Chương
Đoán chừng Tống Vy đã hiểu ý anh, cô mím môi nói: “Cho nên anh cố ý đưa tôi về nhà, lại xảy ra tai nạn giao thông trước mặt tôi, chính là vì để tôi cảm thấy có lỗi với anh có đúng không? Anh biết chỉ dựa vào chuyện anh vì tôi mà xảy ra tai nạn giao thông, tôi sẽ sinh ra cảm giác áy náy với anh, sau đó chủ động chăm sóc cho anh cho đến khi anh xuất viện, mục đích của anh là vì muốn tôi chăm sóc anh ở bệnh viện.”
“Đúng, em đã đoán đúng rồi.” Kiều Phàm lắc lắc tách trà, anh mỉm cười trả lời: “Tôi nghe nói là có rất nhiều nam nữ tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian dài thì mới có thể rung động, tôi không biết nên dùng cách gì để em có thể tiếp xúc với tôi lâu dài, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách để em chăm sóc cho tôi. Em biết đó, tôi là bác sĩ, những cặp nam nữ ở bên nhau trong thời gian dài mà tôi nhìn thấy chính là bệnh nhân trong bệnh viện, cho nên tôi đã lên kế hoạch tạo ra tai nạn giao thông.”
Dừng một chút, anh lại nói: “Ngày hôm đó tôi cố ý đưa em trở về, sau đó lại cho người đã chuẩn bị từ trước cố ý lái xe đụng tôi, vì để em biết rằng bởi vì tôi đưa em về nhà nên mới xảy ra chuyện. Dựa vào tính cách của em, chắc chắn em sẽ cảm thấy áy náy, sau đó chăm sóc cho tôi. Tôi đã nghĩ tôi nhất định phải khiến em rung động trong khoảng thời gian mà em chăm sóc cho mình, nhưng mà cuối cùng tôi đã thất bại rồi. Em đã có tình cảm với Đường Hạo Tuấn, cho nên làm sao kế hoạch của tôi có thể thành công được chứ?”
Con người anh vẫn luôn lắm mưu nhiều kế, tính toán không hề lộ ra sơ hở.
Nhưng mà sau khi gặp cô, anh phát hiện mình không phải là như thế, cho rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của mình.
Ít nhất là đối với cô, anh đã thất bại thảm hại.
Tống Vy nghe Kiều Phàm nói những nguyên nhân ấy, trong lòng phức tạp không thôi.
Cô vẫn luôn cho rằng anh làm những chuyện này là bởi vì có âm mưu gì đó.
Nhưng mà cô hoàn toàn không ngờ anh chỉ muốn có được cô mà thôi.
“Tôi xin lỗi, tôi của quá khứ đã khiến em phải thất vọng rồi, tôi biết là trong lòng em, tôi vẫn luôn là một bác sĩ khoác áo blouse nhẹ nhàng, ôn tồn lễ độ, dịu dàng lịch sự, sẽ không làm ra những chuyện khiến người khác phải chán ghét. Nhưng mà tôi thật sự xin lỗi, đây không phải là tôi chân chính, con người thật sự của tôi vừa âm hiển lại ích kỷ, thủ đoạn cũng rất ác liệt, tôi…”
“Đừng nói nữa.” Tống Vy đưa tay đánh gãy lời Kiều Phàm.
Kiều Phàm nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại: “Tôi nói những lời này cũng không phải là để em tha thứ cho tôi, bởi vì tôi biết những gì tôi làm là sai.”
“Tôi muốn hỏi anh.” Tống Vy ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nếu như bây giờ anh vẫn còn không ý thức được người mà anh thật sự yêu không phải là tôi mà là Hạ, anh có chủ động giải thích những chuyện này cho tôi biết không?”
Kiều Phàm mím môi không nói.
Ý tứ của anh đã rất rõ ràng, sẽ không.
Không nhận thức được người mình yêu là Giang Hạ, nói cách khác, anh còn tưởng rằng người mình yêu là cô.
Vậy thì đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết những chuyện này là do anh làm, cho dù cô biết là anh làm thì anh cũng sẽ không đích thân thừa nhận.
Ít nhất là trong lòng cô, anh hoàn toàn chưa từng thay đổi, vẫn còn có chút ấn tượng tốt.
…
Nhưng mà bây giờ anh đã ý thức được người mà mình thật sự yêu không phải là cô, mà là Giang Hạ, vậy thì dĩ nhiên đó lại là chuyện khác.
Bởi vì anh không cần phải quan tâm rốt cuộc thì mình trong lòng cô có hình dạng gì.
Cho nên đương nhiên anh cũng có thể nói những chuyện này ra.