Trong khi Tigre và mọi người đến được đền Mosha, bầu trời vẫn còn sắc xanh của buổi sáng sớm. Tigre, Ellen, Regin, Rurick, Batran, và 5 người lính Brune do Massas chọn ra đều có mặt. Thêm vào đó là hai người lính Zhcted do Lim chọn, nâng tổng số lên 12 người tất cả.
Một khu vườn nho rộng bát ngát, xa vượt quá cả tầm mắt. Vào cuối mùa đông, đây là một cảnh tượng thực sự cô quạnh. Phải mất vài tháng liền mới phủ xanh hết một mảnh đất như thế này.
"Quả là một ngôi đền nhỏ thật."
Ellen lẩm bẩm trong khi quan sát ngôi đền trên lưng ngựa.
Ngôi đền được xây bằng những tảng đá máu xám cùng với tên của Nữ thần Mosha khắc trên cổng.
Đền có một kích thước khiêm tốn, và Tigre cảm thấy khá đúng khi Regin gọi nơi này là một cái chòi. Tường đền được tô điểm bằng những thứ đồ trang trí và cột nhà lên đến vài trăm tuổi, trên đó nhiều vết nứt lớn đã dần lộ ra.
Buộc ngựa ở lối ra vào, 20 con người cùng nhau bước vào ngôi đền. Dù không được rộng rãi, những họ khá bất ngờ trước việc ngôi đền sạch sẽ đến nhường nào.
Một bàn thờ được kê ở hậu điện. Trên một chiếc bục là hình ảnh của một người phụ nữ xinh đẹp; đó chính là tượng của Nữ Thần Mosha. Đặt trên đầu của bức tượng là một chiếc vượng miện làm bằng cây tầm gửi - một món quà từ những người dân ở các thị trấn và làng mạc lân cận từng đến thăm ngôi đền.
"Chúng ta nên cầu nguyện trước khi đi tiếp. Hãy cầu cho một mùa xuân mùa màng bội thu."
Ellen cười khẩy trong khi nhìn lên chiếc vương miện - tầm gửi. Hầu hết các thần thánh được Brune và Zhcted thờ phụng không khác nhau là mấy.
"Cậu nên cầu Thần chiến tranh Triglav để chúng ta không bị thua mới phải."
"Được rồi. vậy thì tốt nhất là không để thiếu sót gì nhé."
Ellen và Tigre đùa cợt lẫn nhau trong khi Regin đi ra sau bức tượng của Nữ thần.
"Tôi cần hai ba người qua đây. Mọi người có thể giúp tôi đỡ bức tượng Thần Mosha được không?
Trước lời cô, Tigre, Ellen, và Batran cùng bước gần tới Regin, theo sau là những người lính Brune. Họ nắm lấy phần hông của bức tượng trong khi Rurick và hai người lính Zhcted đi thông báo lại với những người ở trong đền. Regin bước đi trong khi mọi người vào vị trí.
Cô rút một con dao găm từ thắt lưng ra, đâm vào một cái lỗ nằm ngay dưới chân pho tượng và xoay lai. Một phần của nền nhà chợt chuyển động, để lộ ra một lỗ trống nhỏ. Regin thò tay vào đó không chút chần chừ. Một lát sau, một âm thanh nặng nề vang lên.
Regin đứng dậy và thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô đặt tay lên bức tượng Nữ thần.
"Tiếp theo chúng ta cần phải đẩy bức tượng ra."
Những người đang đứng đỡ cẩn thận nghiêng tượng Nữ thần đi. Tigre và Batran cố gắng không gây hư hại gì tới bức tượng. Pho tượng nhanh chóng được rời khỏi bục.
"... Thang ư?"
Dưới chân bức tượng là một cái lỗ lớn. Một chiếc cầu thang làm bằng đá trải dài xuống dưới mặt đất. Tất cả mọi người đều lộ vẻ căng thẳng trong khi thở một hơi thật dài.
Trước giọng nói điềm tĩnh của Regin, nhóm lính tráng mới trấn tĩnh lại được. Mang theo một cây đuốc, ba người lính Brune cùng nhau đi xuống trước. Một lúc sau, họ thông báo lại rằng hiện tại không có mối đe doạ nào.
"Chúng ta cũng đi theo thôi. Regin nên đứng giữa Tigre và tôi."
Không đợi trả lời, Ellen đã chạy ra cầu thang. Đường đi ở đó khá chật, cả người Regin căng lên vì lo lắng. Tigre vỗ nhẹ lên vai cô hòng trấn an.
"Điện hạ. Như những gì Ellen vừa nói, đã có cô ấy và tôi ở đây."
Khi nghe anh nói như vậy, vẻ căng thẳng của Regin dịu dần xuống. Họ đi xuống cầu thang với đuốc trên tay.
Tigre quay lại nhìn hai người lính Brune đang đi sau lưng anh và kiểm tra lại tình trạng cây cung của mình.
"Hai người ở lại canh gác. Mang theo ngựa và xua đuổi những ai có ý định tới gần. Nếu thấy quân địch thì chạy ngay."
Tigre bước chân vào bóng tối. Batran, Rurick, và những người lính Zhcted cũng nhanh chóng đi theo anh.
.
Ở cuối cây cầu thang là một lối đi thẳng băng.
"Lạnh đấy."
Rurick nhăn mặt và đặt tay lên quả đầu trọc của mình. Không khí ở đây lạnh lẽo và hanh khô, tựa như tồn đọng lại suốt hàng tá năm trời. Người Regin hơi run lên.
"... Nơi đây được xây dựng khá vững chắc."
Ellen nhìn xung quanh đầy thán phục. Mặt đất dưới chân họ rất vững chãi và phẳng phiu. Bức tường ở đây được lát bằng những viên đá màu xám không một kẽ hở. Trần không cao, nhưng được những thanh xà bằng gỗ chắc chắn cách đều nhau chống đỡ để phòng tránh khả năng bị sụp đổ.
Lối đi đủ rộng để hai người trưởng thành đứng cạnh nhau. Regin đi cạnh Ellen, Batran bước cùng Tigre. Binh lính Zhcted ở phía sau, còn ba người lính Brune cầm đuốc dẫn đường.
Trong một thoáng, chỉ có tiếng đuốc cháy và bước chân vọng lại làm bạn đồng hành với họ.
"Tôi tự hỏi tại sao lại xây lối đi này. Với kiến trúc và kích cỡ như vậy, cứ như thể đây là một lối đi để thoát hiểm vậy."
"Có lẽ đây từng là một con đường thuộc về một gia tộc quyền thế nào đó cai quản khu vực này sống ở Artishem trước khi Vương quốc Brune được thành lập chẳng hạn."
Regin đáp lời với một nụ cười mỉm. Ellen vẫn có vẻ bối rối.
"Cô biết ư? Tôi cho là hiểu được công dụng của Saint - Groel [Thánh Động Cung] là đủ để chứng minh dòng dõi hoàng tộc của bản thân rồi."
"Cho đến khi Vua Charles lập quốc, Saint - Groel chỉ đơn giản là một đường hầm. Xem ra Vua Charles đã tận dụng điều này."
Không phải là Regin giả ngốc. Lối đi này có thể được xây với mục đích để tẩu thoát, nhưng, như Ellen đã nói, nó còn có thể sử dụng để tấn công một thành phố.
"Tôi ngờ là lối đi này có thể sập chỉ vì ai đó lớn tiếng được."
Cô vui vẻ nói để trấn an mọi người. Ellen cũng lên tiếng đùa giỡn.
"Nhưng vẫn có thể có bẫy để chặn bước tiến của kẻ truy lùng đó."
"Không sao đâu. Nơi này cần được sửa sang thường xuyên, nên những thứ như vậy chỉ càng thêm vướng đường mà thôi. Nhưng tất nhiên là chúng ta vẫn cần đề cao cảnh giác."
Regin quả quyết đáp. Ellen nhìn cô với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Là một cô gái được nuôi nấng với phẩm giá của Hoàng tộc, nhưng xem ra Regin vẫn có một sức mạnh riêng rẽ với điều đó.
Dù không thể chỉ đánh giá từ những phản ứng như vậy, vì họ đang cố gắng chứng minh thân phận hoàng tộc của cô, nên thái độ như thế rất đáng hoan nghênh.
Thực tế đường họ đang đi không thẳng tắp, mà còn hết rẽ sang trái lại ngoặc sang phải. Ngoài ra còn có những cầu thang dẫn sâu xuống lòng đất. Đường đi hiện tại ngày càng hẹp lại nên khó có thể đi sánh vai nhau được, và dần dần trở nên khó đi đến độ cần phải có người giúp đỡ.
Thêm nữa, trên trần nhà lại có nhiều lỗ hổng, từ đó vô số mũi tên, ngọn thương hoặc đá có thể từ đó bay ra.
Tuy nhiên, như những gì Regin đã nói, không có thứ gì kích hoạt chúng cả. Họ cứ thế mà đi cho đến khi, cuối cùng, cũng tìm được một nơi nghỉ chân.
Ellen là người đầu tiên phát hiện.
"Có cái gì đó khắc ở trên tường."
Nghe đến đây, tất cả mọi người cùng nhau dừng lại. Những người lính Brune đi trước không nhận ra vì họ còn đang tập trung vào việc dò dẫm tìm đường trong bóng tối.
"... Một bức hoạ cổ xưa."
Regin nhìn về bức tường ở cạnh Ellen. Tigre cũng ghé mắt sang đó.
Dù không thể hiểu ngay chỉ bằng một cái nhìn, Tigre liền dùng tới trí tưởng tượng của mình. Bức chạm khắc đó có hình một con quái vật ba đầu đang đối mặt với một người.
"Nếu không phiền... xin cô kể cho chúng tôi biết về bức hoạ này."
Ellen hỏi trong khi liếc mắt sang Regin. Đương nhiên là Tigre cũng tò mò về bức chạm khắc đó. Thực tế, cả Rurick, Batran cùng toàn bộ binh lính đều tò mò không kém.
"... Bức hoạ này miêu tả lại trận chiến giữa Rồng và Thần."
Sau một hồi lưỡng lự, Regin thận trọng nói.
"Đó là một câu chuyện cổ xưa kể về cuộc chạm chán giữa các vị Thần và Rồng. Không rõ vì lý do gì, loài Rồng đã gây chiến với toàn thể thần thánh. Từ mặt đất, thiên đường, cho đến địa ngục,... Ở mọi thế giới, chỉ có Rồng tồn tại. Đó là một thực thể có khả năng làm Thần thánh bị tổn thương, nên chúng rất được kính nể."
"Đây là một câu chuyện mang lại rất nhiều cảm xúc trái chiều đối với những ai đến từ Zhcted."
Ellen nhìn lên bức chạm khắc với vẻ bàng hoàng. Không chỉ cô mà cả Rurick lẫn những người lính Zhcted cũng không dấu nổi vẻ khó hiểu. Tigre chỉ đơn thuần nhìn bức vẽ đầy thán phục.
--- Vậy ra con thú này là con Rồng ba đầu.
"Sức mạnh của con Rồng rất đáng sợ. Thay vì tiếp tục kháng cự, vốn có thể dẫn tới sự lật đổ của Thần thánh, ba Nữ thần đã quyết định tìm cách điều khiển con Rồng."
Regin tiến thêm vài bước trong khi kể tiếp. Trên tường là hình ba Nữ thần với tay đặt trên từng chiếc cổ của con Rồng. Tigre định hình lại hình ảnh những vị Thần được thờ phụng ở Brunr trong tâm trí.
--- Trong số chư vị Thánh thần, có tất cả là 4 nữ Thần. Eris, Nữ thần Giông Tố, Mosha, Mẹ Đất, và Iarilo, Nữ thần Mùa màng, và tiếp theo... Nữ thần của Bóng đen, Đêm tối và Cái chết, Tir na Fa.
Những nữ thần này xem ra là Elis, Mosha, và, có lẽ, Iarilo. Tir na Fa thường được coi là một thứ gì đó nguy hiểm hoặc ô uế trong chư vị Thánh thần.
Với suy nghĩ đó, anh nhận ra một trong ba Nữ thần đang xoa dịu con Rồng đeo một cung tên ở sau lưng và bao tên ở bên hông.
--- Eris cầm tù và, Mosha thường được tô điểm với hoa, và Iarilo khoác trên mình một tấm vải mỏng.
Anh có thể lờ mờ đoán được các vị Thần này thông qua trang phục của họ.
Tigre không hề biết Nữ thần nào dùng cung cả.
--- Không biết là có ai biết không nữa.
Có lẽ, ở Brune, nơi cung không được ai công nhận, mọi bức tượng có liên quan tới cung tên tồn tại từ xưa chắc đã bị phá huỷ hết. Tigre không có cách nào để biết nữa.
"Tương truyền vị Vua lập quốc, Charles, đã nhận được điềm báo xưng vương ở nơi này tại Artishem. Người ta còn kể rằng ông đã nhận được thanh Durandal và ngựa thần Bayard từ chư vị Thánh thần trên ngọn núi Ruberon."
"Đúng vậy. Nếu là thanh kiếm đó, ông ấy có thể đương đầu với một con Rồng."
Trong khi giọng Regin đầy căng thẳng, Ellen lên tiếng bình luận như thể đó không phải là điều đáng để tâm. Dù ngạc nhiên là Regin đã kể đến tận nước này, nữ Vandis tóc bạch kim chỉ đơn thuần muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Đương nhiên là nếu bị Rồng tấn công thì những người Zhcted vẫn phải bỏ chạy ngay; tuy nhiên, họ có một mối quan hệ nhất định với loài này. Không dễ chịu gì đối với họ khi phải nghe những câu chuyện liên quan tới việc giao đấu với Rồng. Nhiều người trong số họ thậm chí còn có thể tỏ vẻ giận dữ.
Đó là tại sao Ellen lại nói với một thái độ như vậy như để bảo Regin không cần phải lo lắng. Điều này đã xua tan bầu không khí e ngại ở đây.
"Bức hoạ này..."
Regin nhìn vào bóng tối, sâu thăm thẳm vào trong Saint - Groel [Thánh Động Cung].
Họ bước tới một khu vực trống không lờ mờ sáng.
Tận trên cao là một luồng sáng leo lét soi sáng cho cả căn phòng.
Nơi này có thể chứa đủ toàn bộ ngôi đền thờ Nữ thần Mosha. Bên cạnh đó là một cánh cổng lớn, như thể dành cho một người khổng lồ bước qua. Cổng được làm từ kim loại và có chiều cao và rộng vào khoảng 5 arshin. Ngoài ra còn có hai lỗ trống đối diện với lối mà họ vừa mới đi ra.
Tuy nhiên, Tigre trở nên căng thẳng bởi một thứ còn đáng kinh ngạc hơn.
"... Vậy ra ngươi đã tới nơi."
Gần hai chục người đang đứng trước cổng, tất cả đều cầm kiếm và mặc giáp. Ở giữa là một người đàn ông tầm 40 tuổi. Ông ta có một sự hiện diện uy nghiêm nhưng cũng rất đáng sợ.
"Công tước Thenardier..."
Regin thốt lên một tiếng kinh ngạc. Ellen nhíu mày khi nhìn thấy Thenardier. Đây là lần đầu tiên cô gặp ông ta.
"Là thật ư? Xem ra so với một Tướng quân thì hơi ít lính gác đó."
Ellen đặt tay lên thanh kiếm ở bên hông trong khi buông lời giễu cợt. Những người cầm đuốc tản ra bảo vệ lấy Regin và Tigre. Batran thủ thế sẵn cạnh Tigre, còn Rurick tiến về hướng Ellen.
"Ngươi sẽ biết thật giả ra sao ngay nếu giết được ta."
Thenardier ngạo nghễ đáp lại lời của Ellen. Sau đó, người Công tước tóc đen quay sang Regin.
"Ra thế. Vậy ra cô vẫn còn sống."
"... Tại sao ngươi lại đến được đây chứ?"
Những cảm xúc dữ dội đang bùng nổ trong người Regin. Cô nghiến chặt răng mình lại trong giận dữ khi nhìn thấy kẻ đã định hãm hại mình. Regin khó có thể nào giữ bình tĩnh được, vậy mà Công tước chỉ đáp lại ngắn gọn.
"Kể cho một kẻ sắp chết thật chẳng có ý nghĩa gì hết."
Thenardier rút kiếm ra. Như thể một hiệu lệnh, binh lính, ngoại trừ một người - một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, đều động loạt xông lên. Kiếm của người đó lăm lăm trong tay trong khi y ở lại bảo vệ Thenardier.
Có vài lý do giải thích tại sao Công tước Thenardier lại có mặt ở đây.
Đầu tiên, ông ta đã là kẻ thù của Công tước Ganelon suốt bao năm nay. Y luôn tìm cách tấn công Artishem, và đã liên tục cử trinh sát đi để hình thành một phương án khả thi. Trước đó Công tước không hề biết đến Saint - Groel [Thánh Động Cung].
Dù vậy, Thenardier vẫn cho đây là một lối thoát hiểm khẩn cấp. Đối với một người không thuộc Hoàng tộc, nơi này không có giá trị gì hết.
Khi nghe được tin đồn về việc Regin còn sống, Thenardier mới nhớ đến sự tồn tại của con đường địa đạo này. Ông ta cho là Tigre sẽ ưu tiên cho việc đến nơi đó hơn là tiếp tục giao chiến.
Thenardier đưa ra nhận định như vậy khi nhận được báo cáo về việc Bạch Ngân Lưu Tinh Quân bắt đầu di chuyển về Artishem. Bản thân ông ta cũng đến đây vì nỗi nhục đã không giết được Regin.
Dù muốn để Steid, phụ tá của mình, ở lại để quản binh sĩ, người thuộc hạ trung thành lại yêu cầu được tháp tùng Thenardier với một thái độ ngoan cố đến kì lạ.
Tôi không thể nào để Đức ngài đi một mình được. Nếu không, xin ngài cứ giết tôi ngay tại đây. Người phụ tá tóc vàng của ông ta đã nói đến tận nước đó.
Vì thái độ của Steid, Thenardier mang theo anh ta cùng với 20 binh lính từ đoàn quân.
Thay vì nói ông ta dự đoán trước được, phải nói đơn thuần y chỉ may mắn mà thôi.
--- Khoảng cách hai bên quá ngắn...!
Tigre nhanh chóng lui lại để tạo khoảng cách và rút cây cung của mình ra. Anh lắp một mũi tên, kéo dây cung, và nhanh chóng bắn về hướng Thenardier.
Tích tắc sau, tiếng mũi tên bị đánh gẫy vang lên. Steid đã bảo vệ Thenardier.
"Tigre, Regin, Rút lui!"
Ellen hét lên. Tigre lùi bước trong khi che chắn cho Regin. Họ bị quân số Thenardier áp đảo, cứ 2 trọi 1. Sau khi lấy lại được thăng bằng, cả nhóm quay lại lối đi ban nãy. Dù chỉ là rất nhỏ, ít ra ưu thế của đối phương cũng phần nào bị suy giảm.
Một tiếng trầm đục vang lên trong khi lối địa đạo ướt đẩm những máu. Một binh lính Thenardier dám liều lao vào bị lưỡi kiếm của Ellen nhanh chóng chém gục. Khi thân xác vừa chạm đất, hai bên liền lao vào giao đấu dữ dội.
Dù đều là những binh lính cừ khôi do Massas và Lim chọn ra, bên Thenardier cũng không hề kém cạnh. Máu đỏ rơi vương vãi khắp mặt đất.
Thanh kiếm của Ellen phát ra một âm thanh khi thêm 2 đối thủ nữa phải chịu gục ngã. Thêm ba binh lính nữa tiếp cận cô. Ellen đỡ đòn và né tránh những đòn tấn công trong khi cô và mọi người rút lui. Cô lau mồ hôi đi và điều hoà lại hơi thở.
--- Có thể còn nhiều đối thủ hơn nữa, nhưng chúng không giỏi được bằng chúng ta. Đã đến lúc tính đến việc tẩu thoát.
Kể cả là với Ellen, chỉ cần một sơ hở thôi là đủ để cô không thể rút lui không tì vết được. Kể cả là đối phương đã giảm bớt, ba người tập trung vào việc thoái lui theo lối địa đạo.
“--- Steid. Đuổi theo.”
Sau khi nhìn sang Thenardier và chần chừ một hồi, Steid cũng bám theo sau ba người.
"... Rurick, tôi có thể để anh lo nốt mọi việc còn lại không?"
"Nếu như đó là mệnh lệnh của ngài, Vanadis-sama.”
Cô mỉm cười đầy dũng mãnh trong khi hỏi vị Hiệp sĩ trọc đầu, mắt cô vẫn hướng về đối phương.
Dần dần, lính Thenardier cũng dần thu hẹp khoảng cách trong khi cẩn trọng không để bị rơi vào cảnh rối loạn. Nếu lao vào ngay, họ sẽ thua ngay, kể cả là trước một đối phương có quân số ít ỏi hơn.
Rurick đáp lại đúng như một Hiệp sĩ Zhcted.
"Mọi việc xin được giao lại cho anh."
Ellen ngắn gọn đáp lại. Sau khi nói xong, cô đạp đất lao lên trên, vượt xa tầm với của đối phương, đạp gió mà đi.
Binh lính Thenardier đờ đẫn người ra trước một cảnh tượng chúng chưa bao giờ được chứng kiến.
Rurick và binh lính Zhcted cùng thét vang và xung phong. Kiếm của họ sáng ngời trong bóng tối, chém đứt cuống họng của đối phương. Mùi màu lẫn lộn vào trong cả không khí.
Rurick bước lui lại ngay khi phe Thenardier phản công. Tigre bắn một mũi tên để yểm trợ, đầu tên đâm sâu vào đầu một binh lính đối phương.
Một tiếng xì xào phát ra giữa binh lính Thenardier. Mũi tên kai dường như không biết từ đâu bay ra trong bóng tối.
Nhờ vào những binh lính Thiên Thạch Bạc ở đằng trước, Tigre và Regin, ẩn náu phía sau, hoàn toàn không bị đối phương nhìn thấy.
Lợi dụng sự căng thẳng của địch thủ, Rurick lại xông lên và tấn công trong chớp nhoáng.
Cùng lúc đó, Steid lao ra trước mặt binh lính và đỡ lấy đòn đánh của người Hiệp sĩ. Một tiếng kim loại va vào nhau đinh tai vang vọng khắp lối địa đạo. Vì sức mạnh của Steid, Rurick buộc phải lui lại.
Steid không dừng lại và lao vào hòng kết liễu Rurick, để rồi lại bị ngáng đường bởi một mũi tên nữa của Tigre.
Dù ngạc nhiên, tay kiếm sĩ vẫn không thay đổi sắc mặt. Y thản nhiên đặt bàn tay trái lên trước mặt. Mũi tên bị tóm lại ngay, như thể bị chiếc giáp tay màu đen hút lại.
Dù Steid chỉ bị phân tâm mất một thoáng, Rurick vẫn kịp thủ thế lại. Anh ta biết rằng với đối thủ trước mặt như vậy, bản thân mình không thể nghỉ ngơi được.
"... Một kĩ năng thật tuyệt vời."
Steid lẩm bẩm trong khi lại lao lên lần nữa.
"Với một số lượng lớn đồng minh đứng trước mặt, bản thân thì ở trong bóng tối, lối đi hẹp và khoảng cách với đối phương lại ngắn như vậy mà ngài lại có thể bắn nhanh nhưng không kém phần chính xác. Quả là không hổ danh với biệt danh Silvrash [Xạ Tinh Thủ]."
Tigre vẫn chưa hết bàng hoàng trước việc mũi tên của anh bị bắt được ở tầm gần như vậy. Anh đã từng bắt được một mũi tên bắn vào mình ở Alsace, nhưng tốc độ bay của mũi tên mà anh bắn ra lại khác hẳn, và đối phương lại còn không trực tiếp ở trước mặt anh nữa.
Kể cả là khen ngợi Tigre như vậy, Steid lại nói khá bâng quơ trước mặt Rurick.
"Người lính kia, lui đi. Bá tước Vorn và Công chúa Regin. Chỉ có mạng hai người đó là cần thiết ở đây thôi."
Trước lời yêu cầu của một người rõ ràng mạnh mẽ hơn mình, Rurick chỉ khịt mũi.
"Loại Hiệp sĩ nào mà lại rút lui chỉ vì có người bảo họ làm thế chứ."
.
Ellen, sau khi đáp xuống đằng sau binh lính Thenardier, xông thẳng vào Công tước Thenardier, Dù tưởng rằng sẽ có nhiều binh lính ở đây, không có thêm ai ở đó cả.
--- Đúng như mình nghĩ, đó là một kẻ giả mạo. Nếu không...
Kể cả khi Ellen đang lao lên như vậy, Công tước Thenardier không hề rùng mình, cũng như không để vẻ kiêu ngạo lung lay. Thậm chí đến cả thanh kiếm của y vẫn còn nằm yên trong bao.
Một luồng sáng màu trắng, khác hẳn với ánh sáng từ bãi chiến trường, loé lên, chiếu sáng cả căn phòng, theo sau là tiếng kim loại va đập. Lưỡi kiếm sắc bén của Arifal vung lên mãnh liệt, nhưng lại bị chặn đứng.
Ellen tròn xoe mắt ngạc nhiên, nhưng cô lại càng gia tăng ý chí chiến đấu. Cô dùng thanh kiếm của mình tấn công từ mọi phương hướng, nhưng, dù ông ta không hề có tỏ ra dấu hiệu gì là đỡ được đòn, thanh Ngân Thiểm chưa hề chạm được vào người Thenardier.
Ellen lui lại nửa bước và lấy lại hơi. Thenardier liền chuyển sang thế công, như thể chỉ đang chờ giây phút này. Ông ta rút kiếm ra theo một cách có phần mạnh tay, nhưng đầy bài bản. Dù tốc độ không sánh bằng, nhưng bù lại Công tước lại có kiếm chiêu khó có thể bì kịp.
Kỹ năng sử kiếm của Thenardier ở một tầng cao khác so với Ellen. Y đã cầm kiếm từ khi mới bảy tuổi, mỗi cử động của ông ta, xuống tới tận đầu ngón tay, đều hết sức rõ ràng, nhờ vào sự kiên trì nỗ lực của bản thân. Đây là một kỹ năng mà Ellen không tài nào đạt được ở độ tuổi của mình.
--- Nếu không phải là giả, vậy thì chắc chắn lão ta thật sự tự tin vào khả năng của mình.
Tia lửa bắn ra mỗi khi đòn đánh hai bên giao nhau, mỗi va chạm bẻ cong cả không khí. Một cơn lốc xoáy màu kim loại công kích Ellen. Cô chuyển ngay sang thế phòng ngự hóng đương đầu với mỗi đòn đánh của Thenardier. Ông ta là một đối phương đáng gờm, vượt xa những gì Ellen tưởng tượng.
--- Không phải là không đánh bại được hắn ta... nhưng sẽ khó nhằn đây.
Chỉ cần lơ lỏng một chút thôi là cô sẽ bị thương ngay.
"Mặc dù chưa tới 20 tuổi... ngươi đúng là một ví dụ điển hình để phụ nữ noi theo."
Mồ hôi chảy ướt đẩm mi mắt, Thenardier khâm phục nói. Ellen đáp lại bằng một tiếng càu nhàu và mỉa mai lại.
"Điều này phải dành cho ông mới phải. Từng này tuổi rồi mà dám đi xuống cái động tối tăm như thế này."
"Ta đã để xổng mất một mạng khỏi tầm tay. Đương nhiên là lần này phải tận mắt chứng kiến rồi."
Rõ ràng ông ta đang nhắc tới Regin.
Lại một lần nữa kiếm hai bên chạm nhau, theo sau là một tiếng động kì quái từ xa vọng tới. Dù hai chiến binh dày dạn kinh nghiệm không vì thế mà giật mình, Thenardier và Ellen vẫn tách nhau ra và nhận thấy có gì đó khác biệt ở bên đối phương.
Ở một vị trí khác, Tigre và mọi người cũng đang ở tình thế tương tự. Hai binh lính Thiên Thạch Bạc đã bị đánh hạ bởi Steid, đến Rurick cũng đầy thương tích. Cảm thấy có gì đó đang đến gần, Steid bắt đầu rút lui cùng với số thuộc hạ còn lại của mình.
Rurick không đuổi theo, vì đó không phải đối phương vô cảm đang cho anh một cơ hội. Người Hiệp sĩ đầu trọc xứ Zhcted và Tigre cùng cảm thấy có gì đó không ổn, và cả hai đều không cho rằng đấy không phải là một linh cảm tốt đẹp gì.
Nhiều mảnh đất cát bắt đầu từ trên trần nhà rơi xuống, hoặc vỡ khi chạm mặt đất và rơi trúng những người có mặt ở đó.
---- Động đất? Không phải...
Một tiếng nổ như sấm dội vang, trên trần nhà xuất hiện một vết nứt lớn. Không chỉ là đất cát mà giờ đây là vô số những tảng đá nhỏ từ trần nhà đổ xuống. Ellen bỏ Thenardier lại và nhanh chóng chạy về hướng Tigre và đồng đội.
Thenardier cũng không truy đuổi cô. Mặt đất lúc này rung chuyển đầy mãnh liệt, vết nứt giờ đây đây đã lan rộng từ trần nhà lên tường. Y ưu tiên sự an toàn của mình hơn là đối phương và cố gắng chạy trốn càng nhanh càng tốt.
"Rút lui!"
Thenardier thét lên với thuộc cấp của mình và chạy về lối đi mà ông ta bước ra trước đó.
"Tất cả mọi người, cùng với Ngài Công tước rút ngay."
Trong khi cơn địa chấn ngày càng gia tăng, Steid lặng lẽ ra lệnh cho cấp dưới đang rơi vào cảnh hỗn loạn. Ngoài Thenardier ra, đây là người duy nhất vẫn giữ được bình tĩnh.
Binh lính Thenardier cuối cùng cũng bắt đầu tẩu thoát trong khi mặt đất rung lên đầy dữ dội. Ellen chạy qua bọn họ nhưng cô không có thời gian để lo nghĩ đến điều đó.
Tigre và binh lính đang lần theo bờ tường và cố gắng tìm đường thoát trong vô vọng. Với vị trí ở dưới lòng đất và phía trên là những tảng đá to bằng đầu họ dội xuống, đoàn người ngày càng thêm phần căng thẳng.
"Rurick! Bảo vệ lấy Điện hạ!"
Tigre bảo Rurick đi trước và ở lại sau cùng. Dù biết là nguy hiểm, anh không nỡ bỏ Ellen lại. Batran lại hơi cúi xuống và từ chối không bỏ rơi Tigre.
Ellen cuối cùng cũng quay lại. Họ chỉ đưa mắt nhìn nhau trước khi tiếp tục chạy. Tigre để hai người đi đầu và bản thân bám theo họ.
Cảm thấy có nguy hiểm từ phía sau, Tigre ngay lập tức nhảy sang một bên. Một đường màu bạc được vạch ra ở cạnh anh ngay sau đó. Steid đã tiếp cận anh trước khi Tigre kịp hoàn hồn, và tấn công. Nếu không có những trận rung chuyển khốc liệt và cơn mưa đá, Tigre có thể đã bị chém chúng rồi.
"Bá tước Vorn. Ngài sẽ phải chết ở đây."
Steid nói với một giọng lạnh lẽo, khiến cho ai nghe thấy cũng thấy rợn sống lưng. Người đàn ông với gượng mặt lạnh lùng muốn lấy mạng anh từ sâu thẳm trong tim, mặc cho tính mạng của bản thân.
Đòn tấn công thứ hai của Steid cũng đến ngay lúc đó. Vì cơn địa chấn và đá rơi, Tigre không còn cách nào khác ngoài tự ném mình xuống mặt đất, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm được. Khi Tigre bắt đầu đứng dậy, Steid, phụ tá thân cận nhất của Thenardier, đã giơ cánh tay phải lên và đang chém xuống.
Lưỡi kiếm lấp lánh đang rơi xuống đầu anh, nhưng trước khi kịp chạm vào Tigre, một bóng đen nhỏ bé đã xuất hiện ở giữa anh và thanh kiếm.
Batran, tiếng hét của Tigre bị nén lại do bản thân anh chợt quỵ ngã.
.
Dù Ellen nhận ra đòn đánh của Steid, cô không kịp quay lại ngay bởi cơn động đất mãnh liệt.
Trong khi nắm chặt lấy Arifal, cô lao về người đồng đội của mình, để rồi bị ngăn lại bởi một tảng đá lớn rơi xuống trước mặt cô.
Nếu không nhảy ra ngay, Ellen đã bị nghiền nát trong nháy mắt. Sẽ cần vài người liền mới có thể kéo hòn đá ra khỏi Saint - Groel [Thánh Động Cung].
"Nhận lấy này...!"
Ellen giơ Arifal lên, nhưng có ai đó bám lấy cô từ phía sau. Đó là một người lính Zhcted.
"Ngươi đang làm gì vậy!"
“Vanadis-sama! Xin ngài hãy dừng lại đi!"
Người lính đoán được rằng Ellen đang định dùng đến Long thuật. Dù biết là con đường địa đạo này đang sập xuống, anh ta vẫn quay lại nài nỉ cô. Dù mạng sống của Tigre rất quan trọng, đối với những người lính Zhcted, nữ Vanadis tóc bạch kim kia mới là thứ quan trọng nhất.
Tiếng nói của thuộc hạ cô như một gáo nước lạnh dội lên cảm xúc bừng cháy của Ellen. Cô ngừng lại và quay sang nhìn bức tường ở phía sau cô trong khi đá đang từ trần nhà rơi rụng.
“Tigre!”
Ellen gào lên trong vô vọng, nhưng giọng của cô bị nhấm chìm trước tiếng đất đá ào ào đổ xuống.
Khi Tigre lấy lại được ý thức, trận động đất đã kết thúc. Thị giác của anh vẫn chưa hết lờ mờ, kể cả là với việc thiếu ánh sáng. Mắt anh cần thêm thời gian để điều chỉnh.
Cơn đau trong người anh khá nhức nhối. Tigre cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước khi anh bất tỉnh.
--- Đúng rồi, Steid...
“... Batran?”
Thanh kiếm của Steid đang chém xuống, và Batran đã lao ra giữa hai bên để cứu anh khỏi lưỡi kiếm của kẻ sát nhân.
--- Không, không thể nào...
Có lẽ đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ảo giác khi anh bị ngất mà thôi. Dù cố tự thuyết phục như vậy, con tim đang đập dữ dội của anh phủ nhận điều đó. Người anh toát đẫm mồ hôi.
--- Làm ơn, cầu cho không có chuyện gì xảy ra, bác Batran ...!
Anh đang nôn nóng và chỉ còn biết cầu nguyện.
--- Người mình ra sao rồi?
Anh đã bất tỉnh trong suốt trấn sập hầm. Anh tập trung sức mạnh vào tay chân mình. Đầu tiên anh động đậy được ngón tay, sau đó dần dần quay sang những nơi khác. May mắn là cây cung vẫn nằm trong bàn tay anh.
Mắt anh cũng quen dần, từng tí một. Tigre chậm chạp bò trên mặt đất, dùng tay phải cảm nhận đường đi. Anh cảm thấy trên đầu anh là một bề mặt bằng đá lạnh lẽo, lởm chởm.
--- Trần quá thấp... nhưng đủ để đưa người qua được.
Có vẻ là tầng đất đá khi rơi xuống đã tạo thành một chiếc hang nhỏ. Cuối cùng thì mắt anh cũng nhìn rõ được những gì ở trước mặt.
Không phải là anh đang hoàn toàn chìm trong bóng tối. Có một luồng sáng lờ mờ chạy theo trần hang. Anh đưa ngón tay lên trần nhà để chạm vào lớp bột dạ quang ở trên đầu mình, miệng cảm ơn vì có được ánh sáng, dù ít ỏi đến mấy.
Tigre đang tính toán xem phải làm gì tiếp theo thì chợt bất thần lui lại, Anh nhìn thấy khuôn mặt một người đang nằm sấp xuống.
Đó chính là Steid. Anh im lặng một hồi trước khi sực tỉnh. Tigre nhìn về phụ tá của Thenardier, người Hiệp sĩ có khuôn mặt nhợt nhạt. Kể cả khi chết, mặt người này vẫn không hết nét vô cảm. Cả thân trên của y đã bị đá đề nghiến.
Người dồn anh vào đường cùng giờ đây lại phải chịu một cái chết không xứng chút nào.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, Tigre nhẹ nháng khép đôi mắt đang mở của Steid lại. Dù biết rằng như thế quá đa cảm, anh cảm thấy cần phải làm việc đó theo phép lịch sự thông thường.
--- Mọi người ra sao rồi? Xem ra trần hang khu vực này đã bị sập xuống.
Dù bản thân anh đang kẹt trong vị thế không thể lo lắng cho người khác được, anh vẫn không hết bất an. Dù vậy, anh nghĩ rằng tạm thời mình vẫn sẽ an toàn, do hiện tại chưa có dấu hiệu của một cơn địa chấn nào nữa.
--- Dù gì đi nữa, cần phải tìm đường thoát đã.
Anh cẩn thận di chuyển. Nếu đi lại thiếu khéo léo, anh sẽ có thể phải chịu chết do con đường địa đạo có thể sụp đổ. Anh không thể ở đây mãi được, vì vậy bước đầu tiên cần làm là xem xét kích cỡ của lối đi.
Tuy nhiên, một cơn lo lắng mạnh mẽ hơn cả trước công kích anh. Ngay cả hơi thở của anh cũng nín lại.
“... Batran?”
Giọng anh run lên. Mắt anh nhận thấy một cái gì đó nằm dưới ánh sáng mù mịt. Đó là bóng dáng của người đàn ông già nhỏ bé hầu hạ anh bao lâu này.
“Batran!”
Anh quên đi cả tình thế hiện tại và hét lên, bò bằng cả tay và chân theo bờ tường. Anh không thèm quan tâm đến cả đất đá đang rơi xuống gáy. Có lẽ nghe được thấy giọng anh, người đàn ông già cựa quậy.
"... Thiếu chủ."
Giọng của Batran khản đặc, như thế chỉ là một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng. Dù mừng là nghe được giọng ông, cảm giác đó tiêu tan đi ngay lập tức.
Vết cắt của Batran rất sâu, chạy từ vai xuống hông. Những gì Tigre đã thấy không phải mơ mà là thật. Cái mà anh tưởng là bóng người từ nãy đến giờ thực chất chính là vũng máu của ông già, đang chảy từ sau lưng ông.
"Vậy là ngài vẫn an toàn,,, Thiếu chủ."
"Vâng, tôi vẫn an toàn. Bác đã cứu tôi, nên tôi không bị thương tích gì hết."
Anh nắm lấy bàn tay của Batran đang cố gắng nâng lên. Tigre đáp lại trong khi gật đầu lia lịa. Anh hy vọng là có thể trấn an được ông, nhưng bàn tay của ông lão đã nguội lạnh.
"... Tay của ngài, thật là ấm áp. Ngài vẫn bình an... Xem ra cái thân già này... vẫn còn giá trị."
Giọng của Batran ngày càng yếu đi, lời nói của ông cũng đứt quãng. Mạng của ông sắp tàn, vậy mà ông vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Tigre vẫn an toàn.
Tigre nắm lấy tay ông và thúc giục mạnh mẽ hết sức có thể, như thể kêu gọi linh hồn của người hầu già neo lại ông.
"Đừng mà, bác Batran! Bác không thể chết ở đây. Chẳng phải bác muốn về Alsace sao? Đừng có lo cho tôi nữa!"
"Tôi.., muốn lắm."
Batran nhìn lên mặt của Tigre. Mắt ông đã lõm xuống, không rõ có còn nhìn thấy Tigre hay không.
"Đúng rồi... Xuân... sắp đến rồi. Chắc là... sẽ xanh tươi lắm."
"Đúng vậy. Xuân sẽ đến ngay thôi. Đó là vì sao ---"
“... Urz-sama ạ.”
Bàng hoàng trước lời của Batran, Tigre không nói tiếp được nữa.
Tay trái của ông già run lên. Tigre nắm chặt lấy tay ông. Batran mỉm cười và đau đớn nói.
"Con trai tôi... Con trai của tôi đã làm hết sức có thể để bảo vệ vùng đất này. Để bảo vệ Alsace mà Urz-sama để lại, vì hoà bình... kể cả Zhcted cũng trở thành đồng minh của cọn. Chắc là chúng đang bàn tính gì đó, nếu không thì đã không hợp tác như vậy, nhưng dù là thế, con trai ạ, ta mừng lắm... ta rất hãnh diện vì con."
Tigre im lặng và nhìn vào mặt của Batran. Khi Urz còn sống, Batran vẫn hay gọi Tigre như vậy.
Có lẽ ông đang nói sảng vào giây phút cuối đời của mình. Ông lão đã không còn ở bên Tigre nữa. Mắt ông đã lõm sâu xuống, nhìn thấy cha của Tigre thay vì anh. Ông vẫn đang nói, dù đã không còn ở cõi đời này nữa rồi.
"Khi Urz-sama từ trần, tôi đã không thể làm gì được... Tôi đã không thể làm được gì ngoài lo lắng, bất an. Con trai của chúng ta chỉ mới 14 tuổi mà đã phải cai quản Alsace. Massas-sama có trách nhiệm với lãnh thổ của mình, tôi không thể để ngài ấy gánh vác mọi thứ được... Vậy mà xem ra nỗi lo lắng của tôi chỉ là vô căn cứ."
Tigre lặng yên và nghe những gì Batran đang nói.
Anh không thể nào bảo ông dừng lại được. Người hầu già đã phụng sự bên cha anh bao lâu nay trước khi Tigre ra đời, nhưng ông không còn sống thêm bao lâu nữa. Kể cả là không muốn thừa nhận, mùi màu nồng nặc và bàn tay lạnh giá của ông kéo anh về thực tế ngay.
Batran chỉ còn một chút hơi tàn, Tigre không muốn làm gián đoạn. Anh không thể nào làm điều đó được..
"Con trai của ta... Không, Thiếu chủ. Tôi cảm thấy thật mừng khi được ngài ngờ cậy. Tôi rất vui khi được thay Urz-sama làm một người cha, dù chỉ là trong một thời khắc nhỏ nhoi... Tôi đã rất phấn khởi, nhưng... cũng không kém phần ngại ngùng."
Batran cố cười, nhưng ông bị sặc ngay trong khi máu từ mép chảy ra. Tigre đặt cây cung lên mặt đất và nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau cho Batran.
"Nỗi lo của Urz-sama cũng như của tôi... xem ra là không cần thiết. Thiếu chủ chỉ để mắt tới mỗi Alsace. Nhưng, nếu yêu Alsace, xin ngài hãy mở rộng tầm mắt ra..."
Ông lại lên cơn ho một lần nữa. Máu trào khỏi miệng mỗi khi ông nói. Giọng ông ngày càng yếu đi và nhanh hơn trước.
"Đó là vì sao... đừng có lo..."
Giọng ông lại khẽ khàng hơn, và khoảng cách giữa mỗi từ ngày càng giãn ra. Tigre cố kìm nén tiếng hét của mình trong khi cắn chặt răng lại. Anh đưa tai vào gần miệng của Batran.
"Tôi rất hạnh phúc. Urz-sama, Thiếu chủ. Tôi đã được ban cho những Chủ nhân thật tốt..."
“--- Batran.”
Giọng của anh như vỡ ra. Anh không thể kìm được cơn thịnh nộ trong người. Tigre gọi tên của người hầu già. Batran lại thở một hơi khó nhọc. Một ánh sáng loé lên trên con mắt trống rỗng trong khi ông nhìn Tigre. Ông đang nở một nụ cười hạnh phúc.
Dù ông lão còn cố nói thêm điều gì nữa, không có âm thanh nào được phát ra. Tigre cho là ông đang gọi tên Teita.
Cuối cùng, ông cũng lặng lẽ khép mắt lại.
Nắm chặt lấy cánh tay của người hầu già, chàng trai trẻ khóc không thành tiếng.
--- Như thể đáp lại cảm xúc của chủ nhân mình, cây cung đen rung lên.