Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
“Vũ Hiên,” Từ Tử Du mỉm cười ngọt ngào, xốc bạt cửa đi vào.
Đã lại đến thời gian dùng bữa tối, Tề Vũ Hiên nhìn chiếc khay trên tay đối phương, ngoan ngoãn tự giác bước lại gần, nhận lấy chiếc khay, thuận tay đặt ở trên mặt bàn con.
Moa!
Từ Tử Du nhón mũi chân trộm hôn một ngụm lên môi Tề Vũ Hiên, Tề Vũ Hiên mặt không đổi sắc trở lại chỗ ngồi. Ân, Tề Vũ Hiên tỏ vẻ, dựa theo quy luật một ngày ba bữa đánh lén, hắn đã sớm hình thành thói quen…… ╮(╯_╰)╭
Quy tắc không nói chuyện vào thời điểm dùng bữa và nghỉ ngơi gì đó, Từ Tử Du từ trước đến nay đều chưa từng tuân thủ, y thích nhất là chia sẻ các lại tin tức hóng hớt được cho Tề Vũ Hiên.
Cái gì mà hôm nay binh lính ở doanh trại số bảy thua cuộc binh lính ở doanh trại số chín, kết quả phải thay đối phương quét tước trại nuôi ngựa, hoặc là hai vị binh lính bởi vì giành giật tình nhân mà đánh nhau túi bụi, kết quả bị trưởng quan phạt nặng, lại hoặc là một đám binh lính lén lút đánh bài, kết quả là một cái gia hỏa dù thua nhưng không chịu nhận phạt, bị đám còn lại đè ra quật một trận tan tành.
Những gì y kể bất quá cũng chỉ là vài ba mẩu chuyện vụn vặt, theo lý thuyết Tề Vũ Hiên hẳn sẽ không cảm thấy hứng thú, nhưng trong lòng Từ Tử Du vô cùng tường tận, rằng kỳ thực Tề Vũ Hiên phi thường hào hứng với các sự kiện kịch tính nóng hổi, nhưng bởi vì bản tính cùng địa vị của hắn, ở trước mặt Tề Vũ Hiên, từ trước đến nay vẫn chưa có ai dám giở trò càn rỡ đến nhường vậy.
Dựa theo cách nói của Từ Tử Du, đây là bởi vì bá khí trắc lậu[1] của Tiểu Hiên Hiên có uy lực quá khủng khiếp, vậy nên trước mặt hắn ai nấy đều nghe theo bản năng sinh tồn, không dám làm ra bất kỳ loại hành vi tùy tiện nào.
Từ Tử Du biết Tề Vũ Hiên chắc chắn sẽ không có cơ hội được thực sự dấn mình vào giữa những dòng sự kiện ấy, bởi vậy y đem tin tức bản thân nghe ngóng được, gần như biến chúng thành những lời đùa giỡn vô bổ để kể lại cho đối phương.
Ngắm nhìn biểu cảm nghiêm túc, trong mắt lại mang theo ý cười nhàn nhạt của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du dù không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại như đang được một cọng lông mềm như tơ cọ lộng……― Thực muốn đè đối phương ra a, Từ Tử Du thầm lặng mơ tưởng.
Tề Vũ Hiên để ý đến Từ Tử Du đang nhìn chằm chằm vào mình đến ngốc lăng, khe khẽ nhíu mày. Gần đây, số lần đối phương thẫn thờ ở bên cạnh mình càng ngày càng thêm nhiều, nếu không phải dù khi đối phương ngồi thần người ra trong mắt vẫn trước sau như một ngập đầy tình yêu, hắn thậm chí muốn hoài nghi liệu Từ Tử Du có phải đã mất đi hứng thú đối với mình.
“Tử Du!”
Từ Tử Du bừng tỉnh, thấy Tề Vũ Hiên đáng nhướn mày nhìn mình, ho khan hai tiếng, ngăn chặn ý niệm dâm dục đang ngo ngoe rục rịch chỉ chực ngoi đầu, thay đổi đề tài, “Ta nghe được tin An Bình Vương gia muốn đến doanh trại của chúng ta?”
Trong nháy mắt, biểu cảm Tề Vũ Hiên trở nên thập phần vi diệu, nhưng cũng thực nhanh khôi phục lại như thường, hắn bình đạm cất tiếng, “Ân, đại khái là có thể chỉ vài ngày nữa sẽ đến nơi rồi. Sao vậy? Tử Du nhận thức hắn chăng?”
Từ Tử Du cười cười, “Ta là chỉ là một vị tiểu lương y, sao có khả năng nhận thức Vương gia cơ chứ. Bất quá ta cũng khá tò mò.” Tròng mắt y đảo tròn, “Nghe nói vị Vương gia này phong lưu vô cùng?”
Tề Vũ Hiên giương mắt nhìn y. Từ Tử Du vội vàng giơ cao đôi tay tỏ vẻ trong sạch, “Là từ miệng đám binh lính nói ra, thanh danh phong lưu của vị An Bình Vương gia này thực sự quá đỗi vĩ đại.”
Phải gánh vác trọng trách uốn nắn Vương gia Tề Vũ Hiên: ……
Day day thái dương, bệ hạ quả thực rước về cho hắn một cái đại phiền toái a!
Chú ý đến biểu cảm của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du ở trong lòng vụng trộm cười, y vô cùng quen thuộc với cốt truyện, lẽ đương nhiên sẽ biết lý do vì sao sắc mặt của Tề Vũ Hiên khó coi như vậy. Cũng phải nói thêm, vị Bệ hạ của Đại Lương Quốc này cũng thật là, biết rõ đệ đệ nhà hắn là loại mặt hàng nào, vậy mà vẫn giao cho Tề Vũ Hiên nhiệm vụ gian khổ như vậy.
Nguyên văn tiểu thuyết có kể rằng gã Vương gia này vốn dĩ đã quẳng tên tiểu tiện thụ ra sau gáy, nhưng bởi vì Tề Vũ Hiên quá đỗi nghiêm khắc với hắn, mà hắn lại phát hiện ra cảm tình sâu nặng của Tề Vũ Hiên dành cho tên tiểu tiện thụ, nên mới lén lút dan díu với tiểu tiện thụ, tính toán chụp nón xanh lên đầu Tề Vũ Hiên.
Diễn biến sau đó lại càng thêm cẩu huyết, rằng bởi lẽ Tề Vũ Hiên bận bịu với nghĩa vụ trong quân doanh, không rảnh chú ý đến hai người họ, hai kẻ này thế nhưng lại lợi dụng thời điểm Tề Vũ Hiên xuất chinh, liên tục chuồn ra khỏi doanh trại để lén lút yêu đương. Sau đó lại ở một lần chơi dã chiến, gặp phải bầy sói, tiểu tiện thụ gần như đã hy sinh tính mạng để cứu tên tra Vương gia, may mắn thay thị vệ Vương gia đến kịp, cứu được cả hai người, bất quá từ thời điểm đó trở về sau, cảm tình của tra Vương gia đối với tiểu tiện thụ liền trở nên khác xưa.
Tra công tiện thụ lòng hướng về nhau, nam phụ Tề Vũ Hiên đương nhiên cũng phải xuống sân khấu, vì vậy, tác giả một tay vung bút, Tề Vũ Hiên liền bị ám sát ngay trên đường đại thắng trở về, biệt tung vô tích.
Sau đó, tra công tiện thụ lại phải trải qua một phen trắc trở, đến cuối truyện ra quyết định trở lại kinh thành để chính thức thành hôn, ai ngờ lại gặp phải thích khách của ngoại tộc.
Nguyên bản, thích khách muốn ám sát tra Vương gia với ý đồ khiến Hoàng đế nảy sinh nghi ngờ đối với Tề Vũ Hiên, xét cho cùng, đệ đệ thân thiết của Hoàng đế mất mạng ở vùng biên giới Tây Bắc, trách nhiệm của một Tướng quân như Tề Vũ Hiên cũng không phải là nhỏ. Bất quá giờ khắc này Tề Vũ Hiên bặt tăm tung tích, sinh tử vô định, địa vị cao nhất trên cả vùng biên giới Tây Bắc nghiễm nhiên trở thành Vương gia, nếu giết được hắn, có khả năng sẽ thành công gây ra đại loạn trong quân đội Tây Bắc, như vậy, quân địch ngoại tộc liền có cơ hội thâu tóm Trung Nguyên.
Tra Vương gia lớn lên thực hảo, nhưng võ nghệ lại tầm thường, thị vệ tuy không tồi, nhưng khi bị áp đảo về mặt số lượng cũng khó có thể chống đỡ.
Họ vừa đánh vừa lui, thời khắc tra Vương gia có nguy cơ sẽ chết dưới lưỡi kiếm quân địch, bất chợt từ giữa vòng vây của ngoại tộc vọt đến Tề Vũ Hiên.
Thân vốn chịu trọng thương, vì cứu mạng tra Vương gia, hắn lại càng gắng hết sức tàn lực kiệt mới có thể đánh lùi quân địch.
Hộ vệ của Vương gia tử thương thảm trọng, gần như bị toàn diệt, liền ở thời điểm quân ta cho rằng đã giết sạch được thích khách, một tên sống sót liền ngoi đầu từ nơi ẩn nấp, bắn ra một mũi tên trí mạng.
Tiểu tiện thụ lúc ấy vừa khóc lóc thảm thiết vừa cùng tra Vương gia ôm nhau, thân hình tra Vương gia thấm đẫm máu tươi, dọa hắn đến không ngừng ngoạc miệng thét gào.
Mắt thấy mũi tên bay vọt đến, hắn bổ nhào về phía trước tra Vương gia, nhưng nhanh hơn hắn một bước, Tề Vũ Hiên đã kịp che chắn cả hai người.
Tề Vũ Hiên cứ như vậy, vì bảo hộ tra Vương gia cùng tiểu tiện thụ mà chết dưới mũi tên bắn lén của thích khách ngoại tộc, tra công đầy mặt cảm động, mà tiểu tiện thụ là càng rơi lệ ngập mặt.
Hắn thề son thề sắt, thề rằng trọn kiếp nhân sinh này tuyệt sẽ không quên Tề Vũ Hiên……
……
……
Mỗi lần nhớ đến cảnh tượng đó, Từ Tử Du liền rất muốn xốc bàn (╯‵口′)╯︵┻━┻, nima tình tiết hố cha này đến tột cùng là được thêu dệt lên như thế nào, nam nhân tốt như Tiểu Hiên Hiên vì sao có thể không chết già cơ chứ. Không chết già còn chưa tính, nếu có thể hy sinh trên chiến trường cũng coi như là đã hoàn thành tâm nguyện của một vị Tướng quân.
Nhưng chết ở trong lòng tên tiểu tiện thụ là cái đéo gì thế này? Nếu y là Tề Vũ Hiên, đảm bảo sẽ nôn mửa luôn được chứ!
Dan díu tra Vương gia sau lưng hắn, sau đó lại như vậy rồi như vậy, thế mà vẫn dám thề trọn kiếp không quên…… Nếu y là Tề Vũ Hiên, trước khi chết dù bằng cách nào đi chăng nữa cũng phải thọc chết được tên tiểu tiện thụ này.
“Tử Du?” Tề Vũ Hiên khó hiểu nhìn Từ Tử Du liên tục thay đổi sắc mặt, cuối cùng đối phương cũng dừng lại ở biểu cảm khổ đại cừu thâm.
Dù hắn có kỹ năng đọc mặt cũng không có khả năng nhìn ra suy nghĩ của đối phương được chứ, cũng không rõ Tử Du rốt cuộc đang nghĩ đến điều gì, biểu cảm nghiến răng nghiến lợi kia của y quả thực giống hệt như đang nghĩ đến kẻ thù giết cha.