“Thế thì còn tạm được, nhớ kỹ lời tôi, trong thời gian tôi không ở đây, liệu mà chăm sóc đám trẻ cho tốt, đây là cơ hội duy nhất của ông.”
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
“Ngài cứ yên tâm, đợi đến khi ngài quay lại, chắc chắn những đứa trẻ này đều sẽ được tôi nuôi đến trắng mềm bụ bẫm, dù tôi có phải chịu thiệt cũng sẽ không để đám trẻ phải thiệt thòi!”
Triệu Vĩ Bằng vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
“Ừ, được rồi, bây giờ ông có thể dẫn vợ ông với người của ông đi được rồi đấy!”
Diệp Thu xua tay, thản nhiên nói.
Nghe vậy.
Triệu Vĩ Bằng há miệng, còn định nói thêm gì đó.
Nhưng ông ta sợ mình nói nhiều quá sẽ khiến Diệp Thu bực mình.
Chỉ có thể dẫn theo đàn em của mình, còn cả chị Hoa bị Âu Dương Hạo đá ngất, nhanh như gió rời khỏi tầng bảy.
May mà ông ta dẫn theo khá nhiều người, có thể giúp ông ta nâng chị Hoa một phen.
Nếu không với cân nặng 100 kg của chị Hoa.
Chỉ bằng mình ông ta thì chắc chắn sẽ mệt chết mất.
Ngay sau đó.
Đám người Triệu Vĩ Bằng đã hoàn toàn biến mất.
Diệp Thu quay lại nhìn Lạc Y Y, cười rồi nói: “Lời vừa rồi tôi nói với Triệu Vĩ Bằng cô cũng nghe thấy rồi đấy, khoảng thời gian này tôi có khá nhiều việc phải làm, có thể sẽ không có thời gian để quan tâm đến bên này, nhưng tôi đã dặn dò ông ta rồi, tôi tin là ông ta cũng không dám đối xử tệ với cô và đám trẻ đâu!”
“Mọi người cứ tạm thời như thế cái đã, khi nào tôi làm xong việc quay lại, tôi sẽ giúp đám trẻ có một nơi ở phù hợp hơn, dù sao cứ ở đây mãi cũng không tiện, đám trẻ cần có một môi trường trưởng thành tốt hơn!”
“Chuyện này… Anh Diệp, thật sự rất rất cảm ơn anh, anh đúng là người tốt, tôi thật sự không biết nên cảm ơn anh thế nào cho phải nữa!”
Lạc Y Y nhìn Diệp Thu, vẻ mặt biết ơn nói.
“Đừng nói như thế, tôi cũng đều là vì tốt cho đám trẻ thôi!” Diệp Thu mỉm cười xua tay.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra xem giờ, rồi nhìn Lạc Y Y nói: “Bây giờ cũng đã muộn rồi, chúng tôi đi trước đây, cô và tụi nhỏ nghỉ ngơi sớm đi!”
“Tôi tiễn các anh!”
Lạc Y Y vội vàng nói.
Sau khi đi ra khỏi toà nhà kiểu cũ.
Lạc Y Y tiếp tục muốn tiến ba người Diệp Thu ra khỏi ngõ. Dù sao, hôm nay Diệp Thu không chỉ cứu cô ta, mà còn giúp cô ta một việc lớn nữa.
Ơn huệ lớn như thế, cô ta thật sự không biết nên báo đáp thế nào cho phải phép.
Hơn nữa, trước kia cô ta còn cướp ví tiền của Diệp Thu.
Vậy mà Diệp Thu lại vẫn giúp đỡ cô ta như thế.
Điều này khiến trong lòng cô ta lúc này cảm thấy vô cùng hổ thẹn với Diệp Thu.
Chỉ có thể nghĩ cách dùng hành động để xin lỗi Diệp Thu.
Diệp Thu tất nhiên cũng hiểu sơ sơ suy nghĩ của Lạc Y Y, anh dừng bước, quay lại nhìn Lạc Y Y nói: “Được rồi, đừng tiễn nữa, đám trẻ đều đang đợi cô về nấu cơm đấy!”
“Anh Diệp, để tôi tiễn các anh thêm một đoạn nữa!”
Lạc Y Y cười hiền nói.
“Cô đang canh cánh trong lòng vì chuyện cướp ví tiền của tôi à?”
Khoé môi Diệp Thu nhếch lên, mỉm cười hỏi.
“Tôi…” Biểu cảm trên mặt Lạc Y Y lập tức cứng đờ, sau đó rất ngại ngùng cúi thấp đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, nói: “Anh Diệp, anh đang cảm thấy tôi là một người phụ nữ rất xấu xa đúng không?”
“Rõ ràng ngày đó anh đã cứu tôi, ấy vậy mà tôi lại còn lấy oán báo ơn, anh chắc chắn rất giận tôi đúng chứ?” “Lúc trước thì quả thật là như thế, nhưng bây giờ tôi đã biết sự thật, tất nhiên cũng sẽ không tức giận nữa, trong mắt tôi, cô có thể xem như người phụ nữ lương thiện thứ hai trong thế giới này!”
Diệp Thu cười rồi nói.
“Lương thiện thứ hai?”
Lạc Y Y sững sờ, vô thức hỏi: “Thế người thứ nhất là ai?”
“Là vợ tôi đó, cô ấy là người phụ nữ dịu dàng nhất, lương thiện nhất trên đời này!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
Khi anh nói đến hai chữ ‘vợ tôi’, trong ánh mắt đều là dịu dàng và tình yêu nồng đậm.
Thấy vậy.
Lạc Y Y cũng không biết làm sao mà trong lòng bỗng có cảm giác hơi ghen tị.
Đồng thời cô ta cũng rất tò mò, vợ của Diệp Thu rốt cuộc sẽ là một người phụ nữ như thế nào.
Là người như thế nào mà lại có thể khiến một nhân vật tầm cỡ như Diệp Thu say mê đến vậy.
Nếu có cơ hội, cô ta chắc chắn phải đi xem thử một chút! “Được rồi, người bị cướp ví tiền tôi đây đã không so đo nữa rồi, cô cũng không cần quá để tâm đến chuyện này nữa, sau này nếu có thiếu tiền thì cứ nói với tôi là được, tuyệt đối đừng có lại đi mạo hiểm nữa, biết chưa hả?”
Diệp Thu xua tay, mỉm cười dặn dò.
“Ừm, tôi biết rồi!”
Lạc Y Y rất ngoan ngoãn gật đầu.
“Được, thế bọn tôi về đây!”
Nói xong.
Ba người Diệp Thu chuẩn bị rời đi.
“Bíp bíp!”
Tuy nhiên, đúng lúc này.
Tiếng còi của xe ô tô bỗng vang lên ở đầu ngõ.
Ngay sau đó.
Một chiếc SUV Mercedes Benz lái vào ngõ, dừng lại bên cạnh ba người Diệp Thu và Lạc Y Y.
Cửa xe mở ra.
Sáu người từ trong xe bước xuống.
Người dẫn đầu trong đó là một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn.
Người đàn ông này có một khuôn mặt bình thường, nhưng ánh mắt của ông ta lại vô cùng sắc bén, chứa đấy sát khí.
Mà vết chai ở kẽ giữa ngón trỏ và ngón cái trên tay phải của ông ta lại càng chứng tỏ ông ta không phải mộ người đơn giản.
Diệp Thu liếc nhìn vùng eo của người đàn ông trung niên.
Phát hiện dưới lớp quần áo lồi lên và có một phần màu đen xuyên thấu qua vải áo lộ ra bên ngoài.
Nếu anh không đoán sai thì chắc hẳn đấy là một khẩu súng lục.
Người này chắc chắn là một kẻ dùng súng thành thạo! Mà trừ ông ta ra.
Sau lưng ông ta còn có năm gã cao to thân hình vạm vỡ, vừa nhìn đã biết là loại từng trải qua huấn luyện chiến đấu chuyên nghiệp, có thể lấy một chọi mười! Đội hình như thế này có thể nói là rất mạnh.
Chỉ là.
Bọn họ tới đây làm gì?
Trong mắt Diệp Thu hiện lên sự nghi ngờ.
Đúng lúc này.
Người đàn ông trung niên kia dẫn theo đám cao to vòng qua ba người Diệp Thu, đi tới trước mặt Lạc Y Y.
Lạc Y Y thấy thế thì nhíu mày, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Các ông là ai?”
“Cô là cô Lạc đúng chứ?”
“Lưu Tam gia muốn gặp cô, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!” Người đàn ông trung niên mặt không biểu cảm, giọng điệu lạnh nhạt nói.
Nghe vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Y lập tức biến sắc, kinh hãi nói: “Lưu Tam gia?”
“Phải! Mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”
Người đàn ông trung niên thờ ơ gật đầu.
Lạc Y Y vội lùi về sau vài bước, nét mặt khó coi nói: “Ông nghĩ tôi ngu à?”
“Đi cùng các người?”
“Tôi còn có thể sống sót quay về chắc?”
“Nhưng nếu bây giờ cô không làm theo lời chúng tôi, Tam gia nói, chúng tôi có thể bắn chết cô ngay tại đây!”
“Thế nên cô chọn đi, cô tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, ngoan ngoãn theo chúng tôi trở về có lẽ vẫn còn có thể có một con đường sống, nhưng nếu phản kháng, vậy thì thật sự chỉ có một con đường chết thôi!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
Cùng lúc đó, tay phải ông ta đã lặng lẽ đặt ở eo.
“Tôi không thể đi cùng các người, tuyệt đối không thể!”
Lạc Y Y nghiến răng, lạnh lùng nói.
“Thế thì đành phải xin lỗi rồi!”
Người đàn ông trung niên nheo mắt lại, sau đó vẫy tay với đám to cao sau lưng, chỉ vào Lạc Y Y, vẻ mặt vô cảm nói: “Giải quyết đi, sống chết không quan trọng!”
“Rõ!”
Đám to cao gật đầu, không nói nhiều lời, lao thẳng về phía Lạc Y Y.
Tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh.
Lạc Y Y hoàn toàn không kịp chạy trốn.
Chỉ trong chớp mắt.
Đám đàn ông vạm vỡ này đã bao vây Lạc Y Y…