Translator: Roan
***
Bắc Quốc là nơi đặc biệt lạnh lẽo và đầy sương. Có những ngày ánh sáng của mặt trời không hề chiếu tới. Thế nên tôi phải tự đương đầu với không khí lạnh nơi đây.
Tôi đã theo kiệu từ nhà để đến Hoàng Cung bằng lối cửa sau. Tiết trời ở quê tôi rất tuyệt cho đến khi tôi bước lên chiếc kiệu vốn dĩ là dành cho công chúa Thủy Linh. Càng gần Bắc Quốc, không khí ngày càng lạnh, mưa phùn cũng thường xuyên hơn. Một nữ hầu chăm sóc tôi bảo rằng trời phương này thường có nhiều tuyết, nhưng không khí vẫn có chút ấm, thế nên trời đổ mưa thay cho tuyết. Nó mưa nhẹ như thế này đây.
Khi khí trời trở nên lạnh hơn, sẽ có tuyết rơi. Nếu trời đổ tuyết thì sẽ có gió mạnh thổi liên tục trong vòng vài ngày. Sau hai tháng không mưa hay tuyết, trời sẽ mưa thêm lần nữa và khi đó mùa xuân sẽ bắt đầu. Trong suốt thời gian khi mùa xuân diễn ra, cũng sẽ
có rất nhiều mưa. Thế nên mọi hoa màu và cây cối đều phát triển tốt. Xuân đi, Hạ sẽ đến. Nông dân sẽ thu hoạch tất cả trước khi Thu sang và bầu trời lại đổ mưa và tuyết thêm lần nữa. Mùa đông khi đó lại tới.
Xuân là lúc trời ẩm và ấm nhất. Sau mùa xuân ngắn ngủi, trời thường trở lạnh. Hầu gái đùa rằng mùa Hạ với đa số người đều rất bình thường. Nhưng chỉ với những người ở phía Nam như cô, sẽ nghĩ mùa Hạ giống như mùa Thu, và Thu trông hệt như Đông.
Tôi mỉm cười nhìn hầu gái khi đang đội mạng che mặt, lặng lẽ ngồi trong kiệu. Người ta không thấy kì lạ khi tôi không bỏ mạng che mặt ra hay tại sao không đi tắm rửa. Tôi luôn ho, thế nên họ nghĩ tôi bị cảm cúm. Họ đã không sai. Tôi không bỏ mạng che và cũng không tắm rửa chỉ vì không muốn bị phát giác rằng tôi là đàn ông. Đồng thời, tiết trời nơi này quá lạnh để tôi có thể di chuyển.
Cảm thấy mình có chút sốt, mồ hôi lạnh đôi lúc đổ ra; nhưng tôi không thể mất ý thức được và bèn phải siết thặt chặt chiếc áo lông thú.
Hoàng Cung nơi Bắc Quốc khiến tôi choáng váng. Nó quá hoa lệ, quá lộng lẫy. Thậm chí khi ho, tôi cũng có thể thấy được rõ ràng khung cảnh hùng vĩ ngay trước mắt. Hệt như khi nhà của tôi khi được đúc thêm nhiều tầng ngói, chỉ có điều nơi này lớn hơn và hoa lệ hơn. Tôi nghĩ nơi này là một đất nước rất hùng mạnh và tôi cảm thấy choáng váng bởi vì sự phồn hoa của nó. Thậm chí cổng vào cũng quá lớn đến nỗi tôi không dám chắc mình có thể đẩy ra được.
Đi vào nội cung trước khi tháo chiếc đầm trắng, tôi cúi đầu ba lần về hướng Bắc, nơi mà Bắc Vương đã ra ngoài để thị chúng. Tôi uống hai cốc rượu trước khi hầu gái dẫn tôi về phòng và chỉ rằng những sự chuẩn bị kia là dành cho lễ hôn phối. Lúc này, tôi như muốn ngất xỉu nhưng phải cố gắng hết sức trở nên tỉnh táo khi hầu gái đang muốn giúp tôi cởi chiếc váy. Dặn cô chuẩn bị nước nóng, hoa thơm cùng một chiếc khăn tắm, tôi sẽ tự làm phần còn lại nhưng người hầu gái vẫn không chịu rời đi. Tôi giả vờ thét cô bằng cách bắt chước mẹ mình. Hầu gái sợ hãi và đành lui ra.
Tôi thở dài rồi cởi bỏ chiếc váy, gắng gượng dùng tay rửa lên tấm thân đã không được vệ sinh kỹ trong suốt chặng đường. Tôi thậm chí không thể nhớ được lần cuối mình được sử dụng nước nóng là khi nào. Thân người tôi cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái. Tắm xong, tôi thay phục trang của mình thành đồ thường và đặt đầu lên gối ngủ. Loáng thoáng nghe tiếng người hầu gái đang đổ nước, tôi còn nghe hai người hầu gái trò chuyện. Rằng Bắc Vương giờ đã đi thị chúng và có thể sẽ mất vài tháng mới trở về. Có lẽ ông ta đã quên mất đi tì thiếp mới của mình rồi chăng.
Tôi thở dài nhẹ nhõm. Trong cái vài tháng đó, chị tôi ắt có lẽ đã cùng ý trung nhân của mình chạy xa hết mức và quên hẳn đi về người mẹ kế của chị. Còn tôi thì sẽ chết trong bệnh tật ở nơi đây. Nhìn lên trần phòng qua đôi mắt nhạt nhòa, tôi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để ra đi. Tôi sẽ không thể sống ở nơi giá lạnh này được lâu. Vừa mới đến đây thôi mà tôi đã vài lần ngất xỉu và phát cúm chỉ vì khí lạnh. Tôi cố gắng kìm ho, nhưng không thể giữ được lâu và cuối cùng đành ho rất dữ. Đôi lúc, vài ngụm máu theo dịch đờm sẽ phun ra, dây lên ga giường trắng tinh một màu đỏ thắm. Ôi, sớm thôi! Sớm thôi, thân thể tàn tạ này sẽ ngã đổ. Tôi mỉm cười buồn bã.
“Khụ..khụ..khụ…khụ”
Tôi ho cùng với một chiếc khăn để che đi miệng mình và thấy người hầu gái đang tránh xa khỏi tôi. Cô gái này trông vẻ thâm sâu và bất cứ khi nào tôi ho một chút, cô sẽ tránh xa ra như thể tôi đang lan truyền bệnh dịch. À, tôi không có phàn nàn gì đâu. Tôi cảm thấy không dễ chịu vì nhận được sự đối đãi này và bởi vì tâm trạng thôi cảm thấy hỗn độn. Lúc thì lo lắng bị phát giác, lúc thì nhẹ nhõm cho tương lai của chị tôi. Bình tâm, tôi cố định lại những tiếng ho đang chờ chực được phóng thích. Trên chiếc khăn mùi xoa trắng, lại có máu xuất hiện nữa rồi.
Mỉm cười cay đắng, tôi gọi người hầu gái.
“Xin mang cho ta một tách trà”
Giọng của tôi vỡ hết, nghe không giống với phụ nữ chút nào. Nhưng người hầu gái không bao giờ thấy đáng nghi bởi lẽ tôi ho quá dữ. Cô đẩy bộ trà phỉ thúy đến gần tôi rồi lại trở về chỗ đứng rất xa. Tôi không thấy giận cô dù chỉ là một chút.
Rót trà vào trong chén ngọc, tôi mỉm cười khi nhìn thứ nước màu xanh nhạt đang dần lấp đầy chén. Tôi uống trà chỉ bởi họng mình quá khô vì ho. Người thật sự yêu thích trà chính là chị và ý trung nhân của chị. Còn tôi thì không. Họ chắc có lẽ sẽ rất vui nếu thấy nước trà xinh đẹp và cao cấp như thế này đây. Tôi mỉm cười khi cầm lấy chén. Tôi cảm thấy người hầu gái kia đang dần cách ly xa hơn, nhưng tôi không để tâm. Chị gái và ý trung nhân của chị lúc này chắc đang rất hạnh phúc. Họ rồi sẽ cùng nhau có một cậu con trai, một cô bé gái. Có thể hai người sẽ muốn có thật nhiều con bởi vì chính bản thân họ cũng không có nhiều anh em. Họ chắc sẽ có ít nhất mười hai đứa con. Tôi thực sự nhớ chị mình lắm, mặc dầu chỉ mới có hai tháng kể từ khi tôi bảo chi đi. Mẹ tôi là một người phụ nữ tàn độc nhưng dai dẳng. Bà ta có thể sống sót ở bất cứ nơi nào bà đi. Tôi không lo lắng hay thậm chí thấy nhớ bà bởi vì những việc bà làm trong quá khứ quá xấu xa. Tôi nhớ và lo cho chị của tôi, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, luôn làm lụng vất vả và cuối cùng cũng gặp được một nửa của mình. Tôi nhớ chị bởi vì mỗi ngày tôi bắt đầu mất đi sức lực, mất đi ý thức. Tôi không thể lộ ra bất cứ cảm xúc nào ở nơi đây với bất kì ai.
Người ta nghĩ tôi là công chúa Thủy Linh. Khôi hài đúng không. Họ nghĩ rằng tôi là Thủy Linh nhưng không phải. Tôi chỉ là một thằng đàn ông. Tôi mỉm cười và đặt chén trà ngọc xuống. Ngoài trời đang đổ mưa.
“Mưa rồi”.
Có lẽ vì uống trà, giọng của tôi nghe tốt hơn được phần nào. Hầu gái hồi đáp.
“Lần này sẽ là đợt mưa cuối. Đông sắp đến rồi, thưa công chúa điện hạ”
À mùa đông, thời khắc khi trời đổ gió khô và lạnh. Tôi mỉm cười cay đắng rồi ngồi xuống.
“Cơn mưa cuối cùng. Thật tệ quá đi”
Tôi thì thầm rồi mở toang cửa sổ. Hầu gái thấy thế bèn nói. “Đó là một ý tưởng tồi thưa điện hạ. Người sẽ ho nhiều hơn nếu làm thế”
“Ai quan tâm đâu? Ta sẽ chỉ chết được nếu ta ho nhiều hơn. Chết như thế này, chết như thế kia, sau cùng thì ta cũng sẽ chết. Nếu ta muốn chết, ta sẽ chết theo cách ta muốn”
Tôi cười đáp lại hầu gái. Cô có vẻ mặt trông như không thích điều tôi vừa nói. Hầu gái khẽ khụy gối, cúi đầu rồi rời phòng. Tì cằm trên tay, tôi ngắm nhìn mưa đang rơi. Khí lạnh bây giờ khác so với lúc tôi lần đầu đến. Gió đông buốt giá đang len lỏi vào ngực tôi, nhưng tôi nào quan tâm. Giương tay ra ngoài để cảm nhận mưa, những giọt nước làm ống tay tôi ướt đẫm. Theo thói quen, tôi lại đưa bàn tay ướt sũng đó lên bờ môi khô, đã được tôi điểm son để giả vờ là phụ nữ. Nó có mùi của nước và phấn, thứ có lẽ còn sót lại khi tôi trang điểm. Tôi cảm thấy thứ phấn cao cấp này có mùi hệt như chị gái mình. Ôi chị ơi, thứ phấn trắng sang trọng này có mùi giống như chị. Chị bây giờ có lẽ sẽ muốn trang điểm đấy. Thậm chí nếu nó không đắt, người yêu của chị có lẽ sẽ mua cho chị một hộp phấn cùng son. Chị có lẽ sẽ không muốn sử dụng nó bởi vì thấy kì cục nhưng anh ấy vì thế mà sẽ hờn dỗi.
Tôi đặt tay xuống, nhìn thẫn thờ về phía khung cảnh ngoài xa mà miên man suy nghĩ.
Nếu như chị có thể sống được như thế..có thể hạnh phúc như thế…thì em sẽ nguyện lòng chết đi. Em nguyện lòng chết để chị được hạnh phúc. Em không thấy đời mình là hoang phí. Tiếc nuối ở đây là em không được tận mắt thấy chị hạnh phúc. Đó mới là sự hoang phí của em.
Tôi nhắm mắt, lặng nghe tiếng mưa tí tách rơi.
Tôi chỉnh lại chiếc áo choàng trên vai mình và cảm nhận từng luồng khí lạnh buốt đang mân mê trên khuôn mặt. Tôi chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu như thế này trong tháng vừa qua bởi vì tôi liên tục bị ốm. Tôi không ho nữa và nghĩ về chị gái của mình. Tôi muốn ra đi như thế này khi tôi ngủ.
Tôi lặng lẽ ngân nga. Khi còn bé, mẹ tôi luôn ra ngoài, bỏ lơ chính đứa con của mình. Chị tôi luôn ngâm khúc ru này cho tôi khi tôi bị ốm. Chị không biết lời nhạc, thế nên chị chỉ ngâm. Tôi tì đầu lên gối chị và cánh tay của chị thì vỗ nhẹ lên lưng tôi, truyền đến tôi hơi ấm từ người chị. Vì khúc hát ru này, tôi mới có thể ngủ say.
Thế rồi tôi thấy có người nào đó tiến đến phòng mình. Những bước đi lặng lẽ. Tôi nghĩ đó là Soa, một nữ hầu tử tế với tôi hơn mọi cô hầu khác. Tôi đinh ninh cô sẽ đóng cửa sổ, nên tôi nói với cô khi đôi mắt mình vẫn đang còn nhắm.
“Để đó đi Soa. Khí trời tươi mát lắm. Nó rất trong lành bởi vì mưa. Ta sẽ đóng sau. Em có thể rời đi và làm việc mình đang dang dở”
“Bằng khuôn mặt tái nhợt như thế kia, chẳng phải nàng sẽ chết trước khi đóng cửa sao?”
Tôi mở mắt. Một chàng trai vừa cao, vừa anh tuấn đang đóng
khung cửa sổ. Tôi trơ mắt mình anh cho đến khi anh đóng cửa xong rồi quay về phía tôi.
“Ta nghe nói công chúa Thủy Linh vô cùng xinh đẹp nhưng dường như ta đã nhầm. Gương mặt tái nhợt, thân thể gầy ốm đến nỗi ta có thể thấy được xương. Sẽ không lạ lẫm gì nếu nàng chết ngay bây giờ”
“Ngươi là ai?”
“Ta có thể là ai? Người đàn ông duy nhất có thể tự mình tiến vào hậu cung của tì thiếp?”
Mỉm cười yếu ớt, tôi lạnh lùng đáp lời.
“Hân hạnh được gặp người, thưa Hoàng Đế điện hạ. Tôi xin lỗi vì phải ngồi mà chào người”
“Đừng. Ta phải dừng việc thị chúng để đến đây chứng kiến nhắc sắc của công chúa Thủy Linh nổi tiếng. Nhưng hoa ra, những gì ta thấy chỉ là một cái xác đang chết đi”
Những lời thô lỗ của anh ta làm nụ cười tôi càng đậm. Tôi cũng ngạc nhiên nữa. Tôi nghĩ rằng Bắc Vương là một lão già khọm, chứ có ngờ là một tráng hán anh tuấn thế này đâu. Nếu Thủy Linh biết được điều này, cô sẽ tức chết vì ganh tị mất thôi. Tự nhủ thế, tôi chầm chậm đứng dậy.
“Xin lỗi vì đã là một cái xác, thưa Điện Hạ. Ngài có thể rút lại lời của mình rồi. Hãy tìm kiếm một công chúa khác”
Bắc Vương khẽ cau mày vì lời lẽ phạm thượng của tôi. Mặt anh ta như đang mỉm cười.
“Lời lẽ sắc bén lắm. Nàng nên giấu cái lưỡi của mình cho kỹ. Ta có thể chặt đầu nàng để rút cái lưỡi ấy ra”
“Ôi ta ơi. Ngài sẽ không xơ múi được gì khi cắt đầu cái xác này đâu, thưa Hoàng Đế điện hạ”
Tôi bình thản đáp lời, khoát chiếc áo choàng xanh và ngồi vào chiếc ghế của bàn trà. Bắc Vương nhìn một hồi, tiến đến và ngồi đối diện với tôi.
“Nàng thật thô lỗ”
“Thành thực xin lỗi, thưa điện hạ”
Tôi cúi đầu, Bắc Vương lặng lẽ nhìn tôi. Tôi cũng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh. Giống như mắt của chị gái tôi, những viên dạ châu tuyệt đẹp. Nhưng chỉ có điều dạ châu này thật lạnh lẽo. Từ mắt anh, tôi có thể thấy rõ nét lạnh lùng cùng tàn bạo.
Tôi bật cười. Anh cau mày trước tràng cười của tôi.
“Điện hạ, ngài định qua đêm ở đây sao?”
“Ta không có hứng thú làm tình với một cái xác”
Tôi thở lặng trước lời của anh. Hôm nay có lẽ chưa phải là ngày tôi chết. Song dường như ngài Bắc Vương đã đọc được gương mặt nhẹ nhõm kia của tôi. Anh băn khoăn. Thế rồi anh ngay lập tức đổi ý, khuôn mặt đầy nghiêm nghị khi cất tiếng.
“Ta đã không muốn, nhưng bây giờ lại thấy muốn”
Lời của anh làm tôi cười đắng. Tôi hít một hơi thật sâu mà nói.
“Tôi đã không nghĩ mình sẽ nói với anh điều này”
Lời của tôi làm anh nghi ngờ. Gương mặt như thể ám chỉ “nàng đang muốn nói điều gì”. Tôi cất tiếng, nói với bộ dáng như muốn cách xa anh vạn dặm.
“Tôi nghe rằng anh đi thị chúng và đã nghĩ mình sẽ chết trước khi anh về. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm tình với tôi, người trông giống như một cái xác. Nên tôi đã không chuẩn bị để nói…”
Dừng lời và hít một hơi thật sâu, tôi tiếp tục.
“Thậm chí nếu anh thích làm tình với một cái xác, anh chắc chắn không muốn qua đêm với một người đàn ông đâu, đúng không?”
Bắc Vương anh tuấn như hóa đá vì những lời tôi vừa nói.
Tôi có thể thề rằng, biểu hiện trên gương mặt lạnh lùng kia lúc này, đắt giá hơn mọi châu báu trên đời.