“Nếu quỷ quái muốn tồn tại thì phải giết người, cũng chỉ có việc giết người mới giúp họ duy trì bản thân.” Wang Yuan nghĩ, “Nhưng mỗi lần giết ai đó, họ cũng nuốt vào nỗi oán hận không cam lòng của người chết, cứ thế, đám quỷ quái sẽ trở nên hung ác hơn.”
“Đương nhiên, không phải quỷ quái nào đủ khả năng để giết một người.” Wang Yuan lượn lờ quanh thi thể để hấp thụ sương trắng, nếu không có quạ đen trợ giúp thì hắn chưa chắc đã đủ khả năng xử lý được một người trưởng thành.
Hắn nhất định phải bám sát người kia, dùng sương trắng của bản thân để vô hiệu hóa sương trắng có ý chí của đối phương, sau đó điều khiển lực can thiệp yếu ớt để tấn công vào những cơ quan nội tạng quan trọng. Thậm chí cách đó chưa chắc đã có tác dụng với những người khỏe mạnh.
“Vậy nên ma rất khó phát triển.” Wang Yuan đang nghĩ cách xử lý bảy người còn lại, cứ thế mà giết chúng thì thật lãng phí. Hắn không muốn hấp thu những sương trắng bị cảm xúc tiêu cực lây nhiễm chút nào.
“Lý do mình bị ảnh hưởng là bởi cảm xúc thống khổ, không cam lòng và căm hận tràn ngập trong đầu đối phương.” Wang Yuan bỗng nhớ tới một loại người, “Nếu họ bình tĩnh, sẵn sàng chết với nụ cười trên môi thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Mình có thể tận dụng điều này.” Wang Yuan điểm lại một số tin tức trong ký ức người chết, “Negary, vị thần của dịch bệnh và điềm chẳng lành sao?”
“Dựa trên bộ nhớ của người này, hệ thống đã nói thật, thế giới này thực sự là một thế giới có cường độ ma thuật thấp.” Wang Yuan tin Thần. Ngay cả chuyện du hành qua các thế giới khác cũng có thể xảy ra thì không thể nào có chuyện Thần không tồn tại được. Thứ hắn không tin là Thần có mặt ở thế giới này.
“Rốt cuộc, đâu phải nơi nào cũng có tới 8 triệu thần linh cùng tồn tại như nước Sakura (Nhật Bản) chứ.”
Thế giới này được chia thành nhiều lục địa với nhiều chủng tộc khác nhau. Ví dụ họ là tộc Cauchy, có tín ngưỡng tự nhiên, lấy vạn vật làm tên Thần. Ví dụ như thần Negary là thần bệnh tật và điềm chẳng lành, nữ thần Mayus tượng trưng cho vận rủi, nữ thần Nenshi là thần của chồi non. Ngoài ra còn nhiều vị thần khác đều đại diện cho các khái niệm mà tộc Cauchy biết đến.
Xét theo thước đo độ thành kính, điểm của những người này đều rất thấp. Ví dụ như hươu được coi là sứ giả của nữ thần may mắn Rileys. Theo truyền thuyết, những người dám giết hươu sẽ bị Rileys ném cho em gái Mayus của nàng. Thế nhưng nếu có một con hươu xuất hiện trước mặt nhóm thợ săn, bạn hãy đoán xem họ có dám giết hay không.
Nếu những gì ‘Thần’ ngăn cấm không ảnh hưởng trực tiếp tới bản thân thì họ sẽ giữ ý, ngược lại, họ chắc chắn không e ngại việc vi phạm lời Thần khi lợi ích riêng bị tổn hại.
“Vì lẽ đó, những người lớn tuổi có kinh nghiệm trong đội thợ săn nhất định phải chết trước.”
Wang Yuan bắt đầu cân nhắc.
Với một số người, tín ngưỡng là có chu kỳ. Ở tuổi thiếu niên, họ sẽ kính trọng tín ngưỡng, nhưng khi có nhiều kinh nghiệm cuộc sống hơn, họ sẽ nhận ra những thứ này thực giả tạo. Điều thú vị là tới tuổi già, họ sẽ lại nhặt tín ngưỡng lên và trở nên thành kính hơn.
“Điều mình phải làm chỉ có một, phá vỡ tinh thần của họ, rồi khống chế họ.” Wang Yuan rất giỏi học tập. Trước đây, hệ thống đã đối xử với hắn như vậy, phá vỡ tinh thần, chi phối sự sống và cái chết, điều khiển Vầng sáng nhân vật Chính của hắn. Để tồn tại, để sống tốt hơn, hắn cũng sẽ làm theo cách đó.
Nghe âm thanh ồn ào truyền tới từ đằng xa, Wang Yuan xua đám quạ đang mổ xác bay đi rồi lẳng lặng đứng chờ cạnh thi thể.
Với linh hồn dần lành lặn, Wang Yuan có thể nhận rõ số bệnh khuẩn chứa trong đám quạ, hắn cảm nhận được sự đột biến của chúng đang rút cạn sức lực của lũ quạ, khiến chúng luôn cảm thấy đói.
“Trong tình huống này, đám quạ không thể sống được lâu nữa.” Wang Yuan chờ đợi trong im lặng, “Mạnh hơn nữa, mình phải mạnh hơn nữa!”
Một lát sau, những người thợ săn cầm vũ khí trong tay đi đến đây. Khi phát hiện ra thi thể đã bị xé mở, sắc mặt râu ria của Dax liên tục thay đổi dưới ánh sáng của ngọn đuốc.
Đây không phải lần đầu tiên có người trong nhóm thợ săn tử vong. Nhưng điều này lại khác. Một ai đó đột nhiên qua đời mà không có bất kỳ dấu hiệu cảnh báo nào, không thể phát ra một tiếng kêu cứu khiến Dax cảm nhận được điều chẳng lành.
Song, thân là trưởng nhóm, Dax không thể tỏ ra bất an. Nếu không, lòng người sẽ rối loạn, đội ngũ cũng không thể bước tiếp.
“Chôn xác Nike ngay ở đây đi.” Dax nói. Ông đột nhiên nheo mắt, cúi người nhặt một chiếc lông chim màu đen lên. Sau khi nhìn vào những vết thương trên xác, ông nghiêm giọng nói. “Hãy giữ vũ khí bên mình, rất có thể chúng ta sẽ gặp phải một cuộc tập kích khác.”
“Tín đồ Negary… Chẳng lẽ Negary đang nhìn chúng ta sao?” Comoros sợ hãi nhìn chiếc lông chim màu đen.
“Vớ vẩn!” Dax sầm mặt nói, “Negary theo dõi chúng ta làm gì, đây chỉ là một tai nạn mà thôi, những người khác hãy đi ngủ đi, người gác đêm phải cẩn thận hơn một chút.”
Tuy mọi người đều có vẻ khó chịu, nhưng không bác bỏ lời nói của Dax. Hai thành viên thân với Nike hơn những người còn lại bắt đầu hành động, nhấc cơ thể không còn lành lặn sang một bên rồi đào hố để chôn xác.
Dẫu hai người đào mộ đều cảm thấy buồn, nhưng họ không hề cảm thấy bi thương. Đây chính là cách sống ở thế giới này, chết vì đói, chết trong trận giao chiến với tộc Kent, chết bởi bệnh tật, chết dưới móng vuốt thú dữ. Họ đã nhìn thấy quá nhiều những cái chết như thế.
Hai người quăng xác xuống hố, hít mùi máu hòa với mùi bùn tươi vào phổi, rồi bắt đầu vùi lấp.
Cái hố không sâu. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có một con thú ngửi thấy mùi máu tươi tới đây, đào hố lên, rồi thưởng thức bữa ăn nó mới tìm được. Nhưng họ không quan tâm. Lý do họ chôn xác chỉ để an lòng chính mình mà thôi.
Hai người thở hồng hộc khi xong việc, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Điều đó khiến họ cảm thấy ngạc nhiên. Họ đều là những thợ săn có sức khỏe tốt, bởi dùng một cơ thể ốm yếu đi săn chẳng khác nào mang tính mạng mình ra đùa. Nhưng họ mới đào một hố đất để chôn xác thôi mà đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
“Khụ khụ! Có gì đó không ổn lắm.” Một người ho khan, “Đêm nay có lạnh lắm đâu, sao tôi lại cảm thấy chóng mặt nhỉ?”
“Tôi cũng thế. Chúng ta hãy quay về đống lửa để ngủ thôi.” Người kia khó chịu ra mặt. Mấy ngày nay họ thực sự xui xẻo, không chỉ không săn được đủ số con mồi cần thiết mà còn chết một người, bây giờ lại sinh bệnh.
Hai người chạy về đống lửa. Khi người gác đêm hỏi sao lâu thế, họ trả lời vài câu đánh trống lảng rồi uống ít nước nóng, rồi nằm sát đống lửa, trong lòng không ngừng cầu nguyện Thần sức khỏe Hepro sẽ giúp mình khỏi bệnh.
Wang Yuan lơ lửng cạnh hai người, yên lặng nhìn sương trắng bao quanh họ dần yếu đi.