Quỷ thần ơi, tên vừa bay đến lâu đài chính xác là một người phụ nữ đấy. Đây là có sốc lớn nhất đời ta từ khi cha sinh mẹ đẻ đến bây giờ.
Còn nhớ ta từng nói gì không? Phụ nữ không thể dùng ma pháp, còn con mẹ này đây không những sử dụng ma pháp, mà mẹ ấy còn vừa phi tới đây với tốc độ âm thanh đấy, ma lực không hề ít đâu.
Chả… chả lẽ… đây là “Phù thủy” trong truyền thuyết ư?
Trong lúc não ta đang bị sốc đến cực độ, ta tranh thủ quan sát người đối diện.
Con mẹ này đang mặc bộ đồ khá là “đặc biệt” đấy. Ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Bên dưới thì cô ta đang mặc… một chiếc váy à!? Chiếc váy của cô ta có mấy nếp gấp chồng lên nhau, nhìn thì cũng nữ tính phết, nhưng chẳng phải nó quá ngắn hay sao!? Thậm chí nó còn chưa dài đến đầu gối nữa.
Còn bên trên thì chả hiểu sao lại đang mặc một chiếc áo thủy thủ ngắn tay màu trắng và cổ áo màu đen. [note34866]
Ta đã từng đến bến cảng của nước thứ nhất để giải quyết một số công việc, thực ra là nạo vét bến cảng, nên cũng thấy quần áo của các thủy thủ trên tàu Hải quân Hoàng gia. Và bộ quần áo của họ nhìn y hệt thế này.
Nhưng mà trong Hải quân thì làm quái gì có phụ nữ. Người ta truyền tai nhau rằng tàu chiến cũng là một người phụ nữ, nên là nó cũng biết ghen nếu để phụ nữ bước chân lên tàu. Nhưng chắc đấy cũng chỉ là tin đồn bậy bạ thôi.
Nhưng vấn đề ở đây là, thế quái nào cô ta lại có được bộ đồ này cơ chứ?
Nhìn mặt cô ta có vẻ trẻ, chắc vẫn còn là thiếu niên. [note34867] Ta thì dùng ma pháp hồi phục tự trẻ hóa bản thân nên cô ta không thể đoán tuổi của ta đâu.
Khuôn mặt khá là nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, đen láy, chiếc mũi cao và khuôn miệng xinh xắn. Mái tóc dài đen tuyền thì được búi đuôi ngựa.
Tuy nhiên điều ấn tượng đối với ta thì cô ta cao thực sự, có lẽ hơn hẳn ta một cái đầu. Ta thì “hơi thấp” hơn chiều cao trung bình của đàn ông một chút thật, nhưng cô ta không phải là đang cao quá so với chiều cao trung bình của phụ nữ sao.
Cao như vậy, nhưng cô ta không có vóc dáng thô kệch, cường tráng như mấy tên kị sĩ. Đôi cánh tay để lộ ra từ bộ đồ thủy thủ ngắn tay và đôi chân dài miên man kia đều rất là mảnh mai. Nhìn “vùng đồi núi” căng lên sau lớp áo kìa, cả chiếc eo thon kia nữa.
Nhìn kiểu gì đây cũng là vóc dáng hoàn hảo của một người phụ nữ.
Cô ta đột nhiên rút thanh kiếm dắt bên eo trái của mình ra, giữ chắc trên tay và chĩa thẳng về phía ta. Một thanh kiếm kì lạ như chính cô ta vậy, ta chưa từng thấy thiết kế chuôi kiếm như vậy bao giờ. Phần lưỡi kiếm dài, hơi cong, nhọn ở đầu, có vẻ rất sắc. [note34868]
Cô ta trừng đôi mắt nhìn tôi và dõng dạc tuyên bố với một giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng âm điệu thì cay nghiệt:
- Ta đã tìm ra được ngươi, kẻ có ma lực mạnh nhất quanh đây! Hay còn phải gọi là Ma vương ác độc nhỉ? Hỡi kẻ đã đầy đọa cuộc sống của dân chúng, bá tánh của thế giới này, vì hạnh phúc của thế giới này, Ryojo Suzuna ta đây sẽ đánh bại ngươi!!! [note34869]
Nghe thấy vậy ta đã gào lên ngay:
- Cái quái,.. ta đày đọa cuộc sống của người dân lúc nào?
- Hả …
Nghe ta hỏi vậy cô ta trông có vẻ rất sốc. Nhưng ta không quan tâm, ta vặn lại ngay:
- Nói! Ta đã làm gì để bị coi là độc ác, ta đe dọa cuộc sống của dân chúng lúc nào?
Mục tiêu để thâu tóm thế giới của ta là “hòa bình thế giới” và “hạnh phúc cho mọi người”, nếu những gì ta đang làm lại đi ngược lại những điều trên chẳng phải từ trước đến giờ ta đang làm một việc ngu xuẩn sao?
Không thể nào, ta chắc chắn không đi ngược lại với mục tiêu của chính mình đâu.
Hay là hệ thống đê điều của ta chỉnh sửa bị lỗi lại tiếp tục gây lụt.
Hay là hầm chui của ta thi công kém, bị sụp xuống gây chết người.
Khoan đã, không lẽ là vì ta mở hầm chui xuyên qua núi, nên mấy quán dừng chân vòng qua núi bị mất khách, gây phá sản hàng loạt hay sao?
Nếu đúng là như vậy ta bồi thường thiệt hại ngay lập tức. Không ổn phải hỏi cô ta cho ra lẽ mới được.
Cô ta còn thậm chí không đoái hoài đến câu hỏi của ta mà còn hỏi ngược lại:
- Ý ngươi là sao, ngươi không phải là Ma vương có tham vọng chinh phục thế giới à?
Đó đích thị là tham vọng của ta, nhưng mục tiêu thực sự của ta còn cao cả hơn thế nhiều. Nhưng cô ta có vẻ không biết điều đó, thôi thì ta chiếu cố một tí vậy:
- Ta đúng là Ma vương, tham vọng của ta đúng là chinh phục thế giới để gìn giữ “hòa bình thế giới” và mang lại “hạnh phúc cho mọi người”.
- Ma vương mong muốn “hòa bình thế giới” và “hạnh phúc cho mọi người”? Từ từ, ta nghĩ kiểu gì cũng thấy không đúng. Có thể đúng là mục tiêu của ngươi tốt đẹp vậy đi, thế ngươi đã xử bao nhiêu người để hiện thực hóa tham vọng của hình rồi hả?
- Giết người á!? Đúng là ta từng có chiến đấu với quân đội của quốc gia rồi, quân đội của quốc gia thứ nhất là hơn 30.000 người, còn quân đội của quốc gia thứ hai có … Mà nói chung là ta chưa giết ai cả. Lũ tôm tép ấy ta dùng chút ma pháp tê liệt là gục hết rồi mà.
- Thế.. Thế thì hoàng gia của các nước bị chinh phục thì sao, ngươi thủ tiêu hết bọn họ rồi đúng không?
- Hả!? Thủ tiêu đám ấy á? Ta thậm chí còn để họ tiếp tục giữ lại cái ngai vàng của mình ấy chứ. Ta cũng thử lên ngôi vua một lần, nhưng chán chết, nên ta trả lại ngôi cho tên vua ấy rồi.
- Ta còn nghe nói ngươi đã vơ vét toàn bộ vàng, bạc, châu báu của cả quốc gia ấy nữa…
- Cô nhìn xem tòa lâu đài của ta đi, có thấy dát miếng vàng nào không, hay có căn hầm nào để chứa vàng không? Ba cái thứ ấy việc quái gì ta phải đi trộm, cướp. Ta có thể tự tạo ra cơ mà.
Nói rồi tôi đưa tay lên, lấy một miếng chì và một cục than từ [Không gian lưu trữ] ra và hóa thành vàng và kim cương cho cô ta tận mắt chứng kiến.
- Ơ… Ơ thế không phải à, nhưng ta được nghe là ngươi lấy rất nhiều cơ mà. Mà quên đi, vậy những người phụ nữ đáng thương đó đâu hết rồi, ngươi đã làm gì với họ, biến họ thành nô lệ phục vụ cho những dục vọng bẩn thỉu của ngươi à? Ngươi còn phè phỡn tận hưởng rượu chè, cao lương mĩ vị nữa. Ngươi hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng bẩn thỉu của chính mình.
Cái đéo… Ta cảm thấy thực sự phẫn uất khi nghe những lời cay nghiệt ấy:
- Cao lương mĩ vị, rượu chè cái con khỉ, ta đây không cần hấp thụ mấy cái thứ vớ vẩn ấy từ 340 năm trước rồi. Gái gú thì càng không nhá, 400 năm qua ta còn chưa biết mùi gái là cái gì. Bố đây vẫn còn là trai tân chưa bóc tem đấy.
Sau khi nghe những điều đó thì mặt cô ta nghệt hết cả ra và thất thần hỏi lại:
- Thế, ngươi sống vì cái gì? Suốt cả cuộc đời, ngươi đã tận hưởng cái gì?
Nghe vậy, ta cũng trầm tư mất một chút. Nghĩ lại thì, ta tận hưởng cái gì á, có cái gì khiến ta thấy vui nhỉ, ta có thích cái gì không? Nghiên cứu và tập luyện ma pháp có được tính là niềm vui không ta?
Nhưng có vẻ bây giờ khác rồi, chinh phục toàn bộ thế giới nghe cũng vui mà nhỉ.
- Trước kia thì ta tận hưởng niềm vui từ nghiên cứu ma pháp, nhưng giờ chinh phục thế giới cũng có vẻ vui đấy.
Mặt cô ta trầm xuống một xíu khi nghe ta nói vậy
- … Vậy nhà ngươi chinh phục thế giới chỉ để cho vui?
Cô ta lại hiểu nhầm nữa rồi, ta có nói gì khó hiểu quá chăng, mà thôi phải chỉnh lại mới được:
- Không, ý ta không phải vậy! Ta đang cố gắng làm thế giới này hạnh phúc hơn, chinh phục thế giới chỉ là hậu quả của mong muốn đó thôi. Ta cảm thấy ta có thể tận hưởng chút niềm vui bằng cách đem lại hạnh phúc cho thế giới này.
Ta bất chợt nhớ ra có việc quan trong phải hỏi lại cô ta:
- Này cô không thấy mình đang nợ ta một lời xin lỗi à? Cô đã vô cớ kết tội ta là đày đọa người dân thế giới này, thế người ta đã đày đọa đâu, ta đã đày đọa họ lúc nào? Không phải cô nên xin lỗi và bồi thường tổn thất về mặt tinh thần cho ta à!
Nhưng cô ta không hề đáp lại, chỉ lẩm nhẩm trong mồm:
- … Ta đã được triệu hồi đến thế giới này, rồi phong cái danh Anh hùng để đi tiêu diệt Ma vương tốt này hay sao?
Nghe đến đó, ta mới để ý, thì ra cô ta là “Anh hùng”, người được ca tụng trong các truyền thuyết và là thiên địch của “Ma vương” ta đây hay sao. Có vẻ như cô ta được triệu hồi đến thế giới này.
Ta hiểu rồi, có lẽ vì là một người được triệu hồi từ thế giới khác đến, nên cô ta có thể sử dụng ma pháp mặc dù là phụ nụ. Chắc chắn cũng vì thế mà cô ta mới cao hơn ta, có lẽ đấy là chiều cao trung bình ở thế giới cô ấy.
Chà, ta cũng chẳng biết đâu được, hỏi thẳng cô ta là tốt nhất:
- Vậy cô là “Anh hùng” được triệu hồi đến từ thế giới khác để đánh bại “Ma vương” ta sao?
- Đúng vậy ta được triệu hồi từ thế giới khác và nhận lệnh đánh bại “Ma vương”, tên độc ác đang hành hạ những con người nhỏ bé ở đây, nhưng có vẻ ngươi không phải hạng người đó. Ngươi chưa giết ai cả, cũng chả cưỡng đoạt của ai cái gì. Khi nghe ngươi giải thích ta cảm thấy ngươi không phải loại người sẽ làm cho người khác đau khổ.
Có vẻ như cô ấy không còn muốn giết ta nữa nhỉ, vậy là thực hư câu chuyện ngày hôm nay chỉ là một tin đồn xuyên tạc về ta à.
Không, ta không thể vội vàng đi đến kết luận như vậy được, có lẽ ta đã vô tình gây ảnh hưởng tới người khác mà không hay. Ta phải tự đi xác nhận mới được, cách nhanh nhất là hỏi Anh hùng.
Nên ta đã đưa ra một yêu cầu với cô ấy:
- Anh hùng, cô có thể dẫn ta đến nói chuyện trực tiếp với người nói với cô rằng ta đã đày đọa người dân ở thế giới này được không. Có lẽ ta đã làm tổn thương họ mà không để ý. Ta muốn nhanh chóng giải quyết việc này.