Lục Gặp Ký Thu

chương 86: bịt tai trộm chuông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

() Bịt tai trộm chuông: tự mình lừa mình, làm việc không che giấu được nhưng vẫn nghĩ cách che giấu.

Lúc hai người đi ra khỏi phòng nhỏ, Lưu Đồng chỉ lo quan tâm đến tình trạng dị ứng của Lộ Ký Thu, hoàn toàn không chú ý tới hai bên tai khó có khi đỏ rực của Lục Nhất Hành.

Nhân viên y tế của suối nước nóng rất nhanh đã chạy đến, kiểm tra sơ bộ thì có thể xác định là dị ứng, nhưng cụ thể là dị ứng cái gì, thì bọn họ cũng không có cách nào biết được, chỉ đề nghị mọi người đi bệnh viện kiểm tra điều trị trước.

Đối với dị ứng, nếu nghiêm trọng có thể dẫn tới tử vong, cho nên mọi người cũng không dám buông lỏng cảnh giác.

Thay quần áo xong, ngồi trên xe của tổ tiết mục, lúc này Lộ Ký Thu mới cảm giác toàn thân không thoải mái, không chỉ ngứa ở cổ và trước ngực, mà cả bụng dưới và cánh tay đều bắt đầu có cảm giác ngứa.

Vô thức đưa tay muốn gãi thì bị Lục Nhất Hành trực tiếp ngăn lại.

Lục Nhất Hành nhẹ nắm cả người cô, cách một lớp quần áo giúp cô chà xát hai lần, “Đừng gãi!”

Lộ Ký Thu nhu thuận gật đầu, đột nhiên cảm giác cuống họng rất ngứa, nghiêng đầu qua một bên ho khan vài tiếng, cả mắt đỏ ngầu.

Giờ phút này cô cảm giác được rất rõ ràng thân thể mình đang sinh bệnh, từ uể oải muốn ngủ mấy tiếng trước, đến bây giờ toàn thân ngứa ngáy, đau đầu ho khan, giờ cô có chút sợ hãi mình thật sự ngã bệnh.

Không tự chủ đưa tay đẩy anh, nhưng anh không có phản ứng, nên cô đành phải đeo khẩu trang trước, sau đó lại tiếp tục đẩy anh.

Lục Nhất Hành nói, “Dị ứng sẽ không lây.”

Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, thì ra anh biết mình đang suy nghĩ gì.

Lộ Ký Thu kéo khẩu trang cao lên một chút, lầm bầm nói: “Vậy nếu như em……”

“Bị lây cảm mạo thì thế nào”, Lục Nhất Hành nói xong thì cúi đầu, cách một lớp khẩu trang, hôn lên môi cô một cái, “Được rồi, bây giờ đẩy anh ra thì cũng đã muộn.”

Lộ Ký Thu không có biện pháp. Tựa vào ngực anh, không nhịn được mà muốn cười, nhưng cười một tiếng thì lại muốn ho khan.

Mọi người đều nói, bệnh tật đến thường bất ngờ, không ai lường trước được, chỉ mong đến nhanh thì đi cũng nhanh.

Tổ tiết mục lo lắng lần dị ứng này của Lộ Ký Thu sẽ trở nên nghiêm trọng, cho nên lái xe cực kỳ nhanh, hơn nữa còn có một đoạn đường núi xóc nảy, lắc lư trái phải khiến cho Lộ Ký Thu buồn nôn.

Cuối cùng cũng đến được bệnh viện gần nhất, Lộ Ký Thu vừa xuống xe thì đã chạy ngay đến thùng rác bên cạnh cổng chính để nôn.

Trước cổng bệnh viện có rất nhiều người ra vào, thấy cô nôn như vậy cũng đều tránh đi, không có ai thèm để ý đến chuyện cô là ai.

Lục Nhất Hành vỗ nhẹ vai cô, giữa chân mày nhíu chặt hơn. Tổ tiết mục đã đi trước liên hệ với chủ nhiệm khoa, trực tiếp dẫn hai người lên khoa da liễu ở tầng năm.

Không vào phòng cấp cứu vì ở đó có quá nhiều người, một khi đã bị người ta nhận ra thân phận của hai người thì đừng nói là khám bệnh cho Lộ Ký Thu, sợ rằng cũng sẽ ảnh hưởng tới việc khám bệnh của những bệnh nhân khác.

Lúc Lộ Ký Thu ở trong thang máy, cô cảm giác chân tay mình bắt đầu nhũn ra, mí mắt trên và dưới đánh nhau liên tục, còn trên người thì càng thêm ngứa.

Lục Nhất Hành ôm lấy cô, bảo cô dựa trên người mình, còn không quên nhắc nhở cô: “Nghe lời, đừng dùng tay cào nhé!”

Lộ Ký Thu lại đeo khẩu trang vào, cúi đầu ho khan hai tiếng, thiếu chút nữa là muốn chảy nước mắt luôn thôi.

【Đinh–】

Cửa thang máy mở ra, mọi người đi ra khỏi thang máy, đi thẳng tới phòng làm việc của trưởng khoa.

Cho đến khi vào tới phòng khám bệnh, Lộ Ký Thu mới có chút khí lực, lấy khẩu trang và mũ xuống rồi nói đơn giản những thay đổi trong cơ thể hôm nay cho bác sĩ trưởng khoa.

“Buổi sáng thức dậy vẫn còn rất tốt. Buổi trưa, lúc tắm suối nước nóng thì bắt đầu ngứa ở cổ, sau đó cảm thấy rất mệt mỏi, luôn muốn ngủ…”

Lộ Ký Thu vừa nói, vừa vén tóc lên để cho bác sĩ thấy được vết mẩn đỏ trước ngực và sau gáy.

Lục Nhất Hành ở bên cạnh bổ sung: “Phía sau lưng và trên cánh tay cũng có, nhưng nhẹ hơn, nhìn chung là khá giống như vậy.”

Lưu Đồng không khỏi liếc mắt nhìn Lục Nhất Hành, quả nhiên là bạn trai thì biết rõ hơn…

Bác sĩ trưởng khoa là một người phụ nữ lớn tuổi, đầu tiên bà ấy nhìn màu sắc lưỡi của Lộ Ký Thu, sau đó quan sát một lượt, đẩy kính mắt trên sống mũi và nói: “Khẳng định là bị dị ứng, nhưng mà bây giờ cháu nên hạ sốt, trước tiên hãy đo nhiệt độ cơ thể nhé…”

Bác sĩ trưởng khoa vừa nói, vừa đưa cho cô một cái nhiệt kế đã khử trùng.

Lộ Ký Thu kẹp nhiệt kế thủy ngân truyền thống dưới nách, liếm liêm đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ, nghi ngờ hỏi: “Bác sĩ, tại sao cháu lại bị dị ứng? Là bởi vì tắm suối nước nóng sao?”

Trước đây cô cũng đã từng tắm suối nước nóng, nhưng không có hiện tượng dị ứng như thế này xảy ra.

“Điều này khó nói, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bởi vì dị ứng thì cần phải kiểm tra mới có thể biết được nguyên nhân cụ thể là do cái gì.” Bác sĩ trưởng khoa rất nghiêm túc trả lời.

Lưu Đồng đứng ở bên cạnh đưa cho bác sĩ trưởng khoa xem danh sách của nguyên liệu cổ truyền Trung Quốc có trong suối nước nóng do người phụ trách của cơ sở suối nước nóng gửi tới.

“Đây là tất cả các loại thuốc thảo dược mà cơ sở suối nước nóng đã sử dụng.”

Bác sĩ trưởng khoa nhìn sơ qua, mím môi nói: “Chị cho tôi xem cái này cũng vô ích, muốn tìm được nguyên nhân dị ứng thì phải làm kiểm tra. Giống như có người sẽ bị dị ứng với nguồn nước địa phương, cho nên cái này phải xem báo cáo mới có thể biết được cụ thể.”

Lộ Ký Thu lại ho khan một trận, lúc này cô có thể cảm nhận rõ ràng được là cổ họng của mình rất đau.

Bác sĩ trưởng khoa ra hiệu cho Lộ Ký Thu lấy nhiệt kế ra, vừa nhìn, quả nhiên là , độ, sốt cao.

Lục Nhất Hành không ngờ Lộ Ký Thu sẽ sốt cao như vậy, đưa tay rờ thử trán của cô, dò hỏi: “Bác sĩ, mấy giờ trước tôi có thử trán cô ấy thì nhiệt độ cơ thể khi đó bình thường.”

Bác sĩ trưởng khoa gật đầu, không có phủ nhận, trả lời: “Sốt cao có thể đến bất chợt, huống chi bây giờ cô ấy còn đang dị ứng, rất có thể sẽ sốt cao là triệu chứng kèm theo.”

Sau khi bác sĩ trưởng khoa dặn dò xong, đầu tiên, Lộ Ký Thu đi lấy máu, cũng may bị sốt không ảnh hưởng tới việc lấy máu để xét nghiệm. Sau khi lấy máu xong, Lộ Ký Thu quay lại khu riêng biệt của tầng năm.

Sau khi uống thuốc, chích kim, lúc này mọi người mới chậm lại.

“Ký Thu, chúng ta đã liên lạc với chị La Mẫn, chị ấy nói chị ấy sẽ bay chuyến bay gần nhất đến đây, nên buổi tối là có thể tới rồi.”

Lưu Đồng cúi người nhẹ giọng nói, đồng thời bày tỏ xin lỗi và áy náy. Tuy rằng tổ tiết mục không biết Lộ Ký Thu sẽ bị dị ứng nhưng quả thực tổ tiết mục phải có trách nhiệm nên chị cảm thấy có lỗi.

“Em không sao, vừa rồi bác sĩ cũng nói em không sao mà, rất có thể là do hệ miễn dịch của em không tốt làm cho em bị dị ứng. Em sẽ nói rõ với chị Mẫn.”

Lộ Ký Thu biết tổ tiết mục lo lắng cái gì, hơn nữa chị Mẫn khẳng định trong điện thoại cũng thiếu thái độ thông cảm. Dù sao nghệ sĩ xuất hiện vấn đề trong lúc ghi hình chương trình thì tổ tiết mục có trách nhiệm lớn nhất.

Huống chi chị Mẫn nhất định là rất lo lắng cho cô. Lộ Ký Thu thậm chí có thể đoán được là La Mẫn đã liệt kê nhiều điều khoản khác nhau trong hợp đồng trên điện thoại.

“Chị cũng đã trao đổi với tổng đạo diễn, tạm dừng ghi hình, trước tiên em hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Lời Lưu Đồng vừa dứt thì Lục Nhất Hành đẩy cửa đi vào.

“Vậy chị đi ra ngoài trước, chúng ta có người ở bên ngoài trông coi, hai người cần gì thì có thể nói với chúng tôi.” Lưu Đồng nói xong cũng đi ra.

Lục Nhất Hành cầm ấm siêu tốc vừa mới rửa sạch sẽ đi đến tủ bên cạnh đầu giường bệnh, đổ đầy nước khoáng vào trong ấm siêu tốc.

Lộ Ký Thu nằm trên giường bệnh, nhìn lén anh một chút, cô có thể cảm nhận được rất rõ ràng —— Tâm tình của anh rất tồi tệ.

【 Cạch ——】

Lục Nhất Hành nhấn nút để đun sôi nước, rồi đi tới bên cửa sổ, bất tri bất giác, thì trời đã tối rồi.

Lúc Lục Nhất Hành kéo màn cửa lên, nhưng vẫn không nói một lời nào, Lộ Ký Thu không nhịn được nữa phải lên tiếng hỏi: “…… Đêm nay anh không về sao?”

Chỉ nghe Lục Nhất Hành than nhẹ một tiếng, đi đến trước mặt cô, đưa tay dò xét trán của cô, “Em ở đây thì làm sao anh yên tâm trở về?”

Lộ Ký Thu lại liếm liếm môi, nhỏ giọng nói: “Một lát nữa, nếu chị Mẫn tới, thì anh sẽ về chung cư?”

Nước sôi rồi, Lục Nhất Hành khoèo nhẹ chóp mũi của Lộ Ký Thu một chút, cố ý nói: “Đêm nay anh không có ý định rời đi, hẳn là chị Mẫn có thể hiểu.”

Nói xong, Lục Nhất Hành liền đi qua rót nước nóng và nước khoáng ở nhiệt độ bình thường hòa chung lại với nhau.

“Bác sĩ nói em nên bổ sung nước.” Vừa nói, anh vừa đưa ly nước ấm có nhiệt độ vừa phải lại cho Lộ Ký Thu.

Lộ Ký Thu vô thức muốn đưa hai tay tiếp nhận, nhưng lập tức nghe anh nói: “Bỏ tay xuống.”

Giống như phản xạ có điều kiện, Lộ Ký Thu nhu thuận thả tay xuống. Là cô sơ ý quên mất mình còn đang truyền nước.

“Em có thể dùng một tay bưng……” Lộ Ký Thu nói thì có ý đồ duỗi cánh tay không ghim truyền nước kia ra.

“Là anh muốn cho em uống, có thể hay không?” Lục Nhất Hành ngồi bên mép giường bệnh, có chút bất đắc dĩ hỏi lại cô.

Lộ Ký Thu rụt cổ một cái, không có tiền đồ nói: “Nhưng, có thể……”

Sau khi uống mấy ly nước xong, toàn thân Lộ Ký Thu vẫn đang rất ngứa, muốn ngủ cũng ngủ không được.

Mắt lớn trừng mắt nhỏ qua một giờ, chai truyền nước cũng đổi từ chai nhỏ đổi thành chai lớn, không chỉ có là truyền nước vào bên trong cơ thể, mà sau khi uống mấy ly nước ấm vào bụng, thì bây giờ lại rơi vào tình huống cấp bách……

Lộ Ký Thu nghĩ sẽ chờ thêm một lúc nữa mới nói, nhưng đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc trôi qua, cô nhẫn nhịn một lúc thì đã nhịn không nổi.

Hít sâu mấy lần, nhìn Lục Nhất Hành ngồi ở bên cạnh, nhìn anh không có ý tứ muốn đứng dậy ra ngoài, trong lòng càng gấp hơn.

Gấp đến mức muốn bấm chuông cấp cứu!

Nhẫn nhịn gần nửa giờ, rốt cục Lộ Ký Thu phải nói chuyện.

“Lục Nhất Hành……”

Bị gọi vào, Lục Nhất Hành lập tức ngừng động tác gửi tin nhắn cho Phan Mậu, ngẩng đầu nhìn cô, tưởng rằng tốc độ truyền nước quá nhanh làm cho tay cô bị đau.

“Thế nào?” Lục Nhất Hành vừa hỏi, vừa đứng dậy nhìn vết ban đỏ trong người Lộ Ký Thu, lo lắng cô lại muốn gãi chỗ đó.

Lộ Ký Thu mím chặt môi, thật sự khó mở miệng được ——

Lục Nhất Hành khó hiểu nhìn cô, căn bản không nghĩ tới phương diện kia.

“Nếu không anh gọi bác sĩ tới xem một chút nhé!”

Ngay lúc Lục Nhất Hành thiếu chút nữa nhấn nút chuông cấp cứu thì Lộ Ký Thu kéo tay anh lại.

Ngoắc ngón tay với anh, đợi anh tới gần thì ghé vào lỗ tai anh, ấp úng nói.

“Em muốn cái kia……”

“Cái nào?”

“Chính, chính là cái kia……” Mặt mặt của Lộ Ký Thu càng ngày càng đỏ.

Mập mờ nói, rồi đưa tay chỉ chỉ về phía phòng vệ sinh trong phòng bệnh.

Giờ thì Lục Nhất Hành đã rõ, nhìn dáng vẻ nhịn nửa ngày của cô thì vẫn nhịn không được mà bật cười lên.

Đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, khóe miệng còn mang theo cười hỏi cô: “Có phải vừa rồi em rất muốn đi hay không?”

Lộ Ký Thu phồng má, nghiêm túc nhẹ gật đầu.

Sau đó cô đứng dậy, thận trọng vén chăn lên, “Anh gọi chị Đồng vào giúp em cầm chai truyền nước là được.”

“Lưu Đồng đã về chung cư mở hội nghị khẩn cấp, bên ngoài chỉ có anh Lương và A Hồng.” Giọng nói của Lục Nhất Hành rất bình thản nói, giống như là trình bày sự thật.

Lộ Ký Thu nghe xong thì không bình tĩnh được nữa, kéo chăn mền lại, không tiếp tục xuống giường.

“Vậy, gọi y tá đến cũng được……” Lộ Ký Thu nói lắp.

“Bây giờ là giờ ăn, nữ y tá không nhất định có ở đây,” Lục Nhất Hành chững chạc đàng hoàng nói, lúc cúi đầu nhìn Lộ Ký Thu,thì nhướng đuôi lông mày, ánh mắt như muốn nói, người em có thể lựa chọn chỉ có anh.

Lộ Ký Thu nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, cô thật sự nhịn không nổi.

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lộ Ký Thu vẫn là người thỏa hiệp.

Vừa đi vào toilet trong phòng tắm, vừa ước pháp tam chương với Lục Nhất Hành.

“Vậy anh không phép nhìn lén, cũng không được phép đi vào, còn không thể……”

“Còn không thể nghe.”

Lục Nhất Hành chủ động nói tiếp, nói ra điều mấu chốt nhất.

“ …… Đúng!” Lộ Ký Thu nhỏ giọng đồng ý, nhưng mà cô biết điều đó là không thực tế.

Đi đến cửa phòng rửa tay, một tay vịn khung cửa, một tay khác cố gắng duỗi dài, sợ kéo tới kim tiêm.

Thật vất vả mới ngồi xuống được, Lộ Ký Thu ho nhẹ hai tiếng, ý đồ che đậy tình hình xấu hổ sắp xuất hiện của mình.

Nhưng thật đúng lúc, ‘tiếng nước chảy’ lại vô cùng lớn!!!

Lộ Ký Thu ngửa đầu nhìn trần nhà, nỗi tuyệt vọng không còn lời nào có thể diễn tả được.

Sau khi kết thúc nhanh chóng, Lộ Ký Thu xả nước bồn cầu, bước nhanh đứng dậy, rửa tay xong thì cụp đầu đi ra khỏi toilet.

Cô không nói một lời nào, trở lại giường bệnh, sau nằm xuống thì kéo cao chăn qua mặt mình, quả thực chính là bản lĩnh ‘bịt tai trộm chuông’ đây mà.

Nghe tiếng Lục Nhất Hành đứng dậy đi rót nước, Lộ Ký Thu vội vàng lên tiếng: “Em không uống, cả đêm nay cũng không uống!”

Còn chưa dứt lời hoàn toàn, Lộ Ký Thu đã nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh, mặc dù anh đã cố gắng cười thật nhẹ, nhưng cô vẫn nghe được!!

Lộ Ký Thu trốn dưới chăn, giọng nói buồn bực hỏi anh: “Anh, vừa rồi anh có nghe được không?”

Vốn tưởng rằng anh sẽ nói láo để dỗ dành cô, thật sự không biết Lục Nhất Hành lại thật thà đến như vậy.

“Ừ, nghe được.”

Lúc Lục Nhất Hành nói xong một chữ cuối cùng, Lộ Ký Thu ở trong chăn khẽ kêu một tiếng, đầu càng rụt rụt thêm.

Điển hình kiểu —— Không nghe, không nghe, anh ấy đang niệm kinh mà thôi.

Lục Nhất Hành nhếch miệng cười, ngồi xuống bên giường, kéo chăn ra, phá lệ nghiêm túc giải thích cho cô.

“Em thử nghĩ xem, loại chuyện này rất riêng tư, vì thế phải gọi người thân cận nhất đi cùng, đúng không?”

Lộ Ký Thu kéo phần chăn còn thừa, chỉ lộ ra mỗi con mắt nhìn anh, ‘Hừ hừ’ nói: “Dạ.”

“Vậy thì bây giờ ở trong bệnh viện, không có người so với bạn trai em là anh thích hợp hơn để đi cùng em đúng không?”

“ ……”

Lục Nhất Hành mấp máy môi, thấy cô vẫn chưa buông tha chuyện gì, thì nói tiếp.

“Mà bác sĩ không phải đã nói em phải nằm viện quan sát mấy ngày, trong mấy ngày tới, cho dù chị Mẫn có đến đây, thì cũng không thể ở cùng em / được……”

“……” Thật đúng là bị anh nói trúng, sự thật đúng là như vậy.

“Vậy thì vừa rồi anh đều nghe thấy được, tục ngữ nói có lần thứ nhất, thì không ngại có lần thứ hai. Mấy ngày sắp tới, nếu như em còn có nhu cầu như vậy, thì bất cứ lúc nào anh cũng đều có thể có mặt để giúp.”

Đột nhiên, cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Chị Mẫn xách vali đứng trước cửa phòng bệnh, bộ dáng có hơi lo lắng, sải bước đi vào, hỏi: “Ký Thu, đã tốt hơn một chút nào chưa?”

Lộ Ký Thu vội vàng ngồi dậy, trả lời: “Đang truyền bình dịch thứ hai, cảm giác đã tốt hơn rất nhiều rồi ạ!”

La Mẫn đến gần nhìn kỹ vết mẩn đỏ trên người Lộ Ký Thu một chút, đặt vali xuống rồi mới có thời gian chào hỏi Lục Nhất Hành.

“Mà này, vừa rồi hai người nói gì vậy? Cái gì mà bất cứ lúc nào cũng có thể?”

Truyện Chữ Hay