Chương
“Tôi biết là thủ đoạn trong quá khứ của mình rất hèn hạ.” Kiều Phàm cũng không bởi vì lời chỉ trích của Tống Vy mà tức giận, ngược lại còn nở nụ cười: “Tôi của quá khứ, trong lòng âm độc, nhìn cái gì cũng xuất phát từ góc độ đen tối, cho nên những chuyện mà mình làm ra hoàn toàn không giống như bình thường. Nhưng bây giờ tôi sẽ không như vậy nữa.”
“Anh muốn nói là bây giờ trạng thái tâm lý của anh đã khôi phục như bình thường?” Tống Vy nhíu mày.
Kiều Phàm lắc đầu: “Không phải là hoàn toàn, nhưng mà quả thật đã khôi phục rất nhiều. Kể từ khi tôi nhìn nhận rõ tình cảm của mình, tôi vẫn luôn đang điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình. Em biết đó, tôi vốn dĩ là một bác sĩ tâm lý, tôi biết làm như thế nào để điều chỉnh cảm xúc trong lòng mình.”
“Tôi biết, nhưng mà ai biết được anh có đang nói thật không chứ?” Tống Vy mím môi.
Cô bày tỏ mình không hoàn toàn tin tưởng tâm lý của anh đã tốt lên.
Kiều Phàm biết là cô không tin, nhưng anh cũng không để ý, chỉ thờ ơ nở nụ cười: “Không sao hết, tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.”
“Chỉ mong là thế.” Tống Vy cụp mắt.
Bây giờ Phàm yêu Hạ, đồng thời còn có ý muốn ở bên cạnh Hạ.
Mặc dù hiện tại Hạ không có động thái, còn có chút kháng cự.
Nhưng mà ai biết được chuyện sau này.
Ký ức của Hạ chính là quả bom hẹn giờ khủng khiếp nhất, một khi khôi phục nó, bên cạnh sự đau khổ, chẳng ai có thể đảm bảo là Hạ sẽ không chấp nhận Phàm.
Dù sao thì trong quá khứ, Hạ yêu Phàm như thế, biết Phàm cũng yêu mình, nói không chừng cô vui vẻ không kịp nữa là.
Cho nên xác suất Hạ và Phàm trở về bên nhau là rất cao.
Nếu như đến lúc đó trạng thái tâm lý của Phàm vẫn còn chưa thay đổi theo chiều hướng tốt, vậy thì bọn họ ở bên nhau, Hạ vẫn sẽ bị tổn thương.
Bởi vì tâm lý của Phàm chưa ổn định, sẽ nghi thần như quỷ, cứ luôn chú ý đến Hạ.
Thậm chí quá mức điên cuồng còn có thể xảy ra tình huống bạo lực gia đình.
Cô rất lo lắng chuyện này sẽ xảy ra.
Cho nên cô mới không hoàn toàn tin tưởng Phàm.
Dù sao trạng thái tâm lý không thể hồi phục tốt hơn trong thời gian nhanh như thế.
Hơn nữa là gần như cô chưa từng nhìn thấy bác sĩ tâm lý nào chữa trị cho bản thân mình.
Đương nhiên là Kiều Phàm biết Tống Vy không tin tưởng mình, anh cũng không để ý, anh chỉ cười mà không nói chuyện.
Tống Vy vuốt vuốt huyệt thái dương, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Dù sao thì bây giờ vẫn còn chưa xảy ra chuyện đó, nghĩ những thứ này cũng vô dụng thôi.
Chỉ cần cảnh giác nhiều hơn một chút là được rồi.
“Vậy tại sao tai nạn giao thông của anh lại là vì tôi?” Tống Vy mím môi nhìn chằm chằm vào Kiều Phàm.
Kiều Phàm nhìn cô rồi trả lời: “Tôi biết là lòng dạ của em vẫn rất mềm mại, dễ dàng bị xúc động. Tôi cho rằng em vẫn luôn không có cảm giác với tôi là bởi vì chúng ta chưa từng tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần, chúng ta vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định, tôi nghĩ có lẽ phá vỡ khoảng cách đó thì em sẽ rung động với tôi thì sao, ai sẽ biết được thật ra tôi cũng không thua kém Đường Hạo Tuấn là bao.”