Tiếng nước sôi sùng sục cùng với tiếng củi đun lách tách trộn lẫn vào nhau trong không trung.
Dưới ánh trăng toả sáng trên những tầng mây mỏng manh, thấp thoáng bên sông là hình bóng của một vài người thiếu nữ.
Có bốn đám lửa cháy tưng bừng bên bờ sông, trên đó đặt những ấm chứa đầy nước. Những cô gái dùng khăn lau mình trước khi rửa mình bằng dòng nước sông lạnh lẽo. Có tất cả năm người: Ellen, Mira, Lim, Regin, và Teita.
Dù tiết trời buổi đêm vào cuối mùa đông vẫn còn chưa hết rét, Arifal của Ellen và Lavias của Mira đã chặn đứng hết cái lạnh.
Tuy vậy để có thể duy trì được lâu, năm cô gái phải cùng nhau tắm chung. Ellen và Mira ngồi trên một tấm thảm lông cừu bên bờ sông, Lim ở ngay sau lưng họ, hiện đang dùng khăn ướt lau mình cho hai người.
Regin ngồi hơ tay bên bếp lửa gần nhất, trong khi Teita cẩn thận kỳ cọ lưng cho cô. Từ cuộc trò chuyện về Tigre ở Pháo đài Perucche, nữ Công chúa cũng công nhiên tin cậy Teita hơn.
Bóng tôi bao phủ xung quanh họ, đến cả những ánh sáng đằng xa cũng không chiếu được tới nơi. Dù vậy họ vẫn nghe thấy tiếng động ồn ã phát ra cách đó 100 arshin từ khu trại của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân.
Trận chiến với Công tước Thenardier đã kết thúc, và một ngày cũng sắp trôi đi.
Đoàn quân Thiên Thạch Bạc đã chôn cất tử thi xong xuôi và di chuyển dọc bờ sông để quan sát hoạt động của đối phương. Họ quyết định cắm trại ở đây vì lý do đó.
Ellen đã gọi hết những cô gái lại để cùng nhau đi tắm. Dù nhóm đến bốn bếp lửa là một thứ xa xỉ, Tigre đã thuyết phục được Gerard đó là điều xứng đáng xét tới tình hình hiện tại cũng như chiến thắng của đoàn quân.
Dù Ellen và Mira cho rằng lúc này tắm nước nóng là quá lãng phí, họ vẫn ngoan ngoãn chấp nhận lòng tốt của Tigre.
Nước sông buổi đêm rất lạnh, nên nhảy vào tắm là điều không tưởng. Ellen cúi mặt và mái tóc bạch kim của mình xuống sông trước khi đứng thẳng dậy. Mái đầu ướt át bám vào vai và ngực, từng dòng nước chạy dọc trên làn da của cô.
Ellen thở phào một tiếng. Chỉ có những lúc thế này là cô thấy thoải mái nhất.
“Eleanora-sama, ngài không sao chứ?"
Lim rõ ràng đang lo lắng về vết bỏng chạy từ vai xuống lưng của cô. Ellen cười lớn trong khi té nước tưng bừng trên sông.
"Nói không đau là nói dối, nhưng chỉ đắp thuốc lên vài ngày là sẽ khỏi ngay."
Mira ghé nhìn Ellen từ trên bờ với vẻ mặt tiu nghỉu. Chính vì Ellen bảo vệ Mira mà cô mới bị thương như vậy.
"Dù gì đi nữa - Lim. Có phải ngực của chị lại to ra không?"
"Sao đột nhiên ngài lại nói như vậy."
Lim cau mày nhăn nhó trong khi dùng tay che ngực mình. Cô nhận thấy những ánh mắt đang đổ dồn về cô. Khi quay người lại, Regin và Teita cùng nhìn Lim đầy tò mò.
"Thật vậy... thật là đáng kinh ngạc."
"Chị ấy cao và mảnh mai như vậy, nên dáng người thật cân đối."
Họ cùng tự nhìn xuống thân thể mình. Regin dạo gần đây đã là một người bộ hành, còn cơ thể của Teita được trui rèn từ công việc hằng ngày của bản thân, dẫn đến không có một chút chỗ thừa nào. Dù vậy, rõ ràng là hai người vẫn có những đường nét đầy nữ tính.
Dù vậy, họ vẫn có một dáng vẻ mỏng manh, quá mờ nhạt so với Lim.
Ellen xoay người lại và nhìn về phía sau, tiện tay sờ vào gò bồng đảo của Lim. Lim co người lại theo phản xạ. Cùng lúc đó, Ellen thốt lên một tiếng đau đớn và quỳ xuống.
“E, Eleanora-sama?”
Có lẽ tư thể của cô đã động chạm tới vết bỏng. Lim nhìn Ellen với một khuôn mặt chứa đầy lo âu. Đột nhiên, nữ Vanadis tóc bạch kim nhanh chóng duỗi tay ra và nắm lấy hai quả đào tiên của người phụ tá tin cẩn tóc vàng của mình.
"Chỉ cần sờ trực tiếp là biết ngay. Không biết Tigre có thích ngực to không nhỉ?"
"L, làm sao tôi biết được chứ!"
Người đang líu lưỡi đáp lại bằng một giọng rất to đó chính là Mira. Cả Teita cũng đồng tình với cô. Dù không nói gì, Ellen nhận thấy đến Regin cũng lộ vẻ thất vọng.
Lim không biết phải nói gì trước thái độ của Ellen. Dù vậy, cô bừng tỉnh nhanh chóng và dí nắm đấm lên đầu của Ellen.
"Chơi đùa như vậy là đủ rồi đấy."
"Xin lỗi, xin lỗi nhé. Ừ, như thế này là ổn rồi. Mọi người lo lắng quá đấy. Như vậy đã tốt hơn chưa?"
Ellen nhẹ nhàng xua tay với một nụ cười biện bạch khi nhận ra Lim đang hờn dỗi. Câu nói này dành cho cả người thuộc hạ của mình cũng như cho nữ Vanadis tóc xanh. Mira quay mặt đi và thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Khi tắm táp xong xuôi, nhóm thiếu nữ cùng nhau quay về trại. Họ tiến về lều Chỉ huy. Mùi hương của rượu và sữa từ trại toả ra kích thích bụng dạ của những cô gái.
"Đó có phải là mùi pho-mát không? Xem ra hơi khác với pho-mát của Zhcted."
"Ở Brune, mỗi làng lại tự làm pho-mát theo cách riêng, nên có rất nhiều chủng loại khác nhau. Theo ngài Massas nói là vậy."
Khi nghe Ellen lẩm bẩm một mình như vậy, Teita lên tiếng ngay. Regin cũng gật đầu.
"Mỗi làng ư? Nghe có vẻ hơi quá, nhưng như vậy là phải có đến hàng trăm loại pho-mát khác nhau. Mỗi loại lại có mùi vị riêng nữa... Vậy mà tôi cũng đã ăn nhiều loại rồi đấy."
Đoàn quân không thể vác theo tất cả số thức ăn được. Những thứ được mang theo bao gồm thịt, cá, pho-mát, cùng với một số đặc sản địa phương. Tất nhiên tất cả chỗ này đều phải được bỏ tiền ra để mua.
Cá, thịt, khoai tây và bắp cải được cho vào nồi nấu chung. Một số binh lính đã bắt đầu ăn uống, trong khi số khác lại đắm mình vào trò đỏ đen. Nhiều người nhận thấy sự xuất hiện của Ellen và những cô gái và thi nhau trầm trồ thán phục sắc đẹp của họ.
Cả nhóm bước dần tới ngôi lều Chỉ huy cắm bốn lá cờ phất phơ trong gió. Sau khi dò hỏi lính gác, họ được biết là Tigre đang nằm nghỉ ở trong.
"Nếu là ngài thì ngài có thể vào."
Dù nói là vậy, nhưng Ellen đã đặt một chân vào trong lều trước khi kịp nghe lời người đứng canh nói. Dưới ánh nến, nữ Vanadis tóc bạch kim mở tròn mắt nhìn.
Tigre đang nằm ngáy ngon ơ trên một tấm chăn chải dưới đất.
“Eleanora-sama. Ngài Tigrevurmud ra sao rồi?”
Lim vén tầm màn ngăn lên và bước vào lều, theo sau là Mira, Teita và Regin. Tigre vẫn không có vẻ gì là nhận ra họ đang có mặt.
"Ừ... Chúng ta nên để ngài ấy ngủ thêm một chút nữa."
"Dù biết là vậy nhưng điều đó là không thể được."
Ellen lắc đầu trước ý kiến dè dặt của Teita.
"Không có ý gì đâu, nhưng chúng ta vẫn chưa đánh tan mà mới chỉ đẩy lui được địch thủ trong trận đánh này thôi. Chúng ta chưa thể nghỉ ngơi được."
Ellen đặt tay lên đầu Teita trong khi giải thích. Lim và Mira trố mắt nhìn như thể có gì đó lạ thường đang diễn ra. Nữ Vanadis Ngân Thiểm không phải là người hay tỏ vẻ dịu dàng như vậy.
Em hiểu rồi. Teita cúi đầu xuống, cuối cùng cũng nghe theo.
"Bây giờ, chúng ta nên đánh thức cậu ta thế nào đây. Không thể dùng cách bình thường được đâu."
Vừa nghe Ellen nói, Mira, Lim và Teita hiểu ngay, riêng có mỗi Regin vẫn ngơ ngác nhìn.
"Chúng ta không thể la hét ầm ĩ vì có lính gác ở ngoài kia. Có ý kiến nào khác không?"
Ellen ngoái mặt nhìn bốn người còn lại dò hỏi. Regin quay sang hỏi Teita.
"Teita, bọn họ định làm gì để đánh thức ngài ấy?"
"Có vài cách... Như là vần ngài ấy trên chăn."
Teita ngượng ngừng nói. Mira cũng hỏi vọng sang.
"Chúng ta có thể bịt mồm và mũi của cậu ta lại được chứ? Đảm bảo là sẽ tỉnh ngủ luôn."
"Cái đó... Xin ngài đừng có làm gì bạo lực như vậy."
"Chị, chẳng phải chị đã từng chĩa kiếm vào miệng cậu ta sao?"
Ellen chọc ghẹo Lim. Khuôn mặt người phụ tá của cô quay ngoắt ra chỗ khác. Trước cảnh náo động như vậy, tiếng ngáy của Tigre không vì thế mà dừng lại.
"--- Tôi có ý này. Thử xem sao."
Vừa chợt nghĩ ra cái gì đó, Ellen tra kiếm vào vỏ và trao cho Lim giữ. Cô đi về phía Tigre, vẫn đang nằm ườn ra. Cô đặt đầu gối và tay sang hai bên của anh và cúi người xuống, che lấy người anh.
Cô nhìn vào Tigre, vẫn hít vào thở ra những hơi thật sâu, bằng một vẻ mặt hồn nhiên. Chợt khuôn mặt của cô trở nên đầy dữ dằn, mặt cô lộ rõ một cơn khát máu đến dị thường.
Đúng lúc đó, cả người Tigre mạnh mẽ bật dậy. Dù vẫn đang quan sát, Ellen không kịp phản ứng trước sức mạnh và tốc độ của anh.
Tigre ghìm cô xuống chỉ trong khoảnh khắc. Bàn tay phải của anh đặt lên ngực cô, bàn tay trái với tới con dao găm ở thắt lưng. Không chỉ Ellen mà những cô gái khác cũng tròn xoe mặt nhìn cảnh đó.
Tigre bắt đầu ý thức được môi trường xung quanh khi cơn khát máu biến mất. Trước một đối thủ không kháng cự lại, anh nhận ra một bầu không khí kì lạ đang phủ kín cả căn lều.
Phía dưới anh, Ellen ghé mặt nhìn Tigre với ánh mắt kinh ngạc và vui vẻ. Trong tay phải anh là một cảm giác mềm mại như thể thấm dần vào người Tigre. Một cảm giác mềm dẻo đến tuyệt vời, ngón tay của anh còn di động thoải mái nữa.
"Nhớ lại, chẳng phải cậu cũng từng đẩy tôi ngã xuống đất và xoa bóp ngực tôi rồi, đúng vậy không?"
Trước giọng nói vừa buồn cười vừa vui vẻ đó, Tigre nhanh chóng rời khỏi người Ellen. Anh hoảng quá đến độ ngã phịch xuống và, cuối cùng, nhận ra Lim và những người khác cũng đang ở trong lều.
Mira nhìn anh với vẻ mặt đầy bất ngờ, Lim lấy tay che mặt lại như thể hối tiếc đã làm một việc đó khiếm nhã, còn Teita và Regin nhấp nháy mắt liên tục, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"... Sờ mó người khác như vậy thật là một khởi đầu tồi tệ."
Ngay khi vừa nặn ra một câu giải thích, Tigre đưa tay lên đầu mình. Trong khi anh còn đang vò tung mái tóc, Ellen lại cười lớn.
"Ờ, tôi phải thừa nhận điều đó tệ thật. Dù sao cậu cũng đẩy ngã và chạm vào tôi."
"Đó chỉ là mình làm mình chịu thôi, Eleanora-sama ạ."
Lim nghiêm khắc nói trong khi gấp tấm chăn và cất vào trong góc lều. Teita đi chuẩn bị bữa ăn trong khi Regin phụ giúp một tay.
"Chuyện gì thế, chị Lim. Chị không đứng về bên em ư?"
"Tôi không biết liệu điều cô vừa làm có phải là chủ tâm không. Nếu là tôi, cậu ta đã bị Lavias xuyên thủng rồi. Cô sẽ làm gì nếu cậu ta làm cô bị thương?"
Mira lạnh lùng lên tiếng. Cô cau mày trong khi ngẫm lại tình huống đầy nguy hiểm của Ellen. Bị hai bên công kích, Ellen ngượng nghịu đảo mắt nhìn quanh.
Thực tế, trong mặt của Lim và Mira còn có cả sự ghen tị nữa, nhưng chỉ có Regin là nhận ra được điều này.
"... Xin lỗi. Việc này sẽ không xảy ra nữa."
"Tôi sẽ nhớ đấy. Thật là, chưa chi đã thức dậy một cái đánh rụp như vậy. Kinh quá đó."
Ellen cúi gằm mặt, hai vai xụi hẳn xuống. Tigre phải vỗ nhẹ lên vai để trấn an cô. Trong lúc đó, thức ăn cũng được chuẩn bị xong.
Mùi hương ngào ngạt từ pho-mát nóng và rượu vang khiến cho bụng dạ con người ta phải cồn cào. Bên cạnh đó còn có thịt hầm và củ cải muối.
Thêm nữa còn có thịt hươu và bánh mỳ lúa mạch quấn và hấp trong lá nho. Thịt hươu quấn lá nho là một món ăn tốn nhiều thời gian và thường chỉ được dành cho những ai có chiến công nổi bật. Cuối cùng là bánh táo nhân mật đường dành cho món tráng miệng.
"Khá thịnh soạn đấy."
Ellen lộ vẻ hơi ngạc nhiên trong khi Tigre vẫn thản nhiên như không.
"Những làng và thị trấn gần đây đã gửi những thứ này tới. Tôi tin chắc là họ muốn chiếm được cảm tình của chúng ta."
Artishem từng là một thành phố lớn, vì vậy phải có đến hàng trăm người chạy nạn đến các làng mạc và thị trấn lân cận. Do Artishem không còn hoạt động như một thành phố nữa, họ phải nỗ lực tìm cách để cứu lấy mạng mình.
"Cậu được cho không à?"
"Dù có trả tiền thật, đúng là chúng tôi có mặc cả xuống kha khá thật."
Tigre gượng gạo cười khi nhớ lại cảnh Gerard thương lượng mua bán. Cùng Rurick, họ đã mua được lương thực, dầu đốt, da, và các loại đồ nhu yếu phẩm khác như gỗ và rơm.
Ellen chuyển sang chủ đề khác, miệng gặm một miếng bánh mì, mặt rất nghiêm túc.
"Vậy thì, chúng ta sẽ làm gì tiếp đây? Nhân cơ hội này có nên nghiền nát luôn Công tước Thenardier không?"
Lim, Mira, và Regin cùng nhìn về Tigre. Họ đã bắt anh thức dậy chỉ để nghe câu trả lời của anh về việc này.
"Không ---"
Tigre lắc đầu và đặt đĩa xúp xuống bàn.
"Khi bình minh lên, chúng ta sẽ hành quân về Artishem.”
"Để cứu trợ người dân ư? Cậu nghĩ chúng ta có đủ nhu yếu phẩm cần thiết không?"
"Dù nói là hành quân, chúng ta sẽ chỉ rút ngắn khoảng cách thôi. Artishem rơi vào khoảng,... đúng rồi, tầm hai ngày đường."
Tigre giải thích cho Mira vẫn chưa hết ngơ ngác.
"Chúng ta sẽ đến Artishem để tìm bằng chứng rằng Regin là thành viên của Hoàng tộc."
Tigre chân thành nhìn 5 cô gái.
"Mục tiêu của tôi là mang lại sự an toàn của Artishem và chứng minh Điện hạ đúng là người của Hoàng tộc. Chúng ta sẽ không còn cần phải giao chiến với Công tước Thenardier nữa."
"Đúng vậy. Rồng, vũ khí cuối cùng của ông ta, đã không còn nữa. Công tước Thenardier không còn khả năng điều binh ngay được, và nếu chứng minh được thân thế của Regin, ngài ấy sẽ có thể buộc ông ta vào tội mưu sát Công chúa."
Lim nhanh chóng phân tích tình hình.
"Điện Hạ Công Chúa, người có thể nói lại một lần nữa về khu vực nằm dưới Artishem không?” Regin gật đầu trước câu hỏi của Tigre.
"Tôi chỉ được chỉ học về điều đó mà thôi. Bản thân tôi chưa từng đến đấy bao giờ. Nơi đó có tên Charles Saint - Groel [Thánh Động Cung], tồn tại trước cả khi Vương quốc Brune được thành lập. Nghe kể là Vua Charles đã nhận được một điềm báo, và quyết định trở thành Quốc vương ở nơi này.
"Thánh Động Cung ư?
Một cái tên hơi bị mỹ miều cho một cái động đấy."
"Vua Charles từng truyền lại rằng nơi đó từng là một ngôi đền hoặc cung điện cổ. Khó có thể nói đây là một cái động không được, vì đã có bàn tay con người xây dựng, sửa sang ở đây."
Ellen khoanh tay nói, và Regin đáp lại trong khi rà soát trí nhớ.
"Có ba đường để đi vào Thánh Động Cung. Một nằm ở trung tâm Artishem. Một đường khác nằm trong một ngồi đền nhỏ thờ Mosha, Mẹ Đất ở phía Đông Nam của Artishem. Lối đi thứ ba ở trong một nghĩa địa tại đầu phía đông thành phố."
"Đền Mosha xem ra ở gần với vị trí của chúng ta nhất."
Mira lên tiếng trong khi xem xét bản đồ. Regin chứng thực lời cô.
"Tôi đã từng đến thành phố đó. Chúng ta có thể đi từ cổng thành phía Đông về hướng Đông Nam cho đến khi đến được một ngôi đền nhỏ. Mỗi tháng người dân lại đến đó để cầu nguyện, nhưng ngoài việc này ra, thường thì sẽ không có ai ở đó hết."
Tigre nhìn một lượt tất cả mọi người sau khi Regin trình bày xong xuôi.
"Bên cạnh những người đang ngồi đây, chúng ta nên mang theo tầm 10 người nữa."
"Cậu đã chọn ai chưa?"
"Công chúa và tôi sẽ đi. Tôi muốn mang theo cả Batran và Rurick nữa cùng với hai người tin cậy được. Số còn lại tôi sẽ để ngài Massas quyết định."
Vì là người điều đình về các vấn đề liên quan tới binh sĩ, anh chừa Lim, Massas và Augre ra. Cả Gerard cũng vậy, vì anh ta không phù hợp với nhiệm vụ này. Anh quyết định không chọn Mira vì vị trí của cô.
Về Rurick, anh lo là người hầu già phụng sự anh bao lâu nay sẽ phàn nàn. Dù vậy, Batran chỉ cười lớn như bình thường.
"Thiếu chủ. Khi cuộc chiến này kết thúc, ngài sẽ phải đi tới Zhcted."
Là một ông già ở bên anh từ khi Tigre còn là một đứa bé, ông không có lý nào lại nói dối. Batran mỉm cười sau khi xác nhận lại với Tigre.
"Cho đến khi nào cuộc chiến này kết thúc, tôi sẽ đi theo ngài, dù ngài có đi bất cứ đâu đi chăng nữa."
Đằng sau nụ cười của ông có một bóng đen lởn vởn. Đó là sự u buồn mà những ai sống lâu mới có.
"Tôi đã từng này tuổi rồi. Tôi không thể rời khỏi Brune được đâu. Dù có muốn đi theo ngài... cái thân thể già nua này không còn theo kịp được nữa."
Đó là một nụ cười đầy cô đơn. Năm nay Batran đã 50 tuổi. Ông từng là người hầu cận của cha Tigre, Urz. Ở cái tuổi này đáng lẽ ông đã có thể nghỉ ngơi và hưởng một cuộc sống như bao người bình thường khác. Lúc này ông đã không còn bắp kịp những người đến từ Zhcted.
--- Cho đến khi trận chiến kết thúc ư?
Đó là tại sao anh lại chọn Batran.
Tuy vậy, anh không đưa ra lựa chọn này đơn thuần vì lý do tình cảm. Ở tuổi này, Batran vẫn có sức mạnh và khả năng dùng thương hết sức thuần thục. Dù chỉ là tự học, ông đủ giỏi để dạy bảo Urz, cha anh. Việc ông là người hầu cận suốt bao lâu này không phải là chuyện đùa.
Bên cạnh đó, Tigre cũng cảm thấy an lòng khi có Batran bên cạnh. Dù gì thì ông đã chăm sóc anh từ khi Tigre còn bé.
Trong khi ngẫm lại cuộc trò chuyện của mình với Batran, Ellen chợt lên tiếng.
"Vậy thì tôi cũng đi."
Không chỉ Tigre mà Lim và Mira cũng bất ngờ. Trong khi cả hai đờ đẫn nhìn cô, Ellen chỉ mỉm cười.
"Cuộc khám phá này cũng liên quan tới tương lai của tôi. Để tôi đi cùng nhẽ nào lại không ổn ư?"
"Xin ngài hãy nghĩ tới vị trí của mình, Eleanora-sama. Ngài là một Vanadis. Ở đó có thể có những cạm bẫy hiểm ác hoặc mãnh thú hung tợn rình rập."
"Đúng vậy. Nếu có chừng đó mà giải quyết không nổi thì làm sao mà xứng làm Vanadis được."
Hai bên toát ra một không khí đầy dữ dội, dù ảnh hưởng tới Regin nhiều là với Ellen. Không thể chối cãi là sẽ có bẫy đặt ở Saint - Groel [Thánh Động Cung]. Lời của cô làm cho Mira chỉ nghe không đã thấy khó chịu.
Ellen chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt của mọi người bằng đôi mắt đỏ rực của mình.
"Lim. Chị có thể chuẩn bị năm người trong đoàn quân đủ sức để chế ngự được em không? Nếu có thể, thì em sẽ để yên mọi chuyện. Ludmira, đây sẽ là lúc để quyết định xem tôi có xứng đáng làm một Vanadis không? Đã đến lúc tôi đưa câu trả lời cho cô."
Lim và Mira không thể phản đối. Cô là một nữ chiến binh 16 tuổi và mạnh nhất trên toàn xứ Leitmeritz. Trên hết cô còn có thanh kiếm Ngân Thiểm, Arifal, bên người. Người duy nhất có thể sánh ngang với cô ở đây xem ra chỉ có Mira.
Sau khi bắt hai người kia phải im lặng, Ellen quay sang Tigre.
"Dù là vậy, cậu vẫn là Tổng chỉ huy đoàn quân. Tôi sẽ để cậu đưa ra quyết định này."
Tigre không biết phải nói gì khi đột nhiên bị yêu cầu phải đưa ra một quyết định như vậy. Đúng là quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Tigre, nhưng đó cũng là một vấn đề.
Tất cả cô gái ngoại trừ Ellen, Silvfrau [Ngân Thiểm Phong Cơ], đều nín thở theo dõi. Họ lặng lẽ đợi chờ câu trả lời của Tigre.
Có Ellen bên cạnh khiến anh cảm thấy yên lòng hơn, nhưng, như Lim đã nói, cô là người ở Leitmeritz. Anh không muốn để cô phải đối mặt với nguy hiểm không cần thiết.
"... Nếu có gì xảy ra."
Sau khi trấn tĩnh lại, Tigre buộc mình phải nói ra.
"Cô phải ưu tiên đặt bản thân mình và Điện Hạ Regin lên đầu, dù cho có nguy hiểm gì xảy đến với chúng ta. Nếu làm như vậy, tôi sẽ mang cô đi theo."
"Ừ, đã rõ."
Ellen nhanh chóng đáp lại.