"Cuối cùng mình cũng tìm thấy dạng sống thông minh rồi sao?” Wang Yuan đứng yên, mãi cho đến khi hấp thụ sạch sẽ sương trắng từ cơ thể trước mặt mình, hắn mới chậm rãi trôi về phía trước.
Sương trắng bị tiêu hao với tốc độ quá nhanh, cho dù hắn không lộ diện dưới ánh mặt trời, không làm gì thì sương trắng vẫn trôi đi mỗi giờ mỗi phút.
“Giả như có những hồn ma khác, không biết bọn họ sống sót kiểu gì nhỉ?” Wang Yuan vừa lơ lửng vừa nghĩ, “Hay là do thế giới này có cường độ ma thuật thấp?”
Nếu Wang Yuan không tình cờ kết nối với mười ba con quạ, không tỉnh lại, không có lũ quạ biến dị không ngừng săn bắn sinh mệnh khác cho hắn thì e rằng sương trắng đã sớm cạn kiệt. Vì thế hắn thực sự tò mò về cách những hồn ma mới sinh không có lý trí tồn tại.
Về phần đám người kia, Wang Yuan không có ý định tiếp xúc với họ. Vì hắn đang gặp phải một rào cản cực lớn: giao tiếp.
Đây là thế giới khác. Những con người hắn tìm thấy có vẻ ngoài không khác gì người da trắng. Nhưng nếu không xét nghiệm ADN từng người thì không có gì đảm bảo đó là cùng một nhân chủng được. Ngôn ngữ họ sử dụng cũng vô cùng lạ lẫm với Wang Yuan.
“Có vẻ chúng rất căm ghét loài quạ.” Wang Yuan nhận thấy biểu hiện của những người đó khi bắt gặp quạ không phải là niềm vui khi tìm thấy con mồi mà là cảm xúc chán ghét ra mặt.
“Có 8 mẫu vật, có khả năng gây nguy hiểm cho lũ quạ.” Wang Yuan hiện tại không dám để lũ quạ đi mạo hiểm. Bất kỳ con nào trong mười ba con quạ biến dị chết đi cũng có thể làm hắn đau lòng không thôi. Trừ phi có thể sản xuất hàng loạt những con quạ đột biến, hắn nhất định phải hành động một cách thận trọng.
…
Vùng hoang dã vào ban đêm chứa đầy mối nguy hiểm, từ những loài động vật săn mồi ban đêm đến việc tầm nhìn con người bị hạn chế, nếu không có lửa, vậy con người sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy ánh mặt trời sáng hôm sau.
Tám người trong đội săn bắn vây quanh đống lửa, trông họ có vẻ không vui, không biết năm nay đã xảy ra chuyện gì khiến họ hiếm khi săn được con mồi. Họ đã đi ba ngày, nhưng chỉ kiếm đủ thức ăn cho bản thân mình, nếu thế thì làm sao họ có thể hoàn thành nhiệm vụ được làng giao cho?
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Mọi người đi ngủ sớm đi. Mei chúng ta sẽ đi sâu vào vùng hoang dã, lúc đó nhất định sẽ tìm thấy được nhiều con mồi hơn.” Người đàn ông râu ria Dax an ủi cả nhóm/
Mấy người kia gật đầu rồi ngủ quanh đống lửa trại, duy chỉ có cậu thiếu niên Comoros có vẻ không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên cậu tham gia nhóm săn bắn, là một người mới hoàn toàn, phạm phải không biết bao nhiêu sai lầm trên đường tới đây, lại thêm việc chiến lợi phẩm ít ỏi khiến Comoros tự trách mình đã mang tới xui xẻo.
“Mong rằng ngày mai sẽ khá hơn.” Comoros tự an ủi mình, nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Cậu tất nhiên không thể biết rằng Wang Yuan đang lơ lửng gần đó. Thông tin lũ quạ thu thập được không giống như thông tin do hắn tự tổng hợp. Nhờ đó hắn đã khám phá ra một vài điểm mới.
Một lớp sương trắng mỏng bao quanh cơ thể của chúng. Nhưng nó không giống loại hắn từng hấp thụ. Lớp sương trắng đó ẩn chứa ý chí của người tỏa ra. Khi Wang Yuan đến gần thì hắn nhận ra sương trắng bao quanh hắn và sương trắng của đối phương đang bắt đầu trung hòa lẫn nhau.
“Đây là gì? Dương khí?”
Wang Yuan chưa bao giờ gặp loại sương có ý chí như vậy trên cơ thể động vật, hắn không biết đây là đặc điểm riêng của nhân loại hay do đây là những con người đặc biệt.
Hắn chỉ huy một con quạ bay tới chỗ lửa trại rồi thực hiện ‘thiên hàng chính nghĩa’. Khi chất thải màu trắng rơi xuống, Wang Yuan sử dụng lực can thiệp yếu ớt của mình để thay đổi quỹ đạo, khiến nó rơi xuống đầy mặt của một người đàn ông trong nhóm.
Người kia lập tức tỉnh dậy, thầm thì lời chửi rủa. Gã nhỏ giọng nói với người gác đêm và cầm một cây đuốc đi về phía bờ sông để tắm rửa.
Trên đường đi, hắn cảm thấy đầu óc có chút mụ mị, nhưng không để ý, chỉ nghĩ mình bị cảm lạnh mà thôi. Khi tới bên dòng sông, gã cẩn thận kiểm tra xem nước có đủ sạch hay không rồi vốc một ít để rửa mặt.
Đột nhiên, gã có cảm giác thứ gì đó đang tiếp cận mình từ phía sau. Thấy thế, gã lập tức đứng lên để lăn sang một bên khác. Nhưng gã vừa di chuyển đã cảm thấy choáng váng, cơ thể mất sạch sức lực.
Móng vuốt đen kịt bấu chặt lấy môi gã, khiến gã không thể kêu cứu, những con quạ khác thì nhuần nhuyễn bám vào tay và chân. Dẫu gã có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của lũ quạ.
Wang Yuan nhìn con người thế giới khác ngã xuống đất. Khi người đàn ông chết dần chết mòn, ý chí của sương trắng bên ngoài cơ thể liên tục bị suy yếu, cuối cùng biến mất.
Ham muốn không thể kiềm chế trào ra từ linh hồn của Wang Yuan, làm hắn muốn lập tức giết chết người này.
Wang Yuan không chần chừ khi ra lệnh cho lũ quạ hành động. Những chiếc mỏ sắc bén mỏ xuống, khiến cổ họng người đàn ông bị xé toạc, chỉ sau vài giây, con người ấy trút hơi thở cuối cùng.
Một lượng lớn sương trắng bốc lên từ cơ thể chết. Nó nhiều đến nỗi Wang Yuan chỉ cần hấp thu một ít là đủ để tồn tại cả ngày. Hơn nữa sương trắng vẫn tiếp tục trào ra từ cơ thể.
Lúc này, một hình ảnh mơ hồ đột nhiên xuất hiện trong đầu Wang Yuan, đó là ký ức vào lúc linh hồn hắn vẫn còn chưa tỉnh táo lại.
Khi ấy, 40%-50% linh hồn của hắn đã tiêu tán, phần còn lại sẽ sớm tiêu mất, nhưng nhờ lượng sương trắng khổng lồ tuôn ra từ chính thi thể Wang Yuan, hắn mới có thể tồn tại.
Đồng thời, một vài ký ức của người chết kia cũng chậm rãi tràn vào linh hồn Wang Yuan.
Trong sương trắng còn lẫn vào một thứ tương tự như luồng khí mát mẻ đến từ lũ quạ, giúp chữa trị cho hắn. Chỉ có điều, xen lẫn trong hơi thở ấy là…
“Tại sao ta phải chết? Tại sao ta phải chết?”
“Ta muốn sống, hãy để những người khác chết thay ta.”
Đó là cảm xúc phẫn nộ, oán hận, không cam lòng, sợ hãi, và tình yêu cuộc sống sâu sắc đến cực điểm biến thành nỗi căm hờn không thể tiêu vong.
“Khả năng nhận thức và lực can thiệp đã tăng lên, hơn nữa mình còn hiểu được ngôn ngữ của nơi này.” Wang Yuan đọc trí nhớ của người chết và cảm nhận linh hồn mình dần trở nên hoàn thiện, hắn hào hứng nghĩ, “Hóa ra đây chính là phương thức thăng cấp chính xác của ma quỷ.”
“Nếu mình giết bảy người còn lại, không biết có đủ để bù đắp cho linh hồn mình không nhỉ?” Khi suy nghĩ ấy lóe lên, làn sương trắng vây quanh linh hồn Wang Yuan chuyển thành màu đỏ.
Ký ức và cảm xúc của người chết không ngừng ăn mòn Wang Yuan, khiến hắn nảy sinh ý định tàn sát tất cả mọi thứ để xoa dịu cơn hưng phấn. Song hắn rất nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ ngu xuẩn này.
Nếu còn chưa thanh tỉnh, có lẽ hắn sẽ tuân theo bản năng. Nhưng nhờ có mười ba con quạ đen cung dưỡng, có lý trí tồn tại, Wang Yuan biết hành động đó có thể biến hắn thành một con quỷ chỉ biết giết chóc.
Vậy nên, hắn cố gắng kìm chế ham muốn ấy xuống đáy lòng mình.