Lúc này.
Triệu Vĩ Bằng hóa đá tại chỗ như một pho tượng.
Ông ta cứ đứng sững ra như thế một lúc lâu rồi mới lấy lại được tinh thần.
Ông ta nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt mờ mịt, vẻ mặt tuyệt vọng hỏi: “Là mày có đúng không?”
“Là trò quỷ của mày đúng không?”
“Là mày khiến 80 triệu của tao mất trắng, đúng không! "
Vào giây phút này.
Dù Triệu Vĩ Bằng có ngu đến đâu đi chăng nữa cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Dù sao Diệp Thu vừa kết thúc cuộc điện thoại, tòa nhà của ông ta đã vĩnh viễn bị cấm phá dỡ và phát triển.
Nếu không phải do Diệp Thu làm thì còn có thể là ai nữa chứ?
“Ông không tin rằng tôi có khả năng đó còn gì?
“Ông còn nói, nếu tập đoàn Viễn Chí mà nghe lời tôi thì ông sẽ nhảy lầu từ đây xuống luôn còn gì, sao giờ lại cho rằng là tôi làm rồi?”
Diệp Thu mỉm cười, khuôn mặt lộ ra vẻ vui tươi hỏi.
“Chắc chắn là mày, giám đốc Hoàng đã nói là chắc chắn tao đã đắc tội với ai đó, vậy nên, người đó chắc chắn là mày!”
Triệu Vĩ Bằng nhìn thẳng vào Diệp Thu, nói một cách chắc chắn.
"Được thôi, cứ coi như là tôi đi, rồi sao?"
Diệp Thu gật đầu, hờ hững hỏi.
Nghe vậy.
Sắc mặt Triệu Vĩ Bằng lập tức thay đổi.
Còn chị Hoa đứng bên cạnh thì như phát điên, bà ta bò dậy, liều mạng lao về phía Diệp Thu: “A!!! Thằng khốn nạn, bà đây liều mạng với mày, mày trả tao 80 triệu mau, mày trả tiền lại cho tao!”
Thấy vậy. Diệp Thu híp mắt lại.
Nhác thấy chị Hoa định nhe răng múa vuốt lao tới trước mặt Diệp Thu.
Âu Dương Hạo đứng cạnh lập tức đá một phát sang.
“Bốp!”
Một tiếng trầm đục vang lên. Chị Hoa nặng gần trăm cân bay thẳng ra, nặng nề ngã xuống đất, sau đó giống như heo chết, không bò dậy nổi nữa.
Cảnh tượng này.
Khiến Triệu Vĩ Bằng sững ra như trời trồng.
Vờ cờ lờ! Lực chân này khủng khiếp đến mức nào vậy chứ! Một phát đã có thể đá bà vợ nặng tới trăm cân của mình bay xa như thế! Trong phút chốc.
Triệu Vĩ Bằng hãi đến độ bần thần cả người.
Đúng lúc này.
Diệp Thu quay sang nhìn Triệu Vĩ Bằng, thờ ơ hỏi: “Vợ ông cũng định liều mạng với tôi rồi, ông thì sao?”
“Cũng có ý định liều mạng với tôi sao?”
Nghe xong câu này.
Nét mặt Triệu Vĩ Bằng lập tức thay đổi 180 độ, cả người ông ta không khỏi run lên.
Sau đó, một tiếng “cốp” vang lên.
Triệu Vĩ Bằng quỳ xuống trước mặt Diệp Thu, nhỏ giọng hạ mình xin tha: "Thưa ngài, mong ngài đừng chấp nhặt với mụ vợ điên kia của tôi, đầu óc bà ta có vấn đề, tôi vẫn khá là thức thời, tôi xin được đại diện cho người đàn bà điên kia và cả chính bản thân tôi xin lỗi ngài!”
"Ồ?"
Diệp Thu nhếch môi nở một nụ cười vui vẻ.
"Thưa ngài, chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của người đàn bà điên kia, tất nhiên là cũng có lỗi của tôi, tại đây, tôi trịnh trọng xin lỗi ngài và mong ngài tha thứ cho chúng tôi!"
Triệu Vĩ Bằng nhìn Diệp Thu kính trọng nói.
Dáng vẻ và thái độ này hoàn toàn khác xa với dáng vẻ kiêu ngạo trước đây.
"Muốn tôi tha thứ cho ông, chắc ông cũng biết nên biết làm thế nào rồi đấy!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
Nghe xong.
Triệu Vĩ Bằng sửng sốt trong chốc lát, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, ông ta không nói gì thừa thãi nữa mà lập tức dập đầu với Diệp Thu.
“Cốp cốp cốp..." Từng tiếng dập đầu vang lên trong hành lang.
Triệu Vĩ Bằng dập đầu nhiều và mạnh đến mức sắp khiến bản thân bị chấn động não, nhưng ông ta vẫn không dám dừng lại.
Cứ như thế, ông ta đã dập đầu tận ba mươi cái.
Vùng da trên trán Triệu Vĩ Bằng cũng rách ra, máu tươi chảy xuống, bấy giờ ông ta mới dám dừng lại.
Lúc này, ông ta đã hơi chóng mặt.
Ông ta cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.
Nhưng ngay cả khi như vậy.
Ông ta vẫn chỉ dám quỳ trước mặt Diệp Thu, nhìn Diệp Thu, dè dặt hỏi: "Thưa ngài, ngài thấy tôi như thế này đã thấy hài lòng chưa ạ?"
Giây phút này.
Triệu Vĩ Bằng đã không còn quan tâm đến bất kỳ điều gì nữa, dù là lòng tự trọng hay mặt mũi gì đó cũng đều không quan trọng.
Ông ta chỉ muốn lấy lại 80 triệu của mình.
Dù sao, nếu có 80 triệu này, cuộc đời ông ta sẽ thay đổi hoàn toàn, từ đó bước lên đỉnh cao của cuộc đời mình.
Nhưng nếu không có.
Vậy thì ông ta vẫn sẽ chỉ là một người bình thường, tuy rằng có một tòa nhà đổ nát, có thể thu một ít tiền thuê nhà.
Nhưng so với 80 triệu, con số này kém hơn quá nhiều.
Vì thế.
Lúc này, chỉ cần lấy lại được 80 triệu, bảo ông ta làm gì ông ta cũng đều đồng ý.
Mà Diệp Thu chính là người có thể quyết định số phận của ông ta.
"Tư thế dập đầu của ông chuyên nghiệp ra phết, trước đây từng luyện rồi à?”
Khóe môi Diệp Thu cong lên, vẻ mặt nghiền ngẫm hỏi.
“Không, không, không, ngài quá khen rồi!"
Triệu Vĩ Bằng vội lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Thu, cười nịnh nọt hỏi: "Nếu ngài cảm thấy tương đối hài lòng với cái dập đầu của tôi, vậy liệu ngài có thể nói tốt hộ tôi vài câu với phía tập đoàn Viễn Chí không?”
“Nói tốt vài câu hộ ông?"
Diệp Thu cau mày.
"Vâng, lời nói của ngài sẽ quyết định vận mệnh cuộc đời tôi, nếu không tòa nhà này sẽ thật sự mục nát trong tay tôi mất, cầu xin ngài, xin ngài giơ cao đánh khẽ!”
Triệu Vĩ Bằng khóc lóc xin xỏ.
"Muốn tôi giúp ông nói vài lời tốt đẹp cũng được, nhưng phải xem cách xử sự của ông thế nào đã!”
Diệp Thu suy nghĩ một lát, thản nhiên nói.
"Được, ngài muốn tôi làm gì xin cứ nói, tôi chắc chắn sẽ làm được!"
Triệu Vĩ Bằng vội vàng gật đầu cam kết.
Thấy vậy.
Khoé môi Diệp Thu hơi nhếch lên, sau đó quay người lại gõ lên cánh cửa phía sau: "Ra ngoài đi!"
Lạc Y Y đang nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo trên cửa.
Cô ta cũng nhìn thấy rõ ràng những gì xảy ra bên ngoài vừa rồi.
Điều này khiến cô ta sốc nặng. Nghe thấy tiếng gõ cửa của Diệp Thu.
Cô ta không nói gì mà vội vàng mở cửa ra.
Diệp Thu chỉ tay về phía Lạc Y Y, quay đầu nhìn Triệu Vĩ Bằng nói: "Từ hôm nay trở đi, ông không được phép thu tiền thuê nhà của cô ấy, còn phải giúp đỡ cô ấy, chăm sóc tốt cho đám trẻ trong nhà, hầu hạ tụi nhỏ ăn ngon uống ngon, không được có bất kỳ điều gì sơ suất, hiểu chưa?”
"Hiểu, hiểu, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc những đứa trẻ đó như con ruột của mình!"
Triệu Vĩ Bằng vội vàng gật đầu cam kết.
“Ừ, dạo này có thể tôi khá bận, khi nào xong hết việc tôi sẽ quay lại, đến lúc đó, nếu ông thật sự chăm sóc tốt cho tụi nhỏ, tôi sẽ suy xét đến việc chào hỏi với tập đoàn Viễn Chí!”
Diệp Thu thản nhiên nói.
“Ơ?”
“Thế là phải đợi rất lâu sao? "
Triệu Vĩ Bằng sửng sốt, biểu cảm trên mặt có chút thất vọng.
Ông ta còn tưởng chỉ cần mình hứa hẹn đồng ý, Diệp Thu sẽ lập tức giúp mình chứ.
"Làm sao?”
“Ông không muốn à?”
“Nếu ông không muốn thì coi như tôi chưa nói gì đi, ông cứ làm chủ nhà của ông đi, chúng ta từ nay nước sông không phạm nước giếng, được chứ?”
Diệp Thu nhếch môi, cười khẩy hỏi.
“Đừng đừng đừng, tôi bằng lòng mà, rất bằng lòng là đằng khác, ngài hiểu lầm tôi rồi!"
Triệu Vĩ Bằng vội xua tay, cười nịnh nọt nói.
Suy cho cùng, đây là con đường sống duy nhất của ông ta lúc này.
Đừng bảo là phải đợi một thời gian dài.
Dù là bảo ông ta vào nhà vệ sinh ăn cứt ông ta cũng bằng lòng!