Lệ Hồ

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Roan

***

Trời đang đổ mưa.

Đó là những gì tôi nghĩ khi ngắm nhìn một thế giới nhòa nhạt chỉ bởi vì mưa.

Một cơn mưa lớn. Và, mưa thì đến rồi đi.

Mái tóc dài của tôi đang yên vị trên bờ vai. Tôi cảm thấy lạnh vì không khí lúc này vừa buốt, vừa ẩm thấp. Miên man trong dòng suy nghĩ, tôi chỉnh lại chiếc chăn màu xanh đang khoát trên vai.

Giương bàn tay lạnh buốt ra ngoài cửa sổ, ống tay áo của tôi vì mưa mà ướt sũng.

Tôi đặt bàn tay ướt lên bờ môi khô của mình. Nước mát len lỏi vào trong khuôn miệng đang khát, mùi nước mưa nghẹn ngào xông lên mũi.

Ngày mai bầu không khí sẽ trong lành lắm đây. Tôi tự nhủ. Bằng cách nào đó sau cơn mưa, không khí luôn rất sạch và tươi mát. Tôi thích thế. Vì vậy, tôi luôn đón chờ những ngày mưa.

“Lệ Hồ”

Thanh âm của chị gái tôi vang lên.

Tôi xoay đầu lại để nhìn người chị vừa bước vào phòng mình. Nàng như hoa Mộc Lan, trang nhã và thanh tú. Nhan sắc của nàng đã từng đẹp, từng lộng lẫy như một bông hoa vừa mới nở rộ. Nhưng lúc này đây, gương mặt trắng trẻo nhưng u buồn của nàng hệt như Mộc Lan héo rũ. Họa chăng, tại vì những hạt mưa ngoài kia đang nặng trĩu rơi.

“Em đang nhìn gì đấy?”

Tôi mỉm cười vì giọng nàng vừa dịu hiền vừa nhỏ nhẹ. Chị tôi là một người rất xinh đẹp và tử tế. Tôi luôn bừa bãi, nhưng nàng thì cẩn thận và ngăn nắp.

Nàng không bao giờ dùng những loại phấn lên mặt mình như những người phụ nữ khác. Song gương mặt hoàn mỹ kia dường như sẽ rơi ra một ít phấn trắng nếu tôi khẩy tay chạm vào. Nước da màu ngọc trai, vầng trán trơn láng, lông mày thanh tú, đôi mi lá liễu, mắt phượng đen tròn. Mọi thứ về nàng đều hoàn mỹ không tì vết.

Nếu chị gái tôi là một bông hoa thì tôi là nước mắt của bông hoa ấy. Là cơn mưa làm Mộc Lan ướt đẫm. Là thứ khí lạnh lẽo, ẩm thấp do mưa mang lại sẽ khiến Mộc Lan rét buốt. Là những giọt mưa nặng trĩu làm tan nát đài hoa.

“Em lại nhìn mưa rồi. Ôi em sẽ bị ướt mất thôi. Đóng cửa lại đi. Đừng chỉ đứng thẫn thờ ngắm nhìn mưa”

Nàng khẽ nói rồi lại tự mình đóng cửa sổ lại.

“Chị à, ngày mai chị sẽ đi”

Tay nàng run lên vì những lời tôi vừa nói.

“Em lại nói chuyện không đâu rồi”

Nàng đáp như thể nó chẳng là việc gì to tát. Song, những âm cuối cùng của nàng như muốn nghẹn ngào. Tôi khẽ cười cùng đôi môi khô.

“Không đâu gì hả chị? Chị gái của em sắp cưới rồi. Chẳng phải đó là điều chúng ta nên ăn mừng sao? Em có thể được thấy chị mặc váy lụa ngũ sắc vào ngày mai. Em đã không thấy chị vận những thứ đó kể từ khi em lớn lên về sau. Ắt hẳn sẽ đẹp lắm đây”.

“Lệ Hồ à”

“Không đúng. Chẳng phải truyền thống của Bắc Quốc là cô dâu phải mặc váy lụa trắng như hoa bạch lan đó sao? Nhưng chắc chẳng có gì đâu. Chị của em thậm chí không cần hoa phục đẹp đẽ để tôn vinh nhan sắc của mình”

Chị tôi khẽ cắn đôi môi anh đào khi nghe thấy những lời trêu chọc của tôi. Tôi lặng lẽ nhìn chị.

“Khuôn mặt thế là sao? Chị không muốn đến Bắc Quốc ư? Nó tốt hơn nhiều so với cái nhà khỉ ho gà gáy này. Chị sẽ được ăn ngon, sẽ mặc đẹp. Tại sao chị trông ảm đạm như thế?”

“Lệ Hồ. Vì mưa mà trời lạnh lắm. Hãy nằm xuống đi”

Nàng cố gắng đổi chủ đề. Nàng luôn nói như thế với đôi mắt ngân ngấn lệ, gương mặt như thất thần, không chút sức sống.

“Không. Mở cửa ra đi. Em muốn nhìn mưa”

“Lệ Hồ”

Nàng gọi tên tôi, thở dài một hơi rồi lại mở cửa sổ. Mưa mạnh mà gió không đến được đây. Điều này đã từng khiến tôi điên tiết. Tôi đứng lên và mở rộng cửa sổ ra. Một cơn gió mạnh thổi đến và mưa trút lên người tôi.

“Lệ..”

“Dừng lại đi”

Tôi đẩy người chị bị hoảng của mình ra. Nàng đang cố gắng ngăn tôi.

Tôi thét lớn.

“Hãy nói rằng chị không muốn đi. Nói với họ rằng chị không muốn kết hôn. Bảo họ rằng chị cũng đã có một ý trung nhân của riêng mình. Cho họ biết là chị không quan tâm tới đứa em trai bệnh tật, ốm yếu này. Nói với họ rằng chị đã hi sinh quá đủ với mười tám năm cuộc đời mình. Bảo họ đừng có đòi hỏi thêm từ chị nữa”

“Lệ..Hồ”

“Chị điên sao? Một kẻ ngu ngốc sao? Tại sao chị không thể nói một điều đơn giản như thế, tại sao chị không ích kỷ dù là một chút? Là lỗi của chị khi nhà ta nghèo chăng? Là lỗi của chị khi em bẩm sinh bị phổi yếu ư? Hãy nói với những người đó rằng tôi sẽ không làm và giết tôi đi. Ai sẽ trách chị, sẽ đổ lỗi cho chị đây?”

“Trời..lạnh lắm. Mẹ sẽ tức giận nếu em bị bệnh lần nữa”

“Bà ta chỉ không muốn thấy em ho mà gây ồn thôi”. Tôi nói.

“Ai sẽ bệnh chứ. Em sẽ chết trước khi mình kịp bị bệnh”

“Lệ..Hồ”

“Hãy đi đi. Ngày hôm qua người yêu của chị đã đến. Anh ta thậm chí cũng không thể ích kỷ, không thể nói “hãy trả chị gái của cậu cho tôi”. Anh ta chỉ cười rồi buồn bã bỏ đi. Tại sao hai người lại giống nhau tới mức đó? Anh ấy đến, đôi mắt sưng phồng lên khi nhìn quanh để tìm chị mà lại không nói bất cứ lời nào về chị. Em căm ghét chính mình. Em chán phải nhìn vào khuôn mặt u buồn của chị rồi. Em càng không muốn thấy mẹ trơ trẽn chèn ép chị chỉ vì em. Đi đi. Làm ơn cao chạy xa bay cùng với tình yêu của mình”

Tôi nài nỉ. Nàng chỉ cắn môi rồi lắc đầu.

“TẠI SAO!! Tại sao chị lại ngu ngốc như thế! Em đã nói với chị là em không muốn thấy chị nữa mà”

“Họ..đã hứa. Rằng nếu chị thay công chúa Thủy Linh, họ sẽ cho gia đình mình hàng nghìn bao gạo. Với chừng đó, em có thể mua thuốc và mẹ sẽ không phải vất vả”

Nàng kéo dài giọng của mình. Tôi tiếp tục thét.

“Ai khiến chị quan tâm về thuốc của em? Ai khiến chị quan tâm về mẹ? Bà ta luôn nói mình phải làm việc cực nhọc, than vãn rằng mình sẽ không làm việc được. Nhưng nhìn đi, chính là chị. Chị đã luôn làm việc, luôn vất vả. Sao một con người có thể ngây thơ được đến chừng này?”

“THẾ THÌ CHỊ NÊN LÀM GÌ ĐÂY?”

Giọng nàng nghẹn uất như muốn khóc, muốn trách móc. Và nó khiến tim tôi quặn đau.

“Chị nên làm gì hả? Lệ Hồ”

Tôi đến bên chị mình, khẽ cuối lưng xuống vì nàng thấp hơn tôi. Đôi mắt như dạ châu của nàng đang nhìn vào tôi. Ngón tay sần, khô như củi của tôi vuốt ve bờ má nàng. Chị tôi nhắm mắt.

“Em xin chị. Đừng quan tâm về cái nhà này nữa mà hãy chạy đi. Hãy chạy trốn cùng tình yêu của mình”

“Lệ Hồ”

“Sao cũng được. Có ai quan tâm chúng ta không giữ lời đâu? Chẳng phải chị chỉ là họ hàng xa đấy sao? Chị được chọn bởi vì chị thậm chí còn xinh đẹp hơn công chúa Thủy Linh – kho báu của hoàng gia. Chúng ta không phải là những người họ hàng xa nghèo nàn duy nhất mà họ có. Họ thậm chí chẳng quan tâm nếu chị chạy đi”.

“Thế còn em. Thế còn mẹ..”

“Mẹ nên học cách làm việc kể từ bây giờ. Và em sẽ tốt hơn thôi. Thế nên hãy đi với tình yêu của chị đi. Mẹ sẽ làm loạn nếu bà biết được. Nên hãy lặng lẽ ra đi. Người yêu của chị cần phải rời khỏi thủ đô vì chuyển hàng. Đó là lý do anh ấy cứ lảng vảng quanh đây chỉ để thấy chị nhiều hơn mỗi ngày. Thế nên, hãy thu xếp rồi đi ngay đi”

“Nhưng mai sẽ là ngày đó”.

“Em sẽ lo liệu. Chẳng phải em là cậu em trai đáng tin của chị đó sao?”

Tôi nhìn nàng cười. Rồi khoảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng được thấy lại nụ cười của nàng, sau bao tháng ngày u ám.

***

Đôi chút giới thiệu:

Nam chính 1: Lệ Hồ (là trai nhưng xinh đẹp tựa như gái. Thân mang bệnh, người ốm yếu)

Nam chính 2: Chu Hy An. Là Bắc vương. Gương mặt anh tuấn, thân thể cường tráng, mạnh mẽ.

Truyện Chữ Hay