Câu hỏi vừa được đưa ra, người xấu hổ nhất chính là Lộ Ký Thu.
Hai tay nhỏ bé nắm lấy góc chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trong đầu cô đều là tiếng cười nhẹ vừa rồi của anh và tiếng nước….
“Không có, chúng tôi vừa đang nói chuyện sắp xếp công việc trong mấy ngày tới khi em ấy nằm viện.”
Lục Nhất Hành ở bên cạnh hời hợt giải thích, vẻ mặt rất bình tĩnh, giống như vừa rồi không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Ngược lại, La Mẫn cũng không nghĩ nhiều, dù sao quan hệ bây giờ của hai người cũng khác trước, dù hai người có chút bí mật nhỏ thì cũng là chuyện bình thường.
Gật đầu, đi tới bên cạnh, vừa giúp Lộ Ký Thu rót một ly nước vừa nói: “Em đã xét nghiệm dị ứng chưa?”
Lộ Ký Thu dựa lưng vào phía đầu giường bệnh được nâng lên, nghiêm túc trả lời: “Dạ, em đã lấy máu để xét nghiệm khi vừa tới rồi.”
“Kết quả thế nào? Lúc nào thì có?” La Mẫn vừa hỏi vừa đưa ly nước cho Lộ Ký Thu.
“Đoán chừng là ngày mai mới có kết quả.” Lục Nhất Hành giải thích giúp.
La Mẫn xem như cũng an tâm, thấy Lộ Ký Thu vẫn chưa đưa tay nhận lấy ly nước thì không khỏi tò mò nhìn cô: “Làm sao vậy? Bác sĩ nói bây giờ không thể uống nước sao?
Lộ Ký Thu trộm liếc nhìn anh một cái, không còn cách nào khác là chỉ có thể nhận lấy ly nước, tuy nhiên cô chỉ ôm ở trong tay chứ không có uống ngay.
“Chị Mẫn, bác sĩ nói muốn em ở lại quan sát mấy ngày. Mấy ngày tới chị có thể ở lại chỗ này không?” Lộ Ký Thu chuyển trọng tâm câu chuyện.
La Mẫn kiểm tra xung quanh phòng bệnh một chút, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra, hơi nghiêng người nhìn ra bên ngoài một chút, xác định chỗ tầng trệt không có vấn đề lớn về vấn đề riêng tư thì mới xoay người lại trả lời.
“Lần này em bị dị ứng, tổ tiết mục và cơ sở suối nước nóng cũng có phần trách nhiệm, ảnh hưởng đến rất nhiều nội dung, chị cần phải ở lại để cùng bọn họ thương lượng kết quả tốt nhất.”
Lộ Ký Thu gõ nhẹ ngón tay trên thành cốc, trầm ngâm gật đầu.
“Ngoài những thứ này, chị qua đây cũng muốn giúp em xử lý một số chuyện tiếp theo của album mới…”
Lộ Ký Thu nghe thế thì ngẩng đầu nhìn La Mẫn, có chút kinh ngạc hỏi chị ấy: “Album mới đã chuẩn bị xong chưa?”
Vừa dứt lời, Lộ ký Thu đã tự tính thời gian một chút, quả nhiên trong tuần này sẽ ra mắt thành phẩm.
“Gần đến rồi,” La Mẫn giơ tay liếc nhìn thời gian, “Sáng mai, có thể Tiểu Nhị sẽ đến bệnh viện, em ấy ở lại chỗ này với em, như vậy chị mới có thể yên tâm xử lý những việc này.”
Vừa nghe nói Miêu Nhị ngày mai có thể đến, trong lòng Lộ Ký Thu lập tức vui vẻ, bộ dáng kia có thể nói là mặt mày tươi cười, trong nụ cười mang theo niềm vui bất tận.
La Mẫn hơi sửng sốt, không kìm lòng được mà cười hỏi: “Làm sao mà em lại vui vẻ khi nghe Tiểu Nhị qua đây vậy?”
Lộ Ký Thu híp mắt cười lắc đầu, vừa bưng ly nước lên uống một ngụm, vừa nghiêng đầu nhìn Lục Nhất Hành.
‘Anh xem nhé, ngày mai Tiểu Nhị sẽ đến —— ‘
Ba người nói chuyện một lúc thì bác sĩ trưởng khoa đến khám. Ngay lập tức La Mẫn cùng đi ra ngoài nói chuyện, trong thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại hai người Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành.
“Anh có muốn để người của tổ tiết mục đến đón anh hay không?” Lộ Ký Thu có chút vui vẻ hỏi anh.
Lục Nhất Hành nhận lấy ly nước rỗng trong tay cô, khóe miệng mỉm cười, nói: “Em nha, đừng có vui mừng quá sớm, một lát nữa chị Mẫn trở lại sẽ nói cho em biết là đêm nay chị ấy không có ở lại đây…”
“Tại sao…” Lộ Ký Thu mới không tin đấy.
Vừa thấp giọng thầm thì, vừa liếc mắt nhìn ra phía cửa, nơi đặt vali của chị Mẫn. Cả vali chị Mẫn cũng mang đến, chắc chắn sẽ không nói đi là đi đâu.
Lục Nhất Hành đột nhiên đứng dậy, cúi người lại gần cô, “Sợ ở cùng một phòng với anh như vậy sao? Hả?”
Lộ Ký Thu hất cằm, tựa lưng trên giường bệnh, không tự tin nói: “Mới không sợ đấy…”
Vừa dứt lời, chóp mũi đã bị anh dùng ngón tay khẽ nhéo một cái.
“Vậy tối nay, anh không đi.”
Lục Nhất Hành vừa nói xong thì La Mẫn từ chỗ bác sĩ trưởng khoa đã trở lại.
Đẩy cửa đi vào, không có ý tứ ngồi xuống, khoác ba lô, xách vali hành lý lên, nói: “Ký Thu, không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước. Chị phải trở về khách sạn, trao đổi với người phụ trách của chương trình…”
La Mẫn còn chưa nói hết, Lộ Ký Thu đã từ trên giường ngồi dậy, lớn tiếng gọi chị ấy: “Chị Mẫn!”
La Mẫn dừng động tác một chút, chần chừ hỏi cô: “Làm sao vậy?”
“Chị, tối nay chị không ở lại bệnh viện sao…” Lúc Lộ Ký Thu nói lời này thì giọng nói rõ ràng có chút yếu ớt.
La Mẫn liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, cười hỏi cô: “Không phải là có Nhất Hành ở lại với em sao? Thế nào, có bạn trai thôi còn chưa đủ à?”
Lục Nhất Hành bị điểm danh thì khẽ mỉm cười, xoay người nhếch mày với cô: “Chắc là đủ nhé?”
Đúng, thật đúng như suy đoán của Lục Nhất Hành. La Mẫn thực sự không có ý định ngủ lại trong bệnh viện.
La Mẫn thu dọn đồ đạc của mình xong, vừa bước ra cửa phòng bệnh thì quay lại dặn dò: “Bác sĩ nói phần lớn khả năng là do hệ miễn dịch của em bị suy yếu, cho nên đừng có gãi loạn, hãy điều chỉnh chế độ ăn uống và nghỉ ngơi một chút…”
“Vừa lúc nằm viện vài ngày, coi như là ở chỗ này nghỉ dưỡng.” La Mẫn nói xong thì xoay nắm cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.
Lục Nhất Hành đi theo tiễn La Mẫn, La Mẫn bảo dừng, “Được rồi, vừa rồi tôi đã nói với y tá mang thêm một cái giường nhỏ đến, đoán chừng sẽ chuyển đến ngay thôi.”
Cuối cùng, trước khi đóng cửa rời đi, La Mẫn gật đầu với Lục Nhất Hành một cái, thấp giọng nói: “Vậy làm phiền cậu chiếu cố Ký Thu một chút.”
Lộ Ký Thu nằm trên giường bệnh, không kìm lòng được muốn gãi chỗ bị nổi mẩn đỏ trên tay, nhìn anh đóng cửa lại, “Làm sao anh biết được đêm nay chị Mẫn sẽ không ở lại đây?”
Lục Nhất Hành đến bên giường bệnh, ho nhẹ một tiếng, nói: “Người có kế hoạch như chị Mẫn, sau khi vào lại không treo áo khoác lên mà đặt ở một chỗ thuận tiện… Hơn nữa, vali hành lý cũng đặt ở cửa, nhìn giống như để đó rồi xách đi ngay…”
Phân tích như vậy, quả là đúng thật.
Lộ Ký Thu hít một hơi rồi thở dài ra, sau đó rụt người lại, đêm nay còn rất dài, lại một lần nữa ‘chung phòng’ với anh…
【Cốc, cốc!——】
Có tiếng gõ cửa, Lộ Ký Thu cứ tưởng là chị Mẫn quay lại, theo bản năng đáp, “Mời vào!”
Cửa phòng bệnh vừa được mở ra, thì cô thấy y tá đứng ở cửa, vẻ mặt xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, giường dành cho người nhà đều đã được phân bổ, đêm nay không còn giường trống.”
Lộ Ký Thu vẫn chưa kịp phản ứng thì Lục Nhất Hành đã đi trước một bước trả lời: “Không sao, vất vả rồi!”
Lộ Ký Thu sững sờ nhìn anh, nắm chặt chăn, có chút chột dạ nói: “Này, cái này là giường bệnh cho một người.”
…
Bên cạnh con đường rợp bóng cây bên ngoài bệnh viện, một chiếc xe tải nhìn trông cũ nát dựng ở ven đường.
“Anh, lần sau chúng ta đổi xe đi. Xe này vừa nhìn là đã biết là paparazzi…”
“Sax, đây là tiêu chuẩn của nghề!”
Bên trong xe, một nam một nữ đang ngồi trên ghế lái và ghế phụ, trên tay đang cầm máy ảnh, đây là đồ vật quen thuộc thể hiện ‘thân phận’ của họ.
“Anh, anh nói thử sao mà Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành không đi ra nha?”
Bọn họ theo dõi từ buổi chiều, đến bây giờ cũng chưa thấy hai người này đi ra, thật đúng là không bình thường.
“Đúng vậy, nếu như vào kiểm tra thai thì cũng nên đi ra…”
Người đàn ông tóc xoăn vừa nói chuyện vừa lấy áo khoác blouse trắng đã chuẩn bị sẵn ở ghế sau của xe, “Anh vào xem một chút.”
Người phụ nữ tương đối nhát gan, không khỏi kéo tay anh ta lại: “Anh, anh làm như vậy không tốt đâu… Lúc trước, bọn Diệp Dũng cũng chưa từng…”
Người đàn ông tóc xoăn lại sax một tiếng, có chút khinh thường nói: “Diệp Dũng là cái thá gì, lần này chúng ta làm lớn một chút nào!”