Sáng hôm sau, Dahlia đi thu thập nguyên liệu ở cánh rừng nằm bên ngoài Thủ đô hoàng gia.
Mặc dù nói là đi thu thập nhưng thực ra cô cũng chỉ là đang đi lấy cát với đá nằm
ngay gần xa lộ. Cô không quan tâm về thành quả cho lắm.
Cứ ở yên trong tòa tháp và nghĩ đến chuyện Tobias lại có thể vác mặt tới đây lần nữa khiến cô chẳng thể thoải mái nổi, bị những người quen hỏi han về chuyện hôn ước bị hủy lại càng khiến cô khó chịu hơn nữa.
Chỉ cần tiến vào rừng thì ít nhất cô cũng có thể tránh mặt được họ, bản thân cô hôm nay cũng muốn đi để thay đổi tâm trạng một chút.
Cô tới đây bằng xe ngựa, cũng vì thân cô thế cô một mình nên cô đã thuê hẳn 1 chiếc Sleipnir thuần hóa với khoang bên trong có tấm cửa kim loại vô cùng vững chãi.
Giá thuê tất nhiên là không mềm tí nào, tuy nhiên mấy con quái vật nhỏ hay cả như là bị cướp tấn công đi nữa đều bị con Sleipnir đang chạy này đá văng đi hết.
Thêm vào đó, người ta chỉ việc nấp yên trong khoang xe với cửa vào năm ở ngay sau vị trí ghế lái rồi huýt còi, Sleipnir sẽ tự động biết chạy về Thủ đô hoàng gia mà còn chẳng cần ai cầm lái nữa.
Khi Dahlia tới đặt xe cũng là lúc xe này vừa bị hủy chuyến nên là cô thuê thẳng nó luôn.
Ban đầu, cô cứ để mặc cho Sleipnir điên cuồng chạy, tất nhiên là đối với cô thì chẳng sao hết. Hay nói đúng hơn là cô còn cảm thấy thoải mái khi dùng con ngựa 8 chân này ấy chứ.
Những tiếng chim hót quyện vào nhau bên dưới bầu trời xanh ngát, bênh cạnh cơn gió tà tà lay động tán rừng xanh.
Dẫu cho đường vào rừng có không được bằng phẳng lắm, nó vẫn khá rộng với chất lượng mặt đường vẫn ở trạng thái khá tốt. Sau cùng thì cô đã chịu thuê xe xịn cơ mà, tất nhiên là phải thoải mái rồi.
Người ta bảo rằng từ Thủ đô hoàng gia cho tới khu rừng mà cô đang hướng tới không hề xuất hiện bất kỳ quái vật nào.
Mặc dù vậy, cha cô đã dạy cô rằng luôn phải biết đề phòng, do vậy cô đã thủ sẵn ma thạch chống quái vật nằm bên dưới lớp áo khoác và còn mang theo cả vũ khí tự vệ nữa. Thậm chí sử dụng chúng để chống lại cả cướp cũng được nữa.
Xác nhận xong chuyện không có bất kỳ ai lảng vảng quanh đây, Dahlia lôi từ trong túi ra chai rượu trắng rồi đưa thẳng lên miệng.
Cô tu lấy vài ngụm rồi khà lên một tiếng rõ to. Uống kiểu này trông khá là mất lịch sự, thế nhưng cô lại muốn thử ít nhất một lần.
Dường như stress đang bị tích tụ trong người cô vài ngày qua nặng tới không tưởng.
Cuối cùng cô cũng cảm thấy rằng mình mới có thể hít thở sâu nổi.
Đi tiếp theo con đường này, trước mặt cô là khu bờ sông quang đãng phía trước.
Lượm đá ở đó xong, cô quyết định ăn trưa sớm một chút, vừa ăn vừa ngắm nhìn dòng sông…… đang mải suy nghĩ, đàn chim từ khu rừng ngay bên cạnh đột nhiên rít toáng lên rồi bay đi tán loạn.
Con Sleipnir dừng lại rồi hí lên, nó nhấc cái chân phải phía trước lên hướng về phía khu rừng. Chắc hẳn là nó đang muốn cảnh bảo chuyện gì đó.
Từ bụi cây phía bên phải con đường bắt đầu phát ra tiếng loạt xoạt. Không thể nào đó là âm thanh do động vật nhỏ tạo ra được.
Ở đó có thể là một loài động vật lớn, hay thậm chí là quái vật.
Dahlia nắm chặt lấy viên ma thạch chống quái vật trong tay.
“...... Cuối cùng thì, con đường……”
Một người bước ra từ phía bụi cây đó cùng giọng nói thều thào.
Tuy nhiên, từ đầu tới chân người đó trông bê bết toàn máu là máu.
“Này, đằng đó ổn không vậy? !”
“...... Ch, cho tôi…… nước… được không…?”
Người đàn ông đó đang bò cả 2 tay lẫn đầu gối trên mặt đất, chỉ biết thều thào mà không nói nên lời.
Dahlia vội vàng lấy túi da đựng nước để bên trong xe ngựa ra.
“Uống đi!”
Anh ta cúi nhẹ đầu xuống tu lấy một hơi hết toàn bộ nước bên trong túi da, còn chẳng buồn ngơi lại nhịp nào để hít thở.
“...... Sống lại rồi…… cảm ơn……”
Sau đó anh ta gục xuống tại chỗ.
Trên người anh ta vẫn đang mặc áo giáp, thế nhưng phần lưng với vai đã bị rách toác cả ra. Trang phục của anh ta thì trông xộc xệch hết cả, từ vai trái xuống cánh tay thì đầy vết xây xước thương tật. Mà dù sao thì khắp người anh ta hiện tại trông bê bết toàn máu đỏ.
“Anh ổn không đấy? !”
“Ổn mà…… máu thì, phần lớn đều là của lũ quỹ thôi…… bị chia cắt với đồng đội…… chạy từ núi đằng kia, suốt 2 ngày liền rồi……”
Nhìn về phía hướng tay anh ta đang chỉ là một đỉnh núi phủ kín trong tuyết trắng.
Nếu là từ ngọn núi đó thì riêng việc anh ta còn sống đã là tốt số lắm rồi.
Chắc hẳn anh ta là một mạo hiểm giả xét tới việc anh ta bị chia cắt với đồng đội.
“Chờ tôi tí nha”
Dahlia quay lại vào bên trong xe ngựa lần nữa, cô lấy từ trong túi hành lý ra một lọ thuốc rồi đổ hết vào chiếc cốc gỗ.
“Của anh đây”
“Cảm ơn…...”
Nhận chiếc cốc về phía mình, anh ta nhấp lấy một ngụm rồi sau đó tròn hết cả mắt ra.
“Đây, là pháp dược phải không……!”
“Ừ, đã mất công tôi mở ra rồi thì nhớ uống cho bằng hết đi nhé”
Những lọ pháp dược một khi đã mở ra rồi là không thể bảo quản được nữa.
Giả dụ như anh ta biết đó là pháp dược thì chắc đã không uống rồi, vậy nên có vẻ như là khá chính xác khi cô đổ hết thuốc trong lọ vào chiếc cốc rồi sau đó mới dụ anh ta uống.
1 lọ pháp dược như vậy có giá lên tới 5 đồng bạc lớn. Xét theo cảm quan của Dahlia thì nó lên tới 5 vạn yên lận.
Nghe thì có vẻ tốn kém đấy, nhưng hoàn toàn đáng với khả năng phục hồi vết thương mà nó mang lại. Mạng người dù sao vẫn là thứ quan trọng nhất.
“Tôi xin lỗi…… khi về tới Thủ đô hoàng gia, tôi sẽ trả lại số tiền đó”
Anh ta cúi đầu xuống uống nốt chỗ còn lại, sau đó hít thở sau lấy vài lần.
Kỳ lạ thay, vết thương phía trên bắt tay anh ta đang từ từ hồi phục và lành lại.
“Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi”
Tuy giọng nói đã dần bình thường trở lại, khuôn mặt anh ta hiện giờ vẫn bê bết đầy máu, khó mà xác nhận được rằng sắc mặt anh ta có được cải thiện chút nào hay không.
“Có vẻ như là tôi giới thiệu tên tôi hơi muộn. Tên tôi là Wolfred thuộc đơn vị hiệp sĩ diệt quỷ. Tôi chỉ tới từ một nhà quý tộc cấp thấp thôi, vậy nên xin hãy cứ gọi tôi là Wolf”
Anh ta là hiệp sĩ của đơn vị diệt quỷ trực thuộc quốc gia này.
Trong thế giới này, quái vật luôn tồn tại ở khắp nơi.
Theo lẽ thường, phần lớn chúng đều sẽ bị các mạo hiểm giả tiêu diệt, và thông qua hội mạo hiểm, những thứ như da, thịt, xương đều sẽ trở thành hàng hóa trao đổi trên thị trường.
Tuy nhiên, chúng sẽ bị cho là nguy hiểm nếu xuất hiện trong khu vực sống của con người, hoặc là có số lượng quá lớn hay có cá thể quá mạnh, đây sẽ là lúc để cho đơn vị diệt quỷ quốc gia thực thi nhiệm vụ.
Đối với thế giới này, mối đe dọa tới từ một số lượng khổng lồ quái vật hay chỉ đơn giản là một con quái vật khổng lồ sẽ chẳng khác mấy so với thảm họa cả.
Để chiến đấu với lũ quái vật như vậy, người ta bảo rằng chỉ có nhứng cá nhân hùng mạnh mới được tham gia đơn vị diệt quỷ.
“Tôi là thường dân Dahl, ạ. Công việc của tôi thì đa dạng lắm”
Dahlia cố tình xén bớt tên mình đi để nghe cho giống với đàn ông hơn.
Đi chuyển hôm nay, cô lấy chiếc áo khoác rộng thùng thình của cha cô ra mặc. Thêm vào đó, cô còn đội chiếc mũ đen để che đi hết phần tóc, trên mắt đeo cặp kính râm, cổ đeo ma cụ trầm giọng hình chiếc vòng cổ và được khăn quàng cổ quấn lấy che đi.
Thân là con gái đi một mình giữa rừng như thế này nhỡ đâu gặp phải chuyện gì thì sao, hơn hết là cô vẫn cứ đề phòng trước.
Đối với trường hợp của quý tộc, nam giới thường sẽ tránh chuyện đi chung xe với nữ giới đang độc thân, vậy nên cô cũng quyết định rằng sẽ không nói chuyện mình là phụ nữ ra.
Mà trước hết là cô cần sớm dùng xe ngựa đưa anh hiệp sĩ đang ở đối diện này quay trở lại Thủ đô hoàng gia.
“Dahl-san, tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng nếu anh đang muốn quay trở lại Thủ đô hoàng gia, liệu có thể cho tôi quá giang cùng được không? Tất nhiên là tôi sẽ chi trả đủ hết cho anh ngay sau khi mà tôi trở lại lâu đài thôi”
“Tất nhiên rồi ạ. Vậy xin mời anh lên đây”
“Tôi rất cảm ơn. Anh thực sự đã cứu tôi rồi đấy”
Đôi mắt màu nâu nhạt của Wolf chớp lấy vài lần, sau đó anh đưa tay lên dụi mắt.
Để ý kỹ mới thấy, phần lòng trắng mắt của anh ta đang bị tụ huyết đỏ.
“Ano, mắt anh, có phải đang bị đau không?”
“Kể từ khi mắt tôi bị dính màu quái vật, nó có hơi chút kỳ lạ……”
Sự thật rằng anh ta có thể đã dính phải bệnh chứ không phải chấn thương, vật nên lọ pháp dược mới không hồi phục được lại như vậy. Hay cũng có thể là máu đang dính đầy mặt anh ta bị chảy ngược vào trong mắt.
“Anh nên sớm rửa sạch chỗ đó đi nhé. Dường như có một số loài quái vật có thể khiến anh bị giảm thị lực đấy”
“Lại tốn thêm tới 20 đồng vàng ở đền mục nữa nhỉ…… tất nhiên là tôi không muốn điều đó xảy ra rồi”
Tất nhiên là bác sĩ có tồn tại ở thế giới này, thế nhưng thương tổn nghiêm trọng thì chỉ có thể được chữa trị bởi các tu sĩ ở đền mục. Việc đó luôn đi kèm với một khoản phí, với mức độ tiêu hao tăng dần theo tính nghiêm trọng của thương tật, thật tốt là họ đều có thể trị khỏi cho phần lớn các loại thương tật được biết.
“Ngay gần đây có một con sông đấy, anh có muốn qua đó rửa sạch luôn không?”
“Xin nhờ anh vậy”
Chỉ cho tới khi Wolf đứng dậy, cô mới nhận ra được anh ta thực sự cao tới nhường nào. Phông người có thể trông hơi gầy, nhưng cũng một phần là do chiều cao lên tới 190cm của anh ta.
“Tôi xin lỗi vì ở đây chỉ có mỗi một chỗ cho phu lái ngồi thôi, anh có thể ngồi bên cạnh tôi cũng được”
Dahlia ngồi dịch ra để chừa lại một nửa phần ghế ở vị trí lái.
“À không, nếu vậy thì nó bị dính bẩn mất, tôi có thể đi bộ ra bờ sông được mà”
“Tôi đã cho trải bạt chống thấm xuống phía dưới rồi, vậy nên xin anh hãy đừng lo”
“Vậy à. Vậy thì tôi xin phép nhận lời vậy”
Wolf chỉ đang ngồi mớm bên ngoài để không chạm phải quần áo của cô. Nhưng mà rồi mùi máu nồng đặc liền ngay sau đó bốc lên. Hiện giờ thì tốt hơn hết vẫn cứ là để anh ta đi rửa sạch toàn thân càng sớm càng tốt.
Cô chỉ mong mình đã mang theo thủy thạch để ra được một lượng nước nhất định, thế nhưng nguồn nước duy nhất cô mang theo chỉ là một ít nước uống được bảo quản trong túi da có chất sát trùng thôi.
“tấm bạt chống thấm này thực sự tiện lợi phất đấy nhỉ”
“Anh nghĩ vậy sao?”
Đối với Wolf thì nó chẳng hơn gì là một câu đối thoại bình thường, nhưng là với Dahlia thì cô đang cảm thấy sung sướng phát cuồng lên ấy chứ.
Lý do là bởi tấm bạt chống thấm này chính là một loại ma cụ được cô phát minh ra từ thời còn theo học tại học viện.
Không hề tồn tại cái được gọi là nhựa Vinyl ở trong thế giới này
Dahlia muốn làm áo mưa cho cha cô bằng một loại vải có khả năng hoàn toàn chống thấm nước, thử thách cô ban đầu chỉ toàn là thất bại đi cùng với thất bại.
Thành quả là cô đã thành công trong việc tán slime xanh ra thành bột, sau đó cô trộn nó cùng với các hóa chất khác rồi phủ lên một mặt của tấm vải và rồi cuối cùng là đặt phép sửa chữa lên đó.
Cũng từ đó mà ra, đã có cả một quãng thời gian mà đủ lại slime khác nhau được phơi khô trên sân thượng nhà cô với những chiếc lọ đựng bột slime được đặt khắp nơi trong nhà.
Nhân tiện thì kể từ khi tấm bạt trở nên đại trà, slime xanh đã bị các mạo hiểm giả đi săn bắt tràn lan tới mức mà nếu chúng có ý chí thì chắc chắn chúng sẽ phẫn nộ với cô mất.
“Cái hồi mà tôi mới gia nhập hiệp sĩ đoàn ấy, tôi được giao phụ trách việc phủ sáp lên áo choàng hay lều bạt để tránh mưa. Dù gì thì cũng là công việc dành cho lính mới mà, thế nhưng nó cũng vất vả lắm đấy. Chẳng may chúng tôi quên phủ thôi là nước sẽ từ khe hở của tấm vải tràn vào trong ngay…… Tấm vải thì phải đủ dày để đảm bảo có thể phủ sáp lên hiệu quả, vậy nên vác theo chúng thôi cũng đã khó khăn lắm rồi. Nhưng rồi sau đó một thời gian, chúng tôi quay sang sử dụng loại bạt chống thấm này, nó vừa nhẹ hơn mà cũng vừa bớt phức tạp hơn hẳn”
“Ra là vậy sao. Nó tiện lợi thế này đúng là tốt thật đấy nhỉ”
“Cả chiếc áo mưa cũng tốt lắm nữa đấy. Ờm, nó là một dạng áo choàng làm từ loại bạt chống thấm đó mà cho phép anh luồn tay qua được ấy, cho tới khi chúng tôi đưa nó vào sử dụng phổ biến rồi thì số người bị sốt phát ban [note40521] cũng theo đó giảm đi hẳn. Còn trước đó thì dù có đang là một ngày mưa hè, chúng tôi chỉ khoác lấy tấm áo choàng da thôi……”
“Sốt phát ban, ấy hả”
Dahlia chỉ đơn giản là muốn làm bạt chống thấm thôi, chứ vấn đề đó cô đã bao giờ có nghĩ tới đâu.
“Ừ. Việc phải cắm trại liên tục khiến chúng tôi khó lòng mà tắm được, ngứa mấy thì ngứa chúng tôi vẫn không thể bỏ áo giáp xuống được. Tất nhiên là nếu cứ tiếp tục di chuyển như vậy rồi nó sẽ bị mưng mủ thôi, việc đó cuối cùng làm ảnh hưởng đến sự tập trung của chúng tôi bởi vì chúng tôi không thể cứ thế mà gạt nó ra khỏi đầu được”
Cái lý do này nghe nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của cô.
lắng nghe trực tiếp từ người dùng thực tiễn thế này mới khiến cô tìm ra được những điểm nào còn cần phải cải thiện.
Thậm chí Dahlia còn đang muốn phát triển một loại vải thoáng hơn trong khi vẫn duy trì nguyên khả năng chống thấm như cũ, cô cũng muốn giảm trọng lượng của nó xuống thêm nữa.
“Vậy thì sẽ tiện hơn nếu như tấm bạt trở nên thoáng khí và nhẹ hơn nữa đấy nhỉ”
“Tôi cũng mong thế lắm đấy. Tất nhiên là sẽ có thể phát sinh vấn đề với độ bền của nó đấy”
Để có thể đảm bảo được độ bền yêu cầu cô cần phải thử nghiệm nhiều hơn nữa, trong đó bao gồm cả việc phát triển ra chất liệu mới…… đang lạc vào dòng suy nghĩ, Wolf cất tiếng gọi cô.
“Tôi xin lỗi vì lại đi hỏi chuyện cá nhân thế này. Anh đang thu thập thứ gì quanh đây sao Dahl-san?”
“Vâng, tôi đang tìm xung quanh đây”
“Thực sự tôi rất xin lỗi vì đã khiến công việc của anh bị cản trở thế này”
“Cũng không sao đâu mà. Hôm nay tôi mới chỉ muốn đi quan sát là chính thôi”
Cả 2 người tiếp tục đi cùng nhau và cuối cùng cũng tới khu bờ sông.
Cả khu này tạo ra với mục đích ban đầu vốn sử dụng như một điểm nghỉ chân, vậy nên nó trông rất bằng và rộng.
Cô tìm một chỗ thoáng đãng nào đó dừng xe ngựa lại, sau đó cả hai cùng xuống xe.
Wolf ngay lập tức chạy ra bãi sông để rửa sạch mắt và cả khuôn mặt. Thế nhưng dường như máu đã khô và bị két lại khiến nó khó có thể rửa trôi đi được.
Anh ta ngẩng mặt lên sau khi đã cố rửa đi rửa lại nhiều lần bằng nước.
Dahlia đưa cho anh chiếc khăn bông cô đang cầm trên tay.
“Anh hãy dùng cái này đi”
“Làm phiền anh rồi”
Lấy chiếc khăn bông rồi lau mặt xong, anh quay sang phía Dahlia.
Nhìn thấy gương mặt đó khiến cô dường như cứng họng lại.
Mái tóc ngắn đầy bùn và máu khi trước giờ đây đen bóng như gỗ mun.
Làn da sáng trắng không tì vết, từng đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo như tượng tạc, sống mũi cao đi cùng dáng bờ môi mỏng tuyệt đẹp.
Bên dưới hàng mi dài kia là đôi mắt sắc sảo đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật, mống mắt tỏa ra màu vàng óng giống như chai rượu whiskey màu thẫm đặt dưới ánh đèn với phần đồng tử đen tựa màn đêm.
Kể cả là ở thế giới trước hay ở đây, anh ta là một mỹ nam hoàn toàn có thể giành lấy vị trí số 1 hoặc 2 trong lòng Dahlia.
Để mà hẹn hò với anh ta thì có thể cô không muốn, nhưng nếu là một bức chân dung của anh ta để đem đi trang hoàng thì lại chẳng tệ chút nào đâu.
“Động vật có thể sẽ sớm tới đây sau khi đánh hơi được mùi máu thôi, tôi sẽ tắm rửa sạch và giặt lại trang phục của mình trước”
Dứt lời, Wolf đi ra giữa lòng sông và cởi bỏ bộ giáp đang khoác trên người ra.
Bên cạnh thanh âm dòng nước đang chảy, Dahlia thấy vậy lập tức quay lưng lại.