“Ngô Quân sư cũng đang ở đây a.” Từ Tử Du nhướn mày, ý cười doanh doanh ôn nhu cất tiếng hỏi, “Quân sư còn chưa đi dùng bữa sao? Thời điểm ta đến đây, dường như thấy được người đang mang cơm đến cho ngươi.”
Ngô Đoan đọc ra ý ngầm của từ Tử Du, Sao ngươi còn chưa mau cút đi? Ở lại đây chỉ tổ quấy rầy thế giới đôi lứa của ta và Tướng quân!
Tề Vũ Hiên từ lúc Từ Tử Du bước và đã lập tức buông xuống tập tình báo trong tay, vừa tự giác vừa tự nhiên bước đến bên chiếc bàn con mới toanh [ chiếc bàn cũ đã chết không toàn thây…… ], thuận tay đón lấy chiếc khay trên tay Từ Tử Du, đặt xuống mặt bàn.
Tâm tình Tề Vũ Hiên giờ khắc này không tồi chút nào, giữa trưa cùng Từ Tử Du xác nhận quan hệ, buổi chiều lại nhận được “bằng chứng về chân ái”, hiện tại hắn càng nhìn Từ Tử Du càng cảm thấy vừa mắt, khóe mắt cùng đuôi mày cũng vô thức để lộ ra điều này.
Mắt Từ Tử Du sắc quắc lên, nhanh nhạy như y đương nhiên không có khả năng không phát hiện ra sự thay đổi trong biểu hiện của Tướng quân. Phần lớn đụng chạm thân mật giữa hai người họ trước giờ đều là do y vô sỉ chủ động sấn tới, nhưng phản ứng hiện tại của Tề Vũ Hiên đã khiến trái tim y được thả lỏng, rốt cuộc cũng không chỉ có mình y một thân một mình gánh vác mối quan hệ này nữa.
Cười tủm tỉm ngồi xuống ở phía đối diện Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du vừa nhấc chén cơm lên để dùng bữa, liền nghe thấy một thanh âm ứ tràn ai oán vang vang, “Ta nói…… Các ngươi đã quên nơi này vẫn còn lù lù một người sống sao? =皿=”
Từ Tử Du ra vẻ kinh ngạc buông xuống chiếc chén trong tay, “Nguyên lai Quân sư còn chưa đi sao?”
Ngô Đoan, QAQ
Hắn buồn bực trả lời, “Ta đã đi hay chưa chẳng lẽ ngươi không thấy được sao?”
Từ Tử Du thân thiện nhoẻn miệng cười, “Trong mắt ta chỉ có Vũ Hiên đâu, quả thực là không để ý đến Quân sư.”
Ngô Đoan, =皿=
Hắn quay đầu đưa mắt về phía Tề Vũ Hiên, dùng biểu cảm để thổn thức, Ngươi nhìn lại tiểu Từ đại phu nhà ngươi coi.
Tề Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, ngữ điệu bình thản, “Bữa tối của ngươi hẳn là đã được đưa đến doanh trướng ngươi rồi.”
Ý ngầm, Mau biến!Ngô Đoan vẻ mặt buồn bực rời đi, Từ Tử Du tựa hồ còn nghe được phảng phất tiếng khóc anh anh anh……
Hai người một bên dùng cơm một bên nói chuyện phiếm, Từ Tử Du đem một ít tiểu tin vịt mình nghe ngóng được chia sẻ cho Tề Vũ Hiên. Nhìn người trước mắt bởi vì chút lời thao thao bất tuyệt của mình mà bật ra tiếng cười trầm thấp, tâm can Từ Tử Du quả thực sắp bị cơn thỏa mãn lấp đầy.
# Tiếng cười trầm thấp của Tiểu Hiêu Hiên quá đỗi là đáng yêu #
# Đột nhiên cực muốn đè hắn ra phải làm xao đây? #
# Thực sự vật ngã Tiểu hiên Hiên nhất định sẽ chọc giận hắn đi? #
# Thôi bỏ đi, ta đây vẫn nên nhẫn nại một trận đi…… #
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Thanh âm Tề Vũ Hiên lại vang lên bên tai Từ Tử Du. Y ngẩng đầu, lập tức đối diện cặp con ngươi đen nhánh của đối phương.
“Ta muốn hôn ngươi.” Từ Tử Du chỉ mới mở miệng, chuỗi lời ngon tiếng ngọt đã lập tức ùa ra.
Tức thì, đôi tai của Tề Vũ Hiên đỏ bừng lên, hắn xấu hổ quay mặt đi.
Từ Tử Du khe khẽ nhướn mày, nguyên bản chỉ là thuận miệng nói ra, chính là, hiện xem ra, tựa hồ…… là có sức hấp dẫn?
“Vũ Hiên đồng ý sao?” Từ Tử Du chớp chớp mắt hỏi.
Tề Vũ Hiên vạn phần xấu hồ, loại vấn đề này rốt cuộc muốn hắn phải trả lời như thế nào đây?? Dù là đồng ý hay không, căn bản đều vô pháp mở miệng có hiểu không!!!
Nếu trả lời đồng ý, sẽ có vẻ như hắn tựa hồ cũng thực chờ mong được hôn môi Từ Tử Du, tuy rằng, xác thật hắn cũng có đôi chút muốn vậy, nhưng thực sự chỉ là đôi chút mà thôi!!!
Chính là, nếu nói rằng không đồng ý, tựa hồ lại thực làm ra vẻ ta đây. Rốt cuộc hai người họ đã danh chính ngôn luận trở thành ái nhân, loại sự tình xảy ra trong quan hệ đôi lứa này hẳn là thực bình thường…… đi?
Tề Vũ Hiên rối rắm vạn phần, Từ Tử Du ngắm nhìn sắc mặt hắn, không khỏi trộm cười.
Vì loại sự tình này mà Tiểu Hiên Hiên cũng phải khó xử, quả thực dễ thương đến phát khóc, lúc này y quả thực hận không thể đè đối phương ra, sau đó tương tương, nhưỡng nhưỡng, tốt nhất là làm hắn thực sự khóc ra mới thôi!
→ _。→
# Thực rất muốn nhìn Tiểu Hiên Hiên bị làm đến phát khóc phải làm xao đây! #
# Loại chuyện này nếu nói cho Tiểu Hiên Hiên, ta sẽ bị đánh chết đi? #
# Vẫn là tìm cơ hội làm một lần nữa đi, bằng không sẽ thực sự bị nghẹn chết. #
Thừa dịp Tề Vũ Hiên còn bối rối khó xử, Từ Tử Du thăm dò chạm môi với hắn một chút, cười tủm tỉm nói, “Hôm nay làm trước một chút coi như là lợi tức, chờ cho đến khi Vũ Hiên có thể không chút chần chừ mà tiếp nhận ta, chúng ta sẽ lại tính tiền vốn nha.”
Đang cảm thấy bản thân đến lúc ấy khẳng định đến cái nịt cũng không còn Tề Vũ Hiên, ……
Thu thập cẩn thận chén đũa, thuận tay pha cho Tề Vũ Hiên một ly trà, Từ Tử Du không biết mệt mỏi đảm đương trọng trách của một tên tiểu tư.
Trước khi đi còn theo thói quen quay lại thổi một nụ hôn gió, nhìn thân hình Từ Tử Du biến mất, khóe miệng Tề Vũ Hiên vô tri vô giác nhẹ nhàng cong lên.
“Tướng quân……” Vị hùng nam mang tên Thạch Đào vừa tiến vào doanh trướng, tức khắc kinh hoàng trợn trừng nhìn Tề Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên bị hắn nhìn đến có chút xấu hổ, sắc mặt trầm xuống, “Ngươi nhìn gì?”
“Không có gì…… Vừa rồi nhất định là ta nhìn lầm.” Thạch Đào dồn sức lắc lắc đầu, quả nhiên lại nhìn thấy được biểu cảm lạnh nhạt của Tề Vũ Hiên. Hắn nói mà, vừa rồi sao có thể là Tướng quân cười được cơ chứ? Từ giây khắc đầu tiên hắn gặp Tướng quân, đã bao giờ thấy Tướng quân cười một lần nào đâu.
Tề Vũ Hiên cau mày, “Có chuyện gì?”
Sắc mặt Thạch Đào trở nên nghiêm túc, “Bẩm báo Tướng quân, vừa nhận được tin từ trong kinh, Anh Bình Vương gia sắp tới Liêm Thành khao quân[1].”
Liêm Thành vùng Tây Bắc chính là thị trấn nơi Tề Vũ Hiên đang đóng quân, cũng là thành trì vô cùng quan trọng của vùng biên giới Tây Bắc, có ảnh hưởng trực tiếp đến sự an toàn của toàn bộ vùng đất này, cũng chính vì vậy, Tề Vũ Hiên mới tự mình trấn thủ nơi đây.
Mày Tề Vũ Hiên càng cau lại, “Vì sao lại phái hắn đến?”
Hoàng đế bệ hạ Đại Lương phi thường tín nhiệm Tề Vũ Hiên, Tề gia đã sớm chứng minh được lòng trung thành của gia tộc, phụ thân cùng ông nội của Tề Vũ Hiên đều đã hy sinh trên chiến trường của vùng biên giới Tây Bắc.
Quân đội Bình Tây vì vậy mà đóng quân ở vùng đất khắc khổ lạnh lẽo với điều kiện vạn phần ác liệt mang tên Tây Bắc này, hơn nữa còn thường xuyên cùng ngoại tộc tranh đấu. Những ngoại tộc đó đều lấy danh nghĩa bộ lạc để đóng quân trên thảo nguyên, vào thời điểm thiếu thốn lương thực, phần nhiều khả năng sẽ lại xảy ra cướp bóc.
Cứ mỗi khi phân nửa bộ lạc trong liên minh ngoại tộc phải đối mặt với vụ mùa thất bát, liền sẽ diễn ra một cuộc đại chiến ở phía bên kia biên giới. Ngoại tộc chưa từng bỏ xuống ý niệm xâm lược vùng đất láng giềng màu mỡ phồn hoa.
Tây Bắc là nơi khắc khổ vô cùng, điều này trong triều không người không hiểu, bởi vậy, hàng năm Hoàng đế Đại Lương đều sẽ phái Đặc sứ đến khao quân, cũng không vì một lý do cụ thể nào, ngoài để có thể khiến các vị tướng sĩ nơi đây biết được rằng, công lao của họ đều được người dân ghi tạc trong lòng.
Hoàng đế Đại Lương là một vị minh quân, thuở mới chỉ là Thái Tử đã từng đến Tây Bắc để rèn luyện, lúc ấy còn bởi vì không phục mà cùng Tề Vũ Hiên đánh một trận ― kết quả là nhận lại bi kịch, phải chịu thua ― bất quá từ thời điểm đó trở về sau, tín nhiệm của hắn đối với Tề Vũ Hiên trở nên vững vàng, một người với bản chất như Tề Vũ Hiên, khẳng định sẽ không bao giờ tạo phản.
Những năm vừa rồi người được phái đi đều là Đặc sứ, năm nay lại là Vương gia, thay đổi này không khỏi khiến Tề Vũ Hiên cảm thấy khó hiểu.
An Bình Vương gia là người con trai thứ chín của Tiên Hoàng, cũng là đệ đệ thân thiết của Đương kim bệ hạ. Quan hệ giữa huynh đệ họ vô cùng gắn bó, mà vị An Bình Vương gia này, từ tước hiệu được phong cho hắn là đã có thể nhìn ra, phụ thân hắn chỉ hy vọng cả đời hắn được bình an hỉ nhạc[2].
Danh tiếng của vị An Bình Vương gia này trong kinh thành nổi bật vô cùng, cơ hồ đã đạt đến ngưỡng không ai không biết, không người không hiểu.