Madan no Ou to Vanadis

chương 2: prani [hoả long] và gara dova [rồng hai đầu].

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"....Đặc sứ ư?"

Sophia Obertas bần thần nghiêng đầu. Cô thốt lên một tiếng nho nhỏ.

Sophia là người bạn thân thiết của Ellen và Mira. Cô là một mỹ nhân với đôi mắt màu lục bảo và mái tóc vàng khẽ khàng lay động.Với bộ váy xanh nhạt trên người, cô toát ra một sự quyến rũ đầy bí ẩn, kể cả là với những người cùng giới.

Trong tay cô là cây quyền trượng toả ánh sáng vàng lấp lánh, dẫn tới biệt danh Presuvet [Quang Hoa Diệu Cơ] của cô. Dù mới 20 tuổi nhưng cô là người lớn tuổi nhất trong số các Vanadis.

Cô hiện đang ở Silesia, Kinh Đô của Vương quốc Zhcted. Cô đang quỳ gối trong một căn phòng nằm sâu trong Hoàng cung trước một người đàn ông già ngồi chót vót trên ngai. Hiện tại, chỉ có Sophie và người đàn ông già này ở đây.

"Đúng vậy. Ta muốn ngươi đi thêm một chuyến nữa, dù vừa mới cử người đi sang Brune vào cuối thu."

Người đàn ông đó chính là Quốc Vương Zhcted, Victor. Dù râu tóc đã bạc dần, ông ta vẫn có một phong thái đầy uy nghiêm. Đức vua có một làn da xám nghoét, và, dù đã già yếu, đôi mắt vẫn tràn đầy sức sống. Thò ra từ bộ trang phục màu tím xa hoa bằng lụa là đôi bàn tay chỉ còn da bọc xương.

"Quân Muozinel đã bắt đầu tấn công, và tình hình tại Brune đã có nhiều biến chuyển mãnh liệt. Eleanora Viltaria cũng đã đi được nửa năm rồi. Dù cô ta vẫn làm tròn nghĩa vụ của mình, nhưng lâu hơn nữa thì ta sẽ phải buộc gọi cô ta quay về."

--- Không biết đó có phải là lý do không. Phải còn điều gì ẩn sau đó nữa.

Trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng Sophie vẫn đồng ý lời của Đức vua.

Dù là để lãnh địa cho Vanadis tự xử, rời Vương quốc cả nửa năm thì không thể gọi là hay được.

Dù đây là cơ hội tốt để Nhà vua cắt giảm quyền lực của Vanadis, ông ta muốn tránh tình huống có thể gây ảnh hưởng xấu tới toàn bộ Zhcted.

"Thần xin thay mặt nữ Vanadis vắng mặt gửi lời cảm ơn tới Bệ hạ vì sự quan tâm của Ngài. Tuy nhiên, thần cũng xin được nói thêm là Ludmira Lurie hiện đang là người giám sát nhất cử nhất động của Eleanora. Xét về quan hệ giữa hai người, thần tin tưởng là Eleanora sẽ không dám làm gì dại dột."

Mối bất hoà giữa Ellen và Mira được cả Hoàng cung biết tới. Khi Sophie nhắc tới chuyện này cho Đức vua, cô băn khoăn không hiểu tại sao ông ta không nghĩ gì đến việc đó.

"Như ngươi đã nói, quan hệ giữa hai người bọn họ vốn chẳng tốt đẹp gì."

Giọng nói của ông Vua già héo hon như thể một thân cây chết, xen lẫn với ngưỡng mộ.

"Tin này ta chưa từng nghe qua. Sophia, ta tin là người khá gần gũi với Eleanora, và ngươi cũng mới từ Brune trở về. Ta muốn ngươi quay lại đó."

"...Thần xin kính cẩn tuân lệnh."

Nghe lệnh xong, Sophie quay người lại không nói năng thêm gì. Đầu cúi gằm xuống, cô suy ngẫm xem Đức vua đang mưu tính gì trong đầu.

--- Bệ hạ đang định lợi dụng mối quan hệ căng thẳng giữa Ellen và Mira...

Như Quốc vương đã nói, Sophie được lệnh làm đặc sứ dù vừa mới đến Brune xong.

Dù vẫn có những người thương thuyết dành riêng cho những vấn đề liên quan tới Vương quốc Brune, đối thủ sẽ không dám đối xử vô lễ trước mặt một Vanadis, người chỉ đứng sau có mỗi mình Vua. Cô rõ ràng là một sứ giả hoàn hảo.

Sau khi rời khỏi nơi tiếp kiến, trong khi chậm dãi đi dọc theo hàng lang, Sophie tiếp tục suy ngẫm.

--- Bệ hạ đang định dùng tới quan hệ của mình với Ellen để đuổi khéo mình đi cho đến khi nào cuộc chiến kết thúc.

Sophie nhận ra mục tiêu của Quốc vương Victor.

Đó không phải là điều gì quá lạ lẫm. Không chỉ Vua Victor mà cả những người tiền nhiệm cũng từng làm việc này.

Có rất nhiều vị Vua nghĩ tới việc cắt xén quyền lực của Vanadis, và có những người khác tính đến việc lợi dụng nhưng không thành.

---- Không nghi ngờ gì nữa, Vua Victor là loại thứ nhất...

Tuy nhiên, Sophie không rõ liệu Đức vua định ngáng đường người bạn của mình đến nước nào. Cô chỉ cầu mong cho không có gì tồi tệ xảy ra.

"--- Chẳng phải là Sophia Obertas đấy sao.”

Một giọng nói điềm tĩnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Sophie. Khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một cô gái trẻ đang tiến về hướng mình.

Một bông hồng trắng lấp lánh trên mái tóc màu đen ánh xanh, tạo cho cô gái kia một ấn tượng đầy nổi bật. Điểm xuyết trên bộ váy trắng như tuyết của cô ta là những đoá hồng đỏ và tím. Và như thể muốn phá vỡ cả cái tổng thể hoà hợp đó, chình ình trong tay cô là một chiếc lưỡi hái to lớn.

Cả giọng nói lẫn ánh mắt xanh lục của Sophie lộ rõ sự ngạc nhiên.

“Valentina...”

"Cũng lâu không gặp rồi nhỉ, Sophia."

Người thiếu nữ xinh đẹp đó có tên là Valentina. Cô có một nụ cười mềm yếu, những tưởng chỉ khẽ chạm vào một cái là sẽ vỡ tan thành từng mảnh. Sophie, đứng cách cô ta một bước, cũng cười đáp lại.

"Vâng. Cũng khá lâu rồi. Cô đến Hoàng cung có việc gì vậy?"

"Tôi cũng chỉ muốn ở lại Công quốc của mình; nhưng có một vài thông tin mà tôi đang thực sự rất cần đến chúng. Thêm nữa, trong lâu đài của tôi có đến nghìn người. Quá náo nhiệt và còn làm tôi mệt mỏi nữa."

Đưa tay lên miệng, cô gái thốt ra một tiếng ngáp.

Valentina Glinka Estes là một Vanadis giống như Sophia và được biết đến với biệt danh Shervid [Hư Ảnh Huyễn Cơ]. Lý do tên của cô ta lại dài như vậy là bởi có gốc gác quý tộc.

Valentina cai quản vùng lãnh thổ Osterode ở phía Bắc Zhcted. Dù hiếm khi bước ra khỏi đó, không phải là vì cô ta có sức khoẻ kém.

Dù thi thoảng mới xuất hiện, nữ Vanadis này thường viện cớ sức khoẻ để quay về lãnh địa của mình ngay.

"Cô có vẻ mệt mỏi đấy. Còn đủ sức để dùng Viralt không vậy?"

Đôi mắt xanh lục của Sophie hướng về cây lưỡi hái trong tay Valentina.

Long khí của cô, Hư Ảnh Ezendeis, còn có tên là [Phong Yêu Liệt Không]. Từ những gì Sophie được biết, thứ vũ khí này cho phép chủ nhân của mình đi đến bất cứ đâu mà không cần quan tâm đến khoảng cách cũng như chiều cao lẫn độ dày mỏng của đường biên.

"Tôi không thể."

Valentina mỉm cười, chầm chậm lắc đầu.

"Khoảng cách càng xa đồng nghĩa với càng tốn nhiều sức. Lần này tôi đã đi quá xa.. Vừa mới gần đây, tôi đã dịch chuyển hết từ nơi này đến nơi khác, và thế là mệt đứ đừ suốt ba ngày liền."

Valentina vuốt ve cây lưỡi hái như thể đùa nghịch với một đứa trẻ trong khi lên tiếng than thở. Sophie quyết định chuyển chủ đề.

"Dù vậy, hiếm khi nào thấy cô ở Hoàng cung như thế này. Chúng ta nên cùng nhau đi uống trà một chút."

"Ờ..."

Valentina cúi mặt xuống suy nghĩ rồi ngẩng lên ngay và mỉn cười.

"Nếu cô muốn thì cũng được thôi."

--- Giờ thì, không biết liệu có thể tìm được gì từ cô ta không đây...

Trong khi đi bên cạnh Valentina, Sophie suy ngẫm mà vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Cô đã mời một người không mấy thân thiết như vậy vì một số lý do.

Sophie không tin là người này đau ốm gì. Dù không có bằng chứng, cô không khỏi nghĩ như vậy. Thêm nữa, cô muốn biết thêm về mục đích của Valentina. Valentina hiếm khi nào xuất hiện trước mặt người khác, nên cơ hội để tìm hiểu về cô ta là không nhiều.

Sophie không thể nào không nghĩ là cô ta đang nung nấu một tham vọng nào đó trong đầu.

.

.

Khi ngày sắp tàn, căng thẳng hiện đang bao trùm trong căn phòng họp ở Pháo đài Perucche. Xung quanh bàn có Tigre, Ellen, Lim, Massas, Mira, và Regin.

"Tại sao ông ta lại đốt trụi hết đi như vậy?"

Ellen bắt đầu cuộc họp, cau mày khoanh tay lại, người loay xoay đầy khó chịu. Massas là người đầu tiên lên tiếng trả lời.

"Theo báo cáo, Công tước Ganelon đã tự tay đốt cháy thành phố của mình..."

"Liệu có nhầm lầm gì không? Có lẽ đó chỉ là một đám cháy nhỏ ở đâu đó trong thành phố và rồi bị phóng đại lên mà thôi."

Mira nghiêng đầu. Massas đáp lại với một vẻ mặt thâm trầm, tay vuốt ve chòm râu.

"Mùa này có hoả hoạn cũng không có gì là lạ. Vốn dĩ Lutetia nằm ở phương Bắc nên lạnh hơn so với những nơi khác ở Brune, nhưng khó có thể tin là lại có việc như vậy xảy ra ngay gần nhà của Công tước Ganelon."

"Nếu đúng là có một đám cháy lớn như vậy trong thành phố, hẳn rằng người ta sẽ cho là do kẻ thù phóng hoả... Nhưng quân Thenardier vẫn còn ở phía Nam ở Nice thì phải?"

Lim gật đầu. Theo tin từ tình báo, quân của Công tước Thenardier hiện đang dần đẩy lùi quân Ganelon trên đường tiến về phương Bắc.

--- Nếu không phải là Công tước Thenardier, vậy ai...

Trong khi đang chăm chú ngẫm nghĩ, anh nhận ra mặt Regin tái nhợt hẳn. Cơn sốc đối với cô xem ra lớn hởn là so với anh.

"Điện hạ. Kế hoạch của chúng ta không vì thế mà thay đổi. Chúng ta sẽ tiếp tục đi đến Artishem như dự kiến."

Anh cười cố trấn an cô, dù không khỏi cảm thấy mỉa mai. Thân là Công chúa, cô không nghĩ là mình có thể nhờ cậy vào ai, vậy mà giờ đây mọi gánh nặng lại được san sẻ bởi những người đang ở bên cô.

"Cảm ơn, Ngài Tigrevurmud.”

Regin nở một nụ cười dũng cảm và hơi gật đầu mình xuống.

Dù quân Thenardier đã bổ sung thêm 20.000 hàng binh từ quân Ganelon, tạo thành một lực lượng với quân số vượt quá 40.000 người, ông ta đuổi hết số quân trên một khi đi khỏi Nemetacum và Kinh đô đã vào tầm mắt.

"Không việc gì phải cần đến những kẻ yếu ớt. Nhưng giết hết thì tốn thời gian lắm, vì vậy hãy mặc kệ những kẻ nào chạy thoát được."

Công tước cho xử trảm một quý tộc có trên 1.000 quân ngay trên lãnh địa của mình. 20.000 quân còn lại vứt hết vũ khí lại và bị bỏ chạy mà không kịp mang theo nhu yếu phẩm gì.

Thenardier vốn chẳng có dự định chấp nhận họ ngay từ đầu.

Bản thân y đã có 25.000 nghìn quân và năm con Rồng trong tay. Giờ mà để quân số tăng gấp đôi thì lượng lương thực và dầu đốt sẽ đương nhiên là cũng sẽ tăng gấp đôi. Dù có thể chuẩn bị được nhưng ông ta không có hứng thú gì đến việc đó.

Dù vậy, Thenardier vẫn có lý do để số quân này hành quân cùng với y cho đến tận bây giờ.

Một lý do là vì chiến trường lúc đó nằm quá gần Nemetacum. Kể cả khi có tước hết vũ khí và lương thực, họ có thể gây phương hại tới lãnh thổ của mình, nên trước hết phải đưa hết ra xa đã.

Thêm nữa, nếu chấp nhận họ thì Thenardier sẽ có quá nhiều đồng minh. Ông ta sẽ phải chia nhỏ những thuộc địa mình kiếm được sau cuộc chiến cho tất cả bọn họ.

Ông ta còn lo là đoàn quân này sẽ chạy về phe Tigrevurmud Vorn. Dù lực lượng lớn thật, binh lính không có mấy trung thành với Công tước. Khi làm việc này, y đã gieo rắc mầm mống sợ hãi trong đầu quân sĩ.

Dù gì đi nữa, nếu Bạch Ngân Lưu Tinh Quân chấp nhận số quân này, họ chỉ tốn thêm lương thực và chất đốt mà thôi.

Tuy nhiên, lý do lớn nhất vẫn là những gì mà Thenardier đã nói.

Ông ta khinh ghét những kẻ nào yếu ớt và vô dụng.

Ngoại lệ duy nhất là con trai của ông ta.

.

Ngày hôm sau, đoàn quân Thiên Thạch Bạc rời khỏi Pháo đài Perucche. Họ đã đi trước dự kiến tận ba ngày.

Bên cạnh binh lính do Tigre, Massas, và Augre cầm đầu, cốt lõi của đoàn quân là lính Leitmeritz do Ellen cầm đầu và quân Olmutz với chỉ huy là Mira. Dù có ý kiến bất bình khi để một đạo quân nước ngoài làm quân chủ lực, Massas đã thuyết phục được họ.

Ngoài ra, còn có binh sĩ từ những quý tộc tham gia trong trận đánh chống lại quân Muozinel.

Trong khi đi dọc theo con đường tiến tới Lutetia, Tigre đã cho nhiều trinh sát tản ra bốn phương tám hướng. Một số đi tìm nơi ẩn náu tốt ở xung quanh, số khác đi nghe ngóng nhất cử nhất động của quân Thenardier, và một số thì đi điều tra tình hình của Lutetia.

Một cơn gió mạnh từ trên cao thổi xuống, và bên đường những đoá hoa màu hồng đang bắt đầu nở rộ, đánh đấu bước chuyển từ đông sang xuân.

Trên đường hành quân, họ nhận được nhiều thông tin với độ chính xác xem ra ngày càng cao. Thi thoảng họ lại bắt gặp những lái buôn và người bộ hành. Tigre thường mời họ ăn uống và trò chuyện.

Tình cờ là Ellen, Mira, và Batran cũng tham gia những cuộc nói chuyện này.

Massas hiện đang bận bù đầu chỉ huy toàn bộ đoàn quân. Lim và Rurick lại phải cầm đầu quân Leitmeritz trong khi Gerard đảm nhận nhiệm vụ hậu cần.

Regin không xuất hiện vì sự có mặt của cô làm Tigre lo lắng. Dù cô là người mong mỏi tin về tình hình Lutetia nhất, Tigre không biết phải câu trả lời sẽ như thế nào cũng như phản ứng của cô ra sao.

"Ông từ đâu đến vậy?"

"Lutetia.”

Một người đàn ông trung niên nhìn dáng dấp có vẻ là người đứng đầu đoàn xe đáp lại đây hùng hồn. Thái độ như vậy không quá bất thường, vì nhiều đoàn bộ hành khi gặp phải binh lính đã bị trấn lột toàn bộ của cải.

Kể cả là gì đi nữa, khả năng có gián điệp trà trộn không phải là không có. Có nhiều lý do để nghi ngờ đây là một trong những đạo quân lính đánh thuê tiềm tàng . Điều quan trọng nhất vẫn là không để hàng hoá bị cướp mất.

Dù Tigre cho kiểm soát đồ đạc của họ, anh không lấy đi bất cứ thứ gì, kể cả là một đồng tiền xu nhỏ. Mất dù khá tốn thời gian nhưng không có nhiều vấn đề, vì anh đã cho đại đa số quân lính đi trước.

"Nghe đồn là Artishem thuộc Lutetia đã bị đốt cháy. Sự tình là như thế nào vậy?"

"Tất cả tin đồn đó đều là sự thật."

Người đàn ông ngập ngừng nói.

"Lãnh chúa của chúng tôi sau khi thua trận đã nổi điên. Mặc kệ dân chúng, ông ta đã phóng hoả thành phố... Dù Artishem được bọc kín trong tường thành nhưng vẫn có nhiều cổng. Vậy mà vào lúc đó, tất cả đều bị đóng kín mít."

Trước chuyện này, Tigre và những người khác đều bối rối trông thấy. Đó quả là một câu chuyện khó tin.

Dù vậy, Tigre trấn an lại ngay và tiếp tục ngồi nghe toàn bộ câu truyện cũng như đặt câu hỏi. Sau khi nói chuyện xong xuôi, anh khẽ thở một hơi ra.

"Nếu đúng là vậy, thì đây không còn là chuyện đơn giản nữa..."

Ellen khịt một hơi đầy khó chịu, còn Mira chỉ nhíu đôi mày lại.

"Chúng ta sẽ đến Lutetia trong hai ngày nữa. Trong khi đó, quân của Công tước Thenardier sẽ vượt Nice và tiếp tục đi về phương Bắc."

Tình hình hiện tại rất khó khăn. Batran, vốn đứng yên với vẻ bối rối từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng đi đến một quyết định.

"Thiếu chủ. Tôi không tin là tình hình như thế này là quá khó khăn. Nếu ông ta đã bỏ rơi lãnh địa của mình như vậy, chi bằng chúng ta hãy chiếm lấy lâu đài của ông ta."

"Biến thành một trận thủ thành ư?"

Tigre định phản đối lời của người hầu già của mình, nhưng anh suy nghĩ lại trước vẻ mặt chân thành của ông.

--- Chiếm lấy lâu đài đó liệu có phải là một ý kiến tồi không?

Dù đã bị thiêu rụi và đổ nát, Artishem vẫn là trung tâm của Lutetia và là nơi cư ngụ của Công tước Ganelon. Nếu đặt được lá cờ của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân ở đây thì sẽ rất có lợi về mặt chính trị.

Nếu thử vạch ra bản đồ Brune trong đầu, Artishem sẽ nằm ở miền Trung Bắc của Brunee. Nếu như nắm được vùng này, anh sẽ kiếm soát phần lớn tuyến đường hậu cần của miền Bắc.

--- Hơn thế nữa, nếu thành phố của họ bị đốt cháy, mình cũng muốn được giúp đỡ họ.

Tigre quay sang nhìn Ellen và Mira trong khi suy nghĩ.

Tuy vậy, phản ứng của hai người lại không dễ chịu chút nào. Cặp mày của Ellen thì nhăn nhó lại, Mira thì gườm gườm nhìn thẳng vào mắt Tigre.

"Đây là một ván bài nguy hiểm với khả năng thất bại quá cao."

"Cái này thì tôi cũng đồng ý với cô ta. Hãy bỏ kế hoạch này đi."

"... Việc này khó vậy sao?"

Tigre rùng mình trước việc hai nữ Vanadis can trường kia phản đối ý tưởng này.

"Đây là thành phố lớn nhất ở miền Bắc Brune với lượng người dân gấp đôi dân số của chúng ta. Chúng ta không thể nào kiếm soát hết được."

"Chưa kể còn có khả năng là một nửa thành phố đã hoàn toàn bị thiêu rụi. Với số lượng xác chết lớn như vậy, dịch bệnh sẽ có môi trường để lan tràn. Thêm nữa, sẽ có biến ngay nếu Công tước Thenardier xuất hiện trong khi chúng ta đang cứu trợ cho người dân."

Những gì hai người nói đều có lý. Trên hết bản thân Bạch Ngân Lưu Tinh Quân cũng không có đủ lương thực hoặc chất đốt để giúp đỡ họ.

"Chúng ta có thể nhờ Ngài Massas hoặc Điện hạ Công chúa trình lên Hoàng tộc để yêu cầu cung cấp thức ăn và nước sạch."

Ellen nhún vai trước lời đề nghị trong vô vọng của Tigre.

"Ừm, như thế còn hơn là không làm gì hết. Yêu cầu Hoàng tộc giúp đỡ là một ý hay. Sau đó, chúng ta có thể kêu gọi quý tộc và Hiệp sĩ ở những vùng lân cận hợp sức bảo vệ lâu đài." (N/d: Lời của Ellen)

"Ý kiến của cậu cũng không tồi. Tuỳ vào phản ứng của họ mà chúng ta còn có thể sáp nhập họ luôn vào quân ta." (N/d: lời của Mira)

"Hô Hô, ai ngờ là cô cũng biết khen cơ đấy. Liệu đây là điềm báo của phước lành hay thảm hoạ đây?" (lời của Ellen)

"Đương nhiên nếu cứ làm theo những gì cô nghĩ thì đúng là thảm hoạ rồi. Xem ra cô nuông chiều cậu ta quá đấy." (N/d: Lời của Mira)

Vẻ yêu kiều của hai cô gái nhanh chóng biến mất. Hai bên bắt đầu gằm ghè và dùng cùi khỏ thúc nhau. Một làn gió lạnh thổi phồng lên trong lều, khiến cho những người ở bên trong phải run lên bần bật.

"Hai người làm ơn đứng đánh nhau nữa. Tôi tin tưởng cả hai người mà."

Dù cố gắng trấn tĩnh hai cô gái, lời của Tigre thành ra lại phản tác dụng.

"Không phải tôi đáng tin cậy hơn cô ta sao? Cậu sẽ chẳng đi đến đâu nếu chỉ chiều chuộng đứa con gái hư hỏng này."

"Tigre, cậu sẽ chẳng nhận được gì từ cái con người cả đời chỉ biết khoe mẽ dáng vóc của mình kia đâu." (N/d: Bạn đọc tự biết chủ nhân của hai câu nói trên là ai rồi đó)

Tigre biết là chuyện này sẽ còn kéo dài nên anh quay sang, ra hiệu cho Batran đứng ngoài. Cố gắng chống chọi lại cái lạnh, anh quay lại về hai cô gái kia.

Và phải mất nửa tiếng đồng hồ thì cuộc cãi cọ mới đi đến hồi kết.

.

Ngày hôm sau, đoàn quân Thiên Thạch Bạc dừng bước tiến khi còn cách Artishem nửa ngày đường. Họ biết là trinh sát của Thenardier cũng đang tiếp cận Artishem.

"Quân của Công tước Thenardier cách đây xấp xỉ 50 đến 60 versta. Nếu cứ tiếp tục theo đà này, hai bên sẽ chạm mặt nhau khi ngày tàn."

Tigre quyết định cho quân dừng lại. Anh không muốn binh lính bị tấn công trong khi vẫn còn mệt mỏi sau một ngày hành quân dài.

Ngoài ra anh còn cần phải chính đốn lại hàng ngũ. Một nhóm binh lính từ quân Ganelon xuất hiện từ cách đây ba ngày trước. Với 7.000 quân này, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân đã lên đến con số 20.000 người.

"Tình hình hiện tại không cho phép quân ta chứa thêm gì nữa, dù là chó hay mèo, huống hồ là người. Xin ngài hãy đặt điều kiện rằng nếu họ muốn tham gia thì phải mang theo một trăm ngọn thương, 50 ngựa, hoặc thức ăn đủ dùng cho 50 người."

Gerard Augre, phụ trách việc phân bổ lương thực, chất đốt, và vũ khí, hiện đang báo cáo với thái độ khó chịu. Tigre giật mình trước cảm giác đầy đe doạ đang thoát ra từ người thanh niên tóc nâu kia.

"Tệ thế ư?"

"Tôi xin được nói thẳng. Binh lính của chúng ta thính đến kì lạ khi khẩu phần bị cắt giảm. Ví dụ như món súp rau ---"

Đôi mắt và giọng nói của Gerard chợt đanh lại.

"Giả sử thông thường súp rau bao gồm cà-rốt, đậu, khoai tây và muối. Chúng tôi đã cho bỏ đậu cũng như bớt muối đi . Dù là lừa họ được một lần, tầm bốn, năm ngày sau là sẽ lộ ngay."

Gerard hơi khom mình với một chồng giấy tờ trong tay. Anh ta tiếp tục nói.

"Binh lính đang kháo nhau rằng thức ăn đang bị đối phương lấy đi mất và đồng minh của họ đang ngày càng trở nên bất tài. Dù đã tính đến việc này ở một mức độ nhất định, nhưng với một kẻ thù hùng mạnh lơ lửng trên đầu như thế, nhiều người đang nghĩ tới việc chạy trốn."

Gerard liên tục thêm vào. Không cần nói, Tigre cũng hiểu ý anh ta. Vì đang ở gần quân Thenardier như vậy, họ không còn lấy thêm binh lính vì khả năng bị người của Thenardier trà trộn vào.

Trong căn lều với cờ Bayard - Ngựa Thần - của Brune, Zirnitra - Rồng Đen - của Zhcted cùng với cờ hiệu của Nhà Vorn và Leitmeritz treo trên đó, Tigre cho mở cuộc họp bàn chiến dịch.

"Công tước Thenardier được cho là đang dẫn đầu một đoàn quân lên đến 40.000 người, nhưng xem ra đó chỉ là phóng đại."

Tự tuyên bố mang nhiều quân hơn là chuyện quá đỗi bình thường.

Việc này sẽ mang lời nhiều lợi ích nếu đối phương cả tin. Việc đó sẽ dấy lên sự nghi ngờ trong quân lính, và chỉ đơn giản tăng số cờ hiệu lên, trinh sát của địch thủ sẽ bị đánh lừa ngay.

"Dù đó chỉ là phóng đại... một khi tổng hợp lại tất cả báo cáo, chúng chắc chắn có trên 20.000 quân."

Massas vuốt râu, mặt lộ vẻ cay đắng. Tay anh vuốt mạnh đến độ như muốn bứt hết râu tóc khỏi mặt mình.

Tigre cũng thầm lo sợ. Bạch Ngân Lưu Tinh Quân là một liên quân của 20.000 con người.

Thêm nữa, trong khi anh không thể làm như vậy, Công tước Thenardier lại có thể quay về Nemetacum để tiếp tế và chỉnh đốn lại quân ngũ.

"Chúng ta không thể đòi hỏi gì thêm, hay đúng hơn, phe ta phải cảm ơn là đã rút ngắn được chệnh lệch nhanh như vậy."

"Kể cả là thế, quân của Công tước Thenardier cũng không bị sứt mẻ gì mấy sau trận đánh gần đây với Công tước Ganelon."

Lim nghiêng đầu vô cảm như thường. Massas đáp lại.

"Trong quân Thenardier có đến 5 con Rồng. Trận chiến đã kết thúc chóng váng vì chính chúng lao lên dẫn đầu."

Rồng. Tigre và Massas rúng động khi nghe đến từ này. Chỉ có Ellen và Mira là vẫn bình thản. Lim cũng không để lộ bất cứ sự căng thẳng nào trên mặt.

"Được rồi, chúng tôi sẽ xử lý chúng. Không thể nào đổ hết việc lên đầu binh sĩ được."

Ellen thản nhiên nói. Tigre cúi đầu xuống trong khi bực bội giữ chặt đầu gối mình lại.

"Xin lỗi vì phải để cô làm việc này."

"Không cần gì phải lo như vậy. Đúng người đúng việc thôi. Dù cậu là Chỉ huy thật, để cậu làm việc đó thì cũng chẳng làm nên cơm cháo gì."

Tigre nhăn nhó gật đầu trước lời an ủi của Mira.

"Công tước Ganelon không còn là mối bận tâm nữa.Trận chiến chống lại Công tước Thenardier xem ra sẽ là trận cuối cùng của chúng ta."

Regin chăm chăm nhìn vào tấm bản đồ. Cô đang hướng về Artishem. Những người có mặt ở đây đều biết thảm kịch đã xảy ra với thành phố này.

Đó là một thứ ghê tởm làm cho họ chỉ muốn buồn nôn.

.

Có hai dấu hiêu cho thấy một chuyện gì đó sắp xảy ra. Thứ nhất là một chiếc xe ngựa đi đi về về liên tục giữa cửa thành phía Bắc và dinh thự của Ganelon. Dấu hiệu kia là việc binh lính dưới quyền Ganelon cho lập rất nhiều kho chất đốt xuyên suốt Artishem.

Những ai với linh tính sắc bén trước hai sự kiện này, chỉ sau bốn, năm ngày, rời ngay thành phố cũng với gia quyến. Tuy nhiên, đó chỉ là một số lượng rất nhỏ trong cả một cộng đồng lớn sống trong thành phố. Hầu hết cư dân đều ở lại.

Đương nhiên là ai cũng cảm thấy bất an. Trước hết, Công tước Ganelon nổi danh bạo ngược, và sẵn sàng thực hiện những trò dã man nếu nổi hứng. Thêm nữa, tin Ganelon đại bại dưới tay Thenardier đã đến tai người dân ở đây, dù đó vẫn chỉ là tin đồn.

Kể cả là vậy, rất khó để người ta rời khỏi thành phố mà mình đang sống suốt bao năm nay chỉ vì lo lắng.

Bất cứ ai nghĩ rằng Lãnh chúa có mình dám tự tay phóng hoả thành phố và cư dân ở đó thì chắc không phải là người bình thường.

Đám cháy bắt đầu vào nửa đêm, và từ dinh thự của Ganelon lan ra. Toà biệt thự ba tầng xa hoa cao vượt lên trên các ngôi nhà khác để ông ta bao quát được cả thành phố giờ đây chìm trong biển lửa nhấp nhô dưới bầu trời đen tối.

Ngọn lửa cuối cùng cũng chạm tới những kho chất đốt nằm rải rác trong thành phố. Một trạm đều có những thùng đựng đầy dầu lót mỡ và hàng đống củi đun xung quanh. Điều này khiến chúng nhanh chóng bắt cháy.

Những tàn lửa được ngọn gió Bắc đưa đi khắp nơi, khiến cho đám cháy tràn ra trong tích tắc.

Artishem là một thành phố có lịch sử lâu dài. Nơi đấy tồn tại trước cả khi Vương quốc Brune lên nắm quyền.

Dù đã qua nhiều lần phát triển, và trong thành phố có nhiều cửa hàng và nơi ở hơn, vùng trung tâm thành phố vẫn không khác gì mấy so với ngày xưa.

Ở nơi này có những ngôi nhà xây bằng đá với xà nhà, cửa ra vào và sàn nhà bằng gỗ. Cuối cùng thì ngọn lửa cũng lan ra tới đó.

Lý do lớn nhất giải thích tại sao nhiều người không kịp chạy trốn là do lúc đó vẫn còn là nửa đêm. Một số phải nhảy ra khỏi nhà, số ít chạy được đến cổng thành.

Có một con sông chảy từ phía Đông Bắc đi qua trung tâm Artishem, nên nhiều người lao luôn xuống đó hòng chạy trốn đám cháy; tuy nhiên, không có nhiều người sống sót.

Dù mùa đông sắp qua đi, nước sông vào giữa đêm vẫn rất lạnh lẽo. Trước ngọn lửa được gió thổi bùng lên, một bức tường lửa hiện đang chạy dọc bờ sông. Nhiều người buộc phải chọn giữa việc chết đuối hoặc chết ngạt do hít phải khói bụi.

Với cơn gió lạnh thổi từ phía Bắc, ngọn lửa được dịp lan tràn và nhanh chóng chạm tới phần Đông Nam của Artishem.

Lính gác tìm cách chữa cháy trong vô vọng trên khắp thành phố cùng với sự giúp đỡ của người dân. Đám cháy được rập tắt vừa vặn lúc hừng đông tới. Mặt trời bắt đầu mọc lên, trăng dần hạ xuống ở chân trời phía Tây.

Hàng loạt xác chết khắp nơi cùng với cả một thành phố trong đống tro tàn.

Cùng lúc đó, tin Ganelon đã chết bắt đầu lan truyền khắp miền Bắc Brune. Chưa nói gì tới vô số thành phố xung quanh Lutetia, những quý tộc không tham gia chiến đấu cùng với quân Ganelon đều bị ảnh hưởng mạnh mẽ trong cơn rối ren.

Mặt khác, binh lính thuộc quân Ganelon bị đánh bại bởi quân Thenardier giờ tứ tán bốn phương.

Những ai không được nhận vào quân Thenardier cũng như quân Thiên Thạch Bạc đều đành phải chịu phận lang thang trên xứ Brune.

.

"... Trước khi đánh bại Công tước Thenardier, chúng ta nên đưa ra một hoà ước."

Tigre đảo mắt nhìn quanh trong khi đưa ra đề nghị đó. Ellen phản ứng nhanh chóng, đôi mắt đỏ của cô rực sáng lên đầy sắc sảo.

"Để giúp đỡ Artishem?”

Tigre gật đầu. Anh suy nghĩ trước khi nói tiếp.

"Khi quân Muozinel theo đường biển đánh vào, chính Công tước Thenardier đã bảo vệ thành phố hải cảng ở đó."

Nếu Thenardier nhắm tới ngôi độc tôn ở Brune, gì thì gì ông ta cũng phải tính tới việc chiếm lấy Artishem thành của mình. Nếu có thể, nhanh chóng xây dựng lại nơi này sẽ mang lại nhiều lợi thế.

Dù Tigre giải thích như vậy, phản ứng mà anh nhận được lại không được tốt cho lắm.

"Ý tưởng của cậu được đấy, nhưng Thenardier sẽ không đời nào chấp nhận."

Ellen nói như vậy, và Mira thì lắc đầu.

"Tigre. Kể cả bây giời cậu đưa hoà ước ngay, chúng sẽ chỉ ngờ là cậu muốn kéo dài thời gian. Chúng sẽ cho là cậu đang thu nhặt thêm binh lính dựa vào danh tiếng của cậu từ trận chiến với quân Muozinel."

Cả hai Vanadis đều phản đối. Tigre ghé mắt sang Lim và Massas, nhưng, rất dễ đoán, không có hồi đáp.

"Nếu tôi ở vị trí của Công tước Thenardier, tôi sẽ ưu tiên việc tiêu diệt quân của Ngài Tigrevurmud lên trước. Với tình hình như hiện tại, cậu không nên thực hiện cứu trợ ngay được. Nếu thắng, cậu có thể đặt trách nhiệm đó lên vai ông ta."

"Tigre. Trái tim của cháu đặt đúng chỗ, nhưng mình cháu thì không thể nào làm mọi thứ được. Bao giờ đánh bại được Công tước Thenardier thì cháu hẵng nghĩ tới việc thay đổi."

Đó là một lập luận hợp lý. Dù gì thì chính những Tigre nói mới là điều phi lý. Nếu chọn làm việc đó, anh sẽ liên luỵ tới 20.000 quân đi theo anh. Sai lầm ở đây là lẫn lộn giữa phương pháp và kết quả.

"Ngài Tigrevurmud.”

Regin, câm lặng từ nãy tới giờ, nói với Tigre bằng một giọng vững vàng.

"Tôi cũng phải chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Xin ngài đừng có chịu đựng những gì không cần thiết nữa."

"Nhưng, thưa Điện hạ..."

Những gì cô nói đều không sai, và cô nói rất đúng lúc. Từ bên ngoài, một người lính xin được diện kiến. Massas đứng dậy và bước ra để nghe báo cáo. Khi quay lại, vị Bá tước già có một gương mặt đầy khó hiểu.

"Có thông điệp từ Công tước Thenardier gửi đến."

Sứ giả của Công tước Thenardier thông báo về những yêu sách liên quan tới cuộc chiến. Y đòi đầu của Tigrevurmud Vorn và tất cả những quý tộc nào ủng hộ anh phải từ bỏ hết đất đai và tước hiệu.

[Thêm nữa, Eleanora Viltaria và Ludmira Lurie không được phép can dự và phải quay về Vương quốc Zhcted.]

--- Không có nói gì tới Regin...

"Cậu sẽ làm gì đây, Tigre?"

Người đưa tin được lệnh chờ lời hồi đáp, nên Ellen hỏi Tigre.

"Cháu có còn muốn đề nghị đình chiến như vừa nãy không?'

Massas nói là vậy, dù rõ ràng ông đang kìm nén cơn thịnh nộ của mình lại.

Rất khó để đặt niềm tin vào kẻ thù của mình. Thenardier không có lý gì lại để Massas và Augre, vốn ủng hộ Tigre từ đầu, được yên thân chỉ với mỗi lãnh địa và chức tước bị tước bỏ. Kể cả chưa làm gì ngay, y vẫn có thể hành động sau đó 1, 2 năm.

Thêm nữa, ông ta sẽ bí mật tìm cách chôn vùi Regin. Vợ của Thenardier là cháu gái của Đức vua Faron. Là một người có quan hệ với dòng máu Hoàng tộc, mọi vật cản sẽ không còn nữa một khi Tigre chết.

Ông ta không thể nào cho phép Regin được tồn tại.

"Xem ra thay vì một hoà ước phải là yêu cầu mới đúng..."

"Cậu có thể đề nghị họ đầu hàng và đưa cho họ một yêu cầu cưỡng ép không kém."

Trước lời của Ellen, Tigre bảo sứ giả quay về cùng với lời đáp của mình.

[Chẳng phải ông vẫn còn nợ tôi việc sửa lại solleret của con trai ông sao?]

Solleret là giáp bàn chân của một người. Ở trong trường hợp này, điều này thể hiện quyền chỉ huy của một người đối với một đội quân. (N/d: Đoạn này hơi khó hiểu, nếu rảnh thì translator sẽ giải thích sau)

Và thế là, đàm phán kết thúc.

.

Về phía Đông Nam của Artishem là Thảo Nguyên Villecresnes. Ở đó có những khu rừng nhỏ hẹp từ Bắc tới Nam, nối liền bởi một dòng sông, cũng như những ngọn đồi nhỏ về phía Đông.

Tại đây, 20.000 quân Thiên Thạch Bạc đang chuẩn bị đối đầu với 24.000 quân Thenardier.

Đoàn quân Thiên Thạch Bạc chia các trại theo trung quân, cánh phải và cánh trái, với quân dự bị làm hậu quân.

Trung quân hầu hết bao gồm binh lính từ quân Ganelon do Tigre chỉ huy. Massas và Lim túc trực ở bên anh. Cánh phải cầm đầu bởi Mira và Ellen, gồm binh sĩ Zhcted. Cánh trái là những binh lính và Hiệp sĩ gia nhập sau trấn đánh với Muozinel.

Dù muốn được sát cánh cùng với Ellen và Mira đối đầu với Rồng, vì tình hình hiện tại mà Tigre không thể làm như vậy.

"Đương nhiên là với sức mạnh từ cây cung của cậu thì chúng ta có thể xử lý nhanh chóng đám Rồng đó, nhưng sẽ là một bất lợi nếu không có cậu xung phong ở tiền tuyến ."

Chỉ huy đạo quân Zhcted ở cánh trái, Ellen cười lớn và an ủi Tigre. Mira cũng nở một nụ cười đầy quả cảm sau khí nói lời chia tay.

"Không có lý gì mà phải để cái bộ dạng như vậy. Không có bất cứ ai ở đây hay ở Zhcted có thể đánh bại một đạo quân có tới tận hai Vanadis đâu."

"Đã rõ. Dù biết là không phải nói, xin hai người, bảo trọng."

Dù Tigre tiễn hai người với một nụ cười cũng như những lời động viên như vậy, anh vẫn không khỏi bớt lo âu.

Anh đã được nếm trải nỗi sợ từ một con Rồng.

Lần chạm trán đầu tiên của anh với một con Rồng xảy ra trong một lần đi săn trên núi. Lần thứ hai là trong trận đánh với Zaien.

"... Ngài Tigrevurmud.”

Mặt anh đầy biểu lộ xúc cảm khi nhớ lại chuyện quá khứ. Lim từ bên cạnh phải gọi anh lại.

"Cậu cứ an tâm. Không có chuyện Eleanora-sama hay Ludmira-sama bị đánh bại đâu."

"Đúng vậy..."

Tigre gật đầu trong khi cầm lấy cây cung đen từ trên yên ngựa.

"Ngài Massas. Ngài nghĩ gì về bộ dạng đối phương?"

"Chúng có vẻ bình tĩnh. Dù vậy, chúng sẽ rút lui... giống như cách chúng dùng trong trận đánh với quân của Công tước Ganelon. Chúng ta không có thời gian để nghỉ ngơi được."

Chúng sẽ cho lùa đối phương vào sâu rồi thả Rồng lên phía trước. Đó là chiến thuật mà Thenardier đã dùng trước đó.

Quân Thenardier, giống như quân Thiên Thạch Bạc, cũng có một đội hình chuẩn mực.

10.000 bộ binh đứng ở vị trí trung tâm. Hai cánh có 5.000 quân. Đằng sau quân chủ lực là 5 con Rồng đang đứng chờ và 4.000 binh lính đứng sau đó cùng với Công tước Thenardier. Thêm 3.000 quân được đặt tít ở cuối làm dự bị.

Đội hình có phần kỳ quặc này càng thể hiện rõ sự kiêu ngạo và tự tin của Công tước Thenardier. Thay vì dùng số lượng nhằm áp đảo đố phương, y thà nghiền nát họ ngay từ tiền tuyến.

Vào giữa buổi sáng, trong khi mặt trời tiếp tục mọc, một cơn gió lạnh quét qua vùng đất. Hai đoàn quân đang bước đi.

Giây phút quân Zhcted cho bắn ra một trận mưa tên, binh lính của Thenardier dừng chân lại và dùng lá chắn đỡ lấy cuộc công kích.

Những tiếng gào thét xé toạc bầu trời từ vô số người không kịp đỡ được tên. Dù vậy, hàng ngũ không vì thế mà để lộ bất cứ lỗ hổng nào.

Sau khi dùng hết tên, quân Zhcted được lệnh rút đi. Một hồi tù và được gióng lên. Cả hai bên cùng thét lớn và lao vào nhau. Nhìn sơ qua thì hai bên xem ra khá đồng đều.

Binh lính giơ khiên lên hòng che chắn trước mũi thương, không để ai tiến xa thêm nữa. Kiếm chặt chém vào người, rìu bổ xuống vào mũ giáp, hết người này đến kẻ khác từ mọi hướng đổ vào xâu xé đối phương.

Giết và bị giết. Như thể một chuỗi dây chuyền, mặt đất phủ kín những xác và tiếng la hét, cỏ cây nhuộm đỏ màu máu.

Binh lính quỳ sụp xuống, đôi mắt họ như trống rỗng, cố đẩy ruột rà nội tạng vào lại xác chết cứng đờ của đồng đội mình.

Vì tôi là lẽ phải, vì kẻ thù còn sống, vì đối phương hung tàn, vì địch thủ còn đánh, để sinh tồn, mỗi người đều có lý do để cầm kiếm và thương, để vác búa hoặc rìu.

Dĩ nhiên là họ tin vào Chỉ huy mà mình đang chiến đấu dưới trướng; tuy nhiên, kẻ thù trước mặt họ đang lăm lăm trên tay những lưỡi kiếm đẫm máu. Thực tế của trận chiến trước mắt họ chỉ còn là một điều vẩn vơ. Duy nhất chỉ còn mỗi nỗi tuyệt vọng trong tâm trí họ.

Trong khi trung quân đang trong thế giằng co, thay đổi liên tục giữa công và thủ, quân Zhcted ở cánh phải đang dần lui lại. Cánh trái của quân Thenardier được đà tiến lên. Đây chính là cái bẫy do quân Zhcted đặt ra.

Nhận ra điều này, Mira dẫn 500 người từ bên sườn đánh thốc vào quân cánh trái của Thenardier.

Cùng lúc đó, quân Zhcted bắt đầu một đợt phản công vũ bão như đã định. Cánh trái của quân Thenardier nhanh chóng bị nghiền nát trong nháy mắt, khiến chúng phải rút lui để sửa sang lại đội hình.

--- Tốt lắm.

Ellen mỉm cười vui vẻ trong khi chỉ huy quân Zhcted. Vào lúc này, dưới quyền chỉ huy của Tigre, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân bắt đầu chậm rãi tiến lên. Quân Zhcted sẽ sớm tiếp cận với dòng sông cùng với những khu rừng. Nhìn chung thì từ vị trí đó khó có thể tiếp tục tấn công được.

Tuy vậy, đó chính là mục tiêu của đoàn quân. Ellen sẽ đi vòng và cắt ngang khu rừng, hội quân với Mira để đánh thẳng vào bên sườn của quân Thenardier. Dù đây là một hành động có phần vội vã và hoàn toàn để cánh phải hở ra, khả năng thành công lại rất cao.

Cánh trái của quân Thenardier, trong khi chỉnh đốn lại hàng ngũ ở gần khu rừng và con sông, lại bị tấn công. Thêm nữa, dưới lệnh của Tigre, Lim dẫn đầu quân dự bị đến thay thế cánh quân bên phải. Nếu đối phương liên tục công kích, khả năng là quân của cô sẽ bị tổn thất nghiêm trọng.

Lim còn được nhận một chỉ thị nữa từ Tigre, nên cô liền rời đi và đến chỉ huy cánh quân dự bị.

"Ngài Massas. Tình hình cánh trái ra sao ạ?"

Người đàn ông già cả quay thân thể lực lưỡng của mình lại và nhìn nghiêm khắc vào Tigre.

"Ngài hiện là Chỉ huy, không nên dùng kính ngữ như vậy."

"Cháu biết là vậy..."

Anh lại định dùng kính ngữ như ban nãy, nhưng Tigre lại nhìn Massas đầy ngơ ngác ngay từ khi bắt đầu nói. Massas lắc đầu buồn bã.

"Thưa Chỉ huy, các Hội Hiệp sĩ Perucche, Lutece, và Calvados đều ở đây. Họ sẽ không để thua vô lý trước một đối thủ như vậy đâu."

"... Nghe Bác nói như vậy thật là lạ."

"Xin ngài làm ơn hãy quen với điều đó đi. Đó sẽ là một trải nhiệm khá thú vị đấy."

Batran vui vẻ dõi theo cuộc nói chuyện của hai người.

Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, mặt trời đã dần leo tới đỉnh. Đột ngột, một thay đổi đã xuất hiện trên chiến trường. Quân Zhcted cầm đầu bởi Ellen và Mira nghe thấy một thét vang lên từ cánh trái quân Thenardier.

"Đừng có bị bỏ lại đó."

"Tôi phải dành câu đó cho cô mới phải."

Dù là chỉ huy và giám sát viên, lúc này hai người đang cùng nhau dẫn đầu đoàn quân. Việc cầm quân được giao lại cho Rurick hiện đang ở đằng sau.

Vị Hiệp sĩ trọc đã tách khỏi Tigre từ lâu để thực hiện nhiệm vụ quan trọng này. Rõ ràng là anh chàng đang đắm mình trong không khí đầy căng thẳng.

Nắm lấy thanh kiếm điều khiển gió, giơ cao ngọn thương bọc trong băng, hai nữ Vanadis lao vào đối phương không chút chần chừ. Quân Thenardier, bất ngờ trước cuộc đột kích, giơ cao lá chăn lên và đâm thương qua những khe hở của bức tường khiên.

Tuy nhiên, những mũi thương kia không có cơ chạm được vào Ellen và Mira. Trong tích tắc, toàn bộ lá chắn bị đập nát vụn và cặp ngựa của họ giờ đang nhảy múa trên đầu đám binh lính. Cứ mỗi cơn gió bay ra từ thanh kiếm của Ellen là máu thịt lại bôi đỏ cả một khoảng đất, để rồi bị đóng băng ngay sau đó khi Mira chọc cây thương của mình xuống mặt đất.

Mặc dù phải có tới 3,4 binh lính lao vào họ bằng thương và kiếm, chúng ngay lập tức bị hạ gục bởi một đòn phản công. Trong mắt chúng chính là hình bóng xinh đẹp của Nữ Thần của cái Chết.

Như thể xé một tấm giẻ, quân Zhcted chia cắt quân Thenardier làm hai phần đều nhau. Những kẻ nào dám cả gan chống lại đều không tồn tại được lâu trước đoàn kỵ binh tua tủa những thương đang lao tới.

"... Viện binh."

Sau khi chọc thủng vào hàng ngũ đối phương, Ellen cau mày. Bên đối phương đã có một thay đổi; xem ra một nhóm quân mới đang bước vào trận đánh.

Những binh lính này được trang bị giáp trụ vững chãi và khiên dày. Qua những khe hở, họ sử dụng một thứ vũ khí kết hợp giữa thương và rìu chiến, Halberd.

Loại vũ khí này được sử dụng để chống lại đối phương trên lưng ngựa. Dù có lưỡi khá giống một chiếc rìu nhỏ, ở đầu còn có thêm mỗi mũi nhọn giống như một ngọn thương. Halberd có thể đâm, chém, và dùng thay cho một chiếc móc để kéo đối phương khỏi lưng ngựa. (N/d: Halberd khi vứt vào google-sama thì thấy ra là "kích" nhưng translator không ưng ý cũng như loại vũ khí này không có ở Châu Á nên mới quyết định để nguyên như vậy, xin lỗi mọi người nhé).

Bất lợi nhất của Halberd là khó có thể sử dụng nhuần nhuyễn cũng như chiều dài và cân nặng của nó.

Dù có thể tấn công bằng ba cách khác nhau, đối với những ai không quen dùng, vũ khí này vẫn được coi như một cây thương. Thenardier đã cho sắp xếp sao cho nhóm quân này sử dụng Halberd theo cách đó.

"Nhưng đừng có tưởng chỉ thế là đủ với bọn ta."

"--- Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như thế."

Bên cạnh Ellne, vừa mới dùng tới từ "bọn ta", Mira cũng chêm vào với giọng điệu mỉa mai. Hai cặp mắt lấp lánh màu đỏ và xanh giao nhau trong thoáng chốc, lộ ra một ánh mắt đầy dữ dội.

Trên thực tế, nhóm quân viện binh này không thể nào chặn bước tiến của Ellen hay Mira được. Nếu như dùng Halberd như rìu, cán của cây vũ khí sẽ nhanh chóng bị chém đứt ngay. Còn nếu như dùng như thương, luồng gió lạnh sẽ cản trở chuyển động của chúng.

"Một khi đột phá qua được đây, chúng ta sẽ đến được chỗ của những con Rồng."

"Màu vảy của những con Rồng đó?"

"Không con nào màu đen hết."

Ellen trả lời ngắn gọn trước câu hỏi của Mira. Ở Zhcted, Rồng con cũng như trưởng thành có vảy đen đều không được phép giết vì sự quan trọng của loài trong thần thoại lập quốc của xứ Zhcted. Đối với hai người điều này là lẽ thường tình.

Trong chốc lát, 5 con quái thú cũng đi vào tầm mắt của họ.

Ba con có màu vàng đất, một con khác lại có vảy đỏ nâu tựa như màu gạch nung.

Con cuối cùng, rõ ràng nhất, có màu của sắt. Dù nhìn sơ quá thì thấy những vệt đen chạy dọc theo nó, đó đơn giản chỉ là những sợi dây xích lớn đang trói buộc con Rồng.

"Đây là lần đầu tiên tôi được tận mắt chứng kiến một con Gara Dova..."

Mira lẩm bẩm trong ghê tởm. Dù không nói nhưng Ellen cũng đồng tình.

Gara Dova - Rồng Hai Đầu - là một loài đột biến và được Zhcted coi là điềm xui. Dù không rõ là loài Rồng này mang lại điều gì, vấn đề không chỉ nằm ở tinh thần.

Ellen còn lo lắng một điều nữa.

--- Hoả Long Prani và Rồng Hai Đầu Gara Dova không bị dây xích giữ lại. Mà ngay từ đầu thì làm gì có loại xiềng xích nào có thể trói buộc được một con Rồng, vậy thì đó là cái gì vậy...?

"Làm thế nào mà chúng có được nó? Kể cả ở Vương quốc của chúng ta cũng chưa từng có tiền lệ nào... Rốt cuộc chúng đã giở trò gì ra vậy?"

"Tôi không thể nói là không tò mò được, nhưng chắc chắn đó cũng không phải là trò gì danh ngôn thuận."

Cùng lúc đó, hai Vanadis chợt nghe thấy một tiếng động kỳ quái như thể khi bị ù tai. Cả hai người cau mày và nhìn lẫn nhau, nhưng họ không có đủ thời gian để mở miệng.

Sau khi vượt qua hàng hàng lớp lớp kẻ thù, cách đó vài arshin, lũ Rồng há miệng gầm lên. Cả sáu tiếng gầm vang át đi cả tiếng của chiến trường. Người và ngựa, cả địch lẫn ta, đều chỉ biết hãi hùng đứng im.

Ellen và Mira hơi nghiêng mình về phía sau. Chiến mã của họ không dám tiến lên nữa, cơ thể của chúng run lên trong khi chúng khụt khịt trong sợ hãi.

Một cơn gió, xuất phát từ hơi thở của những con Rồng, bay ra, mang theo một mùi hôi thối tràn lan khắp chiến trường. Vào lúc đó, ba con Suro màu đất cùng đồng loạt xung phong.

Đám Rồng mặc kệ trước mặt là đồng mình hay đối thủ trong khi lao lên. Những cẳng chân dày và cứng chắc nện xuống mặt đất tựa như là những cây cột nhà. Một người lính Thenardier không kịp chạy thoát, bị dẫm đạp lên, chỉ còn lại một đống thịt đỏ sẫm.

Binh lính Thenardier hò nhau tránh sang một bên để tránh sự hung hăng của lũ Rồng. Họ xô đẩy lẫn nhau trong khi ba con Thổ Long ném mình về phía trước. Mặt đất rung chuyển trước mỗi bước đi, những đám bụi và máu thi nhau nổi lên.

"--- Để tiếp kiệm thời gian, chúng ta sẽ cùng nhau kết liễu chúng."

"Đúng vậy. Có đến năm con liền. Đánh riêng lẻ từng con một thì không xong đâu."

Kể cả khi những con quái thú khổng lồ kia đang lao lên về phía mình, Ellen và Mira vẫn hết sức điềm tĩnh. Một cơn gió xoáy dần tụ lại trên mũi kiếm của nữ Vanadis tóc bạch kim. Hình thành trên đầu ngọn thương của Mira là một luồng không khí lạnh giá.

Đúng là họ không còn nhiều thời gian. Nếu dành quá nhiều thì giờ để đánh nhau với đám Rồng, Công tước Thenardier sẽ có thời gian để chạy trốn; tuy vậy, Ellen còn có một mục tiêu khác nữa.

Cho đến khi nào hai bên còn đánh nhau, những con Rồng này có tiềm năng quân sự khó có thể bị vượt qua được. Binh lính của Thenardier thừa biết điều đó.

Cô muốn đập tan sĩ khí của chúng bằng việc xử lý nhanh gọn đám Rồng kia.

Ngọn gió biến thành những lưỡi kiếm vô hình, băng giá dần xuất hiện trên bầu trời.

Lũ Rồng đang dần tiếp cận hai Vanadis.

"Ley Admos, Trảm Phong!"

"Shero Zam Kafa, Bầu trời băng giá!"

Ellen chém Arifal xuống, trong khi Mira đâm Lavias về phía trước. Hai Long Khí chạm vào nhau. Một cơn cuồng phong băng phóng thẳng ra với những lưỡi gió nhuốm mùi lạnh giá.

Sức mạnh của nó tương đương với những cơn bão tố vào mùa đông thi thoảng lại nổi lên hung bạo ở những vùng đất thuộc miền Bắc Zhcted. Những luồng gió bão khoét tung cả đất lên, đến cả khí quyển cũng phải chuyển rời.

Ba con Rồng không chỉ bao bọc trong những lưỡi dao gió mà còn bị kẹt chặt trong băng, không tài nào thoát

ra được.

Vảy của chúng với vô vàn những vết trầy xước bị đóng băng lại ngay lập tức và vỡ toác ra. Lớp vảy vàng giờ đây nát vụn ra như những cánh hoa héo tàn, máu đỏ rỉ ra từ những con Rồng trước khi cũng chịu chung số phận trở thành băng giá.

Nanh vuốt của chúng bị gió đẽo đục hết đi và đóng băng; tan vỡ chỉ sau một đòn.

Binh lính Thenardier vừa thoát thân khỏi đám Rồng xong lại bị lĩnh phải dư chấn. Không ai kịp chạy trốn và bị đóng băng ngay tại chỗ, không nhúc nhích đi đâu được.

Cả ba con Rồng, không kêu nổi một tiếng, đều đổ gục xuống đất. Cả quân Thenardier cũng không thốt được nổi câu nào, một số thậm chí còn đứng không vững.

Ellen và Mira không mảy may thèm tuyên bố chiến thắng. Họ thúc cương và phóng qua xác của những con Rồng.

"... Cô có thể làm việc này được nữa không vậy?"

"Chắc là cô không hỏi tôi đấy chứ?"

Trong khi Mira đáp trả lại cùng với một nụ cười hiếm hoi, hai Vanadis tiếp tục xung phong, dẫn theo quân Zhcted đang hò vang. Ở bên kia, quân Thenardier không thể bước đi nổi, bàn tay run rẩy của chúng còn không thể cầm vững vũ khí của bản thân.

.

Tại lực lượng chủ lực, Công tước tóc đen đang nhìn cục diện chiến trường với vẻ u ám.

--- Vậy ra đó là sức mạnh của Vanadis.

Dù kinh ngạc thật nhưng ông ta không để lộ ra mặt. Y và phụ tá của mình, Steid, vẫn giữ nguyên sắc mặt, giúp cho tướng sĩ dưới quyền phục hồi lại được.

"Đúng như tôi nghĩ, trung quân của chúng ta đáng lẽ ra nên dùng đội hình Tứ Thương."

Steid, với sắc mặt nhợt nhạt, lẩm bẩm nói như mọi khi. Tứ Thương là đội hình do Công tước Thenardier đặt ra dành cho bộ binh. Tính đến nay đội hình này vẫn chưa có đối thủ.

Ông ta vẫn chưa dùng đến là vì muốn dùng Rồng để dụ Vanadis vào. Nếu như các Vanadis mạnh hơn Rồng, họ sẽ xử lý đám Rồng trước.

Chính xác hơn, một lớp lính mỏng được đặt ở đằng sau những con Rồng. Một khi các Vanadis vượt qua được Rồng, họ sẽ bị binh lính bao vây. Miễn là có thể hạ gục được Vanadis, Công tước sẵn sàng hi sinh cả 5 con Rồng.

Tuy vậy, vì 5 con Rồng lại nằm ở giữa trung quân và chỉ huy, mệnh lệnh khó có thể truyền tới nơi được, bởi vậy đội hình Tứ Thương không thể dùng được do rất cần đến việc liên lạc thông suốt.

Nếu như các Vanadis thua, quân Zhcted chắc chắn sẽ sụp đổ, và sẽ dẫn tới một sự thay đổi lớn trong nhuệ khí của cả đối thủ cũng như đồng minh. Với quân số trong tay, khả năng thắng lợi của y sẽ tăng vọt lên.

Tuy nhiên, Thenardier và Steid đã phải nhanh chóng thay đổi kế hoạch. Không rõ hai Vanadis đã làm gì, nhưng hai người đã tiêu diệt trong thoáng chốc những ba con Địa Long.

"Nhanh chóng chỉnh đốn lại hàng ngũ. Bao vây và nghiên nát những Vanadis vừa giết được Rồng đó đi."

Lời nói của y đã nhuốm mệt mỏi.

"Ta không quan tâm đến việc phải dùng 6.000 bính lính để đấu với 2 người. Giết chúng đi."

Thenardier lạnh lùng ra lệnh không một chút thương xót.

Mira và Ellen tiến về chỗ hai con Rồng còn lại. Họ nhanh chóng phi qua xác ba con Suro và tách ra làm hai hướng trái phải để đương đầu riêng rẽ với Prani - Hoả Long và Gara Dova - Rồng Hai Đầu.

Vì kích cỡ đồ sộ của Gara Dova và khả năng phun lửa của Prani, họ phải chia tách chúng ra hòng có nhiều khoảng trống để chiến đấu hơn.

"Tôi để phần còn lại cho cô đấy."

Cả Ellen và Mira cùng xông lên sau lời nói ngắn gọn đó. Ellen chạy về hướng Rồng Hai Đầu trong khi Mira quay sang con Hoả Long.

"Bọn ta vừa hạ gục lũ Suro xong, bởi vậy ta không có hứng chơi đùa với ngươi, nhưng ta muốn ngươi rời khỏi trận chiến này ngay lập tức."

Trong khi đang nói, một âm thanh lại văng vẳng vang sâu trong tai cô. Đó là một âm thanh sắc nhọn nhấn chìm cả tiếng động ầm ĩ của chiến trường.

Tuy nhiên, cô không có thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Gara Dova ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Ellen bằng cả bốn con mắt của mình. Ánh mắt của nó lộ rõ một sinh lực tràn trề.

Những tiếng vo vo xuất hiện trong khi một cơn cuồng phong bao quanh Arifal, tạo thành những lưỡi gió sắc bén.

"Ley Admos, Trảm Phong!"

Bằng một tiếng thét, Ellen chém thẳng vào con Rồng Hai Đầu. Dù cứng rắn đến mấy, xương của nó cũng sẽ vỡ nát không còn lấy một mẫu nếu con Rồng hứng phải một đòn tấn công chính diện.

Thế nhưng, trong khi mặt đất bị xới tung lên do cơn gió xé nát không khí lao lên, trận cuồng phong đứng khựng lại ngay trước con Rồng Hai Đầu, như thể có một bức tường chắn. Sau một hồi giằng co, luồng gió đánh biến mất.

"... Cái gì?"

Đó là một thứ Ellen không hề nằm trong dự định của Ellen. Cô thảng thốt nhìn, dù chỉ kéo dài trong một nhịp thở.

Sau một quãng thời gian chưa tới một khoảnh khắc, nữ Vanadis cũng cầm chắc thanh kiếm Arifal lại.

"--- Verni, Ảnh Phong!"

Rời chân khỏi bàn đạp, cô nhảy phốc lên ngay khi con Gara Dova tấn công. Con Rồng cắm phập vào cổ và lưng con chiến mã. Một tiếng động trầm và chậm rãi vang lên trong hàm con thú trong khi máu bắn tung toé xuống mặt đất.

Cả binh lính Zhcted lẫn Thenardier đều tái nhợt, người run lên vì sợ hãi. Dù quân chủ lực hai bên đang hỗn chiến, những người đứng gần đó hầu như đều đã quên đi cuộc chiến.

Ellen thoát được khỏi hàm của con Rồng và đáp xuống mặt đất. Con Rồng Hai Đầu chăm chú quan sát cô. Sau khi dùng [Ảnh Phong] để chạy trốn, cô liền đánh vào đầu con Rồng, nhưng không để lại một chút thương tích gì.

--- Kể cả khi đó là một đòn đánh nông đến mấy, nó chẳng hề hấn gì trước lưỡi kiếm của Arifal.

Con Prani quay sang nhìn Mira đang lao tới thách đấu.

Cùng lúc đó, cô tấn công con Rồng bằng Long Thuật của mình.

“Shero Zam Kafa, Bầu Trời Băng Giá."

Một nguồn khí lạnh khổng lồ thoát ra từ đầu mũi thương Hộ Liên của Mira. Trong giây lát, vô số cột băng hiện ra xung quanh con Hoả Long hòng đâm vào nó.

Thế nhưng, cũng như Ellen, Long Thuật này cũng bị dừng lại giữa chừng, như thể bị cái gì đó chặn lại. Con Prani há mồm ra, một quả cầu lửa sáng bừng tại cuống họng đen xì của nó.

Ellen và Mira chạy thật nhanh và lộn trên mặt đất, va cả vào nhau.

Ngay sau đó, một ngọn lửa nhử là hoả ngục từ miệng con Rồng lửa phun trào ra ngoài, làm tan chảy những cột băng do Mira tạo ra. Ngọn lửa làm bỏng cả lưng và vai của Ellen. Nếu cô không may hứng đòn trực tiếp, thân thể của cô sẽ bị đốt cháy thành than trong nháy mắt.

--- May mà trượt...

Vì đang đánh hai con Rồng riêng rẽ, hai người đã tạo một khoảng cách đáng kể. Kể cả với tốc độ của Ảnh Phong, suýt chút nữa là cô đã không tránh được ngọn lửa.

"Eleanora! Tại sao cô lại...?"

Mira hoảng hốt nhìn sang Ellen, người vừa mới lấy thân mình ra để bảo vệ cô khỏi bị bỏng. Ellen ngẩng mặt lên và mỉm cười, ráng chịu cơn đau nhức nhối.

"Cô... đã không hành xử giống như một Vanadis. Trong một khoảng khắc cô đã cử động lúng túng hết cả lên."

"Im lặng nào."

Dùng ngọn thương của mình, Mira tạo ra một lớp băng mỏng lên vết thương của Ellen. Trong khi đó, con Hoả Long tiếp tục khạc lửa về hai người.

Ngọn lửa đỏ hồng bọc lấy hai nữ Vanadis và toả ra như một bông sen, bao trùm lên rất nhiều binh lính Zhcted. Những ai bị lưỡi lửa chạm phải đều chết ngay tức khắc, cơ thể họ bị cháy thành than và đổ gục xuống cỏ, chỉ còn tro bụi để lại.

Những người lính Zhcted không bị ngọn lửa làm hại chỉ biết nhìn về hai Lãnh chúa đang bị ngọn lửa bao vây trong cay đắng. Kể cả binh sĩ Thenardier cũng không có tâm trạng để hò reo trước cảnh tượng con Rồng phun lửa.

"--- Ra vậy."

Một giọng nói đĩnh đạc nhưng lạnh lùng vang lên từ trong ngọn lửa. Một cơn gió lạnh từ trong đó thổi bùng lên, hút hết sạch sức nóng. Những người đứng ngoài đều không dám tin vào mắt mình, như thể trước mắt họ là ảo giác hoặc một giấc mơ. Đó là một phép màu vượt quá lẽ thường đối với họ.

Mira cầm ngọn thương băng của mình với vẻ mặt đầy quyết tâm, trong khi Ellen bảo vệ cô. Một đợt khí lạnh mãnh liệt từ Lavias thoát ra, cùng với tầng tầng lớp lớp không khí do Arifal tạo nên. Nhờ vậy hai người chống chọi lại được trước khói, nhiệt và lửa.

"Veda - Long Thuật của chúng ta không có tác dụng đối với bọn ngươi."

Những Vanadis vẫn an toàn. Khi đối mặt với ngọn lửa của Hoả Long, tất cả đều bị biến thành than không một ngoại lệ, vậy mà hai người này lại không có thương tích gì hết. Đối với con quái thú đó là một điều hết sức bí ẩn.

Mặt khác, Mira đang tạo nên một tảng băng lớn trong khi nhìn về con Prani. Cô đang điềm đạm tính toán cách để tiêu diệt con Rồng trong đầu, nhưng vẫn chưa có kế sách nào khả thi.

Mặt đất chợt lại lên cơn rúng động, làm cho con Gara Dova phải nhìn về hướng khác. Ngay cả Mira cũng cảm thấy khó có thể tập trung vào con Rồng Hai Đầu không mảy may chịu chút ảnh hưởng nào bởi Long Thuật của cô.

Tiếng vó ngựa dồn dập của hàng ngàn con chiến mã đang lao đến với một xung lực mãnh liệt, xác chết bị giẫm đạp lên, hàng ngũ bị chia rẽ, xen vào đó là những tiếng thét thất thanh. Đó chính là âm thanh của chiến tranh.

Binh lính Thenardier bị chia cắt trước cuộc xung phong của đoàn kỵ binh, dẫn đầu là Lim.

“Eleanora-sama, Ludmira-sama. Hai ngài không sao chứ?"

Đang chĩa ngược Lavias xuống, Mira đang định cắm ngọn thương lên mặt đất. Cô ngừng lại ngay trước tiếng gọi và quay sang Lim.

"Cô... Tại sao cô lại ở đây? Thế còn Tigre thì sao?"

"Tôi đến đây theo lệnh của Ngài Tigrevurmud. Ngài ấy yêu cầu tôi đến đây để trợ giúp cho hai ngài rút lui---"

Trong khi Lim đang trả lời, Mira nhận ra Ellen đang dần khuỵu xuống trước mặt mình.

"Hãy giúp Eleanora đi. Cô ấy đang bị thương."

Trước khi Mira kịp dứt lời, người của Ellen chợt động đậy. Dùng thanh kiếm làm giá đỡ, nữ Vanadis tóc bạc kim cố gắng đứng thẳng dậy.

"Đau thật đấy... nhưng tôi vẫn cầm cự được."

"Xin ngài ngồi ra đằng sau."

Ellen lên ngựa, ngồi sau lưng Lim. Sau khi chắc chắn là Ellen đã ngồi vững, Mira cướp lấy một con ngựa từ kẻ thù trong khi quan sát con Hoả Long đang dần tiến đến gần.

"Shero Zam Kafa, Bầu Trời Băng Giá!"

Đây là lần thứ ba Mira dùng Long Thuật của mình. Mặt đất nứt toác ra, một cây cột băng mọc lên và kéo dài ra, tạo thành bước tường băng nhằm ngăn chặn ngọn lửa của con Rồng.

Con Prani cuồng bạo phun lửa vào bức tường băng giá, một lần, hai lần, rồi ba lần. Mặt đất cũng phải chao đảo trước mội ngọn lửa được phun ra. Bức tường sớm vỡ vụn, những mảng băng vụn bay tứ tán khắp bãi chiến trường.

Tuy nhiên, vào lúc đó, toàn bộ binh lính Zhcted đã kịp rút lui.

.

Công tước Thenardier và phụ tá của y, Steid, bình tĩnh nhìn về hướng binh lính trong quân mình. Dù ngày càng ngạc nhiên nhưng sắc mặt của họ không vì thế mà thay đổi.

"... Chúng đã thoát khỏi tay chúng ta."

Công tước Thenardier thốt lên đầy khó chịu. Dù những thuộc hạ khác đang run lẩy bẩy, Steid vẫn đáp lại như không có chuyện gì xảy.

"Ba con Rồng là một tổn thất quá nghiêm trọng."

"Đúng là vậy, nhưng ta vẫn chưa nắm rõ được cách điều động của chúng."

Trong giấu diếm gì, Thenardier nắm chặt tay lại. Ông ta đã cho quân lui lại để lùa Ellen và những người khác lại để có đất thể hiện thế mạnh của mình.

"Cho đám Rồng tấn công binh lính. Chúng ta sẽ cho quân tập trung vào các Vanadis."

Đây là lần thứ hai Thenardier phải thay đổi chiến thuật của binh sĩ và Rồng trong trận đánh do có quá ít thông tin về Vanadis. Thêm nữa, vì những con Rồng mà lính tráng của y không di chuyển được như những gì ông ta muốn. Đối với Thenardier điều đó thật sự rất khó chịu.

Cánh trái của y đã bị thất thoát mất một phần, và ba con Địa Long đã bị tiêu diệt, vậy mà hai Vanadis kia vẫn chưa chịu chết.

"Thế còn trung quân và cánh phải?"

'Cảnh phải hiện tại đang cố thủ, còn trung quân thì đang tiến lên."

Steid nhanh chóng đáp lại. Tình hình hiện tại vẫn còn nằm trong dự tính. Với Hiệp sĩ trong cánh trái đối phương, khó có chuyện chúng có thể đánh bại được họ, còn 10.000 người trong trung quân của chúng chỉ phải đối mặt với 7.000 địch thủ.

"Dù vậy... Mọi việc sẽ sớm kết thúc thôi."

.

Khi cử Lim đi, anh chờ đợi báo cáo với một tâm trạng lo âu và bất nhẫn.

--- Không việc gì phải lo lắng như vậy. Ellen đã dễ dàng giết chết được con Rồng đó trong trận đánh với Zaien. Lần này cô ấy còn có Mira đi cùng nữa.

Dù tự nhủ với bản thân là như vậy, anh không thể nào dứt bỏ được sự lo lắng khỏi tâm trí. Anh nhớ lại nỗi sợ hãi khi phải đối mặt với một con Rồng trong quá khứ.

Tuy nhiên, anh không thể làm gì hơn ngoài việc gửi Lim đi. Là Chỉ huy toàn quân, anh không thể chỉ tập trung vào mình họ được.

Tạm thời, anh cần phải tìm cách khắp phục tình hình của Trung quân, do quân anh đang bị áp đảo về mặt số lượng.

"Ngài Massas, ngài có sáng kiến gì không?"

"Khó đấy... Chúng ta thiếu tận 3.000 người. Với thiếu hụt như vậy thì tôi nghĩ chúng ta đã chiến đấu khá tốt. Tất cả những gì ta có thể làm là tin vào cánh quân Zhcted thôi."

Lời đáp của vị Bá tước giá đầy màu u ám. Ellen và những người khác sẽ đột kích cánh quân bên trái và tiến tới trung quân, tấn công đối phương từ phía sau.

Nếu thành công, kẻ địch sẽ mất hết động lực ngay. Đó sẽ là một cơ hội tốt cho Bạch Ngân Lưu Tinh Quân. Xét đến khả năng của Ellen, Mira và quân Zhcted, đó là một kế hoạch khả thi.

--- Thay đổi... Thay đổi.

Ghì chặt lấy cây hắc cung và nghiến chặt răng mình lại, là Chỉ huy toàn quân, anh buộc phải quan sát từ phía sau. Đó là một việc hết sức đau đớn.

Đúng lúc đó, một sự thay đổi đã xuất hiện.

Trước tiếng thét rằng [Có kẻ phản bội], Tigre và Massas đã hiểu ra. Ở trung quân đã xuất hiện một kẻ phản bội.

"--- Ngài Massas. Việc còn lại xin giao lại cho ngài."

Tigre nắm lấy cây cung đen của mình. Anh đã kiểm tra cây cung cũng như số tên hàng tá lần từ trước.

"... Ngài định làm gì?"

Massas hỏi bằng một giọng như binh thường, mặc dù mặt ông đang tái nhợt hẳn.

"Cháu sẽ không làm gì quá đà. Cháu sẽ chỉ đi gặp họ, có thể thôi. Việc chỉ huy và Điện Hạ xin gửi lại cho ngài."

Giọng nói của Tigre có một sức mạnh đầy uy lực. Dù muốn lên tiếng ngăn anh lại, Massas lại nói khác hẳn. Ông gọi một thuộc hạ của mình tới và ra lệnh người này đi theo anh.

"Không được chết. Nhớ chưa? Không được chết đấy."

Tigre đáp lại bằng việc giơ cao cây cung của mình rồi nhảy lên lưng ngựa. Tình hình hiện tại rất khẩn cấp. Đoàn quân Thiên Thạch Bạc có thể đổ vỡ bất cứ lúc nào. Quân ngũ hiện tại đang rất rối loạn..

--- Liệu mình có kịp vượt qua được không đây?

Trung quân của anh là tập hợp của những đạo quân cũ của Ganelon. Dù đã đầu hàng nhưng những việc như thế này có khả năng xảy ra rất cao. Dù Tigre và Massas đã điều tra hết sức có thể, thời gian dành cho hai người lại có hạn.

Tigre lặn lội giữa biển binh lính trong khi lắp sẵn một mũi tên. Một người đàn ông trạc 30 tiến về phía Tigre. Đó là một người oai vệ với một bộ ria mép nhỏ trên mặt, hai tay cầm chuỳ và khiên.

--- Hình như đó là Nam Tước Digne.

Ở Brune, Nam tước không được trao lãnh thổ hoặc tước vị. Họ chỉ được nhận một khoản tiền lương theo năm từ Vương quốc và phải tự kiếm thêm để nuôi thân. Vì thường có họ hàng quý tộc nên những người này hay được giao cho việc quản lý các thị trấn và làng mạc.

Tuy nhiên, Simon Digne chỉ thích thú với việc du ngoạn và rèn luyện bản thân. Vì ông là một người lý trí vững vàng trước mọi nghịch cảnh và tài năng không thể nghi ngờ, Tigre đã giao cho Digne 500 quân theo đề nghị của Massas.

"Chỉ huy, tại sao ngài lại tới đây?"

"Ai là kẻ phản bội?"

Anh không trả lời Digne và chỉ đưa ra câu hỏi của mình. Digne hấp háy nhìn Tigre trước khi đáp.

"Đó là Tử Tước Chateauroux và Batan. Chúng chợt thét lên [Chúng tôi ủng hộ Công tước Thenardier].."

"Cảm ơn ngài đã trả lời câu hỏi của tôi."

Sau khi cảm ơn xong xuôi, Tigre tiến lên tìm kiếm Chateauroux và Batan. Anh vẫn nhớ mặt mũi của họ trong cuộc gặp mặt khi những người này muốn được hội quân với anh. Dù rất tẻ nhạt, Massas và Lim bắt anh phải nhớ như in diện mạo của họ.

--- Mình không muốn dùng sức mạnh đó cho việc này.

Trong khi nhìn về mục tiêu, anh kéo mạnh dây cung và nhả ra. Mũi tên bay với một tốc độ chớp nhoáng và đâm xuyên qua Tử Tước Chateauroux, vừa mới đứng đó vung kiếm không lâu.

Anh không thèm nhìn Chateauroux ngã ngào xuống mặt đất. Tigre quay lại trong khi lấy ra một mũi tên nữa. Như đã định, người đàn ông già phục vụ anh nhiều năm nay cũng xuất hiện. Sau một cái gật đầu, Batran quắp lấy ngọn thương, và quay sang binh sĩ.

"Hét to lên! Át đi tất cả mọi thứ!"

Batran thét lớn đến độ khó có ai tin được ông có thể làm được với một thân thể bé nhỏ như vậy. Binh lính, với sự đồng tình của Tigre, giơ vũ khí lên và gầm vang tiếng hét xung trận. Với cảnh tượng đó làm nền, Tigre truy lùng Batan, tay kéo dây cung căng hết mức.

Anh lập tức tìm thấy Batan, nhưng y đang bỏ chạy cùng với một vài binh lính Thenardier. Dù hình bóng của hắn chỉ còn chấp chới trong tầm mắt, Tigre không vì thế mà bỏ qua được.

Vào lúc đó, khả năng tập trung của anh được đẩy lên cao độ bởi sự giận dữ, phấn khích và căng thẳng đang quay cuồng trong tâm trí. Anh lắp luôn ba mũi tên và kéo dây cung lại, bắn chết tươi 3 lính Thenardier đang đứng thành một hàng. Không đợi dây cung hết rung, Tigre đã lắp ngay mũi tên mới và bắn.

Khi thân thể của Batan rơi xuống đất, một sự im lặng đến kì lạ trùm xuống chốn chiến trường. Binh lính của Batan và Chateauroux vừa mới phản bội giờ đây chỉ biết chôn chân đứng nhìn. Cả bên Thenardier lẫn Thiên Thạch Bạc đều tròn xoe mắt trước kỳ tích của Tigre.

Tigre kiêu hãnh thúc ngựa về phía trước và dõng dạc nói với binh lính của mình.

"Giữ vững trận địa! Nếu bây giờ mà rút lui, chúng ta sẽ không có được gì hết! Hãy cho tôi thấy mọi người đến đây để làm gì đi!"

Anh lấy thêm một mũi tên và bắn về tay Chỉ huy đứng gần nhất. Dù cách đến tận 200 arshin, anh nhận ra ngay đó là một Chỉ huy thuộc phe Thenardier dựa vào màu sắc phục.

Theo sau tiếng xé gió là tiếng da thịt bị đâm thủng đầy khô khan. Người này vừa mới còn chỉ huy hàng trăm binh lính, dù rằng chưa chắc đang chiếm vị trí quan trọng nào.

Tuy nhiên, điều này đã thay đổi cục diện chiến trường. Người của Batran lại cùng hò vang một lần nữa, như để tự cổ vũ mình và lấy lại nhuệ khí.

Bạch Ngân Lưu Tinh Quân vốn đang trên bờ đổ vỡ đã giữ vững được vị trí chiến đấu. Họ tiến một bước về phía trước, tay nắm lấy những thanh kiếm và ngọn thương còn đẫm máu. Đoàn quân lao lên về hướng quân Thenardier ở trên đồi, nuốt chửng người của Chateauroux và Batan trong nháy mắt.

Với sự có mặt của Chỉ huy toàn quân, tinh thần của họ được nâng lên đáng kể. Cuộc phản công quyết liệt của đoàn quân đã xoá đi vị trí thất thế trước đó; nhưng quân Thenardier vẫn ngoan cố chống trả, chúng dùng khiên để đỡ đòn, đâm thương về phía trước, và đôi lúc còn ném đá.

Dù Tigre vẫn chưa rời khỏi chiến trường, anh không có cơ hội để thể hiện hết tài năng dùng cung của mình.

Không có một người lính nào có thể sánh bằng với Ellen và Mira trong việc bảo vệ anh. Hết người lính hộ vệ này đến người khác ngã xuống. Trước cảnh kiếm thương lao về mình, Tigre không còn cách nào khác ngoài việc tập trung vào né tránh.

Những vết thương dần hiện lên trên khắp tay chân anh. Quần áo anh giờ nhuộm một màu đỏ của máu. Nhiều người lính đã tử nạn để bảo vệ Tigre.

Khi mặt trời lên đến đỉnh, quân Thenardier bắt đầu chậm rãi rút lui. Không phải là bị đẩy lui bởi sức mạnh của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân, mà là chúng được lệnh lui binh.

--- Đây chỉ là rút lui chiến thuật. Mình cũng nên nhanh chóng tập trung quân lại...

Tigre nhìn nên vầng thái dương mùa đông, tay vò lấy mái đầu đỏ mà thở dài.

Binh lính được dịp nghỉ ngơi trong chốc lát. Thương tích được chữa trị, nhưng ai bị thương nặng được mang ra khỏi chiến trường. Thức ăn và vũ khí được bổ sung thêm, nước uống được phân phát. Không có rượu vì uống vào sẽ khiến những vết thương ứa máu của họ tồi tệ hơn, và trước mặt họ vẫn còn một cuộc chiến khốc liệt.

Mọi người ăn những miếng bánh mì mỏng và cứng đanh, kèm theo chút rau. Không có thịt hay cá nào hết. Thay vì để phục hồi thể trạng của quân sĩ, việc này mang lại cho họ khát vọng chiến thắng và sống sót.

Trong khi duy trì sự căng thẳng của một cuộc chiến, đoàn quân được dịp ăn uống một chút.

Dù Tigre muốn gặp Ellen và những người vừa quay lại, anh không thể vui mừng trước những thương tích và hơi thở nặng nhọc của họ. Sự mệt mỏi của Mira không thể che giấu được, và Lim đang đỡ Ellen với một tấm lưng bỏng rát.

"Thứ lỗi cho tôi. Tôi chỉ có thể giết được lũ Suro."

Trong khi nữ Vanadis tóc bạch kim không thể chào đón anh với một nụ cười, giọng của cô vẫn hết sức tươi tắn.

Tigre đã để Massas lo việc chỉnh đốn hàng ngũ và hỏi Ellen cặn kẽ chuyện gì đã xảy ra. Không có thời gian dựng lều nên binh lính ngồi xung quanh họ.

Dù đã giết được ba con Rồng, bất ngờ là hai con Prani và Gara Dova vẫn còn sống. Mặt khác, sắc mặt của hai Vanadis u ám hẳn khi nghe đến tình hình của trung quân.

"Cậu là người đã bảo chúng tôi không được làm gì quá đà cơ mà."

Ellen đau đớn nhìn vào những vết thương chạy trên tay chân của Tigre. Hiện anh đã cởi bớt đồ ra để Teita băng bó.

"Đúng là vậy, nhưng tình hình lúc đó bắt buộc tôi phải làm như vậy..."

Mira cũng nhìn Tigre với ánh mắt vừa trách cứ vừa quan tâm. Lim cũng thể hiện sự quan ngại của mình.

"Ngài Tigrevurmud. Tôi thấy cần phải yêu cầu cậu đừng quá bận tâm đến trận chiến này nữa."

Trước giọng nói bình tĩnh của cô, Ellen và Mira cũng trấn tĩnh lại. Tigre thầm cảm ơn những gì Lim vừa nói. Cô đã bớt lạnh lùng với anh hơn mọi khi.

"Bây giờ tôi chỉ nói như vậy thôi. Tạm thời cuộc nói chuyện này sẽ được hoãn lại."

Điều này có nghĩa là cô sẽ trách anh tiếp khi nào có thời gian. Dù hối lỗi, anh cảm thấy tiếc là đã để Massas chỉnh đốn hàng ngũ. Tigre ngoan ngoãn chịu trận bằng một cái nhún vai.

"Tiện thể, tại sao Veda của các cô lại không có tác dụng?"

Mira đặt tay lên hông và nghiêng đầu.Ellen là người trả lời.

"Có lẽ sợi dây xích trên mình những con Rồng đó đã chặn Long thuật của chúng tôi lại."

"Chặn ư?"

Mira nhìn Ellen với ánh mắt nghi kỵ và tức giận.

"Tôi xin được nói trước điều này. Veda có thể bị ngăn lại."

"Thật không may là tôi không biết đến chuyên này."

Ellen quay sang nhìn Tigre.

"Thanh kiếm thiêng Durandal của Brune có một sức mạnh huyền bí chống lại được Long Thuật của tôi cũng như của Sophie."

Trong trận giao đấu với người đứng đầu Hội Hiệp sĩ Navarre, Hắc Hiệp sĩ Roland, chuyện như vậy đã xảy ra. Kể cả đó là đòn tấn công từ Long khí hay cây cung của Tigre, Durandal vẫn không hề sứt mẻ.

"Chúng ta không thể biết được nó được làm từ gì, nhưng thanh kiếm đó xem ra được rèn bằng một loại kim loại nào đó. Không quá ngạc nhiên nếu có thể dùng thứ kim loại này để làm dây xích."

Ellen có thể bình tĩnh suy nghĩ và nói đến nước này là vì đây là lần thứ hai cô gặp chuyện như vậy, nhưng phản ứng của Mira thì không được như vậy.

"Nếu những gì cô nói là đúng, xem ra sẽ rắc rối đây..."

Mira rền rỉ một tiếng từ tận đáy lòng.

Dù là Vanadis, thân thể của họ vẫn chỉ là máu thịt mà thôi. Chỉ cắn lĩnh phải một chiếc móng vuốt Rồng vào người thì đến cả xác cũng không còn nguyên vẹn.

"Chúng ta có hai lựa chọn."

Ellen nói cùng với một nụ cười đầy tự tin.

"Nói nhanh lên. Lúc này thời gian còn quý hơn cả vàng đấy."

"Ludmira-sama nói đúng đấy, Eleanora-sama ạ."

Trong khi bị công kích từ hai phía, Ellen quay sang cầu cứu những người còn lại. Tigre chỉ lắc đầu, còn Teita ngờ vực nghiêng đầu trong khi lúi húi cuốn băng cho Tigre. Ellen thở dài.

"Không quan trọng. Chúng ta có thể thử cắt dây xích trực tiếp. Dù không biết làm từ gì, Long thuật của chúng ta sẽ phát huy tác dụng một khi xử lý được đống dây đó. Nếu điều đó là không thể thì ta sẽ đánh thẳng vào hai con Rồng đó. Dù đúng là dai thật, ít nhất chúng cũng phải sứt mẻ nếu bị Ngân Thiểm của tôi hoặc Hộ Liên của cô đánh trúng."

"Và cách thứ hai?"

"Chúng ta hạ sát kẻ điều khiển Rồng."

Ellen nở một nụ cười đầy quả cảm.

"Khi đứng gần con Rồng, tôi đã nhiều lần nghe thấy một tiếng động kì lạ. Có thể có ai đó đang đưa ra chỉ dẫn cho những con Rồng. Tôi không nhận thấy bất cứ dấu hiệu của một mệnh lệnh được đưa ra cả."

Lim cũng đồng tình. Cô nhớ lại là không thấy ai ở gần đó hoặc trên người con Rồng ra lệnh cả.

Vậy mà đám Rồng lại không động đậy gì cho đến tận khi quân Zhcted đến gần. Thêm nữa, chúng còn tấn công cả binh lính của Thenardier.

"Trong khi con Rồng đang giao đấu, tôi sẽ dùng Arifal để tìm kiếm âm thanh đó và xử lý kẻ tạo nên nó. Khi không thể điều khiển được Rồng nữa, chúng sẽ không dám dùng đến chúng nữa. Như vậy, chúng ta ---"

Ellen chợt nhìn sang Tigre như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

"Nếu có thời gian như vậy, cậu hãy nghĩ xem cách nào để chống lại đối phương đi."

Cô chặn họng Tigre trước khi anh kịp nói gì.

"Được rồi. Cứ để chuyện Rồng cho chúng tôi lo. Cậu hãy tập trung vào Công tước Thenardier đi."

Mira cũng tìm cách chọc ghẹo anh, và Ellen lại nâng lên việc đó thêm một bậc.

"Tigre. Cậu là Chỉ huy toàn quân. Đó không phải là vai mà Lim hay tôi có thể thay được. Tôi ngờ là cả ngài Massas hay Regin cũng không thể."

Nếu là Ellen và Mira, vốn là người ngoài nước, trở thành Tổng chỉ huy, binh lính người Brune sẽ không đời nào nghe theo họ. Dù Massas là một người đáng tôn trọng, ông không có mấy thẩm quyền, và vị trí của Regin lại quá bấp bênh.

"--- Tôi hiểu."

Tigre gật đầu. Anh sẽ làm việc này vì Ellen and Mira, Lim, Massas, Batran, Teita, Rurick, và Gerard. Anh sẽ hoàn thành trọng trách của mình.

--- Nhưng đây vẫn là một vấn đề hóc búa.

Dựa vào trận đánh ban nãy, Thenardier sẽ đặt ra một chiến thuật mới. Anh cần phải chiến thắng trong cuộc đấu trí với một Công tước Thenardier có tuổi đời dài gấp đôi so với anh.

"Vậy thì... Tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị đây."

Lim rút một tấm bản đồ ra và nói với một giọng và cử chỉ có phần không được tự nhiên. Nhận ra cô đang cố thư giản theo cách riêng của bản thân, Tige chỉ gật đầu cùng với một nụ cười.

"Có gì tôi xin được trông cậy vào cô."

.

Sau 4 tiếng, hai bên lại bắt đầu cuộc giao tranh. Mặt trời đã ngả sang hướng Tây, bầu trời cũng sắp chuyển thành màu đỏ tía.

Quân sĩ của công tước Thenardier đã giảm xuống chỉ còn 20.000 người. Tổng số binh lính tử trận và thương nặng là 2.000 người, nhưng những người bị thương nhẹ cũng được chuyển hết về hậu phương. Dù hai bên cánh không có mấy thay đổi, trung quân phần nào đã suy giảm đi.

Hai con Rồng tối quan trọng hiện đang đứng sau quân chủ lực, và Công tước Thenardier còn đứng sau cả đó.

Ở bên kia, Bạch Ngân Lưu Tinh Quân có tối đa là 16.000 người; tuy nhiên, những ai bị thương nhẹ đều phải ở lại chiến trường. Nhuệ khí của họ hiện đang rất cao. Tigre đã trừng phạt những kẻ phản bội ngay trên chiến trường, và mỗi khi dây cung của anh rung lên là lại thêm một kẻ thù ngã xuống.

Quân số không chỉ là điểm khác biệt duy nhất.

Đoàn quân Thiên Thạch Bạc đã rút lui đáng kể. Cánh trái ở lại trên đồi, trung quân lập đội hình hình cột ở dưới chân đồi.

Binh lính thuộc trung quân còn không được trang bị đầy đủ.

Chủ yếu là những người mặc giáp da, những ai vác thương thì không có kiếm bên hông, ai cầm kiếm thì lại không có lá chắn. Quân sĩ thiếu tính đồng bộ đến tồi tệ, vũ khí thì cái nào cũng có phần hư hỏng.

"... Ngươi nghĩ đối phương đang định làm gì?"

Sau khi nhận báo cáo từ trinh sát, Công tước Thenardier quay sang hỏi Steid, người trợ tá của mình. Dù cũng hỏi câu đó với các tướng sĩ, họ chỉ thoả mãn với ý nghĩ là kẻ địch không còn có đủ trang bị do một Bá tước vùng nông thôn không thể nào tiếp tế thêm được nữa. Ông ta không thoả mãn với câu trả lời đó.

"Các Hiệp sĩ sẽ từ bên trái lao xuống."

Cánh quân Hiệp sĩ có sự cơ động và khả năng xung phong đầy uy lực. Họ có thể thực hiện một đòn xung kích mãnh liệt để trợ giúp đồng minh của mình sau khi quan sát chiến trường trên đỉnh đồi.

"Nếu là vậy, tại sao không đặt quân Zhcted lên đồi?"

"Quân Zhcted đã vốn mạnh rồi. Họ có thể đánh vào một trong hai cánh ngay từ đầu và rút đi trước khi chúng ta kịp đưa Rồng tới."

"Thế còn trang bị của cánh quân chủ lực của chúng?"

Steid không trả lời ngay, như muốn cố tìm ra một kết luận mà bản thân chấp nhận được.

"Tôi ngờ là chúng lại không kiếm nổi đủ vũ khí. Có thể là..."

Người phụ tá tóc vàng, mắt xanh tiếp tục nói.

"Để tránh một trận chiến với Rồng, tốt hơn hết là tạo ra một tình huống sao cho cả địch lẫn ta đều rơi vào cảnh hỗn chiến. Ý chí chiến đấu của họ đã được nâng lên như vậy, nên khả năng đây sẽ là một trận đánh giáp lá cà."

Thenardier khoanh cánh tay to lớn của mình vào và suy nghĩ những gì Steid vừa nói. Y cho rằng điều đó là có thể, nhất là khi đối phương rõ ràng đang muốn chủ động giao chiến. Đó cũng có thể chỉ là khoa trương, vì gặp Rồng là họ sẽ rút đi ngay. Công tước đã tính đến tận nước này.

Một lần nữa, y lại nhìn về đối phương ở đằng xa.

--- Hắn ta sẽ câu giờ bằng một trận hỗn chiến ở giữa trong khi hai bên trái phải ập vào tấn công. Khi thấy Rồng thi lại cho quân rút đi. Liệu hắn có định tìm đến ta chăng?

Ông ta không tìn là Tigre sẽ rút lui vì anh là một kẻ hèn nhát, và cũng không chấp nhận việc Tigre không kiếm được đủ vũ khí. Anh là một đối phương và một thế lực phát triển hết sức nhanh chóng. Mới nửa năm trước, Tigre chỉ đứng đầu vỏn vẹn một trăm lính. Chắc chắn anh đang có một kế hoạch trong đầu.

"Được rồi. Chúng ta sẽ thực hiện theo kế hoạch đã định."

.

Gió ngày càng lạnh lẽo hơn, mây ngày càng kéo dày đặc.

Đây là trận chiến thứ hai trong ngày. Thay vì tiếng hò reo. một hồi kèm vang lên từ trung quân Thenardier đánh dấu sự bắt đầu của cuộc phân tranh.

Quân Thenardier bắt đầu xuất hiện những di chuyển lạ lẫm. Một số nhanh chóng đi sang bên trái hoặc bên phải, số còn lại thì theo sau.

Một con đường lớn được mở ra giữa hai cánh quân Thenardier, đủ rộng để hai con Rồng dễ dàng đi qua.

Một âm thanh cổ quái, tựa như tiếng sáo, vang dội trên khắp chiến trường. Dù không đến được tai nửa số người ở đó, những ai nghe thấy đều cảm thấy đau đớn đến độ nhăn nhó mặt mày.

Tuy nhiên, cảnh tượng 2 con Prani và Gara Dova lao nhanh qua hai hàng quân Thenardier đã xua tan đi mọi ý nghĩ về thứ tiếng động đó khỏi đầu những ai nghe được.

--- Vậy ra là chúng dùng đến cách này...!

Đằng sau trung quân của phe Thenardier, một tiếng hò reo to lớn dội lên. Tigre nhìn chằm chằm vào hai con quái thú khổng lồ như hai trái núi đang dần bước tới.

Làm thế nào để có thể đưa Rồng vào thực tiễn? Dù Tigre nghĩ ngợi rất nhiều về điều đó, anh chỉ có thể suy ra được hai phương pháp.

Một là mang ra ngay từ đầu trận và dùng vũ lực đánh chiếm doanh trại đối phương. Cách khác là coi Rồng là lực lượng dự bị dành cho cuối trận.

Thực tế còn một cách thứ ba nữa. Ở trận đánh đầu, Rồng được đặt ở sau quân chủ lực làm mồi nhử vì Vanadis là một thực thể có thể đối đầu với chúng. Các Vanadis sẽ bị nhử vào và bao vây. Đó là một kế sách xảo quyệt, vì, kể cả khi không còn cách nào để đánh bại những con Rồng, các Vanadis vẫn phải lao vào cái bẫy.

--- Thế nhưng, kế hoạch mà Ellen và Mira đang định tiến hành rất nguy hiểm.

Ellen và Mira thừa sức đánh bại ba con Địa Long, nhưng họ khong thể đương đầu với Prani và Gara Dova. Thenardier không bỏ lỡ điều này. Y đã chứng kiến diễn biến ở trận đầu tiên và vạch ra một kế hoạch khác.

--- Ông ta sẽ dùng một kế hoạch khác, vì Thenardier biết những đòn tấn công của Ellen và Mira không phát huy tác dụng được trước những con Rồng đó.

Vì biết điều đó, Thenardier sẽ chọn một trong hai cách còn lại.

Massas tin rằng Công tước sẽ không hành động cẩn trọng.

"Đúng là Công tước vẫn còn Rồng Hai Đầu và Hoả Long, nhưng ông ta đã để mất ba con Địa Long. Để xoá đi nỗi sợ trong binh lính dưới trướng, ông ta sẽ mang Rồng ra ngay từ đầu trận. Khả năng là Thenardier sẽ tấn công binh lính Ganelon trước."

"Tôi đồng ý với Ngài Massas. Từ trận đánh trước, rõ ràng là rất khó để dùng Rồng trong khi hai bên loạn chiến."

Lim cũng lên tiếng theo. Với hai ý kiến như vậy, Tigre bắt đầu lên kế hoạch đối phó. Biết là một canh bạc nguy hiểm, nhưng để qua mắt một con người đầy quyền lực như Công tước Thenardier, đó là điều không thể tránh khỏi.

"Rút lui!"

Giây phút anh nhìn thấy hai con Rồng, Tigre thét lên. Massas và Lim, thay vì ra lệnh, vẫn bình tĩnh và thản nhiên như thường.

Trung quân của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân bắt đầu rút lui với tốc độ khiến cho đối phương phải ngạc nhiên. Một từ để miêu tả cảnh tượng này là hỗn độn. Họ mặc kệ hàng ngũ của mình, vứt bỏ khí giới, quăng cả mũ giáp, và chạy tán mạng khỏi những con Rồng.

Đó là một hành động nhục nhã mà bên Thenardier không thể ngờ đó lại cùng từ một đối phương họ vừa giao chiến với cách đó không lâu. Binh lính Thenardier không biết làm gì ngoài đờ đẫn nhìn. Hai con Rồng được lệnh đuổi theo đoàn quân Thiên Thạch Bạc. Hàng tá người không chạy kịp bị chìm trong biển lửa hoặc nuốt sống bởi hai đầu của Gara Dova.

Một số người vấp ngã, xương cốt họ nát vụn khi bị Rồng giẫm phải. Số khác thân xác tan nát trước móng vuốt của con thú dữ.

Chỉ cần hụt hơi một chút hay loạng choạng một tí là một cái chết khủng khiếp sẽ chờ đợi họ ngay.

Cách đó vài trăm arshin, hai người cưỡi ngựa, tựa như một bóng đen dữ dằn, phi nước kiệu xông thẳng vào giữa chiến trường. Một cơn gió gầm thét trên thanh kiếm, và một luồng khí băng giá lơ lửng bên mũi thương.

Nhận thấy sự xuất hiện của đối thủ mới này, hai con Rồng lần đầu tiên dừng bước lại.

"Được rồi, chúng đã dừng lại. Đã đến lúc phải dạy cho chúng một bài học nhớ đời."

Cô gái tóc bạch kim bình tĩnh xuống ngựa và vác thanh kiếm của mình lên vai. Miệng cô đang nở một nụ cười.

"Cái tiếng đó vọng đến tận cả đây, nhưng điều đó không quan trọng. Rốt cuộc chúng ta cũng sẽ lôi cổ hắn ta ra thôi."

Đối mặt với hai con Rồng là một thiếu nữ trên tay quắp một ngọn thương. Cô cũng xuống ngựa và ngước mắt nhìn lên.

Ellen và Mira, hai nữ Vanadis.

Xa xa, đoàn quân Thiên Thạch Bạc vẫn tiếp tục rút lui. Hai người giờ đây đang đứng trên một vùng vung vãi đầy những khí giới. Họ lặng lẽ đợi dấu hiệu rằng toàn quân đã lui về.

Hai hàng quân, sau khi chạy được một quãng đủ xa, bắt đầu hội quân lại. Họ dừng lại lấy hơi, nhận thêm binh khí, và chỉnh đốn lại hàng ngũ. Một đạo do Tigre cầm đầu trong khi Massas chỉ huy đạo kia.

"Ngài Massas. Cầu cho may mắn chốn chiến trường phù hộ ngài."

Tigre và Massas bắt tay nhau.

"Cả ngài nữa. Limlisha, mong cô đừng có để ngài chỉ huy làm gì liều mạng."

"Đã rõ."

Lim lạnh lùng gật đầu ở bên cạnh Tigre. Chàng trai trẻ lúng túng luồn tay lên mái tóc đỏ để che đậy sự xấu hổ của mình. Thay cho các Vanadis, Tigre sẽ tiếp viện cho cánh quân bên phải cùng với quân Zhcted, trong khi Massas sẽ đến giúp đạo quân trên đồi để yểm trợ cánh trái.

Đột nhiên, Tigre ngoái mặt lại và suy nghĩ về sự việc đang diễn ra cách đó một quãng. Anh đang nghĩ tới trận đánh vô lý mà Ellen và Mira khởi xướng.

Mặt anh lộ rõ vẻ căng thẳng, tay anh nắm chặt lấy cây cung. Đúng lúc đó, có cái gì đó vỗ nhẹ lên lưng Tigre.

"Ngài Tigrevurmud. Đến lúc khởi hành rồi."

Đó chính là Lim. Tigre sực tỉnh và quay người lại. Dù vẻ mặt và giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như thường lệ, hiếm khi nào cô lại vỗ lên lưng anh như vậy.

"Nếu Eleanora-sama và Ludmira-sama không tập trung vào trận đánh được, hai ngài ấy sẽ trách ngài đấy."

"Ác thế... Nhưng chẳng phải cô cũng sẽ trách tôi sao?"

"Vì như vậy thì tôi cũng chưa làm tròn bổn phận của người chỉ huy, nên tôi cũng sẽ bị trách cứ."

Lời nói chân tình của cô xua tan mọi điều chần chừ và căng thẳng khỏi đầu anh.

Tigre vững tâm lại và nắm lấy yên cương. Anh mỉm cười với Lim.

"Cảm ơn cô."

"Tôi chỉ làm những gì một phụ tá cần làm thôi."

"Vậy ư. Đi thôi nào, Limlisha-sensei.”

Trước lời của anh, vốn chỉ là một câu đùa trêu, Lim ngượng chín mặt. Kể cả không nhìn, Tigre cũng dễ đoán được phản ứng của cô ra sao. Vị tướng trẻ tuổi dõng dạc nói với quân sĩ của mình.

"Đã đến lúc phản công."

.

Cuộc chiến giữa Vanadis và Rồng đang dần tiến tới hồi kết.

Bên Vanadis không còn đánh một đấu một như trước. Hai người cùng hợp sức tấn con con Hoả Long, dùng chính con Rồng làm lá chắn trước những đợt công kích của con Rồng Hai Đầu. Đây là một cuộc giao chiến mà họ là người chiếm thế thượng phong.

"Hắc Hiệp sĩ Roland là một đối thủ đáng sợ hơn nhiều ---"

Ellen tự nhủ với mình trong khi đâm kiếm vào chân trước của Prani. Một tiếng động tựa như đá bị nghiền nát vang lên khi thanh kiếm bọc trong gió của cô đập vỡ lớp vảy. Một dòng máu đỏ thẫm lập tức phun ra và đông lại bởi nhiệt độ cơ thể của con Rồng, tựa như như nham thạch tuôn trào. Đó là một cảnh tượng rất kì lạ.

Con Rồng Lửa gầm rú một tiếng đầy đau đớn. Nó dùng chân trước quét ngang về phía trước và dùng đuôi đập thình thịch xuống mặt đất, miệng nó phun lửa dọc ngang đất trời. Đó là một cơn cuồng loạn đủ để làm cho con Rồng Hai Đầu phải lui lại vài bước.

Tuy nhiên, móng vuốt sắc nhọn, cái đuôi lớn như thân cây có thể càn quét mọi thứ cản đường, và ngọn lửa nóng rực đều bị bức tường băng và gió cản lại.

"Cái làm cho Roladn trở thành một đối thủ khó khăn không phải là kĩ năng mà là ý chí chiến đấu của anh ta. Roland không thể nào mạnh mẽ như vậy được nếu chỉ có mỗi khả năng chặn được Veda."

Con Rồng này không phải là một đối thủ mạnh mẽ. Dù ngọn lửa kia có thể thiêu rụi mọi thứ thật sự nguy hiểm, gió và băng vẫn cản được nó. Dù cơ thể của Ellen vẫn đau nhức bởi những vết bỏng, cô không vì thế mà chậm bước tiến.

Tuy nhiên, hai bên vẫn còn ở thế giăng co. Dù có nhiều cơ hội, sợi dây xích vẫn không hề sứt mẻ.

"Có khi để giết nó thì cắt qua lớp vảy sẽ dễ dàng hơn..."

Mira lên tiếng.

Họ liền vờ tập trung vào sợi dây xích quấn quanh người con Rồng. Sau khi Ellen dùng gió để thực hiện một loạt những đòn liên hoàn chớp nhoáng lên người con Prani trước khi lùi lại, Mira mới lao lên, đâm sâu vào ngực con mãnh thú trước khi con Rồng kịp phun lửa.

Mira thốt lên một tiếng. Cùng lúc đó, một cơn gió nổi lên.

Cơ thể bé nhỏ của nữ Vanadis tóc xanh như nhảy múa trên không trung, tay cô vẫn cầm lấy ngọn thương của mình trong khi cô né tránh nguy cơ bị lửa đốt cháy.

Nhưng đó lại là một cái chết đầy thật vọng, một cái chết im lặng. Không có ngọn lửa nào tuôn ra từ cái lò lởm chởm những răng kia, thậm chí đến cả một cái giẫy chết cũng không.

Mắt con Rồng mở to ra, nơi nó ngã xuống trở nên đen thui do nhiệt độ gay gắt toả ra từ xác của con Prani. Một ngọn lửa chập chờn thoát ra từ mồm con Hoả Long.

Cả hai không vì thế mà có thời gian nghỉ ngơi sau cái chết của con Rồng Lửa. Con Rồng Hai Đầu xông lên về phía họ, hai đầu của nó gầm lên một tiếng nhức nhối.

Hai hàm răng lởm chởm những nanh đủ sức xé nát cả đá và sắt từ hai phía lao vào hòng ngoạm lấy Ellen. Vết bỏng sau lưng khiến cô bị chậm lại mất một khoảnh khắc.

Dù né được, Ellen vẫn bị hàm răng của con Rồng cắn xượt qua. Một vết rách hằn lên trên da thịt cô. Cả người cô bị cuốn vào một cơn cuồng phong đầy mãnh liệt trong khi Ellen bị quăng xuống mặt đất.

“Eleanora...!”

Mira nhanh chóng chạy ra và đánh vào cổ bên trái của con Gara Dova. Tuy vậy đầu bên phải của nó vẫn quay sang tấn công Ellen đang nằm trên mặt đất.

"Cút đi!"

Một ngọn thương băng do Mira phóng ra trong khi cô hét lên đầy giận dữ, đẩy văng cả cổ con Rồng ra đằng sau. Trong khi Ellen lăn lộn hòng né tránh, cô đâm thẳng kiếm về phía trước. Cái đầu bên phải của con Gara Dova rơi chúi xuống mặt đất, hất tung cả đống đất cát lên.

Đầu bên trái của nó gầm gừ và di chuyển đầy dữ dội. Mira bực bội nhìn, vết thương trên người con Rồng nhỏ hơn là cô tưởng.

"Thứ này còn cứng hơn bất cứ con Địa Long hay Hoả Long nào..."

Mira nguyền rủa sợi dây xích lơ lửng trên cổ con Rồng Hai Đầu .

"Để xuyên qua được sẽ khó khăn đấy..."

Ellen uyển chuyển kéo giãn khoảng cách với con Rồng ra trong khi phủi bớt đất bụi bám trên mái tóc bạch kim của mình. Cô lên tiếng gọi Mira.

“Ludmira. Hãy giúp tôi."

"Cứ nói."

Mira đáp lại bằng một giọng đanh gọn. Dù ngạc nhiên, nụ cười của Ellen hiện rõ ở trên cả đôi mắt đỏ rực của cô.

"Hôm nay cô thành thật lắm đấy."

Thường thì cô có thể còn không thèm nghe đến nội dung lời yêu cầu. Nữ Vanadis tóc xanh đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai.

"Tôi hy vọng đó là một đề nghị tuyệt vời. Nếu như dở thì tôi sẽ có cái để chế giễu đó."

Ellen đứng gần lại và thì thầm vào tai Mira. Dù có vẻ là con Rồng không hiểu tiếng người, trên chiến trường mọi sự đề phòng đều là cần thiết. Đúng như những gì cô nghĩ, mặt của Mira méo xệch lại trong khi vô tình cau mày.

"Cô muốn tôi thả nó vào một cái hố do cô đào trên mặt đất, và dùng băng bịt kín nó lại."

"Không thể đảm bảo là nó sẽ chết được. Ý tưởng của tôi xem ra không thuyết phục cho lắm, nhưng tôi sẽ giết nó bằng chính thanh kiếm và đôi bàn tay này. Cô có kế hoạch nào hay hơn không?"

Mira lắc đầu không đáp lại, cho thấy sự đồng tình của cô. Nhìn về con Gara Dova, Ellen hét lên.

“Arifal!”

Đáp lại ý chí của chủ nhân mình, một luồng sáng xanh hiện lên trên lưỡi kiếm. Thân thể của Ellen được bọc trong một cơn cuồng phong, hất tung đất cát lên trời. Ellen và Mira cùng lao lên về phía trước.

Con Rồng Hai Đầu gầm lên và tấn công, nhưng Ellen còn nhanh hơn cả thế. Tiếng bùng nổ của gió và không khí vang vọng đến tận cả những cánh rừng. Hai người cùng nhảy vọt lên trời trước khi móng vuốt của con thú cắm ngập xuống đất.

Con Rồng ngạc nhiên khi cảm thấy đau nhói ở chân trước. Nó rút chân khỏi mặt đất và điều chỉnh lại tư thế trong khi Ellen và Mira từ trên trời nhìn xuống.

"Tốt hơn hết là đừng có tranh cãi gì trên không."

Đỡ bởi ngọn gió do Ellen tạo ra, Mira rút cây Hộ Liên ra.

"Shero Zam Kafa, Bầu Trời Băng Giá!"

Ngọn thương băng tạo ra vô số những tinh thể băng từ không trung rợi như trút nước xuống con Rồng.

Số băng này có thể thổi tung một người thành hàng mảnh. Vậy mà, con Gara Dova chỉ bị có vài vết trầy xước trên lớp vảy của mình. Dù lảo đảo, nó vẫn đứng vững lại được và nhìn về Mira, nhận thấy mối đe doạ trước mắt.

Cùng lúc đấy, con Rồng cũng nhận thấy người thứ hai không còn ở trên trời nữa.

Ngay sau đó, con mãnh thú cảm thấy có cái gì đó nhỏ bé đâm vào nó ở phía sau.

"Chỉ cần một chút đà thôi là đủ để gửi ngươi thứ này."

Ellen đang quỳ gối sau lưng con Rồng Hai Đầu. Tóc cô vương đầy những bùn đất. người cô chi chít những vết thương, nhưng cô vẫn cười đầy dũng cảm. Thanh kiếm đang được hai tay cô cầm chặt đã đâm xuyên qua lớp vảy để đi vào trong người con Rồng, cắm lút gần tới cán.

Với sức mạnh của con thú đã dần đuối đi, họ mới có thể gây sát thương tới lớp vảy của nó. Nhưng nếu Ellen chỉ dùng Long Thuật của mình, sợi dây xích đen kia sẽ chặn lại ngay.

Vì vậy, nhờ vào đà từ trên cao, tăng cường bởi gió của Arifal, Ellen lao thẳng vào con Gara Dova bằng một tốc độ đáng sợ. Con Rồng không kịp phản ứng bởi con mưa băng do Mira tạo ra.

Dù đã đâm xuyên được lớp vảy Rồng, bản thân cô cũng bị thương bởi gia tốc điên cuồng đến độ cô đã mất ý thức trong giây lát. Dù vậy, nữ Vanadis tóc bạch kim vẫn gồng mình chịu đựng.

Cô hít một hơi sâu và vận sức vào tay.

--- Nếu như từ ngoài không được, đã vậy thì ta sẽ từ trong đánh ra.

"Ley Admos --- Trảm Phong!"

Một cơn bão từ Arifal phóng ra vào trong người con Rồng. Da thịt của nó bị khoét rỗng, xương cốt bị đập nát. Mọi thứ trong người con Rồng đều bị nghiền thành bột.

Một chất lỏng màu đen trào ra từ hai cái mồm của con thú. Con Gara Dova ngã xuống, người của nó co giật trên mặt đất.

Ellen bị ném về một bên cùng với Arifal. Thanh kiếm bọc chủ nhân của nó trong gió và nhẹ nhàng đặt cô xuống đất. Sau khi cây kiếm ngừng sử dụng sức mạnh, với mục tiêu tiêu diệt con Rồng Hai Đầu thành công, Ellen rơi phịch xuống.

"... Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc."

Mira đi về phía Ellne, cây thương Hộ Liên vác lên vai. Dù vậy, cô không phải là hạng người thích khoe khoang chiến thắng.

Trước xác chết của hai con Rồng, hai cô gái cảm thấy như bị cơn mệt mỏi bao trùm lên người. Họ có sức mạnh đánh dẹp được cả ngàn binh lính, nhưng chưa bao giờ trong đời họ lại thấy kiệt sức như thế này, về cả tinh thần lẫn sức lực.

"Cô có định đi giúp Tigre và những người khác không vậy?"

"Tôi không nghĩ là có thể giúp ai với tình trạng thế này."

Ellen tiu nghỉu đáp lại.

Con ngựa mà họ cưỡi lúc trước đã bỏ chạy từ lâu.

"Chúng ta đã làm những gì cần làm. Tất cả những gì tôi và cô có thể làm là để Tigre hoàn thành nhiệm vụ của cậu ấy. Ờ, chắc là tôi vẫn có thể đối đầu với 100 kỵ binh nữa nếu cần."

"Yếu vậy ư. Tôi có thể xử lý được tận 150."

"... Xin lỗi vì đã nhầm. Phải đến 200."

"Vậy à. Thế thì đi thôi nào."

Cuối cùng, hai người không dừng bước đi cho đến tận khi cuộc chiến kết thúc.

.

Trong khi Mira và Ellen giao đấu với hai con Rồng, Tigre đang dẫn đầu một cuộc tấn công quyết liệt ở bên rìa chiến trường. Anh đã cho người của mình nghỉ ngơi và chỉnh đốn hàng ngũ hai lần trước khi đến được vị trí của quân Zhcted.

Quân Zhcted hiện đang bị tấn công ở cả trước mặt lẫn mạn trái bởi đối phương. Thêm nữa, một nửa số quân từ trung quân của địch cũng quay sang đánh vào cánh còn lại.

Dù Rurick ra lệnh cho binh lính giữ nguyên thế phòng ngự, họ đang đi gần tới giới hạn. Tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tigre cho quân lao thẳng trước khi chợt dừng lại. Đây là lý do anh cho mọi người ngừng chân tới hai lần.

"Ném đá!"

Trước hiệu lệnh của Tigre, bộ binh của anh đặt vũ khí xuống đất và ném đá về phía quân Thenardier. Do đang chờ đợi một đợt xung phong, tất cả đối phương đều không kịp chuẩn bị trước đòn đánh này.

"Thật đúng là một quý tộc nông thôn. Hắn dám dùng tới cả đá. Đúng là không biết xấu hổ."

Kể cả là vậy, đợt tấn công của đối phương cũng vì thế mà khựng lại. Nhịp độ của chúng đã dần rơi vào rối loạn.

"Vậy là ngài đã đến. Tôi đang chờ đợi ngài."

Rurick mỉm cười rạng rỡ. Anh không để bỏ lỡ cơ hội để phản công này.

Tigre nhận thấy dự định của anh ta, và, với sự trợ giúp của Lim, bắt đầu một đợt tấn công mãnh liệt vào đối phương.

Quân Thenardier từ chỗ đánh quân Zhcted từ hai mặt giờ đây cũng lâm vào tình cảnh tương tự.

Thêm nữa, đoàn quân Thiên Thạch Bạc cũng đang rất sung sức. Sự tham gia của Tigre đã đẩy cao lòng dũng cảm của toàn quân. Đáp lại, quân sĩ đều chiến đấu gan dạ hơn. Về phần Tigre, anh bắn hạ ngay chỉ huy của đối phương chỉ bằng một phát.

Kể cả là không còn chỉ huy, điều đó cũng không tạo nên nhiều khác biệt. Tuy vậy, hình bóng của viên tướng cầm cung đen đủ để làm cho đối phương phải lưỡng lự, và quân Zhcted lại hò reo mỗi khi một mũi tên xuyên qua một kẻ thù.

“Silvrash! Silvrash!” (Xạ Tinh Thủ)

Quân Zhcted đã dùng lời tán tụng của Muozinel dành cho Tigre. Dù lạ tai đối với những người ở Brune, quân Thenardier chỉ có thể nghĩ rằng đó là một lời nguyền rủa nào đó. Binh lính nhanh chóng sụp đổ, quay lại, và chạy trốn.

Trong lúc đó, Massas đang đến tiếp viện cho đạo quân của các quý tộc và Hiệp sĩ ở cánh trái theo kế hoạch do Ngài Auguste thuộc Hội Hiệp sĩ Calvados vạch ra. Auguste là một Hiệp sĩ có quê quán ở Alsace, ông là một người bạn của Massas, cũng như là của Tigre.

"Ra vậy... Đúng là có gì đó kì lạ ở đây."

Massas đồng ý với đề nghị của Auguste và gửi ngay hiệu lệnh lên đỉnh đồi.

Chẳng bao lâu, binh sĩ thuộc Bạch Ngân Lưu Tinh Quân phòng thủ trên đồi cùng nhau kéo xuống đồi và hội quân với Massas.

"Không thể cố thủ nữa nên bọn chúng bỏ lại ư?"

Quân Thenardier, dựa vào hành động của Auguste, đã cho rằng đối phương sẽ không rời khỏi đồi. Chúng gửi hai đơn vị leo lên đồi, thi xem ai lên được đến đỉnh để cắm cờ trước.

Phe Thenardier bắt đầu chỉnh đốn lại đội ngũ ở trên đỉnh đồi để chuẩn bị tấn công kẻ thù đang ở bên dưới. Với vị trí ở trên cao, tinh thần chiến đấu của chúng được nhân lên gấp bội.

Cùng lúc quân Thenardier từ trên đồi lao xuống, binh sĩ Thiên Thạch Bạc ở dưới chân đồi được lệnh lui quân. Lá chắn của họ được giơ lên trước mặt, không để chừa một khoảng trống. Massas ra lệnh cho mọi người rút lui trong khi người của ông ở lại cầm chân bằng cách ném đá. Quân Thenardier cho là kẻ thù của chúng đã sợ hãi đến độ bỏ chạy trong vô vọng.

Ngay lập tức, một thay đổi nữa lại đến. Từ trên đỉnh đồi, một tiếng thét vang lên.

Mắt quân Thenardier quay ngược lại và nhận ra đồng đội của chúng, vốn đang ở trên đồi, giờ đây đang bị quân Thiên Thạch Bạc từ đâu thoắt hiện ra đẩy lui.

"Đầu tiên bỏ đồi lại, sau đó thu hút sự chú ý của đối phương sau khi chúng chiếm được ngọn đồi. Ngài Auguste sẽ đánh vu hồi và chiếm lại đồi một khi hàng ngũ của chúng dàn mỏng ra."

Massas tự nhủ với mình trong khi quan sát đối phương đang chìm trong cơn hoản loạn. Đó là kế hoạch do Auguste đề nghị khi nhận ra đối phương của mình không hứng thú gì trước lợi thế từ trên cao của ông trong khi phòng thủ ngọn đồi.

"Chúng tôi là Hiệp sĩ. Đi vòng quanh đồi sẽ không tốn nhiều thời gian, và đi lại thế này sẽ giúp lấy lại phần nào sinh khí."

Suy tính của Auguste hoàn toàn chắc chắn. Ông đã cho quân đi đường vòng và lẻn được ra đằng sau mà đối phương không hề hay biết. Lực lượng của chúng đã bị chia nhỏ ra bởi cuộc tấn công vào Massas, và giờ đây đồng đội trên đỉnh đồi của chúng đã tiêu tan. Mọi bước đi của chúng lúc bấy giờ đã bị hạn chế lại.

Sau một tiếng, quân Thenardier trước cảnh tiền hậu giáp công đã phải bỏ chạy. Một số rút đi ngay, số khác ở lại chống trả cuối cùng cũng phải đầu hàng. Đội hình đối phương nhanh chóng sụp đổ.

Massas không cho truy đuổi. Bầu trời phía Tây lúc này đã nhuộm một màu đỏ rực, và trên hết, người của ông đã không còn mấy nả sức.

Trong trận này, Công tước Thenardier 10 phần thì mất tứoi 2 phần quân cũng với toàn bộ 5 con Rồng.

Trong đó, một nửa tử trận và một nửa mất hút không quay lại. Số này hoặc là chết hoặc là bỏ chạy.

Thương vong của Bạch Ngân Lưu Tinh Quân thậm chí còn chưa chạm tới mốc 1.000 người.

Truyện Chữ Hay