra một lời bào chữa. Theo phản xạ làm khuôn mặt Mio hiện lên nét hờn dỗi.
"Gì chứ? Em đã quan sát mọi thứ xung quanh, và rồi hành động đấy nhé. Bee~"
Vừa ôm chặt cánh tay, Mio ghé sát mặt vào Kazuki và lè lưỡi trêu cậu. Dù thừa biết cô ấy chỉ muốn trêu đùa, Kazuki vẫn thấy ngờ ngợ khi đôi môi Mio lại gần má cậu thế.
Ngay lúc ấy, một tiếng động vọng lên từ bụi cây trước mặt họ, và một nhóm slime mới lao lên tấn công cả hai. Mio vừa nói là đã quan sát hết khu vực xung quanh, nhanh nhẹn phản ứng và bật dậy, đứng phía sau Kazuki——kiếm sĩ bảo vệ cho pháp sư, Thiên Địa Trận Đồ.
"La Toàn Hoa!" "Viêm Đế Khai Các!"
Bức tường lửa ở phía trước, Kazuki, và hỏa đạn bắn từ phía sau, Mio, biến lũ slime thành tro tàn. ——Không thể nào, từ từ đã, nó là cái gì vậy!?
Con slime đỏ tươi nhảy ra từ đốm lửa. ······Con này là thể loại kháng lửa à!?
Có vẻ loài Slime này có màu sắc dựa trên thuộc tính của nó.
Kazuki ngay lập tức bật đến và chém con slime khi nó còn đang sinh nhiệt. Nhát chém khiến con slime phân thành nhiều mảnh. Thế nhưng chúng lại trượt ra sau Kazuki.
"Khỉ gió!"
"Kyaaa! Cái gì thế này!?"
Những mảnh của con slime không liền lại mà bắn lên người Mio.
Quá lúng túng, Mio cố loại bỏ chỗ chất nhờn trên người và trên bộ chiến bào. Thế nhưng, bộ chiến bào vẫn bị những chất nhầy nhớp nháp ấy làm tan chảy những nơi nó dính vào.
"Không thể nào! Bộ đồ đang bị tan chảy!!"
——Nếu như bộ Chiến bào ma thuật không còn, khả năng chiến đấu của Thánh tích Pháp sư sẽ bị giảm đi một nửa.
Vì chiến bào ma thuật được tạo ra từ pháp lực, nó có thể được khôi phục lại nếu như nhờ đến Diva, nhưng······với Mio lúc này thì không thể. Cô ngồi gập xuống để che đi phần da thịt bị hở.
Từ vũng lầy đằng sau Mio——những chiếc xúc tu lao tới.
Một con Quái thú khác hoàn toàn lũ slime! Chúng đang chờ thời cơ thế này à!?
Chúng đều là Quái thú, ấy vậy mà chúng phối hợp tấn công rất ăn ý.
Những chiếc xúc tu nhầy nhụa cuốn chặt lấy Mio gần như đang khỏa thân.
Giống như ngắt từng cánh hoa, những cái xúc tu quấn quanh Mio và kéo hết tay chân cô ấy ra, để lộ ra mọi vùng nhạy cảm. Khuôn mặt cô nàng đỏ ửng vì xấu hổ.
"Không, đừng nhìn mà, Kazuki! Em sẽ tự lo liệu được nên đừng tới đây!!"
Mio hốt hoảng hét to tới Kazuki như đang muốn khóc khi thấy cậu tới giúp. Thế nhưng, một cái bóng hiện lên từ bên trong mặt nước đầy bùn. Kẻ sở hữu thực thể của những chiếc xúc tu giờ đang ở trên bề mặt.
"Lúc này mà còn nói thế được à!? Em sẽ bị ăn sống đấy!!"
Kazuki sử dụng Iai cắt đứt những cái xúc tu chỉ trong một nhát chém. Sinh vật lẩn khuất trong bùn lầy này là thể loại gì vậy? Không rõ lắm nhưng có lẽ trái với lũ slime, những cái xúc tu này có thể bị cắt đi.
Mio ngã xuống từ những cái xúc tu bị chém đứt, Kazuki đỡ lấy và bế cô như một nàng công chúa.
Nhưng vấn đề là, họ không có cách nào để tiêu diệt lũ slime đỏ.
Nhiệm vụ là tiêu diệt Quái thú, nhưng nếu họ không rút chạy thì······!
"······Hỡi sự hư vô từ thời cổ đại, hư vô tồn tại trong trái tim này, hãy trở thành hơi thở băng giá. Sự khước từ tĩnh lặng, hóa băng và lặng im······Phong Tuyết!!"
Một ngọn gió buốt giá thổi ngay kề bên Kazuki. Đó là hơi thở của mỹ nhân ngư. Lũ slime đỏ định tấn công cậu bỗng chốc bị ngọn gió ấy đóng băng. ——Phép triệu hồi hệ băng!
"Hiakari-san!? ······Cảm ơn nhé! Vậy là cậu đã tới cứu bọn mình rồi đó!"
Quay về phía sau, ở đó là cô bạn cùng lớp đầy bí ẩn với bộ chiến bào trông như bộ đồ nịt trắng. Hiakari Koyuki đứng đó, vô cảm.
Thái độ của cô ấy trước Kazuki giống một tảng băng cứng đằng xa, y hệt như đôi tai nhọn hoắt ấy, có lẽ đó là tính cách của một tiên.
"Do tôi nghĩ chúng ta cùng được nhận chung một nhiệm vụ thôi······có vẻ đây là một cảnh tượng xấu hổ nhỉ? Không thể chiến đấu thì cậu chỉ là một trở ngại thôi, về đi."
Liếc qua cô nàng Mio đang trần trụi, Koyuki quay phắt lưng lại với Kazuki.
"······Hiakari-san, cẩn thận với lũ slime xanh đấy!"
Cũng như lũ slime đỏ có khả năng sinh nhiệt, lũ slime xanh chịu được không khí buốt giá.
Đó là lý do vì sao mà lũ slime xanh thừa khả năng chống chọi được cái lạnh.
Đôi tai Koyuki giật giật khi nghe thấy lời cảnh báo của Kazuki, nhưng cô không hề quay lại, hình bóng cô lặn mất tăm giữa những cái cây kì lạ đầy hoang dại bên trong Vùng đất Hắc ám.
"······Đã vậy thì, mình quay lại học viện nhé, Mio."
Kazuki nói với Mio khi mà cô nàng vẫn bám lấy tay cậu. Tất cả chuyện này đều là trách nhiệm của một kiếm sĩ chỉ vì cậu không thể bảo vệ cho quân hậu tập.
"······Kazu-niii" Mio nói trong cái giọng phê tê tái. Lúc này cô nàng hoàn toàn khỏa thân và được Kazuki bế trên tay.
"Mio? Nghĩ lại thì, bị lũ slime tấn công như thế, em có ổn không vậy?"
"Kazu-nii······ngực em, nó nóng quá. Thân thể em, ngực em nữa, cả các nội quan đều ngứa ngáy······"
Mio ôm Kazuki chặt hơn. Trông cô ấy có vẻ rất là lạ.
Không biết nhìn đi đâu nữa, Kazuki lén nhìn khuôn mặt Mio. Khuôn mặt cô ấy đỏ như gấc, đôi mắt trông như bị thôi miên, hơi thở cô ấy gấp gáp.
······Có lẽ là do dòng chất lỏng lúc nãy!
Chất lỏng ấy làm tan chảy bộ chiến bào. Chiến bào ma thuật được tạo ra từ pháp lực, cũng như là từ ý chí. Nếu như nó bị tan chảy——nó sẽ hóa thành chất độc làm ảnh hưởng đến tâm trí!
Từ từ đã, không phải chất độc, thứ này······nó là một chất kích dục······.
"Kazu-nii······Em yêu anh! Em yêu anh, yêu anh nhiều lắm!! Hãy ôm chặt em nữa đi!!"
Những trái tim cứ nháy lên liên tục, Mio đẩy bộ ngực trần vào người Kazuki, và đôi chân cô ấy kẹp người cậu vào. Một hương thơm tựa như sữa phảng phất quanh đó. Hơi thở bỏng rát và đầy ham muốn ấy chạm vào cổ Kazuki.
Thôi xong. Thế này thì không ổn rồi! ······Nếu như không chạy khỏi nơi đầy Quái thú và mọi người thì···!
Độ khoảng một lúc thì cô nàng tỉnh táo lại, và rồi cô tái tạo lại bộ chiến bào.
······Nếu như không có sự kiên định của bản thân, thì trong tình cảnh này, với Mio, tôi sẽ···!
"Mình là Kiếm sĩ của Phái Hayashizaky! Mình không thể bị những ham muốn lấn chiếm được!!"
Hét lên 'UOOOOOO!', Kazuki chạy qua cánh rừng và ôm lấy thân thể mềm mại của Mio.
Phần 2
Quay trở lại 3 tiếng trước——
"Di chuyển trên tàu thế này, cứ như đang đi du lịch ý nhỉ ~"
Kazuki và Mio, cả hai đều đang mặc đồng phục, ngồi bên cạnh nhau trên tàu quang ma pháp.
"Đừng coi nhẹ nó thế chứ? Đây là nhiệm vụ thực chiến đấy."
Kazuki bồn chồn trước người đồng đội không hề thấy lo lắng cho nhiệm vụ đầu tiên của họ.
Dù nói thế nhưng có vẻ như Kazuki không hẳn là không hiểu lời Mio. Hôm nay là ngày khởi đầu Tuần lễ Vàng, đã được 1 tháng kể từ khi cậu nhập học. Cơn gió ấm áp cuối xuân ngập tràn cửa sổ và thổi vào trong khoang như nàng xuân nhẹ nhàng ôm lấy.
"Kazu-nii cũng thấy hồi hộp nhỉ? Anh dậy từ sáng sớm và làm onigiri mà. Thành phần là gì thế?"
"Anh chuẩn bị để đề phòng ta phải thực hiện nhiệm vụ trong thời gian dài thôi!? Cá ngừ đóng hộp và trứng cá muối."
"Mấy món em thích từ thuở bé nè. Vậy là anh vẫn nhớ nhỉ!"
Mio nở nụ cười rạng rỡ cùng với hàng tá trái tim bay lên trước mắt Kazuki.
Những trái tim đó tràn ngập quanh .
Chiếc nhẫn nhận diện được mức độ tình cảm của các cô gái và có sức mạnh đo lường chúng.
Đã một tháng kể từ khi cậu gặp lại cô bạn thuở nhỏ, mức độ tình cảm của cô ấy tăng lên rõ rệt.
Mio không ngừng nhìn quanh để chắc rằng không có vị khách nào khác trên đó.
"Kazu-nii, đánh thức em dậy khi mình đến nơi nhé~"
Mio ngồi sát lại và ngả đầu mình vào bờ vai Kazuki.
"Này, em định ngủ trước lúc chiến đấu à!?" Kazuki tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Không sao đâu, em cũng không buồn ngủ lắm mà. Em chỉ muốn làm thế này thôi······"
Trong lúc nói thế, Mio đan các ngón tay vào tay Kazuki và nắm chặt. 'gatangoton'. Cùng với sự rung lắc của con tàu, Kazuki lặng lẽ cảm nhận hơi ấm từ thân thể Mio.
Con người có được sức mạnh ma thuật và gặp các cư dân ở chiều thế giới song song mà được gọi là Diva.
——Ngay sau đó một hiện tượng gọi là <Ác tính ngoại giới> xảy ra.
Xé toạc thế giới, từ đó pháp lực của thế giới song song, Astrum, tràn sang. Pháp lực trào ra biến thành các Quái thú và tinh linh. Quái thú tấn công con người, và những nơi Quái thú tập trung lại bị pháp lực làm ô nhiễm và trở thành vùng đất nhiễm quỷ tính nơi không loại cây cối thuộc thế giới này sống được——Vùng đất Hắc ám.
Tổ chức được gọi là vệ binh quốc gia của Nhật Bản, Kị sĩ Đoàn, có 3 nhiệm vụ chính, [Phòng vệ, chống đế quốc khác xâm lược], [Tiêu diệt Ngụy Pháp sư], và [Hàng phục Quái thú · giải phóng Vùng đất Hắc ám].
Vì những cuộc tấn công khủng bố chống lại Kị sĩ Đoàn được thực hiện bởi tổ chức Ngụy Pháp sư gọi là [Anh linh chiến sĩ của Loki] do Loki của Thần Thoại Bắc Âu lãnh đạo, Kị sĩ Đoàn không đủ nhân lực để làm nhiệm vụ ban đầu nữa.
Bù đắp cho điều đó, học viện đào tạo kị sĩ mà Hayashizaki Kazuki theo học——Học viện Kị sĩ Quốc gia , bàn giao công việc mà Kị sĩ Đoàn chưa thể hoàn thành cho các học viên dưới dạng nhiệm vụ truy quét.
Các học viên lập nhóm và giải quyết nhiệm vụ với vai trò thay thế Kị sĩ Đoàn.
Vị trí của Vùng đất Hắc ám chỉ cách ga tàu vài phút đi bộ.
Xung quanh Vùng đất Hắc ám là hàng rào, và người dân bị cấm xâm nhập vào đó.
Bản năng của Quái thú là tấn công con người. Tuy nhiên, Quái thú không thể ra ngoài khoảng không chưa bi biến đổi thành Vùng đất Hắc ám được. Chúng luôn phòng thủ và chỉ tấn công những người thâm nhập vào Vùng đất Hắc ám.
Vùng đất Hắc ám trở thành đại bản doanh của Quái thú. Nó cũng gây những tác động pháp thuật lên các vùng lân cận vì sự sinh sôi của Quái thú và mở rộng.
Vì thế, những người sống ở những khu vực bị biến thành Vùng đất Hắc ám đều được sơ tán.
Nhưng nếu cứ để như vậy, sẽ rất khó để ngăn cản sự phát triển của chúng.
Kị sĩ Đoàn được điều động bảo vệ khu vực đô thị bằng mọi giá thế nên Vùng đất Hắc ám trên núi hay trong rừng được chuyển giao cho học viên của Học viện Kị sĩ.
Kazuki và Mio đi tới cảnh cửa là lối vào duy nhất của Vùng đất Hắc ám. Một Cựu binh đứng gác cổng để đảm bảo những người không phận sự tránh khỏi Vùng đất Hắc ám.
"Bọn cháu được Học viện Kị sĩ cử đến, hãy cho chúng cháu vào."
"······Cheh, lũ nhóc trong học viện hở. Với lại, chỉ có hai đứa thôi à."
Người gác cổng lầm bầm và bắt đầu tiến trình cho phép Kazuki và Mio vào trong.
"Sao bọn Kị sĩ Đoàn không tự đến đây nhể, bọn chúng còn rảnh rang sửa đèn cho dân tị nạn đó. ······Ta sẽ bắt đầu quét, vậy nên hãy để pháp lực chảy vào Thánh tích cho đến lúc nó sáng nhé. Hm? Cái Thánh tích gì đây?"
Người canh gác đặt tay lên và quét ánh sáng ma thuật của Thánh tích trên tay Kazuki bằng . Rồi, Thánh tích của Mio cũng được quét bằng cách soi sau gáy.
Sau đấy, chiếc máy so sánh dữ liệu lấy từ danh sách cử đi làm nhiệm vụ của học viện, rồi xác nhận Kazuki và Mio là những người được giao phó.
"Cậu không chỉ là một kiếm sĩ, nó đã từng là một chủ đề rất nóng đó, Bí tích được trao cho một chàng trai. Cho dù, pháp lực của cậu có vẻ yếu hơn so với bọn con gái nhể. Đừng có cố quá đến nỗi phải gọi tiếp viện đến đấy nhá?"
Kiểm tra Kazuki và Mio xong, người gác cổng quay lại, Mio lập tức làm akanbe[2].
"Gì chứ, nói những điều như kiểu 'chỉ là học sinh' hay 'chỉ là con trai', đúng là trêu đùa với chúng ta mà! Khi em và Kazuki kết hợp, chúng ta vô đối! Từ lúc này sẽ là sự khởi đầu của huyền thoai về em và Kazuki!!"
"······Mio, nói những thứ như 'vô đối' hay 'huyền thoại', dù ý em là gì, nghe nó như kiểu thất bại thảm hại ý."
"Sao anh lại nói thế chứ~!!"
Trong lúc Mio bận cho Kazuki ăn hành, khung cảnh thay đổi lạ thường. Đó từng là con đường nông thôn tồn tại ở bất cứ đâu, nhưng giờ lại là nơi ẩm ướt, và cây cối xung quanh cũng ngả sắc độc tính. Bọn Quái thú có vẻ như đã xuất hiện xung quanh.
······Và rồi, ba tiếng sau, sự thất bại thảm hại của Mio biến thành hiện thực.
Phần 3
Ngồi bên cạnh Kazuki trên chuyến tàu về nhà, đôi mắt Mio trúc xuống vì xấu hổ và đỏ mặt.
"······Anh ý, anh thấy được bao nhiêu rồi······?"
Bao nhiêu, là sao ta? Chẳng nhẽ là do vụ chất nhầy với xúc tu vừa rồi à?
"Anh thề anh không thấy gì cả. Mấy cái xúc tu che hết rồi mà."
"Sau, sau đó ý, em bị khỏa thân một lúc mà!? Nhưng em không nhớ rõ lắm······"
"Sau đó, anh không có soi người em đâu. Lúc ấy, anh đang chiến đấu mà."
"······Vậy thì Kazuki, anh không hứng thú gì với em nhỉ?"
Mio nhìn Kazuki với ánh mắt hờn dỗi. Sao lại thành ra thế này······.
"Nhân nói về điều đó, giờ em sao rồi?"
Có phải nó là một thứ kích dục điều khiển được tâm trí, hay chỉ có tác dụng như uống rượu quá độ và hứng lên đến mất kiểm soát——là cái nào nhỉ? Mặt Mio cứ đỏ ửng hết lên trước sự dò xét của Kazuki.
"Không nhớ, không nhớ! Không nhớ gì hết!"
"Đúng là, nhóm hai người có vẻ hơi khó nhằn nhỉ."
Kazuki đổi chủ đề, và Mio, ngạc nhiên, ngẩng đầu lên.
"Không muốn đâu. Em không muốn một người nào khác xen vào giữa em và Kazuki!!"
"Nhưng mà······vừa xong đấy thôi, em cũng thấy là chiến thuật của chúng ta quá đơn điệu."
Kazuki hiện tại và Mio——đều chỉ có thể sử dụng hỏa pháp. Như hôm nay, nếu họ gặp phải đối thủ kháng lửa và nhiệt, một cuộc chiến khó khăn là không thể tránh khỏi.
Nhưng Mio lại lắc đầu đầy quả quyết.
"Không sao đâu mà! Em······chắc chắn sẽ mạnh hơn đấy!! Để làm thế ta không cần thêm bất cứ ai cả!!"
Kazuki cảm thấy để khắc phục chuyện này không đơn giản là cứ mạnh lên là xong. Nhưng trước một Mio đang nắm chặt tay cậu với đôi mắt long lanh, Kazuki không biết phải làm sao.
······Nhưng mà, nếu mình dùng được nhiều phép hơn, thì vấn đề này sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Diva lập khế ước với Kazuki——Lemegeton là Diva độc nhất mang [Sức mạnh của Đế Vương] để kiểm soát 72 Con Quỷ.
Khả năng đó cho phép sử dụng 10 thuộc tính ma pháp mà các Diva trong 72 Con Quỷ sở hữu. Khác với Diva bình thường chỉ có thể sử dụng 10 loại ma pháp, Lemegeton có thể sử dụng tới 720 dạng. Vấn đề là cậu chưa có đủ, vì đó là một khả năng quá phi thường mà.
Nhưng có một điều kiện. Nếu Kazuki không làm các Thánh tích Pháp sư yêu mình, cậu không dùng được khả năng của họ. Hiện tại, Kazuki có thể dùng phép triệu hồi của [Phoenix], vì cậu đã khiến người lập khế ước với Phoenix - Mio - yêu cậu.
Cậu có thể sử dụng 2 phép triệu hồi của Kaguya senpai, chỉ có điều······chúng không hợp khi sử dụng để làm nhiệm vụ.
Mình muốn trở nên mạnh hơn để bảo vệ Mio. Nhưng để làm được điều đó, với những cô gái khác, mình cần phải······.
Theo thói quen, Kazuki truyền pháp lực vào chiếc nhẫn của Solomon, và ánh sáng ma pháp hiện lên trước mắt cậu. Biểu đồ về mức độ tình cảm của các cô gái được chiếu lên.
Những con số đã tăng lên rất nhiều so với trước như cạnh tranh với nhau.
Amasaki Mio——124 Otonashi Kaguya——75 Hiakari Koyuki——46 Hoshikaze Hikaru——39
Mio ngồi dài một chỗ yên lặng đến khi con tàu dừng ở nhà ga học viện kị sĩ.
——Và cứ thế, nhiệm vụ được giao cho hai cá nhân trong Tuần lễ Vàng kết thúc mà không thu được thành quả nào cả.
Phần 4
"Amasaki Mio sẽ bị xuống Hạng B nếu tình hình cứ tiếp diễn thế này."
Ngày đi học đầu tiên sau Tuần lễ Vàng kết thúc——Kazuki được gọi xuống phòng giáo viên. Ở đó, vị giáo viên thân thuộc, Liz Liza Westwood, thông báo một tin đáng buồn.
"Eh?" Liz Liza-sensei với thân hình như một bé loli, vẫn cái giọng nghiêm nghị nói với Kazuki khi cậu vừa kêu lên một tiếng đầy ngớ ngẩn.
"Thua Hạng E như em là đã không thể chấp nhận rồi. Và, sau đó còn thất bại trong nhiệm vụ vừa rồi, vì thế mọi người đã đánh giá cô bé ở mức thấp hơn rồi. Cứ thế cô bé sẽ rớt xuống Hạng B."
"Xin——xin đợi chút ạ! Có thể cô ấy chưa cho mọi người thấy được thành quả, nhưng sức mạnh thực sự của cô ấy được coi là một trong những người mạnh nhất trong tình hình hiện tại phải không ạ!?"
"Cũng có học sinh đã cải thiện đáng kể. Cơ hội phải được đưa ra công bằng mà."
Học viên năm nhất được đánh giá là [Hạng A] trong học viện sẽ được sống trong khu ký túc bí mật của Hội học sinh, [Ngôi nhà của Phù thủy], như một đặc quyền. Ở đó, họ có thể được các senpai trong Hội học sinh giúp đỡ và học hỏi về ma thuật của họ.
Bị rớt từ Hạng A xuống Hạng B đồng nghĩa với việc bị trục xuất khỏi Ngôi nhà của Phù thủy.
Kazuki là Hạng E, nhưng vì cậu là trường hợp đặc biệt do lập khế ước với một Diva kỳ lại, cậu có thể sống trong Ngôi nhà của Phù thủy để Chủ tịch Hội học sinh có thể bảo vệ (trong khi giám sát) cậu ấy.
Mio có thể sẽ không được ở lại Ngôi nhà của Phù thủy nữa cho dù mối quan hệ của họ đã trở nên tốt như lúc trước.
"Với những hành vi bạo lực của Loki, các học viên phải nhanh chóng hoàn thành các nhiệm vụ. Khả năng thực sự mà không mang lại thành quả gì thì cũng vô dụng. Dù cô bé có là Hạng A, nếu không cố gắng, thì việc rớt hạng là nghiễm nhiên."
Cứ vài ngày Loki lại tổ chức các cuộc tấn công vào nhiều địa điểm chịu sự bảo vệ của Kị sĩ Đoàn, có vẻ như trước khi tổng tấn công, chúng chỉ đánh nhanh rồi rút lui lập tức để mà trêu chọc quân ta.
Có vẻ chẳng thu lại được gì ngoài cái chết, nhưng do đó mà Kị sĩ Đoàn luôn phải cảnh giác bởi các cuộc tấn công có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Đồng thời, việc điều tra nơi ẩn náu của Loki cũng phải được thực hiện.
Như vậy, nhiệm vụ dang dở được giao cho các học viên dưới dạng nhiệm vụ truy quét.
Ban đầu hệ thống nhiệm vụ được tạo ra để học viên học hỏi kinh nghiệm cá nhân, nhưng trong tình thế cấp bách hiện giờ, họ được coi là quân binh tiềm năng quý giá.
Vì xã hội lên án mạnh mẽ việc đưa học viên đi thực chiến, các nhiệm vụ trở thành lớp học thực tế mà học sinh tự nguyện tham gia, nhưng——học viên Hạng A như Mio luôn bị áp lực và sự kỳ vọng đè nặng trong việc thu được thành quả.
"······Nhưng Mio vẫn luôn cố gắng không ngừng!"
Cứ mỗi sáng từ khi lập nhóm với Kazuki, Mio luôn che giấu việc luyện tập sử dụng ma pháp khỏi cậu——cho dù Kazuki, một người luôn cảm nhận pháp lực tốt, thừa biết điều đó.
"Đây là vì Hạng E như em đã kéo cô ấy xuống."
"Fuhn, tôi không ngu đến nỗi nghĩ rằng khả năng của em giống như thứ hạng em đang có đâu."
"······Tại sao cô không nói trực tiếp với cô ấy, mà lại là với em?"
"Hai đứa lập nhóm hai người phải không nhỉ? Nếu em nghĩ cô ấy bị đánh giá sai thì một đồng đội như em phải hỗ trợ hết mình cho cô ấy mới phải chứ."
Nếu có thể hỗ trợ cho cô ấy thì mình muốn làm thế. Mình rất muốn, nhưng nếu điều đó xảy ra······.
"Với tôi cách nhanh nhất là em kéo thêm Hiakari Koyuki vào nhóm đi, tôi thấy làm thế sẽ giúp em có cơ hội gần cô ấy hơn, đó, một mũi tên trúng hai đích."
Ánh mắt Liz Liza-sensei lóe sáng. Liz Liza-sensei cũng biết về khả năng đặc biệt của Leme.
Chắc cô ấy gọi mình ra vì lý do đó.
"······Cả Mio và Hiakari-san đều không muốn ở trong cùng một nhóm với nhau đâu ạ."
"Fuhn, có vẻ vì bản thân kém trong khoản này nên em có vẻ rất chú tâm đến việc này nhỉ. ······Bên cạnh đó, đây là một chủ đề hoàn toàn khác, nhưng trong trường hợp em gần gũi với một pháp sư lập khế ước với Diva khác với 72 Trụ Cột thì sẽ ra sao? Em có thể sử dụng được khả năng của Diva đó không?"
Liz Liza-sensei giờ lại hỏi về một chuyện chả liên quan gì đến những gì đã nói lúc trước.
Lemegeton thực thể ngay bên cạnh Kazuki.
Cô ấy hoàn toàn khỏa thân trong lần đầu xuất hiện trước mặt Kazuki, nhưng việc sức mạnh của cô ấy dần dần khổi phục, trông cô giống một học sinh tiểu học, và có một chiếc áo chẽn quấn quanh.
Leme dần dần lấy lại được sức mạnh và trở về nguyên dạng nhờ việc Kazuki đã có mối quan hệ tốt hơn với các cô gái. Không hiểu khi cô bé ở dạng Diva thì trông thế nào nhỉ.
"Với các Diva không thuộc 72 Trụ Cột, nếu bên đó chịu hợp tác với Leme, thì Leme vẫn có thể sử dụng dạng ma thuật của Diva đó thôi-. Tuy nhiên, các Diva ở thần thoại khác mà chịu hợp tác với Leme thì hiếm lắm-. Về cơ bản, các thần thoại luôn đối đầu với nhau mà."
"Hmm, là thế à?"
Nhìn xuống dưới, Liz Liza-sensei thầm thì 'Liệu có đáng để thử không ta······'.
Thử nghiệm sao? ······Ở Nhật, lập khế ước với Diva khác 72 Trụ Cột đã bị coi là phạm pháp rồi. Thế nên không có chuyện liên kết với Ngụy Pháp sư, nhưng mà······
"Hiểu rồi. Em có thể về được rồi." Liz Liza-sensei vẫy tay như muốn xua Kazuki đi.
Kazuki vừa bước ra khỏi phòng giáo viên thì một người mà cậu không ngờ tới đang đợi ở đó.
"Kazuki, cậu lại làm chuyện gì biến thái đến mức bị mời lên phòng giáo viên à? ······mugu."
Vì cô quá ư là nhỏ, Kazuki không thấy cô ấy, và mặt cô ấy đập vào ngực Kazuki rồi kêu lên 'mugu'. Dù như thế nhưng cái giọng vẫn khá là lạnh lùng······
"Hiakari-san!? ······Cậu ổn chứ?"
Kazuki giật mình cầm vai cô để giúp cô đứng vững lại, nhưng cô ấy nói "Tôi ổn" và đẩy tay cậu ra.
"Mà đừng có đánh chống lảng với câu hỏi của tôi. Sao cậu bị gọi lên vậy?"
"Aaa——thì là······Vì nhiệm vụ hôm qua thất bại, Liz Liza-sensei thông báo rằng nếu bọn mình tiếp tục bị đánh giá thấp như thế, bọn mình sẽ gặp rắc rối lớn. Cũng vì mình là Hạng E mà."
Kazuki giải thích gọn lẹ và tránh đề cập tới vấn đề của Mio. Koyuki 'mu' cương quyết hơn khi nghe được điều đó.
"······Nghe vô lý nhỉ? Kazuki đã thắng trong trận đấu với Hạng A, vậy thì thất bại trong 1 nhiệm vụ thì không thể nào cậu bị đánh giá thấp đi được."
" Hiakari-san đang lo lắng về vấn đề của mình à?"
Khi Kazuki bắt đầu sống trong Ngôi nhà của Phù thủy, các cô gái luôn ở bên cậu ấy.
"Không phải. Tôi không lo hay làm sao cả. Tôi chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra với cậu. Chỉ là, tôi muốn gửi lời cảm ơn ở không có ai khác thôi······. Nếu không phải lúc này, thì Amasaki-san, hay Hội trưởng, hoặc cô-em-gái-san, một ai đó sẽ ở gần cậu."
Cô nàng nói lời cảm ơn và cúi đầu xuống.
"······Là về thuộc tính của mấy con slime trong nhiệm vụ hôm qua à?"
"Ừ. Nhờ nó mà tôi mới có thể hoàn thanh nhiệm vụ được. Nếu Kazuki không cho tôi lời khuyên, Tôi đã có thể mất bình tĩnh khi gặp phải khả năng kháng lạnh của mấy con slime xanh và có thể rơi vào tình cảnh khó coi nữa."
Nhiệm vụ hôm qua là ngăn chặn việc Vùng đất Hắc ám lan ra khỏi rừng phía tây Tokyo
Koyuki đã tiêu diệt hết lũ Quái thú sống trong Vùng đất Hắc ám ấy——có vẻ không có chuyện gì, coi như việc tiêu diệt lũ Quái thú và giải phóng dần dần các vùng đất đã phần nào thành công.
Nếu như không còn Quái thú trên Vùng đất Hắc ám nữa, thì các vùng đất sẽ trở lại bình thường. Thực vật có độc sinh sôi nảy nở ở đó và biến Vùng đất Hắc ám trở thành vùng đầm lầy, nhưng nếu lũ Quái thú bị tiêu diệt hết thì cánh rừng sẽ trở lại bình thường.
"Nhưng làm thế nào mà Hiakari-san tiêu diệt được lũ slime kháng Ma pháp băng vậy?"
"Diva của tôi, Vepar, kiểm soát băng và nước. Tôi dùng thủy phép cho chúng chết vì ngộp thở."
"······Eh? Slime mà cũng phải thở à? Có phải trong nước có bọt không?"
"Tôi cứ bán tín bán nghi mà thử nghiệm······rồi chúng chết. Tôi không nghĩ chúng có phổi hay miệng để thở, nên chắc chúng hô hấp qua thành tế bào. Và nó là một sinh vật sống trên cạn, nên tôi nghĩ cấu trúc tế bào của nó không có khả năng hấp thụ ô-xi trong nước. Giống như giun đất có thể hô hấp bằng da khi ở trong lòng đất, nhưng trên đường nhựa thì chết do ngạt thở."
Nghĩ lại thì, chừng nào chúng là sinh vật sống, trừ một số trường hợp, thì chúng vẫn cần không khí để thở. Dù có là Quái thú tồn tại ở trong thần thoại, rất nhiều sinh vật có dạng giống với thể giới thực, giống như rồng thì gần giống với thằn lằn.
Tính trạng và hệ sinh thái của Quái thú vẫn chưa được hiểu hết.
Kể từ lúc nhận nhiệm vụ từ lúc này, chúng tôi chắc chắn phải quan sát lũ Quái thú thật kỹ và thử nghiệm với mọi thuộc tính, ma pháp, và cách thức chiến đấu.
Mio và tôi thì không thể làm được điều này——trong khi cô gái trước mặt tôi có thể.
"······Mà này Hiakari-san, cậu vẫn không muốn tham gia nhóm của mình à?"
Koyuki nhíu mày trước lời đề nghị của Kazuki.
"Vì cậu thất bại thảm hại trong nhiệm vụ vừa rồi, nên muốn nhờ tôi giúp sao?"
"Xin lỗi nhé, thành thật mà nói, mình yếu lắm. Với lại, lúc này Hiakari-san cũng khá ổn, nhưng cho dù là vậy, đơn độc chiến đấu vẫn rất nguy hiểm. Mình nghĩ là cậu nên đi cùng ai đó chứ."
"Yếu? Cậu đâu có yếu. Nếu thế chẳng phải Amasaki-san, người đã thua trong trận đấu với cậu, mới gọi là yếu sao? Ví dụ nhé······như thế chẳng phải cô ấy sẽ rớt xuống Hạng B sao?"
Koyuki hít sâu và nói ra khiến Kazuki giật mình cảm tưởng như thể cô ấy đã biết mọi chuyện.
"Tôi nghĩ nếu tôi tham gia với hai người vì cậu là kẻ gây ra rắc rối, thì Amasaki-san có thể sẽ đồng ý, nhưng nếu vấn đề ở cô ta thì······cô ta chắc chắn sẽ kiên quyết từ chối. Cũng tại cô ta quá kiêu ngạo, và cũng ghét tôi nữa."
"Ừ thì cô ấy kiêu ngạo là chắc chắn rồi, nhưng mà······cô ấy đâu có ghét cậu."
"Cô ta ghét tôi lắm. Luôn ăn thua với tôi từng chút một."
"Không phải đâu, Mio nói 'Em không muốn thêm một ai kì lạ vào nhóm cả!' nghĩa là nếu đó là người lạ thì không thể vào nhóm được, và Hiakari-san đâu phải người lạ, nên không sao đâu!"
"······Thế là sao? Cậu lập luận như thể phản bác lại nó vậy. Tôi đúng là một người kì lạ mà."
"Hiakari-san đâu có kì lạ chứ. Cậu thực sự là người tốt mà? Khi mình bị cả lớp lôi ra làm trò đùa vì giới thiệu khả năng đặc biệt của mình là kiếm pháp, cậu đã nói kiếm pháp không hề vô dụng và đã động viên mình. Những lời nói đó đã giúp mình nhiều lắm đó. Ngay cả khi mình không có lấy một người bạn trong lớp, chỉ có cậu cư xử bình thường với mình. Cậu là một cô gái công tâm, chán ghét sự kì thị và bắt nạt. Mình rất tôn trọng sức mạnh cũng như lòng tốt của cậu đó."
"Cậu——cậu nó gì cơ······"
Mặt Koyuki như đờ ra, còn Kazuki vẫn say sưa nói trong khi tay cậu siết chặt lại.
"Bên cạnh đó, cậu luôn bình tĩnh suy xét mọi việc, và cũng rất nhiều lần Hiakari-san cứu mình khỏi những tình cảnh éo le. Tốt bụng, mạnh mẽ, điềm đạm, một cô gái như vậy hiếm có lắm đó."
"Đó là······tôi chỉ có giá trị khi chiến đấu thôi, bởi vì······"
"Hiakari-san quá khiếm tốn rồi. Cứ mỗi lần mình làm việc nhà, Hiakari-san luôn kiên nhẫn quan sát và chân thành nói lời 'Cảm ơn'. Cho dù Hiakari-san không thích khi mình mời cậu cùng làm việc nhà. Với mình, mỗi lần mình làm việc nhà, mình muốn thấy khuôn mặt rạng rỡ của cậu. Hiakari-san luôn tỏ thái độ lạnh lùng, nhưng thực chất cậu rất nồng hậu."
"Đó——đó là do tôi thiếu năng lực thôi, tôi đã lôi cậu vào rắc rối nên······"
Khuôn mặt Hiakari-san ửng đỏ và cô cúi mặt xuống. Một trái tim bay ra.
"······Có vẻ như Hiakari-san là một người khó gần, nên dễ gây hiểu nhầm với mọi người cũng phải thôi. Dù vậy, mình hoàn toàn không thể phủ nhận những điểm tốt của Hiakari-san! Nếu Mio không nhận thấy điều đó từ cậu, mình sẽ cho cô ấy hiểu Hiakari-san tốt như thế nào!! Được rồi, mình sẽ mở chiến dịch cho mọi người thấy vẻ duyên dáng của Hiakari-san nhé!!"
"······Dừng——dừng lại đi. Đừng lập chiến dịch như vậy!"
Koyuki kéo lấy ống tay áo của Kazuki và nói, và điều này hoàn toàn khác thường. Một cái đầu lâu tí hon hiện ra trước ngực cô. Có vẻ mức độ tình cảm của cô ấy vừa giảm tí chút.
Koyuki 'haa' thở dài, và nói "Cậu đúng là, chẳng giúp gì được."
"Cậu có bị ngố không vậy? Cuộc nói chuyện vừa rồi, nếu cậu nói cho Amasaki-san thì sẽ rất tệ đấy."
"Sao lại thế? Mình nghĩ Mio sẽ hiểu được điểm tốt của Hiakari-san chứ."
"Cô ấy sẽ không muốn nghe những lời đó từ cậu đâu······cậu đúng là chẳng hiểu tấm lòng con gái gì cả. Điều đó làm tôi hơi giận đấy······"
Lúc này họ đã đến Ngôi nhà của Phù thủy và dừng ở trước vườn.
Cánh cổng mở ra, và Mio chạy xồ tới từ trong phòng khách.
"Kazuki! Mừng anh trở về, anh đi đâu mà giờ này mới······eh, Hiakari······!"
Khi nhận ra Koyuki bên cạnh Kazuki, Mio dừng lại và nhìn chằm chằm vào Koyuki.
Trước cái nhìn đó, bằng một giọng lạnh lùng, Koyuki tuyên bố.
"Amasaki Mio, tôi thách đấu cô."
Kazuki và Mio đứng hình trước những lời nói đó. Họ không hiểu như thế là sao.
"Cô không những đã thua Hạng E mà còn có những hành vi đáng xấu hổ trong lúc làm nhiệm vụ. Vì lẽ đó, sớm hay muộn cô sẽ bị rớt xuống Hạng B thôi. Nếu chuyện đó xảy ra thì cô không được phép ở đây nữa."
"Tôi sẽ xuống Hạng B sao!? Và rồi······bị trục xuất······"
"Hiakari-san! Sao cậu có thể nói thế được chứ!?"
Kazuki tái nhợt người, gặng hỏi, Koyuki lập tức quay sang nhìn cậu.
"Tôi xin khước từ lời mời của cậu, nó thật phiền phức. Khó chịu nữa. Với lại······với lại nếu cô ấy thực sự không có đủ khả năng và tụt xuống thứ hạng thích hợp, cũng là tốt cho cô ấy? Một người thực sự chẳng có chút sức mạnh nào mà vẫn được coi là Hạng A thì quả là vô lí hết sức. Tôi sẽ cầu siêu cho những người như vậy."
Koyuki lạnh lùng thông báo tới Mio. Có vẻ như Mio sốc toàn tập khi nghe tin này.
"······Amasaki Mio. Nếu cô thua, cô chắc chắn sẽ bị rớt xuống Hạng B. Vậy cô chấp nhận lời thách đấu của tôi chứ? ······Tôi cũng chẳng thấy lạ nếu cô trốn tránh chuyện này đâu."
Trong nháy mắt, cô nàng Mio kiêu ngạo đỏ mặt vì tức giận.
"Không······sẽ không có chuyện tôi trốn tránh đâu!? Hạng E Hayashizaki Kazuki đã thách đấu với tôi lúc trước, và giờ là cô······Nào, thích thì nhích!" (Eng ko để cả họ tên, nhưng tôi lại để cả họ tên vì lúc này Mio đang tức, ko kiểm soát đc lời nói)
Mio chỉ thẳng tay vào Koyuki, hai bím tóc của cô rung lên.
"Tôi sẽ nhanh chóng hạ gục cô và chứng minh cho mọi người thấy tôi xứng đáng là Hạng A!!"
Nếu như Mio đấu với Hạng A Koyuki với sức ngang ngửa hoặc mạnh hơn, thì cô ấy chắc chắn sẽ không thể nào trở thành Hạng B được. Nhưng mà······
"Từ từ, bình tĩnh đã nào! Nếu thua thì em không thể ở lại đây nữa đâu!?"
"Trật tự đi Kazuki!"
"······Vậy hãy chờ ở ngoài. Tôi sẽ gọi senpai và các thầy cô đến để chứng giám cho cuộc đấu."
Koyuki bước qua mặt Mio, còn Mio thì tức anh ách và chạy lên tầng.
"······Kaguya-senpai, sao chị lại chấp nhận trấn đấu này chứ?"
Học viên của Học viện Kị sĩ có thể đấu tay đôi với nhau dưới sự giám sát của Hội học sinh.
Cuộc đấu được coi như một trận chiến giả và phải tuân thủ các quy tắc an toàn: hai bên chiến đấu cho đến khi một bên hoàn toàn hết pháp lực thì dừng tấn công. Trận đấu chỉ được thực hiện khi Hội trưởng Hội học sinh xác nhận.
Hội trưởng Hội học sinh Khoa ma thuật——Kaguya-senpai, mình cứ nghĩ chị ấy sẽ ngừng cuộc cãi vã này chứ.
"Nnn······Vì mình đã nghe đến chuyện này rồi, nên có lẽ thế này là tốt nhất?"
"Nên chị nghĩ rằng chiếu theo quy định thì điều đó là tốt nhất······phải không?"
Có thể nói senpai rất tốt, nhưng chị ấy cũng là người nghiêm túc chấp hành các quy định.
"Không phải mà······maa, chúng ta hãy xem chuyện gì đang diễn ra đi? Nào, nó bắt đầu rồi đó."
Kaguya-senpai chỉ tay về phía sân đấu. Ở đó——Mio và Koyuki đối diện với nhau và cách nhau 50m theo luật. Trọng tài của trận đấu lần này là Hoshikaze-senpai.
Kazuki, Liz Liza-sensei, và những người khác ngồi xung quanh sân đấu với tư cách khán giả.
"······Amasaki Mio đã kiên quyết rồi nhỉ. Nhưng để biết liệu cô bé có xứng đáng với Hạng A hay không, thì có lẽ đây là cách tốt nhất rồi."
Đó là lời sensei nói. Vì trận đấu diễn ra quá đột ngột, hầu như rất ít học viên đến xem.
"Ta biết tên ngươi······Ngươi, [Phoenix][3] ······Một Thi sĩ, một Pháp sư! Hỡi thi điểu xem nhẹ đạo lý bằng những thi ngôn mê hoặc, hãy nghe lệnh ta và cho ta thấy sức mạnh của ngươi!"
"Ta biết tên ngươi······Ngươi, [Vepar] ······ Nàng tiên cá ngân lên những câu ca băng giá, đắm chìm thế gian trong nỗi buồn đau."
Cả hai đều cùng lúc thực hiện Truy nhập. Mio được ánh sáng ma pháp màu cam bao trùm, đôi cánh từ Thánh tích dang rộng, bộ chiến bào đỏ cũng đã thực thể hóa.
Koyuki thì tỏa ra ánh sáng xanh, Thánh tích của cô nổi lên trên đùi, và rồi bộ chiến bào trắng bao bọc lấy cơ thể cô. Kazuki nín thở, cậu bị áp lực khi thấy hai người đó đối đầu.
—— Cuộc quyết đấu giữa hai Thánh tích Pháp sư, có vẻ đây là lần đầu Kazuki được chứng kiến.
Sức mạnh đại diện của họ, Mio sử dụng hỏa pháp, còn băng pháp do Koyuki sử dụng.
"Vậy thì······Trận đấu bắt đầu!" Hoshikaze-senpai hô to lời tuyên bố bắt đầu cho trận đấu.
Ánh sáng ma pháp phát ra từ Mio và Koyuki cùng lúc và họ bắt đầu niệm chú.
Người niệm chú nhanh hơn là——Koyuki. Hình ảnh một mỹ nhân ngư hiện ra từ phía sau cô ấy.
"Phong Tuyết!"
Những cơn gió lạnh buốt bay qua khoảng cách 50m. Mải tập trung niệm phép, Mio khó mà chống đỡ được, nhưng ma pháp phòng ngự đã bảo vệ cô khỏi những cơn gió ấy.
Ma pháp phòng ngự——cơ thể không hề bị thương, nhưng đổi lại một lượng pháp lực lớn sẽ bị tiêu hao.
Tuy nhiên, sự tập trung của Mio không hề bị gián đoạn, và đánh trả bằng pháp thuật của mình.
"······La Toàn Hoa!!"
Lần này những viên hỏa đạn bắn trúng Koyuki. Màu xanh của ma pháp phòng ngự vỡ ra rải rác xung quanh Koyuki.
"Ban đầu họ xác định tốc độ niệm chú của đối phương dựa vào phép triệu hồi cấp 1. Với kiếm sĩ là xác nhận pham vi của nhau. ······Bây giờ trấn đấu mới thực sự bắt đầu."
Kaguya-senpai thầm thì với Kazuki.
Koyuki có tốc độ niệm chú nhanh hơn. Nói cách khác——Mio sẽ chịu thiệt nhiều hơn.
"Kuh. ······Thiêu rụi mọi thứ nó chạm vào······Ngọn lửa cháy lên phủ định vạn vật! Hỏa Giáp!"
Mio sử dụng ma pháp phòng ngự để tăng khả năng phòng thủ. Toàn thân cô ấy được bao phủ bằng một bộ giáp lửa.
Để sử dụng thần chú, các pháp sư phải hạ lệnh cho các Diva ở Astrum bằng câu lệnh bắt buộc.
Vì những ma pháp phòng thủ như Hỏa Giáp lấy thân thể họ làm mục tiêu, thời gian để các Diva xác định vị trí cũng vì thế mà nhanh hơn, câu thần chú được niệm nhanh chóng.
"······Mỹ nhân ngư bảo vệ Thánh thần, ngăn chặn bước đi của kẻ thù, khiến người được chọn mạnh mẽ hơn······.Di chuyển đi hỡi lưỡi kiếm băng! Khiêu vũ trên băng (Moves in the Field)!"
Koyuki cũng hoàn thành câu thần chú——không khí giá lạnh trào lên từ dưới chân cô gái, trong nháy mắt, mặt đất đóng băng. Mio bất cẩn di chuyển trên đó và trượt chân.
Mặt khác, nhờ sử dụng băng mà Koyuki có thể tạo ra cho mình một đôi giày trượt bằng băng, cô ấy nhanh chóng lao tới trong khoảng cách 50m.
"Hiakari-san định đánh cận chiến sao!?"
Một Diva đa năng như Vepar đúng là phù hợp với một người hay chiến đấu đơn độc như cô ấy.
Koyuki tiếp cận Mio trong khi Mio vẫn không thể di chuyển nổi. ——Với bộ chiến bào trắng bó sát, cô bật nhảy, trông như màn diễn của nghệ sĩ trượt băng đã bắt đầu.
Và rồi Koyuki xoay một vòng trên không, rồi giáng một cú đá bằng chiếc giày với lưỡi dao sắc nhọn vào Mio. Nhát chém từ chiếc giầy phá nát bộ áo giáp lửa.
Tuy nhiên trước khi cú đá của Koyuki đến đích, Mio sử dụng tâm vận để tập trung ngọn lửa trên thân thể cô vào một điểm. Cú đá của Koyuki hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt gọn.
Đôi giầy băng bốc hơi trong ngọn lửa ấy, khiến cú đá của Koyuki vô dụng.
"——!?" Koyuki tròn mắt ngạc nhiên vì đòn vừa rồi Mio chỉ sử dụng ma thuật thông thường.
Khi Koyuki tiếp tục băng hóa đôi chân——Mio nắm bắt thời cơ và tấn công.
"Viêm Đế Khai Các!"
Vệt nứt lan rộng dưới nền đất bị Koyuki đóng băng, và rồi ngọn lửa bùng lên.
" Hỡi giọng hát của mỹ nhân ngư, mang đến sự băng giá cho muôn vật. Đau thương trở nên giá lạnh, cô đơn hóa những bông tuyết bao phủ thế giới hư vô lạnh giá này......White Album!!"
Thế nhưng Koyuki cũng đã hoàn thành câu thần chú tầm xa trong khi di chuyển trên nền băng.
Khoảng không xung quanh Mio và Koyuki thay đổi. Nó đã trở thành một vùng đất băng giá.
Trong khu vực bị cái lạnh bao phủ——ngọn lửa bùng lên từ dưới chân Koyuki, bộ giáp lửa bao phủ thân thể Mio, mọi thứ đều bị cái giá lạnh làm tan biến.
Khoảng không thay thế của Koyuki cũng dần dần hết năng lượng, và không gian xung quanh trở lại bình thường.
Nhưng đôi giầy băng vẫn ở dưới chân Koyuki.
"Fuh!" Bằng một cách thức tuyệt đẹp đến kinh ngạc, Koyuki đá lên cao đến tận cổ. Tạo một đường chỉ bạc giống như đường kiếm Iai, lưỡi dao băng xé toạc pháp lực của Mio.
Một cú đá vòng cung tiếp tục nhắm tới Mio trong khi cô còn đang yếu ớt loạng choạng vì pháp lực của cô vừa bị tiêu hủy.
"Mioo!!"
"Otouto-kun, vậy là cậu mất bình tĩnh vì Mio-chan à······Điều đó làm mình ghen tị đó."
Kaguya-senpai cười với vẻ đượm buồn bên cạnh Kazuki.
"Cậu thấy đó, kể cả khi Mio-chan lãnh đòn, cô ấy vẫn cố sử dụng câu thần chú khác."
Kazuki xem xét kĩ lưỡng và cuối cùng cũng nhận ra. Mio, tưởng chừng như đã gục ngã sau khi lĩnh trọn cú đá······lại tỏa ra một luồng pháp lực. Và rồi——một vụ nổ bất ngờ xảy ra.
"Có vẻ như Otouto-kun đánh giá thấp Mio-chan mất rồi. Cậu coi cô ấy là một người mà cậu phải bảo vệ bằng mọi giá······Koyuki-chan thì chắc chắn rất mạnh với lượng pháp lực bẩm sinh rồi, nhưng dù như vậy, cả hai người họ——ngang bằng nhau.
"Có vẻ như Otouto-kun đánh giá thấp Mio-chan mất rồi. Cậu coi cô ấy là một người mà cậu phải bảo vệ bằng mọi giá······Koyuki-chan thì chắc chắn rất mạnh với lượng pháp lực bẩm sinh rồi, nhưng dù như vậy, cả hai người họ——ngang bằng nhau."
"Chú chim bất tử sải cánh từ hoàng hôn đến bình minh, hãy ban cho ta đôi cánh ước vọng! Tiêu hủy tất cả để được tái sinh, nơi đây......! <Đôi cánh trở về từ cát bụi> (Blazing Wings)!"
Mio niệm chú với một giọng nghiêm nghị. ······Phép triệu hồi cấp 5 của Phoenix sao!
Ngọn lửa khổng lồ hiện ra từ phía sau lưng Mio, và biến thành đôi cánh hỏa diệm dài trên 10 mét.
Mio đập cánh về phía Koyuki, cô chuyển sang thế công.
Thế nhưng, lãnh một lượng lớn hỏa pháp vào người, Koyuki vẫn tung ra thần chú cấp cao được.
"······Nhấn chìm trăm ngàn con tàu, hiểm họa ẩn sâu dưới đáy đại dương! Hãy nghe theo tiếng hát của ta, nổi lên mặt nước······cho mọi người thấy được mọi chuyện! ······Hỡi những lưỡi dao, phá nát mọi thứ! Ngọn Giáo Băng (Iceberg Grand Waves)!!"
Koyuki đập tay xuống đất——từ đó hàng tá những tảng băng nổi lên.
Những tảng băng dữ dội đâm lên trời, nhắm tới Mio đang sải cánh bay lượn. Mio dùng đôi cánh hỏa diệm để vỗ vào phá hủy những núi băng tấn công đến.
Hai ma pháp tầm xa chạm trán, lửa và băng cứ thế tự tiêu hủy lẫn nhau.
"Mio-chan rất giỏi trong việc huy động pháp lực từ Astrum đấy. Nếu gặp bất trắc, cô ấy có thể sử dụng một lượng lớn ma pháp từ Astrum."
Thế giới song song được kết nối qua sự sâu thẳm của thế giới tinh thần——Astrum, một lượng lớn pháp lực từ gốc rễ trong tâm trí con người xoay chuyển trong thế giới đó.
Khi pháp lực của con người đến giới hạn, tâm trí một người có thể truy nhập Astrum và nhận pháp lực từ đó. Tuy nhiên nếu ai đó bất cẩn rút hết pháp lực từ trong Astrum ra, tâm trí người đó sẽ bị kéo vào Astrum, và có nguy cơ bất tỉnh, đó gọi là .
"Khi cấp thiết, Mio-chan có thể vô thức rút một lượng lớn pháp lực ra và sử dụng chúng, nhưng nó cũng khiến người thường chìm đắm trong ma thuật. Khi bị dồn đến chân tường, cô ấy sẽ mạnh hơn, trở nên khác thường. Đây là một khả năng mà đến Koyuki-chan cũng không thể có, thấy không."
"Senpai nói em mới để ý đó······em chưa từng thấy cô ấy ngất đi vì chìm đắm trong ma thuật."
"Ngọn Giáo Băng của Koyuki-chan ở cấp độ 6. Mio-chan có thể thua nếu đụng độ trực tiếp. Nhưng đến giờ······Mio-chan vẫn niệm phép đấy thôi!"
Đôi cánh rực lửa của Mio cứ yếu dần vì nó liên tục bị băng hà tấn công.
"Đôi cánh······Hỏa diệm!"
Nhưng với giọng yếu ớt, Mio một lần nữa niệm phép. Liên tiếp hai lần sử dụng ma pháp cấp 5 sao!
Đôi cánh hỏa diệm được khôi phục lại, phá hủy những tảng băng mạnh mẽ hơn, thậm chí nó đẩy lùi tất cả các tảng băng.
Ngay cả đấu với một tiên tộc có một lượng pháp lực khổng lồ như Koyuki, thì kết quả chắc chắn đã ngã ngũ, cuối cùng thì——
"Kết thúc!" Trọng tài Hoshikaze-senpai dừng trận đấu lại.
Vì sự an toàn, trận đấu phải được dừng lại khi pháp lực đã cạn đến mức nguy hiểm.
Cả hai đã đều sử dụng hết toàn bộ sức lực và trí lực rồi. Koyuki ngồi trên nền đất, và cả Mio cũng ngã xuống người xuống vì kiệt sức. Chiến bào của cả hai người phát sáng và biến trở về bộ đồng phục.
"Sẽ hoàn toàn không thuyết phục nếu như cô bé bị xuống hạng trong khi đã đưa trận đấu này lên mức đỉnh điểm như thế này, nhỉ."
Liz Liza-sensei, người đã âm thầm dõi theo trận đấu, thầm thì trong tiếng thở dài.
"Trong trường hợp hai bên hòa nhau, người bị xếp hạng thấp hơn sẽ được lên hạng. Hiakari Koyuki đang đứng đầu trong lớp, nên trong trường hợp này Amasaki Mio coi như được lên hạng. ······Hiakari, có vẻ như em không hề nhân nhượng với đối thủ nhỉ?"
"······Một khi Amasaki-san là đối thủ của em······thì sẽ không bao giờ có chuyện đó······"
Koyuki ngồi đó, trông có vẻ như hoàn toàn kiệt sức.
"······Mọi người······đã đánh giá em quá cao vì em là tiên tộc rồi······"
"Fun. Thế này thì Amasaki tạm thời giữ được thứ hạng, nhưng chừng nào cô ấy còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì đây chỉ là biện pháp tạm thời thôi."
Nói xong, Liz Liza-sensei đi về phía khu trường học.
"Mio!" Kazuki, nghe xong những lời Liz Liza-sensei nói, chạy ngay tới chỗ Mio đang ngồi nghỉ và thở hổn hển, trông cô nàng như vừa hoàn thành một cuộc chạy đường dài.
Cho dù hoàn toàn kiệt sức, Mio vẫn cố gắng nở nụ cười trên môi và ra dấu chứ V cho Kazuki.
Phần 5
Sau bữa tối, Kazuki gõ cửa phòng Koyuki.
"Mời vào." Dù được phép, Kazuki mở cửa ra với chút lo lắng.
Trước mắt cậu là——toàn những giá sách.
"······Trông phòng này giống như thư viện nhỉ."
Mùi hương của những cuốn sách xộc lên mũi. Ở đây không hề có chút gì giống phòng của một thiếu nữ cả, và ở đây chỉ toàn những giá đầy sách bằng thép ở xung quanh phhòng. Trong phòng, có thể thấy, ngoài giường và một cái bàn, là những giá sách thẳng hàng và sắp xếp ngăn nắp.
"Dù gì thì cũng có nhiều thời gian để đọc sách mà."
Giữa khoảng trống của các giá sách, có thể thấy Koyuki ngồi trên giường và mặc bộ đồ quen thuộc: chiếc pantsu và cái áo sơ mi rộng thùng thình. Một con thỏ bông cũ kĩ được dựng trên thành giường. Đó là toàn bộ những gì trong căn phòng này.
"······Mình không biết phải nhìn đi đâu cả khi cậu vẫn mặc kiểu này······"
Mắt của Kazuki cứ dán vào khoảng trống giữa viền chiếc áo sơ mi và đuôi áo. Bởi ở đó, loáng thoáng có thể thấy thứ gì đó trắng trắng ẩn hiện bên đôi chân thon thả, nhưng với ý chí mạnh mẽ, cậu nhìn thẳng vào mặt cô.
"Tôi không muốn thay đổi cách sống chỉ vì cậu không thấy thuận mắt thôi đâu."
"——Nếu thế thì, tớ muốn được nhìn ngắm Hiakari-san nhều hơn nữa."
Kazuki nói vậy để trêu cô ấy cho dù thực sự cậu thấy điều đó không ổn. Koyuki hốt hoảng khi nghe thấy điều đó.
"Sao······sao cậu muốn làm vậy? Dù gì thì tôi cũng chẳng có gì đáng ngắm cả."
"Chẳng phải tớ đã nói rất nhiều lần là Hiakari-san rất đẹp sao. Rồi có ngày tớ sẽ đè cậu xuống đó."
"Cậu đâu có đủ dũng khí chứ? Ngay cả khi cậu có Amasaki-san."
······Cô ấy nhắc đến Mio làm gì nhỉ?
Koyuki lấy chăn che đùi lại với ánh mắt khó chịu, rồi "Cậu đến đây có việc gì?" nhìn Kazuki một cách khinh bỉ.
"Ừ thì Hiakari-san,······là về trận đấu hôm nay, cậu biết từ đầu moi chuyện sẽ như vậy rồi à?"
"Ý cậu là tôi đã quá nhân nhượng trong trận đấu đó à?"
"Cho dù Hiakari-san có không nhân nhượng trong trận đấu đó, nhưng nếu hai người ngang sức nhau thì kết quả sẽ hòa. Nếu vậy thì Mio sẽ giữ được thứ hạng. Vì Hiakari-san nghĩ thế, nên cậu mới thách đấu Mio, phải không?"
"Tôi không rảnh để nghĩ thế đâu. Tôi chỉ muốn đấu với Amasaki-san vì lời đề nghi của cậu quá vớ vẩn, vậy thôi."
"Lúc Hiakari-san yêu cầu một cuộc đấu tay đôi, tớ khá hoảng vì tớ không biết cậu nghĩ gì, nhưng······kể cả hoàn thành nhiệm vụ truy quét, khả năng Mio vẫn có thể giữ được thứ hạng cao nếu Hiakari-san và Mio đấu với nhau, tớ đã nhận ra sau khi trận đấu kết thúc."
"Tôi không nghĩ như vậy. Tôi chỉ muốn tiễn cô ta đi vì hai người cứ tán tỉnh nhau trong dinh thự này, khiến tôi thấy phiền phức, vậy thôi."
"Cảm ơn nhé Hiakari-san. Đúng như tớ nghĩ, Hiakari-san quả là một người tốt, chân thành và đáng tin cậy."
"······Xin hãy lắng nghe khi người khác nói. Tôi bực mình rồi đấy."
"Trên hết thì tớ có một đề nghị thế này······ Hiakari-san phải tham gia nhóm tớ dù điều gì xảy ra."
Nếu cô ấy thực sự làm thế vì lợi ích của Mio, thì——mình muốn chiến đấu cùng cô ấy và trở thành những người đồng chí, Kazuki nghĩ vậy.
"Tôi không muốn. ······Tôi không muốn thấy một mối quan hệ bất chính nào trên chiến trường cả. Tôi ghét nhóm của cậu và Amasaki-san khi mà cả hai người suốt ngày chơi trò hạnh phúc."
"Sao Hiakari-san cứ nhắc đến chuyện tán tỉnh mãi thế, tớ chưa từng làm thế mà!"
"Tôi biết. Thế nhưng nếu tôi gia nhập một nhóm, điều đó phải có lợi cho tôi."
"Tớ nghĩ tớ có thể hiểu suy nghĩ đó, nhưng chẳng phải có thêm đồng đội thì cậu sẽ bớt khó khăn và tẻ nhạt hơn sao? Cậu sẽ thậm chí không thể động viên người khác lúc họ khó khăn nếu cứ khăng khăng sống như thế."
"Tìm kiếm những thứ như là chia sẻ cảm xúc trên chiến trường quả là kì lạ đấy. Nếu cậu có ý như vậy, tìm một ai đó khác đi······"
"Tớ muốn gia nhập nhóm với Hiakari-san, và hòa thuận với Hiakari-san hơn."
Trước tuyên bố của Kazuki——Koyuki ngoảnh mặt đi như muốn trốn tránh cái nhìn thẳng thắn ấy.
"······Tôi thực sự ghét nó!"
Mặc dù cô ấy nói là ghét điều đó, một trái tim hiện ra trước ngực cô và bị chiếc nhẫn hút vào. Mức độ tình cảm của cô nàng vừa chạm ngưỡng 48.
Lời nói và trái tim con gái quả là đối lập nhau mà.
"······Mặc dù lúc nào cô ta cũng nhõng nhẽo với cậu, nhưng Amasaki-san hôm nay rất mạnh. Cái sức mạnh ý chí đó từ đâu vậy? Tôi cố gắng tìm hiểu cô ta, nhưng chỉ được một chút."
"Đó không phải là cưa cẩm nhau đâu. Đó là vì chúng tớ mạnh hơn khi ở bên nhau."
Trước những lời đó, Koyuki không hề trả lời hay phản bác lại Kazuki, mà chui vào trong nệm.
"Dù gì thì tôi vẫn từ chối vào chung nhóm với cậu. Xin hãy rời khỏi phòng tôi."
Trong khi quay lưng lại với Kazuki, Koyuki ôm chặt con thỏ bông bên trong tấm nệm.
"······Nếu người gắn bó hơn với các cô gái, thì việc thiếu các chiến thuật thực chiến sẽ được giải quyết. Xin hãy chú tâm vào kế hoạch lập Harem, thưa Đức Vua."
Tối đến, Leme nói vậy trong lúc trèo lên giường và ngủ bên cạnh Kazuki.
Vì Leme dùng pháp lực của Kazuki để thực thể hóa, nên nếu để cô bé gần Kazuki thì sẽ tốt hơn.
Có vẻ nếu cô bé ở yên Astrum thì sẽ tiết kiệm được một khối pháp lực. Nhưng xét dưới góc độ một cô gái thì việc có cơ thể và tồn tại ở thế giới thực tại thoải mái hơn nhiều.
"Nhưng mà, anh không muốn gần gũi với một cô gái nào khác mà không quan tâm cô ấy là ai chỉ vì mong muốn được mạnh hơn."
"Nhưng mà người muốn được sát cánh bên Hiakari Koyuki mà?"
"Aah······thì thế nhưng mà"
Nhưng cảm giác này khác xa với tình yêu. Đây có lẽ chỉ là tình cảm bạn bè thân thiết thôi.
Cho dù mức độ tình cảm có tăng lên đôi chút, Hiakari-san vẫn không chịu mở lòng chút nào.
"——Kazuki, anh có rỗi không?"
Khi Kazuki vừa nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, tiếng gọi của Mio vọng ra từ ngoài cửa.
"Ừm, nhưng mà······muộn thế này rồi em đến đây làm gì vậy?"
"······Thưa Đức Vua, đừng có dại mà làm giảm mức độ tình cảm. Nếu người làm thế thì lượng ma pháp sử dụng được cũng sẽ bi giảm đi đó."
Nói xong, Leme lui về Astrum và cơ thể của cô bé cũng biến mất.
Mio rụt rè vào trong căn phòng tối trong bộ đồ ngủ đỏ tươi.
"Đêm nay ý······mình ngủ cùng nhau được không?"
"Haa!?"
Kazuki chỉ chợt ú ớ được thế, còn Mio nhanh chóng chui vào tấm nệm mà không cần nghe câu trả lời.
"Em nói nè, chuyện này không có gì kì lạ cả! ······Em sẽ giận nếu anh làm gì đó bậy bạ đấy!!"
Trong lúc nói vậy, Mio kéo một cánh tay của Kazuki lên và gối đầu vào đó.
Mùi hương trái cây tỏa ra từ mái tóc màu mật ong đã xõa hai bím xuống. Thân thể cô chỉ có bộ đồ ngủ, nhưng bộ đồ quá mỏng, và cậu có thể cảm nhận được làn da mềm mại của cô ấy khi hai người chạm nhau. Cái không khí ngọt ngào này khiến bản năng của đàn ông trỗi dậy trong đêm.
"Em, em định làm gì vậy, định thử xem ý chí của một kiếm sĩ là thế nào à?"
"Anh nói gì thế? ······Chỉ đêm nay thôi, em không muốn ngủ một mình. Nó ổn mà, phải không? Trước đây, có vẻ em cũng hay ngủ cạnh Kazu-nii······"
Lúc trước, Kazuki từng sống với Mio trong trại trẻ mồ côi——ở Nanohana bọn trẻ phải ngủ sau bữa trưa. Người lúc nào cũng ở bên Kazuki chính là Mio.
Trong suốt khoảng thời gian ấy Mio được coi là nhỏ tuổi hơn Kazuki vì cơ thể nhỏ bé, lúc đó cậu coi cô ấy giống như một cô em giá vậy. Nhớ lại điều đó——Trái tim Kazuki bình tĩnh đến lạ thường.
"Đúng là không sao nhỉ? Hoài niệm ghê. Nhưng mà······có chuyện gì à?"
"······Vâng. Từ rất lâu rồi, khi em được đưa về gia đình Amasaki ý, em đã sống mà không phụ thuộc vào ai cả. ······Sau cùng thì, em vẫn là trẻ mồ côi mà. Em không muốn yêu đuối trước một gia đình mới."
——Nghe những lời này, Kazuki sao mà không xót xa cho được.
"Em đã luôn tự nhủ, nhưng mà······em đã luôn cố gắng trong tuyệt vọng, đấu tranh cho đến chết. Vì người ta nhận ra khả năng thiên phú về ma thuật của em. Em nhận được Bí tích và rồi được nhảy lớp, nhưng dù như vậy em cũng không thua kém ai, và rồi em vào Khoa ma thuật khi với tư cách là Hạng A······"
Kazuki cũng có tình cảnh tương tự. Đã từ lâu cậu nghĩ cậu chỉ giá trị vì tài năng thiên bẩm về kiếm, đã có lúc cậu không tin thứ tình cảm [yêu quý cậu như thành viên trong gia đình] của cha nuôi và Kanae.
Đây có lẽ là nỗi đau của cả cậu và Mio.
Vì thế mà cậu hiểu được đôi chút——vào những lúc mệt mỏi như muốn ngất đi, chắc chắn lúc đó cậu chỉ muốn được yên. Tuy nhiên, khi cậu không thể sẻ chia sự yếu đuối của mình cho bất cứ ai, cậu thấy đắng lòng đến nỗi cảm tưởng như mình chìm sâu xuống tận cùng của bóng tối.
"Sự thật là hôm nay em cũng thấy đau lòng. Khi người ta nói em sẽ bị rớt xuống Hạng B, em cảm thấy em chỉ mãi ở sau lưng Kazuki thôi······"
Mio run rẩy thốt lên trong căn phòng tối, giọng cô ấy cứ như sắp khóc vậy.
"Nhưng em đã cho mọi người thấy sức mạnh của mình rồi mà? Cả hai đều rất mạnh. Sensei cũng còn thấy ngạc nhiên cơ mà."
"Vâng, khi em biết mình vẫn có thể giữ Hạng A, biết mình vẫn có thể ở lại Ngôi nhà của Phù thủy, và được ở bên Kazuki······đột nhiên em muốn ngả vào lòng Kazu-nii như trước đây."
Gối đầu lên tay Kazuki, Mio ghé đầu vào sát ngực cậu.
"Thế nên cứ như này là được rồi. Anh mà làm gì bậy bạ là em sẽ giận đấy."
"Không đâu. Với anh thế này cũng là ổn rồi."
Mio "hehehe" cười khúc khích như một đứa nhóc trước câu trả lời của Kazuki.
"······Mà nè, từ giờ nếu Kazuki nghĩ rằng thêm người vào nhóm là cần thiết thì cũng không sao đâu. Em không thích có người lạ, nhưng em sẽ không ích kỉ nữa. ······Em thấy, lúc này thay vì ưu tiên việc chiến đấu, em lại chỉ lo chuyện không đâu, nhưng thay vào đó, hãy để em được gối đầu vào tay anh nhé. Em thấy em sẽ ở bên Kazu-nii lâu đấy."
{Ngày nào cũng thế là không ổn đâu nhá! Leme không cho phép ai chiếm chỗ đâu!}
Leme kêu gào trong tâm thức của Kazuki.
Khi Mio đưa cơ thể mình tới sát Kazuki, cô ấy bắt đầu 'suyasuya[4]' và chìm sâu vào giấc ngủ. Mio lúc nào cũng thấy không hài lòng khi họ tái ngộ, nhưng khuôn mặt cô lúc ngủ trông cực kỳ dễ thương và đáng yêu nữa.
Đột nhiên——'Hiakari-san, cô ấy có ôm con thú bông đó khi ngủ không nhỉ?', một hình ảnh cô đơn vụt qua tâm trí Kazuki.
Phần 6
Sáng hôm sau. Có giọng con gái vọng ra từ khu vườn trong Ngôi nhà của Phù thủy.
"YAAAAAAAAAA!"
Người đứng thứ hai của Khoa ma thuật, Hozhikaze-senpai, mặc bộ đồng phục thể dục và vung thanh katana lao tới Kazuki.
Kazuki nhanh nhẹn né được, và rồi cô xoay thanh katana lại và chém lần thứ hai rồi lần thứ 3. [Kĩ thuật] mà Hoshikaze-senpai học được tuy ít ỏi, nhưng cô ấy học chúng rất thành thục.
Kazuki phản công và đâm vào điểm sơ hở của cô.
Hoshikaze-senpai hốt hoảng dùng katana chặn lại.
Kiếm khóa kiếm——Hoshikaze-senpai đáp trả lại Kazuki bằng một đường chém thẳng, nhưng Kazuki chặn đòn đó theo quỹ đạo vòng tròn, rồi cậu khéo léo sử dụng lưỡi kiếm và đánh bật lại katana của senpai.
Khi hai thanh kiếm tách ra, bằng một động tác, Kazuki đã thủ thế chuẩn bị tung ra một nhát kiếm, trong khi Hoshikaze-senpai đang trong tư thế khó mà phản công được.
Điều khiển lực xung kích của thanh kiếm sau khi hai thanh kiếm khóa vào nhau, đó là một trong những kiếm kỹ cổ.
"Kĩ thuật đó gọi là [Hoán đổi vị trí]."
Kazuki nhẹ nhàng cầm katana gõ lên đỉnh đầu Hoshikaze-senpai và bị ma pháp phòng ngự màu xanh đẩy lùi.
"Senpai, khi kiếm khóa kiếm, trực tiếp đẩy lui đối phương là không tốt đâu.”
Dĩ nhiên, Kazuki vẫn thắng cho dù đó là cuộc thi về sức khỏe. Nhưng nếu vậy thì chẳng có gì để dạy cả.
“••••••Mình hiểu rồi! Thay vì dùng Ma pháp Tăng cường Thể chất hay sức mạnh vật lý, một kiếm sĩ tài hoa sẽ qua mặt mình ở cả hai vị trí. Vì thế mà mình phải liên tục làm lệch hướng đòn tấn công của đối phương. Có vẻ như đây là một kiến thức quan trọng nhỉ? Ha! Điều này càng đúng hơn khi đối thủ là một con Quái thú hay tự mãn về sức mạnh!”
Kazuki nói một, Hoshikaze-senpai đã hiểu mười. Cô ấy cứ thế gật gật cái đầu
Cô rất hăng hái và đã học được nhiều điều, quả là một học trò giỏi.
Hơn nữa, khi Hoshikaze-senpai học các kĩ thuật từ lúc đầu, cô ấy như khắc ghi từng đường kiếm và chỉ cần luyện tập chút ít. Lúc Kazuki thực hiện minh họa, dường như cô ấy ghi nhớ từng chuyển động bằng cách kết nối ý thức của cô và Kazuki qua tâm thức từ trước. Kazuki đứng hình khi nhận ra có phương pháp kiểu đó.
“Hãy nhớ rằng sức mạnh không phải là tất cả trong trận đấu••••••Senpai có Lôi Tốc, nên khó có thể mà thua khi đánh cận chiến được.”
Lôi Tốc là ma pháp đặc thù của Baal, Diva đã lập giao ước với Hoshikaze-senpai. Các tín hiệu điện đặc biệt được truyền tới toàn bộ cơ bắp và trung ương thần kinh, khiến thân thể có khả năng di chuyển với tốc độ tia chớp.
Vì muốn cải thiện những phép triệu hồi đó, senpai mới yêu cầu Kazuki dạy cô ấy cách chiến đấu cận chiến.
Cô ấy mới chỉ học các kỹ thuật cơ bản, nhưng khi sử dụng cùng với tốc độ thần thánh của Lôi Tốc, chúng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
“Mình vui vì được làm học trò của cậu! Thành thật nhé, cho đến khi gặp cậu, mình vẫn coi thường kiếm sĩ lắm. Nhưng cứ mỗi ngày được luyện kiếm cùng cậu thế này, mình cảm tưởng như một thế giới mới sắp mở ra đó!”
Khuôn mặt “đẹp trai” của Hoshikaze-senpai đột nhiên thay đổi với một nụ cười. Cô ấy là senpai trông giống như hoàng tử và rất có tiếng với những học sinh cùng giới, nhưng Kazuki không thể không bị ấn tượng bởi tính tình của cô ấy.
“Với lại, cậu cũng rất ân cần chỉ bảo nữa. Đôi lúc bị hạ gục dễ dàng như vậy cũng vui đấy chứ. Cậu không hề nghiêm khắc chút nào, nên là•••••• Dù cậu là con trai, mình muốn hiểu cậu hơn qua cách cậu dạy kiếm pháp.”
Senpai nói với giọng ngây ngất, một trái tim hiện ra từ ngực cô.
“••••••Giống như cậu, mình đã luôn mong có một người bạn [cùng giới]!”
“Ớ, từ từ đã senpai. Em và senpai đâu có cùng giới đâu.”
“Đúng là vậy nhưng mà••••••dù sao thì mình, thì đó, trông mình không giống con trai sao? Cách đối xử của các cô gái xung quanh mình có chút gì đó••••••khá kì lạ. Mình vui vì được họ yêu quý, nhưng mà thế cứ cô đơn ra sao ý. Nhưng nếu là cậu thì thì mình thấy ta có thể nhanh chóng coi nhau như những người bạn đó!”
“T, tất nhiên rồi! Em thấy làm bạn cũng ổn mà!”
“Cảm ơn cậu nhé, Mình vui lắm! ••••••Ối, eh?”
Chân Hoshikaze-senpai loạng choạng trong lúc đang cười. Cô ấy không nhận ra khi cường hóa cơ thể bằng pháp lực, nhưng khi cô ấy không để ý, sự mệt mỏi bất chợt kéo đến.
“Senpai có sao không?” Kazuki nhanh chóng đỡ lấy vai cô ấy.
Hoshikaze-senpai run bần bật. ——Có vẻ như senpai không quen tiếp xúc với con trai nhỉ.
Cô ấy đã quen hơn với việc đối thoại trực tiếp, nhưng••••••cô ấy có vẻ không ổn khi bị chạm vào người.
Senpai ‘Hyaa!’ hét toáng lên với một giọng lo lắng và đẩy Kazuki ra khi cậu tiến gần hơn.
Kazuki loạng choạng trước cú đẩy bất ngờ đó. Quả là khó mà phản ứng kịp.
“Ah••••••xin lỗi nhé! Cậu ổn chứ!?”
Lần này lại là Hoshikaze-senpai đỡ Kazuki dậy, và cô ấy vô thức kéo Kazuki lại gần với một lực mạnh.
Có vẻ vì dùng quá nhiều sức, senpai loạng choạng và ôm lấy Kazuki để giữ thăng bằng.
Cả hai đều gần như sắp ngã khi đang trong tư thế ôm ấp nhau——trông nó có vẻ giống như hai bên đang đọ sức khi khóa kiếm, nhưng cuối cùng thì cả hai đều ngã xuống bãi cỏ.
Ánh sáng xanh từ ma pháp phòng ngự bật ra. Nhờ nó mà không ai bị thương cả.
Kazuki cảm thấy khắp người là sự ấm áp và mềm mại. Khi mở mắt, đầu cậu bị vùi trong bộ ngực của Hoshikaze-senpai qua lớp áo thể thao. Nó mềm, một mùi hương nhẹ từ cô gái đang đổ mồ hôi lọt qua mũi cậu.
Bộ đồ thể thao trước mắt cậu ướt đẫm mồ hôi, và chiếc áo lót thể thao màu nước biển lộ ra. Người Kazuki bị hai chân Hoshikaze-senpai kẹp chặt, lúc này, trông cậu như sắp chết ngạt vậy.
“Ha, Hayashizaki-kun••••••” Khuôn mặt Hoshikaze-senpai ửng đỏ.
Một tai nạn nhỏ xảy ra, nhưng nó giống như cậu vừa đẩy một cô gái xuống hơn!
••••••Kazuki vội bật dậy. nhưng trước khi cậu xin được tha thứ,
“Xin, xin lỗi! Có vẻ như mình lại vấy bẩn lên lòng tốt của cậu rồi!”
Senpai cúi đầu trước Kazuki vì cô ấy nghĩ mình vừa làm một việc đáng xấu hổ.
“Senpai không cần phải xin lỗi đâu! Cũng đâu có gì xảy ra mà!!”
{Làm chuyện hư hỏng như thế mà vẫn được xin lỗi, Đức Vua quả là vua Harem tuyệt vời đấy!}
Leme, nhìn thấy mọi chuyện từ Astrum, và chuyền những lời lố bịch vào đầu Kazuki.
Đúng vậy, cảm giác thật tuyệt••••••dừng lại nào, có mấy cái ý nghĩ đồi bại về senpai như thế là không tốt chút nào!
Khóe mắt senpai cay cay vì tự buộc tội bản thân.
“Mình thực sự xin lỗi••••••. Dù mình luôn thấy có thể tin tưởng cậu, nhưng khi một người con trai tiếp xúc với mình, mình đã bối rối. ••••••Mình còn tư cách nào làm bạn cậu chứ••••••? Xin đừng ghét bỏ mình chỉ vì••••••”
Đó không phải là đôi mắt của một chàng hoàng tử nữa, mà nó đã trở thành đôi mắt của một cô gái cần phải được bảo vệ.
“Không sao mà senpai! Tình bạn không thể chia lìa giữa em và senpai không dễ gì bị phá vỡ chỉ vì một chuyện cỏn con thế này đâu!”
“Tình bạn không thể chia lìa ư! ••••••Hayashizaki-kun, cậu thực sự nói vậy sao! Mình thích lắm!!”
Hoshikaze-senpai nắm chặt tay Kazuki với khuôn mặt hạnh phúc.
Nhưng ngay cả khi Hoshikaze-senpai nắm tay Kazuki vì xúc động mạnh, cô ấy bắt đầu lo sợ trước thực tế là cô đang nắm tay con trai. Khổ nỗi, cô ấy quá run nên không thể rời tay ra được.
“Senpai, đừng quá ép buộc bản thân như vậy.”
Kazuki cười trừ và rụt tay lại. Senpai xem ra là một người hành động thiếu suy nghĩ.
“Th, thứ lỗi cho mình. Sao mình phản ứng như thế chứ? ••••••Haa. Mình mong một ngày nào đó chúng ta sẽ có một cái ôm nồng ấm đại diện cho tình bạn của những người con trai và cho mọi người thấy điều đó.”
“••••••Bình thường thì, con trai không ôm nhau để thể hiện tình bạn đâu.”
“Eh? Trong thể loại manga mình thích, họ ôm nhau khi mặt kề mặt, và rồi họ thầm thì vào tai nhau ‘Anh yêu em’ và cắn nhẹ tai người khác mà? Mình không hiểu lắm, nhưng nó làm tim mình đánh trống liên hồi.”
••••••Ôi má, đấy là yaoi mà, tình bạn đâu mà tình bạn!?
“Nhưng dù thế nào mình cũng muốn sát cánh cùng cậu. Như cậu thấy đấy••••••”
Mức độ tình cảm của Hoshikaze-senpai, thể hiện qua những lời ngây ngô đến phát sợ, đã đạt ngưỡng——39.
Mới chỉ 39 thôi à. Trái tim hiện ra từ Hoshikaze-senpai cũng không nhỏ, nhưng con số tăng lên chậm một cách dã man. Vả lại, nhiều lúc con số đó tự giảm đi cho dù mình chẳng làm gì cả.
{Vì chứng sợ con trai đó. Nên chỉ số cứ tự giảm thôi. Thậm chí cô ấy không những không ghét người, mà còn tự hỏi xem liệu thích người thì có ổn không, nhưng mức độ tình cảm của cô ấy bị cảm giác tội lỗi khống chế.}
Leme giải thích rõ cho Kazuki. Để hòa hợp hơn với senpai••••••không đơn giản chỉ để tăng mức độ tình cảm, mà còn để giúp cô ấy vượt qua nỗi sợ con trai, phải không?
Nhưng Kazuki càng hiểu vấn đề của cô ấy, cậu càng muốn làm thân với cô ấy hơn.
Ngay lúc đó——đột nhiên, một giọng cợt nhả phát ra từ bụi cây phía sau.
“——Fufufu, đây không đơn thuần chỉ là một vở kịch trẻ con để Kazuki-dono có thể thân thiết hơn với mọi người nhỉ.”
“••••••Ai đó?”
Khi Kazuki quay lại, hình bóng của một nữ sinh hiện ra từ bên trong bụi cây.
——Cô ta không phải người thương. Kazuki thấy vậy. Con người đó, khi cô ta sải bước, đầu cô không nhấp nhô chút nào. Đó là vì cô di chuyển như đang trượt vậy, đặc trưng của võ học cổ truyền.
Cho dù đây là khu vực của Khoa ma thuật, cô ta thản nhiên khoác trên mình bộ đồng phục Khoa kiếm thuật và bước vào.
Các nữ kiếm sĩ rất hiếm khi để xõa tóc mà thường buộc lại. Cô ta nở một nụ cười ranh mãnh, và bầu không khí oai phong xung quanh cô ta tồn tại cả sự điềm tĩnh lẫn hoang dã.
Quan sát kĩ hơn——mỗi bên hông cô ta lại đeo 3 thanh kiếm khác nhau, và cô ta giắt một thanh Đại thái đao sau lưng. Tất thảy 7 thanh kiếm. ••••••Cô ta là dạng kiếm sĩ nào vậy?
“Cứ chơi đùa cùng cô ta như thế, thì kĩ thuật thần thánh của anh sẽ bị phế đi đó, Kazuki-dono.”
Trong lúc tiến đến Kazuki, cô ta cười nhạo lên cuộc huấn luyện đặc biệt của Hoshikaze-senpai.
“Đúng như mình nghĩ, mình đa làm phiền cậu rồi nhỉ? ••••••Xin lỗi nhé, Hayashizaki-kun.”
“Không phải thế đâu, đừng buồn lòng mà senpai! ••••••Và cô là?”
“Bổn cô nương[5] là Hikita Kohaku. ••••••Hội trưởng Hội học sinh Khoa kiếm thuật năm tới!”
••••••Cái cách người này nói cứ ảo ảo sao ý. Đây là bản thể kiếm sĩ của Mio chắc?
“Tuy khác khoa nhưng chúng ta đều là năm nhất nhỉ?”
Kohaku đối diện với Kazuki và lịch sự cúi đầu.
“Tôi là Hoshikaze Hikaru. Học viên năm hai của Khoa ma thuật.”
Hoshikaze-senpai cũng tự giới thiệu••••••nhưng có vẻ Kohaku không thèm đoái hoài gì đến Hoshikaze-senpai, chỉ chăm chăm nhìn vào Kazuki.
Kazuki nhíu mày. Xem ra trong Khoa kiếm thuật vẫn còn những người có tư tưởng thù hằn với Khoa ma thuật, chắc cô ta là một trong số họ.
Cô ta hoàn toàn lờ đi sự hiện diện của Hoshikaze-senpai——nhưng thay vì tức giận, Hoshikaze-senpai lại cười đầy nham hiểm.
Và rồi cô ấy vòng ra sau lưng Kohaku và vung thanh katana quá đầu.
Kazuki bị sốc toàn tập. Kaguya-senpai đã từng đề cập đến, nhưng cách đùa của Hoshikaze-senpai có vẻ hơi kì quái.
Đòn tấn công bất ngờ của Hoshikaze-senpai bổ xuống.
Khoảnh khắc đó——Kohaku nhận ra đường kiếm đó, quay người và rút một thanh katana ra.
“Thật ngu xuẩn-!” ——Trong lúc hét lên, cô ta xoay người chém.
Hoshikaze-senpai đã bổ katana xuống, nếu là một kiếm sĩ hạng trung chắc chắn không thể phản ứng kịp. Tuy nhiên với ánh sáng xanh từ Ma pháp Tăng cường hội tụ trên tay Kohaku, tốc độ nhân lên đáng kinh ngạc.
‘GIIIIN!’ Tiếng vang lớn phát ra, đòn đánh bất ngờ của Hoshikaze-senpai bị đẩy lui bằng một nhát kiếm với tốc độ thần thánh. Kohaku đã nhanh chóng cố định lại chuôi katana bằng hai tay, xoay lại và chém xuống. ——Một ví dụ đặc sắc cho nghệ thuật rút kiếm qua hai giai đoạn.
Hoshikaze-senpai kịp chặn đứng katana của Kohaku ngay sát đỉnh đầu.
“••••••Nếu một đứa nhóc cứ dốc hết sức để đấu với một con hổ, nó sẽ chết.”
Hoshikaze-senpai nhìn vào thanh kiếm mà cô vừa chặn đứng, “Tôi đã đánh giá thấp cô rồi!” rồi tra kiếm vào bao và vỗ tay. Thái độ của Kohaku có vẻ tốt hơn trước lời khen ngợi thành thực của Hoshikaze-senpai, rồi cô ta quay về phía Kazuki với một biểu cảm đầy tự hào.
“••••••Nói về Nghệ thuật rút kiếm, bản thân tôi vẫn chưa thể bằng được Kazuki-dono.”
“Không, kiếm kỹ của cô quả là phi thường••••••Vậy cô tìm tôi có việc gì?”
Kĩ thuật rút kiếm đó, cô ta không thể đạt được tốc độ như vậy nếu không dành cả đời mình để luyện kiếm. Có chuyện gì mà cô ta phải trực tiếp đến Khoa ma thuật nhỉ?
Chẳng nhẽ cô ta định giao đấu với mình••••••.
“Kazuki-dono••••••Tôi yêu cầu anh [KẾT HÔN] với tôi!”
“Tha cho con đi má, lúc này con chán ngấy chuyện [GIAO ĐẤU][6] rồi!”
“Anh không thích chuyện cưới xin sao!? Kazuki-dono đã từng có tiền sử li dị ở tuổi này ư!? Đúng là tên Hoang dâm vô độ••••••!!”
Kohaku hoàn toàn sửng sốt, trong khi đó Kazuki ‘eh?’ nghiêng cổ.
“Cô nói cái gì mà Hoang dâm vô độ cơ?”
“Hayashizaki-kun, cậu nghe nhầm nên chắc hiểu nhầm luôn rồi. Cô ta đang nói về chuyện cưới xin đó.”
Hoshikaze-senpai sửa chữa sự hiểu lầm của Kazuki. ••••••Cưới xin sao?
“Từ——từ từ cái! Sao kì vậy!? Chúng ta vừa mới gặp mặt, sao chưa gì đã đề cập đến chuyện cưới xin vậy!?”
“Cho dù là chuyện cưới xin hay gặp mặt lần đầu, giữa chúng chẳng có gì liên quan cả.”
‘DO-ON!’ Kohaku dõng dạc tuyên bố.
“Có mà! Thật là sai lầm khi nói rằng không có liên hệ gì giữa hai người cùng trường phái!! Những gì anh nói quả là trơ trẽn đó!?”
“Quan trọng hơn... Nếu chúng ta kết hôn thì Phái Shinkage do gia tộc Hikita kế thừa và Phái Hayashizaki do Kazuki-dono kế thừa sẽ thống nhất lại với nhau. Một khi hai phái đã thống nhất, kiếm pháp mạnh nhất sẽ được tạo ra!”
“————Kiếm kĩ mạnh nhất sao? Cô muốn cưới tôi chỉ vì muốn phát triển kiếm pháp thôi à?”
“Có lẽ thế. Chúng ta đều là những người kế thừa kiếm kĩ cố hữu trong thực chiến mà đã gần như biến mất ở Nhật Bản hiện tại. Có thể nói nhiệm vụ của những người kế thừa như chúng ta là phát triển thứ nghệ thuật quý giá này phải không?”
Cái quái gì... Tự nhiên bị đề nghị một cách vô lí thế này...
Kiếm pháp phái Shinkage của Gia tộc Hikita——Mình nghe danh đã lâu. Nếu mình nhớ không nhầm thì đây là kiếm kỹ cổ được truyền lại ở Kyushu.
Kazuki đã từng học qua rất nhiều đạo trường từ khi còn nhỏ, nhưng cậu chưa hề được trải nghiệm các đạo trường ở xa như Phái Shinkage này.
Không biết kiếm pháp này mạnh cỡ nào nhỉ ———— một sự háo hức trào dâng. Thế nhưng,
“Tôi hiểu cuộc nói chuyện này là vì lợi ích chung của trường phái nhưng mà... tự quyết định hôn phu chỉ vì chuyện như thế là không ổn. Hôn nhân là vì lợi ích cho người quan trọng mà cô muốn sống chung cả đời thôi.”
Hoshikaze-senpai cứ gật gù bên cạnh Kazuki “Phải, phải, là thế đó!”
“Ưu tiên chuyện yêu đương hơn là kiếm kỹ sao... Không ngờ Kazuki-dono lại có ý nghĩ hiện đại như thế.”
Tôi không phải là con người quá hiện đại, chỉ là cô không hiểu thời thế thôi, Kazuki nghĩ thế.
“Kiếm pháp phái Hayashizaki hoàn toàn là một phần quan trọng trong tôi... Nhưng mà chúng ta không nên đặt lợi ích của kiếm kĩ lên trên hạnh phúc người khác. Nếu như vậy cô sẽ phải chịu đau khổ đó.”
““Hmm... Nếu chúng ta trở thành vợ chồng, tôi nghĩ chúng ta sẽ không bất hạnh thế••••••Nhưng nếu Kazuki-dono cảm thấy vậy thì tôi sẽ làm theo điều đó. Để kết hôn với Kazuki-dono, thì bản thân tôi cần phải học cách để yêu! Dù rất kém trong chuyện đó, nhưng ngoài việc đó ra thì chẳng có cách nào khác!”
“Eh, cô không định buông xuôi sao?”
Kohaku nhìn Kazuki với ánh mắt rực lửa. Cho dù những lời đó không giống như của một cô gái mới lớn, cô ấy dõng dạc nói những lời ấy như đã khắc cốt ghi xương từ đầu.
{Thưa Đức Vua, người không có lí gì phải sống chung với một cô gái không phải Thánh tích Pháp sư cả.}
Giọng Leme vang lên trong đầu cậu... Diva này, thầm thì vào đầu cậu trong khi đang tính toán mọi sự. Tất nhiên là tôi đâu muốn thiết lập tình cảm với một cô gái thế này chứ.
“Vậy thì Kazuki-dono, dẹp chuyện cưới xin sang một bên vậy, lập nhóm với tôi nhé?”
“Nhóm á? Ý cô là nhóm thực hiện nhiệm vụ truy quét sao?”
“Đúng đó. Tôi đã nghe được chuyện Kazuki-dono lập nhóm trong Khoa ma thuật nhưng vẫn thất bại trong nhiệm vụ. Thay vì ở lại nhóm đó, sao anh không tham gia nhóm tôi? Bản thân tôi đây không hứng thú với Thiên Địa Trận Đồ, nhưng lại rất hứng thú với [nhóm chỉ có kiếm sĩ] đó.”
Không quan tâm đến Thiên Địa Trận Đồ, một nhóm chỉ có kiếm sĩ sao!?
“Này đợi đã, học viên Khoa kiếm thuật không được phép tự mình giải quyết nhiệm vụ mà?”
Hoshikaze-senpai chen lời thay cho Kazuki còn đang rối bời.
Học viên của Học viện Kị sĩ có thể nhận nhiệm vụ truy quét ở quầy tiếp tân gọi là Guild. Tuy nhiên một nhóm phải có đủ điều kiện mới có thể nhận nhiệm vụ được.
Điều kiện đó là——nhóm đó phải có Thánh tích Pháp sư.
“Đó, đúng như cô nói. Vì thế mà nhóm của bổn cô nương không được làm nhiệm vụ thực sự. Thế nên có sự hỗ trợ từ [Chàng kiếm sĩ của Khoa ma thuật], Hayashizaki-dono là rất cần thiết!”
“————Nói tóm lại cô không cần tôi với vai trò Pháp sư, mà muốn mượn danh là học viên Khoa ma thuật trong khi tôi vẫn là một kiếm sĩ, phải không?”
Cách nói đó quả là thô lỗ. Thế nhưng Kohaku vẫn rất bình tĩnh.
“Đúng vậy. Mặc dù có thêm học sinh Khoa ma thuật trong nhóm là rất tốt, nhưng tôi đây không thích nhận những kẻ không đi theo kiếm đạo làm đồng chí. Nếu Hayashizaki-dono gia nhập nhóm tôi, tôi mong anh không sử dụng một phép triệu hồi nào cả. Nếu chúng ta lập được thành tích như vậy, chắc chắn điều đó sẽ là minh chứng cho sức mạnh của kiếm sĩ!”
“Sao cô lại quan trọng hóa việc chỉ cần kiếm sĩ để lập thành tích như vậy? Cho dù cô không làm vậy, chẳng phải sức mạnh thực sự của kiếm sĩ vẫn đang được đón nhận sao?”
Vì các sự việc liên tiếp xảy ra từ lúc Kazuki nhập học vài tuần trước, sức mạnh thực sự của kiếm sĩ đã được đánh giá lại và khoảng cách giữa Khoa ma thuật với Khoa kiếm thuật đã thu hẹp.
Cả Hội trưởng Khoa kiếm thuật và Khoa ma thuật đã kết hợp lại và lập nhóm của Hội học sinh và rằng [Điều đó làm nên sức mạnh tối thượng nhỉ?] trở thành chủ đề trong học viện. Cứ như thế, các nhóm liên kết giữa Khoa kiếm thuật và Khoa ma thuật tăng lên đáng kể.
Tất nhiên, vẫn còn không ít học viên Khoa ma thuật coi thường kiếm sĩ, nhưng mà————.
“Đúng là thái độ của học viên Khoa kiếm thuật với học viên Khoa ma thuật đã được cải thiện, nhưng trong Học viện Kị sĩ này vẫn tồn đọng sự bất bình đẳng. Cho dù nó không được cải thiện, thì vẫn chỉ là bọn họ được quẫy đuôi vui thích, và cũng chỉ họ nhận những lời tán dương thôi sao?”
“Khi cô nói đến sự bất bình đẳng, có phải vì các kiếm sĩ không thể tự làm nhiệm vụ phải không? ————Nhưng nếu nhóm kiếm sĩ đó giáp mặt kẻ thù có khả năng kháng lại các đường kiếm, thì thế là đi đời đó.”
Kazuki đã từng trải nghiệm điều đó, ví dụ đơn giản là những con slime.
“Tất nhiên bản thân tôi hiểu. Nhưng chúng tôi đã có một biện pháp khắc phục.”
———— Những chiến thuật mới với chỉ kiếm sĩ ư? Làm thế nào chứ?
“Và còn một điều nữa bất công cho các kiếm sĩ, họ không hề được công nhận trong việc sở hữu Thánh Vật!”
Thánh Vật——Đó là thứ do con người tạo ra, có khả năng phân tán pháp lực từ Astrum và biến đổi.
Đó là những báu vật hiếm thấy chỉ có trên Vùng đất Hắc ám.
“Rất nhiều Thánh Vật có hình dạng và tính chất của [binh khí], và nếu kiếm sĩ sử dụng nó, thậm chí có thể vượt qua các Thánh tích Pháp sư! Thế nhưng, vì lũ Pháp sư đó sợ rằng vị trí của họ có thể bị kiếm sĩ chiếm chỗ, họ không trao lại Thánh Vật cho kiếm sĩ chúng ta! Tất nhiên nó không chỉ được thực hiện với kiếm sĩ Khoa kiếm thuật, mà ngay cả kiếm sĩ trong Kị sĩ Đoàn cũng không được phép. Thánh Vật cứ thế bị bỏ phí trong kho!”
“Việc trưng dụng Thánh Vật bị cấm vì, với bản năng phát động pháp lực của chúng, chúng có khả năng làm ảnh hướng đến tâm trí con người đến mức độ nguy hiểm.”
Hoshikaze-senpai giải thích như vậy nhưng Kohaku vẫn cố chấp lắc đầu.
“Coi nó như một quan điểm chính thống trong khi không hề có một thử nghiệm nào, các người nghĩ điều đó liệu có sức thuyết phục không? Nếu các người cứ giữ vững lập trường như vậy, thì liệu các người có thể chứng minh được việc lập khế ước với 72 Trụ Cột của Solomon không gây tổn hại gì đến tâm trí không?”
——Phải rồi, điều như vậy cũng có thể xảy ra————.
Những người đứng đầu Kị sĩ Đoàn đều là các Thánh tích Pháp sư, chính phủ Nhật Bản và các công dân tung hô các Thánh tích Pháp sư như những vị anh hùng, coi nó như một biện pháp chính trị để bảo vệ trật tự quốc gia.
Hạn chế kiếm sĩ sử dụng Thánh Vật là một thuyết âm mưu——đây không hẳn là một chuyện hoang đường.
Nếu như đó là Kaguya-senpai thì [Nếu quốc gia khác lợi dụng Thánh Vật tới xâm lược thì sẽ là quá muộn cho chúng ta! Một lũ đần chuộng hòa bình!] cuộc nói chuyện sẽ rất dữ dội.
“Vì thế tôi sẽ đấu tranh, giành lại quyền sở hữu Thánh Vật, sự đãi ngộ với kiếm sĩ trong các nhiệm vụ, và xóa bỏ hàng tá sự bất công trong việc phân bổ ngân sách!”
“Vậy bước đầu để thực hiện điều đó————là có tôi gia nhập nhóm chỉ có kiếm sĩ hả?”
Mục đích là nâng cao địa vị xa hội của kiếm sĩ bằng cách thu được thành tựu chỉ với nhóm toàn là kiếm sĩ và trở thành anh hùng.
“Đúng vậy, và xin hãy đính ước với tôi vào một ngày không xa.”
Thế nhưng trước việc đính ước trọng đại như vậy, tự nhiên sức phản kháng của Kazuki mất hút.
“Xin lỗi, nhưng dù Hikita-san có đưa ra lí do gì, tôi cũng không có ý định rời bỏ nhóm mình. Bởi vì đó trong đó có một người rất quan trọng.”
“Tôi hiểu rồi————Bản thân tôi tôn trọng sự đánh giá của Kazuki-dono. Về cơ bản nếu tôi trở nên quan trọng hơn cả con người quý giá đó thì mọi chuyện sẽ ổn phải không! Và rồi chúng ta sẽ yêu và cưới nhau! Tình yêu và những thứ như vậy là điều mà tôi kém nhất————Nhưng mà, ngoài điều đó ra thì không còn cách nào khác phải không! Tôi sẽ làm thế!”
“Eh, không phải thế, tôi muốn cô hãy từ bỏ đi————”
“Tôi sẽ không từ bỏ! Hikita Kohaku ti tiện này quả là ngu ngốc trước sự tinh tế của trái tim người đàn ông, nhưng tôi sẽ [chinh phục] được trái tim của Kazuki-dono, tôi sẽ cho anh thấy!”
Kohaku ưỡn ngực tuyên bố với Kazuki. Nói vậy quả là không hay chút nào, [Chinh phục] à————!
{Một người phải chinh phục các nữ Pháp sư, giờ lại trong tình cảnh bị một kiếm sĩ chinh phục à————! Đúng là một con dẩm——!!}
Leme thốt lên sửng sốt trong đầu Kazuki.
“Ừ thì, thật tuyệt nếu cả hai có thể có một mối quan hệ tốt————nhưng xin cô đừng dùng kính ngữ nữa được không?”
“————Ý anh là nói chuyện một cách thông thường và và gọi tên một cách không kính cẩn với một quý ông cho dù hai người chúng ta chưa phải là vợ chồng sao!?”
Kohaku có một vẻ đẹp hoang dã. Tuy nhiên, cô ấy lại thuần khiết và thiếu quả quyết đến không ngờ.
“Tôi thấy chúng ta khó mà hòa hợp được nếu cô cứ dùng kính ngữ như vậy cho dù chúng ta là bạn.”
“Nếu, nếu như điều đó cần thiết cho việc hòa hợp với nhau thì đành vậy————Hayashizaki————không, như thế sẽ dễ nhầm lẫn với Hội trưởng Kanae nếu không dùng kính ngữ mất————Kazuki————”
Mặt Kohaku ửng đỏ khi cô ấy cố gắng gọi tên Kazuki.
“Rồi đó, cho dù chúng ta đã thân thiết hơn, tôi cũng không định rời bỏ nhóm hiện tại cũng như có quan hệ yêu đương. Nếu ổn thì ta có thể làm bạn.”
“Tôi, tôi sẽ gặp rắc rối vì chuyện này mất! Nhưng tôi thấy khó chịu khi gặp phải trở ngại lớn như vậy! Nếu vậy thì, Tôi sẽ cho anh thấy tôi có thể chinh phục trái tim Hayashizaki Kazuki! ————Kuh, điều này thật xấu hổ quá!”
Đột nhiên————một cái bóng đen hiện ra từ đằng sau Kohaku.
“Ko~ha~ku! Con nhỏ này, em đang làm gì ở đây vậy!?”
“Giết thời gian thôi!?” Kohaku vừa nói vừa bạt đao quay lại. “OWA-!” Cái người hét lên khi tránh kiếm ấy——là Yamada Torazou-Senpai. Nam sinh của Hội học sinh Khoa kiếm thuật..
“Đừng có đâm chém lung tung một cách đột ngột thế chứ!”
“Gì vậy————Torazou à. Cứ tưởng con quái vật nào đằng sau chứ.”
“Đừng có gọi senpai mà không dùng kính ngữ như thế! Vậy là bất lịch sự đó!”
“Torazou yếu hơn bổn cô nương nên cô nương đây không thèm dùng kính ngữ.”
“Gì chứ, em thật là————. Yo! Kazuki và Hoshikaze-san!”
Thấy Kazuki, Torazou-senpai vẫy tay với một nụ cười trìu mến.
“————Mấy người mặc như thế này làm gì vậy? Kazuki đang dạy Hoshikaze-san kiếm kỹ à?”
“Fufufu, Yamada-kun, xin hãy tái đấu với tôi[7]. Tôi vừa được chỉ dẫn một vài thủ pháp bí mật.”
Hoshikaze-senpai vì quá ngại giao tiếp với con trai, nên cô ấy núp sau bóng của Kazuki và nói.
“Tha cho em đi chị ơi, Dù có đấu bao nhiêu trận nữa, em cũng không thắng nổi đâu. ••••••Mà Kohaku này, em làm gì ở đây trong khi vắng mặt trong buổi họp Hội học sinh vậy?”
“Torazou, cô nương đây không tham gia Hội học sinh nữa! Tôi xin kiếu!”
“Em đang nói cái quái gì vậy. Thế là bất kính trước Kazuki và những người khác đó. ————Cho dù chỉ vừa mới đây thôi anh đã bảo Hội trưởng để ý đến em. Nhưng sao tự nhiên ở đây em lại ương ngạnh thế.”
Torazou-san cố gắng thuyết phục cô gái, bỏ quên Kazuki và những người khác.
“Tất nhiên bổn cô nương rất kính trọng Hội trưởng Hayashizaki. Nhưng giờ chị ta lại đang tự hạ thấp mình thành chó săn của Hội học sinh Khoa ma thuật! Trung thành với Hội học sinh Khoa ma thuật sao, cô nương đây không có hứng đi theo Hội học sinh Khoa kiếm thuật như thế! Xin cáo từ!!”
Kohaku quay phắt lưng lại với Torazou-senpai. Trong nháy mắt, ánh sáng xanh cường hóa cơ thể sáng rực dưới hai chân cô ấy và cô bỏ đi với sự bực bội. Cả ba người chỉ có thể thấy được tấm lưng ấy trong sững sờ.
“Vậy Kohaku là một thành viên của Hội học sinh Khoa kiếm thuật à?”
“Cô bé là thành viên với vai trò là một năm nhất ưu tú. Nghe giống cậu nhỉ. Nhưng mà————cái tính cách của nhỏ đó lúc nào cũng đem lại phiền phức thôi. Tôi là người giám sát, nhưng.”
Torazou-senpai ôm cái đầu với vẻ mệt mỏi và thở dài.
“————Chị cậu và Hội phó đều rất mạnh khi thực chiến nhưng điều đó chẳng được cái tích sự gì cả, nên chủ yếu những công việc thiết thực đều do tôi đảm đương... Cả Hội trưởng và Hội phó bên này đều rất tháo vát, học sinh năm nhất cũng rất kính trọng nữa, tôi thấy ghen tị với Hội học sinh Khoa ma thuật quá——”
“Ahaha, Hội học sinh chúng ta được ngợi khen kìa♪ Đó là vì Hayashizaki-kun và những người khác đều là những năm nhất đáng tự hào.”
Hoshikaze-senpai vỗ vai Kazuki. Đó là một hành động vô thức nhưng đầy thiện chí đối với Kazuki, nhưng khi nhận ra mình đang chạm vào con trai, cô ấy giật nảy mình.
Kaguya-senpai và cả Hoshikaze-senpai nữa, họ đều là những bậc tiền bối tốt.
Không khí xung quanh Ngôi nhà của Phù thủy ấm cúng như một gia đình——quả thực rất xẩu hổ khi nói điều đó vì các thành viên khác ở đây đều là con gái nhưng một lần nữa Kazuki nghĩ cậu thực sự thích Hội học sinh này.
Đó là câu chuyện của Hội học sinh khác, nhưng trước cảnh năm nhất khinh thường sự quan tâm của tiền bối…..
“Đó quả là một chuyện đáng xấu hổ, nhưng vẫn còn rất nhiều học sinh trong Khoa kiếm thuật giữ tư tưởng thù hằn với Khoa ma thuật.”
“Khoa ma thuật cũng vậy thôi. Vẫn còn nhiều người coi thường kiếm sĩ lắm.”
“Vấn đề này đúng là không thể giải quyết nhanh gọn nhỉ. ••••••Thôi thì gặp lại hai người sau.”
Torazou-senpai rời khỏi đó, và Hoshikaze-senpai khẽ cười khi trông thấy anh ta.
“Hikita Kohaku-san. Đúng là một đứa nhóc kì lạ nhỉ? Cái tính liều lĩnh đó dễ thương đấy chứ.”
Đây chắc hẳn là nét quyến rũ hoang dã đã bị giấu kín bên trong thái độ điềm đạm, vô cảm và khiêm tốn, mạnh bạo nhưng có chút ngượng ngùng••••••một cô gái khiến người ta phải ấn tượng vì cái vẻ bí ẩn.
“Mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hayashizaki-kun bị cô ấy quyến rũ và rời bỏ Mio-chan nhỉ.”
“Không có chuyện đó đâu. Vì với em, Mio là một người rất quý giá.”
“————Thật ra hôm nay bọn mình có một lời đề nghị tới nhóm cậu, chỉ là trong trường hợp nhóm cậu tan rã vì vấn đề nào đó.”
“Một lời đề nghị sao? Cho 2 đứa bọn em ư? Là vì bọn em chưa hoàn thành nhiệm vụ nào à?”
“Đúng là thế, nhưng nó không phải là việc gì quá phiền hà. Thay vào đó, đây có thể là giải pháp cho vấn đề của cậu... Mình nghĩ là cậu sẽ nghe được từ Kaguya sau giờ học đó. Fufufu~”
Một cơn sóng gió vừa đi qua••••••Thế nhưng, dự cảm về tương lai đầy trắc trở một lần nữa tới từ lời nói của Hoshikaze-senpai.
“Được rồi Hayashizaki-kun, đi tắm và chuẩn bị mọi việc cho buổi sáng thôi nào!”
————Đợi đã, không có cớ gì để tắm chung mà, phải không.
Chú thích
↑ Tên khác của Phenex
↑ là thế này nè
↑ Phoenix là một đại hầu tước của Địa Ngục.Ông ta xuất hiện dưới hình dạng một con chim lửa và hát những bài ca tuyệt vời với giọng của một đứa trẻ.Khi mang hình dáng con người, ông ta thường làm thơ và nói một cách vô cùng hào hứng về sự kì diệu của khoa học.Cũng như Merchosias, ông là một Thiên thần sa ngã luôn mong mỏi một cách tuyệt vọng được trở lại Thiên Đàng. Phoenix thống lĩnh 20 quân đoàn quỷ
↑ thở nhè nhẹ lúc ngủ
↑ đây là char nữ có phong cách khá hoài cổ, vì vậy sẽ có chỗ mình dịch là “Bổn cô nương”, có chỗ mình dịch là “Tôi”
↑ Kazuki nghe nhầm Kekkon(kết hôn) thành Kettō(quyết đấu)
↑ đoạn này Hiakari dùng Boku (Từ Boku là nam hay dùng)