Chỉ tiếc rằng, thanh danh được đồn thổi khắp nơi này cũng không đến nỗi tốt đẹp, bản tính phong lưu trụy lạc của người này quả thực không tìm ra được điểm nào đáng khen. Đến ngay cả những tiểu binh của quân đội Bình Tây cũng biết được trong kinh thành có tồn tại một vị Vương gia phong lưu vô độ, đủ để thể thấy được rằng thanh danh của vị An Bình Vương gia hỗn độn đến cỡ nào.
Vị Vương gia phong lưu trụy lạc này đã khắc họa được rõ nét hàm nghĩa của bốn chữ “ăn chơi trác táng”, cũng may hắn còn nhớ đến thể diện của hoàng thất, chưa từng làm ra loại sự tình cường đoạt dân nữ dân nam, bất quá, đám hồng nhan tri kỷ, lam nhan tri kỷ của hắn, cơ hồ rải rác khắp toàn bộ đất nước.
Tề Vũ Hiên không hề có một ấn tượng nào với An Bình Vương gia, hắn thường chỉ tiếp xúc với các vị võ tướng quân khác, cùng lắm cũng mới chỉ gặp qua vị Vương gia ăn chơi trác kia được một hai lần trong các buổi thượng triều, rốt cuộc hắn vẫn luôn đóng quân tại thành tòa vùng biên giới Tây Bắc, mà An Bình Vương gia nếu rảnh rỗi liền sẽ vọt thẳng đến Giang Nam, nghe nói là bởi khí hậu Giang Nam ôn hòa dễ chịu, dưỡng người thực hảo, tuấn nam mỹ nữ nhiều không kể xiết, quá đỗi thuận tiện cho An Bình Vương gia đi săn người đẹp.
Nói đến vị An Bình Vương gia này, hắn trưởng thành đích thực không tệ. Khuôn mặt tuấn tú, khí phái phong lưu, khó trách hắn có thể làm gục ngã vô vàn trai gái như vậy, nhưng một vị Vương gia cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, vì lẽ nào sẽ đột ngột đòi lên Tây Bắc để khao quân?
Sau hai ngày, rốt cuộc mạng lưới tình báo của Ngô Đoan cũng đem được tin tức chi tiết trở về.
Đọc những gì được viết trên giấy, Tề Vũ Hiên chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Nguyên lai, vị An Bình Vương gia này đã chọc họa ở kinh thành, không biết từ khi nào, hắn cư nhiên dan díu với tử nữ[1] của Hình bộ Thượng thư[2], theo lý thuyết, điều này vốn dĩ không phải là chuyện gì to tát, rốt cuộc hắn đã có quan hệ với vô số người, tuy nhiên vế trước cần phải được hiểu theo nghĩa đen, hắn dan díu với tử nữ của Hình bộ Thượng thư! Cả tử cả nữ!
Một trai một gái nhà Hình bộ Thượng thư vậy mà đều mê luyến An Bình Vương gia, thậm chí bởi vì An Bình Vương gia mà vung tay đánh nhau, huynh muội tương tàn.
Hình bộ Thượng thư bị điều này chọc giận đến thiếu điều hộc máu, tức khắc không màng mặt mũi, chọn một buổi sáng đẹp trời chạy vào triều, nước mắt nước mũi giàn giụa hướng Hoàng đế bệ hạ khóc lóc kể lể.
AdvertisementHoàng đế bệ hạ bị hành vi của chính đệ đệ mình đánh văng thể diện cũng không khỏi nổi giận, người này phong lưu trụy lạc trẫm còn chưa chấp, như thể nào đến tử nữ của trọng thần của trẫm cũng dám giở trò? Điều đáng giận nhất là, cư nhiên còn cùng một lúc ôm cả nhi tử cùng nữ nhi của nhân gia, nếu con cái của mình cũng bị cùng một kẻ dụ hoặc, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Bực bội với vị đệ đệ chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho mình, Hoàng đế bệ hạ ban thánh chỉ tống cổ hắn lên vùng biên giới Tây Bắc. Đi kèm thánh chỉ còn có một phong mật thư, bên trong nói cho Tề Vũ Hiên rằng, không cần giữ thể diện cho trẫm, tốt nhất nên tìm cơ hội hung hăng quật Vương gia một trận.
Tề Vũ Hiên đọc qua tình báo, lại ngó ngó mật thư của Hoàng đế bệ hạ, ngẫm đến vị An Bình Vương gia ăn chơi trác táng kia, tức khắc có chút nhức đầu.
Tuy Hoàng đế bệ hạ nói không cần giữ lại thể diện cho hắn, nhưng người kia tốt xấu cũng là đệ đệ của bệ hạ, nếu hắn thực sự quá tay, không chừng lại sẽ xảy ra chuyện đâu.
“Ngươi thấy thế nào?” Tề Vũ Hiên giơ mật thư lên, nhìn về phía Ngô Đoan.
Ngô Đoan vân vê cằm, biểu cảm trên mặt chỉ có thể tả là chán ghét đến không còn lời nào để nói, “Đây là một cái phiền toái siêu cấp vĩ đại.”
Tề Vũ Hiên thả mật thư xuống, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Ngô Đoan không cao hứng bĩu môi, “Bệ hạ cũng thật là, chúng ta bảo vệ biên giới cũng đã đủ mệt, cư nhiên còn bắt giáo huấn đệ đệ của hắn nữa. Đệ đệ hắn lớn được như vậy rồi, đã sớm cong queo, giờ sao có thể uốn nắn lại cho ngay thẳng.”
Tề Vũ Hiên trầm mặc không nói, Ngô Đoan cân nhắc nửa ngày, đột nhiên đập tay đánh rầm xuống mặt bàn, “Không ổn!”
Tề Vũ Hiên nhướn mày nhìn hắn, Ngô Đoan nghiêm mặt nói, “Đây chính là một tên Vương gia háo sắc a, tiểu Từ đại phu nhà ngươi gặp nguy hiểm lớn a.”
Tề Vũ Hiên, ……
“Đừng nói ngươi không tin ta!” Ngô Đoan có chút nóng nảy.
Hảo hữu của mình có bản tính gì hắn rõ hơn ai hết, vị An Bình Vương gia kia lớn lên không những đẹp, lại còn rất giỏi dụ người, bằng không cũng chẳng thể quyến rũ một trai một gái nhà Hình bộ Thượng thư đến sống dở chết dở. Nếu đặt hai người này ở cạnh nhau, Tề Vũ Hiên quả thực chẳng khác một cục đá nằm trơ trên mặt đất. Vạn nhất tiểu Từ đại phu đứng núi này trông núi nọ thì biết làm sao bây giờ?
Hắn đã nhận ra được rằng vị hảo hữu của mình đã nảy sinh cảm tình đối với tiểu Từ đại phu, nếu thực sự phát sinh ra loại sự tình này, kể từ đó về sau Vũ Hiên sẽ đánh mất hết niềm tin vào tình yêu đôi lứa, sẽ sống phần đời còn lại cô quạnh một mình a.
Tề Vũ Hiên bình thản liếc nhìn Ngô Đoan, “Đừng lo.” Điều ngươi lo lắng chắc chắn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Ngô Đoan xụ mặt, “Gia hỏa nhà ngươi đừng có không tin ta, ai mà chẳng muốn được dỗ dành, ngày thường ngươi cũng nên đối xử tốt hơn chút với tiểu Từ đại phu đi, bằng không vạn nhất y thực sự bị An Bình Vương gia câu mất, người dù muốn khóc cũng không kịp.”
Tề Vũ Hiên nhìn hảo hữu của mình, trong lòng trào dâng một dòng xúc cảm ấm áp.
Hắn gật gật đầu, “Đã biết.”
Ngô Đoan chợt cảm thấy bất lực. Gia hỏa Tề Vũ Hiên này, rõ ràng trên phương diện chiến tranh mưu kế chất chồng, chẳng khác nào Chiến Thần hạ phàm, vậy mà vì sao trên phương diện tình yêu lại chất phác đến nhường này đâu? Cũng không biết rốt cuộc là tiểu Từ đại phu coi trọng điểm nào của hắn nữa……
Tề Vũ Hiên nhìn vẻ mặt Thấy thảm cho ngươi của Ngô Đoan, khóe miệng nhếch lên một độ cung khó có thể phát hiện, nhìn Ngô Đoan liên tục thay đổi sắc mặt cũng thực thú vị.
Nếu Ngô Đoan đọc được suy nghĩ của hắn, khẳng định sẽ gào to Tề Vũ Hiên hắn đã bị tên Từ Tử Du kia dạy hư rồi, đáng tiếc hắn không có kỹ năng đọc mặt, bởi vậy cũng chỉ có thể trân trối nhìn sắc mặt vô cảm của Tề Vũ Hiên, tiếp tục nghẹn khuất đến tâm đau.
Ngô Đoan ôm vẻ mặt khuất nghẹn rời đi, Tề Vũ Hiên nhìn bóng hình có chút hiu quạnh của đối phương, không hiểu sao có điểm chột dạ, cảm thấy bản thân như thể vừa làm ra một chuyện xấu xa nào đó, rõ ràng trong tâm can dù chỉ một chút cũng không lo lắng Từ Tử Du sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng hắn lại không nghĩ giải thích kỹ càng cho Ngô Đoan.
Tề Vũ Hiên quả thực không lo rằng Từ Tử Du sẽ di tình biệt luyến[3], cùng với nói rằng hắn có niềm tin vào bản thân, thì nói rằng hắn có lòng tin với Từ Tử Du thì sẽ chuẩn xác hơn nhiều. Tiếp xúc với đối phương trong một thời gian dài như vậy, hắn đã phần nào nhìn ra được tính cách thực của y, người này khi đứng trước mặt hắn tuy miệng lưỡi lươn lẹo không chút đứng đắn, dẫu vậy, tình cảm của y cũng tuyệt đối trung trinh.
Bề ngoài, hắn như chỉ vừa mới cho phép Từ Tử Du lại gần, nhưng thực chất hắn cũng đã dành ra không ít thời gian trộm quan sát đối phương. Vộ luận là thời điểm vẫn còn ở bên Thẩm Trọng, hay khi đã ở bên cạnh hắn, Từ Tử Du đều chưa từng biểu hiện ra dù chỉ một mẩu ái muội đối với bất kỳ ai.
Hơn nữa, sau khi thổ lộ cho hắn, y cũng không có bất luận một tiếp xúc nào với Thẩm Trọng nữa, ngoại trừ một lần duy nhất, cũng chính là thời điểm hai ngày trước, khi y tẩn kẻ kia một trận, hơn nữa còn buông lời đe dọa, nói về sau nếu thấy một lần sẽ đánh một lần.
Nhớ đến tên thị vệ quơ quơ tay múa múa chân miêu tả lại cảnh tượng thập phần xuất sắc ấy lại cho hắn, Tề Vũ Hiên liền không kiểm nổi bản thân mà bật cười, một Từ đại phu ngày thường ôn nhu hiền hòa như vậy, cư nhiên lại có thể đạp bay một nam nhân cao lớn như Thẩm Trọng, phỏng chừng mắt những binh lính ở đó lúc bấy giờ đều rơi hết khỏi tròng đi.
Ngô…… Cũng phải nói thêm, võ nghệ của Từ Tử Du có vẻ thực kỳ quái, ở trên chiến trường hẳn sẽ không phát huy được nhiều tác dụng, nhưng thời điểm phải chiến đấu ở cự ly gần, ngay đến hắn nếu không kịp phòng ngự cũng sẽ ăn không ít hiểm nguy.