Thành thật thì, tôi không hề muốn được sinh ra trong một gia đình quý tộc chút nào. Bởi họ thường phải học những lễ nghi triều chính cùng với đó là việc khiêu vũ, và tôi cũng không hề thích việc có quá nhiều lời hứa suông được thốt ra trong cuộc trò chuyện của giới quý tộc.
Tuy nhiên đôi lúc tôi cũng cảm thấy việc mình được sinh ra trong một gia đình quý tộc cũng thật tốt. Tôi thường được ăn những món đồ ngọt, nên nhớ rằng cái giá phải trả để có được những món ngọt đấy hoàn toàn không phải thứ mà những gia đình bình thường có khả năng chi trả.
Đôi lần tôi tự mua cho mình, và cũng đôi lần tôi nhận được chúng từ Hoàng hậu và các quý tộc khác như một món quà.
[Rita, làm ơn hãy pha cho tôi một tách trà.]
[Xin vui lòng đợi một lát, thưa tiểu thư.]
Người hầu của tôi, Rita, pha trà rất ngon, cô ấy làm những công việc của mình một cách hoàn hảo. Nếu không phải vì cô ta thuộc về phe cha, thì cô ta đã có thể thành một người hầu hoàn hảo.
Tôi rất vui vì hôm nay tôi có thể thưởng thức một ly trà ngon cùng với những chiếc bánh quy hấp dẫn.
…Oh? Tôi cảm thấy trà hôm nay có vị khác so với thường ngày. Đầu lưỡi của tôi ngứa ran cả lên, cô ta đã thay đổi lá trà sao? Có lẽ nó tệ đi đấy.
[Này, đây có phải là trà thường ngày không?]
[Vâng ạ, đây vẫn là trà như mọi khi đấy ạ.]
Nó cảm thấy như có giấy nhám trên lưỡi vậy.Tôi cảm thấy rất thỏa mãn với mấy món đồ ngọt đã mua ở khu thương mại. Nhưng tôi cũng không nghĩ việc trở thành một quý tộc sẽ phù hợp với bản thân.
Thứ trà mà tôi uống ngày hôm sau cũng có vị lạ nữa. Có lẽ tôi bị cảm lạnh rồi chăng, mặc dù tôi chưa bao giờ bị cảm lạnh.
***
[Cho hỏi, đây có phải là tiểu thư Yumiela không?]
Khi đang trên đường trở về sau buổi học để nghỉ ngơi, tôi bỗng bị chặn lại bởi một tên đàn ông lạ mặt.
[Vâng, tôi là Yumiela đây.]
[Tên của tôi là Alastor, và tôi đến từ Bộ Phát triển Ma đạo cụ. Tôi muốn cô hợp tác cùng với chúng tôi trong việc thử nghiệm các ma cụ.]
Dù không có bất kỳ nghĩa vụ gì phải hợp tác với ông ta, nhưng tôi vẫn quyết định tham gia vì bản thân tôi cũng có chút hứng thú với đống ma cụ mà họ đang phát triển.
[Được thôi, miễn là nó không tốn quá nhiều thời gian.]
[Không đâu, nó sẽ nhanh thôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn một phòng học trống ở đằng kia rồi.]
Ông ta nói với tôi rằng cuộc thử nghiệm này sẽ là một thứ gì đó tương tự như một bài kiểm tra sức bền. Vậy nên tôi đã tưởng mình sẽ được dẫn đến một nơi nào đó lạ lẫm lắm, nhưng dường như cuộc thử nghiệm được diễn ra ngay trong phòng học của Học viện
[Đây là một loại còng tay ma thuật mới, và chúng tôi muốn kiểm tra xem liệu nó có thể chống lại sức mạnh của cô như thể người mạnh nhất vương quốc này hay không.]
Alastor cho tôi xem món ma cụ có hình dạng một chiếc còng tay. Còng tay là một món đồ với khả năng giam cầm ma pháp của đối tượng bị còng.
Ông ta đeo chúng vào tay tôi. Mặc dù không biết nó được làm từ vật liệu gì nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được độ năng của sắt. Nó được tạo nên vô cùng kiên cố để kháng lại được cả những đòn vật lí cũng như ma thuật.
Một người đàn ông ở cùng với một nữ sinh đang bị còng tay tại một căn phòng học không bóng người, nhìn thế nào đi chăng nữa nó cũng vẫn giống như hiện trường của một vụ án vậy.
[Tôi có nên thử dùng ma pháp của mình trong tình huống này không?]
[Vâng, làm ơn hãy tăng dần lượng ma pháp của cô. Vào lúc cái còng tay không thể chống lại được nữa, tôi sẽ ra hiệu cho cô dừng lại.]
Tôi làm đúng theo những gì ông ta nói, nhưng khi tôi thử kích hoạt ma pháp chút ít, chẳng có gì xảy ra cả. Tôi tăng lượng ma lực đổ vào lên dần dần, nhưng vẫn không có chút dấu hiệu nào cho thấy sẽ có thay đổi gì diễn ra cả.
Rốt cuộc tôi đã dùng ma pháp bằng tất cả sức mạnh của bản thân, nhưng nó vẫn thế không hề xi nhê chút nào. Đây là món ma cụ đầu tiên có thể chịu được sức mạnh ma thuật của tôi.
[Đây là tất cả những gì tôi có thể làm. Món ma cụ này ấn tượng thật đấy.]
Tôi không thể nghe được Alastor đang nói gì khi mà ông ta đang run rẩy nửa vì sửng sốt, nửa vì phấn khích. Có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị đánh bại.
[Được rồi! Ta sẽ giết ngươi.]
Đương nhiên là tôi vẫn chưa thua rồi. Nếu không thể dùng ma thuật thì sao không thử đánh bại nó với đòn tấn công vật lý nhỉ.
[Uaaghh!]
Tôi giật đứt chiếc còng tay với tất cả sức lực của mình. Nó dễ dàng bị phá vỡ. Được rồi, có vẻ trận chiến của tôi với chiếc còng tay đã kết thúc với kết quả hoà
[Eh?]
Khi tôi kịp nhận ra thì bản thân đã bị bao vây bởi một đám người có vũ trang. Alastor ra lệnh cho đám người đó với một giọng điệu hèn hạ.
[Này, tụi bây đang làm gì thế! Giết con nhỏ đó đi.]
[Ano, xin thứ lỗi.]
À, ừ nhỉ. Cuộc thử nghiệm gì gì đó chỉ là một lời nói dối do ta dựng lên mà thôi. Ta không thể ngờ rằng mình có thể bắt được con nhỏ như người dễ dàng như vậy.]
[Thứ lỗi, tôi lỡ tay làm hỏng thứ này rồi]
[Cái gì??]
Đám người kia lập tức trở nên vô cùng căng thẳng khi thấy tôi xé toạc chiếc còng tay ra, Có vẻ như tên Alastor này nhận ra sự thật quá trễ rồi.
Khuôn mặt phấn khích nay đã dần chuyển sang tái mét.
[Nhìn đi, tôi làm gì lừa ông đâu. Cảm ơn vì đã mời tôi tham gia vào cuộc thử nghiệm thú vị này. Và giờ thì hãy giải quyết nốt vấn đề còn lại nào.]
[Không… Không thể nào.]
Có vẻ tôi sắp bị giết. Thật nực cười khi ông ta nghĩ có thể khiến tôi bất lực chỉ bằng việc phong ấn ma thuật của tôi.
Alastor và đám người kia đã bị bắt giữ rồi giao lại cho binh lính của vương quốc. Thầy hiệu trưởng cảnh báo tôi nên cẩn thận hơn vì ai đó trong Học viện này đã chỉ dẫn cho đám người kia.
Hai ngày sau, khi tôi thức dậy với một cảm giác không thoải mái trong ngực mình. Trước mặt tôi hiện là một gã đàn ông với gương mặt bị giấu đi sau một chiếc mặt nạ. Bộ hắn là biến thái hay gì? Hắn đã động vào ngực tôi ư?
[Ha, đồ ngốc…]
Khi tôi mở mắt ra, tôi đã bất ngờ khi thấy gã đàn ông đang lăm lăm con dao trên tay. Bộ đồ của tôi có một cái lỗ ở trước ngực. Hắn ta đã đâm tôi ư? Nhưng sao tôi không hề cảm thấy chút đau đớn nào vậy?
[Etto, ngươi là một sát thủ, đúng chứ?]
[Đúng rồi đấy, đồ quái vật.]
Tôi lại sắp sửa bị giết lần nữa. Mặc dù không biết được cấp độ của tên sát thủ này nhưng tôi nghĩ việc thủ tiêu hắn cũng chẳng khó khăn mấy.
***
[Bọn họ đã cố gắng ám sát tớ hai lần rồi đấy. Có lẽ cậu nên tránh xa tớ ra một chút đi.]
Tôi nói chuyện với Patrick ở hành lang học viện, nói rằng tốt nhất cậu ấy nên tránh xa tôi ra trong một thời gian.
[Tớ cũng chẳng để tâm nếu bị làm phiền bởi Yumiela đâu. Chuyện đó đã xảy ra hai lần rồi mà, thêm lần nữa cũng có sao đâu.]
Patrick này, đừng nói mấy điều phiền phức như thế chứ. Tớ suýt chút nữa đã bị ám sát ba lần chỉ trong một thời gian ngắn đấy nhé.
[Này, cẩn thận.]
Một mũi tên bay đến từ phía bên ngoài cửa sổ. Mặc dù nó không trúng hay làm cậu ấy bị thương, nhưng vì không muốn quần áo của cậu ấy bị rách nên tôi bắt lấy nó bằng tay không.
[Tớ sẽ bắt tên cung thủ! Patrick, tìm nơi nào đó để trốn đi.]
Tôi ngay lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, cố gắng bắt bằng được tên thủ phạm. Không thể tha thứ cho bọn này được, sẽ ra sao nếu mũi tên vừa rồi bắn trúng Patrick?
Có lẽ học viện này đã thành cái hang ổ cho lũ sát thủ rồi. Vì mai là nghĩ lễ nên tôi sẽ rời khỏi đây một thời gian.
[Bao vây cô ta, nhanh lên! Đừng để cô ta chạy thoát, đâm cô ta đi!]
Hai mươi tên côn đồ bất chợt bao vây lấy tôi trong một con hẻm khuất ở Vương đô. Tất cả đều được trang bị giáo và kiếm.
[Haa, Dark Bind.]
[Uaaaahh, cái gì thế này?]
Bọn họ ngay lập tức bị khống chế bởi những cánh tay mọc ra từ bóng tối. Tôi không hề có đủ kiên nhẫn cho mấy chuyện tào lao này.
Đến tận bây giờ, việc thấm vấn bọn sát thủ vẫn được giao phó lại cho binh lính, nhưng đến ngày hôm nay, họ vẫn chưa thể tìm ra được kẻ chủ mưu thật sự. Nhưng nó cũng chỉ còn là vấn đề về thời gian khi tôi bắt đầu công việc tìm kiếm của mình.
[Kẻ cầm đầu các ngươi là ai?]
Không một tên nào dám hó hé dù chỉ một chữ về tên thủ lĩnh, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn chúng đều đang tập chung vào một gã đàn ông. Chính là kẻ đã ra lệnh bọn này bao vây tôi.
[Ngươi là tên cầm đầu đúng không? Ai ra lệnh cho ngươi hãm hại ta?]
[Tôi không biết.]
[Shadow Lance.]
Một cây thương phóng ra từ bóng tối và đâm xuyên qua bụng của hắn ta. Máu tươi tóe ra khắp nơi.
[Kyaaaaaaa!]
Sau đó tôi liền chữa trị cho hắn bằng ma pháp hồi phục. Sẽ chẳng có vết sẹo nào có thể lưu lại trên người tên này cả.
[Heal. Ta phải làm chuyện này lại bao nhiêu lần nữa thì người mới chịu mở miệng đây, hả?]
Tôi không biết liệu có chiêu thức nào có thể tra tấn người một cách hiệu quả mà ko làm đối phương chết hay không, nên tôi đành làm đi làm lại việc này. Đây quả là một cách tra tấn vô cùng nhân đạo vì không những không làm hắn ta chết đi mà còn chẳng hề để lại một vết sẹo nào.
[Chuyện này thật kinh khủng.]
[Đây không phải thứ mà con người có thể làm.]
[Cô ta là quỷ thật đấy à?]
Tôi đã nghĩ những gì tôi đang làm là điều gì đó nhân đạo, nhưng biểu cảm của bọn họ chẳng có vẻ gì là thế cả.
[Không nhất thiết phải là tên cầm đầu của các ngươi nói cho ta đâu nhỉ?]
Ngay khi tôi nhìn xung quanh, bọn chúng ngay lập tức ngậm miệng lại và quay về một hướng khác.
[Làm ơn tin tôi đi, tôi thật sự không biết gì hết! Tôi còn không nhìn thấy được mặt hắn, hắn chỉ ra lệnh bảo tôi đi giết một con nhỏ tóc đen ở Học viện Hoàng gia.]
Tên cầm đầu van xin một cách tuyệt vọng.
[Như thế là chưa đủ. Nhưng đừng lo, ngay cả khi phải lập lại việc này hàng trăm lần đi nữa, ta vẫn còn đủ mana đấy.]
[Không! Tôi thề tôi không có nói dối về chuyện này! Làm ơn hãy tin tôi!]
Cuối cùng, ông ta bật khóc. Rõ ràng, ông ta thực sự không biết.
Kẻ chủ mưu có lẽ đã yêu cầu những tên sát thủ khác với cách tương tự. Vậy nên tôi cũng hiểu được vì sao mà quá trình điều tra lại chẳng có mấy tiến triển.
Tôi đã bị tấn công ngay chính trong căn phòng của mình, nơi đúng ra là tôi dùng để nghỉ ngơi. Vào một cái đêm mà chúng đã lẻn vào phòng tôi, nhưng giờ đây tôi cũng sẽ được an toàn vì đã dựng một kết giới trong phòng mình.
Tôi đã từng có ý tưởng sẽ cưỡi trên lưng Ryuu rồi bay trên trời, nhưng tôi không muốn làm gánh nặng cho cậu nhóc, vì nó không thể vừa ngủ vừa bay được.
Giờ thì tôi đang ở trong phòng của mình, tôi thở dài một tiếng trong lúc nhấm nháp ly trà mà Rita đã chuẩn bị cho tôi.
Trà vẫn có vị lạ. Liệu tôi có nên đi gặp bác sĩ nếu việc này vẫn tiếp tục diễn ra? Nhưng mà mấy thứ khác thì vẫn có vị như bình thường.
Ngay cả như vậy, âm mưu ám sát gần đây nhất của bọn họ càng lúc càng trở nên vụng về hơn. Nói về ám sát, bọn họ thường hay sử dụng độc dược…
[Này, Rita. Cô có thể nếm thử tách trà này không?]
Khi tôi đưa tách trà mình đang uống cho Rita, cô ta bắt đầu run rẩy, và khuôn mặt của cô ta tái đi.
[Xin hãy tha thứ cho tôi. Em gái của tôi đang bị bắt giữ làm con tin…]
Là vậy sao? Cả tuần nay tôi đã uống trà có độc. Có lẻ chất độc khá yếu hoặc có ảnh hướng không lớn lắm.
[Cô đã bỏ vào đây chất độc gì vậy?]
[Um, tôi đã dùng chất độc mà có thể gây chết người với liều lượng rất nhỏ. Tôi đã nhỏ năm giọt mỗi lần…]
Và tôi hầu như đã không nhận ra chuyện này luôn.
Ở trong game, độc được được phân biệt bởi sức mạnh của nó và có một lượng sát thương cố định; trong thực tế, nó tùy thuộc vào loại chất độc.
Có lẽ tôi đã chết nếu lượng sát thương là cố định. Không, liệu tôi có thể nhận ra nó khi đứng trên bờ vực của cái chết chăng? Nó sẽ là thảm hoả nếu chuyện đó có thể xảy ra vì lượng HP của tôi là vô hạn.
[Về lý do đó, tôi được ra lệnh để…]
Người ra lệnh cho Rita hạ độc tôi có lẻ là chủ nhân của cô ta.
[Lão gia đã ra lệnh cho tôi.]
Cô ta đã thú nhận với tôi, Rita có vẻ như đã bỏ cuộc khi biết rằng cô ta không thể trốn thoát.
Cha tôi là người đã cố gắng giết tôi.