“Dahl-san này, cậu có hứng thú với ma cụ không?”
“Là đam mê luôn. Mà đó cũng là một phần trong công việc của tôi mà”
Cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà cứ thế trả lời vậy, tuy nhiên có vẻ như nó đã khiến Wolf hài lòng.
Anh nhìn sang Dahlia bằng đôi mắt hoàng kim lấp lánh tuyệt đẹp đó.
“Vậy thì cho tôi hỏi chút nhé. Mặc dù tôi chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng mà thanh kiếm đó có phải là một ma cụ dân sự không?”
“Tôi thì lại chẳng nghĩ rằng nó là kiếm đâu. Nó chỉ là một ma cụ dưới dạng dao bếp có tích hợp ma thuật thôi mà. Chỉ có thợ rèn mới có thể rèn kiếm, còn tích hợp ma thuật lên nó cũng phải là pháp sư hay giả kim thuật sư mới làm nổi”
Theo như những gì Dahlia được biết, trên cả thế giới này có 3 dạng người chính có thể tạo ra ma cụ.
Đầu tiên là pháp sư.
Dưới góc nhìn của Dahlia, pháp sư nói chung đều rất giỏi về mảng ngoại thuật như ma thuật tấn công hay ma thuật hồi phục.
Đặc biệt là các cá nhân xuất sắc trong ma thuật công kích sẽ trở thành lực lượng nòng cốt trực thuộc đơn vị ma thuật quốc gia hoặc có thể là mạo hiểm giả. Còn đối với những người xuất sắc trong ma pháp hồi phục, họ sẽ phục vụ cho nhà thờ, hiệp sĩ đoàn hay làm mạo hiểm giả.
Một bộ phận trong số đó còn có thể tự chế tạo được ma cụ, thậm chí một phần trong số họ còn tự gọi mình là ma cụ sư.
Tiếp tới là tới giả kim thuật sư.
Giả kim thuật sư là những người được tài trợ để sử dụng ma thuật sáng tạo nhằm tạo ra đủ thức khác nhau như pháp dược, kim loại hiếm hay là cả golem.
Một phần không nhỏ trong số họ giỏi về cả việc tích hợp ma thuật, vì vậy cũng có những người làm việc liên quan tới chế tạo ma cụ.
Cuối cùng mới tới ma cụ sư.
Ma cụ sư là những bậc thầy về mặt kỹ thuật cũng như sử dụng nguyên vật liệu, trong một số trường hợp thì họ cũng có thể tạo ra ma cụ bằng cách tích hợp ma thuật.
Không may là mức độ mức độ hiệu quả của nó không thể so sánh với sản phẩm của pháp sư hay giả kim thuật sư.
Tuy nhiên, khác với những điều nêu trên, có những người tạo ra ma cụ chỉ nhằm mục đích nghiên cứu hoặc để thỏa mãn sở thích của bản thân họ.
Ở thế giới này, việc chế tạo ra ma cụ cũng chẳng phải là điều gì đó to tát.
“Dao bếp thường được tích hợp ma thuật gì vậy?”
“Thông dụng nhất thì sẽ là chống rỉ. Tiếp tới thường sẽ là chống mòn, thường sẽ là một trong hai cái đó”
“Không cần mài lưỡi để chống rỉ nữa ha. Áp lên kiếm thì sẽ hữu dụng lắm đấy”
“Mà Wolf-san đang sử dụng thanh kiếm gì vậy?”
“Chỉ là một thanh kiếm được gia cường độ cứng sử dụng cho các đơn vị phổ thông thôi mà. Mà dù sao thì nó cũng đã gãy rồi”
“Ủa, vậy thì hiện anh có còn kiếm không đó?”
Dahlia lo hộ cho anh. Có lẽ trước đó anh đã làm mất thanh kiếm trong khu rừng.
“Nó đã bị gãy tới tận chuôi lúc mà tôi đâm vào con Wyvern. Vậy nên tôi cứ thế mà bỏ nó lại”
“Nhiệm vụ chinh phạt lần này là Wyvern sao?”
Nhắc tới Wyvern là nhắc một loài rồng đáng gờm, một loại quái vật sở hữu đôi cánh mạnh mẽ cùng đôi chân mang những móng vuốt sắc nhọn.
Dahlia lại nhớ về phần trên vai Wolf hiện tại vẫn còn đang lằn nguyên vết thương. Những vết đó có vẻ chính là do móng của con Wyvern gây ra.
“À, chúng là loại xích wyvern. Cứ giết 1 con xong là 1 con khác lại xuất hiện. Tới lúc nó bắt đầu bị thương rồi thì nó dùng móng quắp tôi lên hòng tìm cách chạy trốn. Nhờ ơn tôi mà pháp sư chẳng thể phóng ma thuật lên, kỵ sĩ cũng chẳng dám bắn cung cường hóa, kiểu này thì tới lúc về thành chắc là có một bài thuyết giáo đang chờ tôi rồi……”
“Uwa~...... Anh bị nó dùng móng quắp như vậy mà cuối cùng vẫn thoát được an toàn nhỉ……”
“À không, tôi đã đâm nó từ phía dưới khiến nó ngay lập tức nhả tôi ra. Lúc bị rơi tôi có hơi hoảng chút. Dù cho tôi đã kịp cường hóa cơ thể và cả cây cối xung quanh cũng đã đỡ hộ phần nào”
“Nhưng mà nguy hiểm thật đấy……”
“Cũng không đâu, việc cường hóa thể chất sẽ giúp giảm bớt thương tật cơ thể nhận phải, công thêm là luôn có những người chuyên sử dụng ma pháp hồi phục nữa nên là khó chết lắm”
Dahlia hiểu ra điều đó, cho dù nó là hiếm khi nhưng khả năng không phải là không tồn tại.
“Quay lại chủ đề cũ nào, Dahl-san đã từng được nhìn thấy [Ma Kiếm] bao giờ chưa?”
“Tôi đã từng được nhìn thấy [Hỏa ma kiếm] ở trong thương hội rồi. Tôi chỉ có thể ngắm nó từ bên ngoài được thôi vì không ai được phép lấy nó ra.
Thanh ma kiếm, một thứ vật phẩm càng làm tăng thêm tính giả tưởng của thế giới này.
Có người bảo rằng có những linh hồn, tinh linh hay thậm chí là tinh linh thượng cấp cư ngụ bên trong vũ khí và áo giáp, khiến chúng mang theo những khả năng đặc biệt và sở hữu sức mạnh hơn hẳn thông thường.
Trước đây, thanh kiếm này đã được bán lại cho thương hội với cái tên Hỏa ma kiếm.
Cả phần tay cầm lẫn bao kiếm đều mang màu đỏ, chúng được trang trí bằng những họa tiết sang trọng bằng vàng. Chỉ tiếc là không ai được phép lấy nó ra nên cô không biết được phần lưỡi bên trong trông như thế nào.
Sau đó, thanh kiếm được đem ra đấu giá với mức giá khởi điểm cao ngất ngưởng lên tới 100 đồng vàng theo như những gì cô nhớ.
Cô nghe được rằng cuộc đấu giá đó đã diễn ra rất bùng nổ với người chiến thắng sau cùng là một vị mạo hiểm giả nổi tiếng.
“Hỏa ma kiếm à, tôi cũng muốn nhìn thấy nữa……”
“Wolf-san có hay được nhìn thấy ma kiếm không?”
“Cái mà tôi được thấy duy nhất chính là thanh của đoàn trưởng thuộc đơn vị diệt quỷ. Thanh đó có tên là [Ash hand] [note41215], sử dụng nó đâm vào bất cứ thứ gì sẽ kiếm chúng ngay lập tức bốc cháy và hóa thành tro. Thanh ma kiếm đó là một món bảo vật gia truyền được truyền qua nhiều đời gia tộc đoàn trưởng, nó còn được biết tới rộng rãi ở khắp quốc gia này.Ngoài đoàn trưởng ra thì không ai có thể rút nó khỏi vỏ được, họ chắc chắn sẽ bị bỏng nếu cố tình làm vậy”
Thanh ma kiếm đó có lẽ là phiên bản cao cấp hơn của thanh Hỏa ma kiếm.
Chắc hẳn là chàng trai trẻ đang ngồi trước mặt cô đây đã từng bị thanh Ash hand đó làm cho bỏng một lần rồi.
“Phía bên trong lâu đài còn có hai thanh ma kiếm vô chủ rất nổi tiếng khác, thế nhưng chúng không tương thích với bất kỳ ai nên không ai rút chúng ra được. Tôi cũng đã từng thử một lần hồi mới gia nhập hiệp sĩ đoàn rồi, kết quả là không rút ra được bất cứ thanh nào cả”
“Hẳn là phải có ma thuật tương tích mới được nhỉ? Hay là nó còn yêu cầu những điều kiện đặc biệt nào khác?”
“Về thanh ma kiếm đặt trong lâu đài, nó cần phải nhìn thấy được một sự liêm khiết thuần túy cũng như là một tâm hồn nghĩa vụ cao cả. Tất nhiên là cả hai thứ ấy tôi đều không có, việc tôi không rút ra được thanh nào cũng chẳng bất ngờ lắm”
Nói ra điều đó, Wolf cười lên rất sảng khoái.
“Và mặc dù tôi chưa từng được nhìn thấy bao giờ, nhưng dường như ở một nước nào đó còn có tồn tại cả thanh [Ma kiếm biết nói]”
“Nếu mà anh bảo là [Ma kiếm biết nói] thì chắc sẽ hợp cho những ai độc hành hay không có bạn bè đấy nhỉ……”
“Dahl-san à, chẳng phải điều đó nghe kinh khủng lắm sao?”
“Nếu như nó có thể chỉ đường thì hẳn là phải tiện lắm đây”
Cô vô thức nói ra khi nhớ lại về hệ thống định vị trong bản đồ trên ô tô hay là điện thoại thông minh ở kiếp trước.
“Nếu vậy thì không phải tốt hơn nên gọi nó là [Bản đồ biết nói] thay vì ma kiếm sao?”
Cách anh nói cũng có ý đúng. Bất ngờ thay, Wolf lại phù hợp với cả công việc nghiên cứu, phát minh nữa.
Tất nhiên Dahlia cũng chỉ quan tâm một phần tới chuyện đó, cô chuyển sang hỏi anh mấy thứ khác.
“Vậy còn Khiên biết nói hay Bộ giáp biết nói thì sao?”
“Về khiên thì tôi chưa từng nghe tới. Hoặc cũng có thể là do ai đó đang cố tình che giấu nó. Mà ngoài ra, nếu là bộ giáp thì theo tôi đó là Dullahan rồi. Nếu đã như vậy thì hẳn sẽ chẳng ai dám mặc vào đâu”
“Wolf-san này, anh đã từng thấy Dullahan chưa?”
Dullahan. Một loại quái vật chỉ có ở trong thế giới giả tưởng.
Chẳng may vô tình gặp phải thì không vui đâu, nhưng cô rất muốn tìm ra một cách an toàn nào đó để có thể nghiên cứu chúng. Cô rất thắc mắc về nguyên lý hoạt động bên trong chúng như thế nào.
“Trong một chuyến đi chinh phạt, tôi thấy nó ở một mình trong chiếc hang động đó. Nó cảnh bảo chúng tôi rằng [QuAy Về NếU nHư CáC nGưƠi CòN cHưA cHáN sỐnG], dù cho nó khá mạnh nhưng đi cùng chúng tôi là một vị đại tu sĩ nên nó sớm bị thanh tẩy chỉ trong vỏn vẹn có 5 phút”
“Nghe có hơi thảm quá nhỉ. Vậy thì Dullahan có hình dạng ra sao? Cấu tạo bên trong nó là gì?”
“Nó mang một thanh trường kiếm cùng bộ hắc đại giáp và không đội mũ trụ. Cả hai thứ đó đều là những món đồ tốt với ưu điểm riêng. Ngoài ra thì phần bên trong hoàn toàn rỗng. Pháp sư sẽ cẩn thận vận chuyển về lâu đài sau khi nó đã được tu sĩ thay tẩy xong, trông họ khá thất vọng vì đã không thể tìm ra được cơ chế bên trong cho cả hai món đó”
“Ra vậy à……”
Cái cảm giác của mấy vị pháp sư đó cô hiểu rất rõ.
Tuy nhiên, bản thân cô vẫn khao khát được tìm hiểu cấu tạo và cơ chế của nó.
Có vẻ như nó sử dụng linh hồn để có thể cung cấp năng lượng chuyển động, hoặc cũng có thể là [Bộ giáp rỗng không đầu] đó hoàn toàn được tạo ra bởi ma thuật và có nhân cách riêng.
Dẫu có chúng cũng chỉ là kiếm và giáp thôi, cô vẫn muốn tháo bung chúng ra thành từng mảnh và kiểm tra kỹ từng tí một.
“Giá như ví trị của tôi có thể cho Dahl-san xem được bộ giáp đó……”
Việc cô cứ đang nghĩ về mấy chuyện như vậy vô tình đã đẩy rắc rối sang cho Wolf.
Cô lại lắc đầu cho sự sai sót xảy ra lần thứ hai trong ngày này.
“Ưm, tôi rất biết ơn vì anh đã kể cho tôi câu chuyện thú vị đó. Nó có thể sẽ giúp tôi tìm ra nền tảng cho công việc đấy”
Và rồi cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Vì cô đã quá chú tâm vào câu chuyện mà quên béng đi mất về tình trạng đôi mắt hiện tại của Wolf, tốt hơn hết anh ấy vẫn nên sớm đi gặp bác sĩ.
“Di chuyển thôi nào. Từ đây về tới Thủ đô hoàng gia cũng mất kha khá thời gian đấy”
“Tôi xin lỗi vì đã mải nói chuyện quá”
“Tôi cũng xin lỗi vì đã bỏ nhiều thời gian ra chỉ để trò chuyện như vậy”
Dahlia dập tắt hoàn toàn đống lửa trại rồi sau đó phủ đất lên trên. Cô thu dọn hành lý trở lại vị trí cũ trong toa xe.
Do quần áo của Wolf tới nay vẫn còn chưa khô
nên cô quyết định sẽ vắt chúng lên xe ngựa để tiếp tục hong khô, còn bộ giáp sẽ được đặt ra phía đằng sau xe.
Tới khi cả hai trở lại vị trí ghế lái, Wolf duỗi căng người ra.
Anh đã không ngủ suốt mấy hôm trời rồi. Chắc hẳn bây giờ anh buồn ngủ lắm.
“Còn phải mất một khoảng thời gian nữa nên anh hãy tranh thủ ngủ trên đường về Thủ đô hoàng gia đi. Khi nào gần về tới Thủ đô tôi sẽ đánh thức anh dậy, tới lúc đó anh thay lại quần áo của mình là vừa”
“Tôi ổn mà. Nhờ lọ pháp dược mà hiện giờ tôi cũng không thấy buồn ngủ lắm. Nếu không có ảnh hưởng gì thì tôi với cậu nói chuyện thêm chút nữa nhé”
“Được thôi”
Nắm chắc dây cương, Dahlia lại sực nhớ tới chai rượu trắng mà mình đã uống khi tới đây.
Tới lúc cô mở túi ra, do chuyển động của chiếc xe mà bên trên nó nổi lên một vài bọt trắng.
Giờ cô mới thấy hồi hận vì ban trưa cô đã uống thứ này trong khi đưa hết rượu vang đỏ cho Wolf.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi vẫn còn một chút rượu trắng nữa. Tôi quên khuấy nó đi mất”
“Vậy thì, có thể cho tôi xin một ngụm được không?”
Dẫu cho cô đã đưa cho Wolf nước với vang đỏ trước đó rồi, nhưng anh đã không được ăn uống gì suốt 2 ngày rồi. Có thể bây giờ anh vẫn còn cảm thấy khát.
“Xin lỗi vì tôi đã uống một phần rồi! Nếu anh cảm thấy khát thì có thể uống nốt phần còn lại cũng được” [note41217]
“Là lỗi của tôi khi đã chọc ngoáy cậu như vậy! Thực ra là…… rượu trắng không phải là điểm mạnh của tôi”
Thấy cái vẻ mặt nghiêm túc khi nói của anh rồi lại bắt đầu tu rượu bằng chai chỉ khiến Dahlia sau đó phá lên cười
~
Suốt chặng đường di chuyển, hai người tiếp tục bàn luận về ma cụ và cũng như là ma kiếm.
Dahlia nói về những món ma cụ được bày bán ngoài thị trường ở Thủ đô hoàng gia, còn Wolf lại nói về ma kiếm và cả ma cụ bên trong lâu đài.
Thời gian cứ thế mà vèo trôi trong lúc hai người còn đang hồ hởi kể cho nhau về những điều cả hai còn lạ lẫm.
Tới khi về gần tới Thủ đô hoàng gia rồi, họ tạm dừng lại để Wolf thay quần áo đang treo trên toa xe.
Không may là quần áo của anh vẫn còn ẩm. Trông anh có vẻ hơi lạnh nên cô cứ để cho anh tiếp tục mặc lấy chiếc áo khoác.
Cuối cùng thì Wolf đã không ngủ chút nào.
Đúng là một hiệp sĩ, dẫu cho có vui đùa trò chuyện như vậy nhưng anh vẫn phải liên tục cảnh giác xung quanh. Dahlia đồng tình với chuyện đó.
Tòa nhà nằm ngay phía bên trong cổng thành chính là nơi binh lính đồn trú.
Wolf sẽ ghé qua đó trước, sau khi nhận được xác nhận xong anh mới quay trở lại lâu đài hoàng gia
Quả nhiên là xe ngựa của tư nhân không thể cứ thế mà tiến tới lâu đài hoàng gia được, vậy nên hai người chia tay nhau tại đây.
Khi cô mới đánh xe ngựa dừng lại ở tòa nhà xong, trời đột nhiên đổ mưa.
Wolf vội rời khỏi ghế lái và cố cởi chiếc áo khoác ra, thấy vậy nên cô vội ngăn anh lại.
“Anh cứ mặc nó đi, chứ chẳng may bị cảm lạnh thì tệ lắm. Do nó là da thằn lằn cát nên anh không phải lo chuyện bị ngấm nước đâu”
“Xin lỗi, vậy thì tôi xin mượn vậy. Rất cảm ơn cậu vì hôm nay. Cậu thực sự đã cứu tôi rồi đấy. Xin hãy cho tôi biết địa chỉ, tôi sẽ sớm thanh toán đầy đủ cho cậu”
“Có gì đâu mà. Những người dân thường như tôi mang ơn các anh vì đã đánh bại quái vật, vậy nên cứ coi đây như là tôi đang ủng hộ đi”
“Vậy thì ít nhất cho phép tôi được mời rượu cậu một hôm nhé”
Liệu rằng đây là một lời mời nhằm gây dựng tình bạn chăng.
Nói chuyện cùng Wolf thế này khiến cô cảm thấy rất vui. Nếu có thể thì cô cũng muốn gặp lại anh và cùng nhau nói chuyện lần nữa.
Tuy nhiên, việc giả dạng làm đàn ông thế này khiến cô cảm thấy mình phần nào có chút thô lỗ.
Không may thay, cuộc gặp gỡ này cuối cùng cũng đi tới hồi kết.
“Nếu có thấy tôi ở trong thành phố khi nào thì cứ gọi nhé. Tới lúc đó tôi sẽ chấp nhận lời mời của anh” [note41218]
Cô nói giọng tươi vui theo một cách có chủ ý.
Việc để cho một người dân thường có thể gặp lại một hiệp sĩ quý tộc như Wolf là một điều rất khó xảy ra giữa nơi Thủ đô rộng lớn này.
Mưa rơi ngày càng nặng hạt thêm. Dường như Wolf đang cố nói với cô điều gì đó, thế nhưng cô lại không nghe được.
Lúc đó, một cỗ xe khác cũng vừa chạy tới ngay từ phía sau.
“Tôi đang chắn mất đường từ sau tới rồi, vậy nên là gặp lại sau nhé!”
Cô cảm thấy tiếc cho Wolf, nhưng vì chiếc xe ngựa mà câu chuyện buộc phải ngừng lại, cô thúc Sleipnir đi tiếp.
“...... Gặp lại sau, Dahl!”
Cô nghe thấy rất rõ giọng anh nói.
Nhưng vì một lý do nào đó, chỉ có nụ cười tuyệt đẹp của Wolf là còn hằn sâu trong tâm trí cô.
Hôm nay quả là cả một ngày nghỉ đáng nhớ đối với Dahlia.