Level 99 Villainous Daughter

chương 21: đối đấu với cha mẹ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Ý cô là gì khi nói em gái cô bị bắt làm con tin?]

[Em gái tôi chỉ là một người làm việc đơn thuần tại Vương đô. Em ấy không liên quan gì đến chuyện này cả, nên làm ơn…]

Rita, người đầu độc tôi bảo rằng em gái của cô ấy đang bị cha tôi bắt làm con tin. Nên là tôi nghĩ mình nên xử lý cô ta sau khi giải cứu xong người em gái đang bị bắt kia.

[Ừ thì, chúng ta hãy cùng nhau đi đón em gái của cô nào. Đi theo tôi, bởi tôi cũng không biết mặt người em của cô đâu.]

[Eh? Nhưng tôi đã đầu độc người kia mà, thưa tiểu thư…]

Không cần lo đâu. Cô sẽ chẳng thể giết chết con boss ẩn này chỉ với chút độc dược ít ỏi đấy đâu.]

[Um, nó nghĩa là gì ạ?]

[Không

cần bận tâm đâu. Ta đi thôi!]

Tôi đã vô tình thốt ra chút kiến thức từ trò chơi. Nhưng tại sao mà tôi lại lo lắng về chuyện này đến vậy? Phải chăng do em gái của Rita đang gặp nguy hiểm? Không có lẽ là bởi đây sẽ là lần đầu tiên tôi được gặp mắt cha mẹ mình, họ lại muốn giết tôi.

[Ryuu! Lại đây!]

Tôi cưỡi lên Ryuu và bay vút vào màn đêm, hướng thẳng đến Vương đô. Với độ cao này cùng với màu đen của Ryuu làm cho chúng tôi rất khó bị phát hiện bởi những người dưới mặt đất.

[Vậy thì Rita, dinh thự của gia tộc Dolknes nằm ở đâu?]

Mặc dù vội vã lao khỏi nhà là vậy, nhưng tôi lại chẳng biết nổi ngôi nhà của cha mẹ tôi nằm ở chỗ nào. Vả lại tôi đã bắt Rita phải theo mình bất chấp việc cô ấy mắc chứng sợ độ cao, nên từ nãy tới giờ cô ấy chỉ nhắm tịt đôi mắt mình lại.

[Cô có thể chỉ cho tôi đường đến nhà từ Vương đô không? Cô không cần phải mở mắt ra đâu.]

[V-vâng. Cô chủ hãy cứ đi từ cổng của Lâu đài Hoàng gia thẳng đến con đường chính thứ ba về phía bên phải --]

Lần theo sự chỉ dẫn của cô ấy cứ như thể là tôi đang quan sát một bản đồ từ trên trời vậy. Cũng tại trời đang khá tối để có thể nhìn ngó xung quanh một cách rõ ràng, nên tôi đành dùng hình dáng của những toà nhà để làm mốc.

[-- hai cửa về phía bên trái.]

[Sau khi qua cổng, chúng ta sẽ đi về bên phải à?]

[Vâng, dinh thự chính là tòa nhà hình chữ L đấy ạ.]

Nếu phải so sánh với cái dinh thự ở lãnh địa của gia tộc tôi, thì cái này bự hơn nhiều. Và cũng là điều hiển nhiên khi họ sẽ chẳng hề muốn quay lại cái lãnh địa kia chút nào.

[Rita, chúng ta sắp sửa hạ cánh đấy.]

[Cô chủ, cô không thể làm thế được, người sẽ gây nên một trận huyên náo nếu người hạ cánh ở trong khu vườn đấy.]

Rita có vẻ đang lo lắng về việc em gái mình sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tất cả đều đã được tôi tính toán và đảm bảo.

[Sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ nhảy xuống đấy. Ryuu, bay lên phía trên toà nhà này đi.]

[Tiểu thư, ý cô là--]

Tôi dự định là sẽ nhảy xuống mà không cần dù. À thì tôi cũng đã có thể gọi mình là chuyên gia trong chuyện này vì đã thử thực hiện nó vô số lần từ trước đến giờ.

[Ta sẽ nhảy xuống rồi lẻn vào trong đó, đừng có gây ra bất kỳ tiếng động nào, được chứ?]

Rita chỉ biết lắc đầu trong im lặng. Tôi đoán rằng cô ấy đã chuẩn bị cho trường hợp tệ nhất có thể xảy ra với em gái mình rồi.

[Cảm ơn con, Ryuu. Con có thể bay xung quanh khu vực này cho đến khi ta gọi con trở lại.]

Sau khi xác nhận Rita đã an toàn trong vòng tay mình, tôi liền nhảy xuống từ trên lưng Ryuu. Tôi cố gắng cẩn thận để không dùng quá nhiều lực để hạn chế việc gia tốc cho cú nhảy của mình.

Rita ôm chặt lấy tôi trong khi vẫn nhắm tịt đôi mắt mình lại và không thể thốt lên bất cứ điều gì.

Chúng tôi giảm tốc độ lại ngay khi sắp chạm đất và đã thành công đáp xuống khu vườn.

[Ta đến nơi rồi. Em gái cô đang ở đâu thế?]

[Tôi đoán là em ấy vẫn đang ở cái nơi mà em ấy thường làm việc. Em ấy không hề biết gì cả.]

Hai bọn tôi lẻn vào nhà dưới sự chỉ dẫn của Rita, và thành công vào được khu vực dành cho người hầu. Chúng tôi dừng lại trước cửa và gõ nhẹ một tiếng.

[Sara, là chị đây, Rita đây.]

[Chị? Chị đang làm gì ở đây vậy?]

Khu vực này thường khá đông đúc với những người hầu khác qua lại, nhưng hiện giờ chỉ có mỗi một mình em gái của Rita ở đây. Tôi ngay lập tức đẩy Rita vào phía trong.

[Được rồi, vào đi thôi.]

Khi nhìn thấy người em gái bé bỏng của mình vẫn bình an vô sự, Rita ngay lập tức trở nên xúc động lao vào ôm chầm lấy em gái và bắt đầu khóc. Sara không hề biết chuyện gì đang xảy ra với chị mình và bắt đầu tỏ ra bối rối.

[Có chuyện gì hả chị?]

Tôi không thể không giải thích tình hình hiện tại cho em ấy được.

[Rita nói rằng cô đang bị bắt giữ làm con tin, và cô sẽ bị giết nếu Rita không ám sát ta.]

Sara có vẻ bất ngờ khi tôi nói đến từ “giết”. Đáng ra tôi nên chọn một cách giải thích tốt hơn. Có thể nó đã tốt hơn nếu tôi chịu làm nó một cách thận trọng.

[Xin lỗi nhé Sara. Cảm ơn em về khoảng thời gian chúng ta còn bên nhau. Cô chủ, xin người hãy chăm sóc tốt cho con bé.]

[Rita!? Chị đang nói cái gì vậy hả?]

Rita nói lời chia tay với Sara như thể đây là lần cuối hai người gặp nhau vậy. Tôi chả hiểu nổi cô ấy lấy cái suy nghĩ phải nói lời từ biệt với con bé ở đâu ra thế?

[Ta sẽ không bao giờ giao cô cho lính canh đâu, cô biết điều đó mà]

[Vâng, tôi hiểu mà. Nếu từ giờ không còn gặp lại con bé nữa…]

[Nào nào, ta sẽ không bẻ cổ cô đâu.]

Tôi sẽ thành một con quái vật nếu mà cứ thế mà thẳng thừng giết đi con người vừa thể hiện sự yêu thương nhau như thế này. Vả lại tôi cũng chưa từng giết bất cứ ai bao giờ.

Hơn nữa, cần phải nhắc lại rằng cô ấy đã bị đe dọa và bị buộc phải cho tôi uống thứ trà dở tệ kia trong suốt một tuần qua. Vậy nên nó không phải điều gì quá đáng lo ngại cả. Tôi tự hỏi nếu mình đem chuyện này kể với Patrick thì cậu ấy sẽ nói tôi là con người nhân hậu hay là dễ mềm lòng đây.

[Ta không muốn trừng phạt cô. Nhưng chúng ta sẽ thảo luận thêm về chuyện này sau.]

[Cô chủ của tôi… Không, tôi thề sẽ dâng hiến cuộc đời và trung thành với Tiểu thư Yumiela.]

Tôi bỗng có cảm giác ngay khi mình vừa giải quyết được cái hiểu lầm trước thì đã lại phát sinh thêm cái sau. Mà thôi chuyện này để khi khác rồi tính.

[Hãy chờ ở phòng này, vẫn còn vài thứ ta cần phải làm.]

Tôi nên để bọn họ đi nhưng tôi sẽ không thể bảo vệ bọn họ vì tôi phải gặp vài người.

Tôi thẳng tiến về hướng mà Rita đã đề cập trước đó. Hành lang hoàn toàn trống không trên đường tôi đến căn phòng đó. Và vào lúc đứng trước cảnh cửa đấy, tôi đã lên dây cót tinh thần cho chính bản thân mình.

Tôi mở cánh cửa ra và ngay lập tức có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Bọn họ đang ăn nhẹ trong lúc uống rượu. Trông có vẻ như đang rất vui vẻ.

[Ngươi là tên nào? Sao lại có thể vào được chỗ này?]

[Chào buổi tối hai người, xin thứ lỗi cho con vì đã làm gián đoạn khoảng thời gian vui vẻ của hai người. Ah, có lẽ sẽ tốt hơn nếu con nói cho mọi người lý do của cuộc ghé thăm “nhà” như này chứ nhỉ?]

[Ngươi đã về? … Tóc đen, oh không, đừng nói là…?]

[Con rất vui vì đây là lần đầu tiên được gặp mặt hai người đấy, Cha, Mẹ. Đứa con gái của hai người đây. Đứa con gái mà hai người đã cố gắng giết chết đây.]

Hai người họ đều sở hữu mái tóc vàng óng ả vậy nên chúng tôi chẳng có chút nào gọi là giống nhau cả. Nếu hai người họ không sống ở trong ngôi nhà này, có lẽ tôi đã nghi ngờ về việc họ có phải là bậc phụ mẫu của mình không rồi.

[Bọn chết tiệt đó, ta đã trả cho bọn chúng rất nhiều vàng kia mà…]

[Người đang thừa nhận là mình đã cố giết con đấy sao.]

[Đó là bởi vì ngươi đã phản bội chúng ta trước! Chẳng phải ngươi ghét chúng ta vì đã tống ngươi về lãnh địa của chúng ta đấy sao?]

Nhờ lần gặp gỡ này, tôi đã nhận ra tôi không ghét cha mẹ như tôi vẫn tưởng. Tất nhiên tôi vẫn không nghĩ họ phù hợp để trở thành quý tộc tí nào, và họ cũng chẳng nuôi dạy tôi một cách tử tế.

[Người nói phản bội là có ý gì?]

[Chúng ta thừa biết phe Ôn hoà đang lên kế hoạch điều động binh lính. Bởi vì sự liên hợp của ngươi và phe Ôn hoà, ngươi đã đặt chúng ta vào một tính thế khó khăn.]

Tôi biết là mình có đôi chút gần gũi với phe Ôn hoà. Nhưng nguyên nhân cũng là bởi tôi muốn giữ bản thân tránh xe phe đối lập cực đoan kia.

[Và việc triển khai quân đội thì sao?]

[Nằm dưới sự kiểm soát trực tiếp của vương quốc, bọn lính đã chuẩn bị cho việc triển khai quy mô lớn. Và ngươi nghĩ ta dính dáng đến chuyện ấy ư?]

Tôi đã bắt đầu mường tượng ra bức tranh toàn cảnh.

Vương quốc đang chuẩn bị lực lượng để đối phó lại với đám quái vật từ việc ngày phục sinh của Quỷ Vương đang tới gần. Phe Cực đoan ( phe Cấp tiến) nghe được thông tin đó lại cho rằng phe Ôn hoà, dẫn đầu bởi Nhà vua đang chuẩn bị để tiến hành một cuộc xâm lược.

Bọn họ lo ngại về việc triển khai đó sẽ củng cố thêm sức ảnh hưởng của phe Ôn hoà.

Và sự thật thì đúng là tôi, con át chủ bài cho trận chiến đó đang nằm dưới sự bảo hộ của Hoàng thất đã củng cố phần nào vào cái giả thiết viển vông đó. Cộng với việc tôi từ chối tất cả những lời mời từ phe cực đoan lại càng góp phần khiến cho phe đối lập tin vào giả thiết của họ.

Vì vậy nên mọi hành động của tôi đều đã đặt cha mẹ mình vào vị thế xấu giữa đám Cực đoan. Đó là lý do bọn họ chọn cố ám sát tôi chứ không để tôi rơi vào tay kẻ thù của mình.

[Sẽ không có chuyện quân lính đi xâm lược nước khác đâu. Con còn chẳng có chút ý định gây chiến nào cả.]

[Sao lại không? Gia tộc Dolknes sẽ còn phát triển hơn nữa nếu mày đạt được những thành tựu về quân sự. Mày có thể sẽ có được một vị trí trong chính quyền trung ương đấy. Và chúng ta sẽ không còn là những kẻ bị gọi là “muốn trở thành trung tâm” nữa.]

Nếu các người không muốn bị gọi là “muốn trở thành trung tâm”, vậy tại sao không cố gắng làm giàu cho lãnh thổ của mình đi?

[Thưa cha, sao người không thử quay về lãnh thổ của mình? Con nghĩ với phần đất đai rộng lớn đó, thậm chí ta còn có thể bắt đầu công việc kinh doanh đấy.]

[Đừng có ngớ ngẩn! Chúng ta đã có quan chức địa phương quản lý lãnh thổ rồi và chúng ta chỉ cần thu thuế thôi!]

[Còn người thì sao, thưa Mẹ?]

[Mày muốn tao phải sống ở vùng nông thôn đấy à? Mày thậm chí còn có mái tóc đen kinh tởm kia nữa! Sao tao lại có thể đi sinh ra một đứa con quái thai như mày được chứ?]

Hai vị phụ huynh này có vẻ là hết thuốc chữa rồi. Mà cũng ngay từ đầu tôi cũng đã chẳng đặt cái hy vọng gì vào hai con người này rồi, nhưng suy cho cùng ngay cả khi có là quý tộc đi chăng nữa thì bọn họ cũng thật vô vọng.

Đó là lý do tôi quyết định đối xử với họ như một quý tộc, chứ không phải với tư cách là con của bọn họ.

[Thưa cha, xin hãy từ bỏ cái danh hiệu đó đi.]

[Mày đang nói cái ---]

[Đây là soán ngôi đấy. Người sẽ không từ chối, đúng chứ? Chỉ duy nhất một người có thể thừa kế Gia tộc Dolknes này mà thôi.]

Khi tôi gợi ý về chuyện giết người, khuôn mặt đang bừng bừng lửa giận của cha tôi bỗng chuyển sang tím tái..

[Ai-ai đó, gọi cảnh vệ đi!]

[Có tên cảnh vệ nào có thể đánh bại được con sao? Nếu người có loại cảnh vệ đó, người đáng ra nên gửi họ đến ám sát con mới phải…]

[Mày không thể làm điều này với đấng sinh thành của mày được ---]

[Con không muốn phải nghe những lời đó từ cái người đã ra lệnh ám sát mình đâu. Oh, còn Mẹ thì sao? Người sẽ không có ý định bỏ chạy đâu nhỉ, phải không?]

Tôi ngay lập tức lao thẳng về phía mẹ mình, người đang toan đứng dậy để chạy trốn.

[Yumiela à, có rất nhiều lời cầu hôn đang tới với con, đúng không nào? Con chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nếu được gả vào một gia tộc lớn.]

[Con đã đủ hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của con rồi.]

Và có lẽ vài người sẽ thích thế… có lẽ.

[Mày là đứa có mái tóc màu đen đấy, nhớ chưa? Mày không thể có được một cuộc sống bình thường và hạnh phúc đâu, hơn ai hết mày là đứa rõ nhất mà.]

[Có người bảo con rằng họ thích mái tóc đen của con. Làm ơn đừng phỏng đoán hạnh phúc của con nữa.]

Cuộc trò chuyện này chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi thi triển ma pháp tạo ra những quả cầu đen xung quanh mình để thị uy.

[Giờ thì, chọn đi. Các người có thể bị quản thúc tại gia và sống một cuộc sống hơi bất tiện một chút, hoặc các người có thể ra đi một cách thanh thản tại đây.]

[C-con không phải loại người có thể giết…]

Tại sao các người lên giọng như là cha mẹ tôi vào lúc này nhỉ?

[Các người có biết chuyện gì đã xảy ra với những tên sát thủ mà người đã cử đến không?]

Ừ thì tất cả chúng đều còn sống, nhưng khi nhìn vào hai vị phụ huynh đang run lẩy bẩy đằng kia, tôi cá là họ không hề biết về chuyện đó.

[Con có thể làm thứ gì đó biến mất bằng ma thuật hắc ám của mình. Nó khá là tiện bởi vì con sẽ không phải bận tâm về việc xử lý xác chết.]

Bọn họ cuối cùng cũng đành nhượng bộ khi tôi dùng Black Hole để làm cái ghế biến mất. Hai vị phụ huynh của tôi khóc như trẻ con và cầu xin được sống.

[Đ-được rồi, ta sẽ làm thế! Ta sẽ làm như con bảo! Chỉ cần làm ơn đừng giết ta!!]

Với sự thất bại này đã thuyết phục tôi rằng tôi có cảm mạnh mẽ với việc giết người. Mặc dù đã giết chết rất nhiều quái vật và có được một nguồn sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, nhưng cũng thật nhẹ nhõm biết bao khi tôi biết rằng bản thân vẫn còn trái tim.

Truyện Chữ Hay