-----------------
Trên thảo nguyên Ormea, nơi đoàn quân Thiên Thạch Bạc và quân Muozinel chạm chán, đi về phương Bắc bốn ngày đường là Pháo đài Perucche. Toà pháo đài được xây tại nơi có con đường chính chạy dọc Bắc - Nam giao nhau với trục đường Đông - Tây - nói cách khác, đây là một vị trí chiến lược.
Số lượng quân lính thủ thành ở đây lên tới 4.000 người.
Nhiều binh lính và chiến mã, vũ khí tuốt trần, hiện đang ở trong vô số lều bạt dựng xung quanh pháo đài.
Dưới bầu trời xám xịt của một bình minh đang tới gần, nhiều quân sĩ đang đi khắp nơi. Họ không có vẻ gì gan lì hay hào nhoáng cả. Một số vận trên mình những bộ giáp sắt không chừa một kẽ hở nào. Số khác chỉ mặc áo lông thú, và một số khác chỉ bận những bộ đồ thật dầy để chống chọi lại cái lạnh mùa đông.
Một số túp lều đã có phần cũ kỹ, sờn rách cả đống, trong khi lại có những ngôi lều đầy quý phái, như thể dành cho hoàng gia. Tất cả số lều đó nằm lẫn lộn vào nhau.
Tất cả đều thuộc về Bạch Ngân Lưu Tinh Quân. Như đã nói, tình hình hiện tại khá hỗn loạn. Lúc này có hàng loạt Hiệp sĩ cũng trú ở đây,
những người mang trong mình nhiệm vụ bảo vệ quý tộc và người dân xứ Brune khỏi kẻ thù từ những quốc gia khác.
Chỉ huy của đội quân hỗn hợp này là một chàng trai 16 tuổi.
Tên của anh là Tigrevurmud Vorn. Những ai thân thiết với anh gọi anh là Tigre.
Trong một căn phòng nằm sâu trong toà pháo đài, Tigre đang chăm chỉ làm việc, xung quanh anh là một dãy những chồng tài liệu. Ngồi bên cạnh anh là người bạn thân của người cha quá cố của Tigre, Massas Rodant, năm nay vừa bước sang 55 tuổi. Ông là một Bá tước già, từ trước đã chăm sóc Tigre bằng cách này hoặc cách khác.
"Sáng rồi ư...?"
Ngoài cánh cửa sổ mở, tiếng kêu của một con quạ văng vẳng vào tận trong phòng. Tigre tự nói với bản thân bằng một giọng đầy mệt mỏi. Sau khi làm việc liên tục suốt hai ngày, anh đang chấp chới chạm tới giới hạn.
Mái tóc đỏ của anh giờ rối tung cả lên vì thói quen vò đầu của mình. Những quầng thâm có thể dễ dàng nhìn thấy dưới đôi mắt của anh.
"Tigre. Cháu nên đi nghỉ cho đến khi bắt đầu cuộc họp chiến lược ngày hôm nay đi."
Massaas, vốn ở lại để giúp đỡ anh, không chịu nổi cảnh đó nữa và lên tiếng, Tigre, không giả vờ gì hết, đứng dậy đầy mơ màng và dụi mắt.
"Cảm ơn lời đề nghị tốt bụng của bác. Liệu một mình bác sẽ ổn chứ, Ngài Massas?"
"Ta đã làm một giấc từ tối qua rồi. Ta sẽ nghỉ ngơi sau khi xử lý chỗ này gọn gàng hơn một chút."
Sau khi quân Muozinel xâm lược rút lui, rất nhiều quý tộc đã đề nghị hợp tác với đoàn quân của họ, và nhiều lái buôn đã đưa ra hàng loạt mối giao dịch với họ. Bên cạnh những buổi nói chuyện, thương lượng và chỉnh đốn lại đoàn quân, anh còn phải xem xét hàng đống giấy tờ nữa.
Bên cạnh sự trợ giúp của Massas, hiện đang ngồi với anh, có khi Tigre đã suy sụp vì làm việc từ lâu nếu không có
Limlisha và Gerard góp tay giúp đỡ.
Tigre vừa mới liêu xiêu đi khỏi bàn thì Massas gọi giật lại.
"Xin lỗi nhé, Tigre. Trước khi về phòng, cháu có thể đánh thức quý cô Lurie được không?"
Quý cô Lurie ở đây là Lurmira Lurie thuộc Vương quốc Zhcted. Biệt danh của cô là Mira.
Trong khi đối đầu với quân Muozinel, cô đã dẫn quân giúp đỡ Tigre. Mira, đi theo quân Thiên Thạch Bạc, được giao cho một phòng trong pháo đài.
Tigre quay sang nhìn vị Bá tước già với một vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Bác cần cô ấy việc gì à?"
"Ta muốn bàn với cô ấy về việc sắp xếp lại khu trại. Ta suýt quên mất."
Hiện tại xung quanh pháo đài Perucche có rất nhiều lều trại và ngựa cưỡi, nhưng không ai được phép đi vào toà pháo đài. Trong số đó có những quý tộc hiềm khích với nhau từ trước. Thêm nữa lại còn cả binh lính Zhcted nữa.
Đặt những người không thân thiện ở gần nhau như vậy đương nhiên sẽ dẫn tới rắc rối. Vì thế, Tigre và mọi người phải làm hết sức để tránh xảy ra một kết cục như vậy.
--- Đành phải làm thôi...
Cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ, Tigre rời khỏi phòng, anh hiểu ý của Ngài Massas. Tigre cũng định nhờ ai thế chỗ cho bản thân, nhưng Mira là khách, và thêm nữa, là một cô gái. Trừ phi anh có việc cấp kíp, anh không muốn giao nhiệm vụ này cho người khác.
Khi tới được cửa phòng Mira, anh nhìn thấy một người lính Zhcted đang đứng gác ở ngoài.
--- Mình đã để Teita lo liệu mọi việc liên quan tới Regin rồi.
Anh không muốn để cô hầu gái tóc nâu phải gánh vác thêm việc gì nữa.
--- Nhờ Ellen thì khỏi nói rồi, và nếu nhờ Lim, không biết Ellen sẽ làm gì sau đó nữa...
Phòng Mira nằm ngay trên đường về phòng anh, nên đó là tại sao Ngài Massas lại nhờ anh như thế.
Anh vẫy chào những người lính gác để đáp lại cái chào của họ. Trong toà pháo đài này, Leonard, thủ lĩnh của hội Hiệp sĩ Perucche, đã cho tăng số lượng lính tuần tra lên trước lượng người đi lại ở đây tăng lên như vậy.
Khi đến được phòng của Mira, anh nhận thấy một người lính Zhcted đang đứng gác ở trước cửa phòng.
"Tôi sẽ báo lại là ngài đến."
Người lính lên tiếng, như thể đang chờ anh sẵn. Anh ta gọi vọng vào căn phòng, thông báo Tigre đến. Một giọng thẳng thừng đáp lại mời anh vào. Vẫn còn bối rối, anh bước vào cánh cửa rộng mở.
Bấy giờ mới chớm bình mình, trời còn tối đen, và căn phòng cũng không phải là ngoại lệ. Anh chỉ lờ mờ nhìn thấy một chiếc giường ở trong phòng. Hình như có ai đó đang chuyển mình trên đó.
"Thứ lỗi cho tôi vì vừa sáng sớm đã đến quấy rầy, nhưng tôi có thể vào được chứ?"
"Đương nhiên rồi. Kể cả là vấn đề nhỏ nhặt gì thì cậu cũng đâu có nói từ ngoài hành lang vào. Cậu cũng đâu phải là loại người dể người khác đưa tin hộ."
Đúng như những gì cô nói. Tigre tiến gần tới chiếc giường. Sau khi đã quen dần với bóng tối, anh dần nhận ra dáng vẻ của nữ Vanadis tóc xanh.
Anh mở tròn xoe mắt ngạc nhiên, đứng chôn chân tại chỗ. Cơn buồn ngủ của anh không cánh mà bay.
Mira đang ngồi trên giường, trên mình bận một bộ quần áo ngủ mỏng. Từ cái cổ thon thả, đôi bờ vai hơi nghiêng xuống, cho đến cả cặp gò bồng đảo của cô cũng lờ mờ ẩn hiện.
So với Ellen thì người của Mira nhỏ bé hơn, ngực cô phập phồng theo từng hơi thở. Chiếc chăn đắp trên hông kì lạ thay càng làm cho thân hình cô thêm phần rõ nét.
"Chuyện gì thế?"
Mira tò mò hỏi trong khi nhìn Tigre. Sau khi trấn tĩnh lại một chút, Tigre nhận ra giọng cô có phần như muốn trêu ghẹo anh. Anh không khỏi cảm thấy ngại ngùng.
"C, cô không thấy lạnh sao?"
"Việc đó không phải lo. Tôi có Lavias đây rồi."
Nhặt cây đoản thương đang dựa bên giường lên, Mira vuốt ve đầu mũi thương đầy yêu kiều. Ngọn thương phả ra một loạt nhưng tinh thể băng nhỏ, tạo cho căn phòng một không khí đầy huyền bí.
Hộ Liên là thứ vũ khí chỉ có thể được
sử dụng bởi một Vanadis. Đó là Viralt - Long khí - với quyền năng điều khiển cái lạnh.
"Nhưng nếu thấy lạnh như vậy, cậu có muốn sưởi ấm với tôi không?"
Tigre biết là cô đang chòng ghẹo mình, nên anh vặn lại ngay trong khi đánh mắt sang hướng khác.
"Nếu tôi nói có thì cô có cho tôi ngủ cùng không?"
Một nửa trong câu nói đó là dụng ý của anh. Đầu óc của Tigre hiện giờ chỉ muốn anh đánh một giấc ngon lành cho đến tận trưa.
"Tôi không phiền đâu. Mới đây chúng ta đã ngủ chung với nhau mà."
Cô đáp lại ngay cùng với một nụ cười. Tigre đành đầu hàng và nhanh chóng xin lỗi trước khi trình bày công việc. Cô chăm chú lắng nghe và nói rằng sẽ đi gặp Massas để xử lý vấn đề.
"Vất vả cho cậu quá. Ừm, ngủ ngon nhé, Tigre."
Sau khi đáp lại lời chúc ngủ ngon, Tigre quay lưng lại với Mira. Có lẽ vì cô mới tỉnh dậy, trông cô thực sự hết sức ngây thơ.
Nụ cười, bờ ngực và cặp đùi của cô đã in đậm trong mắt anh.
"Mà này, Tigre."
Tigre bắt ngờ khi bị gọi giật lại như vậy. Dù không thể tránh khỏi, anh đã nhìn thấy bộ đồ ngủ của cô. Anh quay lại trong khi đợi cô nói tiếp, nhưng những gì anh nghe thấy lại nằm ngoài mong đợi.
"Tôi nghe binh lính đồn là mấy ngày gần đây có một con ma lảng vảng ở trong toà pháo đài."
Tigre cau mày trước những lời bất ngờ như vậy. Dù đã chứng kiến rất nhiều thứ trong khi đi săn trong rừng núi, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì phi lý cả.
Tuy nhiên, thật khó ngờ là một lời đồn như vậy lại xuất hiện trong một toà pháo đài đông người như thế này.
"Hình như đó là một bóng ma của một người phụ nữ mặc váy trắng, dù tôi chưa bao giờ tận mắt thấy cả."
Tigre nghiêng đầu sang một bên đầy tò mò.
Hiện tại trong toà phái đài có tất cả là 5 cô gái: Ellen, Lim, Teita, Mira và Regin. Tất nhiên là không có ai trong số họ mặc váy trắng cả.
--- Liệu có ai thuê một người phụ nữ từ một làng mạc hoặc thị trấn nào đó dẫn tới hiểu nhầm không? Những chuyện như thế này không phải là không có, và với lượng người đông thế này thì sẽ càng cần thêm nhiều người chạy việc vặt hơn.
"Cảm ơn. Tôi sẽ cho điều tra chuyện này."
Cảm ơn Mira xong xuôi, Tigre rời khỏi phòng.
Sau khi anh nhẹ nhàng khép cánh cửa lại, Mira lặng lẽ quay mặt đi. --- Cậu ấy đúng là đồ đại ngốc. Dù vậy, không biết mình có hơi bạo quá không...
Nữ Vanadis tóc xanh chỉ định thử phản ứng của Tigre trước diện mạo của cô. Cô đã đoan chắc khoảng cách giữa Tigre và cô cũng như giữa anh và Ellen.
Dù chưa được thoả mãn cho lắm, cô cũng không có điều gì đáng phàn nàn cả. Mọi chuyện như hiện tại là tốt rồi.
Trong khi suy nghĩ những gì cần làm trong tương lai, Mira bắt đầu thay quần áo để đi xem xét việc Tigre nhờ cô.
.
Cùng thời điểm anh trở về phòng, hình ảnh của Mira đã biến mất khỏi đầu óc anh. Cơn buồn ngủ đã đuổi cái lạnh của buổi bình minh đi, kéo theo cả cái ý nghĩ đó.
Vừa thay quần áo và tháo giày ra xong, Tigre lên giường và phủ kín chăn lên người. Anh thiếp đi ngay lập tức.
Sau tầm một tiếng, khói bắt đầu bốc lên từ toà pháo đài trong khi những người đầu bếp nấu nướng. Những tiếng ồn ào ngày càng tăng bởi những binh lính chạy qua lại làm việc của mình.
Tigre vẫn tiếp tục ngon lành ngủ.
Bất chợt, có một cái gì đó xuất hiện bên Tigre. Những đợt sóng hiện lên, tựa như bản thân không trung đang bị bóp méo lại.
Tigre không vì thế mà tỉnh dậy, và những người lính đứng gác ngoài căn phòng cũng không hề nhận ra.
Từ khoảng không bị bóp méo kia, một hình bóng màu trắng thoát ra không một lời cảnh báo. Đường nét và màu sắc của cái bóng kia dần thành hình cho đến khi một hình người hiện ra.
Đó là một cô gái tầm 20 tuổi. Cô ta có một bông hồng trắng phơi phới cài trên mái tóc dài màu đen sắc xanh. Trên người cô là một bộ váy đầy tinh tế với một chiếc áo ngực đỏ, bên hông là một bông hoa hồng tím. Mặt cô ánh lên một nụ cười hiền dịu, toả ra một vẻ đáng yêu và đầy thanh nhã.
Tuy nhiên, thứ đang nằm trong tay cô gái lại tạo ra một hình ảnh hoàn toàn khác biệt.
Đó là một chiếc lưỡi hái khổng lồ, có lưỡi dài, cong màu đen và đỏ. Chiếc lưỡi hái tạo nên một không khí đầy bí hiểm và đáng sợ, to lớn như một chiếc móng vuốt Rồng.
Một vũ khí lớn như vậy so với cô gái mảnh mai kia thì quá mất cân đối, nhưng trong tay cô, xem ra cô ta không khác gì như vừa bước ra từ thần thoại.
Váy của cô mềm mại bay phấp phới, và, như một tiên nữ nhảy múa trong gió, cô tiếp đất đầy nhẹ nhàng. Kể cả khi đôi giày thêu hồng đỏ chạm vào mặt đất, không có một tiếng động nào vang lên cả.
Một bước, rồi hai bước. Nụ cười thuần khiết vẫn hiện trên môi cô.
Kể cả khi cô đứng cạnh giường Tigre, anh vẫn không mảy may thức dậy.
Cho dù có mệt mỏi thế nào đi nữa, Tigre vẫn sẽ tỉnh ngủ ngay khi nhận thấy bất cứ dấu hiệu kích thích hay thù địch nào, cũng như phản ứng lại khi ý thức được điều gì không chắc chắn. Bản năng từ những cuộc đi săn dài ngày và được rèn dũa qua chiến trận sẽ ngay lập tức đánh động anh kể cả khi đang nghỉ ngơi.
Người đẹp tóc đen kia đã hầu như xoá bỏ hoàn toàn được sự hiện diện của mình. Kể cả với chiếc lưỡi hái to như vậy, cô ta vẫn không đánh thức Tigre. Cô gái nhìn vào khuôn mặt đang say giấc nồng của Tigre.
Trong khi nhìn xuống mặt anh, cô nổi hứng muốn được chọc vào má anh và trò chuyện, nhưng làm như vậy là có rắc rối ngay.
Cô quyết định chuồn êm. Toà pháo đài này hiện đang có hai Vanadis, để họ tìm thấy cô ta là sẽ rắc rối ngay.
Thêm nữa, cô đã chơi đùa quá nhiều rồi.
Vì dành tận mấy ngày liền để nắm bắt hoạt động, lịch trình của Tigre cũng như kiến trúc của toà pháo đài, tin đồn về bóng ma của một người phụ nữ vận váy trắng đã lan truyền khắp nơi. Cô đã đạt được mục tiêu nhìn cận cảnh khuôn mặt của Tigrevurmud Vorn.
"Làm sao mà hai người đó lại chú ý tới người đàn ông này chứ..."
Tigre chợt hành động. Anh vung tay ra, nắm lấy một bên nhũ hoa nở nang bọc trong váy.
Cô vô tình cười khanh khách. Dù không động chạm gì vào anh và chắc mẩn là anh đã ngủ, Tigre vẫn chạm được vào ngực cô.
"--- Nếu là đang tỉnh thì tội bất kính như thế này đáng xử tử rồi đấy..."
Trong khi cầm cây lưỡi hái bằng tay trái, cô dùng ngón tay chọc vào má Tigre. Khoảng không giữa họ dần bị bóp méo, và, cũng giống như khi xuất hiện, hình bóng của cô mờ đi, màu sắc cũng phai dần.
Một lúc sau, người cô biến mất hẳn, không còn chút hiện diện nào nữa.
Tigre vẫn không mảy may nhận ra và tiếp tục ngủ cho đến tận trưa.
.
.
Mây bắt đầu tản ra trong khi vầng thái dương mọc lên, yếu ớt chiếu sáng xuống mặt đất.
Bây giờ vẫn còn hơi sớm để gọi là ban ngày. Hai cô gái trẻ, tầm 16,17 tuổi, mặc quân phục trên người. Một người treo kiếm bên hông trong khi người kia cầm thương trên tay.
Mũi thương được Mira cầm, cô là một Vanadis xứ Zhcted giống như cô gái đeo kiếm kia.
Với mái tóc bạch kim xoã ngang hông và cặp mắt đỏ bừng cháy đầy sinh lực, cô gái kia tạo nên một ấn tượng mạnh mẽ đối với tất cả những người nhìn thấy cô. Cô có tên là Eleanora Viltaria, và những ai gần gũi với cô, như Tigre, gọi cô là Ellen.
Cả hai đang nhìn về những người và ngựa đang qua lại giữa những căn lều nằm ngoài pháo đài.
"Nhìn cảnh này, tôi có cảm giác như là mình đã quay về Zhcted. Hy vọng là người của tôi vì thế mà cảm thấy thoải mái hơn."
"Với cô thì là như vậy, nhưng vài tháng đã trôi qua kể từ khi rời khỏi Leitmeritz. Cô nghĩ là đi xa lâu như vậy sẽ sớm có chuyện không?"
Ellen thở dài đầy bức bối trong khi Mira mỉm cười khiêu khích và nói với giọng đầy mỉa mai.
Thông thường, một Vanadis chỉ quỳ gối và thề trung thành trước Quốc vương Zhcted. Đương nhiên, vẫn có những suy tính và lý do riêng nhất định.
Tuy vậy, nếu ai đó thử nghĩ ra một lý do về sự xuất hiện của hai người, đó sẽ là Ellen và Mira đang giúp đỡ một người đàn ông trẻ.
Dù gì đi nữa, Ellen nhận lấy đòn khiêu khích của Mira và nhìn người của mình bằng một ánh mắt sắc lẻm.
"... Tôi rất biết ơn là cô đã quan tâm, nhưng thuộc hạ của tôi cũng không đến nỗi nào. Họ không phải là loại lo lắng về việc có quay về Leitmeritz hay không. Thế còn cô? Người của cô đã khóc lóc đòi về quê chưa?"
"... Ô hô. Tôi cũng khá lo đấy. Eleanora. Đó là điều cơ bản trong chiến tranh mà."
Mira, vốn thấp hơn Ellen, ngước mắt lên và hơi nghển cổ. Như muốn chọc tức Silvfrau - Ngân Thiểm Phong Cơ, Michelia - Hộ Liên Tuyết Cơ - lên giọng đầy gai góc. Hai người vốn có mối quan hệ đầy nguy hiểm, hệt như giữa sói và cáo, kể từ ngày mới gặp nhau.
Bên cạnh đó, giọng của hai người đủ nhỏ để chỉ mình họ nghe được, vẻ mặt của họ lại đầy nghiêm nghị, nên trông họ không khác gì như đang bàn bược chiến lược cho tương lai.
Tuy vậy đó không hoàn toàn là sai. Ellen và Mira đã gạt bỏ cảm xúc của mình và né tránh một trận chiến lớn. Cả hai người hiểu ảnh hướng tới nhuệ khí binh lính sẽ lớn ra sao nếu hai bên giữa ban ngày ban mặt lao vào đánh nhau.
"Cơ bản trong chiến tranh... Đúng vậy. Tất nhiên là cô nói đúng rồi."
Giọng của Ellen chợt tụt hẳn xuống và phát ra đầy yếu ớt. Mira, đang chờ phản công, hoàn toàn bất ngờ. Cô vô tình quay sang nữ Vanadis tóc Bạch Kim.
"Từ những gì tôi được nghe, Tigre đáng ra đã không thể chống chọi đủ lâu để được các Hiệp sĩ Brune cứu nếu không có cô. Cảm ơn cô, Ludmira ạ."
Mira lộ rõ vẻ hốt hoảng trước lời biết ơn đầy chân thành của Ellen. Trong khi đang nghĩ xem phải đáp lại ra sao, Ellen lại nói tiếp.
"Đó là tại sao việc của cô ở đây đã chấm dứt. Cô có thề quay về Olmutz và dành cả đời nhớ lại những ký ức tốt đẹp này trong khi thưởng thức món trà ưa thích của mình. Đi về, đi về đi."
Ellen phẩy tay như muốn đuổi cô ta đi, trong khi nói với giọng đầy sắt đá. Cô không quên che giấu cử chỉ của mình khỏi ánh mắt của binh sĩ.
Mặt Mira chuyển từ bàng hoàng sang giận dữ.
"C,cô phải biết xấu hổ chứ! Tôi vừa mới bắt đầu tin là cô có trái tim của một Vanadis, và giờ đây, thái độ trẻ con của cô đã chà đạp hết lên điều đó rồi."
Mira quát Ellen dù cố nén giọng lại hết mức. Ellen cũng thì thầm lại đầy tức tối.
"Những từ đó phải dành cho cô mới phải! Cô nên nghĩ lại về những gì mình nói đi, dù tôi cho là những lời đó rất hợp với bộ ngực trẻ con của cô lắm! A~ tôi cảm thấy có lỗi trước bộ ngực nhỏ bé kia quá."
Ellen, với một nụ cười bình tĩnh và cái nhìn dịu dàng trong đôi mắt đỏ, nhìn xuống cặp nhũ hoa của Mira. Đương nhiên là chúng không thể sánh được bằng Ellen.
"Cô, cô có chắc là ngực cô to hơn cần thiết không đấy?"
"Cô đã suy nghĩ kĩ chưa? Như thế là hơi khác với suy nghĩ được mất thông thường của cô lắm."
Ellen cười trong khi nhún vai. Mira đỏ mặt lên, nữ Vanadis cảm thấy ngượng ngùng khi bị nhìn thấu như vậy. Cô đã có trong đầu cả chục từ ngữ lăng mạ lại, nhưng nhanh chóng nuốt lại. Cô không thể bất cẩn lớn tiếng được.
Ellen và Mira đều quen thân với nữ Vanadis Sophia Obertas. Cô là người sở hữu một cặp đào tiên nở nang hơn cả Ellen, và nếu Mira nhỡ nói gì bất cẩn, khả năng là sẽ có vài điều không vui vẻ đáp lại cô.
"Mà này... Tigre vẫn chưa có động tĩnh gì cả."
Trong khi nhìn về những làn khói bốc lên nghi ngút từ thức ăn tại khu trại của vô số binh lính và chiến mã, Mira lúng túng đổi chủ đề. Ellen, sau khi trấn tĩnh, nghiêm túc đáp lại.
"Cũng sắp rồi. Lim vừa đi kiểm tra cậu ta cách đây không lâu... Nếu có thể, tôi muốn để cậu ta thi thoảng có thể lười biếng tuỳ ý mình."
Con mắt xanh của Mira lộ vẻ ngạc nhiên. Cô khẽ quay đầu và nhìn lên mặt Ellen. Nữ Vanadis tóc bạch kim trông đầy vẻ nhún nhường và dịu dàng đến khác thường.
Dù Ellen thành thực lo lắng cho chàng trai tóc đỏ, cô cảm thấy thật sự bức bối khi hầu như không thể giảm bớt được gánh nặng của anh.
Mira định tìm lời an ủi cô thì dừng lại.
Một chàng trai và cô gái đến gần họ. Ellen ngước mắt lên và mỉm cười rạng rỡ trong khi vẫy chào Tigre. Chàng trai tóc đỏ không còn dấu hiệu mệt mỏi nào nữa. Anh đang mặc trên người một bộ giáp da và quần áo may bằng vải gai, tạo nên một vẻ ngoài giản dị. Trong tay trái của anh là chiếc cung đen tuyền, bên hông đeo bao tên.
Cô gái đi cùng anh là Limlisha, phụ tá của Ellen. Biệt danh của cô là Lim, và năm nay cô đã
tuổi, hơn Tigre 3 tuổi. Mái tóc của cô được buộc thành một lọn sang bên trái, nhưng vì khá cao nên cô vẫn giữ được thăng bằng. Cô có một ánh mắt và vẻ mặt hơi thiếu thân thiện, và lặng lẽ, dù là theo một cách khác so với Mira.
Lim nhìn thấy mặt Lãnh chúa của mình và cúi xuống, không thay đổi nét mặt. Cô cũng lịch sự cúi chào trước Mira.
"Vất vả cho chị quá, Lim."
Sau khi khen người phụ tá nghiêm túc của mình, Ellen quay sang Tigre với một nụ cười trên môi.
"Cậu sao rồi? Đã ngủ được tí nào chưa?"
"Có rồi. Lim còn làm cho tôi ít súp nữa, nên tôi tỉnh ngủ hẳn rồi."
Ellen nhìn sang người hầu cận của mình đầy tò mò. Lim nhìn thẳng xuống đất và nhanh chóng đáp.
"Vì cuộc họp sẽ sớm bắt đầu , tôi nghĩ là phải đánh thức cậu ta càng sớm càng tốt...
Để cậu ta ngáp dài như hôm qua thì không tốt chút nào."
Cả lời nói của cô đều có vẻ không được tự nhiên. Đúng là giữa buổi họp hôm qua Tigre đã làm như thế thật, nhưng cách cô trình bày có cái gì đó rất kì lạ.
"Súp ư? Hay đấy. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị một chút cho Tigre."
Ellen cười và trêu đùa trong khi chen vào lời của Lim. Lim ngẩng mặt lên, mặt cô lạnh lùng như thường lệ.
“Eleanora-sama, ngài làm thế là người ta sẽ lời ra tiếng vào ngay. Xin ngài cứ để những việc như thế cho tôi."
"Ra vậy, thật là đáng tiếc. Nhưng Lim này, kể cả khi chị muốn cậu ta ăn súp của mình như vậy, hãy nhớ nhiệm vụ chính của chị vẫn là quản lý thuộc hạ của chúng ta nhé."
"V, việc đó..."
Vẻ mặt của Lim hơi thay đổi khi cô nhận ra mình đang bị chọc ghẹo. Gò má cô hơi đỏ hồng lên.
"Cô cũng biết nấu súp ư, Ellen?"
Tigre hỏi nữ Vanadis tóc bạch kim, phần vì tò mò, phần vì muốn cứu nguy cho Lim. Ellen ưỡn ngực lên và đáp lại đầy tự hào.
"Ngày xưa tôi vẫn thường làm súp suốt. Dù có hơi nhạt nhưng mùi vị thì miễn chê."
"Tigre. Súp cũng không tồi nhưng trà thì sao? Trà có một hương vị thật sự tao nhã..."
"Cô không hiểu Tigre gì hết. Tốt nhất vẫn là đưa cho Tigre ăn một thứ gì đơn giản và quen thuộc đầu tiên vào bữa sáng chứ."
Ellen gạt lời của Mira đì và cười lớn. Mira, thay vì chịu thua, phản công lại với một dáng vẻ đầy khiêu khích.
"Nếu cô mà nói như vậy, thì cứ để Tigre so sánh món súp thô bỉ của cô và trà của tôi. Cậu ấy sẽ được ăn thứ mà cậu ta cho là ngon nhất kể từ bây giờ."
"Được thôi. Tigre và tôi đã nấu ăn nhiều lần rồi. Đấu lại một kẻ không có chút kinh nghiệm nấu ăn, tôi quyết không để thua đâu."
Không thể đáp lại lời của Ellen, Mira cau mày và chìm trong im lặng. Đúng là cô không quen với việc bếp núc. Tigre và Lim chỉ biết đứng nhìn nhau.
"... Chúng ta phải làm gì đây?"
Lim là người giáo viên tin cậy của Tigre. Cô biết rất nhiều thứ mà anh không biết. Cô giáo hơn anh ba tuổi kia lộ một vẻ mặt đầy bối rối, giọng cô đầy căng thẳng.
"Tạm thời đành phải chịu đựng đã. Đặt việc này ra chỗ khác càng lâu càng tốt, Ngài Tigrevurmud ạ, cậu đang rất bận, nên hãy cố làm tất cả những gì cần làm. Nếu hai người có bắt cậu phải ăn uống cái gì... Xin cậu đừng có trả lời để tránh làm tổn thương tới cảm xúc của họ."
"Vậy là không phân thắng bại ư?"
"Dù tôi muốn Eleanora-sama thắng, đây không phải là lúc để chơi mấy trò tranh tài cao thấp vặt vãnh được. Lý tưởng nhất bao giờ xong xuôi thì làm cũng không muộn."
Tuy không biết Mira ra sao, cô biết rõ là Ellen rất nghiêm túc trong chuyện này, và nếu cô ấy mà nghiêm túc, thắng hay thua cũng sẽ ảnh hưởng mạnh mẽ tới mọi cuộc chiến trong tương lai. Dù Lim không dám nói thành lời, Tigre vẫn hiểu được.
"--- Đã rõ. Dù không trả lời thì thật không công bằng cho họ, từ bây giờ cứ thế mà làm vậy."
Lim thở dài trong khi nhìn sang nữ Vanadis tóc bạch kim. Dù Ellen tự tin như thế, cô không có chút cơ sở nào cho sự tự tin đó.
--- Đúng như mình nghĩ, có một cái gì đó trong Bá tước Tigrevurmud...
Lim lắc đầu nguây nguẩy khi mới nghĩ tới điều này. Nếu mà bắt đầu nghĩ như vậy thì suy nghĩ của cô sẽ lại lang thang ngay.
So với việc dành lấy chiến thắng cho cuộc chiến này, xem ra quyết định giữa món súp và trà của họ thực sự là một nhiệm vụ bất khả thi.
.
Tigre là một tiểu quý tộc thuộc Vương quốc Brune.
Hay chính xác, anh từng là như vậy. Anh đã bị buộc tội dẫn quân Zhcted, quốc gia lân cận, vào lãnh thổ của mình. Tigre đã bị tước hết chức tước và lãnh địa.
Dù vậy không vì thế mà Tigre chùn bước. Anh có lý do để làm việc đó.
Mọi chuyện bắt đầu từ Dinant vào đầu mùa thu. Quân Brune lúc đó đang giao chiến với quân Zhcted. Tigre đã giao đấu với Ellen và bị đánh bại, trở thành tù binh của cô.
Để được quay lại, anh cần phải có một khoản tiền chuộc; tuy nhiên, không có dấu hiệu nào cho thấy có ai chuẩn bị được. Nếu không có gì xảy ra, Tigre sẽ bị bán đi.
Trong lúc Tigre vắng mặt, Công tước Thenardier đã điều quân tới Alsace. Tigre được biết về điều này.
Anh đã mượn sức của Ellen và binh lính của cô để bảo vệ Alsace, mảnh đất anh cai quản, khỏi tay binh lính của Công tước Thenardier. Trong trận chiến, Tigre đã giết được Zaien, con trai cả của Công tước, chỉ huy cùa đoàn quân. Đó là một trận chiến cần thiết.
--- Đúng vậy. Chứa tới nửa năm đã trôi qua...
Trong khi đi trên tường thành của pháo đài Perucche, Tigre nghĩ về mọi việc đã xảy ra cho đến bây giờ. Chưa đầy sáu tháng đã trôi qua, đó là một khoảng thời gian đầy những máu, ác liệt hơn bất cứ thời khắc nào trong mười sáu năm cuộc đời của anh.
Mảnh đất do anh cầm quyền chỉ là một nơi đầy những núi non và rừng rậm, cùng lắm chỉ có đến vài trăm binh sĩ.
Trong khi đó, Công tước Thenardier là một đại quý tộc đại diện cho Brune. Ông ta có thể dễ dàng thu về mười nghìn binh lính trong tay mình.
Lẽ thường chẳng ai nghĩ hai bên lại giao chiến với nhau, nhưng Công tước Thenardier không thể cho phép kẻ đã giết con trai mình được sống. Tigre đáng ra chỉ còn cách chạy trốn hoặc đi đến suy tàn.
Dù chọn gì đi nữa, Alsace, nơi anh sinh ra và lớn lên, sẽ bị chiếm đóng.
Kể cả là vậy, Tigre đã tập hợp được một lực lượng cần thiết để đối đầu với Công tước.
Khi mùa đông đến, Muozinel, cùng với một đội quân khổng lồ, đã xâm lược vào miền Đông Nam của Brune. Các quý tộc và Hiệp sĩ ở gần đó đã không hành động kịp thời. Tigre đã giữ chân đạo quân 20.000 người của Muozinel chỉ bằng chưa tới 2.000 người.
Vì một số tình tiết phức tạp, Tigre đã mượn được sức mạnh của nữ Vanadis Ludmira, và, nhờ vào nỗ lực của Massas và Augre, rất nhiều quý tộc và Hiệp sĩ trong vùng lân cận đã trở thành đồng minh của họ. Chuyện này vừa mới diễn ra cách đây ít ngày trước.
"Pháo đài này được canh gác bởi Hội Hiệp sĩ Perucche, chỉ cách nơi chúng ta giao chiến vài ngày đường về phía Tây. Dù không phải là không thoải mái, tôi vẫn thích dành thời gian ở trên cánh đồng cỏ hơn."
Emir; chỉ huy của Hiệp sĩ Perucche, đã đến để trợ giúp Tigre và được anh chấp nhận.
Tigre đã dẫn đoàn quân Thiên Thạch Bạc, quân Zhcted, và những quý tộc đang giúp đỡ anh cùng đến pháo đài Perucche.
.
.
Trong một căn phòng nằm sâu trong pháo đài, có 6 người đang ngồi quây quần xung quanh một chiếc bàn.
Họ là Tigre, Ellen, Lim, Mira, và Massas.
Người thứ sáu có một mài tóc vàng óng cắt ngang vai và đôi mắt xanh trong veo. Cô có những đường nét rất xinh xắn và có vẻ hơi căng thẳng. Cô cảm thấy không đáng tin cậy bằng những cô gái kia.
Tên của cô là Regin. Cô được nuôi dạy dưới vẻ ngoài là "Hoàng tử" Regnas, thực chất cô là Công chúa của Vương quốc Brune.
Tuy vậy số người biết được danh tính thực sự của cô không nhiều. Đây là nguồn gốc rắc rối đối với Bạch Ngân Lưu Tinh Quân.
"--- Binh lính đã được chuẩn bị để khởi hành. Chúng ta có rời vào ngày mai nếu muốn."
Massas, thân hình to lớn, trịnh trọng tuyên bố trong khi nhìn vào tất cả những người có mặt. Vị Hiệp sĩ già này đóng vai trò là người điều đình giữa các quý tộc và Hiệp sĩ vừa mới về dưới trướng Tigre.
Hay chính xác hơn, không còn có lựa chọn nào khác. Đoàn quân này được lập ra khá vội vã. Có những quý tộc và Hiệp sĩ dấy lên trong thời loạn, kêu gọi chống lại Công tước Thenardier và Ganelon vì không bằng lòng với thời thế hiện tại.
Những người chống lại Công tước Thenardier và Ganelon đều hợp tác với Tigre là vì họ không thể ủng hộ những quý tộc lớn khác. Dù là gia tay giúp đỡ, nguyên nhân chính họ đi theo Tigre là bởi không được đối xử công bằng.
Thêm nữa, không chỉ có công dân Brune mà còn có những thành viên thuộc Zhcted trong khu trại, được chia thành quân Leitmeritz, dẫn đầu bởi Ellen và quân Olmutz, dẫn đầu bởi Mira.
Đứng trên tất cả những thành phần này là một người thiếu niên 16 tuổi. Mới cách đây tầm 6 tháng trước, anh vẫn là một Bá tước thuộc một lãnh thổ xa xôi, có trong tay vỏn vẹn có một trăm binh lính là cùng.
Bên cạnh Massas còn có những người cảm phục tài năng và lòng dũng cảm của Tigre cũng như đi theo anh.Tử tước Augre, Auguste thuộc Hội Hiệp sĩ Calvados, cũng như Shaie, thủ lĩnh Hội Hiệp sĩ Lutece, Emir và người đứng đầu Hội Hiệp sĩ Perucche, Leonard là những người như vậy.
Dù vậy, con số đó vẫn quá ít.
Nhờ có nhân phẩm và sự sáng suốt của Massas mà đoàn quân Thiên Thạch Bạc vẫn chưa sụp đổ.
"Chúng ta có bao nhiêu binh sĩ?"
"Hiện tại quân ta có 4.000 Hiệp sĩ Brune. Bên Zhctedm mang thêm 6.000 bộ binh và 3.000 kỵ binh."
Massas đáp lại Regin đầy kính cẩn, ông không dứt được thái độ của một tuỳ tùng.
Trước con số do người Bá tước già cung cấp, Ellen ném một cái nhìn đầy nghi ngờ sang Mira. Tất cả 3.000 kỵ binh đều đến từ riêng mỗi Leitmeritz.
"300 người của tôi đã về Olmutz. Từ đầu chúng tôi đã không chuẩn bị cho một chiến dịch dài ngày."
Mira trả lời như thể đó là điều đương nhiên. Ellen cau mặt; 300 người quay về đó về cơ bản là vệ sĩ của Mira.
"Cô mà về nốt thì tốt biết mấy."
Ellen cười lớn đầy cay cú, miệng cô nở ra một nụ cười mỉa mai.
"Không được đâu. Tôi đến đây là để thị sát tình hình mà."
"Tôi đâu có nhớ là yêu cầu một người như vậy chứ."
Dù đáp lại đầy bất mãn, cô tiếp tục nhăn nhó mặt mày và khoanh tay lại. Không hiểu nổi hai người, Tigre quay sang cầu cứu Lim. Cô gái lặng lẽ nhìn sang anh.
"Eleanora-sama, khi ngài báo cáo lại cho Quốc vương về tình hình cuộc chiến, bất cứ lời nói dối hay sai phạm nào cũng sẽ bị một điều tra viên chỉ ra. Vì việc ngài và Ludmira-sama có quan hệ không tốt lành gì với nhau là điều ai cũng biết, ngài ấy là người hoàn hảo cho vị trí này."
"Đó có phải là vấn đề to tát không?"
"Đã từng có trường hợp trong quá khứ rằng những điều tra viên gần gũi với người bị điều tra bị coi là nói dối."
Chính xác hơn, ví dụ rõ ràng nhất là về biển thủ chiến phí. Một khi một Tướng quân thuyết phục được điều tra viên, người này có thể chia đôi lợi nhuận hòng kiếm được đánh giá có lợi hơn. Do việc như vậy không có gì quá lạ lẫm nên thường thì một người không có quan hệ tốt đẹp gì với người cần được điều tra sẽ được chọn vào vị trí này.
Tigre có vẻ thuyết phục. Regin, ngồi bên phải anh, lại nhìn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Như vậy tổng cộng chúng ta có 13.000... Hình như trong pháo đài này còn nhiều binh lính hơn."
Massas gật đầu, hơi giật mình trước vị Công chúa.
"Đúng như những gì Điện hạ vừa nói. Nếu bao gồm cả số binh lính trong thành và loại trừ số người của Ngài Ludmira đây, chúng ta có tất cả là 17.000 người; tuy nhiên, tính đến việc bảo vệ toà pháo đài và xét về tình hình lương thực, chất đốt, áo giáp và những nhu yếu phẩm khác, chúng ta không thể mang tất cả đi được."
"Thật vậy... Tôi hiểu rồi. Xin ngài cứ tiếp tục."
Massas trải một tấm bản đồ Brune lên trên bàn.
"Kể cả khi ra lệnh tiến quân,chúng ta cũng phải mất bảy ngày mới thực sự khởi hành từ pháo đài được."
"Có hai lý do."
Lim tiếp lời cho Massas.
"Lý do thứ nhất là vì trận chiến đang diễn ra giữa Công tước Thenardier và Công tước Ganelon. Theo thông tin tình báo, hai bên đang giao tranh ở gần Kinh đô, nhưng phe Thenardier đang bị rút lui liên tục. Hiện tại, chúng đã bị đẩy lùi tới gần Nemetacum.”
"Ai là người cầm đầu đoàn quân? Ai là tay mắt của họ?'
Ellen từ bên cạnh hỏi trong khi Ellen đang chỉ vào bản đồ. Massas vuốt ve chòm râu và khẽ lắc đầu.
"Một người tên Steid chỉ huy quân của Công tước Thenardier và đồng thời là phụ tá của ông ta. Hầu tước Greast cầm đầu quân của Công tước Ganelon. Người này cũng là bậc thân cận của Công tước."
"Greast... hắn..."
Tigre và Ellen nhớ lại người đàn ông đó. Trước trận đánh với Hắc Hiệp sĩ Roland, y đã xuất hiện thay mặt cho Ganelon.
Đặc biệt nét mặt của Ellen hiện lên đầy sắc bén.
"Hắn ta có vẻ khá thoải mái trước cuộc tấn công của Muozinel, hay Công tước Ganelon đã biết trước và thừa cơ điều binh?"
Một ánh mắt lạnh lùng hiện lên trong đôi mắt xanh của Mira. Massas gật đầu đồng tình.
"Khả năng cao là như vậy. Quân Muozinel điều binh theo cả đường bộ lẫn đường thuỷ... Bá tước Vorn đã đẩy lui bộ binh của chúng trong khi Công tước Thenardier xử lý thuỷ quân."
"Công tước Thenardier có ảnh hưởng rộng khắp miền Nam Brune với trung tâm là Nemetacum. Công tước Ganelon đã quyết định làm một mẻ lớn, đánh nốt những gì còn lại sau cuộc xâm lược của Muozinel. Có thể nói là y đã lợi dụng việc này."
Tigre có một cảm xúc lẫn lộn trước lời của Lim và Massas.
--- Thành ra mình lại đi giúp Công tước Thenardier...
Anh đã đứng lên chiến đấu, và quân Muozinel đã buộc phải rút lui, nhưng việc này không phải là không liên quan gì tới trận thuỷ chiến. Vì đây vẫn là một phần của lãnh thổ của Công tước Thenardier, ông ta phải đương đầu với cả mặt trận trên cạn cũng như dưới nước.
"Với quân Muozinel xử lý xong xuôi, Thenardier sẽ tập trung vào mũi tiến công của Công tước Ganelon. Không có lý do gì để chúng ta chen vào giữa cả."
Massas chỏ vào tấm bản đồ trong khi nói. Dĩ dật dãi lao, ngồi yên đợi địch thấm mệt rồi xua quân đánh tan kẻ thù đã yếu đi là một chiến thuật rất cơ bản.
"Lý do thứ hai?"
LIm đáp lại câu hỏi của Tigre.
"Khi quân Muozinel rút đi, phe Muozinel hết lời tán tụng cậu, Bá tước Tigrevurmud. Sau đó, chúng còn đưa tin về những hành động của cậu trên khắp toàn Brune."
"Vì thế trận chiến giữa Thenardier và Ganelon sẽ kéo dài trong hỗn loạn nếu như Tigre xuất hiện với tư cách là thế lực thứ ba."
Massas chua xót nhìn. Tình hình hiện tại thật sự như một lời khiêu khích với vị Hiệp sĩ già.
Dù Tigre liên tục được công nhận là một lực lượng thứ ba, việc này chỉ càng làm tăng thêm những lời đồn đại không tốt đẹp gì về việc một gia tộc yếu ớt phải đi mượn sức từ quân Zhcted.
Mặt khác, cả Thenardier và Ganelon đều cai quản những vùng lãnh thổ giàu có - Nemetacum và Lutetia - cũng như có khả năng huy động một số lượng lớn quân sĩ.
Tigre cố lắm cũng chỉ kêu gọi được 10.00 người trong khi hai người kia có thể thu gom được gấp đôi con số đó như trở bàn tay.
"Liệu danh tính của tôi có đóng vai trò gì không?"
Regin hỏi với vẻ mặt hơi tiếc nuối. Dù còn sống, ai cũng cho là cô đã tử trận ở Dinant, và ngoài những người có mặt ở đây, chỉ có một số ít biết được cô là phụ nữ. Dù được biết đến là Hoàng tử, thực chất Regin là một cô gái.
"Dù cũng có tính đến điều này, chúng tôi đã quyết định không dùng tới kế hoạch đó."
Ellen nói như thể việc đó là một việc vặt vãnh. Regin tò mò dò hỏi.
"Tôi cho là mọi người vẫn muốn để người khác biết rằng một thành viên thuộc Hoàng tộc đang đi cùng mọi người chứ?"
Khi biết cách để chứng minh thân phận Công chúa của Regin đang nằm ở Artishem, Ellen là người đã đưa ra ý kiến phát tán thông tin này.
"Đó là một kế hoạch quá non nớt."
Cô đáp lại ngắn gọn với vẻ thất vọng. Regin cũng cau mày xấu hổ và quay sang cầu cứu Tigre. Trước cảnh đó, Massas hắng giọng.
"Mạn phép cho tôi giải thích..."
"Ngài Massas, để cháu giải thích cho."
Ngắt lời vị Bá tước già, Tigre quay sang Regin với một nét mặt bừng sáng. Dù không được thoải mái, anh cảm thấy cần thiết phải giải thích mọi chuyện theo cách nghĩ của bản thân.
"Vì quân Muozinel đã bị đánh lui, kể từ khi chúng ta đến toà pháo đài ở Thảo Nguyên Ormea này... Tôi đã nói chuyện với rất nhiều quý tộc, Hiệp sĩ, và thương nhân."
Cẩn thận không để hạ thấp mình, Tigre tiếp tục nói.
"Nhiều người có những lý do khác nhau khi tới nơi này. Một số nhận ra cuộc chiến của chúng ta chống lại quân Muozinel, số khác tới đấy để chiến đấu vì lý tưởng của tôi. Kể cả là như vậy, tôi vẫn hiểu... Tôi vẫn chưa lấy được niềm tin của họ."
"Niềm tin...?"
Cặp mắt xanh của Regin hướng về anh.
"Tôi đã mang quân Zhcted qua biên giới và bị tước bỏ hết chức hiệu. Có rất nhiều người muốn xem xem tôi là loại người như thế nào."
Thoạt đầu Tigre không nhận ra, nhưng sau khi nói chuyện với Lim và Massas, anh đã ăn nói có phần cẩn thận hơn.
"Nếu tôi đi loan báo là sẽ đi Artishem với mục đích như vậy, người ta sẽ nghi ngờ ngay. Họ sẽ không muốn theo tôi nữa."
Như Ellen đã nói, đó là một kế hoạch non nớt.
Chiến thuật định đưa ra đó cơ bản là như sau.
Đầu tiên, họ sẽ loan báo về sự hiện diện của Regin và tiến về Artishem. Thông thường thì Ganelon và Thenardier sẽ tạm thời hợp sức lại để xử lý Regin.
Dù là hợp sức nhưng đầu tiên hai bên sẽ vẫn kèn cựa nhau. Điều này sẽ là một vấn đề, và cho dù liên quân của họ có quân số hơn gấp 2, 3 lần đi nữa thì phe Tigre vẫn có lợi dụng sự thiếu tổ chức của chúng.
Tuy vậy, chiến thuật này được đặt ra với tiền đề chính là hai Công tước bắt tay nhau.
Kế hoạch còn dựa trên cơ sở các quý tộc và Hiệp sĩ không có ý đồ riêng và tin cậy Tigre, kể cả với bất cứ ý nghĩ gì đi nữa.
Thực tế, tình hình hiện tại không được như vậy.
Nếu một ai đó được cho là phản bội đất nước của mình và mang quân Zhcted vào nước của mình mà lại tuyên bố đang nắm giữ Hoàng tử đã chết, việc đó sẽ chỉ làm cho người đó giống như đang mang một cô gái hao hao giống Hoàng tử ra mà thôi.
Tin đồn này sẽ lan nhanh chóng khắp đội quân và càng khiến cho họ nhụt chí mà thôi.
"Với tình thế như bây giờ, tốt hơn hết là chúng ta sẽ dành danh tính của ngài vào lúc khác thôi."
"... Lúc khác?"
Dù đang nhìn xuống đầy âu sầu, Regin ngẩng đầu lên ngay khi nghe Tigre nói.
"Khi nào chúng ta chiến thắng. Để mọi việc thâm phần minh bạch, chúng ta sẽ dùng tới tên của Điện hạ."
Regin nhìn vào mặt của chàng trai trẻ một hồi và ngồi xuống như một đứa trẻ.
"Tôi hiểu. Từ đầu tôi đã dựa vào ngài, nên tôi sẽ để ngài đưa ra mọi quyết định."
"Cảm ơn Điện hạ. Tuy nhiên - dù nói thế này có hơi mâu thuẫn - nhưng khả năng là... chúng ta sẽ sớm phải tuyên bố là đang [Bảo vệ một người phụ nữ thuộc Hoàng tộc] thôi..."
Nếu Thenardier và Ganelon phát hiện ra Regin, họ sẽ tuyên bố [Tigrevurmud đang che chở một thành viên của Hoàng tộc để tư lợi cho bản thân]. Nếu để việc đó lộ ra, cho dù anh có giải thích thế nào đi chăng nữa, sẽ không có mấy người tin anh được.
"Chúng ta không thể che đậy mãi được, càng giấu thì càng thêm phần nguy hiểm. Tình hình thực sự rất khó khăn."
"Ta sẽ làm hết sức mình để không có nguy hiểm nào xảy đến với cháu."
Massas nhìn Tigre đầy quan tâm trong khi anh cười trấn an nữ Công chúa. Đúng là anh không đời nào để lộ Công chúa ra, nhưng còn một lý do khác nữa Tigre không tiện nói.
Regin là một vũ khí đầy mạnh mẽ.
--- Dù là Công chúa, nhưng từ trước tới nay Điện hạ đã sống như là một Hoàng tử. Riêng điều đó thôi đã đủ lay động lòng người rồi...
Danh tính của cô đủ quyền lực để có được trong tay sức mạnh về cả chính trị lẫn quân sự, và họ có thể dùng tới điều này để vạch trần tội bất trung của Thenardier và Ganelon.
Giả sử, nếu Regin được biết về vụ ám sát Roland là do Ganelon dàn dựng, Massas có thể sẽ đề nghị tiết lộ thân thế của cô vì việc trấn an người dân là điều cần thiết.
Tất nhiên, ý định trên sẽ diễn ra nếu ông và Augre cùng với Tigre không thể đẩy lui thành công quân Muozinel.
Miễn là đồng minh không bị rơi vào hỗn loạn, lợi thế sẽ nghiêng về phần họ.
Tuy nhiên, họ phải tính từng nước đi thật sự hiệu quả. Kể cả điều kiện như hiện nay đã là một phép màu so với cách đây vài tháng trước.
Một hồi sau, cuộc họp cũng đi đến kết thúc.
.
Để che giấu địa vị của Regin, cô cần phải hạn chế giao tiếp với người khác nhiều nhất có thể.
Trong Pháo đài Perucche, hiện tại có rất nhiều quý tộc và Hiệp sĩ. Thông thường, trong số này sẽ có người biết mặt của Regnas. Nếu lần mò theo bản năng của mình, họ có thể tìm thấy một cái gì đó nếu nhìn thấy Regin.
Vì lý do này, cô phải ở sâu trong toà pháo đài và hiếm khi rời khỏi phòng, và vì thế mà Regin cũng hầu như không có bất cứ sự tiếp xúc nào với bên ngoài.
Dù vậy, không thể để Công chúa của cả một Vương quốc lẻ loi một mình như vậy được. Nhiệm vụ chăm sóc cô được giao cho Teita.
Khi được biết danh tính của Regin, Teita đã hết sức ngạc nhiên và níu lấy Tigre, vì lo âu cũng như căng thẳng.
“Tigre-sama... Em không thể đảm nhận một công việc quan trọng như vậy."
"Anh cũng đoán là em sẽ nói như vậy. Dù gì thì việc này cũng làm khó cho em quá. Đúng là em cũng ít có cơ hội được diện kiến những quý tộc khác chứ chưa nói gì tới một người từ Hoàng tộc."
Tigre buồn bã mỉm cười và vỗ nhẹ lên đầu một Teita đang đứng chết trân. Cô hầu gái tóc nâu chỉ dịu dàng nhìn anh trong khi Tigre tiếp tục nói.
"Nhưng vì đó là em nên anh không nghĩ là anh cần phải lo lắng gì thêm. Kể cả khi đó là Công chúa đi nữa, với tình hình như hiện tại, em không cần phải đối đãi với người đúng như vậy. Chỉ cần em chăm sóc Điện hạ giống như em đã chăm sóc anh là được rồi. Nếu có vấn đề gì thì anh sẽ tìm cách xử lý sau."
Anh ôm Teita vào lòng và vỗ nhẹ lên lưng hòng an ủi cô. Từ đó Teita đã quyết chí.
Trên thực tế, từ khi họ sống với nhau trong toà pháo đài thì vẫn chưa có vấn đề gì hết. Regin rất lặng lẽ, tựa như một con búp bê. Dù đôi lúc cô có nhờ vả Teita làm chút việc vặt, Teita cũng thực hiện tươm tất nhưng không để làm phiền đến cô.
Lúc này, Teita đang lau người cho Regin. Nữ Công chúa giờ đây đang trong tình cảnh không một mảnh vải, ngồi trong một căn phòng trải thảm, quay lưng lại cô hầu gái đang vắt nước nóng khỏi một chiếc khăn.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn sơ cùng một bộ bàn ghế. Một ngọn nến đang được thắp sáng để chiếu sáng cho căn phòng. Với tiện nghi đơn giản như vậy, không ai có thể ngờ rằng một Công chúa của chính quốc gia này đang ở đây.
--- Xem ra ngài ấy khá quen với điều này...
Teita đã nghĩ ngợi rất nhiều khi thấy vị Công chúa hành xử bình thản như vậy.
Đối với một người dân thường, bể tắm là một món xa xỉ phẩm tốn kém. Thường thì người ta chỉ vắt nước nóng khỏi khăn rồi lau mình. Là một nữ hầu gái, Teita luôn cố gắng giữ cho người luôn sạch sẽ, nhưng cô hiếm khi có dịp được tắm bồn như vậy.
Có đủ củi để đun nóng đủ nước cho một bể tắm là một thứ tiện nghi chỉ xuất hiện vào những buổi lễ hội diễn ra một, hai lần trong năm mà thôi.
Dù là thế, ở một số thành phố lớn, có những nhà tắm công cộng, nơi trữ được nước nóng và người ta có thể ngâm mình trong đó. Những thương nhân và quý tộc giàu có vẫn đến đây thường xuyên để tắm rửa. Tất nhiên là trong Hoàng cung cũng có tiện nghi tương tự.
"--- Teita... có đúng không?"
Khi nghe tên mình đột ngột như vậy, vai của cô rung lên vì giật mình. Cô cố đáp lại, nhưng chỉ thốt lên nổi một tiếng thì thào. Teita phạm lỗi mà chính bản thân cô cũng không nhận ra.
Trong khi cô còn đỏ mặt luống cuống như vậy, nữ Công chúa lưng trần trắng bóc kia cũng rung bần bật người lên. Hình như là cô ấy đang cười.
"Không cần phải ngạc nhiên như thế đâu. Tôi chỉ muốn mong được tỏ lòng biết ơn thôi. Thứ lỗi cho tôi vì đã không đền đáp được gì hôm nay."
"Việc, việc đó đâu cần thiết ạ..."
Teita lắc đầu nguây nguẩy trước những lời không thể tin nổi đó. Không chỉ là nội dung lời nói, mà đó còn là lời từ miệng một Công chúa thốt ra nữa; cô chợt nhận ra từ chối lúc này thì thật khiếm nhã. Trong khi Tigre đang đấu tranh tư tưởng, Regin nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Tôi nghe là cô đã phục vụ Bá tước Vorn nhiều năm nay rồi..."
"À, vâng ạ. Ừm, tôi đã hầu hạ Tigre-sama từ năm 11 tuổi, nên tính đến bây giờ cũng được 4 năm rồi."
“Tigre...? Nghĩ lại, một số người cũng hay gọi ngài ấy như vậy..."
Regin lúng túng trông thấy. Teita phải ngắn gọn giải thích ngọn nguồn của cái tên. Regin vui vẻ lắng nghe khi cô biết Tigre đã rút ngắn tên mình lại vì để tránh gây khó dễ cho người khác.
"Cô có cảm thấy phiền kể thêm về ngài ấy được không? Kể cả khi đó là những điều vặt vãnh nhất. Tôi muốn hiểu thêm về người đang giúp đỡ mình hơn nữa."
Dù nửa sau được nói như là một lời biện hộ, Teita không hề chú ý. Cô chỉ mừng là Công chúa khá quý mến Tigre.
"Ra vậy, được thôi. Ừ, ba năm về trước..."
Trong khi Teita kể chuyện cho Công chúa nghe, hai người nhanh chóng trở thành bạn bè với nhau.
.
.
Lutetia, nơi Công tước Ganelon cai quản, nằm ở miền Bắc của Brune.
Đây là vùng đất được biết tới với khí hậu ôn hoà, và thay vì nho, ở đây người dân lại trồng táo.
Dù vang nho Brune được coi là một thứ rượu ngon kể cả đối với các nước lân cận, rượu táo không vì thế mà kém cạnh. Vị chua dịu nhưng ngọt ngào đầy tinh tế của loại rượu này để lại một cảm giác mát lạnh trong cổ họng người uống. Một số người thậm chí còn cho rằng rượu táo còn vượt qua cả rượu vang nữa.
Charon Anquetil Greast thở một hơi trong khi thưởng thức rượu táo ở Lutetia.
Đó là một người đàn ông trên 20 tuổi. Sắc mặt mệt mỏi che mờ đi khuông mặt của tay quý tộc trẻ, mái tóc thẳng của y giờ đây lộn xộn hết mức. Bộ trang phục bằng lụa của hắn bám đầy những bùn đất.
"Dù tôi vừa mới trải qua 10 ngày trên chiến trường mệt bở hơi tai, cái cảm giác này mới xứng đáng làm sao."
Bên kia chiếc bàn gỗ dẻ, ngồi đối diện với Greast là một người đàn ông với dáng người không khác gì một đứa trẻ 14,15 tuổi. Ông ta đội một chiếc mũ lụa che khuất cái đầu trọc không một sợi tóc, và vận trên người một bộ quần áo đẹp, bóng bảy. Dù có một cặp mắt khá lớn nhưng mí mắt của y lại bé li ti.
Tên của người này là Maximilian Bennusa Ganelon. Y là một trong những thế lực lớn nhất của Brune bên cạnh Công tước Thenardier.
Gia tộc Ganelon cư ngụ ở Artishem, thủ phủ của Lutetia. Toà dinh thự được trang trí bởi những đồ đạc thủ công hảo hạng do những nghệ nhân nổi tiếng làm ra. Đến cả Greast, vốn không có mấy hứng thú về khoản này, cũng phải thốt lên một tiếng đầy thán phục.
Trên tay Greast và Ganelon là hai chiếc chén pha lê khảm đá quý.
"Dù chắc là vất vả đấy, nhẽ nào ngủ trên xe ngựa lại khó thế ư?"
Trong khi làm một hớp rượu táo, Ganelon nói với một nụ cười phớt trên môi. Greast đáp lại bằng cái cười mỉa đặc trưng bản thân trong khi đặt chén lên bàn. Vào lúc đó, nụ cười kia cũng biến mất khỏi mặt y.
"Vậy ngài cần gì mà phải ra lệnh cho tôi quay về ngay lập tức?"
Vài ngày trước, Greast đã tiến tới Nemetacum thuộc miền Nam Brune.
Ganelon đã giao quyền chỉ huy binh lính cho hắn ta. Y đã liên tiếp tấn công quân của Thenardier từ Kinh đô cho đến tận khi đẩy lui về Nemetacum.
Gã ta phần nào hiểu được tính cách của Steid, chỉ huy quân Thenardier, cũng như cách mà người này điều binh. Đáng ra trận tiếp theo là y có thể chôn vùi hắn ta được rồi.
Tuy vậy, một sứ giả từ Ganelon đã đến trong khi hắn đang ra lệnh hành quân. Greast được thông báo là [Đợi thời cơ. Cho quân sĩ án binh bất động và quay về Artishem ngay, kể là sớm hơn một tiếng thôi]."
Dù Greast được phép chỉ huy quân lính, và y vừa mới bắt đầu một chiến dịch khá thuận lợi, nói cho cùng thì hắn cũng chỉ chỉ huy dưới quyền của Ganelon. Trên hết, hắn cũng đâu dám cãi lại lệnh từ Công tước được.
"Gần đây vừa mới xảy ra vài thứ khá thú vị."
Ganelon làm một ngụm rượu trong chiếc chén pha lê trước khi tiếp lời.
"Đầu tiên, đã có người sử dụng cây [Cung]. Xem ra là thứ vũ khí đó đang ở trong tay của Tigrevurmud Vorn."
Kể cả Greast cũng phải để lộ ra một tiếng trầm trồ ngưỡng mộ.
--- Đất nước này thật là kì quái. Ai có thể nghĩ được hắn ta là chủ nhân của cây cung đó chứ.
Greast chưa từng nhìn thấy cây cung của Tigre. Trong lần gặp gỡ thay mặt cho Ganelon, Tigre đương nhiên là không mang theo vũ khí của mình. Trong trận đánh theo sau đó, Greast lại nhanh chóng rút khỏi chiến trường.
--- Nghe nói là y đã đẩy lui quân Muozinel ở miền Đông Nam... Lẽ nào đó là nhờ sức mạnh của cây [Cung]?
Vừa mới nghĩ tới đây, Greast nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó khỏi đầu.
--- Nếu đã làm vậy, Kreshu đã không việc gì phải loan tin về thành công của gã ta. Nếu như chỉ trở nên mạnh nhờ vào cây cung thôi thì xử lý hắn ta là quá dễ dàng. Tạm thời không nên kết luận gì vội.
Tên Hầu tước tóc xám biết được về cây [Cung] là do Ganelon đã bảo cho hắn biết. Kể cả là vậy thì y cũng chỉ lờ mờ hình dung ra mà thôi.
"Vấn đề thứ hai là... đứa con gái đó đã rơi vào tay Bá tước Vorn."
Hắn ta đang nhắc tới Regin. Greast nghiêng đầu sang một bên.
"Đúng như những gì tôi nghĩ. Đáng ra chúng ta nên tự tay giết con ả đó."
"Nếu như chúng ta hành động như vậy thì Thenardier sẽ phát hiện ra ngay từ lâu rồi. Gã đàn ông đó có cái mũi rất tinh tường. Chính vì chúng ta giữ khoảng cách như vậy nên hắn ta mới không nhận ra đứa trẻ còn sống. Dù vậy, ta cũng phải thừa nhận là mình đã chơi đùa hơi nhiều rồi."
Ganelon để tay lên gáy. Giọng nói và thái độ của y cứ như thể bản thân hắn chỉ phạm phải một sai sót quá nhỏ nhặt.
Cách để cô ta chứng minh mình là Công chúa nằm ở trong Artishem. Regin là con gái của Quốc vương Faron. Ganelon chưa giết cô vì cho rằng có thể dùng tới cô vào việc khác.
Thêm nữa, Regin là một đối thủ mà Ganelon không mảy mai quan tâm đến. Cô không được nhiều người tin tưởng, và bản thân gốc gác của cô lại là sợi dây xích trói buộc đường đi nước bước của cô lại. Đó là tại sao y đánh giá thấp cô như thế.
Cuộc xâm lăng của Muozinel lại diễn ra vào thời điểm không thể tồi hơn. Trong lúc đó, thuộc hạ của Ganelon đã mất dấu Regin.
"Thật là, Faron đúng là một kẻ quá khó chịu."
Ganelon cười chua chát trong khi gọi Đức vua của mình mà không có bất cứ tước hiệu gì hết. Đó là một điều khá lạ thường.
"Khả năng cao là ông ta không định đưa con gái mình lên ngôi. Có thể là ông ta muốn nâng tiếng tăm của cô ả lên rồi tính kế sao cho cô ta giả bệnh và phải sống trong tu viện. Làm như thế sẽ bảo vệ được danh dự của con gái cũng như vợ mình."
'Vậy thì Bá tước Vorn định làm gì với cô ta?"
"Có thể hắn ta đang tìm kiếm cơ hội. Ngoài ra, ta cho là ngươi đã biết trên đường quay về rồi, nhưng Drekavac đã gửi Rồng tới tay Thenardier."
Hắn ta lại lên tiếng mà vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu căng thẳng nào. Greast nhầm tưởng điều này nên đưa ra một lời phàn nàn nhẹ nhàng.
"Tiếc là tôi không được tận mắt chứng kiến. Tôi được nghe đồn là trong số đó có một con Gara Dova [Rồng Hai Đầu]."
"Thứ lỗi cho ta. Ngươi có cách nào để giết con Rồng đó không?"
"Tôi đành xin ý kiến của ngài vậy. Ngài có ý tưởng nào không, thưa Đức ngài?"
Greast không hăm hở đáp lại trong khi nói chuyện với Ganelon. Công tước đầu trọc nhỏ thó kia chỉ đặt chiếc chén pha lê lên bàn và xoè ban tay phải ra. Trong lòng bàn tay đó là một tượng hình đầu rồng nhỏ.
"Ta mới chỉ nghe tới 5 - không, 6 con Rồng Hai Đầu. Ai ngờ là ở đây lại có một con chứ."
Một cơn sởn gai ốc xuất hiện trong Greast khi Ganelon đáp với một nụ cười. Hầu tước tóc xám hiểu rõ ý nghĩ của Ganelon với cử chỉ đó .
Công tước bóp nát đầu con Rồng trong tay với vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Greast đủ biết là Ganelon có thể làm vậy dễ dàng nếu muốn. Cùng lúc đó, Greast bắt đầu thử đoán xem Ganelon có dự định cho tương lai.
"Thưa Đức ngài, ngài sẽ làm gì tiếp đây?"
"Ta cũng đang băn khoăn.
Xem ra tình thế đang đi vào bế tắc, Thenardier có Rồng, Vorn có cây [Cung] và Vanadis, trong khi ta không có gì hết."
"Chiến thắng sẽ về tay ngài nếu ngài để hai bên bọn chúng xâu xé lẫn nhau."
Đó không đơn giản là nịnh nọt; Greast thực sự tin là vậy. Y không mấy tự tin khi phải đối đầu với cả Thenardier và Tigre, kể cả là có nhiều binh lính hơn nữa.
"Ngoài Thenardier ra, Vorn..."
Uống cạn chén rượu táo, Ganelon lắc đầu.
"Có thể xảy ra lắm chứ. Không như con ếch ăn vàng kia, nếu cây [Cung] hoặc Long khí bị phá huỷ, không có cách nào để phục hồi chúng lại được, thêm nữa ta cũng không rõ Vorn định làm gì. Ta muốn lấy được cây cung đó---"
Trong khi đổ thêm rượu, Ganelon tiếc tục nói với vẻ tiếc nuối.
"Ta cũng đã gần đạt được mục tiêu ở đây rồi. Không còn lý do nào để ta ở lại nữa."
Greast cuối cùng cũng hiểu ra. Ganelon không có hứng thú gì với ngôi vua cả. Dù cũng có chú ý một chút tới người đang nắm giữ nó, đơn giản đó chỉ là vì y chỉ muốn tranh đấu với Thenardier một chút để giết thời gian mà thôi.
"Giờ ta đã biết ai đang có cây [Cung]. Ta muốn gặp hắn ta, nên để Drekavac giết mất thì quá uổng công. Thêm nữa, hắn đã đánh bại được chủ nhân của Durandal. Nếu để hắn tới đây thì sẽ chỉ càng thêm rắc rối mà thôi."
"Liệu có thể nào tìm được một chủ nhân mới cho Durandal không?"
"Như bây giờ thì đó chỉ là một thanh kiếm to xác mà thôi. Ta không nghĩ là sẽ không có một ai khác trong vòng ít nhất môt, hai năm nữa sẽ thay thế được. Ta cũng ngờ rằng người từ Vương quốc khác có thể dùng được nó."
Greast hiểu những gì Ganelon đang suy nghĩ.
"Đốt hết đi. Ta sẽ để ngươi tự định đoạt."
"Giống hệt như với Roland. Hào nhoáng, nhưng ẩn trong đó đều có lý do."
Hầu tước tóc xám nói những suy nghĩ trong đầu mình thành lời. Cách giết Roland đầy độc ác bằng ong như vậy trên thực tế là để dứt điểm hẳn chủ nhân của Durandal.
Nếu như Roland không còn có thể sử dụng Durandal, có thể Ganelon đã không giết anh. Vì không mấy ai biết Ganelon là kẻ đứng sau cái chết vị Hiệp sĩ, bị một kẻ điên giết là tin được tuyên bố công khai.
Ganelon mỉm cười trước lời của Greast.
"Hãy chuyển hết toàn bộ tài sản của ta ra khỏi Artishem. Đưa quân lính xuống phía Nam để giao chiến với quân Thenardier. Chúng ta sẽ làm sao cho giống như là ta đã đốt cháy Artishem trong cơn điên loạn."
"... Ngài nghĩ là chúng sẽ tin như vậy chứ?"
Greast nhìn với con mắt đầy nghi ngờ. Bản tính kì dị của Ganelon đã quá nổi tiếng trong giới quần thần.
"Nếu chỉ là đồn đại thôi là đủ rồi. Sự thật sẽ rất khó để tìm ra nếu chẳng có lý do nào để nghi ngờ nó. Kể cả khi thành phố này đã cháy rụi, Regin vẫn sẽ đến đây. Thenardier sẽ biết được sự tồn tại của con bé, nhưng hắn cũng phải chịu bó tay thôi."
--- Hàng vạn người đối đầu nhau trong đống đổ nát hử?
Greast tưởng tượng cảnh tượng gớm ghiếc, kinh tởm đó và mỉm cười đầy phấn khích.
"Vậy là ngài chỉ việc tạm lánh đi và đợi cho mọi việc kết thúc. Thế chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đó?"
"Ngay khi Thenardier tuyên bố chiến thắng, chúng ta chỉ việc đến để lấy lại cây [Cung] và Durandal. Còn nếu Vorn thắng thì ta sẽ đi sang nước khác. Lúc này, có lẽ Asvarre hoặc Zhcted là lý tưởng nhất... Thôi, bao giờ đến thì hẵng tính tiếp."
Thái độ của Ganelon lúc này không khác gì với một đứa trẻ háo hước trước một chuyến đi chơi.
"Đúng rồi. Giả sử là dưới đất có thật nhiều bẫy. Ta muốn xem xem Regin có dùng hết vận may chỉ để tìm Vorn không."
Ganelon vỗ tay như thể vừa mới nảy ra một ý tưởng hay ho. Greast càng thêm phần nghi hoặc.
"Sau đó thì ngài sẽ định lộ diện chứ?"
"Sẽ không mất nhiều công sức đâu. Ta sẽ làm như vậy. Ta chỉ băn khoăn không biết cái gì sẽ diễn ra tiếp theo thôi..."
Trước lời của Ganelon, Greast trông bất mãn hiện rõ trên mặt.
--- Ông ta luôn có tật xấu như vậy. Chỉ vì muốn mua vui cho bản thân mà mọi việc ông ta làm đều thiếu chắc chắn...
Tuy vậy, như thế thì mới là Ganelon. Greast bắt đầu, từng bước một, lên kế hoạch, sau khi hình thành được ý tưởng.
"Tiện thể..."
Greast chợt nhớ ra một điều mình quên béng đi mất, trong khi đang lập kế hoạch.
"Chúng ta sẽ làm gì với Quốc vương Faron?"
Greast không dám gọi Vua trống không như Ganelon, nhưng giọng của y cũng không có chút tôn kính gì hết.
"Sau khi Đức ngài rời khỏi Kinh đô, vài ngày đã trôi qua, thứ đó chắc cũng đã bắt đầu phát tác..."
"--- Cứ để kệ đó."
Ganelon nói như thể là về một món đồ chơi hỏng.
"Ta đã để lại chỉ dẫn trong cung rằng cho ông ta uống mọi thứ, nhưng chỉ là ở liều lượng nhỏ thôi. Như ngươi đã nói, sẽ mất chút thời gian, có thể là trong tầm 10 ngày... Dù là thế, mọi việc đã quá trễ rồi. Không riêng gì máu thịt, thứ đó đã ngấm vào xương cốt rồi."
Một nụ cười độc ác nổi lên trên mặt Ganelon.
"Hắn sẽ nhận ra ngay khi thức tỉnh sau nhiều ngày liền. Hắn sẽ cho là động cơ của kẻ đó là để đè bẹp một quý tộc phiền phức. Thật ngọt ngào làm sao."
Sau khi nốc cạn chỗ rượu của mình, Ganelon cười lớn, mắt chăm chăm nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên chiếc chén.
"Ta sẽ không để bất cứ mũi dao nào dám hướng về mình còn tồn tại."
.
.
Cùng lúc Ganelon và Greast đang cười nói vui vẻ với nhau.
Tại Montauban, vài ngày đường về phía Nam của Artishem, Thenardier đang có một chiến thắng áp đảo.
Từ khi quân Thenardier, dẫn đầu bởi Steid, giao chiến với quân Ganelon gần Kinh thành, họ đã bị đẩy lui liên tục. Nhưng cuối cùng thì cơ hội phản công cũng tới. Trên những cánh đồng cỏ rộng lớn, 25.000 quân của Thenardier đang đối mặt với 30.000 quân của Ganelon.
Quân Ganelon đang bỏ chạy tứ tán trước tổn thất đầy nặng nề.
Cánh đồng bừng cháy ở khắp nơi bởi ngọn lửa phun ra từ Prani - Hoả Long. Bãi cỏ, vốn chỉ còn lún phún vài cọng dưới mùa đông chết chóc, giờ hoàn toàn bị thiêu rụi. Nếu bây giờ là mùa xuân hoặc hạ, chắc là cả Montauban đã chìm trong biển lửa rồi.
Giữa đoàn quân là năm ngọn núi biết đi.
Tất cả đều bọc kín trong vảy, răng nanh và móng vuốt sắc nhọn. Đó là những con Rồng đồ sộ, cao vượt qua tất cả mọi thứ. 5 con Rồng tấn công mãnh liệt vào quân Ganelon. Kể cả với thương và kiếm trong tay, không ai ngăn nổi được chúng.
Binh lính bị biến thành từng đống thịt, mặt đất đầy những màu đỏ và đen, ngập chìm trong máu và não. Quân Ganelon đã hoàn toàn đại bại. Không một thứ vũ khí nào hề hấn gì trước lớp vảy Rồng dày, một cử động nhỏ thôi cũng khiến một người bị đè nát đến tận xương tuỷ.
Lũ ngựa hí lên đầy kinh hãi. Cứ mỗi khi một con quái thú tới gần, chúng lại bị đập nát và ném tứ tung. Xác chết rải đầy trên khắp thảo nguyên.
Đến cả tướng sĩ và binh lính của Thenardier, vốn là bên thắng lợi, cũng cảm thấy ớn lạnh khắp người trước cảnh tượng đầy bi đát đó. Người duy nhất không chuyển động đến cả một cái lông mày là Công tước Thenardier và phụ tá của y, Steid.
Felix Aaron Thenardier quan sát chiến trường trên lưng ngựa. Ông ta là một người cao lớn cùng với bờ vai rộng và cơ ngực vạm vỡ. Bộ mặt thô kệch của y có một đôi mắt đầy sắc sảo. Năm nay Thenardier đã được 42 tuổi.
Hắn đã giao chiến với quân Muozinel trên biển khỏi miền Nam. Sau khi đẩy lui thành công, y quay về phía Bắc, chỉ dừng chân để nhận Rồng từ tay Drekavac, rồi hội quân với Steid để giao chiến với quân Ganelon.
Trận chiến bắt đầu trong buổi sáng ngày mùa đông và kết thúc trước khi ngày kịp tàn.
Mặt trời thậm chí còn chưa lên tới đỉnh. Thảm cỏ giờ đây đắm chìm trong ánh nắng mặt trời. Vô số xác người cùng với một lượng máu không thể nào cân đong cho xuể trải ra khắp nơi, trong khi những đám lửa nhỏ và cột khói đen nhuộm kín cả bầu trời.
Thenardier lặng lẽ nhìn khắp bãi chiến trường.
Trong đầu Công tước, trận chiến tiếp theo đã bắt đầu.
.
3.000 quân Ganelon đã thiệt mạng trong trận đánh.
2.000 bị Rồng ăn sống và giẫm chết. 1.000 binh lính còn lại tử trận vì bị đồng đội giẫm đạp trong khi bỏ chạy.
Nghe có vẻ như đùa, vào lúc đó cả hai bên đang đối mặt nhau. Trước khi đám Rồng xuất hiện, đã có những tổn thất nhất định ở rồi.
Khi nhìn thấy Rồng, quân Ganelon quay đầu chạy đi ngay.
Số binh lính bỏ chạy lên đến 6.000 người. Số quy hàng quân Thenardier vượt quá 20.000 người.
So với đó, thiệt hại của phe Thenardier không đáng kể. Số tử trận chỉ lên đến 500 người, trong khi thương tích cùng lắm chỉ vào tầm 3.000 người.
Hiện tại trên một ngọn đồi ở phía Bắc Montauban đang mở một buổi tiệc khao quân ăn mừng chiến thắng. Những quý tộc dưới trướng Thenardier lần lượt đến thăm lều của Công tước. Thenardier gật đầu cảm ơn và hỏi.
"--- Các ngài nghĩ đâu là nguyên nhân thắng lợi này?"
Chung quy lại có hai câu trả lời.
"Đó là nhờ vào tài chỉ huy tuyệt vời của ngài."
"Ai ngờ được là ngài có Rồng chứ. Tôi không thể tin là ngài có thể khiến cho lũ quái vật nổi tiếng không thể điều khiển được đó về phe mình."
Lẫn lộn vào giữa những lời tán tụng của họ dành cho Thenardier là nỗi sợ hãi trước những con Rồng. Họ không dám đưa ra bất cứ nhận xét thừa thãi nào trước Thenardier khi mà 5 con Rồng đang đứng sừng sững kia tạo cho họ một ấn tượng đầy mạnh mẽ.
Khi đêm đã muộn, bữa tiệc cũng gần tàn. Thenardier rời khỏi lều và nhìn về ánh trăng lưỡi liềm treo vắt vẻ trên bầu trời, rọi sáng màn đêm bằng ánh sáng lấp lánh của nó. Y cảm thấy một ngọn gió ấm áp bay qua.
"Thưa ngài, ngài đi đâu vậy?"
Nhìn với ánh mắt tò mò, tay lính gác lúng túng ngắn gọn nói tiếp.
"Tôi sẵn sàng chịu tội, thưa ngài, nhưng xin ngài hãy làm ơn đừng có làm gì bất cẩn. Xin ngài hãy quay lại lều."
Mặc kệ lời lính tráng, Thenardier cứ bước đi tiếp. Dù nhiều lính gác khác cũng nhìn thấy Thenardier, họ chỉ dám đứng nhìn với vẻ mặt nôn nóng và bối rối.
Bỏ lại hàng loạt những ánh nhìn từ khu trại, sau khi đi được một quãng ngắn, y đến được môt bãi đất ngổn ngang.
Đó là một con hào được sử dụng để cầm cự thêm thời gian nếu một con Rồng sổng ra ngoài. Bên trong đó là những con Rồng quý hiếm, bao xung quanh bằng những lớp hàng rào đôi cùng với nhiều lớp đất. Thay vì là để bảo vệ chúng, chúng được xây nên để bảo vệ những người ở bên ngoài.
Từ bên kia của cây cầu bắt ngang qua con hào, Steid đang đứng trong bóng tối với một cây đuốc trong tay, mặt bình thản như thường và kiếm giắt bên hông.
"Có chuyện gì vậy, thưa Đức ngài?"
"Ta muốn đi ngó qua lũ Rồng."
Y trả lời bình thản. Steid nhanh chóng đi theo sau Thenardier.
Một lúc sau khi vượt quá con hào thứ hai, hai người nhìn thấy một cái lều lớn, nơi nhốt giữ những con Rồng. Sau những con hào kia chỉ có duy nhất hai người, Thenardier và Steid, ở đó.
Quấn quanh con Gara Dova [Rồng Hai Đầu] là những sợi xích được cố định bởi những cây cọc cắm sâu xuống đất. Những thứ đó không thể kìm hãm được hầu hết những con Rồng đó, nhưng ít ra thì cũng xoa dịu phần nào cho đám lính tráng.
Dưới chiếc lều lớn đó, to cỡ hai mươi lều dùng làm chỗ ở cho binh lính, những con Rồng choàng tỉnh dậy và nhìn về Thenardier và Steid trong khi hai người tiến gần tới chúng.
"Steid. Chúng thực sự rất giống với một con mèo."
Thenardier chợt thốt lên. Tay tuỳ tùng thân cận tóc vàng, từ nãy đến giờ vẫn không một chút biểu lộ, lần đầu tiên lộ vẻ bất ngờ trên mặt. Viên Công tước tiếp tục nói mà không quay lại.
"Không cần phải sợ. Bây giờ chúng sẽ không ăn ngươi đâu."
"... Cảm ơn ngài đã quan tâm."
Thenadier nhìn về con Rồng Hai Đầu ở sâu trong căn lều. Cơ thể choáng ngợp của nó đủ thấy đây không phải là một thực thể phải chịu khuất phục trước một sinh vật nhỏ bé như con người. Bốn con mắt của nó sáng rực trong bóng tối, hướng xuống Thenardier đầy dửng dưng.
Nó quay đầu sang một núi thịt máu me trên sàn. Steid đã chia số thịt đó ra và đặt trước hai đầu của con Rồng.
Thenardier đứng dưới chân con Rồng Hai Đầu, tay hắn đặt lên lớp vảy dày kiên cố. Dù không thấy động tĩnh gì, tiếng leng keng từ sợi dây xích đen vẫn văng vẳng vang lên.
"Steid. Người nghĩ chiến thắng ngày hôm nay là do đâu?"
Thenardier hỏi Steid trong khi xác định lại cảm giác trong lòng bàn tay mình.
"Đó là nhờ sức mạnh của Rồng và sự điều binh rất tồi của đối phương."
Viên tuỳ tùng trung thành của Thenardier đã trả lời như vậy.
"Dù không rõ lý do, Hầu tước Greast chợt được lệnh quay về Lutetia. Chính vì thế mà việc điều binh khiển tướng của địch thủ mới chậm chạp như vậy."
Steid đưa ra lý do trong khi nhớ lại cuộc chiến.
Quân của Ganelon được điều động trên chiến trường Montauban theo một đội hình quen thuộc. 13.000 đặt vào vị trí trung quân, 7.000 mỗi bên cánh, và 2.000 ở phía sau.
Sắp xếp như vậy không hoàn toàn là sai. Trong khi chiến đấu trên một cánh đồng cỏ không có nhiều kênh rạch và đồi núi, đây sẽ là họ sẽ đánh trực diện bằng quân số áp đảo.
Tuy nhiên, ở bên kia, Thenardier chỉ đặt ra một đối hình đơn giản, 5.000 làm trung quân, 6.000 làm hậu quân, và 7.000 quân ở mỗi bên cánh. Thêm nữa, hậu quân lại được đặt cách xa quân chủ lực.
Ở giữa trung quân và hậu quân chính là 5 con Rồng.
Khi trận chiến bắt đầu, quân Ganelon tấn công quyết liệt vào giữa trung quân, vì chỉ có 5.000 người địch lại 13.000 người. Số quân ở hai bên tả hữu lúc đó đương nhiên là đang giữ chân số quân còn lại của phe Thenardier trong khi xung phong.
5.000 quân chủ lực không thể chống chọi lại được quân số của phe Ganelon, dẫn tới việc vứt bỏ vũ khí và chạy tán loạn. Quân Ganelon được thể quay sang trợ giúp cho những đơn vị khác, xem ra đang cố gắng kết thúc trận đánh thật nhanh.
Sau chiến thắng ở Kinh thành, quân Ganelon là bên nắm được thế công. Quân Thenardier buộc phải tiếp tục rút lui, đến độ quá quen với cảnh tháo chạy.
Giây phút quân Ganelon đột phá được trung quân, đám Rồng được đồng loạt thả ra và lao vào cuộc chiến. 6 tiếng gầm vang dội trời đất, át đi tiếng hét của người.
13.000 quân Ganelon rơi vào cảnh hoảng loạn và chỉ muốn tháo chạy. Đến cả hai bên cánh cũng bắt đầu đầu hàng.
Thêm nữa, còn có một cánh quân đang chặn lại đường rút lui của quân Ganelon. Đó chính là nhóm hậu quân 6.000 người. Ngay khi trận chiến bắt đầu, Steid đã ra lệnh cho họ đi vòng theo rìa chiến trường.
Đó chính là ván bài mà Thenardier đặt cược vào khi sử dụng tới Rồng.
"Nếu Hầu tước Greast mà chỉ huy ngày hôm nay, có khi chúng ta đã là người thua trận rồi."
Steid nói như vậy. Nếu quân Ganelon vẫn do Greast chỉ huy, bọn họ đã di chuyển và hành động cẩn trọng hơn. Cũng chính vì rút lui quá lộn xộn mà Thenarider mới có thể chiếm được thế thượng phong.
"Greast sẽ cho cắt đứt đường rút lui của phe ta nếu y là người nắm quyền chỉ huy."
Sự im lặng của Steid củng cố cho nhận định của Thenardier. Sự khiêm nhường của người đàn ông này có cái gì đó không làm Thenardier thoả mãn lắm. Dù là một người tài ba vượt trên cả những quý tộc khác, khi dùng tới Rồng thì hắn lại không thể nghĩ ra nổi một, hai kế hoạch nào cả.
"Steid. Ta đã nói với người nhiều lần rồi rằng người nào mạnh mẽ và tài giỏi đứng trên đầu những kẻ khác là lẽ thường tình. Thi thoảng chúng ta cũng cần phải thể hiện sức mạnh của mình ra để còn cho thiên hạ biết ai là kẻ mạnh chứ."
"Tôi đồng ý với ngài."
Steid bình thản trả lời. Đó là một cuộc hội thoại thường xuyên giữa hai người. Thenardier thầm thở dài trước lời của Steid, và tiếp tục nói.
"Nếu ngươi là người cầm quân thì gặp Rồng sẽ đánh ra sao?"
"Cận chiến."
Steid nhanh chóng đáp lại. Nói "cận chiến" có nghĩa là áp sát vào mà đánh, không để đối phương dùng Rồng được.
"Còn nếu như chúng rút lui?"
'Tôi sẽ không để chúng tháo chạy. Nếu chúng cố làm vậy, tôi sẽ lợi dụng cơ hội đó để chọc thủng hàng phòng ngự của chúng và ngắm tới Chỉ huy đối phương."
"Giả dụ ngươi là Chỉ huy của quân ta và đối phương làm như vậy. Ngươi sẽ làm gì?"
Lần này, Steid không thể trả lời ngay được. Trong khi cố tìm ra một câu trả lời, Thenardier chỉ đứng lặng im, thản nhiên sờ lớp vảy Rồng.
Dáng vẻ của ông ta không lộ một chút sợ hãi. Có rất nhiều người không ưu gì Thenardier, nhưng đến bản thân họ cũng phải thừa nhận đây là một con người dũng cảm.
"Con trai của ta đã mang hai con Rồng tới Alsace và tử trận."
Y đang nhắc tới Zaien. Giọng của Thenardier cuồn cuộn những cảm xúc mãnh liệt. Con Rồng xoay đầu lại trước điều đó, trong khi Steid nhận thấy người mình tự dưng cứng đờ lại bởi căng thẳng.
"Đừng lo, Steid ạ. Ta vẫn giữ được bình tĩnh."
Steid không phải là người chỉ vì nghe những từ như vậy mà thả lỏng ngay. Anh ta là cận vệ đáng tin cậy của Thenardier cũng là vì kìm hãm nỗi sợ và sự nghi ngờ của mình lại.
Đó là tại sao Steid đặt một câu hỏi.
"Ngài thật sự vẫn muốn làm điều đó ư? Xem ra Tigrevurmud Vorn chỉ là một kẻ quá đỗi nhỏ bé trước Đức ngài thôi mà."
Steid không dám nhắc lại việc báo thù.
"Đúng vậy."
Thenardier thẳng thắn đồng ý với Steid. Cảm thấy kì lạ, anh ta nhìn lên gương mặt nhợt nhạt của Lãnh chúa mình. Thenardier lại nói tiếp.
"Ta sẽ không chấp nhận một điều nếu không được tận mắt nhìn thấy điều đó. Ta không biết gì về thằng nhãi đó, nhưng nếu đúng là hắn không có sức mạnh gì thì đúng ra tên nhóc đó đã hết sạch vận may và mục xương từ lâu rồi."
Thenardier đã cho thu thập những thông tin về Tigre và Ganelon. Ông ta đã phân tích và suy nghĩ rất nhiều về những thứ này. Và tất nhiên là mọi hành động của Tigre cũng đều được Thenardier nắm bắt.
"Hắn ta đã sống sót qua trận đánh Dinant. Chưa hết, y còn quay về Brune cùng với sự trợ giúp của Zhcted nữa."
Từ thời điểm đó Tigre đã phải đối mặt với hết trận đánh tưởng chừng như vô vọng này sang trận khác. Anh đã quét sạch căn cứ của lũ cướp tại dãy Vosyes, hạ gục sát thủ do Thenardier gửi đến, địch lại Hắc Hiệp Sĩ Roland và Hội Hiệp sĩ Navarre, và thậm chí còn đẩy lui được quân Muozinel.
Sau khi nghĩ đến đây, Thenardier chợt nhớ đến một thứ nữa.
--- Nghe đồn là hắn còn đang che chở cho Regin nữa...
Dù không chắc, nhưng khi nghe đồn là Tigre đang bảo vệ người con gái thuộc Hoàng tộc, Thenardier cảm thấy như thể bị sét đánh trúng.
Nếu như được bảo là Tigre đang bảo vệ hoàng tử, chắc hắn sẽ cười phá lên ngay.
Thực tế, hoàng tử Regnas chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Thenardier thừa biết thực chất phải là Công chúa Regin mới đúng.
Người Bá tước nhỏ bé ở vùng biên cương này không thể xem nhẹ được. Felix Aaron Thenardier biết là y phải chôn vùi người này. Nếu để yên thì người đó sẽ trở thành một đối thủ đáng gờm.
"Lính Zhcted rất hùng mạnh, bởi vậy nên tránh để chúng chạm mặt với lũ Rồng. Binh sĩ Alsace thì khỏi nói. Không biết nên đánh vào được đây."
Dù thay đổi chủ đề khá chóng vàng, Steid vẫn biết ngay là Công tước đang nói về việc đánh Tigre như thế nào.
Một bên, chìa khoá đi đến thắng lợi nằm tại những con Rồng. Bên kia lại ở trong tay các Vanadis.
"Tôi nghe từ miệng những ai tham gia trận đánh đó rằng một nữ Vanadis cầm kiếm đã thổi bay một con Rồng đi."
---- Đến cả bản thân mình cũng cho là chuyện vớ vẩn khi mới xem báo cáo.
Tuy nhiên, Steid không khỏi đồng tình khi nhìn thấy sức mạnh của con Rồng đang đứng trước mình. Chỉ có những quyền lực siêu nhiên mới hòng tiêu diệt được một sinh vật như vậy. Đó không phải là điều mà Thenardier, Steid, hay những ai có tài điều binh khiển tướng vượt trội có thể giải quyết được.
Bàn tay của Thenardier dừng lại. Ông ta nhìn sang Steid. Ngập tràn trong ánh mắt đó là một sự đam mê đầy tàn nhẫn và lạnh lùng, khuôn mặt hung bạo của y như thể xuyên thủng qua cả màn đêm.
"Steid. Trận đánh tiếp theo của chúng ta sẽ là với Vorn. Hãy chuẩn bị lên kế hoạch đi."
.
Một người cưỡi ngựa, còn hai tiếng nữa là đến pháo đài Perucche. Lưng quay lại với những khu rừng và đồi núi, trước mắt anh ta là con đường chính. Khu vực này có rất nhiều hồ nhỏ và những làng hành nghề săn bắn.
Tigre đã từng nghe binh lính trong pháo đài nói về vùng này, nhưng anh chỉ để lộ ra một vẻ hững hờ trước điều này.
Cuối cùng thì màn đêm cũng buông xuống. Vào lúc tối muộn, mọi người đã chìm trong giấc nồng.
Tại một căn phòng nằm sâu trong toà pháo đài, Tigre nhanh chóng thay quần áo và chuẩn bị cung tên. Anh bọc một tấm vải lên đầu, chỉ để chừa cặp mắt ra.
Batran, người hầu của anh, sẽ ở lại đây và thay mặt Tigre, nói với mọi người là anh đang cảm thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi.
--- Nếu rời khỏi đây ngay bây giờ thìsẽ đến được khu rừng trước bình minh. Mình có thể đi loanh quanh được hai tiếng rồi quay về đây trước trưa.
Vì đã ở pháo đài Perucche được 10 ngày, anh đã phần nào hiểu được cấu trúc của nó, và anh đã chuẩn bị trước cho việc này. Bằng một sợi dây thừng, anh trèo ra khỏi cửa sổ và đáp xuống đất. Cẩn thận xoá bỏ sự hiện diện của mình, Tigre lần mò theo đường đi xuyên qua pháo đài. Anh hướng về cổng sau ở phía Bắc và chuẩn bị sẵn một lý do. Trong ngực áo anh là một bức thư được kí bởi Tướng quân Tigrevurmud Vorn; kèm theo con dấu, nên đương nhiên đó là đồ thật. Gì đi nữa thì anh, chính bản thân anh, là người chuẩn bị bức thư đó.
Anh bước vào một căn phòng có một bộ bàn ghế, cửa sổ mở sẵn hướng về cổng sau. Tuy nhiên, ngay khi vừa mới mở cửa sổ ra, Tigre nghe thấy ở một giọng nói từ đằng sau.
"Muộn rồi cậu còn đi đâu vậy?"
Vừa nghe thấy cái giọng cật vấn lạnh lùng như vậy, Tigre co rùm người lại. Tuy vậy, giọng nói tiếp theo lại trộn lẫn giữa tiếng cười và ngạc nhiên.
Khi quay người lại, anh nhìn Ellen và Lim đang đứng trước mặt anh. Ellen cười tươi rạng rỡ, còn Lim thì vẫn lạnh lùng như mọi khi.
"... Làm thế nào mà hai người biết được?"
Ellen bắt đầu giải thích đầy tự hào, hai tay khoanh lại trước ngực.
"Lim là người đã nhận ra. Nếu muốn lẻn ra ngoài, cậu sẽ phải dùng tới cổng sau, đồng nghĩa với việc đi qua căn phòng này. Suốt mấy ngày qua chị ấy đã rất lo lắng cho cậu đó. Thành thật mà nói, chị ấy đã sẵn sàng làm cô dâu được rồi đó."
"Ng.. ngài nói gì mà đột ngột vậy!"
Trước suy nghĩ của Lãnh chúa mình như vậy, vẻ mặt bình lặng của Lim ngay lập tức vỡ tan và đỏ ửng lên. Tigre, mắt nhìn về Ellen và Lim, cũng cảm thấy ngượng ngùng.
"Không hay sao? Có thể Tigre là người Brune thật, nhưng khi đến sống ở Zhcted, để cậu ta tìm được một ai ở đó chẳng phải hay đó sao. Như vậy chẳng tốt lắm sao. hai người cũng đâu lạ lẫm gì với cơ thể nhau rồi, đúng vậy không?"
Cô thẳng thừng nói ra. Cả Tiger và Lim đều không biết phải nói gì.
Lim đã từng nhìn thấy Tigre tắm một lần, và Lim cũng phải bỏ áo ra để Tigre hút chất độc khỏi cô.Tigre nhìn sang Lim. Vì mặt cô thường trơ trơ như tượng đá, vẻ bối rối của cô thành ra lại khá dễ chịu.
Có lẽ hiểu nhầm ánh mắt của anh, Lim giận dữ quắc mắt nhìn Tigre và che ngực lại khi nhớ lại những gì đã xảy ra.
Tigre mở miệng định phân bua nhưng anh không thể nghĩ ra bất cứ lời nào phù hợp. Tất nhiên là điều này tạo ra một hiệu quả hoàn toàn trái ngược.
Sau khi nhìn hai người kia một hồi, Ellen quay sang Tigre và cười dịu dàng.
"Đừng để việc đó làm phiền cậu nhiều như thế."
"... Xin lỗi."
Tigre ngoan ngoãn cúi đầu. Thân làm Chỉ huy thì không thể nào lại để bản thân chìm đắm trong ham muốn, để rồi giữa đêm mò đi săn được.
"Được rồi. Vậy thì đi thôi."
Ellen vui vẻ lên tiếng trong khi vẫy anh. Tigre lơ đãng quay lại.
"Đi săn bây giờ khó có thể nói là hữu ích được, nhưng tôi chắc là đi dạo một chút sẽ giúp đầu óc cậu khuây khoả hơn. Thêm nữa, tôi cũng sẽ đi với cậu. Và... xin lỗi cậu vì những gì tôi vừa nói."
Ellen bước đi, để lại phía sau một nụ cười nhẹ nhàng. Lim cũng lặng lẽ theo sau, và Tigre, sau một hồi hoảng hốt, cũng đi theo hai người.
Cả ba bước về hướng cánh cổng sau. Làn gió đêm thổi qua, làm Tigre phải cúi đầu xuống.
Vô số ngôi sao cùng với mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Vì trời tối nên nhìn về hướng chân trời còn nhiều sao nữa.
Tigre đi theo con đường được thắp sáng bởi ánh trăng và vì sao. Thời tiết vẫn còn lạnh giá, kể cả khi mùa đông đã sắp bước vào những ngày cuối cùng.
--- Lâu rồi mình mới được cảm thấy như thế này.
Tigre nhận ra anh cảm thấy nhẹ nhõm đến nhường nào chỉ bằng việc đi tản bộ dưới bầu trời đêm. Trước cuộc xâm lược của Muozinel, phải đến tận ngày hôm nay tình hình mới bắt đầu đâu vào đấy được. Anh hầu như không có chút thời gian rảnh rỗi nào.
Những gì Tigre sắp làm có thể sẽ gây nên những ảnh hưởng mạnh mẽ tới toàn bộ Vương quốc, kể cả những trận đánh tương lai cũng có thể còn lan tới cả Zhcted nữa. Bản thân anh không nhận ra, nhưng rất nhiều cảm xúc hiện đang cuộn trào trong Tigre.
"Ai ngờ là có ngày tôi lại bắt tay với một Vanadis."
Tigre nói với giọng như thể đang độc thoại, nhưng lời nói này dành cho Ellne hơn là cho anh. Cô vốn chỉ quỳ gối trước Đức vua của mình và có sức mạnh đủ để hạ gục một con Rồng. Trên đôi vai một Vanadis liệu có bao nhiêu áp lực đây?
"Người duy nhấy mà cô có thể thực lòng tin tưởng là Lim. Những thuộc hạ từ người tiềm nhiệm của cô đều rất xuất sắc, và dù tôi ủng hộ cô thật, nhưng tôi lại quá ích kỷ khi không nhận ra ngay gánh nặng của cô. Cô thật sự đã rất vất vả rồi."
Ellen nhìn TIgre với ánh mắt dịu hiền.
"Gánh nặng của cậu cũng không phải là thứ tôi có thể gánh vác hết được, nhưng tôi có thể giúp đỡ cậu. Lim và tôi, và cả Teita nữa, vì vậy hãy cố chịu đựng một tí nhé."
"--- Đúng vậy. Tôi sẽ kiềm hãm niềm vui thú của mình lại thêm một chút nữa."
Sau đó, Tiger đưa lời cảm ơn. Anh cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn nhờ vào những người đang ủng hộ mình.
Bất chợt, thanh kiếm bên hông Ellen phả ra một ngọn gió lên mái tóc của cô. Nữ Vanadis với đôi mắt như hồng ngọc cười buồn. Sau khi chải lại mái tóc bạch kim của mình bằng tay, cô trấn an thanh kiếm bằng cách vỗ nhje lên bao.
"Tất nhiên, cả cậu chàng này cũng ủng hộ cậu nữa. Dù vậy, cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng ta cũng khá là đột ngột."
Thanh kiếm của cô điều khiển cơn gió như thể phàn nàn là mình không được kể tên.
Trước cảnh Ellen và Arifal "giao tiếp" với nhau như vậy, Tigre quay sang nhìn sang chiếc cung đen trên yên. Biết rằng đó là một báu vật gia truyền trao cho anh từ ngày chào đời, anh vẫn cảm thấy nó quá cổ quái và luôn cố tránh xa càng nhiều càng tốt.
--- Ellen tin tưởng vào Arifal. Còn mình thì không băn khoăn không biết có tin nỗi vào thứ này được không.
Những cảm xúc rối ren mua may trong lồng ngực anh. Dù đã dựa vào sức mạnh cây cung nhiều lần, Tigre vẫn chưa hoàn toàn tin được. Ở đâu đó trong tim anh, Tigre cảm thấy sự nguy hiểm và, vì thế, sợ cây cung đó.
Dù không còn cảm thấy cảm giác kì lạ mà mình từng nhận thấy, anh không thể nào chút hết cơn giận dữ lên đầu Nữ thần Bóng Đêm, Tir na Fa, vốn có dính líu một phần tới cây cung, khi Nữ thần nhập vào Teita.
--- Liệu mình có thể hiểu cây cung được không trước khi đi đến Leitmeritz?
Anh cố ngẫm nghĩ lại một lần nữa. Cả Brune và Zhcted đều có một tôn giáo chung. Có thể ở Zhcted có một manh mối nào đó về Tir na Fa.
“---Tigre.”
Bất chợt, Ellen gọi tên anh ra. Nữ Vanadis quay lại nhìn Tigre với vẻ mặt đầy sốt sắng.
"Cậu còn nhớ lời cậu nói vào cái đêm cậu quyết chiến đấu không?"
Đó là vào giữa mùa thu, và là cái đêm thay đổi số phận của Tigre. Từ một tù bình anh đã trở thành một thứ hoàn toàn khác sau có vài ngày ngắn ngủi. Tigre gạt hết suy nghĩ linh khỏi tâm trí và gật đầu.
"Để có thể mượn được binh lính của cô, Alsace sẽ thuộc về cô."
"Đúng rồi đó. Nhắc lại một lần nữa, cậu thuộc về tôi. Trước cái thái độ của cậu với Ludmira gần đây, xem ra cậu đã quên mất vị trí của mình rồi."
Sau khi thẳng thừng nhắc lại như vậy, Ellen dừng bước và nhìn lên màn đêm trên cao.
"Nếu tôi có được lãnh địa của cậu, tôi sẽ phải dâng lên cho Quốc vương. Tôi chỉ được phép điều quân với điều kiện ông ta sẽ có được bất cứ vùng đất nào mà tôi nhận được. Đất Alsace sẽ nằm dưới sự kiểm soát bởi quân của Đức vua."
"Dù tôi đã từng nghe người ta đồn đại... Đức vua Zhcted có cai quản lãnh địa của mình tốt không?"
Đáp lại lời Tigre, Elln cười mỉa.
"Về cơ bản, lãnh thổ của ai người ấy lo, tuy nhiên không phải là không có hạn chế. Tuỳ vào việc đàm phán với Bruen mà ông ta có thể ban Alsace cho một ai đó có công trạng hiển hách."
Trước một câu trả lời xa rời dự tính như vậy, Tigre lộ một vẻ mặt khó khăn và nhìn xuống dưới mặt đất. Ở dưới đó ánh sáng không chạm được tới chân anh, giống như chính bản thân bóng tôi đang quấn lấy tương lai của Tigre.
Anh chợt băn khoăn rằng tại sao cô lại nói tới chuyện này.
Đội nhiên, Ellen nhìn thẳng vào mặt Tigre.
"Giờ cũng là cơ hội tốt nên tôi sẽ tiếp tục."
Tigre đã băn khoăn từ ngày hôm đó. Ellen đã cho anh mượn binh, nhưng anh vẫn không hiểu cô được lợi gì từ đó.
Chiến tranh kéo theo việc sử dụng lương thực và dầu đốt. Cả giáp trụ, ngựa và người cũng ra đi theo. Nếu không có được gì để bù đắp lại, không đời nào cô lại làm việc đó.
Sau khi nhìn lại những trận đánh đã qua, kể cả khi Ellen dành được quyền kiểm soát Alsace, cô cũng phải đối mặt với một khoản thâm hụt khổng lồ.
"Mục tiêu của tôi là kiểm soát toàn bộ Vosyes. Đó là lý do duy nhất, chí ít thì cũng là lý do đầu tiên."
Cô nói với một nụ cười cay đắng. Tigre nghiêng đầu. Vosyes là dãy núi dốc hiểm trở nằm giữa Brune và Zhcted. Ở đây có một vài con đường và vài nơi có thổ phỉ ẩn trốn nhưng ngoài ra thì không còn gì có giá trị nữa.
"Để tôi thay đổi chủ đề một chút. Cậu biết loại trà mà Ludmira thường uống chứ? Đó là trà nhập từ Muozinel. Các lái buôn Muozinel đầu tiên cần phải đi qua dãy núi này để đến được Olmutz. Đường ở đó được giữ gìn cẩn thận và rất an toàn."
Nụ cười của Ellne vụt tắt. Cô tiếp tục nói mà không tỏ bất cứ vẻ thú vị gì.
"Hãy hình dung một tấm bản đồ trong đầu cậu. Khi những người này (các lái buôn) rời Olmutz, họ sẽ đi đâu?'
“... Silesia?”
Đó là Kinh thành của Vương quốc Zhcted, và cũng là thành phố phồn thịnh nhất trên khắp đất nước, nên các lái buôn này sẽ tới đây.
"Đúng vậy, họ sẽ không tới Leitmeritz, nơi tôi cai quản. Đương nhiên họ sẽ tới Silesia vì dòng tiền ở đây có cường độ rất lớn. Nơi buôn bán thì đông đúc, có nhiều loại hàng hoá từ tứ xứ đổ về, bao gồm cả Brune. Tôi cũng hướng các lái buôn về Silesia.”
Khi Ellen rời mắt khỏi bầu trời, cô khoanh tay lại và quay sang Tigre. Đôi mắt đỏ rực của cô nhìn anh chăm chú. Không hiểu ý định của cô, Tigre chỉ biết tránh mắt đi đầy ngại ngùng. Lim, vốn im lặng từ nãy tới giờ, phải đi vào cứu nguy.
"Ngài Tigrevurmud. Lần trước, khi Eleanora-sama tiến về Legnica, có những thương nhân từ Brune và Asvarre vượt biển tới đó."
Nghe Lim nói như vậy thôi, Tigre hình dung lại bản đồ trong đầu một lần nữa. Các thương nhân từ Muozinel, Olmutz, Legnica...
Anh bàng hoàng nhận ra. Tigre vô tình vỗ tay một cái. Ellen mỉm cười trước phản ứng của anh. Người Lãnh chúa trẻ tuổi của Alsace quay sang nữ Vanadis tóc bạch kim để xác nhận câu trả lời của mình.
"Mục đích của cô là yêu cầu Brune phải chi trả cho một con đường đi xuyên dãy Vosyes giữa Alsace và LeitMeritz, có phải không?"
Ellen cười rạng rỡ. Đương nhiên đó là một câu trả lời đúng.
"Chưa thực sự hoàn hảo, nhưng đúng là vậy. Leitmeritz của tôi không phải là nghèo, nhưng lượng hàng hoá nhập vào từ các nước ngoài xem ra thua kém hơn so với những vùng lãnh thổ khác."
"Dù thương nhân từ Kinh thành vẫn ghé qua Leitmeritz, giá cả ở đây vẫn đắt hơn so với những vùng khác, và vì vậy chúng tôi cũng không kiếm được nhiều. Dù rằng nhờ vậy mà Leitmeritz vẫn giữ lại được bản sắc văn hoá của nơi đây."
Lim thêm vào với một giọng mềm mại.
"Đây là một vấn đề xuất hiện từ vị Vanadis tiền nhiệm. Chúng tôi luôn để mắt tới con đường đi qua Vosyes. Nếu được sửa sang lại và an ninh được nâng cao lên, đây sẽ con đường ngắn nhất nối giữa Nice và Silesia.”
Và đương nhiên phải có một lý do nào đó khiến cho việc này đến tận bây giờ vẫn chưa có ai động tay tới.
Việc sửa sang cần đến tiền bạc, thời gian và nhân lực. Thêm vào đó, dãy Vosyes nằm ở rìa Tây của Leitmerizt, do đó gánh nặng của công việc đó thực sự cực kỳ khổng lồ.
Vì nằm ở gần biên giới, bất cứ ý định xây dựng lại con đường sẽ kích thích Brune. Do chạy dọc theo biên giới như vậy, họ sẽ không nghi ngờ gì rằng bên kia đang có ý định xâm lược.
"Mọi chuyện không thể tiến hành được nếu chỉ có mỗi nghĩ ngợi không. Dù tôi cũng từng nghĩ tới việc xúc tiến thực hiện, ừm, mọi chuyện giờ lại thành ra thế này."
Ellen để lộ một nụ cười chua xót.
"Đây không phải là một cuộc chiến để giành thêm lãnh thổ mà là cuộc chiến để kiếm những mối quan hệ mới."
Nếu Thenardier thua, tiền của của y sẽ được dùng để sửa lại con đường đi qua Vosyes. Đương nhiên là việc này cần có sự chấp thuận chính thức từ Quốc vuong Brune. Đây là cách rẻ nhất so với phương án cũ, nhưng Ellen phải chú ý tới việc chậm trễ hoặc chướng ngại.
Cả Vương quốc Zhcted cũng sẽ cho phép xúc tiến. Để có thể để mắt tới Brune, Nhà vua sẽ phải bảo vệ Alsace, vốn nằm dưới quyền cai quản của mình.
"Tại sao phải đợi tới bây giờ cô mới nói?"
"Kể cả là có bảo cậu trước đi nữa, tôi không chắc là cậu sẽ hiểu được."
Ellen đáp lại một cách bất cần. Tigre chỉ biết nhún vai buồn bã. Dù nghe cô nói thẳng thừng như vậy, anh cũng không vì thế mà bận tâm. Anh chắc chắn là vào lúc chỉ biết đến có mỗi Alsace, anh sẽ không thể hiểu nổi những điều đó.
"Và hơn thế nữa - tôi chỉ muốn cho cậu biết thôi."
Ellen nói những từ đó sau khi quay lưng lại Tigre.
,
Sau đó, ba người đi bách bộ được nửa tiếng đồng hồ rồi quay lại toà pháo đài.
Tuy nhiên, anh không kịp có thời gian để nghỉ ngơi. Những thông tin đầy kinh ngạc đột ngột xuất hiện.
"Trinh sát từ Lutetia vừa về cách đây ít lâu báo cáo rằng Artishem bị đốt cháy... Cả vùng đất đã bị thiêu rụi."
Mất một lúc Tigre không rõ được đầu cua tai nheo câu nói đó. Sau khi hít vào thở ra ba lần, anh mới hiểu ra và đứng chết lặng.