"80 triệu cơ à, cũng nhiều ghê nhỉ!”
Diệp Thu nhếch môi nở nụ cười nghiền ngẫm, giọng điệu pha thêm chút đùa giỡn nói.
"Khà khà, sợ ngây người rồi đúng không?"
Triệu Vĩ Bằng nở nụ cười đắc chí, sau đó nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ, cực kỳ khinh thường nói: "Có được 80 triệu này, nếu mày thực sự ép tao phải nóng nảy thì tao sẽ sẵn sàng tiêu mấy chục nghìn thuê sát thủ đi xử lý mày đấy, lúc đó sẽ giống như chơi đùa thôi, đúng chứ, mày có nghĩ thế không?”
“Nhãi ranh, mày cần biết rằng trong xã hội ngày nay, không phải chỉ cần có kỹ năng đánh đấm giỏi là có thể làm bất cứ điều gì mày muốn đâu, có tiền mới là vua, mày đắc tội ai cũng được nhưng tuyệt đối đừng đắc tội người có tiền, hiểu chứ?”
"Có lý!"
Diệp Thu trầm ngâm gật đầu.
“Mày cũng thấy tao nói có lý đúng không?”
“Vậy được rồi, nể tình mày biết điều như thế, chỉ cần hôm nay mày quỳ xuống trước mặt tao, dập đầu ba mươi cái thật kêu vào, vậy thì chuyện hôm nay cũng có thể cho qua, nếu không, đợi đến ngày tao lấy được tiền bồi thường phá dỡ 80 triệu sẽ chính là ngày tàn của mày đấy!”
Triệu Vĩ Bằng ngạo mạn nói.
"Không cần đâu, khoản tiền bồi thường phá dỡ này chắc ông sẽ không lấy được đâu!”
Diệp Thu lắc đầu và nói một cách bỡn cợt.
“Sao cơ?”
“Ý của mày là gì?”
Triệu Vĩ Bằng sững sờ, trong đầu đều là dấu hỏi chấm.
“Vừa rồi ông nói nhà phát triển chịu trách nhiệm khai thác khu vực này là tập đoàn Viễn Chí đúng chứ?”
Diệp Thu nhẹ giọng hỏi.
"Phải, có vấn đề gì sao?" Triệu Vĩ Bằng khó hiểu hỏi.
"Không có vấn đề gì!"
Diệp Vấn lắc đầu, sau đó khóe miệng cong lên thành một nụ cười đùa giỡn, nói: "Tuy nhiên, hiện tại tôi cũng có lời muốn muốn tặng ông, đó chính là, khi mà tiền còn chưa cầm được đến tay thì chưa chắc đã thuộc về ông đâu!”
Dứt lời.
Trong ánh mắt khó hiểu của Triệu Vĩ Bằng.
Diệp Thu lấy điện thoại di động ra, gọi thẳng vào số riêng của Lưu Viễn Chí, Chủ tịch Tập đoàn Viễn Chí.
Cuộc gọi vừa được kết nối. Diệp Thu nói thẳng vào vấn đề chính: “Khu phát triển Lão Thành có chủ hộ của một toà nhà tên là Triệu Vĩ Bằng đúng chứ?”
“Hủy bỏ việc phá dỡ và phát triển tòa nhà này, chỉ cần để lại mình nó ở đây là được!”
Nghe vậy.
Lưu Viễn Chí sửng sốt.
Tuy nhiên, tất nhiên ông ấy sẽ nghe theo lời của Diệp Thu, ông ấy cũng không hỏi nhiều, lập tức gật đầu đồng ý: "Được rồi, tôi sẽ thu xếp!"
Sau đó, cả hai đã kết thúc cuộc gọi.
Những gì Diệp Thu nói vừa rồi.
Tất nhiên Triệu Vĩ Bằng và chị Hoa đều nghe thấy.
Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cả hai không nhịn được cười phá lên đầy trào phúng.
"Ôi trời, cười chết tao rồi, thằng nhãi này đúng là rất biết vờ vịt mà, hoàn toàn không biết phân biệt nặng nhẹ, còn đòi huỷ bỏ phá dỡ và phát triển toà nhà của tao nữa, mày còn có thể hề hước hơn nữa được không?”
“Sao tập đoàn Viễn Chí không mời mày làm chủ tịch hội đồng quản trị luôn đi?” “Đúng là chém gió không cần bản thảo mà, màn kịch này diễn mà cứ như thật ấy, hù doạ ai đấy?”
“Mày tưởng bọn tao sẽ tin à?”
“Tưởng người khác là kẻ ngu thật chắc!”
Chị Hoa nhìn Diệp Thu với vẻ mặt khinh bỉ, giễu cợt nói.
“Hahaha, ranh con, đừng bảo mày sợ 80 triệu tệ của tao đến ngu rồi chứ?”
“Hãi hùng đến thần kinh luôn rồi à?”
“Mày nói huỷ bỏ việc phá dỡ thì người ta sẽ hủy bỏ việc phá dỡ chắc?”
“Mày nghĩ mày là ai! Nếu Tập đoàn Viễn Chí có thể nghe lời mày, tao cmn sẽ nhảy từ tầng này xuống luôn!”
Triệu Vĩ Bằng ngẩng đầu cười phá lên, trên mặt cũng đầy vẻ châm chọc.
Tuy nhiên.
Đúng vào lúc này.
Tiếng chuông điện thoại của ông ta đột ngột vang lên.
Điều này khiến Triệu Vĩ Bằng sững sờ một lúc, ông ta vô thức lấy điện thoại ra xem ID người gọi đến.
Ngay sau đó.
Nụ cười châm chọc trên mặt Triệu Vĩ Bằng đột nhiên càng tươi tắn hơn.
Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Diệp Thu, chỉ vào màn hình điện thoại, vẻ mặt tự mãn nói: “Nhìn thấy gì chưa?”
“Giám đốc bộ phận phát triển của Tập đoàn Viễn Chí đã tự mình gọi điện cho tôi, có lẽ là muốn bàn bạc với tao việc phá dỡ và bồi thường đấy, thế mà vừa rồi mày lại dám chém gió bảo là muốn họ huỷ bỏ việc phá dỡ và phát triển nhà của tao á?”
“Hôm nay tao sẽ trả lời cuộc gọi này trước mặt mày, rồi lật tẩy hoàn toàn cái trò hề của mày!”
Nói xong.
Triệu Vĩ Bằng ấn nút trả lời, bật chế độ loa ngoài, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Alo, giám đốc Hoàng ạ, sao anh lại nghĩ đến việc gọi điện cho tôi thế ạ, có phải 80 triệu của tôi sắp vào tài khoản rồi đúng không ạ?”
"Triệu Vĩ Bằng, ông đã đắc tội với ai đó đúng không?"
Giọng nói lạnh nhạt của giám đốc Hoàng truyền ra từ điện thoại.
“Sao cơ?”
Triệu Vĩ Bằng sửng sốt trong giây lát, ông ta nghi ngờ hỏi: “Đắc tội với ai á?”
“Tôi có đắc tội với ai đâu!”
“Ông nhảm nhí vừa thôi! Vừa rồi đích thân chủ tịch của chúng tôi đã gọi điện cho tôi và nói rằng ngài ấy muốn hủy bỏ việc phá dỡ và phát triển tòa nhà của ông, để im mình nó ở đấy, còn cảnh báo tôi rằng, khi không có sự đồng ý của ngài ấy, bất cứ ai cũng không được khai phá toà nhà đó, ông còn dám nói mình không đắc tội với ai à?”
Giám đốc Hoàng lạnh lùng trách mắng.
Nghe xong.
Nụ cười trên mặt Triệu Vĩ Bằng lập tức cứng đờ.
Ông ta không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại mà Diệp Thu đã gọi trước đó.
Điều này khiến trái tim ông ta đập nhanh một cách bất thường, trong lòng chợt sinh ra một dự cảm không lành.
Ông ta vội vàng nhìn Diệp Thu.
Lúc này, Diệp Thu đang nhìn ông ta với vẻ mặt bỡn cợt.
Sắc mặt Triệu Vĩ Bằng lập tức thay đổi, ông ta nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Giám đốc Hoàng, anh nghe tôi giải thích đã, chuyện này có sự hiểu lầm, tôi..." "Ông bớt cmn nói nhảm với tôi đi, Triệu Vĩ Bằng, vì ông mà tôi đã phải chịu sự chỉ trích nghiêm trọng từ chủ tịch của chúng tôi, sau này, tôi sẽ không quan tâm đến tòa nhà của ông nữa, ông cũng đừng mong phá dỡ với khai thác nữa, cứ chờ nó sau này tự sập xuống đi!"
Giám đốc Hoàng tức giận nói.
Ông ta sẽ giành được một khoản tiền thưởng lớn nếu ông ta phá dỡ và phát triển thành công một tòa nhà.
Nhưng bây giờ thì hay rồi.
Chủ tịch Lưu Viễn Chí đã trực tiếp ra lệnh dừng việc phá dỡ và phát triển tòa nhà này. Mà người chịu trách nhiệm chính là ông ta cũng bị chỉ trích nặng nề.
Bởi thế, ông ta không những không nhận được tiền thưởng khi dỡ.
Thậm chí lương của cả tháng này cũng chắp cánh bay đi mất luôn.
Vì thế, ông ta ôm một bụng oán giận với Triệu Vĩ Bằng.
“Tự… Tự sụp đổ?"
Triệu Vĩ Bằng nghe xong, mặt mày tái nhợt, vội vàng hỏi: "Nếu là vậy, 80 triệu của tôi khi nào thì mới đưa cho tôi?"
“Cút con mẹ nhà ông đi! Triệu Vĩ Bằng, ông ngu thật hay đang giả ngu đấy?"
“Ông không hiểu ý tôi nói hả?”
"Từ nay về sau, sẽ không còn bất cứ ai khai thác cũng như phá dỡ tòa nhà này của ông nữa, ông cứ chờ nó không chống nổi nữa mà tự sập đi! Còn muốn 80 triệu ấy hả?"
“Tám đồng cũng không có nhé! Ông cứ tiếp tục nằm mơ giữa ban ngày đi! "
Nói xong.
Giám đốc Hoàng cũng không phí lời nữa mà cúp máy luôn.
“Tút tút tút!”
Nghe thấy âm thanh ngắt kết nối từ trong điện thoại truyền ra.
Triệu Vĩ Bằng như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, thẫn thờ tại chỗ.
Bởi vì ông ta xem như nghe hiểu câu cuối cùng của giám đốc Hoàng.
80 triệu tiền đền bù phá dỡ và di dời của ông coi như mất sạch! Đối với ông ta, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả trời sập! Dù sao lý do ông ta cố giữ toà nhà cũ nát này nhiều năm như thế cũng chính là vì đợi đến khi nơi này bị phá dỡ, rồi ông ta sẽ một bước lên trời.
Nhưng bây giờ.
Sẽ không có một ai đi phá dỡ và phát triển tòa nhà này nữa.
Số tiền khổng lồ 80 triệu đền bù cũng đã hoá thành bong bóng chỉ trong chốc lát.
Đả kích này khiến ông ta sắp ngu người luôn rồi.