Translator: Roan
***
“AHHHHHHH”
Một tiếng thét thất thanh tựa như có thể xé rách màng nhĩ của tôi đột nhiên vang lên. Tất cả mọi thứ trong phòng chị gái tôi đều bay tứ tán và đập nát. Giữa cái đống ngổn ngang ấy là mẹ ruột của tôi, người đã tô son điểm phấn kỹ lưỡng, chăm sóc từng chút cho tóc của mình. Nhưng giờ đây, bà thậm chí còn chẳng quan tâm đến mái đầu mình đang rối tung.
Mẹ đang dần đến tuổi tứ tuần. Ấy vậy mà trên mặt bà thậm chí không có một nét nhăn. Mẹ của chị gái đã vì bệnh mà chết. Rồi ngay sau đó, mẹ ruột tôi chiếm chỗ. Bà là tì thiếp và thậm chí trước đó, đã là gái bán thân. Bà sinh ra một đứa con mắc bệnh phổi và sau tất cả mọi chuyện, bà vẫn tỏ ra tự hào, luôn đối xử tàn ác với người chị tuyệt vời của tôi chỉ vì chị là con gái riêng của chồng.
“HUỆ NHI!! ĐỒ CON ĐIẾM”
Bà đang rủa xả, đang căm tức. Thấy thế, tôi mỉm cười.
“Mẹ à, chạy trốn không phải là điếm. Điếm ở đây chính là những kẻ đã bán đi người thân của mình, bắt họ phải rời xa ý trung nhân chỉ vì tiền. Đó mới gọi là điếm”
“LỆ HỒ”
“Con sẽ gửi lời xin lỗi đến Hoàng Thượng rằng chị gái con rất xấu xí. Chị thậm chí không thể giữ gìn vóc dáng của mình được. Con xin lỗi. Nhưng con không thể đưa chị gái mình cho Bắc Quốc”
Tôi chỉnh lại áo choàng xanh của mình rồi chuẩn bị rời đi. Song, tiếng âm cay nghiệt nhưng nghẹn ngào của mẹ cất lên, thu hết mọi chú ý của tôi.
“Con không thể!”
Thanh âm ẩn chứa nỗi sợ và điều đó đột nhiên khiến tôi lo lắng. Người mẹ bất hảo này của tôi đã giở trò gì? Tôi chầm chậm quay lại rồi nhìn vào bờ môi đỏ mọng của mẹ.
“Mẹ..mẹ đã cho đi một nửa rồi”
“Một nửa..cho ai?”
Giọng tôi vang lên đầy chất vấn khiến bà bước lùi lại. Tôi nhếch mép cười.
“Mẹ đã dùng chỗ đó để trả nợ”
“Lệ, Lệ Hồ”
“Qủa thật. Hèn gì dạo gần đây mọi thứ thật yên ắng. Mẹ nghĩ rằng có thể trả nợ của mình vì bán đi chị con sao?”
“Chúng ta nên làm gì đây Lệ Hồ? Làm gì đây? Hãy mang con điếm đó tới đây. Kiệu rước nó sắp đến rồi. Mang Huệ Nhi đến đây. Con biết nó ở đâu mà..Con..”
Khinh bỉ trước lời cầu xin của mẹ, tôi nhếch mép cười lần nữa. Ôi, người đàn bà xấu xa. Một con người tằn tục và lương tâm thật nhơ bẩn. Tôi có lẽ mang bệnh bởi vì người phụ nữ này chính là mẹ tôi. Đứa con của bà ta ngày ngày mang bệnh, ngày ngày trở nên tàn úa như lá tiêu phong lúc kết mùa. Đứa con đó đang đứng đối diện với bà, vậy mà bà vẫn chưa nhận ra tội ác của mình.
“Thế, mẹ không muốn chết?”
“Lệ Hồ..”
“Hãy bỏ chỗ gạo còn lại và chạy trốn đi, thưa mẹ”
“Lệ..Hồ?”
“Bây giờ
con có thể tự sát và có thể giết luôn cả mẹ. Hãy bỏ lại tất cả mà đi, trước khi con đổi ý”
“Con định..”
“Mặc dầu con là một thằng ốm yếu, thậm chí không thể mang nổi một thanh kiếm. Con nghe người ta nói rằng con là một đứa trẻ của bóng tối. Lý do con làm như thế này bởi vì con vẫn xem mẹ là mẹ của con. Con vừa yêu mẹ, nhưng cũng vừa hận mẹ không kém. Song, mẹ vẫn là mẹ của con. Thế nên người cũng đi đi, mẹ à”
“Lệ..Hồ..”
“Con không có đủ năng lực để mang chị ấy trở lại và con càng không muốn làm điều đó. Con không thể hủy hoại đời chị gái mình chỉ vì sự ích kích của mẹ. Nếu con người tuyệt vời ấy đến Bắc Quốc, con biết rằng chị sẽ dành bao năm tháng trong buồn đau và nước mắt. Con không muốn mang chị ấy về đây chỉ để cứu mạng mẹ và bản thân mình. Mẹ nên biết tất cả mọi thứ này xảy ra cũng chỉ vì mẹ. Con biết nếu con để chị ấy đi, Hoàng Thượng sẽ không tức giận nếu chúng ta hoàn trả đầy đủ số gạo. Song, mẹ lại biến việc đó thành tội khi quân. Mẹ đã phạm thượng và lỗi lầm mẹ gây ra sẽ khiến chúng ta tan xương nát thịt vì lừa dối đức vua”
“….”
“Con bảo mẹ chạy đi bởi vì con thấy thương hại rằng mẹ quá sợ chết. Nếu mẹ không đi ngay, chính mẹ sẽ chết dưới tay con”
Gương mặt của bà trở nên tái nhợt khi tôi nói thế. Bà biết rằng tôi đã không nói dối một lời nào. Ngay lập tức, bà chạy thẳng vào phòng của mình.
Tôi cười gằn. Tôi nói mẹ hãy bỏ lại tất cả mà đi nhưng tôi biết bà sẽ không làm thế. Bà sẽ lấy đi mọi trang sức và châu báu giấu trong phòng. Chị của tôi luôn làm lụng vất vả để kiếm tiền mua thuốc cho một đứa em không cùng máu mủ, nhưng mẹ thì luôn bận bịu chăm sóc cho bản thân mình, thậm chí lén lấy chỗ tiền dùng để mua thuốc cho tôi mà đi đánh bạc.
Dù túng quẫn, bà cũng không bao giờ chịu nhả trang sức của mình ra. Mà xét thì, đó là khía cạnh duy nhất mà bà giỏi.
Tôi nhìn lại căn phòng bà đã làm rối tung. Trong góc phòng, có một chiếc đầm trắng tinh khôi đang được treo trên tường. Thậm chí mạng che mặt của nó cũng được tết bằng lụa rất mỏng. Tôi nhẹ nhàng cởi chiếc áo choàng xanh trên vai và tháo dây buộc mái tóc dài của mình xuống. Cởi ra chiếc jeogori, không khí xung quanh sao mà lạnh buốt. Tôi ho và hầu như vất vả lắm mới định được những tràng ho của mình và tiếp tục cởi đồ. Mặc vào nội y trên đôi chân gầy như trúc, tôi độn thêm vài lớp lụa cho ngực của mình. Khoác lên người thêm một lớp nội y nữa, tôi cuối cùng mặc vào chiếc váy lụa trắng, áo jeogori và tết thêm cho mình một dây lụa cũng có màu trắng để làm thắt lưng.
Tôi đội lên tấm lụa che mặt để làm mình trông giống như phụ nữ. May rằng vì gầy ốm, tôi không thể trở nên to và cao như những người đàn ông khác. Bộ váy vì thế mà vừa khít vời tôi.
Ngắm nhìn mình trước gương, lụa che mặt có tới hai tầng nên mọi người sẽ không thể thấy rõ mặt của tôi. Tôi nghĩ mình sẽ tháo nó ra khi đến được Bắc Quốc. Họ bảo rằng chị tôi sẽ trở thành tì thiếp cho một vị vua già. Tôi rất mừng vì có thể xoay chút thời gian để chị mình có thể ra đi cùng ý trung nhân. Sau này, họ sẽ lập gia đình và sống với nhau thật hạnh phúc. Về phần mẹ của tôi, bà có thể tái hôn cùng một lão già kém may mắn nào đó cùng với chỗ trang sức mình mang theo. Chắc khi ngày đó đến, sẽ không ai khóc thương dù nếu tôi có chết.
Lặng lẽ bước đi, tôi tiến tới cánh cửa khi nghe tiếng người gọi đến.
***
Ghi chú
Hình ảnh minh họa cho chiếc váy.