Dahlia quay về chiếc xe ngựa để chuẩn bị nước và cả nho tím cho Sleipnir.
Sleipnir vốn là loài ăn tạp. Họ bảo cô rằng nó vẫn có thể hoạt động cả ngày trời mà chỉ cần tiếp nước, tuy nhiên nó có thể hoạt động với tinh thần tốt hơn nếu được cho ăn nhẹ.
Lúc cô hỏi họ rằng nên cho nó ăn thứ gì, họ bảo rằng “con ngựa này rất thích nho tím”, vậy nên cô đã ghé qua cửa hàng để mua khá nhiều nho tím cho nó.
Vừa mới thấy chùm nho tím đặt ra thôi là đôi mắt đen láy của nó đã căng hết lên rồi, cái cảnh mà đôi mắt của nó cứ dán chặt theo chuyển động của chùm nho trông dễ thương vô cùng.
Bên cạnh việc hộ tống cô hôm nay, nó cũng đã cứu được một mạng người nữa, vậy nên cô quyết định sẽ cho nó lấy toàn bộ số nho mang theo này.
Tới lúc mà cô mang hết nho và nước ra đặt trước mặt nó, con ngựa cứ thế vui sướng mà hí đại lên.
Cô lấy hành lý ra khỏi xe ngựa rồi bắt đầu đốt lửa trại bên bờ sông.
Việc đánh lửa không tốn thời gian lắm do cô đã có ma cụ tạo lửa, ngay cả củi cũng đã được chất thành đống sẵn.
Căn hướng gió xong, cô tìm chỗ ngồi chéo góc với Wolf và hướng về phía đống lửa.
Ở một chỗ khác cách một đoạn so với đống lửa là hai thanh gỗ cắm xuống dưới đất với một sợi dây cột phía trên. Nó tạo thành một giàn phơi đơn giản để phơi quần áo của Wolf.
Cùng với tiếng nước sông chảy và tiếng chim hót vang bên tai, Dahlia bắt đầu chế biến bữa trưa.
Cô cắt khối bánh mì tròn cứng ra rồi phết phô mai sữa dê lên trên rồi đặt lên trên phía ngọn lửa. Trong khi đó, xúc xích chỉ cần xiên qua cành cây rồi đặt ngay bên đống lửa là được.
Do không còn thứ gì thừa để đựng nên cô đi tìm lấy mấy tấm lá đủ to trong khi trái cây với hạt khô sẽ được đặt vào túi da.
Cũng may là cô đã mang theo sẵn rất nhiều đồ ăn và cả đó là rượu. Bản thân cô còn phải lo chuyện giữ dáng nữa, nhưng đối với Wolf thì cô sẽ chiêu đãi anh hết nấc luôn.
Dù bây giờ có đang là trời xuân, đi tắm ngoài trời thế này chắc chắn vẫn sẽ lạnh. Nghĩ như vậy nên cô đã đổ cả mật ong lẫn rượu vang đỏ vào một chiếc nồi con rồi sau đó đun chúng lên.
Khi rượu vang đã bắt đầu sôi cũng là lúc Wolf đi lên từ sông sau khi đã tắm xong.
Dahlia chẳng dám quay lại nhìn mà cô chỉ nhờ âm thanh mà xác nhận chuyện đó.
“Anh phơi quần áo lên cành cây dựng sẵn kia đi. Với cả là, trong lúc chờ quần áo khô thì anh có thể mặc tạm áo khoác của tôi cũng được. Do đó là áo của cha tôi nên có thể là nó sẽ hơi nhỏ một chút đấy.
Cảm nhận thấy một vài tiếng sột soạt phát ra từ đằng sau cô, ngay sau đó Wolf đã khoác chiếc áo vào và ngồi bên đống lửa.
Dẫu cho anh ta quá cao khiến chiếc áo không đủ chùm hết được, nhưng do đây là trường hợp khẩn cấp nên chẳng còn cách nào khác.
“Vì bất cứ lý do gì thì tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu”
“Cũng chẳng phải là việc gì to tát đâu mà”
Cô rót vào cốc rượu vang đỏ và đưa bánh mì và xúc xích ra mời anh.
“Tôi chỉ mang theo mỗi mấy thứ này thôi, nếu anh không chê thì xin hãy vui lòng thưởng thức”
Cảm ơn. Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa, Itadakimasu”
Kẻo rằng anh chàng quý tộc này lại giữ ý, vậy nên cô sẽ là người chủ động ăn trước. Nghĩ như vậy nên Dahlia bắt đầu ăn thay vì tiếp tục nhìn sang Wolf.
Cô cắn lấy một miếng bánh mì mạch đen, phô mai được phết lên đó dần tan chảy và hòa quyện cùng với hương rượu vang ấm nồng. Vị của bản thân phô mai có đôi chút gì đó kỳ quặc, nhưng chúng lại rất hợp khi kết hợp cùng với bánh mì mạch đen.
Cô không tháo xúc xích ra khỏi cành cây mà cứ thế cắn chúng trực tiếp. Sự kết hợp giữa kết cấu giòn, dai, mọng nước và thơm mùi thịt cùng với gia vị tùy biến khiến mỗi lần cắn lại mở ra một hương vị khác biệt, đem đến một cảm giác ngon miệng khó tin. Thưởng thức hương vị của nó lại làm cô muốn được uống bia.
Ngay lúc đó, cô lén nhìn sang Wolf, anh chỉ đang im lặng ngồi ăn với đôi môi nở nụ cười tươi. May cho cô là món này hợp khẩu vị của anh ấy.
Mới chỉ loáng một cái thôi mà cả đống thức ăn nay đã bay sạch, để lại cảm giác vô cùng mãn nguyện sau đó.
“Chắc cũng phải lâu lắm rồi, tôi mới lại được ăn ngon như thế này……”
Wolf tự nói với bản thân sau khi đang nghỉ xả hơi sau bữa ăn vừa rồi.
Cũng chẳng có gì bất ngờ lắm khi mã đã 2 ngày rồi anh mới có thứ bỏ vào miệng.
Bên dòng sông thoang thoảng làn gió nhẹ, tiếng róc rách của dòng nước và cả tiếng lách tách bên đống lửa trại, cô mời Wolf thêm một ly rượu vang đỏ.
Chàng trai trẻ đó mở lời cảm ơn cô, nhưng khi uống rượu anh cũng thường hay liên tục chớp mắt.
“Mắt của anh giờ sao rồi?”
“Nó đã hết đau rồi. Thế nhưng cả hai bên mắt tôi hiện giờ đều bị mờ cả”
“Khi nào về thành rồi thì tốt nhất anh nên đi gặp bác sĩ ngay đi”
“Vâng, tôi sẽ làm vậy”
Cơn gió làm đổi hướng làn khói đi khiến Dahlia hướng mắt về phía chiếc giàn phơi đơn giản. Cũng may là có vẻ như ở đó không bị khói ám tới. Chỉ có bộ trang phục màu xám đen treo bên trên đang khẽ đung đưa trong làn gió.
Nó sẽ sớm khô nếu được sử dụng với phong thuật, tiếc là bản thân Dahlia lại không sở hữu phong thuộc tính.
Quay lại tầm nhìn cũ, trong mắt cô hiện giờ chỉ là một bộ giáp tồi tàn ở dưới mặt đất. Phần vai đã bị bung hẳn ra, trong khi phần ngực nhuốm một màu đỏ thẫm. Tất nhiên là đó dường như không phải màu máu.
“...... Wolf-san, lẽ nào là, [Scarlet Armor] [note41169] sao?
“Ừ”
Anh gật đầu cái nhẹ.
Người ta đồn rằng [Scarlet Armor] thuộc đơn vị diệt quỷ là người đứng vị trí tiên phong trong việc tiêu diệt quái vật.
Cũng bởi vì bộ giáp đỏ của anh là thứ quá mức nổi bật, dễ biến anh trở thành mục tiêu cho đám quái vật tấn công nên thường bản thân anh sẽ đóng vai trò mồi nhử.
Cũng vì vậy nên trong đơn vị diệt quỷ thì vị trí của anh là [ngàn cân treo sợi tóc] nhất.
“Dẫu cho tôi có không được mạnh lắm nhưng khả năng cơ động của tôi lại rất tốt. Né tránh lũ quái vật mới chính là thế mạnh của tôi”
“Như vậy thì……”
Anh lặng lẽ mỉm cười với khuôn mặt chẳng thoáng chút buồn nào.
Nhưng về phía Dahlia, cô chẳng biết phải nói tiếp thế nào.
Đột nhiên, cô lại nhớ về cái ngày mà cha cô mất.
Mọi thứ còn tươi xanh hơn hiện tại vào tầm này năm ngoái. Ăn trưa cùng nhau xong, cha cô đã tự mình đi tới thương hội.
Dahlia đã vội vàng lao tới đó khi cô nghe được rằng cha mình đã bị quỵ, thế nhưng khi tới nơi thì cha cô đã chỉ còn là một cái xác lạnh.
Mọi chuyển xảy ra cho tới buổi trưa vẫn hoàn toàn yên ổn, thế nhưng cuộc chia ly đó lại quá đỗi bất ngờ.
Vậy thì tại sao cô lại nhớ về điều đó ngay lúc này.
Dahlia chỉ biết dán mắt vào ly rượu mà nhớ về những kỷ niệm chua cay.
“...... Chiếc áo khoác đen này, lại khiến tôi nhớ về mốt thời trang năm ngoái”
“...... Thời trang, ấy hả?”
Nghe Wolf chỉ đang thì thầm nói, Dahlia vừa nốc rượu vừa trả lời một cách máy móc.
“Ừ. Chẳng may mà tôi có quên mất chuyện này mà vô tình cởi nó ra trước mặt người phụ nữ nào đó trong thành phố, chẳng biết tôi có bị người ta gọi là hiệp sĩ [biến thái] hay không nhỉ”
“Phụt~!”
Dahlia phun hết sạch ngụm rượu cô mới uống vào ra.
“Người khác đang uống thì đừng nói những chuyện như vậy chứ……!”
Sau đó anh đột nhiên nói oang oang lên.
“Xin lỗi mà. Chỉ là tôi đang nhớ lại thôi, nên là……”
Chàng trai trẻ ngồi trước mặt cô cứ thế mà cưới phá hết cả lên.
trong lòng cô, hình tượng về Wolf như là một hiệp sĩ quý tộc, đã hoàn toàn sụp đổ sau sự ồn ào đó.
“Mà dù sao thì cũng cảm ơn cậu vì đã quan tâm tới Scarlet Armor nhé, chỉ là nó không tới mức nguy hiểm như là những gì người ta nói đâu. Thực sự tôi chẳng biết phải nói gì vì trông mặt cậu lúc đó buồn quá…… Xin lỗi nhé, tôi đã nói mấy điều ngu ngốc rồi”
“Thật ra tôi cũng xin lỗi……”
“Cách tôi nói chuyện thế này chẳng biết từ bao giờ mà đã ngấm vào máu rồi, chỉ là không biết nó có khiến cậu khó chịu không thôi? Nếu Dahl-san cho phép tôi có thể nói chuyện thoải mái được thì tôi sẽ vui lắm đấy”
“...... Tôi hiểu rồi”
Dahlia đã cố tính nói thẳng ra.
Hẳn là trò đùa tệ hại mà anh ấy nghĩ ra chỉ là vì anh đang lo lắng cho cô mà thôi.