" Bệnh nhân đã bị ung thư từ rất lâu và chưa được điều trị kịp thời nên đã di căn vào cột sống. Trường hợp này sống nhiều nhất chỉ được một tháng."
Nghe xong câu nói có phần cảm thông đó thì Thẩm Bạch Phong như sụp đổ hoàn toàn.
Nói vậy chẳng lẽ...anh sắp mất đi mẹ rồi sao?
Ngoài mặt thì anh vẫn giữ vẻ trầm ngâm như mọi khi, có thể nhìn ra sự bình ổn qua cảm xúc anh biểu lộ nhưng sâu thẳm bên trong là sự lo lắng tột độ xen lẫn sự hối hận.
Vì mẹ muốn ngăn cản anh với Đồng Giai Nhiên hơn nữa nếu muốn tiếp tục mối quan hệ này thì anh đành phải nghe theo mẹ. Anh chọn phần thưởng đi cắm trại để tạm thời làm mẹ an tâm.
Nhưng điều anh lo nhất chính là mẹ, không biết ai sẽ chăm sóc mẹ.
" Tiểu Phong, con học hành vất vả nên đi chơi chút đi cho lấy lại tinh thần. Mẹ sẽ không truy cứu chuyện con trốn học nữa."
" Nhưng còn mẹ..."
" Yên tâm, các bác sĩ ở đây rất tốt. Họ sẽ chăm sóc cho mẹ."
Bác Thẩm mỉm cười xoa đầu con trai, bà chẳng thèm đoái hoài đến Đồng Giai Nhiên. Cô chính là tai họa khiến con trai bà trở nên như thế này. Học hành sa sút hơn nữa lại làm ra những chuyện tày trời.
Bà muốn anh đi cắm trại bởi vì bà biết thời gian mình rời khỏi cõi trần rất nhanh. Có thể hôm nay...có thể ngày mai...
Nếu như trong thời gian anh đi cắm trại mà bà mất thì bà cũng mãn nguyện. Bà muốn anh vui chơi thoải mái...chứ không hề muốn nhìn thấy anh đau lòng.
...
" Phong, chẳng phải anh đã hứa với em sẽ không đi cắm trại sao?"
Đồng Giai Nhiên ấm ức dụi đầu vào lồng ngực Thẩm Bạch Phong.
Anh dỗ dành ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu đáp, sự dịu dàng của anh dành cho cô không khác gì một người cha đang chiều chuộng con gái:
" Anh bắt buộc phải đi. Em không thấy mẹ anh muốn ngăn cản chúng ta sao? Anh phải làm bà ấy yên tâm phần nào thì mới tiếp tục được. "
Anh khuyên nhủ phân tích cho cô hiểu cái khó khăn hiện tại, song thì cô đành thút thít chịu đựng xa anh vài ngày mà không có phương tiện liên lạc.
...
" Chúng ta sẽ bốc thăm ngồi chung ghế nhé?"
Người quản lý học sinh đứng trước cửa xe ô tô giơ ra một hộp giấy. Từng học sinh một bước lên bốc thăm.
Đồng Giai Mẫn số
Thẩm Bạch Phong số
May thật đấy, nếu mà cùng số hẳn sẽ rất khó xử. Anh vốn dĩ không thích cô ngay từ đầu rồi.
Không hiểu may xui thế nào mà cả đường có học sinh đi cắm trại nhưng nghỉ mất người, khổ nỗi bây giờ bốc thăm lại mỗi cô số nên đành phải ngồi một mình.
Nhưng thế còn hên, vẫn không phải ghép ghế với Thẩm Bạch Phong.
Đột nhiên, khi vừa nhận chỗ xong thì bạn số kia bị đau dạ dày do sáng ăn phải đồ lạ nên phải nghỉ ở nhà. Thế nên cô giáo ghép ghế cho cô ngồi cạnh anh.
Vừa ngại vừa lo, cô giơ tay chào buổi sáng tốt lành nhưng anh mặc kệ, đeo tai nghe vào rồi quay ra phía cửa sổ.
Trong suốt quá trình đến nơi cắm trại, cô như có cảm giác không khí xung quanh mình đang bị Thẩm Bạch Phong hút hết, vô cùng ngột ngạt. Cô muốn ngay lập tức đổi chỗ những không thể.
" Đồng Giai Mẫn, đã có ai kêu cô phiền chưa?"
Đồng Giai Mẫn đang ngủ gật trêи vai anh thì bỗng nghe thấy tiếng nói khó chịu vọng bên tai. Mở mắt ra nhìn thì đập ngay vào hai con ngươi là hình ảnh mặt mày cau có của Thẩm Bạch Phong.
Cô ngại ngùng đỏ mặt cười cười:
" Có anh kêu phiền đó!"
" Đúng rồi, vậy nên cút sang ghế bên kia ngồi."
Anh không hề có chút biểu hiện thương hoa tiếc ngọc nào thẳng cẳng đạp phăng cô sang ghế đối diện. ʍôиɠ cô đau ê ẩm vả lại còn phải chịu đựng mấy cặp mắt xung quanh. Ngại chết đi được!
Đến nơi, người quản lý yêu cầu dựng lều rồi ghép cặp nam với nam nữ với nữ. Kiến thức cơ bản khi đi cắm trại là phải biết dựng lều nhưng lúc học chỗ đấy thì cô bận ngắm Thẩm Bạch Phong đang chạy bộ dưới sân nên không để ý.
Bạn nữ kia thì một mình làm chẳng nổi liền cau có chê bai cô.
Thẩm Bạch Phong cách đó không xa nghe được thì hơi chướng tai, anh lại gần tung luôn cái lườm Tử Thần nhìn cô ta rồi nhìn cô kiểu: Đồ ăn hại.
Cô giật mình xấu hổ, có mỗi cái lều dựng không xong cũng phải nhờ đến anh.
Đến nơi thì cũng đã xế chiều nên người quản lí không thể cho đoàn học sinh đi trải nghiệm thăm quan khu rừng được. Cô ấy đành bày ra một trò chơi, bốc thăm chọn đội cùng nhau đi tìm củi về đốt lửa trại. Đội nào kiếm được nhiều củi sẽ được thưởng.
Nhưng lại có một lưu ý là phải buộc chân người của hai người vào với nhau tạo thành một hợp thể đi bằng ba chân.
Ôi dào, khó lắm đây!
Đồng Giai Mẫn xui xẻo lại cùng đội với anh.
Anh thì cao mà cô thì lùn nên rõ chênh lệch, nên lúc nào cũng phải bám lấy ống quấn anh cho khỏi bị bỏ lại.
Anh buông lời khó chịu chửi thề vài cái xong hất cô ra nhưng lại hứng chịu ánh mắt của người quản lý nên đành nghiêm túc chấp hành.
Nhìn thấy mấy cái cây trơ trụi gần bờ sông anh đoán là rất rẻ bẻ. Hơn nữa đối với anh thì chỉ cần kiếm cho có chứ thắng thua quan trọng gì nên anh said bước thật lớn. Đồng Giai Mẫn đang đứng yên chờ đợi, bất ngờ bị kéo nên bám vào quần anh giật một cái.
Úi dời, nay anh lại không đeo thắt lưng, mặc cái quần thể ɖu͙ƈ có trun nên bị cô kéo tụt xuống.
" Đồng Giai Mẫn, cô làm gì vậy?"