Chương
Không muốn để lại bóng ma tâm lý cho Hải Dương?
Tống Vy a lên một tiếng: “Vậy thì tôi nên cảm ơn anh nhỉ?”
Kiều Phàm rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Bởi vì anh không có cách nào trả lời cho câu nói này, cũng không thể trả lời.
Vốn dĩ Hải Dương có thể yên ổn không cần phải gặp phải tai nạn giao thông.
Là anh đã cho người đưa Hải Dương đi, cho nên mới khiến vụ tai nạn này xảy ra.
Nếu như không phải do Hải Dương may mắn thì có lẽ thằng bé đã chết giống như tài xế.
Thiếu chút nữa là anh đã hại chết một đứa nhỏ, hại chết người đã gọi anh là ba nuôi trong năm năm trời.
Là anh có lỗi với Hải Dương.
Cho nên anh không có cách nào nhận câu cảm ơn này, cũng không thể nhận nó.
Tống Vy nhìn dáng vẻ trầm mặc của Kiều Phàm, cô khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật mạnh: “Không nói tới chuyện này nữa, đều đã trôi qua lâu như thế rồi, tôi sẽ không nhắc lại với anh, cũng chỉ là bởi vì tôi muốn biết một đáp án mà thôi. Bây giờ tôi đã biết đáp án rồi, vậy thì không cần phải nói thêm gì nữa, nói chuyện khác đi, nhà máy của tôi và Hạ cũng là do anh đã cho người đốt cháy?”
Kiều Phàm gật đầu: “Là tôi.”
Anh thừa nhận rất dứt khoát.
“Vậy tai nạn giao thông của anh thì sao?” Tống Vy đau lòng nhìn anh: “Cũng là do anh sắp xếp?”
“Đúng.” Kiều Phàm vẫn gật đầu như cũ.
Trong lòng Tống Vy lại càng thêm khó chịu, giọng nói run rẩy: “Tại sao chứ?”
Cô thật sự khó hiểu.
“Anh bắt Hải Dương đi là vì để tôi rời khỏi thành phố Giang, vậy thì anh đốt cháy nhà máy của tôi, khiến mình xảy ra tai nạn giao thông là vì cái gì chứ hả? Phàm, rốt cuộc là anh suy nghĩ cái gì?” Tống Vy siết chặt tay, lớn tiếng hỏi.
Kiều Phàm ngước mắt nhìn cô: “Đương nhiên là vẫn vì em.”
Con ngươi Tống Vy co rút: “Vẫn là… vẫn là vì tôi?”
“Đúng.”
Kiều Phàm: “Đốt cháy nhà máy của em là vì muốn em dựa vào tôi, lúc đầu tôi cho rằng đốt cháy đồ vật mà em coi trọng nhất, lúc em đang sức đầu mẻ trán, không biết phải làm gì, tôi lại xuất hiện trước mặt em, giúp đỡ em vượt qua khó khăn, em sẽ thiếu tôi một lần, chính vì vậy mà tôi đã có thể thành công đưa em đi cùng với tôi. Nhưng mà tôi không ngờ Đường Hạo Tuấn đột nhiên lại xuất hiện, giúp đỡ em.”
Tống Vy cười mỉa mai: “Cũng bởi vì như vậy mà anh muốn đốt cháy nhà máy của tôi? Phàm, anh không cảm thấy mình hèn hạ lắm hả?”
Muốn ở bên cạnh một người, chẳng lẽ không phải nên dùng cách bình thường theo đuổi người ta à?
Có ai mà giống anh chứ.
Cô chỉ có thể nói là may mắn, đến bây giờ cô không hề yêu anh, nếu không thì ở cùng một người giống như anh sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên.
Người như thế này luôn rất đa nghi, ở cùng một chỗ với người này, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị nhìn chằm chằm, giống y như là tội phạm.
Loại cảm giác áp lực và ngột ngạt ấy khiến cho người khác nghẹt thở.
Bây giờ cô cũng đang rất lo lắng Hạ có trải qua tình huống đó không.