" Anh ấy cũng..."
Từ " cũng " này sao Đồng Giai Mẫn có thể nói được chứ.
Anh là học sinh ưu tú được thầy cô cả trường kỳ vọng, lần kiểm tra nào anh cũng đều đứng hạng nhất. Đương nhiên sẽ lọt trong top được thưởng một vé đi cắm trại ba ngày hai đêm rồi.
Nhưng chợt cô thấy nét mặt hơi buồn của Hạ Y Y kèm theo đó là tiếng thở dài não lòng:
" Nhưng không hiểu dạo này anh ý bị làm sao, thụt xuống đứng thứ lận. Suýt nữa là nghỉ ở nhà."
Đồng Giai Nhiên nghe xong thì nổi lên sự lo lắng.
Tuy rằng đứng top là không phải dễ dàng gì, hơn nữa phải là học sinh giỏi thì mới được như vậy.
Nhưng anh, luôn luôn xếp hạng nhất mà lần này thụt hạng trầm trọng, rất đáng lo ngại.
Năm nay Thẩm Bạch Phong phải đối mặt với cuộc thi đại học căng thẳng, cứ tình trạng này thì nguyện vọng đỗ vào trường bách khoa khả năng sẽ...
Cô không dám nghĩ nữa...chỉ sợ càng nghĩ mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Cả ngày hôm nay dường như cô chẳng nhìn thấy sự xuất hiện của Thẩm Bạch Phong, ban đầu cô nghĩ là do anh cố tình né tránh cô nên mới vậy.
Nhưng sĩ số lớp anh thiếu một, cho nên đây không phải anh đang cố tình né tránh cô. Mà là anh đã cúp học tự do.
Trong sổ trực ban, từ lớp đến hiện tại một lần nghỉ phép anh cũng chưa từng chứ đừng nói đến cúp học tự do.
Dạo vòng vòng quanh sân vận động, cô chợt thấy một bóng dáng trung niên quen thuộc đang đi vào phòng giáo viên.
Hình như là mẹ Thẩm Bạch Phong.
Bà ấy đến đây làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ vì chuyện học hành của anh?
Được một lúc lâu, khi đã vào lớp được phút thì bà đến trước cửa lớp cô, gọi cô ra nói chuyện riêng.
Giữ phép tế nhị, bà kéo cô đến một nơi vắng vẻ tránh gây tiếng ồn. Cô có thể thấy bà đã lo lắng cho anh đến mức nào qua những vết chân chim trêи khóe mắt.
Bà già đi nhiều rồi, có lẽ bao tủi nhục, khó khăn, thử thách đã đè nặng lên vai bà nên mới thành ra như vậy.
" Tiểu Mẫn, bác đã khuyên cháu nên dứt khoát với Tiểu Phong cơ mà. Cháu không thấy nó học hành sa sút đi à? Đã vậy hôm nay còn tùy tiện nghỉ học nữa chứ, bài kiểm tra môn văn còn suýt bị liệt may mà toán, tổ hợp kéo lên."
Ngữ khí bà có chút tức giận, nhưng vẫn giữ được vẻ hiền hậu ban đầu.
Cô rụt rè do dự không biết có nên nói thật cho bà biết không?
Nhưng cô lại sợ bà coi cô là kẻ nói dối.
Ngày từ khi mới gặp, chính bà đã nhận nhầm cô là bạn gái anh. Cô muốn giải thích cho bà nhưng bà lại không cho cô cơ hội.
Vậy nên cô đành câm nín để mọi chuyện tự nhiên mà tiếp diễn.
" Bác à...thực ra cháu không phải là bạn gái Thẩm Bạch Phong. Chị sinh đôi của cháu mới là..."
Chưa kịp nói hết thì bà cũng đã hiểu. Hóa ra bấy lâu nay bà nhận nhầm, cũng như bà đã ngăn cản nhầm người.
Thể nào chuyện tình cảm của con trai bà vẫn luôn tiếp diễn, đã vậy còn tồi tệ đến mức cúp học, bỏ tiết để đi chơi.
Cả đời bà chịu khổ cực, chỉ mong con trai tu chí học hành thành cộng sự nghiệp để bà được nhờ. Nếu cứ đà này thì cuộc sống sẽ càng lúc càng khó khăn hơn.
Tự dưng, bà bỗng hiểu ra điều gì đó, không nói không rằng rời khỏi trường học. Dõi theo bóng dáng nghiêng nghiêng trĩu nặng tủi hổ của bà mà thấy thương.
...
" Phong, anh cúp học như này không sợ mẹ anh à?"
" Mẹ anh đến tối mới về, yên tâm đi bảo bối."
Thẩm Bạch Phong nhìn cô gái quyến rũ đến chết người trước mắt mình mà nổi lên ham muốn. Nhưng hai người con chưa đủ tuổi để làm chuyện đó nên anh luôn phải tự kìm nén bản thân và chỉ dừng lại ở hôn môi.
Họ nằm hôn nhau đắm đuối, dường như không thấy mệt.
Cứ như hai vợ chồng thực sự vậy.
Biết rõ hôm nay mẹ không có nhà cả ngày nên Thẩm Bạch Phong đã đưa Đồng Giai Nhiên về nhà, nằm ôm hôn ngay tại chiếc giường mà anh hay ngủ hàng ngày.
Tự dưng bàn tay anh không kiểm soát nổi mà đưa tay luồn vào trong áo cô, sờ nắn đôi bồng đào mềm mại.
Đồng Giai Nhiên bất giác phát ra những âm thanh ma mị làm Thẩm Bạch Phong càng lúc càng hứng tình.
Anh sắp không cưỡng lại được rồi.
" Phong, con đang làm gì vậy?"
Từ đằng sau tiếng nói run rẩy cất lên, hai đôi nam nữ vụng trộm giật nảy mình ngồi dậy, ai nấy cũng đỏ bừng mặt nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.
" Tao đánh chết mày, thằng không biết trời cao đất giày."
Mẹ Thẩm không ngờ con trai mình nghỉ học để đưa người yêu về làm những chuyện động trời này.
Bà khóc không ra nước mắt bởi sự tức giận, đau khổ dồn dập ập tới bà, bà chưa thể chấp nhận nổi hành vi đồi trụy của đứa con trai mà bà tin tưởng.
Đồng Giai Nhiên sợ hãi chỉ biết ôm lấy anh van xin bà, cô nhận hết mọi tội lỗi về mình chỉ mong bà nguôi ngoai cơn giận.
Thẩm Bạch Phong không phải là người không hiểu chuyện chỉ là anh đang sa đọa, lạc lội khi rơi vào tình yêu mù quáng. Tình yêu vô bổ ấy đã sai khiến anh, kiểm soát toàn bộ ý chí và hành động của anh.
Anh cam chịu quỳ xuống dưới chân mẹ, mặc cho mẹ đánh.
Nhưng mẹ nào dám đánh con đau, bà chị quật nhẹ vài cái vào người anh song ngồi xuống khóc ròng đau khổ.
Bà đã già rồi hơn nữa lại không chịu nổi cú sốc nặng như vậy nên cơn đau tim ập đến bất ngờ, bà bất tỉnh nhân sự.
Thẩm Bạch Phong hốt hoảng lo lắng lay người bà, nhưng vô ích. Anh rối loạn đầu óc, gào hét, thúc giục Đồng Giai Nhiên gọi cấp cứu nhanh chóng đưa mẹ vào bệnh viện.