Ma vương 400 tuổi là trai tân

chương iv: xây lâu đài làm gì trong khi không ai đến nhỉ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ta quyết định xây Lâu đài Ma vương của chính mình.

Nơi ta chọn để xây lâu đài là một ngọn núi, thuộc một dãy núi lớn, một nơi chứa đầy kỉ niệm của ta. Mà ta cũng chả biết có nên gọi nó là kỉ niệm không nữa. Ta đã dành 380 năm sống ở đây cơ mà, còn nơi nào xứng đáng hơn để đặt lâu đài của ta bây giờ?!

Nó nằm ở biên giới hai quốc gia thứ nhất và thứ hai. Vì thế nên nó vô hình chung trở thành một bức tường thành, ranh giới tự nhiên giữa hai quốc gia, nhưng nó cũng cản trở giao thương giữa hai nước.

Ngọn núi này cao hơn người thường khoảng 2000 lần (tầm 329.800m), thực ra nó đã từng cao hơn nữa cơ, phần đỉnh của ngọn núi đã sụp xuống và tạo thành một cái lỗ lớn, nước tích tụ lâu ngày và tạo thành một cái hồ.

Ta từng sống ẩn dật quanh cái hồ gần đỉnh núi. Ta đã tìm thấy một cái hang nên ta sống ở đó. Vì đây là một vùi núi cao nên không khí loãng và nhiệt độ thấp, nhưng cũng nhờ thế mà suốt những năm tháng ấy ta không phải gặp con thú săn mồi đáng sợ nào.

Khi còn trẻ ta thường bẫy chồn và thỏ sống ở vùng núi này để lấy thịt, da và lông. Da và lông thì dùng làm chăn, gối và quần áo khi đông về. Thịt thì được mang đi ướp muối rồi phơi khô, mùa đông ăn dần. Mà gần đây cũng có một mỏ muối khoáng tự nhiên, nên ta không phải lo về số lượng muối ta dùng. Các cành cây khô xung quanh thì được thu nhặt để làm củi đốt trong mùa đông.

Như ta cũng từng nói, ta đã cố để có thể trồng được một số loại hoa màu ở trên tận độ cao này, bất chấp cái lạnh để thêm vào khẩu phần ăn của mình, đâu thể sống lâu mà ăn uống không ăn uống điều độ, đúng không?

Nhắc tới mà nhớ thật, ta đã từng phải vật lộn đấu tranh với đám thỏ và chuột chũi hay trộm cắp quanh đây để bào vệ đám hoa màu của mình.

Ngay cả khi đã có thể sử dụng ma pháp, thì cuộc sống của ta vẫn bình thản trôi qua như vậy. Sau một thời gian tập luyện, sức mạnh và độ chính xác của các ma pháp tấn công được tăng cao, ta bắt đầu có thể săn các động vật lớn hơn như hươu chẳng hạn.

Các loại rau củ và thịt cũng được bảo quản kĩ hơn nhờ vào ma pháp [Không gian lưu trữ]. Ta không cần phải bỏ đi khi chúng bị thối, với một người sống một mình trên núi như ta thì nó khá là phí. Ta cũng có thể bắt đầu tạo ra được muối và đường.

Các nghiên cứu về ma pháp của ta cuối cũng có kết quả giúp ta tăng năng suất của hoa màu và ta học được cách cải tạo đất trở nên màu mỡ hơn.

Trước đây vì nghèo nên cơ thể ta khá ốm yếu, sức mạnh thể chất cũng tệ. Nhưng nhờ sống 10 năm trong tu viện nên ta cũng cải thiện được phần nào và may mắn làm sao trong 20 năm tiếp theo sống ẩn dật trên núi ta lại không mắc phải căn bệnh nặng nào. Khi dùng được phép thuật ta bắt tay luôn vào việc nghiên cứu, luyện tập các ma pháp chữa trị khác nhau. Kết quả là ta có thể tự chữa trị cho bản thân khi bị bệnh và từng bước cải thiện sức mạnh thể chất.

Năm 60 tuổi ta bắt đầu có thể chuyển các nguồn ma lực nằm rải rác khắp nơi trở thành ma lực và sinh lực cho ta, nên ta không cần phải ăn, uống để duy trì sự sống, thậm chí một thời gian sau ta cũng không cần thở và ngủ để tiếp tục sống. Nói thẳng ra là ta không thể bị ốm được nữa.

Còn các loại độc của nấm và cây độc ư? Ta hầu hết có thể tránh được bằng những trí thức học được từ tu viện, nhưng giờ nó cũng chả còn quan trọng nữa, chẳng loại độc nào mà hạ được ta cả.

Kể từ đó trở đi ta chỉ suốt ngày chăm chăm tập luyện ma pháp. Một số sườn núi xung quanh hồ bị biến thành đồi trọc hoàn toàn khi ta liên tục bắn ma pháp tấn công lên trên đấy. Bản thân địa hình của hồ cũng bị ảnh hường nghiêm trọng khi ta tập ma pháp nước và đất.

Nơi đây là minh chứng rõ ràng nhất cho quá trình luyện tập gian khổ của ta.

Ta quyết định lợi dụng hồ nước làm một con hào tự nhiên bao quanh lâu đài, rồi ta nâng phần đất ở giữa hồ lên tạo thành một hòn đảo.

Ta cắt các khối đá từng những vùng núi xung quanh thành các khối chữ nhật đều nhau (gạch đó các bác) và xếp chúng nằm chồng xen kẽ lên nhau một cách chính xác và trát thạch cao để giữ chặt chúng với nhau tạo thành tường cho lâu đài của ta

Ta cũng thử tham khảo mẫu mã lâu đài từ các quốc gia thứ nhất và thứ hai, nhưng bọn này gu thẩm mĩ chán đời thật, nhìn không được đẹp mắt cho lắm, ta nhìn kiểu gì cũng thấy khó chịu, nên ta chỉ làm đơn giản theo ý ta thôi.

Ta quen sống ẩn dật 380 năm nay rồi nên ta không thích sự phù phiếm của chúng, ta làm đơn giản thế này là được rồi. Cũng như ta đã nói vàng bạc, châu báu dùng để trang trí chỉ là thứ giành cho bọn yếu đuối, mong muốn khoe ra sự giàu có để hù dọa những người khác. Một ma vương uy quyền như ta đây thì cần gì phải trang trí cho nhiều.

Bên trong lâu đài cũng không có nhiều phòng cho lắm, ngoài phòng riêng của ta và đại sảnh để tiếp khách thì ta cũng chỉ tạo thêm có một vài phòng nữa thôi.

Bên ngoài cũng có một vài tháp canh, nhưng ta cần gì quân đội để bảo vệ, nên chắc cũng tạo ra rồi để đấy trang trí cho vui thôi.

Giờ là trang trí cho phòng của ta nhỉ. Gọi là trang trí vậy chứ ta cũng chỉ cần đặt một bộ bàn ghế bằng ghế vào giữa phòng là xong, bởi ta cũng có cần ngủ quái đâu, lắp giường làm gì cho chật chỗ.

Tiếp đến là đại sảnh, ta trải một chiếc thảm lớn trên đó nữa là ngai vàng của ta, đây là lâu đài của ta cơ mà, mẫu mã và vật liệu thì ta sao chép y chang của vương quốc thứ nhất, nhờ vào ma pháp phân tích siêu phàm của ta. Mà nó cũng chả quan trọng cho lắm.

Ta tạo một chiếc cổng chắc chắn cho lâu đài. Và một chiếc cầu bắc qua bờ bên kia sông bằng gỗ nếu lâu đài này có bị vây hãm thì ta chỉ cần đốt cây cầu đi là xong.

Ờm… ờ… thì…, hình như ta hơi ngu đúng không nhỉ, chắc gì có thằng nào leo được lên tới tận đây nói gì đến việc mang cả đội quân đủ mạnh lên đây mà vây hãm lâu đài khiến ta phải đốt cầu, đã vậy gỗ lâu ngày còn bị mục nữa chứ.

Thế là tòa Lâu đài Ma vương chính thức khánh thành!!!

Đúng thế lâu đài của ta chính thức xây dựng xong… Nhưng ai mà đến được tòa lâu đài này ngoài ta nhỉ? …

Ta có thể tùy ý dịch chuyển đến các lâu đài của hai nước kia, vậy chẳng phải tiện hơn là bắt họ phải leo đến được tận trên này hay sao. Ta cũng chẳng cần phải thể hiện uy quyền của mình bằng cách bắt họ cử người leo lên đây để báo tin cho ta. Ta đến gặp trực tiếp họ có phải là đỡ lằng nhằng hơn không.

Tòa lâu đài xây ra chắc ta cũng chỉ về ở sau mỗi lần chinh phục thành công một nước thôi. Mà thôi dù sao mỗi tuần ta cũng có một ngày nghỉ, về đây để xả hơi chắc cũng không tệ.

Đấy là ta nghĩ thế.

Sau một tháng giải quyết bao nhiêu công việc với hai nước đang cai trị, ngồi chờ các nước còn lại giơ tay đầu hàng, thì vừa chưa ai đặt được chân đến lâu đài này ngoài ta cả.

Tuy nhiên sau một tháng mong ngóng, đợi chờ thì cuối cùng cũng có một vị khách đã vào được lâu đài, nhưng lại là khách không mời mà đến.

Hôm đó, ta nhận được tin từ đất nước đầu tiên, Nhật Bản, rằng đã có một sứ giả đã đem thư về, một nước đã chịu quy hàng trước ta. Ta lập tức dịch chuyển đến đó. Sau khi “đàm phán” xong xuôi, cuối cũng ta cũng chinh phục thêm một nước nữa.

Mặc dù là ta sai chúng gửi sứ giả đi thật đấy, nhưng ta cũng không ngờ là có một nước nào lại chịu quy hàng một cách dễ dàng như vậy.

Rõ ràng là nước này vốn đã là chư hầu của quốc gia thứ nhất rồi, nên là chúng cũng không ngại ngần cầu xin sự bảo vệ của Ma vương ta đây.

Và cũng như trước, ta xử lí hết việc hệ thống nước tưới tiêu, đào hầm, làm đất canh tác và một vài chuyện nội bộ, như mọi lần, chúng cũng phải tôn sùng và bày tỏ lòng biết ơn trước ta thôi.

Trong lúc ngồi thư giãn trong phòng đang tính mai sẽ đến nước thứ hai để kiểm tra tình hình, thì ta cảm nhận được một nguồn ma lực mạnh mẽ đang tiếp cận lâu đài với tốc độ cực nhanh.

Nếu đã là một pháp sư dù chỉ tu đến năm 40 tuồi mà không cần vĩ đại như ta đây cũng có thể cảm nhận được ma lực và lượng ma lực của người khác ở một mức độ nhất định. Nhưng cũng có khi người đó sẽ dùng ma pháp để ẩn ma lực của mình đi.

Tất nhiên sự chênh lệch về ma lực càng lớn thì cảm giác bị áp đảo so với đối phương càng lớn. Ta có thể cảm nhận được, ma lực của người này quả thực không tầm thường. Hắn đang di chuyển nhanh một cách bất thường, cũng phải ngang cỡ với tốc độ âm thanh đấy. Nhưng mà cũng không đủ tuổi so với ta, ta còn bay nhanh hơn nhiều.

Tuy nhiên, nếu bay nhanh hơn tốc độ âm thanh sẽ tạo ra những vụ nổ do sóng xung kích, ta cũng có thể kiểm soát việc này bằng ma pháp, nhưng thế chẳng phải phiền lắm sao. Nên bình thường ta không cảm thấy cần thiết phải đi gấp ta sẽ cố gắng kiềm chế bay dưới tốc độ âm thanh.

Mà tên này lại đang tiếp cận lâu đài với tốc độ âm thanh, không nghi ngờ gì nữa, hẳn phải là một đối thủ đang gờm đây.

Ma lực của hắn cũng đáng kể đấy. Mà ngoài ta ra còn người nào chịu bỏ ra 400 năm để tu luyện đạt đến cảnh giới của Ma vương hay sao?

Trong khi ta đang ngồi tập trung cảm nhận ma lực, thì hắn đã tiếp cận rất gần lâu đài và giảm tốc độ xuống. Sau khi bay vài vòng xung quanh thì hắn đáp vào một phòng trống trong lâu đài bằng cửa sổ.

Ta đến xem và ngạc nhiên suýt ngã ngửa ra đất mà ngất. Hắn là:

MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ.

***

Có chuyện vui rồi đây các bác. Kkk.

Truyện Chữ Hay