Trans: Tama07
Edit: therenoparadie
__________
Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate
__________Cảm nhận được bầu không khí thay đổi, Jung Pal quay sang nhìn Min Jun, nhưng rồi lại phải quay đầu lại vì những lời tiếp theo đó của Kim Yeonju.
“Tôi đã nghĩ hắn đúng thật là tên điên…”
Kim Yeonju vừa nức nở vừa nói.
“Tôi biết hắn là tên hoang tưởng….. từ khi hắn nói gì mà ‘ô nhiễm xã hội’ tôi đã biết hắn hơi điên rồi…. Nhưng khi nghe tôi thú nhận, hắn không thèm tra hỏi gì mà đi… đòi máu của tôi.”
Jang Tae Jun đã nói rằng nghiên cứu cá nhân trong bí mật của ông ta đang đi vào ngõ cụt, biết đâu máu của người phát sinh ISP lại trở thành manh mối gì đó có ích.
“Thế không lẽ?”
Jung Pal lên tiếng thay cho Min Jun, người giữ im lặng không rõ vì lý do gì. Kim Yeonju giật đầu khẳng định dự đoán Jung Pal. Ork thở dài khi thấy vậy.
“Hùuuu….”
Kim Yeonju tức muốn điên lên, nhưng cuối cùng bà vẫn đáp ứng mong muốn của đối phương. Jang Tae Jun không phản ứng gì dù bà đã thú nhận ngoại tình. Kim Yeonju quyết định tránh né mâu thuẫn như từ trước đến nay vẫn làm.
Mối quan hệ của họ vẫn tiếp tục được duy trì.
Nghe đến đó, Jung Pal thẫn thờ lẩm bẩm.
“......cả hai đều điên thật rồi.”
Kim Yeonju coi việc lấy máu mình định kỳ đưa cho Jang Tae Jun…. là một bí mật của riêng hai người để đảm bảo duy trì mối quan hệ của họ. Bà cho rằng mình đang hy sinh bản thân để mối quan hệ này tiếp tục tiếp diễn. Cách suy nghĩ ấy không khác gì một người bị bệnh thiểu năng.
Vậy nhưng cuối cùng mối quan hệ mập mờ ấy cũng sụp đổ.
Không chỉ thế, sự sụp đổ ấy còn đi kèm với bạo lực.
“Xin lỗi em. Anh không thể trì hoãn thêm nữa.”
Trên chiếc giường rộng rãi, Jang Tae Jun nói ra lời từ biệt như một quả bom phát nổ đã hẹn giờ từ lâu. Cuối cùng đã đến lúc ông phải đi. Jang Tae Jun vẫn nhất quyết né tránh câu hỏi về nơi ông định đến của Kim Yeonju.
Thay vì trả lời câu hỏi ấy, ông đổi chủ đề bằng một câu nói như sét đánh giữa ban ngày.
“Anh sẽ nhượng toàn bộ cổ phần của mình cho quỹ phúc lợi xã hội.”
Có lẽ đó mà khoảnh khắc mà cảm giác hụt hẫng chuyển thành phẫn nộ.
“Cả em nữa Yeonju, em cũng nên bán lại cổ phần của mình cho anh. Anh không thể nói rõ lý do, nhưng hãy nghe anh đi. Anh sẽ trả đầy đủ…”
Kim Yeonju không nghe hết câu mà đứng bật dậy.
“Anh đang đùa với tôi đấy hả?! Tính bỏ đi mà không giải thích gì đã khiến tôi tức muốn chết rồi, thế mà gì cơ? Thu mua cổ phần của tôi ư? Công ty Hyosung không phải công ty mình cá nhân anh. Chúng ta đã cùng nhau gây dựng nên công ty mà giờ anh nói gì với tôi thế hả?!”
“Anh không thể nói rõ chi tiết được. Nếu tiếp tục giữ số cổ phần ấy…. thì có thể sẽ nguy hiểm cho em.”
Nói dối, chẳng qua đó chỉ là biện minh.
Kể từ lúc đó, Kim Yeonju không còn nghĩ được gì nữa, bà hoàn toàn sụp đổ vì biết mình đã bị vứt bỏ.
Cống hiến vì công ty, hiến máu định kỳ vì người tình cần nó cho nguyên cứu cá nhân, nhưng kết cục đối với Jang Tae Jun, bà chỉ là một cấp dưới hữu dụng, một người tình tiện lợi không gây phiền toái, một con chuột bạch dùng để lấy máu mỗi khi cần.
Định thần lại sau khi bỏ ra khỏi nhà, người đứng trước mặt Kim Yeonju là con Rồng ngoại tình cùng bà.
Adel không nổi giận với Kim Yeonju khi bà bộc bạch mọi thứ.
“Có gì đâu, ta thấy...có gì đáng giận đâu? Ta không quan tâm ngoài ta ra cô còn ngủ với ai ở ngoài kia. Ta là Rồng. Vốn dĩ bọn ta không để tâm tới những chuyện như thế.”
Điều thu hút Adel hơn thế là phần khác trong lời bộc bạch của Kim Yeonju.
“Jang Tae Jun đang nghiên cứu gen của Rồng ư? Lại còn bí mật thực hiện một mình?”
Jang Tae Jun từng có nhắc qua về kho bí mật giấu trong ‘nhà’ của mình. Bên trong có xây một phòng nghiên cứu, nơi ông ta đang một mình nghiên cứu gen của Rồng trong bí mật.
Có điều Jang Tae Jun không nói cho ai biết, kể cả Kim Yeonju, về cách đi vào nơi đó. Dù lui tới nơi đó trong nhiều năm liền nhưng ông tuyệt đối không để lộ bí mật ra ngoài.
“Cô muốn báo thù tên khốn ấy phải không nào?”
Âm mưu của Kim Yeonju và Adelines bắt đầu như thế. Adelines định lấy cớ do Jang Tae Jun phạm phải tội xấc láo, bắt cóc rồi tra tấn ông ta, nhân tiện cướp hết cổ phần cũng như dữ liệu nghiên cứu.
Lời lẽ của Adelines dường như nhắm tới giá trị của cổ phần nhiều hơn là mục đích thi hành chính nghĩa. Có thể nó là con số không dính răng đối với Rồng trưởng thành, nhưng đối với một con Rồng bất tài đến Trái Đất với bàn tay trắng như Adelines thì nó lại là một miếng mồi ngon.
Thế nhưng dù họ chờ đợi rất lâu nhưng Jang Tae Jun vẫn không xuất hiện.
Kể từ hôm đó, không một ai nhìn thấy ông ta cả.
***
Tiếp sau đó Kim Yeonju lặp lại những lời hối hận kèm theo những lời bao biện cho bản thân.
Jung Pal cho rằng không cần phải nghe thêm nữa, ông hỏi Min Jun.
“Đại ca?”
Khuôn mặt của Min Jun vẫn đanh lại không có dấu hiệu thả lỏng. Min Jun hỏi Kim Yeonju với một giả thuyết đã nửa phần chắc chắn trong đầu.
“Ai là người đã trích máu từ người bà? Bằng cách nào?”
Giờ anh đã hiểu lý do vì sao mà Kim Yeonju thiếu hụt sức sống so với tình trạng bình thường. Vậy nhưng vẫn có một vấn đề khúc mắc.
“.....Anh Tae Jung đã tự tay lấy.”
“Một lần lấy bao nhiêu máu? Chu kỳ lấy máu là bao lâu?”
Kim Yeonju dò dẫm lại ký ức rồi trả lời rằng một lần lấy khoảng 300ml máu, cứ một tuần lấy một lần, tới nay đã được khoảng một năm.
“Không lẽ! Không thể nào…!”
Cả Jung Pal cũng cuống lên khi thấy khuôn mặt nhăn nhó của Min Jun.
“Sao, sao thế anh?”
Đây là đầu tiên Jung Pal nhìn thấy đặc vụ này làm vẻ mặt như thế.
Nhưng Min Jun không có thời giờ để giải đáp thắc mắc cho Jung Pal.
‘Thế có nghĩa chỉ trong một năm mà đã lấy 14 lít máu!’
Nó còn không phải là máu được lấy bằng cách thông thường, mà là lấy máu bằng phương pháp ma thuật rút cả sức sống theo máu. Đó là cách được sử dụng khi dùng máu làm nguyên liệu ma thuật.
Kim Yeonju nói rằng Jang Tae Jun đã trực tiếp lấy máu của mình bằng một loại kim tiêm trông rất đặc biệt. Min Jun biết rất rõ nó là loại ma đạo cụ nào.
‘Không con người sống nổi khi bị rút một lượng máu như thế bằng phương pháp ma thuật!’
Vậy nhưng Kim Yeonju đã sống sót.
Điều đó có nghĩa ‘người thực hiện phép’ tài giỏi đến mức ấy. Hút đủ sức sống kèm trong máu làm nguyên liệu, nhưng vẫn kiểm soát ở mức không gây nguy hiểm đến tính mạng. Đó là việc không phải ai cũng làm được.
Hơn nữa, theo lời Kim Yeonju, nghiên cứu gần đây nhất Jang Tae Jun tập trung nghiên cứu là ‘làm sáng tỏ nguyên lý và ảnh hưởng lên máu Rồng của máu của người phát sinh ISP’.
Để nguyên cứu về sự tác động qua lại về mặt ma thuật thì cần một lượng bằng nhau từ hai loại mẫu vật.
‘Mình đã tưởng hắn mua được chút mẫu vật đông lạnh ở chợ đen khi nghe chuyện con người một mình nghiên cứu gen của Rồng. Nhưng mình nhầm rồi!’
Min Jun đã lầm to.
‘Nếu chỉ nghiên cứu ở mức đó thì không cần nhiều máu của Kim Yeonju như thế. Nếu đúng là ông ta đã nghiêm túc nghiên cứu thì….. ít nhất phải tốn 14 lít máu Rồng được lấy bằng phương pháp ma thuật. Một con người bình thường kiếm đâu ra thứ đó?’
Cuối cùng tất cả mảnh ghép đã được tập hợp lại.
“Jung Pal.”
“Vâng.” Ork căng thẳng đáp lại.
“Ngoài ngôi nhà ở đây ra, Jang Tae Jun còn sở hữu tài sản bất động sản nào nữa?”
Jung Pal vội vã lật tài liệu.
“Ừmm…. có một khu nhà tổ hợp ở Haeundae, Busan. Một khách sạn ở Jecheon. Ở Gachon cũng có một biệt thự nữa….”
Chỉ mới bốn ngày trôi qua kể từ khi Min Jun phụ trách vụ án này. Trong suốt thời gian ấy anh vùi đầu vào việc tìm kiếm manh mối ở Seoul, không có thời gian rảnh để tìm kiếm ở cả những nơi ở khác của Jang Tae Jun nằm ngoài Seoul. Cảnh sát đã lục soát những nơi đấy nhưng không tìm được gì. Đó là kết quả hiển nhiên vì không có bàn tay hỗ trợ của pháp sư.
Không hẳn thế, nếu như phán đoán của Min Jun đúng thì cho dù thành viên của Society tới đó điều tra đi nữa thì cũng không thể tìm được manh mối gì.
“Trong số đó có tòa nhà nào tiếp giáp với ngọn núi cao khoảng tầm 800m trở lên không? Hoặc là gần với hồ nước với đường kính trên 3km không?”
Jung Pal đã tìm ra được thông tin phù hợp với yêu cầu.
“A, biệt thự ở thành phố Sokcho, tỉnh Gangwon đáp ứng đủ yêu cầu này. Ngay cạnh đó có núi Seorak.”
Min Jun không nghe thêm mà lập tức đứng dậy.
“Được rồi, giờ lập tức xuất phát tới….”
Min Jun đang nói giữa chừng thì ngừng, và sửa lại.
“Không, Jung Pal, cậu áp giải Kim Yeonju về sở. Anh sẽ đi một mình.”
Đưa Jung Pal đi theo cùng lần này quá nguy hiểm.
Min Jun lẩm bẩm trong lòng.
‘Đúng thế, lũ Society có tìm đến năm sau đi nữa….thì cũng không thể mò ra được kho bí mật.’
Lý do không tìm thấy gì dù đến cả Min Jung cũng đã lục soát tỉ mỉ khắp căn nhà ở phường Han Nam, rất đơn giản.
‘Ông ta bảo trong nhà mình có kho bí mật chứ gì? Đó không phải nói dối. Chỉ là vô thức buột miệng.’
Nếu xuất thân của Jang Tae Jun đúng như Min Jun đoán thì căn nhà ở phường Han Nam không phải ‘nhà thực sự’ của ông ta.
Min Jun biết rõ rằng thứ gọi là ‘nhà’ đối chủng tộc ấy mang một hình dáng khác.